Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Thấy chân mình bị thương không nhẹ, Nhạc Yên Nhi cũng biết tình hình nghiêm trọng, cô cau
mày:
- Phải làm sao bây giờ?
Trình Cổ cất di động vào túi, ngồi xổm trước mặt cô, dáng vẻ hy sinh oanh liệt:
- Trèo lên, chị Yên Nhi, em cõng chị đi bệnh viện.
Nhạc Yên Nhi thấy cơ thể nhỏ bé của Trình Cổ thì nói:
  • Trình cô nương, chị sợ đè nát em mất.
  • Không sao, chị lên đi, em chịu được đè mà.
Ha ha.
Trình cô nương là thụ, câu nói ‘chịu được đè’ quả không sai.
Nghĩ một lát, quả thực cũng chỉ có cách đó, Nhạc Yên Nhi nhịn đau, chậm rãi nằm sấp trên lưng
Trình Cổ.
- Đằng trước có dãy ghế nghỉ chân, em đưa chị qua đó đi, chị nghỉ một lát hẳn sẽ tự đi được.
Lúc nằm lên lưng Trình Cổ, Nhạc Yên Nhi thấy chân cậu ta loạng choạng hẳn, vội lên tiếng.
Đồng thời, cô cũng suy nghĩ, chẳng lẽ mình nặng vậy à?
Trình Cổ cõng Nhạc Yên Nhi đến ghế nghỉ chân cạnh thang máy, Sau khi để cô ngồi xuống, cậu
ngồi xổm xem xét chân giúp cô, quả nhiên mắt cá chân đã sưng đỏ.
- Không thể hết sưng ngay được, em xoa cho chị nhé.
Nhạc Yên Nhi xấu hổ nhưng nghĩ tới Trình Cổ là gay, sẽ không có ý nghĩ gì khác với mình, lại
thêm việc nếu mình không thể đi được thì lát nữa vẫn phải làm phiền Trình Cổ cõng, vậy nên cô
gật đầu đồng ý.
- Làm phiền em nhé.
Trình Cổ cởi giày cao gót của Nhạc Yên Nhi ra, nhẹ nhàng xoa cổ chân cô, cười nói:
- Chị Yên Nhi, chị khách khí với em làm gì, chẳng biết chị còn nhớ không, hồi em vừa vào công
ty đã đi theo chị, khi đó em chẳng biết gì cả, ngày nào cũng sai sót, vậy mà chị còn nói đỡ trước
mặt Danny giúp em.
Nhớ tới vẻ ngây ngô khi đó của Trình Cổ, Nhạc Yên Nhi cũng cười:
  • Phải, lúc đó em rất ngốc, còn lấy ghế của đạo diễn cho chị ngồi, bị mắng té tát.
  • Về sau, có một lần mẹ em ốm, mà em thì không đủ tiền mua vé xe về, chị lập tức cho em vay
ba ngàn, thật ra lúc đó chị cũng không có tiền, còn chưa trả xong khoản vay hỗ trợ học tập của
trường nữa. Từ lần ấy em đã biết chị rất tốt, em đối xử như này với chị cũng đáng giá.
Nói xong, Trình Cổ cười ngượng.
Nhạc Yên Nhi nghe thế cũng cảm động, trong giới giải trí lạnh lùng, bạc tình bạc nghĩa này lại
có một người luôn nhớ về một chút xíu thiện ý của mình.
Đúng lúc này, thang máy ‘đing!’ một tiếng, mở ra.
Giọng nói quen thuộc vang lên.
- Đình Sâm, chẳng phải vợ anh đây sao?
Nhạc Yên Nhi giật mình ngẩng lên, thấy Dạ Đình Sâm và Joanna sóng vai ra khỏi thang máy, cô
kinh ngạc tròn mắt.
Cô vốn cho rằng hai người họ chỉ đi ngang qua, chẳng ngờ họ lại lên đây.
Dạ Đình Sâm đến đây làm gì? Làm việc? Nhưng nếu làm việc lại đưa Joanna theo?
Trình Cổ đang chăm chú xoa chân cho Nhạc Yên Nhi nên không nhận ra sau lưng có người,
cũng không để ý tới câu nói khi nãy, vậy nên cậu không biết câu đó là nói về Nhạc Yên Nhi.
Đối diện với đôi mắt đen chất chứa đầy những cảm xúc mà mình không hiểu nổi, tim cô đập
nhanh hơn.
Dạ Đình Sâm rời ánh mắt lạnh lùng xuống dưới, thấy Trình Cổ đang xoa chân cho cô.
Ở nơi công cộng thế này mà xoa chân thân mật như vậy, không hề giống một mối quan hệ bình
thường.
Joanna không bỏ qua cơ hội tốt này, bắt đầu thêm dầu vào lửa:
- Ôi chao, bây giờ quan hệ nam nữ trong nước thân mật như vậy sao? Em ở Anh còn chưa thấy
bao giờ đâu.
Nghe thế, sắc mặt Dạ Đình Sâm càng khó coi, ánh mắt lạnh như hóa thành thực chất.
Nhạc Yên Nhi khi nãy bị hai người làm cho giật mình, bây giờ mới nhận ra hành động này
không ổn, cô vội rút chân về.
Trình Cổ ngẩn ra, nghĩ là cô đã hết đau thì hỏi:
  • Đã đỡ hơn chưa? Vậy chúng ta mau đi thôi, đi mua rượu thuốc cho chị.
  • Được.
Nhạc Yên Nhi khẽ đáp, cô tránh khỏi ánh nhìn lạnh băng của Dạ Đình Sâm vì không biết phải
đối mặt với hắn thế nào, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đây.
Dạ Đình Sâm đứng cạnh Joanna, Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình không thể bình tĩnh nói chuyện
với hắn, phải chờ tối về chắc mới đỡ hơn.
Cô đi giày vào, vừa đứng lên, cổ chân đã lại đau, người cô nghiêng sang một bên, suýt ngã.
Trình Cổ luôn để mắt tới cô nên ngay lập tức nhận ra, mau chóng đỡ lấy cô.
Trình cô nương luôn xấu hổ và yếu đuối lúc này lại khá manly, lập tức ngồi xổm xuống.
Nhạc Yên Nhi nhìn tấm lưng không rộng lớn lắm của Trình Cổ, còn đang do dự thì lại cảm thấy
bầu không khí áp lực hẳn, một ánh mắt lạnh băng đang nhìn mình chăm chú.
Cô ngẩng đầu, thấy Dạ Đình Sâm sầm mặt, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng cô chưa
thấy bao giờ, dường như chỉ cần cô dám dựa vào lưng Trình Cổ, hắn tuyệt đối sẽ không buông
tha cho cô.
Vốn đã không vui, bây giờ cô càng giận.
Hắn biết rõ Joanna thích hắn, vậy mà còn dây dưa với cô ta, thế thì có tư cách gì mà soi mói
mình.
Ít ra quan hệ giữa mình và Trình Cổ là trong sáng, Nhạc Yên Nhi không thẹn với lòng.
Cô cắn môi, vì tức giận, cô ghé lên lưng Trình Cổ ngay dưới ánh mắt của Dạ Đình Sâm.
Dù Nhạc Yên Nhi không nặng nhưng Trình Cổ quá gầy, cậu cố hết sức đứng lên, vừa mới bước
được một bước thì đã có người đứng chắn trước mặt.
Trình Cổ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn.
Người kia rất đẹp trai, khí chất xuất chúng, khuôn mặt lạnh nhạt cũng đủ khiến người ta cảm
thấy áp lực, xem ra không phải người thường.
Sắc mặt hắn bây giờ rất khó coi, đang nhìn chằm chằm người trên lưng cậu.
Như hiểu ra gì đó, cậu hỏi:
- Chị Yên Nhi, chị quen anh này à?
Nhạc Yên Nhi bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn đến chột dạ, cô mím môi, tránh khỏi ánh mắt
giết người của hắn, gật đầu:
- Ừ, người quen.
Để Danny và Diệp Hiểu Như biết quan hệ giữa mình và Dạ Đình Sâm chỉ là chuyện ngoài ý
muốn, Nhạc Yên Nhi không muốn có quá nhiều người biết chuyện này.
- Em dám lặp lại lần nữa tôi chỉ là người quen không?
Nghe thấy thế, giọng hắn trở nên lạnh buốt, quả thực như dao băng, Dạ Đình Sâm nheo mắt,
không khí giữa hai người như lập tức đóng băng, rất quỷ dị.
 
Advertisement
  • Chương 218

Nhạc Yên Nhi cũng rất biết điều, vừa thấy khớp hàm căng cứng và gân xanh trên trán Dạ Đình Sâm, cô không dám nói tiếp nữa.

Chí ít bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để lý luận với hắn.

Đáng tiếc, Dạ Đình Sâm quản được miệng cô nhưng không thể quản được lòng cô.

Tuy không nói ra nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn cứ oán thầm.

Làm sao anh phải tức giận? Rõ ràng là anh sai, vậy mà anh còn dám tỏ thái độ như vậy, anh cho rằng mình ra tay trước thì em sợ à? Mặc dù sợ thật nhưng trong lòng Nhạc Yên Nhi mà nói, cô chỉ không muốn làm Dạ Đình Sâm mất mặt nơi đông người thôi.

Hừ, cái tính nết đó cũng chỉ có mình mới chịu được.

Nhạc Yên Nhi không nói gì, Dạ Đình Sâm cũng thế, hắn bế cô vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn.

Trên đường về biệt thự Hoàng Đình, chẳng ai nói với ai câu nào.

Lúc xuống xe, quản gia Thẩm đã nhận được tin từ trước đang cùng mợ Trương đứng chờ ngoài cửa, cho tới khi xe đã dừng hẳn, họ liền chuẩn bị đi tới để đỡ Nhạc Yên Nhi.

Dạ Đình Sâm chẳng nói chẳng rằng, hắn cởi dây an toàn của Nhạc Yên Nhi rồi lại bế cô lên.

Cô tức muốn lộn ruột.

Mình còn có nhân quyền không? Dạ Đình Sâm không dừng bước, bế thẳng Nhạc Yên Nhi vào phòng ngủ.

Khi vừa nằm xuống chiếc giường mềm mại, cô đã ngay lập tức đẩy hắn ra.

- Đủ rồi, anh đừng chạm vào em! Cô còn đang giận đấy, cứ bị hắn ôm tới ôm lui thế này thì làm gì còn khí thế nữa! Lực đẩy của cô chỉ như gãi ngứa với Dạ Đình Sâm mà thôi, nhưng hành vi tiết lộ ý nghĩ, điều này đã chọc giận hắn.

- Đừng chạm vào em? Dạ Đình Sâm nghiến răng lặp lại, lúc này, Nhạc Yên Nhi mới nhận ra mình vừa nói gì.

Câu này hơi quá, cô nói xong cũng hối hận nhưng lời đã nói như nước tát ra ngoài, dù sao cũng không thu lại được, cô dứt khoát ngửa mặt lên:

- Em không muốn để anh chạm vào em đấy, anh giận thì làm sao, em còn giận hơn đây! Mắt Dạ Đình Sâm tối lại, hắn nhìn cô chằm chằm:
  • Vì sao em giận?
  • Anh biết là Joanna thích anh, thế mà còn ra ngoài gặp riêng cô ta, anh có nghĩ đến cảm nhận
của em không? Kể cả hai người thực sự không có gì với nhau đi nữa, nhưng anh đã biết tâm tư cô ta thì tốt xấu gì cũng nên tránh đi chứ? Nhạc Yên Nhi trút những ấm ức trong lòng ra, càng nói càng tủi, mắt cô cũng đỏ lên.

Nhạc Yên Nhi kích động là thế, nhưng Dạ Đình Sâm thì đã bình tĩnh lại.

Hắn nhìn chăm chú vào cô:

- Em ghen à? Cô cắn răng, trả lời dứt khoát:

- Đúng! Em đang ghen đấy! Làm sao nào? Em ghen chồng em còn không được à? Dạ Đình Sâm nhìn cô một lúc, khóe môi dần cong lên.

Cô tức muốn chết:

- Anh làm sao đấy hả? Em đang ghen đấy, thế mà anh còn cười được à? Dù sao đi nữa cũng phải giả vờ dỗ em đi chứ!

- Cười vì tôi đang rất vui, cuối cùng em cũng coi tôi là chồng rồi, em ghen vì tôi như thế, tôi mừng lắm.

Dạ Đình Sâm nghiêm túc nói, từng lời đều đáng tin đến mức khiến cho người nghe giật mình.

Nhạc Yên Nhi cũng bàng hoàng, Dạ Đình Sâm lại nói tiếp:

- Joanna với tôi chỉ là quan hệ giữa hai gia đình thôi, chẳng có quan hệ riêng tư sâu sắc gì.

Em bảo cô ta thích tôi, trước đây tôi không biết, bây giờ tôi không quan tâm.

Với người mà tôi không quan tâm, tôi chẳng muốn tốn công sức suy nghĩ xem mối quan hệ của mình và người đó là gì cả.

Lần này, Joanna về nước với mục đích thay mặt cho nhà họ Kiều bàn bạc chuyện làm ăn, vì vậy có khả năng tôi và cô ta sẽ có nhiều tiếp xúc, nếu em không thích, tôi bỏ hợp đồng này cũng được.

Một người kiệm chữ như vàng giống Dạ Đình Sâm lại có thể nói một tràng như vậy, Nhạc Yên Nhi cũng không dám tin.

Cẩn thận suy nghĩ về nội dung mà hắn nói, đây chẳng phải là đang giải thích quan hệ giữa hắn với Joanna sao? Dạ Đình Sâm đang dỗ mình sao? Cuối cùng, hắn còn giao cho cô quyền quyết định về mối quan hệ giữa mình và Joanna, việc này khiến ấm ức trong lòng cô giảm đi nhiều.

Vậy nên cô cũng không muốn gây sự, bĩu môi nói nhỏ:

- Không phải là em cấm anh gặp cô ta...

Dạ Đình Sâm thấy khí thế cô thay đổi thì nhướng mày:

- Hết giận rồi? Nhạc Yên Nhi đàng hoàng nói:

- Không giận như trước nữa.

Phụ nữ mà, thỉnh thoảng làm mình làm mẩy cũng là để người yêu quan tâm mình hơn, mặc dù rất ngốc nhưng âu cũng là chuyện thường tình, chẳng ai tránh khỏi được.

Chẳng ngờ ánh mắt Dạ Đình Sâm tối xuống, nói:

- Vậy bây giờ có phải nên giải quyết chuyện khiến tôi tức giận không? Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, lúc này cô mới nhớ tới không ít hành vi của mình hôm nay đều rất quá đáng, Dạ Đình Sâm tức giận cũng phải.

Nhạc Yên Nhi bắt đầu sợ.

Cảm giác nguy cơ mỗi lúc một mãnh liệt, cô rụt rè lùi về sau, tính toán thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn:

- Anh… anh giận gì? Kết quả, Dạ Đình Sâm chẳng những không buông tay mà còn siết chặt hơn, hắn ôm cô vào lòng, đè cô xuống.

Nhạc Yên Nhi run người, cô muốn hỏi hắn định làm gì, thế nhưng khi vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt sâu của hắn, những cảm xúc cuồn cuộn bên trong như biển sao mênh mông khiến cô bất giác im lặng.

- Dạ Đình Sâm...

Nhạc Yên Nhi khẽ nói, cô vô thức gọi tên hắn, đồng thời cũng biết rằng hôm nay hắn thực sự rất tức giận.

- Người đàn ông kia là ai? Nghe xong câu hỏi này, Nhạc Yên Nhi đã biết hắn hiểu lầm.

Chuyện này liên quan tới nhân cách bản thân, cô không dám coi nhẹ, lập tức giải thích:

- Cậu ấy tên Trình Cổ, là trợ lý cũ của em, không chỉ là gay mà còn là thụ nữa, em với cậu ấy chỉ là tình hữu nghị cách mạng đơn thuần thôi, chị em bạn dì ấy.

- Nếu cậu ta thích phụ nữ thì em sẽ liều mạng gả? Dạ Đình Sâm híp mắt, lặp lại những lời Nhạc Yên Nhi nói tại bệnh viện, trong mắt hắn là ánh sáng lạnh lùng khiến cô run rẩy.

- Làm sao có chuyện đó! Đừng nói đời này, kiếp sau cũng không có cửa đâu! Em có thích cậu ấy đâu, chỉ đùa thôi mà! Dạ Đình Sâm sát lại gần hơn, Nhạc Yên Nhi không thể lùi được nữa.

- Tôi chỉ là người quen của em? Đầu óc có vấn đề? Em xấu hổ khi nhận tôi là chồng em thế cơ à? Trước mặt người ngoài em luôn nói tôi như thế phải không? Câu hỏi này quả là không thể giải thích được, biết mình quá đáng, cô ngoan ngoãn nhận sai:

- Em sai rồi, lần sau không thế nữa đâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom