Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nghe được lời này của Danny, Nhạc Yên Nhi thật sự đau đầu, rõ ràng anh ta vẫn còn giận.
- Danny, chuyện giữa tôi với Dạ Đình Sâm rất phức tạp, vốn dĩ bọn tôi không định cưới thật. Tôi
cũng không muốn dối gạt anh nhưng chủ yếu là khi đó không cần thiết phải nói...
Danny nhìn cô chòng chọc từ trên xuống dưới, đến khi cô bắt đầu thấy run sợ mới nghe anh ta
hỏi:
- Có muốn ở trong giới giải trí này nữa không?
Nhạc Yên Nhi gật đầu:
  • Có.
  • Có muốn làm diễn viên nữa không?
Cô tiếp tục gật đầu như giã tỏi:
  • Có chứ.
  • Hừ.
Tay Danny cong thành lan hoa chỉ, nói:
- Tha cho cô một lần thôi đấy, dám lừa tôi lần nữa thì mang đầu đến mà gặp.
Cô lập tức giơ thẳng ba ngón tay lên cam đoan:
- Tôi xin thề với ngọn đèn này, không bao giờ giấu anh bất cứ chuyện gì nữa.
Danny nghe được câu này mới cảm thấy hài lòng, đưa tập tài liệu đang đọc cho cô:
- Này, tự xem đi.
Nhạc Yên Nhi cầm lấy đọc qua mới biết đây là kịch bản gốc.
- Mấy cái này tôi đã lược bớt đi rồi, cô có thể đọc qua xem có thích không. Dù sao cô cũng vừa
hoàn thành một bộ phim lớn, tác phẩm kế tiếp sẽ rất quan trọng, nếu chọn được kịch bản hay
thì hai bộ phim này sẽ giúp vị trí của cô tăng thêm một bậc...
Danny chưa nói hết câu, Nhạc Yên Nhi đã đột nhiên nhoài người qua bàn ôm lấy anh.
Anh ta thoáng sửng sốt rồi lập tức nói với vẻ ghét bỏ:
- Gì đấy gì đấy, tôi không thích phụ nữ đâu.
Nhạc Yên Nhi cảm động bảo:
- Danny, tôi còn tưởng anh sẽ không thèm ngó ngàng gì đến tôi nữa.
Nghệ sĩ tự ý hẹn hò yêu đương là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, đặc biệt là với một diễn viên nữ.
Có không ít sao nữ lén hẹn hò, không báo lại với công ty, kết cục là bị đóng băng mọi hoạt
động.
Càng không cần nói đến đối tượng dám lén lút kết hôn như cô.
Việc này đối với Nhạc Yên Nhi không khác nào một quả bom hẹn giờ, nếu cô nổi tiếng, nó có
thể bị bới ra bất cứ lúc nào.
Danny chẳng những không định trừng phạt cô, mà còn giúp cô lựa chọn kịch bản, cách đối xử
không khác gì lúc trước.
Nhạc Yên Nhi thật sự rất cảm động, gặp được Danny là may mắn của cô.
- Cô tưởng tôi thích lo cho cô lắm à, chẳng qua vì mấy năm nay tôi đầu tư cho cô bao nhiêu rồi,
còn chưa kiếm lại được gì cho tôi mà đã định bỏ chạy đấy à?
Nhạc Yên Nhi biết Danny là người ngoài cứng trong mềm nên cô cũng không để bụng những
lời anh nói, chỉ cười tủm tỉm.
Đột nhiên cô nhớ ra vì ai mà Danny biết được quan hệ giữa mình và Dạ Đình Sâm, bèn hỏi:
- À phải rồi, anh có biết Tô Phi thế nào không?
Nói đến đây vẻ mặt của Danny rất quái:
- Dạ thiếu không nói với cô à?
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
- Không, Dạ Đình Sâm với Âu Duyên Tây đều không chịu nói.
Danny nhỏ giọng lại, nói:
  • Cô ta thảm lắm.
  • Sao thế?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.
- Cô ta bị đoàn phim gạch tên, xóa hết vai diễn trong đoạn sau luôn, lại còn bị cấm hoạt động
trong cả giới giải trí lẫn người mẫu nữa, rồi bị đuổi khỏi thành phố A, từ giờ không được đặt
chân vào nửa bước!
Nhạc Yên Nhi giật mình:
- Nghiêm trọng thế ư?
Ngay cả An Tri Ý cũng chỉ bị cấm không được vào thành phố A nữa, mặc dù nghề diễn của cô ta
đến đây coi như kết thúc, nhưng ít ra cô ta không bị cấm hoạt động khác.
Còn lần này thì Tô Phi bị cắt đứt mọi đường sống.
Cô ta còn trẻ, lại xinh đẹp, vốn có thể tiến xa trên con đường này nhưng bây giờ đành phải kết
thúc tại đây.
Danny ngập ngừng.
Nhạc Yên Nhi nhạy bén phát hiện ra anh còn muốn nói gì đó, cô nói ngay:
  • Anh còn việc gì thì cứ nói thẳng ra đi.
  • Tôi sợ cô không chịu nổi.
Lạ thật, điều gì lại khiến cô chịu không nổi chứ?
- Tôi đã trải qua biết bao gian khổ, gặp biết bao sóng gió mà vẫn còn có chuyện khiến tôi
không chịu được à?
Danny nhoài người qua bàn, nhỏ giọng thì thầm với cô:
- Tôi nghe nói trước khi bị đuổi khỏi thành phố A, gương mặt của cô ta đã bị lửa thiêu cháy
hết...
- Gì cơ?
Nhạc Yên Nhi kinh hãi bật thốt lên, xong cô lập tức hoảng sợ bịt miệng mình.
Danny ngồi thẳng lên, ho khan một tiếng:
- Thấy chưa, đã bảo đừng hỏi rồi.
Trong đầu Nhạc Yên Nhi rất loạn.
Mặt của Tô Phi bị hủy?
Do Dạ Đình Sâm làm sao?
Không, không thể nào, Âu Duyên Tây đã đích thân đến bệnh viện xin lỗi cô, nhất định vấn đề
không nằm ở mấy chai rượu vang đó, chắc chắn là do gã làm.
Nhưng dù sao cô ta cũng từng là người của gã, gã lại có thể nhẫn tâm đến thế sao?
Cảm xúc của Nhạc Yên Nhi hiện giờ rất phức tạp, cuối cùng cô chỉ có thể buông ra một câu cảm
thán:
  • Tiếc quá, thật ra cô ta cũng có tài.
  • Sao cô khờ vậy, đến giờ mà vẫn còn thương tiếc cô ta? Cô có biết nếu lúc đó cô không được
cứu kịp, dù có giữ được cái mạng thì cũng bỏng nặng rồi! Cô xót cho người ta nhưng lúc ra tay
với cô họ có từng xót xa không?
Nhạc Yên Nhi lặng thinh.
Tuy mềm lòng nhưng cô không phải là thánh mẫu, nhớ đến những việc Tô Phi đã làm, chút
thương hại trong lòng cô cũng biến mất.
Nhạc Yên Nhi cầm kịch bản rời khỏi văn phòng. Vừa đi ra ngoài, điện thoại của cô liền reo vang.
Cô nhìn thoáng qua, thấy số của Dạ Đình Sâm thì lập tức bắt máy.
- Alo.
Cảm xúc của Nhạc Yên Nhi không tốt lắm nên lúc nói chuyện, giọng cô khá thấp.
  • Còn ở công ty không?
  • Còn, em vừa ra khỏi phòng của Danny.
  • Tôi tiện đường đến Tinh Huy, để tôi qua đón em.
Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu:
- Vâng, em đợi anh.
Dạ Đình Sâm chạy đến rất nhanh, cô vừa đứng đợi ở sảnh chính chừng mười phút đã thấy xe
của hắn.
Cô vừa lên xe, Dạ Đình Sâm đã nhận ra sự khác thường của cô, bèn hỏi:
- Sao thế?
Nhạc Yên Nhi ngập ngừng lên tiếng:
- Em hỏi anh phải nói thật nhé, có phải các anh đã hủy khuôn mặt của Tô Phi không?
Hóa ra là chuyện này.
Đối với Dạ Đình Sâm, Tô Phi chỉ là một người ngoài không đáng để tâm đến, vì vậy hắn cũng
thả lỏng hơn, hờ hững đáp:
- Ừ.
Vốn dĩ không muốn để cô biết, nhưng cô đã hỏi thì hắn cũng không cần phải che giấu.
Thấy Dạ Đình Sâm thản nhiên thừa nhận như thế, lòng Nhạc Yên Nhi như mắc nghẹn.
Cô biết giữa cô và Dạ Đình Sâm có một khoảng cách rất lớn, giai cấp chênh lệch nên họ cũng có
môi trường sống khác nhau, dẫn đến sự khác biệt trong quan niệm về giá trị tồn tại, nhưng cô
vẫn cảm thấy chỉ cần yêu là vượt qua được tất cả.
Vậy mà giờ đây, đối với chuyện kinh khủng thế này Dạ Đình Sâm vẫn rất điềm nhiên, cô chợt
cảm thấy khó chịu.
- Anh không thấy chỉ vì một chuyện như vậy hủy hoại cuộc đời của một người là tàn nhẫn lắm
sao?
- Tàn nhẫn?
Dạ Đình Sâm quay sang nhìn cô, ánh mắt tối đen.
- Em có biết lúc tôi chạy đến nơi có cảm giác thế nào không? Khi ấy em đã hôn mê, trên mặt
bám đầy khói bụi, nằm yên không nhúc nhích như đã chết. Nếu cô ta xuất hiện trước mặt tôi thì
tôi sẽ lấy súng bắn chết ngay chứ không phải chỉ dùng cách này để trừng phạt đâu.
 
Advertisement
  • Chương 200

Hôm sau, Nhạc Yên Nhi trở lại đoàn phim để quay cảnh cuối cùng cho White Lover.

Dựa theo kịch bản, sau khi bị Tiêu Lam đâm, Ôn Tố Tố không qua khỏi, Tiêu Lam bị xử hai mươi năm tù, vốn dĩ còn vài cảnh của nhân vật này nữa, thế nhưng vì những chuyện Tô Phi gây ra nên tất cả những cảnh này đều bị bỏ.

Khi hấp hối, Ôn Tố Tố quyết định hiến trái tim cho người bị bệnh tim bẩm sinh là Thẩm An Nhã để cô ấy có thể khỏe mạnh sống tiếp.

Có thể nói cảnh cuối cùng này chính là cảnh thăng hoa của nhân vật Ôn Tố Tố, vậy nên không chỉ đạo diễn Lộ mà cả Nhạc Yên Nhi cũng đều rất coi trọng.

Quay xong lần đầu, Nhạc Yên Nhi không hài lòng, cô chủ động yêu cầu quay thêm lần nữa.

Tất nhiên đạo diễn Lộ đồng ý.

Trong phòng bệnh, Ôn Tố Tố đeo máy hỗ trợ hô hấp, cô mệt mỏi nhắm mắt.

Lúc này Thẩm An Nhã đẩy cửa vào.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Tố Tố mở mắt, thấy Thẩm An Nhã mắt đỏ hoe, đau xót nhìn mình.

- Vì sao phải làm vậy? Tại sao lại hiến tim cho tôi? Ôn Tố Tố khẽ nhếch môi, tựa hồ là muốn cười nhưng cô không cười nổi.

"An Nhã, qua nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn chưa hề nói chuyện với nhau tử tế một lần nào, nhưng đáng tiếc đã không còn cơ hội nữa rồi." Dù đã cố gắng nhịn nhưng nước mắt của Thẩm An Nhã vẫn không ngừng rơi:

- Đừng nói lung tung, cậu chắc chắn sẽ được chữa trị, sẽ khỏe hơn, chờ khi nào cậu khỏe, muốn trò chuyện bao lâu tôi cũng sẽ trò chuyện cùng cậu.

Lần đầu tiên Thẩm An Nhã cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm, trước đó Ôn Tố Tố có tìm cô rất nhiều lần nhưng cô đều kiếm lý do để không gặp.

Ai ngờ đã không còn cơ hội nữa rồi.

"An Nhã đừng khóc, mình nghĩ đây là chuyện phải vậy rồi.

Cậu thiếu một trái tim khỏe mạnh, mình thiếu một giọng nói, chỉ có chúng ta bổ sung cho nhau mới trở nên hoàn thiện." Thẩm An Nhã nhớ lại thái độ quá đáng của mình với Ôn Tố Tố trước kia, cô đau lòng khóc thành tiếng:

- Xin lỗi Tố Tố, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi thừa nhận thật ra tôi luôn ghen tị với cậu, tôi là đứa không ra gì, tôi ghen ghét vô cùng nhưng không dám nói ra, còn đổ tại cậu.

Khuôn mặt tái nhợt của Ôn Tố Tố xuất hiện một nụ cười điềm tĩnh.

"Đừng xin lỗi, An Nhã, vận mệnh của chúng ta vốn dĩ là một." Hai người từng sống cuộc đời của nhau, từng chứng kiến cuộc sống của nhau, sau đó lại yêu cùng một người đàn ông.

Chờ tới khi Ôn Tố Tố qua đời rồi, trái tim của cô sẽ được lấy ra, đặt vào lồng ngực Thẩm An Nhã, để cô ấy có thể tận hưởng cuộc sống cho hết cuộc sống này.

Có lẽ đây chính là một cách kéo dài sinh mệnh khác.

“An Nhã, hãy sống thật tốt cùng với trái tim của mình, được không?”

Thẩm An Nhã nắm chặt tay Ôn Tố Tố, trịnh trọng gật đầu:

- Mạng của tôi cũng là mạng của cậu, Tố Tố, những gì tôi nợ cậu chỉ có thể chờ kiếp sau trả lại.

Có lẽ đã mệt, Ôn Tố Tố từ từ nhắm mắt lại.

Tay cô như đã mất hoàn toàn sức lực, nhẹ nhàng rơi xuống.

Thẩm An Nhã mở to mắt, một lúc lâu sau, như đã chấp nhận sự thật, cô tựa lên người Ôn Tố Tố, khóc to.

Camera từ từ đến gần, có thể thấy khi Ôn Tố Tố nhắm mắt, giọt nước mắt cuối cùng của cô đã trượt xuống.

- Cắt! Qua! Giọng của đạo diễn vang lên khiến cho tất cả mọi người đều thoát ra khỏi bầu không khí bi thương vừa rồi.

Nhạc Yên Nhi mở mắt, cô tinh nghịch nháy mắt với Diệp Thiên Hạ, dù cho khuôn mặt vẫn tái nhợt vì trang điểm nhưng không còn cảm giác hấp hối như khi nãy nữa.

Diệp Thiên Hạ cũng lau nước mắt, cô mỉm cười đỡ Nhạc Yên Nhi xuống giường.

Đúng lúc này, nhân viên bên cạnh bỗng hô lên:

- Chúc mừng Ôn Tố Tố đã đóng máy thuận lợi! Nhạc Yên Nhi chưa kịp phản ứng thì đạo diễn Lộ đã tự tay tặng cho cô một bó hoa được chuẩn bị từ trước, xung quanh cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra vì bó hoa bách hợp to này, cô ôm hoa, đứng sững ở đó.

Diệp Hiểu Như thấy dáng vẻ ngốc nghếch này thì cười hì hì chụp vội mấy bức ảnh.

- Chuyện này...

Nhạc Yên Nhi cảm động:

- Cảm ơn mọi người.

Theo như truyền thống, sau khi kết thúc các cảnh quay của vai chính, tất cả các nhân viên sẽ cùng nhau tổ chức nghi lễ đóng máy nhỏ để chúc mừng, cũng coi như là vui vẻ đưa tiễn mỗi một diễn viên.

Trước kia, Nhạc Yên Nhi chỉ quay những phim nhỏ, nhân vật nhỏ, đây là lần đầu cô được nhận một nhân vật quan trọng như vậy, cũng là lần đầu có người thực hiện nghi thức đóng máy cho cô.

Tất cả nhân viên đoàn phim ở chung mấy tháng nay đều đứng xung quanh, họ mỉm cười nhìn cô.

Mặc dù trong thời gian quay phim gặp phải nhiều chuyện không hay, thế nhưng vào lúc này, Nhạc Yên Nhi vẫn cảm thấy rất vui vẻ vì mình có thể tham gia bộ phim này.

Nhạc Yên Nhi nhìn đạo diễn, chân thành nói:

- Đạo diễn Lộ, cảm ơn ông đã quan tâm chăm sóc mấy tháng nay.

Tuy nói là đạo diễn quan tâm cô đa phần là do nể mặt Dạ Đình Sâm, thế nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn rất biết ơn ông ấy.

Đạo diễn cảm thấy White Lover chính là bộ phim gian nan nhất kể từ ngày mình vào nghề tới nay, từ khi chưa mở máy đã xuất hiện đủ loại vấn đề, không chỉ có đấu tranh nội bộ tới suýt mất mạng người, dù có LN ra mặt trấn áp bê bối nhưng là người chịu trách nhiệm của bộ phim, ông thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt nỏi.

Thực sự ông đã phải mang theo cảm giác giày vò đợi bộ phim đi tới ngày chấm dứt, bây giờ chỉ còn chờ từng diễn viên kết thúc vai của mình là ông có thể tạm thở phào rồi tập trung vào phần hậu kỳ.

Cho nên có thể nói rằng khi thấy Nhạc Yên Nhi đóng máy cũng là lúc tâm trạng đạo diễn Lộ tốt nhất.

Ông cười híp mắt với Nhạc Yên Nhi:

- Cô là một diễn viên rất có khả năng, chờ sau khi phim ra mắt, chắc chắn sẽ có tiếng vang lớn đấy.

Nhạc Yên Nhi cũng cười:
  • Là do đạo diễn chỉ dạy tốt thôi.
  • Về sau nếu có phim thích hợp, tôi sẽ đề cử cô xem sao.
Sau đó, mọi người cùng nhau chụp vài tấm ảnh, Nhạc Yên Nhi ký tên mấy chục lần, cuối cùng đã đến lúc cô rời đi.

Diệp Thiên Hạ tự đưa cô ra ngoài.

- Thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng xong rồi.

Diệp Thiên Hạ thổn thức.

Nhạc Yên Nhi cũng nói:

- Phải, nói là chỉ có mấy tháng thế nhưng lại trải qua rất nhiều chuyện.

Nhạc Yên Nhi nhớ tới quan hệ của Diệp Thiên Hạ và Âu Duyên Tây, cô rất muốn hỏi xem cô ấy có biết gã xử lý Tô Phi thế nào không, nhưng ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên đã bị cô bỏ qua.

Bây giờ Diệp Thiên Hạ sống rất ổn, mình không cần nhắc lại chuyện cũ làm gì.

Trước khi lên xe, Nhạc Yên Nhi ôm Diệp Thiên Hạ:

- Chị Thiên Hạ, cảm ơn chị đã quan tâm chăm sóc em trong mấy tháng này.

Diệp Thiên Hạ là một diễn viên hiếm có, Nhạc Yên Nhi học tập được rất nhiều từ cô.

Diệp Thiên Hạ vỗ nhẹ lưng Nhạc Yên Nhi, cười nói:

- Chị có cảm giác chúng ta sẽ còn cơ hội hợp tác nữa đấy.

Nhạc Yên Nhi cười:

- Vậy em hết sức mong chờ.

Hai người tạm biệt, Nhạc Yên Nhi lên xe về biệt thự Hoàng Đình.

Dù sao đi nữa cô cũng nên nghỉ ngơi một thời gian.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom