• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Ông Cố nghe thấy Nhạc Yên Nhi gọi thì vô cùng thích thú:
- Ai da, cháu muốn bổ sung hết mấy tiếng gọi cháu thiếu mấy năm nay đấy à. Con bé ngốc này,
về sau sống tốt với Tiểu Dạ nhé, nó là một người tốt, ông tin tưởng nó. Nếu không có việc gì thì
đừng về đây, sống thật tốt cuộc sống của mình đi nhé.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy những lời này thì thấy trong lòng đau xót, nước mắt không ngừng rơi
xuống.
Trước kia lúc nào ông cũng bảo cô năng về đây thăm ông, cứ qua mấy tháng là thể nào cũng
nhắc cô.
Thế nhưng hôm nay khi nhìn thấy cô chịu ấm ức ông lại bảo cô đừng về nữa.
Về và không về này đều là sự quan tâm của ông nội đối với cô.
- Ông nội, ông đừng lo cho cháu, cháu cũng muốn được ở bên ông nhiều hơn mà.
Nhạc Yên Nhi nước mắt lưng tròng, thút thít nói.
Ông Cố lại vung tay lên:
- Cứ thế đi, không phải nói nhiều nữa. Khi nào thấy nhớ ông sẽ đi thăm cháu.
Dạ Đình Sâm lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho ông Cố:
- Đây là địa chỉ nhà chúng cháu, nếu ông nhớ Yên Nhi thì lúc nào cũng có thể đến.
Ông Cố nhìn Dạ Đình Sâm với ánh mắt hài lòng, cất danh thiếp đi.
Ông kiên trì muốn tiễn họ ra cửa, Nhạc Yên Nhi không thể từ chối được, chỉ đành đỡ lấy cánh
tay ông, dìu ông xuống dưới.
Cố Văn Sinh vẫn ngồi ở chỗ lúc nãy, nhìn thấy ba người đi xuống thì sắc mặt ông ta cực kỳ khó
coi nhưng ngại có Dạ Đình Sâm ở đây nên không dám nói gì.
Ông ta nhìn ra Dạ Đình Sâm rất yêu thương Nhạc Yên Nhi, nghĩ đến việc lúc nãy mình tát cô
một cái thì trong lòng đã bắt đầu hối hận, ông ta bèn dùng ngữ khí nhẹ nhàng chủ động bắt
chuyện với cô:
  • Yên Nhi, lúc nãy ba…
  • Tôi không sao, chúng tôi phải về đây.
Nhạc Yên Nhi không muốn nghe mấy lời giả tạo của Cố Văn Sinh nên ngắt lời ông ta.
Cố Văn Sinh đành nuốt phần sau của câu nói xuống, vẻ mặt vô cùng lúng túng.
Ông ta nhìn sắc mặt của Dạ Đình Sâm nhưng lại phát hiện hắn không hề liếc mình lấy một cái.
Hắn kiêu căng lạnh lùng như vậy lại khiến Cố Văn Sinh yên tâm một chút.
Với thân phận của Dạ Đình Sâm, ông ta không thể lên mặt cha vợ trước mặt hắn được, ông ta
cũng không có gan làm thế, chỉ cần Dạ Đình Sâm không vì chuyện của Nhạc Yên Nhi mà gây rắc
rối cho ông ta là được rồi.
Không đặt ông ta ở trong mắt cũng được.
Lúc nãy khi Dạ Đình Sâm lên gác, ông ta đã dặn dò con gái mình phải bình tĩnh đúng mực.
Nhưng khi Cố Tâm Nguyệt thấy Dạ Đình Sâm sắp đi, tức giận trong lòng lại dâng lên, ném lời
dặn dò của Cố Văn Sinh lên tận chín tầng mây, cô ta đứng bật dậy, chạy đến trước mặt Dạ Đình
Sâm, kéo hắn lại.
- Dạ Đình Sâm, anh nhận nhầm người rồi! Người anh nên lấy là tôi chứ không phải là con khốn
này, cô ta lừa anh đấy!
Nghe thế, Nhạc Yên Nhi đang dìu ông Cố đi đằng trước cũng không nhịn được mà dừng bước.
Trong lòng cô run lên, cô muốn biết rốt cuộc Dạ Đình Sâm sẽ đối mặt với Cố Tâm Nguyệt, cô
gái vốn là vị hôn thê của hắn như thế nào.
Dáng nguời Dạ Đình Sâm cao gầy, hắn cúi xuống, liếc bàn tay nắm lấy áo mình của Cố Tâm
Nguyệt, nói ra lời lạnh lùng vô tình:
- Buông ra.
Hai tiếng đơn giản này khiến cho người ta lạnh lẽo, Cố Tâm Nguyệt gần như phản xạ có điều
kiện buông tay ra, cô ta bị áp lực của hắn làm cho chấn động.
Nhưng không cam lòng để hạnh phúc của bản thân cứ thế rời xa. Cô ta cố gắng lần cuối:
- Dạ Đình Sâm, người có hôn ước với anh là tôi, người mà anh nên lấy cũng là tôi, anh nhìn tôi
thật kỹ đi, tôi có điểm nào không bằng cô ta đâu?
Dạ Đình Sâm cuối cùng cũng ngước mắt lên, con ngươi giống như những lưỡi dao bằng băng
xoáy thẳng vào mặt Cố Tâm Nguyệt.
- Cô nói người mà tôi nên lấy là cô?
Cố Tâm Nguyệt gật đầu thật mạnh:
- Đúng thế, hai chúng ta mới là xứng đôi nhất, Nhạc Yên Nhi chỉ là một đứa con riêng…
Môi Dạ Đình Sâm nhếch lên tạo thành một đường cong đầy trào phúng:
- Cô xứng à?
Từng tiếng nặng nề đập vào tai Cố Tâm Nguyệt khiến cho cô ta ngây ra như phỗng.
Dạ Đình Sâm không liếc qua cô ta nữa, còn không buồn chào hỏi Cố Văn Sinh và bà Cố, cứ thế
xoay người đi mất.
Nhạc Yên Nhi đang đứng ở cổng đợi hắn, hắn bước lên, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ
nhắn của cô, kéo cô đi thẳng.
Ông Cố dõi theo hai người họ, trong mắt xẹt qua vẻ vui mừng.
Trên đường từ cổng ra đến gara, Nhạc Yên Nhi vẫn luôn nghĩ đến thái độ của Dạ Đình Sâm với
Cố Tâm Nguyệt khi nãy, tim cô không nhịn được đập loạn.
Dạ Đình Sâm thật sự quá là man.
Bàn tay của hắn nắm chặt lấy tay cô, giọng nói lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu cô:
- Em không tin tôi thế à?
Nhạc Yên Nhi bị nói trúng tim đen thì hơi chột dạ.
Vừa rồi quả thật cô không quá tin tưởng Dạ Đình Sâm sẽ dứt khoát từ chối Cố Tâm Nguyệt.
Dù gì thì lúc đó Cố Văn Sinh vẫn còn ngồi bên cạnh.
Không ngờ Dạ Đình Sâm không chỉ từ chối mà còn không giữ chút thể diện nào cho cô ta.
Mặc dù có hơi xấu bụng nhưng quả thật trong lòng Nhạc Yên Nhi có cảm giác vô cùng thoải
mái.
Cô lắp bắp nói:
- Không không, em chỉ muốn xem anh nói thế nào thôi mà.
Dạ Đình Sâm cũng không vặn hỏi thêm nữa, hắn chỉ giơ tay gõ lên trán Nhạc Yên Nhi một cái
xem như trừng phạt.
Hai người lái chiếc Bugatti Veyron lúc nãy Dạ Đình Sâm lái qua đây, còn chiếc xe của Nhạc Yên
Nhi thì Dạ Đình Sâm sẽ sai người lấy về sau, trên đường từ nhà xe ra đến cổng, Nhạc Yên Nhi
thấy ông Cố vẫn đứng ở cửa, dùng ánh mắt hiền lành tiễn họ, trong đôi mắt đục ngầu loáng
thoáng ánh lệ.
Dù biết ông không nhìn thấy nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn vẫy tay thật mạnh, chào tạm biệt với
ông.
Ông đã tám mươi tuổi rồi, lưng ngày càng còng xuống, hai mắt ngày càng mờ đục, còn thường
xuyên bị lẫn, hình ảnh ông đứng trước cửa mang đến cảm giác xa cách đau lòng.
Mũi của cô cay xè, suýt chút nữa là rơi lệ.
- Em cảm thấy mình rất bất hiếu.
Nhạc Yên Nhi lẩm bẩm.
Dạ Đình Sâm hiểu tâm trạng của cô, dịu giọng an ủi:
- Có lẽ bây giờ thứ mà ông nội muốn là em sống thật tốt cuộc sống của mình, đây cũng chính là
cách em tận hiếu với ông.
- Em không được ở bên cạnh ông, mỗi lần trở về cũng đều vội vội vàng vàng, nhưng ông đối xử
rất tốt với em, cho dù em không phải là cháu gái chân chính của nhà họ Cố, thậm chí em còn
không thể mang họ Cố, nhưng ông còn đối xử với em tốt hơn cả Cố Tâm Nguyệt và Cố Nguyên
Dương, ông lúc nào cũng thiên vị em hết.
Nghĩ đến sự chăm sóc của ông Cố với mình trong mười năm qua, Nhạc Yên Nhi không nhịn
được mà rơi lệ.
Cô rất muốn được chăm sóc ông lúc tuổi già, tận hiếu với ông.
Nhưng đến tư cách này cô cũng chẳng có.
- Sức khỏe của ông nội giờ rất kém, bình thường ông đều không thể đứng dậy, lúc nào cũng
phải ngồi xe lăn, hôm nay ông miễn cưỡng chống gậy đi lại đều là để bảo vệ em trước mặt mấy
người kia…
Một tay của Dạ Đình Sâm lái xe, một tay nắm lấy bàn tay của Nhạc Yên Nhi.
- Về sau, nếu như em muốn về thì tôi về cùng em, nếu như em không muốn về thì tôi sẽ đón
ông đến biệt thự Hoàng Đình.
Giọng nói của Dạ Đình Sâm trịnh trọng mà nghiêm túc:
- Tất cả những tiếc nuối trước kia của em, tôi sẽ giúp em bù đắp lại.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi thấy ấm áp, gật đầu một cái thật mạnh:
- Vâng
 
Advertisement
  • Chương 198

Đã đính hôn từ lâu, vậy thì vì sao không kết hôn? Cuối cùng thì năm đó đã có chuyện gì xảy ra? Sau chuyện này chắc chắn có rất nhiều bí ẩn, có lẽ điều này có quan hệ với chướng ngại tâm lý mỗi lúc một nặng cùng với tính cách lạnh lùng của Dạ Đình Sâm.

Nhạc Yên Nhi rất muốn biết.

Đúng lúc này, Dạ Đình Sâm bước vào từ cửa nhà hàng.

Joanna thấy hắn thì ngẩng đầu lên, cười nói:

- Anh đến rồi, mau ngồi xuống đi.

Cô ta cố ý mặc kệ câu hỏi của Nhạc Yên Nhi để cô phải tò mò.

Câu hỏi này sẽ như một bàn chân mèo trong lòng Nhạc Yên Nhi, nó sẽ cào cho lòng cô máu me đầm đìa.

Joanna không tin Nhạc Yên Nhi có thể nhịn được.

Chỉ cần chôn quả bom hẹn giờ này trong lòng cô, sớm muộn cũng có ngày nó nổ tung.

Dạ Đình Sâm ngồi xuống cạnh Nhạc yên Nhi.

Cô đang thấy rối bời, vô vàn cảm xúc đan xen nhưng cô không thể bắt được đầu mối.

Cô mở miệng, khẽ gọi:

- Dạ Đình Sâm.

Cô vẫn quen gọi cả họ lẫn tên hắn, không thể ra vẻ thân thiết như Joanna được.

Thấy cô gọi, Dạ Đình Sâm lập tức nhìn sang.

Khi trông thấy khuôn mặt cô trắng bệch, ánh mắt bàng hoàng, Dạ Đình Sâm lập tức cau mày:

- Sao sắc mặt kém thế, khó chịu à? Nhạc Yên Nhi há miệng nhưng không nói thành lời:

- Em...

Dạ Đình Sâm không chờ cô trả lời mà lập tức vươn tay sờ trán cô, điều hòa trong nhà hàng rất lạnh, vậy mà trán cô lại ra một lớp mồ hôi.

- Ốm rồi phải không? Sao không nói sớm? Tôi đưa em đi viện.

Nhận ra cô có vẻ khác thường, hắn lập tức trở nên lo lắng.

Dạ Đình Sâm chẳng biết Nhạc Yên Nhi khó chịu ở đâu, hắn dứt khoát đứng lên, bế cô đi về phía cửa.

Trước mặt bao người nhưng hắn không hề e ngại.

Joanna giận phát điên lên, không rõ vì sao mình đã đánh tan phòng tuyến tâm lý của Nhạc Yên Nhi mà cô vẫn có thể chuyển bại thành thắng trong nháy mắt.

Joanna hô to phía sau:

- Hai người không ăn cơm à? Dạ Đình Sâm chẳng phản ứng lại.

Nhạc Yên Nhi không khỏe khiến lòng hắn như lửa đốt, tâm tình đâu mà ăn cơm nữa.

Hắn bế Nhạc Yên Nhi lên xe, đặt cô xuống ghế phụ thật cẩn thận rồi thắt chặt dây an toàn, sau đó về vị trí lái, giẫm chân ga, chiếc xe lao như bay ra ngoài.

Lúc Joanna đuổi theo tới cửa thì chỉ còn thấy một vết khói chưa kịp tan hết từ đuôi ô tô, Dạ Đình Sâm đã không còn bóng dáng.

Đôi mắt đẹp của cô ta trợn trừng, Joanna nghiến răng, cảm thấy hơn hai mươi năm cuộc đời mình chưa bao giờ nhục nhã như vậy.

Dạ Đình Sâm bỏ cô ta một mình trong nhà hàng, không hề quan tâm, cứ thế nghênh ngang rời đi! Chẳng lẽ trong lòng hắn, cô ta thật sự không bằng Nhạc Yên Nhi sao? Một cơn gió thổi qua, mái tóc dài của Joanna theo gió bay lên.

Cô ta siết tay thành nắm đấm, nghiến răng nói ra một cái tên, giọng nói mang theo thù hận:

- Nhạc Yên Nhi.

Dù Dạ Đình Sâm có sốt ruột đến đâu nhưng bây giờ đang là giờ cao điểm, đường tắc, hắn cũng đành chịu, chỉ có thể đi chậm lại.

Nhìn hàng ô tô dài dằng dặc phía trước, Dạ Đình Sâm mắng một câu:

- Chết tiệt! Thái độ lo lắng của hắn khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp, sự bất an khi nãy của cô đã biến mất hoàn toàn.

Cô vươn tay, nắm lấy bàn tay vì siết quá chặt mà trở nên trắng bệch của hắn, an ủi:

- Em không sao, anh đừng cuống.

Dạ Đình Sâm không tin:

- Sắc mặt em kém lắm.

Dạ Đình Sâm biết cô cứng cỏi, kể cả có ngã bệnh cũng sẽ không chủ động nói với mình.

- Em...

Nhạc Yên Nhi không biết trả lời sao, chẳng lẽ cô lại nói mình bị Joanna chọc tức.

Dạ Đình Sâm không muốn cho cô xem ảnh, không nói về chuyện vị hôn thê, cô thà tin hắn, đồng thời cũng không muốn chất vấn hắn.

Hy vọng khi nào muốn thì hắn sẽ chủ động nói với cô.

Vậy nên Nhạc Yên Nhi tùy tiện tìm cớ:

- Bà dì em sắp đến rồi.

Dù sao tới tháng, phụ nữ không khỏe là bình thường, mà cô cũng sắp tới tháng thật, coi như không nói bừa.

Nghe thế, trên mặt Dạ Đình Sâm xuất hiện vẻ ngỡ ngàng khó thấy:

- Em có dì à? Tư liệu của cô đã được hắn điều tra rất rõ, cô không có người dì nào cả.

- Ha ha.

Nhạc Yên Nhi bật cười:

- Là kinh nguyệt đó.

Cô thực sự bị Dạ Đình Sâm chọc cười, chẳng ngờ Dạ thiếu không gì không làm được lại có lúc ngốc nghếch đáng yêu thế này.

Nghe được lời này, mặt Dạ Đình Sâm cũng đần ra, hắn mất tự nhiên chẹp miệng rồi mới nói:

- Vậy là không cần đi viện? Đúng là hắn không hiểu gì về kinh nguyệt của phụ nữ, vậy nên vẫn lo cô khó chịu.

  • Đương nhiên là không, em chỉ cần về nghỉ ngơi là được.
  • Vậy chúng ta về nhà, tôi nấu cơm cho em ăn.
Dạ Đình Sâm vốn đồng ý nấu cơm tối cho Nhạc Yên Nhi, chẳng ngờ cô lại được ăn sớm rồi.

Nhạc Yên Nhi cười, cố ý trêu ghẹo hắn:

- Anh nấu được không, đừng nấu ra món không ăn được nhé.

Không nhắc tới chủ đề gây lúng túng kia, Dạ Đình Sâm lại khôi phục vẻ hờ hững thường ngày.

- Đừng hỏi một người đàn ông có được hay không.

Cái tên này còn có thể nghiêm túc nói chuyện thô tục! Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, nhưng trong lòng cô thì bong bóng hạnh phúc đã bay đầy.

Một người đàn ông thân phận cao quý, chưa bao giờ xuống bếp vậy mà giờ lại rửa tay nấu cơm vì mình, đây là loại đãi ngộ thế nào chứ.

Dù cho vừa nãy có vô số nghi ngờ trong lòng, nhưng lúc này, mọi thứ đã hòa tan dưới sự tấn công dịu dàng của Dạ Đình Sâm, trái tim cô chỉ còn lại một từ ‘hạnh phúc’.

Về đến biệt thự, Dạ Đình Sâm không để Nhạc Yên Nhi động đậy, hắn đặt cô xuống ghế rồi nhét thêm một chiếc gối sau lưng cho cô.

Nhạc Yên Nhi chẳng biết nên khóc hay cười, hắn làm như cô mang thai vậy.

Cô ngồi trong phòng ăn, nhìn qua cửa thấy Dạ Đình Sâm đang bận rộn trong bếp, mợ Trần đứng một bên hướng dẫn thì mỉm cười.

Dạ Đình Sâm đúng là ít khi nấu nướng, hắn thường xuyên luống cuống nhưng lại kiên quyết không cho mợ Trần nhúng tay, cẩn thận làm theo trình tự, vẻ mặt nghiêm túc như đang nói chuyện làm ăn quan trọng.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy chồng mình đẹp trai chết đi được.

Ngồi chờ hơn một giờ, cuối cùng đồ ăn nóng hổi đã được bưng lên.

Sáng nay cô có chọn canh trân châu bạch ngọc, trứng tráng thu quỳ và sườn xào chua ngọt, ngoài những món đó ra, bây giờ trên bàn còn có món gan heo bổ máu mà Dạ Đình Sâm cố ý nấu cho cô.

Phải nói rằng trên đời đúng thật có thứ gọi là thiên phú, dáng vẻ nấu nướng của Dạ Đình Sâm rất hờ hững nhưng món ăn hắn nấu lại đẹp mắt vô cùng, thật khiến người ta ngửi thôi cũng đã thèm nhỏ dãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom