• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Joanna vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta cảm thấy cuộc hôn nhân này của Dạ Đình Sâm chắc chắn có
điều mờ ám.
Dạ Đình Sâm trả lời ngắn gọn rõ ràng:
  • Hôn nhân của chúng tôi là hôn nhân bí mật.
  • Anh không muốn nói với người khác là mình kết hôn rồi à? Có chuyện gì khó nói sao?
Joanna nghĩ đến yêu cầu nghiêm khắc của Dạ phu nhân, còn có cuộc chiến tranh giành quyền
lực biến hóa liên tục trong nhà họ Dạ, lòng lại dấy lên hy vọng.
Có lẽ, cũng giống như trên phim vậy, Dạ Đình Sâm lấy cô gái này chỉ là vì lấy được lợi ích nào
đó từ cô mà thôi, nếu không sao chuyện kết hôn lớn thế này mà hắn lại không muốn công khai.
Nghe thấy câu hỏi của Joanna, ánh mắt Dạ Đình Sâm nhìn vào cánh cửa nhà bếp nơi mà Nhạc
Yên Nhi biến mất.
Dường như là nghĩ đến cảnh thân ảnh nhỏ nhắn của cô bận rộn trong bếp, trong mắt hắn lộ ra
ý cười.
Biểu cảm của hắn vẫn lạnh lùng hờ hững, nhưng hơi thở quanh người đã khác, không còn sự
cứng nhắc như băng tuyết nữa mà là vẻ ôn hòa Joanna chưa từng nhìn thấy.
Giống như ánh nắng ấm áp vào ngày đông vậy.
Nhưng ánh nắng này không chiếu vào cô ta.
Dạ Đình Sâm mỉm cười:
- Sẽ công khai, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Joanna thấy biểu cảm trên gương mặt Dạ Đình Sâm trong lòng lập tức run lên, không thể tiếp
tục tự lừa mình dối người nữa.
Không thể không thừa nhận, Dạ Đình Sâm có lẽ thật sự rất yêu cô vợ này.
Nhưng dù cho hiểu được sự thật này cũng không có nghĩa là Joanna bỏ cuộc, cô ta vội vàng
nói:
- Vậy Y Bạch thì sao, anh không quan tâm đến Y Bạch nữa à?
Châm chọc làm sao, ngày trước cô ta mong Mạnh Y Bạch biến mất, nhưng bây giờ cô ta lại vô
cùng hy vọng trái tim Dạ Đình Sâm còn có chỗ cho Mạnh Y Bạch.
Vì Nhạc Yên Nhi là đối thủ mạnh hơn Mạnh Y Bạch rất nhiều.
- Tôi vẫn sẽ tiếp tục tìm cô ấy.
Nhắc đến Mạnh Y Bạch, nụ cười của Dạ Đình Sâm nhạt đi.
Thấy Dạ Đình Sâm không hề từ bỏ việc tìm Mạnh Y Bạch, trong lòng Joanna mừng rỡ, vội nói:
- Vậy sau khi tìm thấy cô ấy thì sao? Anh bảo cô ấy phải làm sao? Giữa hai người có hôn ước, Y
Bạch lại thích anh như thế…
Lúc này Nhạc Yên Nhi bưng khay đồ uống đi từ trong bếp ra, khóe mắt Joanna liếc qua, không
nói gì nữa, nuốt hết những lời phía sau xuống.
Nhạc Yên Nhi dường như hoàn toàn không phát hiện ra không khí quái dị trong phòng khách,
cô đặt mấy chiếc ly trong khay xuống trước mặt hai người.
- Nếm thử xem hồng trà hôm nay em pha thế nào đi?
Nhạc Yên Nhi cười hì hì nói với Dạ Đình Sâm.
Joanna ngồi ở bên cạnh, nhìn gương mặt vô tội của Nhạc Yên Nhi, căm phẫn trong lòng như
muốn trào lên, xé nát gương mặt của cô ta.
Cô ta đợi bao nhiêu năm, mong chờ bao nhiêu năm như thế, bày đủ mọi mưu kế, cuối cùng lại
để Nhạc Yên Nhi làm ngư ông đắc lợi.
Sao cô ta có thể cam tâm đây?!
Hai người uống một ngụm, Nhạc Yên Nhi lại nói với Joanna:
- Tôi đi chuẩn bị một ít hoa quả cho cô nhé.
Thực ra những việc này vốn đều có người giúp việc làm thay, hôm nay Nhạc Yên Nhi tự làm mọi
việc thế này là để thể hiện, cô mới là nữ chủ nhân của cái nhà này.
Joanna nghẹn họng, cô ta sắp tức chết rồi, nhưng lại không thể biểu hiện ra.
Đợi Nhạc Yên Nhi lại rời đi lần nữa, cô ta mới nói với Dạ Đình Sâm:
- Trước anh nói anh không có vị hôn thê, em còn thấy rất vui vì em điều tra được tin tức của Y
Bạch, đợi cô ấy quay về, hai người có thể ở bên nhau rồi. Nhưng bây giờ em lại mong rằng Đỗ
Hồng Tuyết không phải là Y Bạch, nếu không với tính cách của cô ấy, biết được anh đã cưới
người khác chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Trên gương mặt Joanna tràn đầy tức giận, dường như cô ta thật sự là người chị em tốt luôn suy
nghĩ cho bạn mình.
Dạ Đình Sâm bưng tách hồng trà Ceylon trên bàn lên nhấp nhẹ một ngụm, rũ mắt xuống, che đi
vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt.
- Tạm thời không nói đến việc Đỗ Hồng Tuyết có phải Y Bạch không, cho dù thật sự đúng đi
chăng nữa, tôi cũng sẽ tự mình giải thích rõ.
Joanna thầm hận, chẳng lẽ trong lòng hắn Nhạc Yên Nhi quan trọng đến thế ư?
Cô ta mang theo tia hy vọng cuối cùng, nói:
- Vậy nếu như Y Bạch thật sự trở về, hơn nữa cô ấy vẫn còn thích anh thì anh có ly hôn với Nhạc
Yên Nhi không?
- Không bao giờ.
Dạ Đình Sâm không cần suy nghĩ liền trả lời ngay, trong giọng nói tràn ngập sự quả quyết:
- Tôi đã cưới cô ấy thì sẽ không buông tay.
Lời nói của Dạ Đình Sâm khiến cho Joanna hít phải một ngụm khí lạnh, cô ta cảm thấy trái tim
mình đau đớn như nát vụn ra.
Joanna cầm ly soda ở trên bàn lên, ngẩng đầu tu một hớp lớn để che giấu sự thất thố của bản
thân.
Dòng nước mát lạnh tràn vào cổ họng như đóng băng tâm can của cô ta lại.
Chỉ trong thời gian hai người nói vài câu, Nhạc Yên Nhi đã bê đĩa hoa quả từ trong bếp ra.
Lần này, hiển nhiên cô đã phát hiện không khí trong phòng khách có chút quái lạ, cô nhìn vào
vẻ mặt lạnh lùng hờ hững của Dạ Đình Sâm rồi lại nhìn sang gương mặt trắng bệch của Joanna,
cảm thấy hơi nghi hoặc.
Nhưng có người ngoài ở đây nên cô không hỏi ngay, mà chỉ đặt đĩa hoa quả xuống rồi ngồi
cạnh Dạ Đình Sâm.
Hắn giơ tay ra, vòng qua eo của cô một cách quen thuộc, ôm lấy cô vào trong lòng, giống như
những lúc hai người ngồi trên sofa xem TV vậy, hoàn toàn không vì có người ngoài ở đây mà
ngại ngùng.
Hai mắt Joanna tối lại, Dạ Đình Sâm làm như không thấy, hờ hững hỏi:
- Lần này cô đến thành phố A làm gì?
Joanna miễn cưỡng mỉm cười:
- Sau khi em tra được chuyện bức ảnh thì muốn về nước xác nhận lại,vừa đúng lúc trong nhà
cũng có mối làm ăn cần bàn bạc, daddy liền giao vụ này cho em.
Cô ta nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra mối làm ăn này phải xin xỏ rất lâu ông Kiều mới
giao cho cô ta.
Chỉ có như thế thì cô ta mới có lý do danh chính ngôn thuận để về nước, mới có thể ở bên cạnh
hắn lâu hơn.
Dạ Đình Sâm gật đầu:
- Cô nhiều năm không về rồi, có thể đi dạo loanh quanh ở thành phố A, tôi sẽ bảo Trần Lạc làm
hướng dẫn viên cho cô.
Lúc Dạ Đình Sâm nói chuyện vẫn không hề buông tay ra, Joanna nhìn thấy hai người ôm nhau
thân mật như thế thì tim đau giống như bị kim châm.
Cô ta không nhịn được lên tiếng:
- Anh chữa khỏi chướng ngại tâm lý rồi à?
Năm đó đội ngũ bác sĩ tâm lý tốt nhất cả nước cũng không có cách chữa khỏi cho Dạ Đình Sâm,
hắn không thể gần gũi với phụ nữ, sao mới chỉ mấy năm mà lại có thể thân mật với Nhạc Yên
Nhi như thế rồi?
- Chưa khỏi.
Dạ Đình Sâm trả lời hờ hững.
Câu nói này khiến lòng Joanna nặng nề hơn.
Nói cách khác, với người khác hắn vẫn có chướng ngại tâm lý, chỉ có mỗi mình người phụ nữ
này là ngoại lệ thôi sao?
Dựa vào cái gì chứ?
Người phụ nữ này chẳng qua chỉ là mọt người không rõ từ đâu chui ra, cô mới là người bầu bạn
với Dạ Đình Sâm lâu nhất!
Trong chớp mắt, lòng Joanna tràn ngập sự không cam và ghen tị.
- Hôm nay cô tới làm gì?
Dạ Đình Sâm hỏi.
Joanna bị câu hỏi của hắn làm hồi hồn, cô ta che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, trả lời như không
có chuyện gì:
- Lúc ở khách sạn có một thứ quên không đưa cho anh, vì thế em bảo Mike đưa em qua đây.
Mike là cấp dưới mà Dạ Đình Sâm sắp xếp cho Joanna, phụ trách mọi chuyện của cô ta trong
thời gian cô ta ở thành phố A này.
Nhạc Yên Nhi ngồi ở một bên hai mắt lóe lên.
Khách sạn ư?
Dạ Đình Sâm đi khách sạn với Joanna lúc nào thế? Không phải hắn rất ghét phụ nữ sao, sao lại
có vẻ như có quan hệ rất tốt với cái cô Joanna này vậy?
 
Advertisement
  • Chương 202

- Không tăng ca, anh đã đồng ý về ăn cơm với em rồi mà, anh sắp về đến rồi đây.

Dù ánh mắt lạnh băng vô tình nhưng giọng nói của Lâm Đông Lục vẫn ấm áp như nắng ban mai, lại thêm sự cưng chiều trước nay chưa từng có, biểu cảm và cảm xúc của anh tạo thành một dạng phân liệt đáng sợ.

Bạch Nhược Mai nghe vậy thì hoàn toàn không tưởng tượng nổi vẻ mặt của chồng mình lúc này đang đáng sợ đến thế nào, cô ta cười ngọt ngào, trong giọng nói là hạnh phúc tràn đầy.

  • Chồng tốt quá! Em đã chuẩn bị bữa tối bên ánh nến rồi, chỉ chờ anh về đó nha.
  • Được.
Cúp điện thoại, Bạch Nhược Mai nhìn những cánh hoa được rải trên bàn cơm, nụ cười lại nhạt dần.

Nếu là lúc trước, biết Lâm Đông Lục về sớm để ăn cơm với mình, chỉ sợ Bạch Nhược Mai sẽ vui mừng chết mất.

Nhưng từ khi cô ta biết chồng mình vẫn cầm dây chuyền của Nhạc Yên Nhi, lại còn lừa dối mình, cô ta liền hiểu người đàn ôn này sợ rằng còn có rất nhiều chuyện đang giấu mình.

Trong mắt Bạch Nhược Mai là những cảm xúc phức tạp, vô số suy nghĩ xuất hiện, cuối cùng tất cả đều biến thành điên cuồng.

Anh ta muốn đấu, vậy thì cô ta cũng theo.

Hao tổn biết bao công sức cô ta mới có thể cưới Lâm Đông Lục, nếu đã không yêu thì hành hạ nhau đi.

Lâm Đông Lục vừa mở cửa, ánh đèn trong phòng lập tức vụt tắt.

Trong bóng tối, ánh nến trên bàn ăn rất bắt mắt, một giọng ca nữ du dương vang lên từ chiếc máy quay đĩa, Bạch Nhược Mai từ trong phòng bước ra.

Hôm nay, cô ta không giống thường ngày mà mặc một bộ lễ phục dáng đuôi cá có cổ khoét sâu để lộ khe ngực, cực kỳ gợi cảm.

Bạch Nhược Mai trang điểm kỹ lưỡng, môi đỏ xinh đẹp khiến người ta cảm thấy ngỡ ngàng.

Cô ta tự mình ra cửa đón Lâm Đông Lục, đón lấy áo vest của anh ta rồi treo lên mắc, sau đó nắm lấy tay anh.

- Chồng ơi, em đặc biệt chuẩn bị cho anh này, mau ăn cơm thôi.

Lâm Đông Lục mỉm cười, đi theo Bạch Nhược Mai tới bàn ăn rồi ngồi xuống.

Hai người ngồi ở hai đầu bàn, có cảm giác như họ là hai thế lực ngang bằng.

Bạch Nhược Mai nâng ly vang đỏ, cười nói với Lâm Đông Lục:

- Cheer! Lâm Đông Lục cũng nâng tay, họ cụng ly với nhau.

Lâm Đông Lục đặt ly rượu đỏ lên miệng, nhìn như anh vừa nhấp một ngụm nhưng thực ra chỉ là dính môi mà thôi, không hề uống một giọt nào cả.

Sau đó, họ bắt đầu ăn cơm.

Hôm nay, Bạch Nhược Mai đã chuẩn bị bít tết thăn bò mà Lâm Đông Lục thích nhất.

Lễ nghi trên bàn ăn của hai người đều rất tốt, khi ăn không nói vậy nên trong phòng ăn chỉ vang lên tiếng dao nĩa, nghe cực kỳ chói tai trong không gian yên tĩnh.

Ăn được vài miếng, Lâm Đông Lục như lơ đãng lên tiếng:

- Em lấy sợi dây chuyền anh đặt trong tủ bảo hiểm ra rồi à? Bạch Nhược Mai sớm biết sẽ bị hỏi câu này, cô ta không hề hoảng hốt, bình tĩnh đáp:

- Vâng, sợi dây ấy là mẹ tặng em nhân lễ trưởng thành, dù ý nghĩa rất lớn nhưng em cảm thấy hẳn là nên dùng nó cho những người cần được trợ giúp, vậy nên em quyên tặng rồi.

Nghe vậy, Lâm Đông Lục đặt dĩa xuống, một tiếng ‘cạch’ vang lên.

- Sao em không bàn với anh? Lâm Đông Lục yên lặng nhìn Bạch Nhược Mai ở phía đối diện.

Bạch Nhược Mai cũng đặt dĩa xuống, cô cầm khăn ăn trước mặt lên, tao nhã lau miệng.

- Đông Lục, dù sao cũng là đồ của em mà, em làm gì cũng là quyền của em chứ? Trước đó anh cũng đông ý để em mang nó đi quyên tặng rồi còn gì? Chỉ bởi không có người mua thích hợp nên mới gác lại, lần này đã có cơ hội, vậy thì hoàn thành việc lần trước chưa xong đi thôi.

Lâm Đông Lục đột ngột đứng lên, chiếc ghế bị đẩy ra sau, ma sát với sàn nhà tạo thành một tiếng vang chói tai.

- Rốt cuộc cô đưa nó cho ai? Trên mặt anh ta không còn vẻ dịu dàng và thiện ý giả tạo nữa, Lâm Đông Lục nghiến răng, trên mặt tràn đầy giận dữ và hận ý lạnh băng.

Bạch Nhược Mai thấy cuối cùng anh ta cũng lộ mặt thật thì không làm bộ dịu dàng nữa, cô ta cười lạnh:

- Lâm Đông Lục, thế nào, không giả vờ nữa à? Chuyện anh vụng trộm đi gặp Nhạc Yên Nhi ấy, anh nghĩ là tôi không biết à? Nếu anh đã không muốn cưới tôi thì vì sao ngay từ đầu anh không nói rõ, tại sao anh phải lừa tôi? Chẳng lẽ là vì quyền thế nhà tôi sao? Tính cách Bạch Nhược Mai vốn cay nghiệt nhưng luôn làm bộ dịu dàng trước mặt Lâm Đông Lục, hôm nay cuối cùng không phải ngụy trang nữa, cô ta lại có cảm giác thoải mái trong lòng.

Nhưng sau khi khoái chí, nỗi đau đến tận xương tủy lại nhiều hơn.

Cô ta thật sự yêu người đàn ông này! Cô ta dùng nhiều thủ đoạn như vậy, phí biết bao tính toán như thế cũng chỉ để được ở bên anh ta, dù là phải giả vờ thành bộ dáng cô ta không thích nhưng Bạch Nhược Mai vẫn vui vẻ chịu đựng.

Nhưng Lâm Đông Lục thì sao? Anh ta đáp lại thế nào? Mãi cho tới khi có người nói cho Bạch Nhược Mai, cô ta mới biết Lâm Đông Lục đã lén gặp Nhạc Yên Nhi nhiều lần như vậy, còn bắt Nhạc Yên Nhi ly hôn! Rốt cuộc Lâm Đông Lục coi Bạch Nhược Mai cô là gì? Cô ta vốn cho rằng chỉ cần mình giải quyết ổn thỏa sợi dây chuyền, sau này coi như chưa bao giờ xảy ra chuyện này, mình và Lâm Đông Lục không gặp Nhạc yên Nhi nữa là xong.

Cùng lắm thì cô ta sẽ rút khỏi giới giải trí, cùng anh ta di dân.

Cô ta có thể tiếp tục giả vờ không biết gì, cam tâm tình nguyện bị Lâm Đông Lục lừa một đời.

Nhưng anh ta thì sao? Cô vừa giao dây chuyền ra, anh ta đã vội vã trở về chất vấn! Thậm chí còn chẳng thèm diễn.

Lâm Đông Lục nghe thấy câu hỏi tan nát cõi lòng của Bạch Nhược Mai nhưng không mảy may cảm xúc, sự dịu dàng của anh ta giờ chỉ còn lạnh nhạt, lặp lại câu hỏi khi nãy:

- Rốt cuộc cô đưa dây chuyền cho ai? Bạch Nhược Mai thấy vậy, trong lòng tràn ngập thất vọng và oán hận, cô ta đột nhiên muốn trả thù, cố ý nói:

- Đương nhiên là đưa cho chồng của Nhạc Yên Nhi rồi! Sợi dây chuyền đó vốn chẳng phải của tôi, là di vật mẹ Nhạc Yên Nhi để lại cho cô ta, để cô ta đưa cho chồng tương lai! Bây giờ tôi chỉ trả đồ về cho chủ nó thôi! Con ngươi Lâm Đông Lục co lại.

Anh ta luôn biết tầm quan trọng của sợi dây chuyền đó với Nhạc Yên Nhi, nhưng chưa bao giờ biết nó là để đưa cho chồng tương lai của cô.

Thứ đó vốn phải là của anh ta! Trong mắt Lâm Đông Lục cuộn trào tức giận, anh ta như quỷ dữ bò lên từ địa ngục.

Lâm Đông Lục nhìn Bạch Nhược Mai như thể muốn giết cô ta cho hả giận.

Anh ta vọt tới đầu bàn bên kia, nắm chặt vai Bạch Nhược Mai, nhấc bổng cô ta lên.

Lâm Đông Lục đã phát điên, mắt anh ta hằn lên những tia máu đỏ, giận dữ hét lên:

- Cô dám động vào đồ của tôi! Bạch Nhược Mai mất trọng tâm, hoảng sợ vùng vẫy.

- Vì sao tôi lại không được động vào? Tôi là vợ anh, đồ của anh cũng là đồ của tôi! Bạch Nhược Mai không gỡ được đôi bàn tay như sắt thép của Lâm Đông Lục, cô ta chỉ có thể gào lên, nước mắt lã chã rơi xuống làm nhòe đi lớp trang điểm kỹ lưỡng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom