• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Joanna kể lại chuyện trước kia của cô ta và Dạ Đình Sâm, dường như có cảm giác cao siêu lắm,
càng nói hào hứng.
Thế nhưng Nhạc Yên Nhi không tỏ ra ghen tị như cô ta mong muốn, ngược lại cô chống cằm
cười rất tươi, nghiêm túc nghe cô ta kể chuyện.
Nhìn người đối diện đang chăm chú nghe, bỗng Joanna thấy họng mình như ách lại, lưỡi cũng
cứng đơ ra, nói không nổi nữa.
Nhạc Yên Nhi thấy cô ta ngừng nói, cười hỏi:
- Sao không kể tiếp thế, cô cứ nói nhiều chút đi, tôi cũng muốn được biết nhiều hơn về chồng
mình mà. Dù sao quá khứ của anh ấy tôi không tham dự được, tuy tôi có cả tương lai ở bên anh
ấy, nhưng vẫn thấy không đầy đủ. Tôi còn bảo, sau này phải đến Anh, xem tất cả những nơi anh
ấy đã sống đi qua một lần, bù lại những ngày tôi đã không có mặt trong quá khứ đấy.
Mấy câu nhẹ nhàng này lại làm Joanna câm miệng, không biết phải đáp trả thế nào.
Nhạc Yên Nhi nói mình có cả tương lai để ở bên Dạ Đình Sâm như đang mỉa mai thứ cô ta có
chỉ là những hồi ức đã qua hay sao?
Nhưng cô ta lại không có cách nào phản bác.
Cô ta có, chỗ để cô ta kiêu ngạo thật sự cũng chỉ có những gì đã qua ấy.
Cô ta vốn mong những lời vừa rồi có thể làm Nhạc Yên Nhi giận dữ, ghen tị, thậm chí tức tối bỏ
đi càng tốt, có vậy cô ta mới đến trước mặt Dạ Đình Sâm cầu an ủi được.
Không ngờ Nhạc Yên Nhi ngược lại còn làm cô ta tức đến ói máu thế này.
Joanna vốn biết Nhạc Yên Nhi không dễ đối phố, nhưng cũng không ngờ lại khó đến vậy. Cô
vừa thông minh sắc bén, biết tiến biết lùi, ngược lại chính cô ta lại rơi xuống thế yếu trong cuộc
đấu này.
Trong một giây, vô số suy tính lướt qua đầu Joanna, sau đó cô ta lại mỉm cười, một lần nữa đổi
chiến thuật.
- Quen nhau chưa đến ba tháng, vậy hai người là kết hôn chớp nhoáng ha. Không ngờ cô tiến
bộ như vậy á, ai cũng bảo phụ nữ phương Tây bọn tôi tiên tiến lắm, thế nhưng chúng tôi cũng
không có mấy người mới quen vài tháng đã cưới ngay vậy đâu.
Nhạc Yên Nhi cười lạnh.
Cô ta muốn khen cô tiến bộ hay muốn mỉa cô tùy tiện đây?
Lúc nãy Dạ Đình Sâm còn ở đây cô ta vẫn che giấu thái độ khó chịu của mình, giờ hắn vừa đi là
công ta đã bắt đầu nói lời khó nghe rồi.
Mỗi lời cô ta nói đều chỉ nhẹ nhàng bình thản như đang tâm sự chân tình, thế nhưng thật ra
mỗi câu đều có ý phá hoại mối quan hệ giữa hai vợ chồng họ.
Cô cũng không định dựa theo ý cô ta, cười đáp:
- Vừa gặp đã yêu là như thế đấy, còn hận không thể lập tức dính lấy nhau không rời ấy chứ. Có
người thích một người mười mấy năm nhưng còn không bằng người mới gặp mấy tháng, đây
không phải mới là buồn cười sao.
Joanna bị nói đến tức điên lên, không giữ nổi nụ cười vừa nãy nữa. Nháy mắt, mặt cô ta sầm
xuống.
Nhạc Yên Nhi nhìn cô gái vẻ mặt khó coi đối diện, không biết sao lại nghĩ tới chính mình lúc
trước.
Một năm trước, có phải cô cũng từng khổ sở như vậy trước mặt Bạch Nhược Mai hay không?
Trong chuyện tình cảm, kẻ không được yêu mãi mãi đều là kẻ đáng thương.
Dù đối tượng khác nhau, cô cũng không có những thủ đoạn bẩn thỉu như Bạch Nhược Mai,
nhưng suy cho cùng, đều là do món nợ tình cảm mà ra thôi.
Cô thấy được bóng dáng của mình trên người Joanna lúc này.
Dù cô đã từ bỏ nhưng giờ nghĩ lại vẫn không tránh khỏi thổn thức.
Nghĩ đến đây, nháy mắt cô đã không còn ham thích lời qua tiếng lại nữa.
Nói cho cùng, Joanna cũng chỉ là yêu sai người mà thôi, kể cả cô có thắng trên miệng đi chăng
nữa, có làm cô ta tổn thương cũng có gì hay ho đâu.
Joanna và chính mình trong quá khứ, đều là kẻ đáng thương.
Nhạc Yên Nhi khẽ thở dài trong lòng, vẻ mặt và giọng nói đều nhẹ nhàng hơn, cô bảo:
- Tôi biết cô thích chồng tôi. Nhưng giờ chúng tôi đã lấy nhau rồi, tình cảm cũng đang rất tốt,
không có ý định ly hôn. Cô tốt nhất vẫn là từ bỏ đi, đừng cố chấp với thứ không thuộc về mình.
Rồi cô sẽ tìm được người thật sự thích hợp với cô thôi.
Những lời này vừa là nói với Joanna, vừa là nói với chính bản thân cô trong quá khứ.
Cô ta ngược lại đập bộp cốc nước xuống bàn, mạnh đến nỗi nước trong cốc sánh hết ra ngoài.
- Cô biết gì mà nói! Sâm chính là người thích hợp nhất với tôi!
Ý đồ bị nhìn thấu, Joanna cũng không cần giả vờ nữa, ngữ khí của cô ta đã có điểm khó kiềm
chế.
Thấy Joanna vẫn không chịu tỉnh ngộ, Nhạc Yên Nhi không buồn khuyên giải nữa:
- Sẽ có ngày cô tự hiểu ra thôi.
Tình yêu luôn làm cho người ta mù quáng, người hãm sâu trong đó vốn thực dễ bị nó mê hoặc.
Mỗi người đều chỉ có thể nhìn thấy cảm xúc cùng mong muốn của bản thân mình, vậy nên, họ
luôn cho rằng con đường mình chọn là đúng, để rồi cứ thế tiến lên như thiêu thân lao đầu vào
lửa, không tiếc đánh đổi hết thảy.
Chính Nhạc Yên Nhi cũng từng mình đầy thương tích, nếm đủ mọi khổ đau.
Chỉ có người đã đi qua con đường này, đã trải qua đoạn tình cảm này và cuối cùng dứt ra được
khỏi nó mới hiểu thấu sự kiên trì của bản thân lúc đó là ngu ngốc đến thế nào.
Những nỗi đau đó chính Nhạc Yên Nhi đã trải qua, vậy nên cô mới khuyên Joanna sớm từ bỏ,
đó là lòng tốt của cô, chứ không phải vì triệt để loại bỏ tình địch.
Tiếc là Joanna không nghe.
Nhạc Yên Nhi cầm cốc nước lên uống một hớp, không nhìn người đối diện nữa mà hướng ánh
mắt ra ngoài cửa sổ.
Đây là cô đang tỏ thái độ không muốn cùng Joanna tiếp tục cãi vã vô ích.
Thế nhưng đối với Joanna, hành động này không khác gì khinh thường cô ta.
Joanna tức phát điên mà không làm cách nào trút ra được.
Đột nhiên ánh mắt cô ta sáng lên, không biết nghĩ đến điều gì mà nhanh chóng khôi phục lại vẻ
nhàn nhã lúc đầu, mỉm cười đầy thâm ý với Nhạc Yên Nhi:
- Cô biết tôi vừa đưa Đình Sâm ảnh ai không?
Nhạc Yên Nhi biết không cần nghe lời cô ta nói, như thế nhất định sẽ rơi vào cái bẫy cô ta giăng
ra, nhưng cô không kìm được tò mò, hỏi:
- Ai thế?
Cũng do vừa xong Dạ Đình Sâm thật sự rất lạ, trong lòng Nhạc Yên Nhi cứ có cảm giác bất an.
Trong nụ cười của Joanna có chứa ác ý rõ rệt, cô ta nhẩn nha kể:
- Cô ấy vốn là vị hôn thê của Đình Sâm. Lẽ ra lúc họ hai mươi tuổi đã đăng ký kết hôn rồi.
Gì cơ?!
Không phải Dạ Đình Sâm có chướng ngại tâm lý nên không thể tới gần bất cứ người phụ nữ
nào, kể cả mẹ của hắn cũng vậy sao?
Sao lại có một vị hôn thê ở đâu ra thế này?
Nhạc Yên Nhi luôn cho rằng cô là người phụ nữ duy nhất có thể tới gần Dạ Đình Sâm, điểm đặc
biệt này làm cô luôn cảm thấy tình cảm của bọn họ nhất định là do ông trời định sẵn. Thế
nhưng đến giờ cô mới biết, cô không phải là người đặc biệt duy nhất.
Nhìn vẻ mặt Nhạc Yên Nhi tràn đầy nghi ngờ, trong lòng Joanna rất đắc ý, cô ta cười nói tiếp:
- Năm đó tình cảm giữa hai người họ tốt lắm, dù sao cô ấy cũng là mối tình đầu của Đình Sâm.
Khi đó Đình Sâm yêu cô ấy đến mức chỉ muốn thật nhanh cưới cô ấy về làm vợ, mới mười lăm
tuổi họ đã đính hôn rồi…
Từng câu từng chữ Joanna nói ra hung hăng chui vào lòng Nhạc Yên Nhi, làm cô thấy khó chịu
vô cùng.
Dù biết những lời này là Joanna cố tình nói ra, cô không nên nghe làm gì, nhưng lý trí lại không
thắng nổi tình cảm.
Cô khó khăn mở lời:
- Cô ấy là ai?
 
Advertisement
  • Chương 204

Người kia xông vào, túm lấy vai Lâm Đông Lục.

Anh ta không đề phòng, bị kéo đến lảo đảo hai bước.

Người kia thừa dịp đó mà đỡ lấy Bạch Nhược Mai.

Lâm Đông Lục giận dữ quay đầu, nhận ra người đến là Hank.

Cơn giận của Lâm Đông Lục có giảm bớt khi thấy Hank, anh ta cười to:

- Đúng, tôi điên rồi! Chẳng phải cậu đã sớm biết rồi sao? Hank chán nản.

Anh ta chưa bao giờ thấy Lâm Đông Lục thế này, vậy nên không biết phải làm sao.

Cuối cùng, Hank yên lặng nhìn người đàn ông đang điên cuồng kia rồi định bế Bạch Nhược Mai ra ngoài.

Lâm Đông Lục lập tức cản lại:
  • Cậu định đi đâu?
  • Đưa Bạch Nhược Mai đi bệnh viện.
  • Không được đi!
Lâm Đông Lục quả quyết.

Hank quay người nhìn lại, lông mày nhíu chặt:

- Anh thật sự muốn cô ta chết sao? Lâm Đông Lục thờ ơ đáp:

- Việc sống chết của cô ta thì liên quan gì đến tôi đâu.

Thái độ này và dáng vẻ dịu dàng thắm thiết với Bạch Nhược Mai ngày thường quả như hai người hoàn toàn khác vậy.

Hank cảm thấy Lâm Đông Lục không phát cuồng chỉ vì căm phẫn, hình như anh thực sự có vấn đề về tâm lý rồi.

Chẳng lẽ đó là di chứng? Hank biết Lâm Đông Lục bây giờ rất dễ cáu giận nên chỉ có thể nhẫn nhịn giải thích:

- Nếu Bạch Nhược Mai chết, nhà họ Bạch sẽ là những người đầu tiên không bỏ qua cho anh, bây giờ anh còn chưa nắm được quyền thừa kế của Bất động sản Quảng Thịnh, nếu lại mất đi sự ủng hộ của họ, vậy thì anh càng không có hy vọng! Thấy Lâm Đông Lục vẫn hờ hững, lòng Hank nóng như lửa đốt, bỗng nhiên anh ta nảy ra một suy nghĩ, vội bổ sung:

- Nếu không có Bất động sản Quảng Thịnh, vậy thì anh sẽ thành người không một xu dính túi, anh lấy cái gì để cạnh tranh với Dạ Đình Sâm? Anh không cần Nhạc Yên Nhi nữa à? Nghe thấy tên Nhạc Yên Nhi, cảm xúc của Lâm Đông Lục cuối cùng cũng thay đổi.

  • Cậu thực sự sẽ giúp tôi?
  • Tôi sẽ giúp anh, trên thế giới này không có ai có thể thật lòng giúp anh hơn tôi cả.
Hank biết Lâm Đông Lục đã bị thuyết phục, anh ta không ngừng cố gắng:

- Chẳng lẽ anh không muốn biết sự thật về việc mất trí nhớ của mình à? Chỉ cần anh để tôi đưa cô ta đi viện, khi về tôi sẽ nói với anh.

Lâm Đông Lục suy tư hồi lâu.

Mỗi một giây anh suy nghĩ, Hank đều hận không thể lao ra ngoài ngay lập tức, bởi lẽ anh ta đã cảm nhận được sự xói mòn trong sinh mệnh của Bạch Nhược Mai.

Nếu cô ta không được điều trị kịp thời, sau này Lâm Đông Lục chắc chắn sẽ hối hận cả đời vì hình vi của mình hôm nay.

Cuối cùng, Lâm Đông Lục cũng lên tiếng:

- Được, tôi tin cậu.

Nói xong, anh ta lùi về sau nửa bước, tránh đường đi ra cửa.

Hank bế Bạch Nhược Mai, bước nhanh ra ngoài.

Hai người rời đi, căn phòng trở nên trống rỗng, chỉ còn lại Lâm Đông Lục trơ trọi đứng giữa phòng khách.

Chiếc máy quay đĩa như kẹt lại, phát ra âm thanh xẹt xẹt vô cùng chói tai, nghe như âm thanh đến từ địa ngục vậy.

Lâm Đông Lục cúi đầu, nhìn thấy căn phòng nơi nào cũng là máu này.

Anh run rẩy nhấc tay lên, vết máu ở ngón giữa đã khô thành màu đỏ sậm đáng sợ.

Lâm Đông Lục nhìn đến ngẩn người, trong mắt xẹt qua sự bất lực, thế nhưng anh ta lập tức cười to, cười mãi, cười đến lúc nước mắt rơi.

Tiếng cười kia quá mức thê lương.

Mình sắp điên rồi! Lâm Đông Lục điên cuồng đấm vào đồ vật xung quanh, bất cứ thứ gì mà tay anh ta bắt được đều sẽ bị nện xuống đất.

Khung ảnh, đĩa trái cây, điều khiển.

TV, bình hoa, ghế.

Cuối cùng, anh ta giơ cao bàn trà trong phòng khách lên rồi ném mạnh xuống đất.

Bàn trà vỡ thành vô số mảnh thủy tinh sắc nhọn, rơi đầy đất.

Vốn đây là căn nhà mới ấm áp mà anh và Bạch Nhược Mai đã tốn công sức trang trí, vậy mà sau cơn điên cuồng đỏ mắt của Lâm Đông Lục, mọi thứ đã biến thành một mớ hỗn độn.

Đó là những gì Hank thấy khi quay về.

Hank giao Bạch Nhược Mai cho một người bạn đáng tin làm bác sĩ xong không dám ở lại đó lâu mà lập tức chạy về, chẳng ngờ cũng vẫn tới trễ.

Toàn bộ phòng khách đã bị Lâm Đông Lục đập phá đến mức không còn chỗ đặt chân.

Hank bước vào, một tay túm cổ áo Lâm Đông Lục, lôi anh dậy.

- Lâm Đông Lục, anh có biết anh đang làm gì không? Lâm Đông Lục không còn chút sức sống nào, anh hất tay Hank ra, chán nản nằm ngửa trên salon.

Hank chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

- Anh xem bộ dáng bây giờ của anh đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ! Nếu tôi đến chậm một bước thôi, Bạch Nhược Mai đã chết trên tay anh rồi!

- Thế thì đã sao? Chẳng lẽ cậu định nói cho tôi biết cô ta vô tội trong chuyện tôi thành ra thế này à? Lâm Đông Lục lạnh lùng chất vấn.

Hank nghẹn họng, cuối cùng anh ta chỉ đành thở dài:

- Chẳng phải anh muốn biết sự thật à? Tôi cho anh biết, tôi có thể nói tất cả những gì mình biết cho anh.

Đôi mắt trống rỗng của Lâm Đông Lục cuối cùng cũng có chút cảm xúc, anh ngẩng lên nhìn Hank.

Hank ngồi xuống bàn trà bị lật, chậm rãi lên tiếng.

- Một năm trước cha anh qua đời, anh phải nhận một cú sốc rất nặng nề đó là bị chẩn đoán u não.

Nhạc Yên Nhi bấy giờ đang ở trong đoàn phim, anh không muốn ảnh hưởng tới cô ấy nên đã tự liên hệ với chuyên gia, quyết định đi Mỹ phẫu thuật.

- Đến Mỹ, chẳng ngờ lại gặp Bạch Nhược Mai lại đang thăm người bệnh ở chính bệnh viện đó, cô ta biết bệnh tình của anh thì tự nguyện ở lại chăm sóc.

Lúc đầu anh không đồng ý, nhưng sau này ngày nào cô ta cũng kể chuyện giữa mình và Nhạc Yên Nhi trong đoàn phim cho anh nghe, anh mới ngầm đồng ý.

- Sau khi phẫu thuật anh rất yếu, không thể tiếp tục giữ liên lạc với Nhạc Yên Nhi nữa.

Bạch Nhược Mai thì ngày ngày đều ở bệnh viện chăm sóc, nhưng tôi không biết cô ta đã tăng thêm thuốc an thần trong thuốc của anh, khiến cho ý thức anh hỗn loạn, gần như chỉ có thể tỉnh táo khi có cô ta ở đó.

- Cô ta nói với anh dù anh đã phẫu thuật nhưng cũng chỉ còn có thể sống một năm nữa, hỏi anh có muốn ở bên Nhạc Yên Nhi không.

Anh cho rằng mình không xứng với Nhạc Yên Nhi, cuối cùng chọn từ bỏ.

Bạch Nhược Mai lúc này đề cử chuyên gia thôi miên tâm lý tốt nhất thế giới để giúp anh quên đi mối tình này, làm anh hoàn toàn quên đi người mình yêu nhất.

- Tôi không biết trong quá trình thôi miên Bạch Nhược Mai đã giở trò gì, thế nhưng sau khi tỉnh lại, anh đã hoàn toàn quên đi Nhạc Yên Nhi, đồng thời cho rằng Bạch Nhược Mai mới là bạn gái của mình.

Nói một đoạn dài như vậy, Hank cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh ta mím môi.

Nghe Hank kể, môi Lâm Đông Lục run run nhưng không thể nói thành lời.

Vì những việc này anh đều không nhớ.

Thậm chí anh không thể phán đoán xem lời Hank là thật hay giả.

Chỉ cần cố gắng suy nghĩ, đầu anh đã đau như sắp vỡ ra.

Lâm Đông Lục cào tóc, khốn khổ gào lên:
  • Các người đều lừa tôi! Các người đều đang lừa tôi!
  • Đông Lục, anh tỉnh táo lại!
Hank muốn giữ chặt Lâm Đông Lục nhưng lúc này anh ta đã mất đi lý trí, anh hiểu lầm động tác này của Hank nên đã nện một đấm thật mạnh vào mặt Hank.

Mũi Hank chảy máu.

Lúc này, Hank thực sự nổi giận, anh ta sờ mũi rồi túm lấy cổ áo Lâm Đông Lục:

- Lâm Đông Lục! Anh nhìn xem anh bây giờ biến thành cái quỷ gì! Nếu Nhạc Yên Nhi thấy được, anh nghĩ cô ấy còn yêu anh sao? Câu nói này như một gáo nước lạnh.

Lâm Đông Lục ngây dại, câu nói kia cứ phóng đại trong đầu anh, ăn mòn thần kinh nah.

Lâm Đông Lục ngẩng đầu nhìn Hank, tinh thần có vẻ bất thường, sốt ruột lên tiếng:

- Đúng rồi, tôi không thể để Yên Nhi thấy mình thế này được.

Hank, cậu giúp tôi, cậu dẫn tôi đi trị liệu đi, chờ tôi khỏi rồi sẽ lại đi gặp Yên Nhi.

Trên mặt Lâm Đông Lục là vẻ khao khát như một đứa trẻ.

Hank nhìn Lâm Đông Lục.

Nhớ lại trước đây anh là một người tràn đầy sức sống, Hank cũng muốn rơi nước mắt.

Như dự đoán của Hank, tình huống xấu nhất đã xảy ra, di chứng của việc thôi miên cưỡng ép sửa đổi ký ức đã xuất hiện, tinh thần Lâm Đông Lục đã có vấn đề.

- Được, tôi sẽ giúp anh, tôi đưa anh đi điều trị.

Hank quả quyết.

Trong lòng Hank cũng đã quyết định rằng đi đến bước này, hẳn mình cũng nên để người kia biết một số việc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom