• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Hôm sau, Nhạc Yên Nhi trở lại đoàn phim để quay cảnh cuối cùng cho White Lover.
Dựa theo kịch bản, sau khi bị Tiêu Lam đâm, Ôn Tố Tố không qua khỏi, Tiêu Lam bị xử hai mươi
năm tù, vốn dĩ còn vài cảnh của nhân vật này nữa, thế nhưng vì những chuyện Tô Phi gây ra nên
tất cả những cảnh này đều bị bỏ.
Khi hấp hối, Ôn Tố Tố quyết định hiến trái tim cho người bị bệnh tim bẩm sinh là Thẩm An Nhã
để cô ấy có thể khỏe mạnh sống tiếp.
Có thể nói cảnh cuối cùng này chính là cảnh thăng hoa của nhân vật Ôn Tố Tố, vậy nên không
chỉ đạo diễn Lộ mà cả Nhạc Yên Nhi cũng đều rất coi trọng.
Quay xong lần đầu, Nhạc Yên Nhi không hài lòng, cô chủ động yêu cầu quay thêm lần nữa.
Tất nhiên đạo diễn Lộ đồng ý.
Trong phòng bệnh, Ôn Tố Tố đeo máy hỗ trợ hô hấp, cô mệt mỏi nhắm mắt. Lúc này Thẩm An
Nhã đẩy cửa vào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Tố Tố mở mắt, thấy Thẩm An Nhã mắt đỏ hoe, đau xót nhìn
mình.
- Vì sao phải làm vậy? Tại sao lại hiến tim cho tôi?
Ôn Tố Tố khẽ nhếch môi, tựa hồ là muốn cười nhưng cô không cười nổi.
"An Nhã, qua nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn chưa hề nói chuyện với nhau tử tế một lần nào,
nhưng đáng tiếc đã không còn cơ hội nữa rồi."
Dù đã cố gắng nhịn nhưng nước mắt của Thẩm An Nhã vẫn không ngừng rơi:
- Đừng nói lung tung, cậu chắc chắn sẽ được chữa trị, sẽ khỏe hơn, chờ khi nào cậu khỏe, muốn
trò chuyện bao lâu tôi cũng sẽ trò chuyện cùng cậu.
Lần đầu tiên Thẩm An Nhã cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm, trước đó Ôn Tố Tố có tìm
cô rất nhiều lần nhưng cô đều kiếm lý do để không gặp.
Ai ngờ đã không còn cơ hội nữa rồi.
"An Nhã đừng khóc, mình nghĩ đây là chuyện phải vậy rồi. Cậu thiếu một trái tim khỏe mạnh,
mình thiếu một giọng nói, chỉ có chúng ta bổ sung cho nhau mới trở nên hoàn thiện."
Thẩm An Nhã nhớ lại thái độ quá đáng của mình với Ôn Tố Tố trước kia, cô đau lòng khóc
thành tiếng:
- Xin lỗi Tố Tố, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi thừa nhận thật ra tôi luôn ghen tị với cậu, tôi là đứa
không ra gì, tôi ghen ghét vô cùng nhưng không dám nói ra, còn đổ tại cậu.
Khuôn mặt tái nhợt của Ôn Tố Tố xuất hiện một nụ cười điềm tĩnh.
"Đừng xin lỗi, An Nhã, vận mệnh của chúng ta vốn dĩ là một."
Hai người từng sống cuộc đời của nhau, từng chứng kiến cuộc sống của nhau, sau đó lại yêu
cùng một người đàn ông.
Chờ tới khi Ôn Tố Tố qua đời rồi, trái tim của cô sẽ được lấy ra, đặt vào lồng ngực Thẩm An
Nhã, để cô ấy có thể tận hưởng cuộc sống cho hết cuộc sống này.
Có lẽ đây chính là một cách kéo dài sinh mệnh khác.
“An Nhã, hãy sống thật tốt cùng với trái tim của mình, được không?”
Thẩm An Nhã nắm chặt tay Ôn Tố Tố, trịnh trọng gật đầu:
- Mạng của tôi cũng là mạng của cậu, Tố Tố, những gì tôi nợ cậu chỉ có thể chờ kiếp sau trả lại.
Có lẽ đã mệt, Ôn Tố Tố từ từ nhắm mắt lại.
Tay cô như đã mất hoàn toàn sức lực, nhẹ nhàng rơi xuống.
Thẩm An Nhã mở to mắt, một lúc lâu sau, như đã chấp nhận sự thật, cô tựa lên người Ôn Tố Tố,
khóc to.
Camera từ từ đến gần, có thể thấy khi Ôn Tố Tố nhắm mắt, giọt nước mắt cuối cùng của cô đã
trượt xuống.
- Cắt! Qua!
Giọng của đạo diễn vang lên khiến cho tất cả mọi người đều thoát ra khỏi bầu không khí bi
thương vừa rồi.
Nhạc Yên Nhi mở mắt, cô tinh nghịch nháy mắt với Diệp Thiên Hạ, dù cho khuôn mặt vẫn tái
nhợt vì trang điểm nhưng không còn cảm giác hấp hối như khi nãy nữa.
Diệp Thiên Hạ cũng lau nước mắt, cô mỉm cười đỡ Nhạc Yên Nhi xuống giường.
Đúng lúc này, nhân viên bên cạnh bỗng hô lên:
- Chúc mừng Ôn Tố Tố đã đóng máy thuận lợi!
Nhạc Yên Nhi chưa kịp phản ứng thì đạo diễn Lộ đã tự tay tặng cho cô một bó hoa được chuẩn
bị từ trước, xung quanh cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra vì bó hoa bách hợp to này, cô ôm hoa, đứng sững ở đó. Diệp Hiểu Như
thấy dáng vẻ ngốc nghếch này thì cười hì hì chụp vội mấy bức ảnh.
- Chuyện này...
Nhạc Yên Nhi cảm động:
- Cảm ơn mọi người.
Theo như truyền thống, sau khi kết thúc các cảnh quay của vai chính, tất cả các nhân viên sẽ
cùng nhau tổ chức nghi lễ đóng máy nhỏ để chúc mừng, cũng coi như là vui vẻ đưa tiễn mỗi
một diễn viên.
Trước kia, Nhạc Yên Nhi chỉ quay những phim nhỏ, nhân vật nhỏ, đây là lần đầu cô được nhận
một nhân vật quan trọng như vậy, cũng là lần đầu có người thực hiện nghi thức đóng máy cho
cô.
Tất cả nhân viên đoàn phim ở chung mấy tháng nay đều đứng xung quanh, họ mỉm cười nhìn
cô.
Mặc dù trong thời gian quay phim gặp phải nhiều chuyện không hay, thế nhưng vào lúc này,
Nhạc Yên Nhi vẫn cảm thấy rất vui vẻ vì mình có thể tham gia bộ phim này.
Nhạc Yên Nhi nhìn đạo diễn, chân thành nói:
- Đạo diễn Lộ, cảm ơn ông đã quan tâm chăm sóc mấy tháng nay.
Tuy nói là đạo diễn quan tâm cô đa phần là do nể mặt Dạ Đình Sâm, thế nhưng Nhạc Yên Nhi
vẫn rất biết ơn ông ấy.
Đạo diễn cảm thấy White Lover chính là bộ phim gian nan nhất kể từ ngày mình vào nghề tới
nay, từ khi chưa mở máy đã xuất hiện đủ loại vấn đề, không chỉ có đấu tranh nội bộ tới suýt mất
mạng người, dù có LN ra mặt trấn áp bê bối nhưng là người chịu trách nhiệm của bộ phim, ông
thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt nỏi.
Thực sự ông đã phải mang theo cảm giác giày vò đợi bộ phim đi tới ngày chấm dứt, bây giờ chỉ
còn chờ từng diễn viên kết thúc vai của mình là ông có thể tạm thở phào rồi tập trung vào phần
hậu kỳ.
Cho nên có thể nói rằng khi thấy Nhạc Yên Nhi đóng máy cũng là lúc tâm trạng đạo diễn Lộ tốt
nhất.
Ông cười híp mắt với Nhạc Yên Nhi:
- Cô là một diễn viên rất có khả năng, chờ sau khi phim ra mắt, chắc chắn sẽ có tiếng vang lớn
đấy.
Nhạc Yên Nhi cũng cười:
  • Là do đạo diễn chỉ dạy tốt thôi.
  • Về sau nếu có phim thích hợp, tôi sẽ đề cử cô xem sao.
Sau đó, mọi người cùng nhau chụp vài tấm ảnh, Nhạc Yên Nhi ký tên mấy chục lần, cuối cùng
đã đến lúc cô rời đi.
Diệp Thiên Hạ tự đưa cô ra ngoài.
- Thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng xong rồi.
Diệp Thiên Hạ thổn thức.
Nhạc Yên Nhi cũng nói:
- Phải, nói là chỉ có mấy tháng thế nhưng lại trải qua rất nhiều chuyện.
Nhạc Yên Nhi nhớ tới quan hệ của Diệp Thiên Hạ và Âu Duyên Tây, cô rất muốn hỏi xem cô ấy
có biết gã xử lý Tô Phi thế nào không, nhưng ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên đã bị cô bỏ qua.
Bây giờ Diệp Thiên Hạ sống rất ổn, mình không cần nhắc lại chuyện cũ làm gì.
Trước khi lên xe, Nhạc Yên Nhi ôm Diệp Thiên Hạ:
- Chị Thiên Hạ, cảm ơn chị đã quan tâm chăm sóc em trong mấy tháng này.
Diệp Thiên Hạ là một diễn viên hiếm có, Nhạc Yên Nhi học tập được rất nhiều từ cô.
Diệp Thiên Hạ vỗ nhẹ lưng Nhạc Yên Nhi, cười nói:
- Chị có cảm giác chúng ta sẽ còn cơ hội hợp tác nữa đấy.
Nhạc Yên Nhi cười:
- Vậy em hết sức mong chờ.
Hai người tạm biệt, Nhạc Yên Nhi lên xe về biệt thự Hoàng Đình.
Dù sao đi nữa cô cũng nên nghỉ ngơi một thời gian.
 
Advertisement
  • Chương 207

Nhạc Yên Nhi không cảm thấy quen thuộc với cái tên Đỗ Hồng Tuyết, cô chỉ mang máng nhớ đến đây là cái tên diễn một vài vai phụ trong những bộ phim nhỏ, dù sao trong ngành giải trí chẳng bao giờ thiếu người đẹp, nếu như không thể leo tới đỉnh cao, sẽ chẳng có mấy ai nhớ đến bạn cả.

Đều là những diễn viên nhỏ không nổi danh, đương nhiên là nên giúp đỡ lẫn nhau, Nhạc Yên Nhi nhắc nhở:
  • Cô cẩn thận một chút, người này đẩy người kia xô, đừng để bị thương.
  • Cảm ơn nhé.
Đỗ Hồng Tuyết gật đầu, nở nụ cười cảm kích với cô.

Cô ấy cười rộ lên như gió xuân thổi qua, Nhạc Yên Nhi cảm thán đây quả là một mỹ nhân.

Đáng tiếc, trong giới này, sắc đẹp chẳng phải thứ khan hiếm gì.

Đúng lúc này, Trình Cổ bưng hai chén nước xuyên qua đám người đông đúc.

Vốn dĩ Trình Cổ rót nước cho mình và Nhạc Yên Nhi, lại chẳng ngờ có thêm một người nữa đang vừa nói vừa cười với cô, cậu ta sững ra nhưng cũng rất nhanh trí đưa nước tới, một cốc cho Nhạc Yên Nhi, một cốc cho Đỗ Hồng Tuyết.

Đỗ Hồng Tuyết là diễn viên nhỏ chẳng có danh tiếng gì, bị khinh bỉ đã quen, đột nhiên được người ta đối xử trịnh trọng như vậy, cô khẽ giật mình:

- Cảm...

cảm ơn cậu nhé.

Đỗ Hồng Tuyết thụ sủng nhược kinh nhìn sang Nhạc Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười:

- Đây là trợ lý của tôi, Trình cô nương.

Đỗ Hồng Tuyết tin là thật, kinh ngạc nhìn Trình Cổ:

- Hóa ra là con gái...

Trình Cổ đỏ mặt, vội vàng giải thích:

- Không phải không phải, tôi là nam! Nhạc Yên Nhi cười ha ha, cô cảm thấy Đỗ Hồng Tuyết thật ngây thơ, quả là hiếm có trong giới giải trí này.

Thấy Nhạc yên Nhi cười, Đỗ Hồng Tuyết cũng ngượng nghịu cười theo.

Nhưng có người không muốn nhìn thấy bầu không khí vui vẻ này, nhất định phải tới gây sự.

- Đỗ Hồng Tuyết, cô lấy nước ở đâu ra? Một giọng nói vênh váo vang lên sau lưng Đỗ Hồng Tuyết, cô gái nghe thế thì run lên, quay đầu lại.

Nhạc Yên Nhi cũng nhìn sang, đó là một cô gái rất xinh đẹp với mái tóc dài, cô ta bước trên đôi giày cao gót lêu khêu, cực kỳ khí thế đứng trước mặt Đỗ Hồng Tuyết, tạo thành sự đối lập về khí chất giữa hai người.

Người này Nhạc Yên Nhi cũng biết, cô ta tên Tưởng An Ny (Annie), có đóng một số bộ phim đạt được tỷ lệ người xem khá, bây giờ cũng coi như sắp lên sao hạng nhất, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Nhạc Yên Nhi.

Tưởng An Ny nhìn mấy người bọn họ, thấy chẳng ai đáng để vào mắt, ngay lập tức thái độ của cô ta càng quá đáng hơn.

- Này, Đỗ Hồng Tuyết, tôi nói với cô đấy! Nhạc Yên Nhi nhíu mày vì thái độ vô lễ này, thế nhưng Tưởng An Ny không đến gây chuyện với mình, cô cũng không tiện lên tiếng.

Nụ cười của Đỗ Hồng Tuyết lúc nói chuyện với Nhạc Yên Nhi gần như đã biến mất, sắc mặt cô tái nhợt, khẽ nói:

- Là tiên sinh này rót giúp em.

Tưởng An Ny nhìn cần cổ trắng gầy của Trình Cổ, cười nhạo:

- Rõ đồ bóng lộ, lại còn tiên sinh cơ.

Dù bình thường Nhạc Yên Nhi luôn gọi Trình cô nương, Trình cô nương, thế nhưng cô không hề có ác ý.

Bây giờ có người chế nhạo bề ngoài của Trình Cổ, cô lập tức cau mày:
  • Mong cô lịch sự cho.
  • Cái loại chẳng biết ở đâu ra, còn giả ngu trước mặt tôi.
Tưởng An Ny giễu cợt một câu, tuy nhiên cô ta không muốn gây sự với quá nhiều người nên không để Nhạc Yên Nhi nghe thấy, sau đó quay đầu nói với Đỗ Hồng Tuyết:

- Đỗ Hồng Tuyết, rót cho tôi cốc nước.

Tưởng An Ny đến sớm, đã đợi hai tiếng rồi, hôm nay cô ta còn không mang trợ lý theo, bây giờ đã khát khô cả cô.

Cô ta tự cho mình là ngôi sao lớn, làm gì có chuyện tự đi rót nước, như thế chẳng phải là hạ giá lắm hay sao? Bây giờ vừa đúng lúc có Đỗ Hồng Tuyết dễ bắt nạt, không dùng cũng phí.

Đỗ Hồng Tuyết co người lại, đưa chiếc cốc trong tay cho cô ta:
  • Em chưa uống đâu, nếu không chê thì chị uống cốc này đi.
  • Coi như cô biết điều.
Tưởng An Ny nhận cốc, vênh váo rời đi.

Chờ cô ta đi rồi, Nhạc Yên Nhi mới hỏi:

- Rõ ràng là cô ta đang bắt nạt cô, sao cô phải nhường nhịn thế? Đỗ Hồng Tuyết cắn môi, lắc đầu:

- Cũng chẳng có cách nào khác, tôi với Tưởng An Ny chung một công ty, địa vị cô ta cao hơn tôi, lại có quan hệ tốt với cấp trên, trước đó tôi cũng đắc tội với cô ta rồi, nếu giờ không nhún nhường thì chỉ sợ cuộc sống sau này càng khó khăn.

Dù mới quen biết Đỗ Hồng Tuyết nhưng Nhạc Yên Nhi nhận ra đây là một cô gái rất hiền lành, thậm chí khá nhu nhược.

Nhưng hai người không cùng công ty, quan hệ cũng không thân thiết, Nhạc Yên Nhi không tiện nói nhiều, cô chỉ có thể nói về một ít kinh nghiệm của mình:

- Thật ra có đôi khi cô càng nhịn sẽ khiến người ta càng coi thường cô, vẫn nên kiên cường vào những thời điểm thích hợp.

- Tôi hiểu ý cô chứ, nhưng tôi chỉ có một mình cố gắng trong giới này thôi, hệt như cây lục bình không gốc rễ vậy, đâu có sức mà đi tranh đấu với họ.

Đỗ Hồng Tuyết cười khổ rồi nhìn Nhạc Yên Nhi bằng ánh mắt hâm mộ:

- Cô thì khác, may mắn lại có thực lực, về sau chắc chắn sẽ đi rất xa.

May mắn? Nhạc Yên Nhi cười nhạt.

Những điều cô từng trải qua không cần người ngoài nói, tự cô biết là đủ rồi.

- Người đại diện của cô đã để cô tham gia thử sức lần này thì hẳn cũng rất coi trọng cô, cô xem đi, có rất nhiều ngôi sao hạng nhất đang xếp hàng đằng trước đấy.

- Người như tôi thì đâu có được phân cho người đại diện tốt, cũng là người không được cấp trên ưa thích như tôi thôi, trong tay anh ấy cũng chẳng có mấy tài nguyên, lần thử sức của Dior này không ai muốn đi nên mới đến lượt tôi đấy.

Họ đều cảm thấy đại sứ cho một thương hiệu lớn như vậy hẳn là đã sớm định sẵn rồi, tôi đến cũng chỉ lãng phí thời gian.

Khi nãy, Nhạc Yên Nhi còn thắc mắc chuyện Đỗ Hồng Tuyết không có địa vị cao trong công ty mà lại nhận được tài nguyên tốt, hóa ra là như thế.

Đỗ Hồng Tuyết nói nhỏ:

- Với lại công ty chúng tôi lần này chủ yếu muốn PR cho Tưởng An Ny, cô ta gặp cả quản lý của Dior rồi, có thể nói lần này là mười phần chắc chín.

Nếu ai trong công ty tới thì người đó sẽ thành đối thủ với Tưởng An Ny, làm thế là đắc tội cô ta, vậy nên càng không ai muốn đi.

Nhạc Yên Nhi nhướn mày:

- Việc chọn đại sứ cho một thương hiệu quốc tế lớn như vậy mà Tưởng An Ny cũng có thể dự tính trước, xem ra lai lịch không nhỏ.

- Những tài nguyên tốt nhất ở công ty tôi đều cho cô ta trước đấy.

Đỗ Hồng Tuyết chỉ nói đến đây, hiển nhiên là sợ đắc tội với người khác nên không muốn nhiều lời.

Đám người trong hành lang vơi dần, lần lượt có người vào phòng thử sức rồi buồn hoặc vui bước ra.

Đúng lúc này, Nhạc Yên Nhi thấy phía trước trở nên ồn ào.

Cô nghi hoặc nhìn qua, thấy Tưởng An Ny đang ôm bụng ngồi thụp xuống đất, mặt mày nhăn nhó:

- Tôi đau bụng quá.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom