• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Đã đính hôn từ lâu, vậy thì vì sao không kết hôn?
Cuối cùng thì năm đó đã có chuyện gì xảy ra?
Sau chuyện này chắc chắn có rất nhiều bí ẩn, có lẽ điều này có quan hệ với chướng ngại tâm lý
mỗi lúc một nặng cùng với tính cách lạnh lùng của Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi rất muốn biết.
Đúng lúc này, Dạ Đình Sâm bước vào từ cửa nhà hàng.
Joanna thấy hắn thì ngẩng đầu lên, cười nói:
- Anh đến rồi, mau ngồi xuống đi.
Cô ta cố ý mặc kệ câu hỏi của Nhạc Yên Nhi để cô phải tò mò.
Câu hỏi này sẽ như một bàn chân mèo trong lòng Nhạc Yên Nhi, nó sẽ cào cho lòng cô máu me
đầm đìa.
Joanna không tin Nhạc Yên Nhi có thể nhịn được.
Chỉ cần chôn quả bom hẹn giờ này trong lòng cô, sớm muộn cũng có ngày nó nổ tung.
Dạ Đình Sâm ngồi xuống cạnh Nhạc yên Nhi.
Cô đang thấy rối bời, vô vàn cảm xúc đan xen nhưng cô không thể bắt được đầu mối.
Cô mở miệng, khẽ gọi:
- Dạ Đình Sâm.
Cô vẫn quen gọi cả họ lẫn tên hắn, không thể ra vẻ thân thiết như Joanna được.
Thấy cô gọi, Dạ Đình Sâm lập tức nhìn sang.
Khi trông thấy khuôn mặt cô trắng bệch, ánh mắt bàng hoàng, Dạ Đình Sâm lập tức cau mày:
- Sao sắc mặt kém thế, khó chịu à?
Nhạc Yên Nhi há miệng nhưng không nói thành lời:
- Em...
Dạ Đình Sâm không chờ cô trả lời mà lập tức vươn tay sờ trán cô, điều hòa trong nhà hàng rất
lạnh, vậy mà trán cô lại ra một lớp mồ hôi.
- Ốm rồi phải không? Sao không nói sớm? Tôi đưa em đi viện.
Nhận ra cô có vẻ khác thường, hắn lập tức trở nên lo lắng.
Dạ Đình Sâm chẳng biết Nhạc Yên Nhi khó chịu ở đâu, hắn dứt khoát đứng lên, bế cô đi về phía
cửa.
Trước mặt bao người nhưng hắn không hề e ngại.
Joanna giận phát điên lên, không rõ vì sao mình đã đánh tan phòng tuyến tâm lý của Nhạc Yên
Nhi mà cô vẫn có thể chuyển bại thành thắng trong nháy mắt.
Joanna hô to phía sau:
- Hai người không ăn cơm à?
Dạ Đình Sâm chẳng phản ứng lại. Nhạc Yên Nhi không khỏe khiến lòng hắn như lửa đốt, tâm
tình đâu mà ăn cơm nữa.
Hắn bế Nhạc Yên Nhi lên xe, đặt cô xuống ghế phụ thật cẩn thận rồi thắt chặt dây an toàn, sau
đó về vị trí lái, giẫm chân ga, chiếc xe lao như bay ra ngoài.
Lúc Joanna đuổi theo tới cửa thì chỉ còn thấy một vết khói chưa kịp tan hết từ đuôi ô tô, Dạ
Đình Sâm đã không còn bóng dáng.
Đôi mắt đẹp của cô ta trợn trừng, Joanna nghiến răng, cảm thấy hơn hai mươi năm cuộc đời
mình chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
Dạ Đình Sâm bỏ cô ta một mình trong nhà hàng, không hề quan tâm, cứ thế nghênh ngang rời
đi!
Chẳng lẽ trong lòng hắn, cô ta thật sự không bằng Nhạc Yên Nhi sao?
Một cơn gió thổi qua, mái tóc dài của Joanna theo gió bay lên.
Cô ta siết tay thành nắm đấm, nghiến răng nói ra một cái tên, giọng nói mang theo thù hận:
- Nhạc Yên Nhi.
Dù Dạ Đình Sâm có sốt ruột đến đâu nhưng bây giờ đang là giờ cao điểm, đường tắc, hắn cũng
đành chịu, chỉ có thể đi chậm lại.
Nhìn hàng ô tô dài dằng dặc phía trước, Dạ Đình Sâm mắng một câu:
- Chết tiệt!
Thái độ lo lắng của hắn khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp, sự bất an khi nãy của cô đã biến
mất hoàn toàn.
Cô vươn tay, nắm lấy bàn tay vì siết quá chặt mà trở nên trắng bệch của hắn, an ủi:
- Em không sao, anh đừng cuống.
Dạ Đình Sâm không tin:
- Sắc mặt em kém lắm.
Dạ Đình Sâm biết cô cứng cỏi, kể cả có ngã bệnh cũng sẽ không chủ động nói với mình.
- Em...
Nhạc Yên Nhi không biết trả lời sao, chẳng lẽ cô lại nói mình bị Joanna chọc tức.
Dạ Đình Sâm không muốn cho cô xem ảnh, không nói về chuyện vị hôn thê, cô thà tin hắn,
đồng thời cũng không muốn chất vấn hắn. Hy vọng khi nào muốn thì hắn sẽ chủ động nói với
cô.
Vậy nên Nhạc Yên Nhi tùy tiện tìm cớ:
- Bà dì em sắp đến rồi.
Dù sao tới tháng, phụ nữ không khỏe là bình thường, mà cô cũng sắp tới tháng thật, coi như
không nói bừa.
Nghe thế, trên mặt Dạ Đình Sâm xuất hiện vẻ ngỡ ngàng khó thấy:
- Em có dì à?
Tư liệu của cô đã được hắn điều tra rất rõ, cô không có người dì nào cả.
- Ha ha.
Nhạc Yên Nhi bật cười:
- Là kinh nguyệt đó.
Cô thực sự bị Dạ Đình Sâm chọc cười, chẳng ngờ Dạ thiếu không gì không làm được lại có lúc
ngốc nghếch đáng yêu thế này.
Nghe được lời này, mặt Dạ Đình Sâm cũng đần ra, hắn mất tự nhiên chẹp miệng rồi mới nói:
- Vậy là không cần đi viện?
Đúng là hắn không hiểu gì về kinh nguyệt của phụ nữ, vậy nên vẫn lo cô khó chịu.
  • Đương nhiên là không, em chỉ cần về nghỉ ngơi là được.
  • Vậy chúng ta về nhà, tôi nấu cơm cho em ăn.
Dạ Đình Sâm vốn đồng ý nấu cơm tối cho Nhạc Yên Nhi, chẳng ngờ cô lại được ăn sớm rồi.
Nhạc Yên Nhi cười, cố ý trêu ghẹo hắn:
- Anh nấu được không, đừng nấu ra món không ăn được nhé.
Không nhắc tới chủ đề gây lúng túng kia, Dạ Đình Sâm lại khôi phục vẻ hờ hững thường ngày.
- Đừng hỏi một người đàn ông có được hay không.
Cái tên này còn có thể nghiêm túc nói chuyện thô tục!
Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, nhưng trong lòng cô thì bong bóng hạnh phúc đã bay đầy.
Một người đàn ông thân phận cao quý, chưa bao giờ xuống bếp vậy mà giờ lại rửa tay nấu cơm
vì mình, đây là loại đãi ngộ thế nào chứ.
Dù cho vừa nãy có vô số nghi ngờ trong lòng, nhưng lúc này, mọi thứ đã hòa tan dưới sự tấn
công dịu dàng của Dạ Đình Sâm, trái tim cô chỉ còn lại một từ ‘hạnh phúc’.
Về đến biệt thự, Dạ Đình Sâm không để Nhạc Yên Nhi động đậy, hắn đặt cô xuống ghế rồi nhét
thêm một chiếc gối sau lưng cho cô.
Nhạc Yên Nhi chẳng biết nên khóc hay cười, hắn làm như cô mang thai vậy.
Cô ngồi trong phòng ăn, nhìn qua cửa thấy Dạ Đình Sâm đang bận rộn trong bếp, mợ Trần
đứng một bên hướng dẫn thì mỉm cười.
Dạ Đình Sâm đúng là ít khi nấu nướng, hắn thường xuyên luống cuống nhưng lại kiên quyết
không cho mợ Trần nhúng tay, cẩn thận làm theo trình tự, vẻ mặt nghiêm túc như đang nói
chuyện làm ăn quan trọng.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy chồng mình đẹp trai chết đi được.
Ngồi chờ hơn một giờ, cuối cùng đồ ăn nóng hổi đã được bưng lên.
Sáng nay cô có chọn canh trân châu bạch ngọc, trứng tráng thu quỳ và sườn xào chua ngọt,
ngoài những món đó ra, bây giờ trên bàn còn có món gan heo bổ máu mà Dạ Đình Sâm cố ý
nấu cho cô.
Phải nói rằng trên đời đúng thật có thứ gọi là thiên phú, dáng vẻ nấu nướng của Dạ Đình Sâm
rất hờ hững nhưng món ăn hắn nấu lại đẹp mắt vô cùng, thật khiến người ta ngửi thôi cũng đã
thèm nhỏ dãi.
 
Advertisement
  • Chương 205

Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra tại thành phố A, cô và Dư San San chơi ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Phượng Sơn rất vui vẻ.

Trước khi gặp Dạ Đình Sâm, hai người họ vốn là bạn thuê phòng, quan hệ rất tốt, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội nghỉ phép nên họ lại càng chơi cho thỏa thích.

Nếu không phải ngày nào Dạ Đình Sâm cũng gọi giục cô về nhà, Nhạc Yên Nhi thật sự muốn ở lại chơi thêm mấy ngày.

Xe tiến vào địa phận thành phố A, Dư San San cố ý hít sâu một hơi:

- Ôi chao ôi, lại ngửi được không khí ô nhiễm quen thuộc của thành phố A rồi, đúng là chẳng quen gì cả.

Nhạc Yên Nhi biết Dư San San đang quanh co biểu đạt bất mãn, cười hì hì đẩy bạn:

- San San đừng giận, lần này không chơi được thỏa thích với cậu, lần sau vậy nhé.

Để nghỉ phép cùng đợt với Nhạc Yên Nhi, Dư San San đã phải tốn kỳ nghỉ phép mấy năm liền, cuối cùng lại chỉ chơi có ba ngày đã trở lại, Nhạc Yên Nhi cũng cảm thấy băn khoăn.

- Hừ, có gấu đã là vô nhân tính, bây giờ cậu còn là phụ nữ có gia đình, làm sao có thời gian mà chơi với tớ được.

Dư San San bạn thân nhất của Nhạc Yên Nhi, vậy nên cô không hề gạt bạn mình mà kể hết về quyết định kết hôn thực sự của mình với Dạ Đình Sâm, tuy nhiên cô vẫn giấu những chuyện liên quan đến gia đình hắn.

Cho nên bây giờ Dư San San hiểu rất rõ rằng Nhạc Yên Nhi lập gia đình thật rồi.

Nghĩ tới Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi cũng nóng lòng muốn về.

Đã ba ngày không gặp chồng thân yêu rồi, cô cũng rất nhớ.

- Người ai mà chẳng phải kết hôn, cậu cũng không tránh được đâu, chỉ là tớ sớm chui vào trong bức tường hôn nhân sớm hơn cậu thôi.

Dư San San cười nhạo:

- Tớ không kết hôn đâu, một người thì có gì không hay, công việc của tớ lại có khởi sắc, sắp được thăng chức tăng lương rồi.

Với tớ mà nói đàn ông chẳng có tác dụng gì cả.

Nhạc Yên Nhi thấy Dư San San như vậy, cô chỉ biết thầm thở dài.

Thật ra, Dư San San rất thanh tú, dù không phải mỹ nhân vừa nhìn đã khiến người ta choáng ngợp nhưng cũng có thể tính là một cô gái xinh xắn.

Chỉ vì cô quá chú trọng vào sự nghiệp nên mới cố ép mình trở thành nữ hán tử, cho tới giờ vẫn chẳng yêu đương chính thức nổi mấy lần.

- Trước kia tớ cũng nghĩ vậy, thế nhưng chờ đến lúc gặp được đúng người, người ấy khác hẳn những người xung quanh, cậu sẽ muốn chung sống bên người ấy suốt quãng đời còn lại.

Nghe thế, Dư San San bỗng nghiêm mặt:

- Yên Nhi, cậu yêu Dạ Đình Sâm thật à? Nhạc Yên Nhi gật đầu không hề do dự:

- Yêu.

Cô luôn là một người dám yêu dám hận, với Lâm Đông Lục năm xưa cũng thế, với Dạ Đình Sâm bây giờ cũng vậy, một khi đã hiểu rõ lòng mình, cô sẽ không do dự lùi bước nữa.

- Người giàu chẳng dễ ở chung, nghe nói nhà giàu sẽ không để con dâu làm trong ngành giải trí đâu, cậu chấp nhận được không? Lần này, Nhạc Yên Nhi suy nghĩ một lát rồi mới nói:

- Đóng phim là sự nghiệp của tớ, cũng là công việc tớ thích, tớ sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu.

Nếu quả thực có một ngày như vậy, tớ nghĩ cũng có biện pháp giải quyết khác thôi.

Dù sao đi nữa chỉ cần có Dạ Đình Sâm đối mặt với mọi chuyện cùng cô là đủ.

Vốn dĩ Dư San San cảm thấy cặp đôi này không ổn lắm, lúc nào cô cũng lo lắng Nhạc Yên Nhi chỉ vì xúc động nhất thời mà thôi, thế nhưng bây giờ thấy bạn suy nghĩ cẩn thận lại tin tưởng Dạ Đình Sâm như vậy, cô cũng không nói thêm gì nữa.

Dư San San gật đầu:

- Vậy cậu cứ sống thật tốt, dù sao không có hy vọng gì vào tớ được đâu, trông cả vào cậu mau sinh em bé để cho tớ thỏa cơn nghiện làm mẹ nuôi đấy.

Hai người cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã tới nhà trọ của Dư San San.

Nhạc Yên Nhi nhìn phòng trọ cũ nát, bùi ngùi mãi không thôi.

Thấy cô sầu não, Dư San San cố ý trêu ghẹo:

- Cậu đúng là đồ vô lương tâm, sau khi cậu đi rồi, tớ vườn không nhà trống hằng đêm, chờ mong kẻ phụ tình là cậu quay về, chẳng ngờ lại chờ được tin cậu tái giá.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy có lỗi với bạn rất nhiều, hai người họ đều lẻ loi ở thành phố này, đã nói sẽ luôn ở bên nhau, vậy mà mình lại rời đi trước.

- San San, hay cậu tìm thêm bạn cùng phòng đi? Một mình cô đơn lắm.

Dư San San xua tay:

- Tìm gì mà tìm, nhỡ đâu lại tìm được một đứa dở hơi thì sao, dù gì tiền thuê nhà cũng là Dạ thiếu trả, tự nhiên được ở trong căn nhà lớn thế này tớ còn chỗ nào không hài lòng đâu.

Mà lại nói, dù gì cậu cũng chẳng có người thân nào khác ở đây, nhà họ Cố thì không về được rồi, nhỡ đâu có ngày cậu tức giận bỏ nhà đi thì ít ra còn có chỗ tớ coi như nhà mẹ đẻ.

Mắt Nhạc Yên Nhi đỏ hoe.

Cô có tài đức gì mà lại có một người bạn thân như vậy? Trước khi Dư San San xuống xe, Nhạc Yên Nhi nhào qua ôm bạn mình một cái.

- San San, có đôi khi tớ bận rộn quay phim, không để ý tới cậu được, cậu phải tự chăm sóc lấy mình đấy.

- Yên tâm đi mà Dạ thiếu phu nhân, cậu cứ kệ tớ đi.

Cậu đấy, dù nhìn thì sung sướng lắm nhưng chắc chắn chẳng dễ dàng gì, phải tự chú ý đấy.

Hai người tạm biệt, sau khi thấy Dư San San khuất bóng trong hành lang, Nhạc Yên Nhi mới để tài xế lái xe đi.

Về biệt thự Hoàng Đình, vừa đẩy cửa ra, Nhạc Yên Nhi đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức.

Cô còn đứng trước cửa nhưng đã nghe thấy giọng quản gia Thẩm vang lên trong bếp:

- Thiếu gia, cho thêm muối, thêm muối.

Nhạc Yên Nhi cười thầm, bình thường Dạ Đình Sâm luôn để cô muốn ăn gì thì hắn nấu cái đó, chẳng ngờ phía sau lại luống cuống tay chân thế này.

Người hầu thấy cô về, đang định chào hỏi thì Nhạc Yên Nhi vội giơ ngón tay lên, ra hiệu "suỵt", sau đó cô rón rén vào phòng bếp.

Trong bếp, Dạ Đình Sâm mặc tạp dề của mợ Trần, cảm giác không hài hòa với vẻ anh tuấn của hắn, tay áo hắn được xắn lên rất tùy ý.

Quản gia Thẩm đứng cạnh đó, ông đã sớm chấp nhận chuyện thiếu gia nhà mình thích nấu cơm rồi.

Do đã có dặn dò của thiếu gia, ông không dám hỗ trợ, chỉ có thể đứng cạnh nhắc nhở thôi.

Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm thái thịt, cho vào nồi, đảo lên, trông rất chuyên nghiệp.

Vốn đang rất chăm chú, Dạ Đình Sâm bỗng nhận ra bên cạnh có người, đôi mắt phượng lạnh lùng định trách cứ, chẳng ngờ nhìn lại thì thấy Nhạc Yên Nhi, hắn dừng tay, tắt bếp.

Dạ Đình Sâm kéo Nhạc Yên Nhi đến trước mặt, cẩn thận nhìn cô một lượt, mặt mày khó chịu:

- Còn biết về à? Giọng nói chua loét.

Nhạc Yên Nhi thấy chồng mình vụng về nấu cơm chỉ vì muốn mình vừa về nhà đã có đồ ăn ngay, cô cảm thấy rất ấm áp, mỉm cười đáp:

- Tất nhiên là phải biết rồi rồi, chồng em đang ở nhà chờ mà.

Chẳng mấy khi Nhạc Yên Nhi ngọt ngào như vậy, dù không hiểu nguyên nhân nhưng Dạ Đình Sâm rất hưởng thụ, hắn khẽ nắm cằm cô định hôn, chẳng ngờ lại bị bàn tay nhỏ của cô chặn lại.

- Ăn cơm đã! Em đói rồi! Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô có vẻ ngượng ngùng.

Dạ Đình Sâm thuận thế hôn tay cô một cái:

- Được, ăn cơm trước rồi sẽ ăn em.

Đến đêm, Nhạc Yên Nhi mới hiểu rằng câu nói tiểu biệt thắng tân hôn của các cụ quả là không sai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom