• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Vì việc của An Tri Ý làm kéo dài thời gian nên khi Nhạc Yên Nhi tới tòa nhà Ảnh Sơn thì đã mười
giờ.
Diệp Hiểu Như đỗ xe dưới tầng hầm rồi để Nhạc Yên Nhi đi thang máy lên thẳng phòng thử vai.
Buổi thử vai đã bắt đầu rồi, hai người vừa vào đã thấy một đống người tụ lại quanh một khoảng
trống rộng có bục cao ba mét, bên cạnh đó là trục treo dây cáp.
Vị trí cách bục không xa kê năm sáu chiếc ghế, có ba người đang ngồi bàn bạc điều gì đó.
Nhạc Yên Nhi nhìn qua thì thấy đạo diễn không tới, chỉ có phó đạo diễn, nhà sản xuất và biên
kịch. Xem ra vai nữ phụ này cũng không được coi trọng cho lắm.
Một diễn viên đang thử vai, trợ lý trường quay vừa đeo cáp cho cô vừa cúi đầu dặn dò gì đó,
diễn viên nữ nọ gật đầu.
Diễn viên nữ kia quay lưng về phía Nhạc Yên Nhi nên cô không biết là ai, bèn hỏi một trợ lý
đang đứng gần đó:
- Ai đang diễn thử thế?
Trợ lý liếc mắt nhìn cô, thấy cô không phải cast vai quan trọng gì thì thái độ liền lạnh nhạt hẳn.
Cô ta nói với vẻ khó chịu:
- Diệp Giai Đồng.
Nói xong, dường như không muốn nhiều lời với cô cho lãng phí thời gian, cô ta chẳng buồn
nhìn cô nữa mà quay người đi thẳng.
Người trong giới giải trí luôn đạp lên người thấp mà tâng bốc kẻ cao, Nhạc Yên Nhi cũng không
để tâm cho lắm.
Cô nghĩ một chút, thấy chẳng có ấn tượng gì với cái tên Diệp Giai Đồng, phỏng chừng địa vị
trong giới còn không bằng cô nữa, có thể là người mới vào nghề.
Chỉ tầm bảy tám phút thì Diệp Giai Đồng đã buộc xong dây cáp, phó đạo diễn giơ tay lên hô:
- 1, 2, 3…. Action!
Phó đạo diễn vừa hô dứt lời thì Diệp Giai Đồng đã nhảy xuống.
- Hỏng! Hỏng! Hỏng! – Phó đạo diễn bực bội quát ầm lên: - Diệp Giai Đồng! Cô là khúc gỗ à?!
Cứ thế nhảy thẳng xuống là sao? Cô là nữ hiệp chứ có phải là cương thi đâu!
Diệp Giai Đồng đỏ hoe mắt cầu xin phó đạo diễn một cách tội nghiệp:
- Đạo diễn Trương, xin ông cho tôi một cơ hội nữa đi, để tôi nhảy lần nữa, tôi nhất định sẽ làm
tốt hơn mà.
- Nhảy nhảy nhảy, cô đi nhảy lầu luôn đi! Đổi người, đổi người!
Phó đạo diễn ra lệnh một tiếng, trợ lý trường quay bên dưới bèn tháo cáp trên người Diệp Giai
Đồng xuống.
Diệp Giai Đồng biết cơ hội hiếm có đã bị mình làm hỏng thì gục đầu xuống, nước mắt lăn dài.
Nhạc Yên Nhi thử tính một chút, Diệp Giai Đồng diễn thử chưa tới mười giây đã bị đào thải.
Trong giới này cô mà không nổi tiếng thì người khác sẽ chẳng coi cô ra cái thá gì.
Cô mím môi, thầm hạ quyết tâm nhất định phải được chọn.
Thấy một giám chế mình quen đi ngang qua, Nhạc Yên Nhi vội bước đến chào hỏi:
- Chị Trần, lâu rồi không gặp, xin lỗi vì em tới muộn.
Chị Trần đã làm việc trong giới này từ lâu nên không có thái độ bợ đỡ như những người khác,
chỉ gật đầu với cô:
- Xin hỏi chị Trần em là người thứ mấy thử vai vậy?
Chị Trần mở tài liệu trong tay ra xem rồi nói:
- Em số tám, sau khi Khương Tuệ Lâm diễn thử xong thì đến lượt em, cho em xem kịch bản
trước này.
Nói đoạn, chị đưa cho cô hai tờ giấy.
Nhạc Yên Nhi cảm ơn chị rồi ngồi sang một bên đọc kịch bản.
Nội dung thử vai hôm nay là một cảnh đánh nhau không có gì phức tạp, chắc là do nhân vật
này có quá nhiều cảnh đánh đấm, cho nên hôm nay chỉ cần khảo sát khả năng thăng bằng và
phối hợp của cơ thể khi treo trên dây cáp thôi.
Nội dung cảnh diễn là nữ phụ ở trên cây nghe lén được thanh mai trúc mã lớn lên bên cạnh
mình từ nhỏ chính là người hại chết cả nhà mình, cô bay vọt từ trên cây xuống rồi đánh nhau
với nam phụ.
Hôm nay nam phụ không tới, chỉ có chỉ đạo võ thuật ở bên dưới diễn cùng với các cô.
Bục cao ba mét kia là cây mô phỏng.
Giữa đám người bỗng nổi lên tiếng ồn ào, rồi sau đó lập tức im lặng.
Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc.
Có một người bước vào từ cửa lớn. Người ấy mặc vest đen, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn
tú đầy vẻ lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí chất người sống chớ đến gần.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, mọi người xung quanh bao gồm cả nhân viên công tác, trợ lý
và người đại diện đều bàn luận xôn xao:
  • Trời ơi, đẹp trai quá! Ngôi sao nào thế?
  • Không biết! Người mới à? Trời má ơi còn đẹp hơn cả Chu thiên vương!
  • Khí thế của anh ấy cũng mạnh mẽ quá đi! Tôi còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy nè!
Dạ Đình Sâm hơi nhíu mày, ánh mắt lại càng lạnh hơn.
Khi Dạ Đình Sâm đến gần hơn mọi người đều nuốt hết những lời muốn nói rồi ngoan ngoãn im
lặng như thể bị lây nhiễm bầu không khí lạnh băng quanh hắn.
Dạ Đình Sâm đi đến đâu thì mọi người lùi một bước đến đó, đám người đông đúc chia nhau
tách ra hai phía, tạo thành một con đường chính giữa cho hắn đi.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người mới ngẩng đầu lên. Thấy Dạ Đình Sâm,
cô mở to hai mắt rồi sững sờ nhìn hắn bước tới.
Sao sao sao sao hắn hắn hắn hắn lại đến đây?!
Không phải hắn đang đi công tác ở Hồng Kông à?
Về lúc nào thế? Sao vừa về lại chạy tới chỗ thử vai làm gì vậy?
Đừng nói là hắn đến tìm cô đó nha?
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì Nhạc Yên Nhi đã cúi gục đầu xuống rồi rụt cả hai vai lại, định chôn
mình trong đám đông luôn cho xong.
Dựa theo tính cách của Dạ Đình Sâm thì chắc chắn là hắn lười chơi lá mặt lá trái với cô, vạn nhất
quan hệ của họ mà lộ ra thì biết làm thế nào bây giờ? Chỗ này lắm người nhiều miệng, nếu tin
tức mà đến tai mấy tạp chí lá cải thì cô còn làm việc trong cái giới này sao được?
Chỉ là một cuộc hôn nhân giả kéo dài nửa năm mà thôi, cô không muốn đánh mất nghiệp diễn
của mình vì nó đâu.
Sau đó cô lại nghĩ, nếu hắn muốn tìm cô thì sao không gọi trước cho cô? Chạy thẳng đến đây
không phải chuyện Dạ Đình Sâm sẽ làm, chắc là hắn có việc gì nên mới đến, có lẽ sẽ đi rất sớm
thôi.
Nhạc Yên Nhi lại lặng lẽ ngẩng lên liếc theo hướng đi của Dạ Đình Sâm.
Dạ Đình Sâm còn chưa đi tới giữa sân thì ba người nhóm đạo diễn đã đứng bật dậy. Đặc biệt là
phó đạo diễn. Ban nãy gã vẫn còn nổi giận đùng đùng răn dạy Diệp Giai Đồng, thế mà chỉ trong
chớp mắt đã cười tươi như thể đổi một khuôn mặt khác.
Ba người bọn họ bước ra rồi tiến lên mấy bước để nghênh đón Dạ Đình Sâm, thậm chí còn đưa
cả hai tay ra bắt tay hắn, trông hết sức ân cần.
- Chào Dạ thiếu, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp.
Dạ Đình Sâm chỉ “Ừ” một tiếng thản nhiên, không chào lại lấy một câu.
Phó đạo diễn lại không hề thấy thế là ngang ngược, gã chỉ cười lấy lòng hắn càng nhiệt tình
hơn:
- Dạ thiếu là quý nhân bận rộn, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi đến Ảnh Sơn thế này?
Hễ là người có chút khả năng ở thành phố A thì đều biết thân phận của Dạ Đình Sâm, nói hắn là
đế vương ngầm của nơi này cũng không đủ. Toàn bộ xí nghiệp của L.N đều thuộc đế quốc
thương nghiệp của Dạ gia, mà Dạ Đình Sâm chính là người thừa kế Dạ gia đời này, hắn chỉ cần
dậm chân một cái thôi cũng khiến cả thành phố A này phải rung chuyển.
Công ty Giải trí Hoàn Vũ là một chi nhánh nhỏ của L.N mà đã là công ty truyền thông số 1 số 2
trong nước. Hoàn Vũ nắm trong tay hợp đồng với vô số ngôi sao hạng A, tiền đầu tư một năm
lên đến hàng chục tỷ. Trong giới giải trí này, ai có chút quan hệ với Hoàn Vũ thì giá trị con
người cũng lên như diều gặp gió.
Dù bọn họ có thể vênh váo với một vài ngôi sao nhỏ, thế nhưng trước mặt những kẻ thuộc giới
thượng lưu chân chính có tiền có quyền thực ra họ chẳng là cái thá gì. Bình thường thậm chí họ
còn không có tư cách tham dự những buổi tiệc rượu có mặt Dạ Đình Sâm nữa kìa.
Thế mà hôm nay Dạ Đình Sâm lại xuất hiện ở đây!
Nếu không nắm chắc cơ hội này thì đúng là đồ ngu.
Phó đạo diễn đã sớm nghe nói tính Dạ Đình Sâm luôn lạnh lùng xa cách nhưng gã không hề để
ý. Người trong giới giải trí còn giỏi xu nịnh gấp mấy người thường, với thân phận của Dạ Đình
Sâm thì hắn cao ngạo cũng là lẽ đương nhiên thôi.
+++++++++++++++
 
Advertisement
  • Chương 20

Khi gọi tới ba chữ "Nhạc Yên Nhi", biên kịch ngồi cạnh Dạ Đình Sâm thấy rõ bàn tay hắn bỗng nhúc nhích.

Nhạc Yên Nhi vừa xuất thần, chẳng ngờ đến lượt mình nhanh như vậy, cô vội giao đồ đạc cho Diệp Hiểu Như rồi đi về phía bục diễn.

Bước lên bục rồi cô mới nhớ ra mình sẽ phải thử vai trước mặt Dạ Đình Sâm.

Trên danh nghĩa, cô là vợ của Dạ Đình Sâm, thế nhưng cô chưa bao giờ có cảm giác đó.

Bây giờ phải thử vai trước mặt hắn, nói không hồi hộp là giả.

Nhạc Yên Nhi muốn quay đầu bỏ chạy nhưng nhớ tới lời Danny nói, biết rằng đây là một cơ hội khó kiếm được, cuối cùng cô cắn môi, dấn từng bước về phía trước.

Nhân viên hậu cần tới đeo cáp treo cho cô rồi cảm thán một câu:

- Cô gầy quá, eo còn nhỏ hơn cô Khương Tuệ Lâm vừa rồi.

Nhạc Yên Nhi đang cúi đầu, không dám nhìn về phía Dạ Đình Sâm nên nghe thế, cô cũng chỉ cười cười.

Trong ngành giải trí, nói bạn gầy nghĩa là đang khen bạn, bởi lẽ tỷ lệ TV sẽ khiến người ta trông có vẻ béo hơn một chút, chỉ có gầy vừa đủ mới có thể đẹp khi xuất hiện trước ống kính.

- Xong rồi.

Nhân viên hậu cần kéo dây, thử cảm giác, thấy Nhạc Yên Nhi xinh đẹp nên lại nói thêm một câu:

- Cố lên.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười thân thiện, cô cúi xuống nhìn những người phía dưới, cách một khoảng ba mét, đám đông như bị dồn ép lại, không còn thấy rõ mặt ai, cũng nhờ vậy mà sự lo lắng khi thấy Dạ Đình Sâm cũng giảm bớt đi chút ít.

Hắn dám nhìn, cô còn không dám diễn hay sao? Nhạc Yên Nhi quyết tâm, cô nhấc chân lên rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.

Sau đó, eo cô bị giật mạnh lại.

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn cáp treo, vừa nhảy nửa mét mà cáp đã khựng lại khiến cô bị treo lơ lửng giữa không trung.

Hậu cần hoảng hốt, gắng sức quay trục cáp nhưng dường như có một bánh răng bị kẹt lại, không thể nhúc nhích.

Để tiện cho việc xử lý hậu kỳ, cáp treo rất mảnh, trọng lượng toàn thân phải dồn vào sợi dây mỏng manh trên lưng khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy lưng mình đau như vỡ đôi ra.

Vì mất lực, cánh tay cô buông thõng, thanh kiếm đạo cụ trong tay cũng lập tức rơi xuống, "keng" một tiếng, đập xuống nền đất.

Trong lúc mọi người còn đang ngây ra, Dạ Đình Sâm đã đứng lên.

Trục cáp vừa kẹt giây trước, giây sau đã chuyển động đột ngột, động tác khi nãy của nhân viên hậu cần đã kéo ra một đoạn thép dài, bây giờ bánh răng đang quay điên cuồng, lực trên hông Nhạc Yên Nhi nhẹ hẳn đi, sau đó bất thình lình hướng thẳng xuống mặt đất! Vì nơi thử diễn chỉ cao ba mét nên không bố trí phòng hộ, cô đang đối mặt với nền xi măng cứng ngắc.

Để có đủ không gian cho buổi thử vai, mọi người đều đứng xa sân khấu, ở giữa là một mảnh đất trống rất rộng, trong tích tắc đó, không ai có thể tới cứu cô kịp.

Dù khoảng cách không cao nhưng Nhạc Yên Nhi vừa bị treo lơ lửng trên không, bây giờ đầu cắm xuống đất, chắc chắn sẽ bị thương.

Từng dòng suy nghĩ lướt nhanh qua đầu Nhạc Yên Nhi, cô chỉ kịp tóm lấy suy nghĩ cuối cùng, đó chính là: Mặt đừng bị làm sao! Đây là điều duy nhất cô có thể làm.

Cô dùng hai tay bảo vệ mặt, nhắm mắt chấp nhận số phận, lao xuống theo trọng lực.

Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng.

Lao xuống thật nhanh nhưng cô không thấy đau đớn trong dự liệu.

Cô ngã vào một lồng ngực vững chãi và ấm áp.

Tất cả nhân viên ngơ ngác đứng nhìn xung quanh đó, không có một ai nhìn rõ Dạ Đình Sâm xuất hiện như thế nào.

Chỉ thấy một bóng đen nhào tới, sau đó dùng ngực nhận toàn bộ lực chấn động đến từ Nhạc Yên Nhi, ôm cô thật chặt rồi đập lưng xuống đất! Xung lực mạnh và đau đớn khiến cho Dạ Đình Sâm khẽ nhíu mày, thế nhưng cánh tay ôm người trong lòng lại không hề lơi lỏng.

Nhạc Yên Nhi được vây quanh bởi mùi hương Cologne, cô ngẩn ngơ một lúc rồi mới nhận ra đây là mùi trên người Dạ Đình Sâm.

Mặt cô áp trên ngực hắn, cô còn nghe được tiếng tim đập thình thịch, trái tim ấy lúc này còn khẽ loạn nhịp vì lo lắng.

Tay cô đặt trước ngực hắn, cách một lớp quần áo mỏng, cô có thể cảm nhận được cơ bắp cứng rắn bên trong.

Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của Nhạc Yên Nhi, hắn cho rằng cô bị thương, cái nhìn của hắn nặng trĩu, hỏi:

- Cô không sao chứ? Nhạc Yên Nhi sững sờ nhìn hắn như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mình được Dạ Đình Sâm cứu? Gương mặt kia dù gần trong gang tấc vẫn đẹp như thế, tinh tế đến độ không thể thấy một lỗ chân lông, đôi mắt phượng luôn lạnh buốt lúc này lại lộ vẻ lo lắng.

Hơi thở ấm áp phả vào trán cô, cô cảm thấy như đang giẫm trên bông mềm, không hề chân thực.

Những người vừa mới ngây ra lúc nãy giờ cũng vội vàng xông tới.

  • Dạ thiếu gia, Dạ thiếu gia, cậu không sao chứ?
  • Cột sống của cậu không sao chứ? Có cần gọi xe cấp cứu không?
Dạ Đình Sâm không thèm để ý tới những người mồm năm miệng mười hỏi han xung quanh, hắn chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhạc Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi cũng từ từ bình tĩnh lại, cô lắc đầu, đáp:

- Tôi không sao.

Đầu óc cô vẫn hỗn loạn vô cùng, Dạ Đình Sâm cứu mình ư? Tại sao hắn phải cứu mình? Hai người rõ ràng là kết hôn giả, chẳng phải hắn nên giả vờ như không biết cô sao? Nhớ tới ánh mắt ban nãy của hắn, cô có chút bối rối.

Nhạc Yên Nhi an ủi mình, Dạ Đình Sâm là gay, hắn không yêu phụ nữ! Tuyệt đối đừng có tự mình đa tình! Nghĩ vậy, một chút hụt hẫng khó hiểu liền bị cô chôn giấu xuống tận đáy lòng.

Phó đạo diễn đẩy đám người nhốn nháo ra, nhanh chóng đi tới, vội đến độ mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt béo phị, gã rối rít hỏi han:

- Dạ thiếu gia, Dạ thiếu gia, cậu có khỏe không? Khi nãy có tiếng vang, liệu cột sống có bị thương không? Hậu cần đâu? Hậu cần! Gọi 120 nhanh! Gã thật sự cuống muốn chết rồi, nếu Dạ thiếu gia bị thương ở đây, vậy thì từ nay về sau gã đừng hòng sống trong giới nữa.

Dạ Đình Sâm khó chịu liếc phó đạo diễn, giọng nói thản nhiên:

- Không sao, không cần gọi cấp cứu.

Sau đó, hắn đỡ Nhạc Yên Nhi, đứng lên.

Thấy chân cô vẫn còn chưa vững hắn liền ôm cô, để cô tựa vào ngực mình.

Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy những ánh mắt tò mò, ghen ghét hay dò xét, đầu óc cô cũng tỉnh táo lại, đẩy Dạ Đình Sâm cách ra một đoạn.

Diệp Hiểu Như lúc này liền chen tới, thấy thế thì sợ hãi, cô vội vươn tay đỡ lấy Nhạc Yên Nhi, hỏi dồn dập:

- Yên Nhi, không sao chứ? Nhạc Yên Nhi cũng theo đó mà tránh khỏi cái ôm của Dạ Đình Sâm, cô tựa vào ngực Diệp Hiểu Như, cúi đầu, nói với Dạ Đình Sâm:

- Cảm ơn Dạ thiếu gia.

Ánh mắt Dạ Đình Sâm trầm xuống.

Em còn dám giả vờ không quen tôi.

Hắn bỗng cảm thấy sự vất vả vì vừa sáng sớm đã vội vàng bay về đây đều biến thành lửa giận.

Nhưng trông thấy đôi vai gầy và cần cổ còn khẽ run của Nhạc Yên Nhi cùng dáng vẻ chưa bình tĩnh lại sau cơn hoảng sợ vừa rồi, hắn lại không muốn nổi giận với cô nữa.

Hắn quay đầu, ánh mắt bây giờ có thêm phần bạo ngược, lạnh như băng nhìn phó đạo diễn:

- Đây là bảo đảm an toàn của Ảnh Sơn à? Giọng nói kia hệt như một thanh đao cạo xương làm từ băng giá
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom