Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Joanna lấy trong túi xách ra một cuốn album, đưa sang:
- Đây là một số ảnh chụp của cô ấy. Ngoài ảnh sân khấu còn có ảnh đời đời thường, em đều đã
sắp xếp cẩn thận, anh xem thử đi.
‘Cô ấy’ là ai ?
Có vẻ như giữa hai người này còn có mối liên hệ đến một người khác nữa, trực giác mách bảo
cô, đó là một người phụ nữ.
Trong đầu cô bỗng hiện lên những lời Anjoye đã nói, anh ta từng nhắc tới một người, một phụ
nữ.
Là cùng một người sao?
Cảm xúc trong lòng Nhạc Yên Nhi ngổn ngang như tơ vò, thấy Joanna đưa album qua, theo bản
năng đưa tay cầm lấy.
Thấy động tác của cô, Joanna đã khấp khởi mừng thầm.
Cô ta rất mong Nhạc Yên Nhi mở ra cuốn album này, sau đó nghi ngờ Dạ Đình Sâm, chất vấn
hắn, cùng hắn cãi vã lại càng tốt. Với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không giải thích gì.
Quan hệ giữa họ xuất hiện rạn nứt vậy thì cô ta có thể thừa cơ chen vào rồi.
Nhưng tay Nhạc Yên Nhi mới đưa ra một nửa, Dạ Đình Sâm đã nhanh tay cầm lấy cuốn album
kia trước, đặt bên cạnh mình:
- Cảm ơn, tôi sẽ xem sau.
Không chỉ Joanna ngẩng đầu lên nhìn, mà ngay cả nội tâm Nhạc Yên Nhi cũng rung lên một cái.
Cô kinh ngạc nhìn Dạ Đình Sâm bên cạnh, trong mắt hắn không hề có chột dạ và bối rối, vẫn là
bộ dáng lãnh đạm như thường ngày, thế nhưng lòng cô không khỏi cảm thấy bất an.
Cô có cảm giác Dạ Đình Sâm không muốn cho mình xem album.
Hắn có chuyện giấu cô.
Trong lúc Nhạc Yên Nhi ngẩn người, không biết Joanna nghĩ tới điều gì mà mắt sáng rực lên,
mỉm cười bảo:
- Sắp mười hai giờ rồi, hay em mời hai người ăn trưa nhé. Thành phố A có nhà hàng rất có
tiếng, Đình Sâm dạ dày vốn không tốt, rất hợp dùng những món thực phẩm hữu cơ ở đó.
Cô ta nhìn Dạ Đình Sâm vẻ mong chờ, hắn lại cúi đầu hỏi Nhạc Yên Nhi bên cạnh:
- Em thấy sao?
Nhạc Yên Nhi vẫn còn đang nghĩ đến cuốn album kia, trong đầu cô không ngừng chiếu lại cảnh
tượng hắn vội vàng nhận lấy nó, lòng cô rối bời, căn bản không hề nghe Dạ Đình Sâm nói gì.
Cô chỉ thấy hắn nhìn mình, giống như đang hỏi gì đó vậy nên luống cuống gật đầu theo bản
năng.
Thấy cô đồng ý, Dạ Đình Sâm mới thản nhiên bảo:
- Vậy thì đi thôi.
Joanna cùng Dạ Đình Sâm đứng lên rồi Nhạc Yên Nhi mới hiểu, thì ra là muốn cùng đi ăn trưa.
Nếu biết hắn vừa hỏi cái gì chắc chắn cô sẽ uyển chuyển từ chối, cô chỉ muốn ở nhà, hỏi cho rõ
chuyện vừa xong, nhưng giờ đổi ý thì muộn mất rồi.
Dạ Đình Sâm tự lái xe, lúc Nhạc Yên Nhi cùng Joanna lên xe có chuyện thực xấu hổ xảy ra.
Cô ta nhanh chân phóng đến chỗ ghế phụ, mở cửa xe xong mới hô ‘Ai da’ một tiếng, che miệng
làm như ngại ngùng bảo:
- Xin lỗi nha, lúc ở nước Anh tôi vẫn quen ngồi ghế phụ cạnh Đình Sâm.
Nói xong cũng không để ý đến phản ứng của Nhạc Yên Nhi, lập tức đóng cửa xe, quay về ghế
sau ngồi.
Nhạc Yên Nhi đứng yên chỗ cũ, bàn tay đặt bên hông chậm rãi nắm chặt lại, trong lòng cực kỳ
khó chịu.
Cô ta muốn làm gì, khiêu khích cô sao?
Cô không tin cô ta làm thế vì thói quen.
Dạ Đình Sâm đã tới thành phố A vài năm, cũng không mấy khi về nước Anh, thói quen này của
cô ta lưu trữ nhiều năm như vậy sao?
Chẳng qua là cố tình muốn cô khó chịu mà thôi.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không định để cô ta thành công, cô không nói gì, cũng không thể hiện ra
chút khó chịu nào, bình thản ngồi vào ghế phó lái.
Cô lên xe, tầm mắt vô ý lướt qua kính chiếu hậu, lập tức thấy Joanna ở ghế sau đang nhìn mình
chằm chằm.
Cô dám chắc cô ta thích Dạ Đình Sâm, loại địch ý hữu hình này không thể nào che giấu được.
Từ trên trời rơi xuống một tình địch mạnh như vậy khiến cô áp lực đến khó thở.
Cô ta thích Dạ Đình Sâm, hắn có biết hay không?
Tâm cô loạn như tơ rối, vậy nên cả đường đều không nói câu nào.
Trái lại, Joanna không yên lặng một phút nào, cả đường đi không ngừng nói với Dạ Đình Sâm
chuyện vài năm gần đây, cùng chuyện khi họ còn nhỏ. Dù hắn không tiếp chuyện nhưng cũng
thỉnh thoảng lịch sự đáp trả một hai câu.
Nhạc Yên Nhi cắn môi, tiếng đàn dương cầm du dương vang trong xe cũng không thể làm lòng
cô bình tĩnh lại.
Đến nơi cô mới thấy, Joanna quả thực là đã mất nhiều tâm sức rồi.
Nhà hàng này rất đẹp, phong cách trang trí cũng là kiểu Dạ Đình Sâm thích, hơn nữa đồ ăn đều
rất thanh đạm, thích hợp người bị bệnh dạ dày như hắn.
Ngược lại là cô, lúc trước hắn cùng cô đi ăn lẩu đến mức tái phát bệnh đau dạ dày. Quả thực
cùng Joanna khác nhau một trời một vực.
Dạ Đình Sâm dừng xe, Nhạc Yên Nhi cùng Joanna vào nhà hàng gọi món trước.
Không ngờ cô ta còn đặt sẵn bàn.
Cô không kìm được tò mò cô ta đặt bàn từ lúc nào? Chắc phải trước khi hỏi ý kiến họ nhỉ?
Có phải trước khi biết Dạ Đình Sâm đã kết hôn không, lúc đó cô ta muốn cùng hắn đến đây
dùng bữa rồi sao?
Đến nhà hàng cũng hẹn sẵn rồi, xem ra cô ta là có chuẩn bị mà đến.
Dạ Đình Sâm không ở đây, Joanna cũng không khách khí như trước, cô ta cầm thực đơn, nhanh
chóng gọi vài món, đều là những món vừa thanh đạm lại vẫn đủ dinh dưỡng.
Cảm giác được tầm mắt của Nhạc Yên Nhi, cô ta mỉm cười:
- Đây đều là những món Đình Sâm thích, tôi không biết cô thích món gì nên không gọi, cô tự
mình chọn nhé, đừng ngại.
Nghe cô ta nói trong lòng Nhạc Yên Nhi thấy hơi bực mình.
Đây là sao, trước mặt cô mà khoe khoang hiểu chồng cô đến mức nào sao?
Nếu là một người phụ nữ thiếu kiên nhẫn chỉ sợ đã muốn làm ầm lên rồi.
Nhưng Nhạc Yên Nhi dù gì cũng là người trong giới showbiz, sóng gió thế này cũng thấy nhiều
rồi, cô lập tức đè lửa giận trong lòng xuống, cười thật tươi đáp lại Joanna:
- Không sao đâu, tôi với chồng mình có sở thích ăn uống giống nhau, dù sao hai người chúng
tôi ngày nào cũng ăn cơm cùng nhau mà.
Nụ cười của Joanna cứng đờ lại, cô ta rũ mắt chọn vài món ăn, xong đưa menu cho nhân viên
phục vụ.
- Đình Sâm bận như vậy chắc không có nhiều thời gian ăn cơm cùng cô nhỉ?
Cô ta giống như vô ý hỏi một câu.
Nụ cười của Nhạc Yên Nhi càng thêm ngọt ngào:
- Anh ấy dù bận đến thế nào nhưng chỉ cần tôi ở nhà đều sẽ trở về ăn cơm với tôi.
Joanna đang giơ tay lấy cốc nước trên bàn dừng khựng lại, hỏi:
  • Cô với Đình Sâm quen nhau lâu chưa?
  • Chưa được ba tháng.
Cô ta dường như nghe được đáp án làm mình vừa lòng, tươi cười đắc ý lại trồi lên mặt:
- Khi tôi mười tuổi đã quen Đình Sâm, lúc ấy hai chúng tôi cùng học cưỡi ngựa, cô đừng thấy
anh ấy lạnh như băng vậy mà lầm, thật ra anh ấy cực kỳ lịch thiệp, vẫn luôn quan tâm đến tôi.
Về sau chúng tôi còn cùng nhau học đánh golf…
 
Advertisement
  • Chương 203

- Vợ à? Lâm Đông Lục cười nhạo, ánh mắt chán ghét không hề che giấu:

- Nếu không phải do cô hại tôi mất trí nhớ, cướp tôi khỏi Nhạc Yên Nhi thì chúng tôi đã sớm kết hôn rồi! Cô còn có mặt mũi nói cô là vợ tôi? Cô xứng à? Bạch Nhược Mai, tôi muốn ly hôn với cô! Bạch Nhược Mai không hề sợ hãi, cô ta nhìn thẳng vào mắt Lâm Đông Lục:

- Lâm Đông Lục, anh cứ nằm mơ đi! Tôi nói cho anh biết, kể cả anh khôi phục ký ức thì đã sao, anh không thể rời bỏ tôi được! Anh cho rằng anh thật sự có thể mười phần chắc chín mà nắm được Bất động sản Quảng Thịnh à? Không có sự trợ giúp của nhà họ Bạch, anh muốn cũng không làm nổi đâu! Tôi chắc chắn sẽ không ly hôn, tôi chắc chắn không để anh và con khốn kia vui vẻ hạnh phúc đâu, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai trong hai người hết! Lâm Đông Lục đã không yêu cô ta, vậy thì họ dùng quãng đời còn lại để hành hạ lẫn nhau đi, Bạch Nhược Mai quyết không buông tay! Nghe cô ta nói vậy, Lâm Đông Lục đau đớn nhận ra những lời cô ta nói đều là sự thật.

Nếu mất đi sự trợ giúp của nhà họ Bạch, anh ta không thể khống chế nổi toàn bộ Bất động sản Quảng Thịnh.

Không có Quảng Thịnh, Lâm Đông Lục không có một xu dính túi.

Lời của Bạch Nhược Mai đã chọc giận Lâm Đông Lục, anh ta hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, đẩy Bạch Nhược Mai văng ra ngoài.

Thân thể mảnh dẻ của Bạch Nhược Mai hệt như một con búp bê vải rách nát, cô ta kiệt sức không thể giãy giụa, bị quăng sang một bên, trán cô ta đập vào chân bàn lạnh băng tạo ra một vết thương lớn, máu tươi lập tức chảy ra.

Cảm nhận đau đớn một lát rồi Bạch Nhược Mai mới nhận ra dòng máu sền sệt đang chảy xuôi theo gương mặt mình, cô ta run rẩy vươn tay sờ lên, thấy tay đầy máu thì rơi vào trạng thái khủng hoảng cực độ.

Bạch Nhược Mai hoảng hốt thét ầm lên:

- Tôi chảy máu rồi! Lâm Đông Lục! Mau gọi cấp cứu đi! Nhanh! Nhưng người đàn ông kia vẫn đứng nguyên đó nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo và độc ác.

Bạch Nhược Mai bây giờ mới cảm thấy sợ hãi, cô ta bò dậy, bám vào thành ghế salon, định lấy chiếc điện thoại mà mình ném trên đó.

Chỉ còn một chút nữa là chạm được tới điện thoại.

Người đàn ông kia lại sải bước tới, cướp lấy điện thoại di động, quăng mạnh vào tường.

Di động chia năm xẻ bảy.

Thấy hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt, Bạch Nhược Mai kinh hoàng mở to mắt.

Cô ta ngẩng phắt đầu lên nhìn Lâm Đông Lục.

Khuôn mặt xinh đẹp bây giờ một nửa nhuốm máu tươi, Bạch Nhược Mai bây giờ chẳng khác gì nhân vật chính trong phim kinh dị, rất đáng sợ.

Thế mà Lâm Đông Lục không hề thay đổi sắc mặt, anh ta chẳng hề e ngại nhìn thẳng vào mắt Bạch Nhược Mai, ánh mắt vô cảm.

Tim Bạch Nhược Mai lạnh xuống, cô ta bắt đầu cảm thấy nỗi sợ hãi thực sự.

Vì sao Lâm Đông Lục lại biến thành thế này? Như ác quỷ bò ra từ địa ngục, hoàn toàn không có lấy một chút dịu dàng nào.

- Đông Lục...

Cứu em với...

Xin anh mà...

Bạch Nhược Mai run môi, dùng hết sức để đứt quãng nói ra mấy lời này.

Máu đang nhanh chóng chảy ra, cô ta đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, ý thức cũng mơ hồ, mí mắt mỗi lúc một nặng.

Lâm Đông Lục đến gần, thân thể anh ta tạo thành một khoảng tối bao phủ trên người Bạch Nhược Mai khiến cô ta run lên, vô thức rụt người về phía sau.

- Nhược Mai, ngoan, nói cho anh biết vì sao anh lại mất trí nhớ? Bạch Nhược Mai há to miệng nhưng không thể nói được lời nào, cô ta nhắm mắt lại.

Không thể nói, tuyệt đối không thể nói.

Bạch Nhược Mai nghiêng đầu sang một bên, tránh ánh mắt của Lâm Đông Lục.

Hành động này chọc giận Lâm Đông Lục, anh ta cúi người về phía trước, bóp cổ Bạch Nhược Mai rồi nâng mặt cô ta lên, ép cô ta nhìn thẳng vào mình.

- Nói! Vì sao tôi lại mất trí nhớ?! Cổ bị Lâm Đông Lục siết chặt, Bạch Nhược Mai không thở nổi, cô ta khó khăn nuốt nước miếng, nói:

- Tôi sẽ không nói cho anh biết...

Anh điên rồi...

Thả..

thả tôi ra, nếu không nhà họ Bạch...

sẽ không bỏ qua cho anh...

Nếu như nói sự thật cho Lâm Đông Lục, chỉ sợ anh ta sẽ lập tức giết mình! Nghe thấy lời uy hiếp của Bạch Nhược Mai, Lâm Đông Lục nở một mụ cười như quỷ satan.

Tay anh ta không hề buông lỏng, ngược lại còn siết chặt hơn.

- Nhược Mai, sao em lại run rẩy thế? Chẳng lẽ em sợ anh à? Vì cổ bị siết chặt, Bạch Nhược Mai phát ra những âm thanh khục khặc đáng sợ.

- Anh...

Đồ ma quỷ...

Bạch Nhược Mai đã sớm biết một ngày nào đó họ sẽ trở mặt với nhau, đồng thời đã chuẩn bị tốt tinh thần ly hôn, thế nhưng cô ta chẳng ngờ Lâm Đông Lục lại muốn giết chết mình.

Người đàn ông này đã không còn bình thường nữa rồi.

Lâm Đông Lục bỗng lại gần bên tai Bạch Nhược Mai, giọng nói như nỉ non:

- Đội thôi miên tốt nhất nước Úc, thời gian một tháng trời ròng rã, cô nói cho tôi nghe xem cô đã làm gì? Làm sao anh ta biết? Bạch Nhược Mai hoảng sợ trợn mắt nhìn Lâm Đông Lục.

- Vợ yêu của anh, em thật quá bất cẩn, tại sao lại sơ suất đặt biên lai trong ngăn kéo để anh vô tình xem được vậy? Lâm Đông Lục nở một nụ cười quỷ dị, nhưng phía sau nụ cười đó là hận thù khiến người ta rùng mình.

- Anh...

Bạch Nhược Mai còn muốn nói gì đó, thế nhưng cô ta đã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Lâm Đông Lục từ từ siết chặt tay, không khí trong phổi của Bạch Nhược Mai cũng dần cạn kiệt, đại não cô ta đã rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí, ý thức dần mơ hồ, mí mắt nặng trĩu.

Ý nghĩ cuối cùng trong đầu Bạch Nhược Mai lúc này là hối hận, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, cô ta đã không nên động tới người này.

Lâm Đông Lục khi ở bên Nhạc Yên Nhi mới là Lâm Đông Lục mà cô ta yêu.

Lâm Đông Lục đứng lên, Bạch Nhược Mai cũng bị lôi dậy, chân cô ta dần rời khỏi mặt đất, toàn thân bất lực.

Cô ta muốn giãy giụa nhưng vì mất máu quá nhiều, cơ thể đã kiệt sức lạnh dần, không thể chống lại anh được.

Tay cô ta vẫn cố túm lấy áo anh ta, lưu lại trên chiếc sơ mi trắng từng dấu tay màu máu.

Bạch Nhược Mai trợn mắt, nhìn chằm chằm Lâm Đông Lục.

Cái nhìn như đang nói cho anh ta biết rằng cô ta mãi mãi sẽ không nhắm mắt.

Lâm Đông Lục không hề né tránh, anh ta bình tĩnh nhìn Bạch Nhược Mai, gằn từng chữ:

- Mất đi cô ấy, tôi đã ở trong địa ngục trần gian, cô cứ chết trước rồi đến địa ngục chờ tôi đi.

Nói xong, như chán ghét tất cả, ánh mắt hắn trở nên độc ác, tay lại siết chặt thêm.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên:

- Đông Lục! Đông Lục! Mau mở cửa! Tay anh ta vẫn siết chặt lại, sinh mạng của Bạch Nhược Mai cũng dần trôi đi.

Cửa chính bật mở, vì lực đẩy quá lớn, cánh cửa đập mạnh vào tường tạo thành một tiếng ‘rầm’.

Chìa khóa dự phòng rơi xuống đất, một người vọt vào, túm lấy vai Lâm Đông Lục
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom