• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Sau kỳ nghỉ, Nhạc Yên Nhi trở lại công ty, Danny lập tức sắp xếp công việc cho cô.
Chỉ tiếc là địa vị của cô hiện nay vẫn chưa cao, những kịch bản có vai diễn nhắm vào cô đều
không tốt, kém White Lover rất nhiều, Danny đã sắp trợn ngược cả mắt.
- Kịch bản rác rưởi gì thế này, dám đưa cho bà đây xem hả, Tinh Huy này đúng là mắt chó nhìn
người thấp!
Danny luôn thiên vị Nhạc Yên Nhi, sau khi biết quan hệ giữa cô với Dạ Đình Sâm thì lại càng
không xem cô như nghệ sĩ bình thường, mấy vai nữ phụ thứ N này đều làm anh chướng mắt.
- Dù sao giờ tôi cũng không vội nhận kịch bản, cứ xem trước thôi, biết đâu đến lúc White Lover
phát sóng sẽ có cơ hội tốt thì sao.
Nói thật, Nhạc Yên Nhi khá hài lòng với biểu hiện của mình trong White Lover, cô có cảm giác
sau khi bộ phim phát sóng, địa vị của mình sẽ được nâng cao.
- Ôi, tôi bảo này Yên Nhi.
Danny bỗng sát mặt lại, nói:
- Cô không định dùng quan hệ của Dạ thiếu à? Dưới trướng của LN có Giải trí Hoàn Vũ đấy, là
công ty giải trí lớn nhất cả nước, chỉ cần một dự án nhỏ lọt khỏi kẽ tay họ là cô đủ ăn rồi, tài
nguyên tốt thế mà cô không cần à?
Nhạc Yên Nhi quả quyết lắc đầu:
- Công việc của anh ấy là của anh ấy, công việc của tôi là của tôi, tôi không muốn lẫn lộn hai thứ
với nhau. Nếu như nhất định phải dựa vào quan hệ với Dạ Đình Sâm để có nhân vật tốt, thế thì
tôi thà tự mình bò còn hơn.
Danny cũng đoán được thái độ của cô sẽ là thế này, anh không ngạc nhiên, gật đầu nói:
- Được được được, tôi với cô cứ cùng nhau bò từ từ vậy.
Danny lấy một tập tài liệu ra đưa cho cô:
- Hay là thử cái này đi.
Nhạc Yên Nhi nhận, lật xem vài trang, hóa ra đây là một kịch bản quảng cáo.
Bộ sưu tập ‘Nước’ mới nhất của nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng thế giới Dior đang tuyển đại sứ
nữ khu vực châu Á, yêu cầu của quảng cáo chính là các ngôi sao nữ có hình tượng trong sáng.
Nhạc Yên Nhi nuốt nước miếng:
  • Dior á, trước giờ đại sứ toàn là ngôi sao nữ hạng A thôi, chắc chắn là tôi không được nhận rồi.
  • Người quay quảng cáo lần này là Laurence Lý, một người bạn của tôi, cậu ta cho tôi một suất
đề cử, trong những người tôi quản lý thì có cô khá phù hợp với yêu cầu, vậy nên cô hời rồi.
Danny mạnh miệng mềm lòng trước giờ, rõ ràng là thiên vị Nhạc Yên Nhi nhưng lại luôn ra vẻ
không cam tâm tình nguyện.
Cũng may là Nhạc Yên Nhi đã quá quen với phong cách của Danny, cô chẳng để ý mà kịch
động ôm kịch bản quảng cáo vào lòng:
- Cảm ơn nhé, chị em tốt.
Danny hừ một cái, lại dội nước lạnh theo thói quen:
- Tôi không đảm bảo cô chắc chắn sẽ qua, chỉ là để cô đi thử vận may thôi, xem mắt Laurence
Lý có mù hay không.
Hai người đang nói chuyện thì một tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Cửa bị mở ra, một chàng trai gầy gò ngại ngùng bước vào, cúi đầu với hai người:
- Chào anh Danny, chào chị Yên Nhi.
Được người khác chào hỏi trịnh trọng như vậy, Nhạc Yên Nhi sững người, nhưng khi nhìn rõ
người vào là ai, cô mới vui mừng kêu lên:
- Ôi, Trình cô nương.
Người tới là Trình Cổ, trợ lý của một trong những nghệ sĩ Danny quản lý, xu hướng tình dục
giống Danny, là một cậu gay. Vì tính cách và phong thái của Trình Cổ đều khá thiên về nữ tính
nên mọi người thêm một chữ ‘nương’ sau tên cậu ta, gọi đùa là ‘Trình cô nương’.
Trước đây, Trình Cổ có đi theo Nhạc Yên Nhi một thời gian, về sau vì Nhạc Yên Nhi không cầu
tiến mà bỏ qua mấy quảng cáo nên cậu ta bị điều đi theo nghệ sĩ khác.
- Mấy hôm nay mẹ Diệp Hiểu Như bị bệnh nên xin nghỉ rồi, lần này để Trình cô nương đi cùng
cô, đưa nó theo cho đàng hoàng đấy.
- Không thành vấn đề, Trình cô nương, qua đây chị gái đưa em đi cùng nào.
Nhạc Yên Nhi thấy bé trai trắng mềm thì nở một nụ cười của bà ngoại sói.
Trình Cổ hoàn toàn không sợ, biết cô chỉ nói đùa với mình, cậu ta gật đầu lễ phép nói:
- Nhờ chị Yên Nhi dạy bảo nhiều hơn ạ.
Chẳng hiểu vì sao mà bề ngoài thanh tú đáng yêu và hành động chín chắn của Trình Cổ lại có
vẻ hài hòa kỳ dị, Nhạc Yên Nhi rất thích cậu trai này.
- Casting trong hai ngày liên tục, chiều nay có một buổi đấy.
Danny nhớ ra, bổ sung.
Nhạc Yên Nhi đứng bật dậy:
- Sao anh không nói sớm?
Danny liếc mắt khinh bỉ:
- Chẳng biết là ai đi nghỉ phép mà không nói với tôi câu nào?
Nhạc Yên Nhi đuối lý, không dám mạnh miệng nữa, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài:
- Tôi sai rồi, anh đại nhân đại lượng, tôi đi trang điểm trước rồi đi casting đây.
Nói xong, cô kéo Trình Cổ chạy mất.
Nhạc Yên Nhi trang điểm, tạo hình xong cũng đã không còn sớm.
Tới địa điểm casting, thấy hành lang toàn người là người, cô thật sự nhức đầu.
Có lẽ đúng là từ giàu thành nghèo thì khó, trước kia việc xếp hàng casting chẳng thành vấn đề
với cô, thế nhưng sau khi diễn nữ phụ thứ nhất của White Lover, lại luôn nhận được sự quan
tâm chăm sóc của đoàn phim, bây giờ cô không quen được việc phải xếp hàng cả một ngày trời
để mong chờ một cơ hội như những diễn viên vô danh kia.
Nhưng cô cũng hiểu những gì mình từng được hưởng thụ đều là do Dạ Đình Sâm mang lại chứ
không phải do bản thân cô giành được, thứ đãi ngộ như vậy là không thể lâu dài.
Nhạc Yên Nhi quan sát cẩn thận, thấy trong hàng này có không ít những ngôi sao nữ đang nổi
tiếng, họ cũng nhận số, mặt mày khó chịu đứng trong hàng.
Vậy nên cô bình tĩnh lại, đi tới phía trước lấy số rồi cùng Trình Cổ ra sau, ngoan ngoãn xếp hàng
chờ.
Trong hành lang có quá nhiều người, chỗ đứng rất chật hẹp, ai cũng đợi từ lâu nên khó tránh
khỏi có chút xô đẩy. Chẳng biết là ai bắt đầu đẩy trước, một nữ diễn viên đứng trước Nhạc Yên
Nhi đứng không vững nên bị ngã, cũng may cô nhanh tay đỡ được người kia, giúp cô ấy không
bị ngã nhào xuống đất.
- Cô không sao chứ?
Nhạc Yên Nhi lo lắng hỏi.
Nữ diễn viên kia có vẻ cũng bị hoảng nên vuốt vuốt ngực, vừa nhìn đã biết đây là người chưa ở
trong giới lâu, chưa bao giờ thấy cảnh tượng thế này nên lo lắng đến độ chảy mồ hôi tay, cả
người mềm nhũn.
- Không… không sao, cảm ơn cô.
Cô ấy hoảng hốt nói với Nhạc Yên Nhi.
Những người tới thử sức đều đi giày cao gót, nếu khi nãy ngã xuống chỉ sợ sẽ trẹo chân.
Nhạc Yên Nhi nhìn nữ diễn viên trước mặt, khoảng hai mươi tuổi, có vẻ lớn hơn mình một chút
nhưng diễn viên đều chăm sóc nhan sắc cẩn thận làm cô không đoán được chính xác độ tuổi.
Cô gái này có khí chất trong sáng như tiên, không nhiễm bụi trần, dịu dàng, nói chuyện cũng
nhỏ nhẹ, thực sự khiến người ta muốn bảo vệ.
Nhạc Yên Nhi rất có thiện cảm với cô ấy, cô chủ động lên tiếng:
  • Tôi là người của Giải trí Tinh Huy, tên là Nhạc Yên Nhi, cô thì sao?
  • Tôi biết cô đấy, video trên weibo của cô hồi trước tôi có xem rồi, diễn xuất lợi hại lắm.
Cô gái thẹn thùng cười:
- Tôi là Đỗ Hồng Tuyết.
 
Advertisement
  • Chương 213

Joanna nhếch môi, hiển nhiên trong lòng đã lung lay rồi.

Cơ hội ở riêng với nhau quá hiếm, nếu cô ta cứ lằng nhằng mãi sẽ không thể nào biết chuyện lúc Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết gặp mặt.

Nhưng thái độ của Nhạc Yên Nhi lại làm cô ta khó hiểu, Joanna ngờ vực hỏi một câu:

- Nhạc Yên Nhi, rõ ràng cô biết tôi thích Đình Sâm, sao cô có thể yên tâm để chúng tôi ở riêng với nhau? Đã vậy còn vội vàng muốn đi, không sợ tôi cướp mất anh ấy à? Nhạc Yên Nhi nghe vậy chỉ cười nhạt:

- Thứ thuộc về tôi, cướp cũng chẳng được, thứ không thuộc về tôi, tôi giữ cũng chẳng nổi.

Cô nói năm cô mười tuổi thì quen với Dạ Đình Sâm, nếu như có thể cướp thì cô đã cướp từ lâu rồi.

Đây là lĩnh ngộ cô dùng một thân thương tích đầy mình đổi lấy.

Ví dụ như Lâm Đông Lục, ví dụ như cha cô.

Thứ không thuộc về mình, cho dù cố gắng giữ lấy, cũng sẽ không thể có kết quả tốt.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô mệt mỏi rồi, không phải cô không tranh giành, mà là do hiện tại cô đã hiểu rõ, dù cho tranh giành đến đầu rơi máu chảy, có vài người vẫn cứ bỏ bạn mà đi.

Trong mắt Joanna thoáng qua một tia khác lạ, dường như đang suy tư gì đó.

Nhạc Yên Nhi không để tâm đến thái độ của cô ta, nói xong mấy lời này liền quay người đi, lần này, Joanna không cản cô nữa.

Cô ta có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Nhạc Yên Nhi.

Rõ ràng cô gầy gò yếu ớt, khi đi lại chân vẫn còn khập khiễng, ấy vậy mà bóng lưng ấy lại thẳng tắp, tựa như một cây trúc xanh ở trong nghịch cảnh mà vẫn không ngừng vươn mình sinh trưởng, không nhìn ra một điểm chật vật nào, chỉ có thể cảm thấy sự kiên định cùng quật cường của cô.

Rõ ràng Nhạc Yên Nhi còn ít tuổi hơn cô ta, ấy vậy mà tựa như đã trải qua hết sự đời, đối với chuyện gì cũng nhìn nhận rất thấu đáo, cặp mắt hạnh trong veo kia luôn khiến người khác có cảm giác như cô ấy chỉ liếc qua đã thông suốt tường tận hết thảy mọi chuyện.

Trong lòng Joanna có cảm giác hoảng loạn, không biết tại sao đột nhiên thấy ở trước mặt Nhạc Yên Nhi cô ta không hề có phần thắng, dù chỉ là nhỏ nhất.

Trước đây cô không hiểu vì cớ gì Dạ Đình Sâm lại chọn Nhạc Yên Nhi làm vợ, môn không đăng hộ không đối, hoàn toàn không phải người cùng một đẳng cấp, ngoại hình cũng không tính là khuynh quốc khuynh thành, thế mà lại khiến Dạ Đình Sâm vốn tiêu chuẩn cực cao nhìn trúng.

Vừa xong, hình như cô ta có đáp án.

Trên người Nhạc Yên Nhi, có một loại sức sống kỳ lạ, cô không khuất phục bất cứ kẻ nào, vĩnh viễn kiên trì giá trị quan của bản thân, rõ ràng không tranh không đoạt, nhưng lại có ngạo khí không chịu thua.

Nhạc Yên Nhi vịn nạng gỗ rời đi bằng thang máy, cửa thang máy ting một tiếng khép lại, bấy giờ Joanna mới hoàn hồn.

Sắc mặt cô ta hơi khó coi, đứng nguyên tại chỗ một lúc, tức tối dậm chân rồi xoay người đi về phía phòng họp.

Dạ Đình Sâm đang gặp chủ tịch hội đồng quản trị của Dior, cô ta không tiện đi vào quấy rầy, đành đứng ngoài cửa chờ.

Chỉ là cô ta không cần đợi quá lâu, khoảng mười mấy phút sau, cửa phòng họp được đẩy ra.

Vẻ mặt Dạ Đình Sâm vẫn lạnh nhạt như cũ, từ trên mặt của hắn không nhìn ra vui buồn.

- Đình Sâm, sao rồi? Nghe thấy tiếng của Joanna, mắt Dạ Đình Sâm mới liếc qua, khi nhìn thấy chỉ có mình cô ta đứng ngoài cửa, mắt phượng sâu thẳm nheo lại.

- Cô ấy đâu? Giọng Dạ Đình Sâm thấp xuống, mang cảm giác lạnh lẽo.

Việc đầu tiên khi Dạ Đình Sâm ra ngoài chính là tìm Nhạc Yên Nhi, ngay cả câu hỏi của cô ta cũng không hề để ý.

Sắc mặt Joanna trắng bệch, cánh môi mấp máy một lát mới đáp:

- Cô ấy nhất định muốn đi, em không cản được.

Ánh mắt Dạ Đình Sâm đột ngột chuyển lạnh, con ngươi trở nên sâu không thấy đáy, môi mỏng mím chặt, toàn thân từ trên xuống tỏa ra hơi lạnh khiến người ta run sợ.

Joanna cách hắn gần nhất nên có thể cảm nhận luồng hơi lạnh chân thực kia rõ nhất, sống lưng cô ta lạnh toát.

Cơn giận của Dạ Đình Sâm, cô ta căn bản không thể gánh vác.

Joanna vội vàng giải thích:

- Em quả thực có ngăn rồi, nhưng cô ấy cứ khăng khăng muốn đi.

Bọn họ có tận hai người nên em không chặn lại được.

Thật xin lỗi, Đình Sâm, là em làm không tốt.

Ánh mắt Dạ Đình Sâm quét qua, dường như có năng lực nhìn thấu nội tâm người khác, Joanna cảm thấy bản thân mình thật sự bị nhìn ra rồi, nhưng cô ta không thể lùi bước được, không thể để lộ ra manh mối, chỉ đành gắng gượng chống đỡ ánh mắt của Dạ Đình Sâm.

Joanna ước, thà rằng Dạ Đình Sâm cứ trách cứ đi, như thế cô ta sẽ nghĩ ra biện pháp ứng phó, còn hơn là không nói câu nào như thế này.

Nhưng Dạ Đình Sâm không thuận theo mong muốn của cô ta, một từ hắn cũng không nói, lập tức xoay người, đi về phía thang máy.

Joanna vội vàng theo sau, lúc này Dạ Đình Sâm tuyệt nhiên không hề để tâm tới Joanna đang đi giày cao gót, hắn đi như bay làm cô ta suýt nữa không theo kịp.

- Đình Sâm, vừa nãy bên Dior có nói với em, bọn họ lấy danh nghĩa người phát ngôn phải kiểm tra sức khỏe định kỳ để đưa Đỗ Hồng Tuyết đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, rất nhanh sẽ có kết quả.

Đỗ Hồng Tuyết đang đợi ở bệnh viện, giờ chúng ta nhanh đến xem rốt cuộc Đỗ Hồng Tuyết có phải là Y Bạch hay không thôi.

- Cô có thể qua đó trước, tôi còn có việc.

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói, bước chân vẫn không ngừng, trực tiếp vào trong thang máy.

Joanna không còn cách nào khác cũng theo vào, thấy Dạ Đình Sâm ấn nút xuống tầng 1, rõ ràng là muốn đuổi theo Nhạc Yên Nhi.

Sắc mặt cô ta trở nên khó coi, nhìn Dạ Đình Sâm không dám tin:

- Đình Sâm, tại sao anh lại biến thành như vậy? Không phải anh rất quan tâm tung tích của Y Bạch sao? Cho dù nhà họ Mạnh đã bỏ cuộc rồi, nhưng anh vẫn kiên trì tìm kiếm.

Thế mà bây giờ, có thể chân tướng chỉ cách chúng ta một bước nữa thôi, vậy mà anh lại không quan tâm nữa ư? Đôi môi Dạ Đình Sâm khẽ mím lại:

- Tôi phải tìm Yên Nhi trước.

Thang máy thoáng cái đã xuống đến tầng một, Dạ Đình Sâm sải chân, bước nhanh ra ngoài.

Joanna xông đến, túm chặt tay hắn, dùng hết sức lực, tránh việc bị hắn đẩy ra:

- Hiện giờ trong mắt anh có còn Y Bạch nữa hay không? Trong đầu anh giờ toàn là người phụ nữ kia thôi hả! Nhạc Yên Nhi là một người trưởng thành tay chân đầy đủ thân thể khỏe mạnh, không có anh chẳng lẽ cô ta sẽ chết chắc?! Có phải anh đã quên Y Bạch chết như thế nào rồi phải không? Vì anh cô ấy đã phải chịu quá nhiều oan ức đó, anh không nhớ sao?! Những lời này nói ra rất gay gắt.

Joanna quen biết Dạ Đình Sâm mười mấy năm, từ xưa đến nay chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn.

Lúc này, trái tim cô ta đang nhảy loạn xạ không ngừng, bắt đầu có một loại cảm giác nghĩ lại mà sợ.

Nhưng những lời này, thành công ngăn lại bước chân của Dạ Đình Sâm.

Dáng vẻ bi thảm trước khi chết của Mạnh Y Bạch, từng chút từng chút xẹt qua đầu hắn.

Bất luận như thế nào, Mạnh Y Bạch cũng là vì hắn mà chết, đây là tội nghiệt hắn không thể nào rửa sạch được.

Joanna nhìn thấy bóng lưng Dạ Đình Sâm có chút run rẩy, hiển nhiên hắn đã bị dao động rồi.

Trong lòng cô ta thầm vui vẻ, tiếp tục phá tan phòng tuyến tâm lý của Dạ Đình Sâm:

- Y Bạch sợ đau như vậy mà phải chịu đựng hành hạ dã man, cuối cùng còn bị quăng xuống biển, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, giờ trong mộ cô ấy còn không có cả tro cốt! Những điều này, anh còn nhớ không? Dạ Đình Sâm, Y Bạch phải chịu những điều đó là vì ai, anh còn nhớ không? Làm người không thể không có lương tâm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom