• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi nghẹn thở, cô thật sự không biết, hóa ra hoàn cảnh lúc Dạ Đình Sâm cứu cô là
như thế.
Thử nghĩ mà xem, nếu như hai người đổi chỗ cho nhau, cô là người nhìn thấy Dạ Đình Sâm bị
chôn vùi trong biển lửa, có lẽ cô sẽ điên mất.
Nhạc Yên Nhi rũ mắt xuống:
- Có thể anh đúng, nhưng em hy vọng lần sau khi anh đưa ra những quyết định thế này thì có
thể thương lượng trước với em.
- Chuyện này không phải do anh quyết định, vì đền tội với em, Tây Tử làm xong rồi mới nói cho
anh biết.
Biết việc này không phải do Dạ Đình Sâm làm, trong lòng cô thấy dễ chịu hơn một chút.
Không muốn nói tiếp mấy chuyện nặng nề này nữa, cô chủ động chuyển chủ đề.
Hai người về đến biệt thự, dừng xe lại rồi cùng nhau đi vào cổng.
Vừa mới bước vào cửa trước cả hai liền nghe thấy một giọng nói hưng phấn truyền ra từ phòng
khách.
- Đình Sâm, anh về rồi à?
Đình Sâm á?
Nhạc Yên Nhi vừa nghe thấy xưng hô này thì giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn Dạ Đình Sâm
bên cạnh.
Giọng nói này rõ ràng là của một cô gái trẻ tuổi, cô ta xưng hô vô cùng thân thiết, đến cô còn
chưa gọi chồng mình là ‘Đình Sâm’ đâu đấy.
Dạ Đình Sâm nghe thấy giọng nói này thì nhíu chặt mày lại.
Hắn không ngờ Joanna sẽ đến tận đây.
Joanna đang ngồi trên sofa ở phòng khách, nghe thấy tiếng cửa mở là biết Dạ Đình Sâm đã về,
cô ta hưng phấn đứng dậy, chạy ngay đến cửa lớn, muốn đón người, cho hắn một kinh ngạc.
Nhưng khi nhìn thấy Nhạc Yên Nhi bên cạnh Dạ Đình Sâm thì nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ
lại.
Những lời đã chuẩn bị trước đều nghẹn lại ở cổ họng, không thể thốt ra nổi một từ.
Muốn tự thuyết phục bản thân đã hiểu lầm rồi, nhưng cô ta thấy rõ, tay Dạ Đình Sâm ôm lấy eo
Nhạc Yên Nhi, cô cũng dựa vào trong lòng hắn, áp sát ngực hắn.
Từ trước tới nay Joanna chưa từng thấy cô gái nào có thể thân mật với hắn như thế!
Đến cả Mạnh Y Bạch trước kia cũng không thể!
- Đình Sâm…
Môi Joanna mấp máy nhưng chỉ có thể thốt ra tên của hắn, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ không
thể tin.
Mà lúc này, Nhạc Yên Nhi cũng đang ngơ ngác nhìn Joanna, trực giác nói cho cô biết, chắc chắn
Dạ Đình Sâm và cô gái trước mặt này có quan hệ không tầm thường.
Tay Dạ Đình Sâm siết chặt lại, vỗ nhẹ lưng Nhạc Yên Nhi, nhắc cô đừng ngẩn người.
- Đổi giày, vào nhà trước đã.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, cởi giày cao gót ra.
Đợi cô đổi sang dép lê xong Dạ Đình Sâm mới lên tiếng:
- Đây là Joanna, nhà họ Kiều và nhà tôi là thế giao, cô ấy là một người bạn của tôi. Joanna, đây
là vợ tôi, Nhạc Yên Nhi.
Vốn Joanna còn đang bất mãn vì hắn nói tới quan hệ thế giao của hai nhà trước rồi mới giới
thiệu cô là bạn nhưng sau khi nghe xong nửa câu sau, cô không còn tâm trạng tính toán điều
này nữa.
Anh ấy nói gì? Vợ ư?
- Anh kết hôn rồi sao?
Joanna trợn trừng mắt vẻ không tin, cô ta hy vọng Dạ Đình Sâm sẽ bảo hắn chỉ đùa thôi.
Nhưng Dạ Đình Sâm không làm thế, với tính cách của hắn, hắn sẽ không nói đùa chuyện thế
này.
Dạ Đình Sâm chỉ hờ hững gật đầu:
- Đúng.
Trong mắt Joanna toàn là chua xót và ghen tị, cho dù cô ta là một người giỏi che giấu nhưng
trước tin tức như sấm đánh ngang tai này cũng vẫn lộ ra vẻ thất thố.
Thế nhưng những cảm xúc này biến mất ngay tức thì, cuộc sống quý tộc bao năm nay khiến cô
ta kiềm chế xúc động trong lòng rất nhanh.
Nhưng, Nhạc Yên Nhi vốn là người kiếm cơm nhờ diễn xuất, những chi tiết nhỏ đó không thể
thoát khỏi đôi mắt cô.
Cô gái này thích Dạ Đình Sâm, hơn nữa, e là đã thích hắn rất lâu rồi, bởi vì cô ta có thể gần như
bản năng thu lại cảm xúc cá nhân trước mặt hắn, loại phản xạ có điều kiện này không thể hình
thành trong một hai năm được.
Chỉ cần nghĩ đến ông xã của mình bị người khác nhòm ngó nhiều năm như thế, bây giờ thậm
chí người ta còn tìm tới tận cửa, trong lòng Nhạc Yên Nhi dâng lên một cơn tức giận không tên.
Lúc phụ nữ gặp tình địch của mình tất sẽ xuất hiện cảm giác thù địch, đây là bản năng.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không phải đồ ngốc, những lúc thế này cô sẽ không nổi cáu với Dạ Đình
Sâm, bắt hắn phải nói rõ ràng.
Nhạc Yên Nhi nở nụ cười khéo léo tao nhã, dẫn mọi người đi vào trong:
- Người tới là khách, mọi người đừng đứng đó nữa, vào trong ngồi đi.
Đi được nửa đường, cô còn hỏi Joanna:
- Joanna, cô uống gì nào?
Cô hoàn toàn mang dáng vẻ của nữ chủ nhân ngôi nhà.
Cô ta cảm thấy cô đang khiêu khích mình.
Nhưng cô ta không làm gì được, cô ta không có tư cách đáp trả.
Hóa ra, việc chua xót nhất trên đời này không phải là ghen mà là không có tư cách để ghen.
Trong lòng Joanna vô cùng đau khổ, cô ta chỉ đành gượng cười, nói:
- Soda, cảm ơn.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, lại hỏi Dạ Đình Sâm đứng bên cạnh, cô cố ý khiến cho giọng mình trở
nên dịu dàng mềm mại hơn:
- Ông xã, anh uống gì nào?
Nghe thấy xưng hô này, lông mày Dạ Đình Sâm hơi động.
Mắt phượng của hắn liếc nhìn gương mặt cô, dưới đáy mắt đen có thứ tình cảm nào đó cuộn
trào.
Cô ấy lại thân mật gọi mình là ông xã trước mặt người khác ư?
Xem ra hôm nay cô nhóc này đổi tính đây mà.
Nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng Dạ Đình Sâm thấy rất hưởng thụ, nghe thấy
giọng nói nhẹ nhàng của Nhạc Yên Nhi gọi hắn như đang làm nũng, tim hắn cũng mềm cả ra,
chỉ muốn thỏa mãn hết thảy yêu cầu của cô ngay lập tức.
Dạ Đình Sâm nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô:
- Đều nghe em cả.
Nhạc Yên Nhi cười híp cả mắt:
  • Vậy hồng trà Ceylon có được không?
  • Được.
Trong mắt Dạ Đình Sâm chứa đầy vẻ yêu chiều, dường như cho dù cô muốn hắn uống thuốc
độc thì hắn cũng không hề do dự đồng ý.
Joanna đứng một bên làm khán giả, chua xót trong lòng dường như sắp nhấn chìm cô ta rồi.
Mỗi hành động, mỗi ánh mắt của Dạ Đình Sâm đều không hề che giấu sự yêu chiều, thậm chí ở
trước mặt cô ta, hắn cũng không e dè gì cả.
Trước đây đến cả Mạnh Y Bạch cũng không được đối xử như thế!
Đối với Mạnh Y Bạch, Dạ Đình Sâm cùng lắm chỉ không ghét cô ấy đến gần mà thôi, thực ra thái
độ của hắn với cô ấy cũng rất lãnh đạm.
Sau này khi nhà họ Mạnh và nhà họ Dạ quyết định thông hôn, tuy Dạ Đình Sâm không phản
đối, nhưng cũng không ủng hộ, chỉ nói là nghe theo sự sắp xếp của gia tộc mà thôi.
Nhưng vì Dạ Đình Sâm đối xử với người khác quá lạnh lùng và xa cách nên thái độ của hắn với
Mạnh Y Bạch đủ để khiến mọi người hâm mộ rồi.
Joanna vẫn luôn cho rằng tính cách của Dạ Đình Sâm là như thế, hắn là người sinh ra để làm
việc lớn, không thể dừng chân vì mấy chuyện tình cảm nam nữ tầm thường này được, những
thứ Mạnh Y Bạch đạt được đã là tất cả có thể.
Nhưng cô ta sai rồi.
Nhìn thấy thái độ của Dạ Đình Sâm với Nhạc Yên Nhi, cô ta mới biết, cái gì được gọi là chiều
chuộng thật sự.
So với Nhạc Yên Nhi, Mạnh Y Bạch không đáng để nhắc đến.
Nhưng, năm đó cô ta còn không thể tranh lại được với Mạnh Y Bạch, bây giờ cô ta có thể đấu
nổi với Nhạc Yên Nhi sao?
Joanna nghĩ tới đây thì cảm thấy sau lưng mình toàn là mồ hôi lạnh.
Nhạc Yên Nhi đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị đồ uống cho họ, cô vừa đi thì Joanna lập tức hỏi
Dạ Đình Sâm:
- Đình Sâm, anh kết hôn lúc nào thế? Sao lại chẳng hề có tin tức gì vậy?
 
Advertisement
  • Chương 201

Cuối cùng thì White Lover cũng quay xong, dù sau đó vẫn còn phải phối hợp tuyên truyền cùng đoàn phim, thế nhưng ít nhất trong thời gian này Nhạc Yên Nhi không có việc gì cả, cô có thể nghỉ ngơi vài ngày.

Nhạc Yên Nhi nghĩ không nổi tiếng cũng có chỗ tốt của không nổi tiếng.

Nổi danh như Diệp Thiên Hạ chẳng hạn, nghe nói chưa quay xong phim này đã nhận thêm hai bộ phim mới nữa, chỉ sợ vừa mới rời khỏi đoàn này đã phải tới đoàn khác ngay.

Có đôi khi, Nhạc Yên Nhi cảm thấy rất kỳ lạ, với cát xê của Diệp Thiên Hạ, cô ấy hoàn toàn không cần phải sắp xếp lịch làm việc dày đặc như vậy.

Với địa vị hiện giờ, cô cũng không cần phải liên tục xuất hiện trước công chúng, thế nhưng có vẻ như cô luôn có áp lực rất lớn, phải liều mạng kiếm tiền.

Có lẽ sau lưng cô có gánh nặng gì đó không muốn người khác biết, Nhạc Yên Nhi không muốn phỏng đoán quá nhiều.

Không phải cô không có lòng với sự nghiệp, thế nhưng cô hy vọng có thể cân bằng giữa sự nghiệp và cuộc sống.

Đúng dịp Dư San San đang được nghỉ đông, Nhạc Yên Nhi thương lượng với Dạ Đình Sâm rất lâu mới nhận được sự đồng ý của hắn để cô và bạn tốt được nghỉ phép tại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng trên Phượng Sơn gần thành phố A.

Đương nhiên, để có được lần nghỉ phép này Nhạc Yên Nhi phải thỏa mãn Dạ Đình Sâm lúc trên giường, suốt mấy ngày liền cô đều không xuống giường buổi sáng được.

Trong mấy ngày Nhạc Yên Nhi rời khỏi thành phố A, nơi đây không hề yên ổn.

Tập đoàn LN.

Văn phòng chủ tịch.

- Chủ tịch, lấy được dây chuyền rồi ạ.

Trần Lạc đứng trước bàn làm việc của Dạ Đình Sâm, cung kính báo cáo.

Dạ Đình Sâm rời mắt khỏi tài liệu:
  • Làm sao lấy được?
  • Thưa chủ tịch, sau khi ngài nhắc nhở tôi ra tay từ phía Bạch Nhược Mai, tôi đã điều tra qua.
Lần trước, khi thu hồi lại dây chuyền, Lâm Đông Lục nói với Bạch Nhược Mai rằng mình bán cho người ra giá cao hơn.

Vậy nên tôi tung tin dây chuyền vẫn ở trong tay Lâm Đông Lục chứ hề bán cho ai khác.

Trần Lạc dừng một chút rồi tiếp tục:

- Sau đó, tôi mua chuộc một người bạn tốt của Bạch Nhược Mai, bóng gió ám chỉ Lâm Đông Lục có ý xấu với phu nhân.

Đến lúc này tôi mới ra mặt, đưa ra yêu cầu hợp tác với cô ta, hy vọng cô ta có thể bán dây chuyền cho tôi.

Cô ta đồng ý.

Cô ta mất hai ngày để sao chép vân tay Lâm Đông Lục, sau đó tôi dùng vân tay để lấy sợi dây chuyền.

Dạ Đình Sâm gật đầu, coi như khen ngợi thư ký của mình:

- Làm tốt lắm.

Trần Lạc lấy ra một chiếc hộp trang sức nhung cao cấp rồi đưa cho Dạ Đình Sâm.

Hắn đón lấy rồi mở hộp.

Sau khi lấy dây chuyền về, Trần Lạc chưa từng mở ra, lúc này anh tranh thủ nhìn xem, ngay lập tức thốt lên:

- Sợi dây chuyền này sợ rằng vô giá, mẹ của phu nhân rốt cuộc là ai mà có thể để lại thứ di vật quý như vậy? Có thể trở thành thư ký của Dạ Đình Sâm đã không phải người thường, Trần Lạc cũng xuất thân thế gia, tốt nghiệp đại học danh tiếng chứ chẳng phải nhóc nghèo gì.

Cậu đã theo Dạ Đình Sâm nhiều năm, được mở rộng tầm mắt không ít, đồng thời cũng biết xem hàng, nhìn cách cắt kim cương và độ sáng của chúng, Trần Lạc lập tức biết thứ này giá trị không tầm thường.

Trước đó, tại hội quán Baker, Dạ Đình Sâm đã ra giá tới tám chữ số, Trần Lạc vốn cho rằng hắn chỉ muốn lấy dây chuyền để làm vui lòng Nhạc Yên Nhi, thế nhưng lúc này cậu ta mới hiểu giá trị của sợi dây chuyền này thực sự đáng chừng đó.

Nghe thấy câu hỏi của Trần Lạc, chẳng biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt Dạ Đình Sâm tối lại như một đầm lầy sâu thẳm.

  • Học qua lịch sử châu báu thế giới chưa?
  • Rồi ạ.
Triết học, âm nhạc, giám định châu báu là những môn học không có giá trị với người thường, thế nhưng đây lại những môn bắt buộc với giới thượng lưu.

Dù gia tộc của Trần Lạc kém xa nhà họ Dạ, thế nhưng cậu cũng tìm hiểu sơ qua về những môn học này.

- Hai mươi năm trước, bậc thầy châu báu xuất sắc nhất nước Bỉ là ngài Roger đã có được một viên kim cương nặng tới mười carat.

Dạ Đình Sâm vừa bắt đầu, Trần Lạc đã biết hắn định nói gì, bỗng ngộ ra:

- Vâng, viên kim cương này rất đáng giá, thế nhưng ngài Roger không đấu giá mà bỏ ra một năm để cắt viên kim cương lớn này thành một ngàn viên kim cương nhỏ, bảo đảm mỗi viên đều được cắt tám cạnh hoàn mỹ nhất, sau đó mất thêm một năm để khảm nạm những viên kim cương nhỏ này, chế tác một sợi dây chuyền.

Nhưng sợi dây này vừa ra mắt đã lập tức được bán đi, không có mấy người từng nhìn thấy.

Dạ Đình Sâm thản nhiên nói:

- Đây chính là sợi dây chuyền đó, Biển Sao.

Trần Lạc hít sâu.

Cậu lại nhìn dây chuyền, ánh mắt càng thay đổi.

Mặt dây chuyền là một hình tam giác lưới ngược, mỗi viên kim cương đều được cắt vừa khít, dù nhìn từ bất cứ góc độ nào cũng thấy lóa mắt, dường như có thể thấy được cả một biển sao lấp lánh.

Quả là đẹp như tên của nó, Biển Sao.

Trần Lạc vốn cảm thấy chẳng qua là chất liệu dây chuyền này tốt mà thôi, nhưng nếu đây thực sự là sợi dây chuyền mà ngài Roger làm ra thì công nghệ ẩn chứa trong nó còn đáng giá hơn bản thân những viên kim cương kia nhiều, giá trị của sợi dây này giờ đã không thể dùng tiền tài để cân nhắc nữa rồi.

Trần Lạc chần chứ:

- Vậy mà thiếu phu nhân lại có được sợi dây này...

Những lời sau đó, Trần Lạc không dám nói.

Nhưng cậu nghĩ tới được thì Dạ Đình Sâm cũng nghĩ tới được.

Dạ Đình Sâm nhìn dây chuyền thất thần, chẳng biết đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, lông mày vốn nhíu của hắn giãn ra, nói với Trần Lạc:

- Đi điều tra tiếp đi, lần này bắt đầu từ mẹ cô ấy.

Trần Lạc lập tức gật đầu:

- Vâng.

Trên đại lộ với dòng xe như vô tận, Lâm Đông Lục đã vượt đèn đỏ hai lần, chiếc Porsche lao đi như một mũi tên.

Trong xe, khuôn mặt vốn tuấn tú dịu dàng của anh giờ đã tràn ngập lo lắng.

Mấy sợi tóc mái rủ xuống, xòa vào mắt anh tạo thành một khoảng tối khiến Lâm Đông Lục toát ra vẻ hung ác nham hiểm khó thấy.

Nửa giờ trước, khi đang họp ở công ty, anh ta bất ngờ nhận được tin nhắn báo đồ mình cất giữ trong tủ bảo hiểm đã bị lấy đi.

Không tin vào tai mình, anh lập tức cho tạm dừng buổi họp rồi gọi cho ngân hàng, nhận được câu trả lời chắc chắn là người kia dùng vân tay của mình để lấy đồ, đồng thời cũng nói rằng hắn được anh ủy thác.

Vân tay mỗi người một khác, người có thể dễ dàng nắm tay Lâm Đông Lục, lấy vân tay anh trong khi anh không để ý, chỉ có một người.

Đó là người vợ mà anh sớm chiều ở chung, Bạch Nhược Mai.

Dù cho đúng hay không, anh cũng phải gặp Bạch Nhược Mai ngay lập tức để hỏi cho rõ.

Vậy nên anh kết thúc buổi họp sớm, điên cuồng lái xe, chỉ muốn về nhà thật nhanh.

Vừa lái xe vào biệt thự, điện thoại của Lâm Đông Lục vang lên.

Anh nhìn thấy số của Bạch Nhược Mai, ánh mắt tối sầm lại, vẻ điên cuồng xuất hiện.

Dừng xe, Lâm Đông Lục nghe điện thoại.

- Chồng ơi, hôm nay anh có tăng ca không? Bao giờ mới về thế? Giọng Bạch Nhược Mai vẫn dịu dàng như thường ngày.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom