• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi không đề phòng nên bị xô ngã, gáy đập xuống nền nhà, trước mắt tối sầm.
Cô choáng váng mất hai giây nên không đẩy Cố Tâm Nguyệt ra được, bị cô ta bóp chặt lấy cổ.
Trong lúc căm phẫn, sức cô ta mạnh kinh khủng. Nhạc Yên Nhi bị bóp cổ đến mức không thể
hít thở được, khuôn mặt cô trướng đỏ lên.
Mà khiến lòng người rét lạnh là Cố Văn Sinh, bà Cố và cả những người hầu đứng gần đó đều
chỉ trơ mắt đứng nhìn.
Nhạc Yên Nhi bỗng dưng thấy cay đắng, nhà họ Cố chưa bao giờ đối xử với cô như một con
người.
Ngay khi ý thức cô trở nên mơ hồ vì bị thiếu oxi thì một có tiếng quát lên:
- Thôi ngay!
Giọng nói này phát ra từ tầng 2, thanh âm già nua nhưng tràn ngập uy nghiêm.
Ông cụ gõ mạnh cây gậy lên sàn khiến cầu thang bằng gỗ rung lên, cả phòng khách lập tức trở
nên yên tĩnh.
Vừa nhìn thấy Cố lão gia, Cố Văn Sinh nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho bà Lưu kéo Cố Tâm
Nguyệt ra khỏi người Nhạc Yên Nhi.
Không còn ai đè trên người mình, bỗng nhiên lại thở được bình thường nên Nhạc Yên Nhi chưa
thể thích ứng ngay, cô vừa ho khan hai tiếng vừa cố gắng đứng dậy.
Ông Cố đi từ tầng hai xuống, bước chân chậm rãi ổn định. Mỗi bước của ông đều phát ra tiếng
vang tiến thẳng vào lòng người, không ai dám nói một lời nào nữa.
- Sao nào, các người muốn tạo phản à? Muốn giết người ngay trong nhà họ Cố phải không?!
Ông lão cực kỳ tức giận, uy thế của người từng một thời càn quét thương trường khiến mọi
người ở đây đều phải cúi đầu.
Cố Tâm Nguyệt được bà Lưu đỡ ngồi xuống ghế sofa, mặt mày nhem nhuốc nước mắt, cô ta
hét lên:
- Ông nội bất công quá! Sao ông chỉ nói con mà không nói nó, ông có biết con khốn này đã
cướp mất vị hôn phu của con không!
Ông Cố nhướng mày, ánh mắt sắc như dao liếc qua:
- Tâm Nguyệt, con gọi Yên Nhi là gì? Gia giáo đâu rồi!
Lúc bấy giờ Cố Tâm Nguyệt mới ý thức được mình vừa ăn nói thô tục trước mặt ông nội, cô ta
rụt cổ lại không dám hó hé gì nữa.
- Con gái thì phải được dạy bảo cẩn thận, đừng để nó biến thành đứa vô giáo dục!
Ông nói với bà Cố.
Xưa nay ông vẫn ghét đứa con dâu này, cũng hay răn dạy như vậy nên bà ta chỉ đành cắn môi
nhịn xuống.
Thấy cha mình tức giận, Cố Văn Sinh lo lắng cho sức khỏe của ông, vội nói:
  • Ba, ba lên phòng nghỉ ngơi đi ạ, chuyện của Yên Nhi với Tâm Nguyệt...
  • Tôi biết chuyện này rồi.
Ông Cố nói một cách thản nhiên, dù tiếng ông không lớn nhưng mọi người có mặt đều nghe
rất rõ.
- Sao ạ?
Ba người kia đồng thanh hỏi lại.
Cố Văn Sinh cau mày, cứ tưởng cha mình bị lẫn:
- Ba, hôm nay ba uống thuốc chưa?
Cố lão gia trừng mắt với Cố Văn Sinh:
- Tôi chưa già đến mức lú lẫn đâu! Lần trước lúc Tiểu Dạ đến thăm, tôi đã nghi ngờ thân phận
của nó rồi. Sau đó nó có gọi điện cho tôi nói muốn hủy hôn với Tâm Nguyệt, đồng thời còn nói
sẽ nhượng bộ khi ký hợp đồng giữa LN với nhà họ Cố, tôi cũng đồng ý rồi.
Cố lão gia và Dạ Đình Sâm từng âm thầm liên lạc với nhau ư?!
Cố Văn Sinh thấy ông cụ nhà mình già thật rồi, dù hợp đồng lớn đến mức nào thì cũng đâu thể
có lợi bằng việc thông gia với nhà họ Dạ được?
Nhưng ông ta không dám nói ra mà chỉ thầm bực trong lòng, giọng nói của ông ta cũng chỉ
dám biểu lộ ra một chút oán trách:
  • Ba, dù gì cũng nên bàn với con trước chứ.
  • Bàn?
Ông lão hừ lạnh:
- Nhờ tôi mà nhà họ Cố mới được như ngày hôm nay. Lúc tôi bước chân vào giới kinh doanh
anh vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ đấy! Giờ anh lại muốn can thiệp vào quyết định của tôi
hả, Cố Văn Sinh, anh muốn trèo lên đầu tôi ngồi luôn phải không!
Bị nói nặng lời như thế, Cố Văn Sinh sợ sệt đáp ngay:
  • Con không dám, ba hiểu lầm rồi.
  • Lầm cái đầu anh, tôi còn không hiểu rõ anh à.
Cố lão gia không muốn nhìn thằng con trai kém cỏi của mình nữa, bèn gọi:
- Yên Nhi đến thư phòng cùng với ông, còn những người khác thì cút đi cho khuất mắt tôi!
Dứt lời, ông quay lưng bỏ đi.
Bình thường Cố lão gia luôn mỉm cười hiền hòa như Phật Di Lặc nhưng khi ông nổi giận thì
không ai dám cãi lời.
Nhạc Yên Nhi chật vật không tả nổi, được người giúp việc đỡ lên lầu.
Sau lưng là tiếng Cố Tâm Nguyệt không cam lòng khóc lóc:
- Ba, mẹ, lẽ nào cứ tha cho nó như vậy à...
Nhạc Yên Nhi đi vào phòng sách, người làm đi ra ngoài đồng thời đóng cửa lại.
Cửa phòng vừa khép lại, Nhạc Yên Nhi cũng không nhịn được nữa, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
Cô lết từng bước chập chững như đứa bé rồi ngồi xổm xuống trước mặt ông nội, úp mặt vào
đầu gối ông khóc òa lên.
Tất cả mọi tủi nhục mà cô phải chịu từ nãy đến giờ tuôn trào hết ra ngoài.
Cố lão gia vô cùng đau lòng, tiếng khóc nức nở của cô khiến lòng ông như nát ra.
- Cháu gái ngoan, khiến con bị uất ức rồi.
Ông dịu giọng vỗ về, Nhạc Yên Nhi được ông quan tâm thì càng khóc to hơn.
Trong cả cái nhà này, chỉ có duy nhất ông nội lo nghĩ cho cô.
- Ông ơi...
Cô cất giọng nghẹn ngào, giống như một đứa bé bị ức hiếp trút hết buồn tủi với người thân cận
nhất.
Cô cứ khóc nấc lên nhưng lại không chịu nói bất cứ điều gì.
Ông Cố thở dài, dáng vẻ bệ vệ oai nghiêm lúc nãy đã không còn, hiện giờ ông chỉ như một ông
cụ bình thường.
Bàn tay to lớn nhăn nheo của ông vuốt nhẹ lên đầu Nhạc Yên Nhi, ông nói:
- Hồi nhỏ con cũng như thế, bị uất ức gì cũng không chịu kể, lại không bao giờ khóc trước mặt
người khác mà chỉ nhân lúc vắng vẻ tìm đến chỗ ông, vùi đầu vào chân ông rồi khóc.
Giọng ông ẩn chứa sự tang thương của năm tháng, ngữ điệu chậm rãi dông dài như đang kể
một câu chuyện từ xa xưa.
- Khi con rời khỏi nhà họ Cố, ông đã nghĩ như thế cũng tốt, dù gì ông cũng có tuổi rồi, sẽ có lúc
sơ suất không bảo vệ được con. Nhưng từ khi dọn đi con cũng chưa từng về thăm ông, ngày
nào ông cũng nghĩ, Yên Nhi của ông ngốc như thế, ở bên ngoài bị người ta ức hiếp phải khóc
với ai đây?
Nghe những lời tâm sự của ông nội, nước mắt Nhạc Yên Nhi rơi mỗi lúc một nhiều.
- Ông ơi, con có lỗi...
Cô vừa khóc vừa thút thít nói.
- Ngốc ạ.
Ông Cố mỉm cười, trên mặt ông là sự thấu hiểu:
- Ông già nhưng chưa lẫn, vẫn phân biệt được ai đúng ai sai. Vả lại, ông cũng có lỗi với con, dù
sao Tâm Nguyệt cũng là cháu gái của ông, dù bị mẹ nó nuôi dạy thành đứa hư hỏng nhưng đôi
khi ông cũng không thể đứng về phía con được.
Nhạc Yên Nhi khóc đến mức không nói nên lời, chỉ còn biết lắc đầu.
Sao mà trách ông được, ông là người thân duy nhất của cô cơ mà.
Không biết mình ghé vào chân ông nội khóc bao lâu, cả người cô đã tê dại vì kiệt sức.
 
Advertisement
  • Chương 196

Joanna lấy trong túi xách ra một cuốn album, đưa sang:

- Đây là một số ảnh chụp của cô ấy.

Ngoài ảnh sân khấu còn có ảnh đời đời thường, em đều đã sắp xếp cẩn thận, anh xem thử đi.

‘Cô ấy’ là ai? Có vẻ như giữa hai người này còn có mối liên hệ đến một người khác nữa, trực giác mách bảo cô, đó là một người phụ nữ.

Trong đầu cô bỗng hiện lên những lời Anjoye đã nói, anh ta từng nhắc tới một người, một phụ nữ.

Là cùng một người sao? Cảm xúc trong lòng Nhạc Yên Nhi ngổn ngang như tơ vò, thấy Joanna đưa album qua, theo bản năng đưa tay cầm lấy.

Thấy động tác của cô, Joanna đã khấp khởi mừng thầm.

Cô ta rất mong Nhạc Yên Nhi mở ra cuốn album này, sau đó nghi ngờ Dạ Đình Sâm, chất vấn hắn, cùng hắn cãi vã lại càng tốt.

Với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không giải thích gì.

Quan hệ giữa họ xuất hiện rạn nứt vậy thì cô ta có thể thừa cơ chen vào rồi.

Nhưng tay Nhạc Yên Nhi mới đưa ra một nửa, Dạ Đình Sâm đã nhanh tay cầm lấy cuốn album kia trước, đặt bên cạnh mình:

- Cảm ơn, tôi sẽ xem sau.

Không chỉ Joanna ngẩng đầu lên nhìn, mà ngay cả nội tâm Nhạc Yên Nhi cũng rung lên một cái.

Cô kinh ngạc nhìn Dạ Đình Sâm bên cạnh, trong mắt hắn không hề có chột dạ và bối rối, vẫn là bộ dáng lãnh đạm như thường ngày, thế nhưng lòng cô không khỏi cảm thấy bất an.

Cô có cảm giác Dạ Đình Sâm không muốn cho mình xem album.

Hắn có chuyện giấu cô.

Trong lúc Nhạc Yên Nhi ngẩn người, không biết Joanna nghĩ tới điều gì mà mắt sáng rực lên, mỉm cười bảo:

- Sắp mười hai giờ rồi, hay em mời hai người ăn trưa nhé.

Thành phố A có nhà hàng rất có tiếng, Đình Sâm dạ dày vốn không tốt, rất hợp dùng những món thực phẩm hữu cơ ở đó.

Cô ta nhìn Dạ Đình Sâm vẻ mong chờ, hắn lại cúi đầu hỏi Nhạc Yên Nhi bên cạnh:

- Em thấy sao? Nhạc Yên Nhi vẫn còn đang nghĩ đến cuốn album kia, trong đầu cô không ngừng chiếu lại cảnh tượng hắn vội vàng nhận lấy nó, lòng cô rối bời, căn bản không hề nghe Dạ Đình Sâm nói gì.

Cô chỉ thấy hắn nhìn mình, giống như đang hỏi gì đó vậy nên luống cuống gật đầu theo bản năng.

Thấy cô đồng ý, Dạ Đình Sâm mới thản nhiên bảo:

- Vậy thì đi thôi.

Joanna cùng Dạ Đình Sâm đứng lên rồi Nhạc Yên Nhi mới hiểu, thì ra là muốn cùng đi ăn trưa.

Nếu biết hắn vừa hỏi cái gì chắc chắn cô sẽ uyển chuyển từ chối, cô chỉ muốn ở nhà, hỏi cho rõ chuyện vừa xong, nhưng giờ đổi ý thì muộn mất rồi.

Dạ Đình Sâm tự lái xe, lúc Nhạc Yên Nhi cùng Joanna lên xe có chuyện thực xấu hổ xảy ra.

Cô ta nhanh chân phóng đến chỗ ghế phụ, mở cửa xe xong mới hô ‘Ai da’ một tiếng, che miệng làm như ngại ngùng bảo:

- Xin lỗi nha, lúc ở nước Anh tôi vẫn quen ngồi ghế phụ cạnh Đình Sâm.

Nói xong cũng không để ý đến phản ứng của Nhạc Yên Nhi, lập tức đóng cửa xe, quay về ghế sau ngồi.

Nhạc Yên Nhi đứng yên chỗ cũ, bàn tay đặt bên hông chậm rãi nắm chặt lại, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Cô ta muốn làm gì, khiêu khích cô sao? Cô không tin cô ta làm thế vì thói quen.

Dạ Đình Sâm đã tới thành phố A vài năm, cũng không mấy khi về nước Anh, thói quen này của cô ta lưu trữ nhiều năm như vậy sao? Chẳng qua là cố tình muốn cô khó chịu mà thôi.

Nhưng Nhạc Yên Nhi không định để cô ta thành công, cô không nói gì, cũng không thể hiện ra chút khó chịu nào, bình thản ngồi vào ghế phó lái.

Cô lên xe, tầm mắt vô ý lướt qua kính chiếu hậu, lập tức thấy Joanna ở ghế sau đang nhìn mình chằm chằm.

Cô dám chắc cô ta thích Dạ Đình Sâm, loại địch ý hữu hình này không thể nào che giấu được.

Từ trên trời rơi xuống một tình địch mạnh như vậy khiến cô áp lực đến khó thở.

Cô ta thích Dạ Đình Sâm, hắn có biết hay không? Tâm cô loạn như tơ rối, vậy nên cả đường đều không nói câu nào.

Trái lại, Joanna không yên lặng một phút nào, cả đường đi không ngừng nói với Dạ Đình Sâm chuyện vài năm gần đây, cùng chuyện khi họ còn nhỏ.

Dù hắn không tiếp chuyện nhưng cũng thỉnh thoảng lịch sự đáp trả một hai câu.

Nhạc Yên Nhi cắn môi, tiếng đàn dương cầm du dương vang trong xe cũng không thể làm lòng cô bình tĩnh lại.

Đến nơi cô mới thấy, Joanna quả thực là đã mất nhiều tâm sức rồi.

Nhà hàng này rất đẹp, phong cách trang trí cũng là kiểu Dạ Đình Sâm thích, hơn nữa đồ ăn đều rất thanh đạm, thích hợp người bị bệnh dạ dày như hắn.

Ngược lại là cô, lúc trước hắn cùng cô đi ăn lẩu đến mức tái phát bệnh đau dạ dày.

Quả thực cùng Joanna khác nhau một trời một vực.

Dạ Đình Sâm dừng xe, Nhạc Yên Nhi cùng Joanna vào nhà hàng gọi món trước.

Không ngờ cô ta còn đặt sẵn bàn.

Cô không kìm được tò mò cô ta đặt bàn từ lúc nào? Chắc phải trước khi hỏi ý kiến họ nhỉ? Có phải trước khi biết Dạ Đình Sâm đã kết hôn không, lúc đó cô ta muốn cùng hắn đến đây dùng bữa rồi sao? Đến nhà hàng cũng hẹn sẵn rồi, xem ra cô ta là có chuẩn bị mà đến.

Dạ Đình Sâm không ở đây, Joanna cũng không khách khí như trước, cô ta cầm thực đơn, nhanh chóng gọi vài món, đều là những món vừa thanh đạm lại vẫn đủ dinh dưỡng.

Cảm giác được tầm mắt của Nhạc Yên Nhi, cô ta mỉm cười:

- Đây đều là những món Đình Sâm thích, tôi không biết cô thích món gì nên không gọi, cô tự mình chọn nhé, đừng ngại.

Nghe cô ta nói trong lòng Nhạc Yên Nhi thấy hơi bực mình.

Đây là sao, trước mặt cô mà khoe khoang hiểu chồng cô đến mức nào sao? Nếu là một người phụ nữ thiếu kiên nhẫn chỉ sợ đã muốn làm ầm lên rồi.

Nhưng Nhạc Yên Nhi dù gì cũng là người trong giới showbiz, sóng gió thế này cũng thấy nhiều rồi, cô lập tức đè lửa giận trong lòng xuống, cười thật tươi đáp lại Joanna:

- Không sao đâu, tôi với chồng mình có sở thích ăn uống giống nhau, dù sao hai người chúng tôi ngày nào cũng ăn cơm cùng nhau mà.

Nụ cười của Joanna cứng đờ lại, cô ta rũ mắt chọn vài món ăn, xong đưa menu cho nhân viên phục vụ.

- Đình Sâm bận như vậy chắc không có nhiều thời gian ăn cơm cùng cô nhỉ? Cô ta giống như vô ý hỏi một câu.

Nụ cười của Nhạc Yên Nhi càng thêm ngọt ngào:

- Anh ấy dù bận đến thế nào nhưng chỉ cần tôi ở nhà đều sẽ trở về ăn cơm với tôi.

Joanna đang giơ tay lấy cốc nước trên bàn dừng khựng lại, hỏi:
  • Cô với Đình Sâm quen nhau lâu chưa?
  • Chưa được ba tháng.
Cô ta dường như nghe được đáp án làm mình vừa lòng, tươi cười đắc ý lại trồi lên mặt:

- Khi tôi mười tuổi đã quen Đình Sâm, lúc ấy hai chúng tôi cùng học cưỡi ngựa, cô đừng thấy anh ấy lạnh như băng vậy mà lầm, thật ra anh ấy cực kỳ lịch thiệp, vẫn luôn quan tâm đến tôi.

Về sau chúng tôi còn cùng nhau học đánh golf…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom