• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Sở dĩ Joanna tự tin như thế cũng có nguyên nhân, bởi vì bao
nhiêu năm qua Dạ Đình Sâm vẫn không hề có bạn gái. Trừ
Mạnh Y Bạch ra thì cô ta là người phụ nữ duy nhất có thể
đến gần Dạ Đình Sâm.
Chẳng qua lúc trước bị Mạnh Y Bạch chặn ngang nên cô ta
mới không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Dạ Đình Sâm mà
thôi.
Cuối cùng cũng chờ được tới ngày Mạnh Y Bạch gặp
chuyện chẳng lành, Joanna cứ nghĩ rằng cơ hội của mình đã
tới, ai mà ngờ được sau khi mất đi Mạnh Y Bạch thì Dạ
Đình Sâm lại càng thêm lạnh lùng chẳng hiểu tình người.
Hắn nhận lấy hết thảy lỗi lầm trong chuyện xảy ra với Mạnh
Y Bạch, rồi phủ kín mình bằng tự trách và áy náy, và cũng
không bao giờ chấp nhận thêm bất cứ ai khác nữa.
Joanna thử đủ mọi cách mà chẳng hề có kết quả gì, điều duy
nhất có thể khiến cho cô ta yên tâm một chút, là cô ta biết
rằng mình không làm được, nhưng những cô gái khác cũng
không làm nổi. Ít nhất thì cô ta vẫn là người bạn khác giới
duy nhất của Dạ Đình Sâm, điểm xuất phát của cô ta cao hơn
người khác nhiều.
Dạ Đình Sâm ở lại thành phố A, dùng dằng không chịu về
nước E, làm cho Joanna nóng lòng như lửa đốt. Rốt cuộc thì
lần này cô ta cũng tìm được một cơ hội. Cô ta thuyết phục
được bố mình giao cho một dự án ở thành phố A, giúp cô ta
có thể ở lại thành phố A một thời gian.
Joanna mãn nguyện lắm. Nghĩ ngợi một hồi, cô ta lấy điện
thoại ra đánh một tin nhắn dài rồi gửi cho một số máy lạ.
“Tôi xuống máy bay rồi, nếu tôi làm theo lời cô thì cô có thể
giành lấy Dạ Đình Sâm thật sao?” đoạn này chưa biết đối
phương là nam hay nữ nên em để tạm là cô nhé.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy bể, hồi lâu mà không thấy
trả lời.
Joanna ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông cao lớn quen
thuộc đi vào từ phía cửa sân bay.
Joanna đứng bật dậy, vẻ âm u trên mặt rút đi nhường chỗ
cho nụ cười sung sướng. Cô ta vẫy tay với hắn:
- Đình Sâm, em ở đây này!
Dạ Đình Sâm liếc thấy cô ta thì rảo bước đi tới.
Đã hai năm rồi Joanna chưa gặp Dạ Đình Sâm, thế nhưng
trong hai năm nay Dạ Đình Sâm cũng không thay đổi quá
nhiều. Có chăng chỉ là hắn đẹp trai hơn và trưởng thành hơn,
khiến cho tim cô ta càng thêm loạn nhịp mà thôi.
Trong mắt người đàn ông vĩ đại ấy lúc này đây chỉ có mình
cô ta, và hắn đang bước từng bước đến bên cô ta đó.
Ý nghĩ này cuốn theo cảm giác hư vinh cuộn trào trong lòng
Joanna.
Khi Dạ Đình Sâm đi tới trước mặt Joanna, cô ta vươn tay ra
định ôm hắn một cái thật chặt.
Thế nhưng Dạ Đình Sâm lại dùng động tác kéo hành lý để
né tránh cô ta.
Joanna hơi thất vọng, thế nhưng cảm giác thất vọng ấy tiêu
tan rất nhanh. Bởi vì cô ta hiểu rõ do chướng ngại tâm lý mà
Dạ Đình Sâm ghét tiếp xúc với phụ nữ nói chung, chứ không
chỉ đối xử với một mình cô ta như vậy.
- Đình Sâm, cuối cùng thì anh cũng tới rồi.
Dạ Đình Sâm nói thẳng:
- Tin tức về Mạnh Y Bạch đâu?
Nét cười trên mặt Joanna sượng ngắt.
Cô ta bay qua đại dương, vượt ngàn dặm xa xôi về đây tìm
hắn, vậy mà vừa mới gặp nhau hắn đã hỏi ngay đến tin tức
của Mạnh Y Bạch chứ chẳng quan tâm đến cô ta một chút
nào.
Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, cô ta mãi mãi thua kém một
người đã chết sao?
Joanna khẽ cắn môi rồi dằn hết cảm xúc của mình vào tận
đáy lòng, không muốn để lại ấn tượng xấu gì cho người đàn
ông đối diện. Cô ta mỉm cười tươi tắn:
- Đừng vội mà, em để máy tính trong vali rồi, anh đưa em về
khách sạn trước đi, chuyện này không thể nói trong chốc lát
được đâu.
Dạ Đình Sâm cũng biết rằng mình quá nóng vội rồi.
Thế nhưng hắn đã tìm kiếm suốt mười năm, vất vả lắm mới
có được tin tức về Mạnh Y Bạch, hắn làm sao có thể không
nóng vội được cơ chứ?
Dạ Đình Sâm kiềm chế nỗi lo âu trong lòng, rồi lên xe cùng
Joanna với dáng vẻ thân sĩ Anh Quốc lãnh đạm và chu đáo.
Dạ Đình Sâm đưa Joanna đến khách sạn năm sao lớn nhất
thành phố A – khách sạn Victoria, rồi đi với cô lên tận
phòng.
Joanna biết Dạ Đình Sâm sốt ruột nên cũng không lề mề.
Vừa vào đến phòng, cô ta đã mở vali rồi lấy máy tính ra.
Sau khi khởi động máy, Joanna mở một tấm ảnh rồi nói với
Dạ Đình Sâm:
- Ba tháng trước, bộ phim “Người mất tích” do công ty giải
trí Hoa Duyệt đầu tư đi tới nước F để quay ngoại cảnh. Đây
là tấm ảnh mà một người bạn của em vô tình chụp được, anh
xem này, cô gái này có giống Y Bạch không?
Joanna chỉ vào một bóng người trong góc khuất. Cô ta còn
phóng ảnh tới kích cỡ lớn nhất rồi điều chỉnh độ nét ở góc
trái phía dưới tấm ảnh, giúp Dạ Đình Sâm nhìn được rõ hơn.
Chính giữa tấm ảnh là nam nữ nhân vật chính, cô gái này
đứng ở một góc, chắc chỉ là diễn viên phụ thôi.
Cô mặc váy liền áo trắng tinh, tóc dài chạm eo, dù là nhìn
nghiêng thì vẫn nhận ra nét mặt của cô vô cùng xinh xắn.
Dạ Đình Sâm trợn to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình
máy tính.
Dù khuôn mặt của cô gái trong ảnh hơi mờ, thế nhưng vóc
dáng, khí chất và đường nét trên gương mặt đều khiến hắn
cảm thấy vô cùng quen thuộc.
- Là cô ấy!
Dạ Đình Sâm thốt lên, trong giọng nói đượm đầy quả quyết.
Có lẽ vì hồi hộp, cũng có lẽ là vì hưng phấn, giọng nói của
Dạ Đình Sâm hơi run lên.
Hắn tìm kiếm mười năm, cuối cùng cũng có kết quả rồi!
Joanna nghe thấy giọng điệu của hắn thì biết ngay hắn vô
cùng thân thiết với Mạnh Y Bạch, lửa ghen lại nhen lên từ
tận đáy lòng.
Thế nhưng cô ta che giấu rất khá, không hề để lộ chút dấu
hiệu nào. Cô ta chỉ duy trì dáng vẻ vô cùng quan tâm đến
bạn bè mà thuật lại chi tiết tin tức cho Dạ Đình Sâm nghe.
- Sau khi em thấy bức ảnh này thì đã đi điều tra cô gái này
ngay lập tức. Cô ấy là nghệ nhân dưới trướng truyền thông
Hoa Duyệt, diễn vai nữ phụ trong bộ phim này. Thế nhưng
tên cô ấy không phải Mạnh Y Bạch mà là Đỗ Hồng Tuyết,
cũng không phải 25 tuổi mà mới có 24 thôi.
Chỉ là một diễn viên vô danh của Hoa Duyệt, thảo nào hắn
lại chưa từng để ý đến cô.
Cho dù thân phận của Đỗ Hồng Tuyết vẫn còn nhiều nghi
vấn, nhưng Dạ Đình Sâm vẫn kiên quyết nói:
- Là cô ấy, tôi sẽ không nhận nhầm người.
Dạ Đình Sâm dám khẳng định như thế, là bởi vì hắn hiểu
Mạnh Y Bạch quá rõ ư?
Joanna âm thầm nghiến răng. Nỗi chua xót thấu tim cuộn lên
trong lòng khiến cho cô ta không tài nào cười nổi. Cô ta chỉ
đành quay đầu đi, để không cho Dạ Đình Sâm thấy được vẻ
mặt của mình.
Dạ Đình Sâm nhìn kĩ ảnh chụp một lần nữa rồi quay đầu
sang nói với Joanna:
- Anna, cảm ơn cô đã tới đây nói cho tôi biết tin tức này. Cô
đã giúp đỡ tôi nhiều lắm đấy.
Nghe thấy lời cảm ơn của hắn, Joanna mới mỉm cười:
- Dù gì Y Bạch cũng là bạn thân của em mà, không ai mong
muốn chuyện năm đó xảy ra… cũng chỉ có anh kiên trì tìm
kiếm suốt mười năm, mới làm cho em tin rằng Y Bạch thực
sự còn sống.
- Nếu cô ấy đúng là Y Bạch, thì tôi sẽ báo đáp cô tử tế.
Mấy năm nay không phải Dạ Đình Sâm không thu thập được
manh mối gì khác, thế nhưng lúc đi kiểm chứng thì mãi là
công dã tràng mà thôi. Lần này hắn cũng phải đích thân đi
gặp Đỗ Hồng Tuyết để xác nhận cô đúng là Mạnh Y Bạch
thì mới an tâm được.
Joanna nghe thấy thế thì nghĩ bụng, báo đáp ư? Hắn sẽ báo
đáp cô ta theo cái cách mà cô ta muốn chứ?
Cô ta làm biết bao nhiêu việc như thế không phải là vì Mạnh
Y Bạch đâu, mà chính là vì hắn đấy!
Joanna không thể thốt suy nghĩ ấy thành lời, nhưng cũng
không muốn nói chuyện về một cô gái khác với Dạ Đình
Sâm. Cô ta đổi đề tài:
- Trước khi em đến thành phố A thì có nghe bố em nói, rằng
bác gái đã quyết định một mối hôn sự cho anh, bây giờ anh
có vị hôn thê rồi, có thật không vậy?
 
Advertisement
  • Chương 193

Nghe được lời này của Danny, Nhạc Yên Nhi thật sự đau đầu, rõ ràng anh ta vẫn còn giận.

- Danny, chuyện giữa tôi với Dạ Đình Sâm rất phức tạp, vốn dĩ bọn tôi không định cưới thật.

Tôi cũng không muốn dối gạt anh nhưng chủ yếu là khi đó không cần thiết phải nói...

Danny nhìn cô chòng chọc từ trên xuống dưới, đến khi cô bắt đầu thấy run sợ mới nghe anh ta hỏi:

- Có muốn ở trong giới giải trí này nữa không? Nhạc Yên Nhi gật đầu:
  • Có.
  • Có muốn làm diễn viên nữa không?
Cô tiếp tục gật đầu như giã tỏi:
  • Có chứ.
  • Hừ.
Tay Danny cong thành lan hoa chỉ, nói:

- Tha cho cô một lần thôi đấy, dám lừa tôi lần nữa thì mang đầu đến mà gặp.

Cô lập tức giơ thẳng ba ngón tay lên cam đoan:

- Tôi xin thề với ngọn đèn này, không bao giờ giấu anh bất cứ chuyện gì nữa.

Danny nghe được câu này mới cảm thấy hài lòng, đưa tập tài liệu đang đọc cho cô:

- Này, tự xem đi.

Nhạc Yên Nhi cầm lấy đọc qua mới biết đây là kịch bản gốc.

- Mấy cái này tôi đã lược bớt đi rồi, cô có thể đọc qua xem có thích không.

Dù sao cô cũng vừa hoàn thành một bộ phim lớn, tác phẩm kế tiếp sẽ rất quan trọng, nếu chọn được kịch bản hay thì hai bộ phim này sẽ giúp vị trí của cô tăng thêm một bậc...

Danny chưa nói hết câu, Nhạc Yên Nhi đã đột nhiên nhoài người qua bàn ôm lấy anh.

Anh ta thoáng sửng sốt rồi lập tức nói với vẻ ghét bỏ:

- Gì đấy gì đấy, tôi không thích phụ nữ đâu.

Nhạc Yên Nhi cảm động bảo:

- Danny, tôi còn tưởng anh sẽ không thèm ngó ngàng gì đến tôi nữa.

Nghệ sĩ tự ý hẹn hò yêu đương là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, đặc biệt là với một diễn viên nữ.

Có không ít sao nữ lén hẹn hò, không báo lại với công ty, kết cục là bị đóng băng mọi hoạt động.

Càng không cần nói đến đối tượng dám lén lút kết hôn như cô.

Việc này đối với Nhạc Yên Nhi không khác nào một quả bom hẹn giờ, nếu cô nổi tiếng, nó có thể bị bới ra bất cứ lúc nào.

Danny chẳng những không định trừng phạt cô, mà còn giúp cô lựa chọn kịch bản, cách đối xử không khác gì lúc trước.

Nhạc Yên Nhi thật sự rất cảm động, gặp được Danny là may mắn của cô.

- Cô tưởng tôi thích lo cho cô lắm à, chẳng qua vì mấy năm nay tôi đầu tư cho cô bao nhiêu rồi, còn chưa kiếm lại được gì cho tôi mà đã định bỏ chạy đấy à? Nhạc Yên Nhi biết Danny là người ngoài cứng trong mềm nên cô cũng không để bụng những lời anh nói, chỉ cười tủm tỉm.

Đột nhiên cô nhớ ra vì ai mà Danny biết được quan hệ giữa mình và Dạ Đình Sâm, bèn hỏi:

- À phải rồi, anh có biết Tô Phi thế nào không? Nói đến đây vẻ mặt của Danny rất quái:

- Dạ thiếu không nói với cô à? Nhạc Yên Nhi lắc đầu:

- Không, Dạ Đình Sâm với Âu Duyên Tây đều không chịu nói.

Danny nhỏ giọng lại, nói:
  • Cô ta thảm lắm.
  • Sao thế?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.

- Cô ta bị đoàn phim gạch tên, xóa hết vai diễn trong đoạn sau luôn, lại còn bị cấm hoạt động trong cả giới giải trí lẫn người mẫu nữa, rồi bị đuổi khỏi thành phố A, từ giờ không được đặt chân vào nửa bước! Nhạc Yên Nhi giật mình:

- Nghiêm trọng thế ư? Ngay cả An Tri Ý cũng chỉ bị cấm không được vào thành phố A nữa, mặc dù nghề diễn của cô ta đến đây coi như kết thúc, nhưng ít ra cô ta không bị cấm hoạt động khác.

Còn lần này thì Tô Phi bị cắt đứt mọi đường sống.

Cô ta còn trẻ, lại xinh đẹp, vốn có thể tiến xa trên con đường này nhưng bây giờ đành phải kết thúc tại đây.

Danny ngập ngừng.

Nhạc Yên Nhi nhạy bén phát hiện ra anh còn muốn nói gì đó, cô nói ngay:
  • Anh còn việc gì thì cứ nói thẳng ra đi.
  • Tôi sợ cô không chịu nổi.
Lạ thật, điều gì lại khiến cô chịu không nổi chứ?

- Tôi đã trải qua biết bao gian khổ, gặp biết bao sóng gió mà vẫn còn có chuyện khiến tôi không chịu được à? Danny nhoài người qua bàn, nhỏ giọng thì thầm với cô:

- Tôi nghe nói trước khi bị đuổi khỏi thành phố A, gương mặt của cô ta đã bị lửa thiêu cháy hết...

- Gì cơ? Nhạc Yên Nhi kinh hãi bật thốt lên, xong cô lập tức hoảng sợ bịt miệng mình.

Danny ngồi thẳng lên, ho khan một tiếng:

- Thấy chưa, đã bảo đừng hỏi rồi.

Trong đầu Nhạc Yên Nhi rất loạn.

Mặt của Tô Phi bị hủy? Do Dạ Đình Sâm làm sao? Không, không thể nào, Âu Duyên Tây đã đích thân đến bệnh viện xin lỗi cô, nhất định vấn đề không nằm ở mấy chai rượu vang đó, chắc chắn là do gã làm.

Nhưng dù sao cô ta cũng từng là người của gã, gã lại có thể nhẫn tâm đến thế sao? Cảm xúc của Nhạc Yên Nhi hiện giờ rất phức tạp, cuối cùng cô chỉ có thể buông ra một câu cảm thán:
  • Tiếc quá, thật ra cô ta cũng có tài.
  • Sao cô khờ vậy, đến giờ mà vẫn còn thương tiếc cô ta? Cô có biết nếu lúc đó cô không được
cứu kịp, dù có giữ được cái mạng thì cũng bỏng nặng rồi! Cô xót cho người ta nhưng lúc ra tay với cô họ có từng xót xa không? Nhạc Yên Nhi lặng thinh.

Tuy mềm lòng nhưng cô không phải là thánh mẫu, nhớ đến những việc Tô Phi đã làm, chút thương hại trong lòng cô cũng biến mất.

Nhạc Yên Nhi cầm kịch bản rời khỏi văn phòng.

Vừa đi ra ngoài, điện thoại của cô liền reo vang.

Cô nhìn thoáng qua, thấy số của Dạ Đình Sâm thì lập tức bắt máy.

- Alo.

Cảm xúc của Nhạc Yên Nhi không tốt lắm nên lúc nói chuyện, giọng cô khá thấp.

  • Còn ở công ty không?
  • Còn, em vừa ra khỏi phòng của Danny.
  • Tôi tiện đường đến Tinh Huy, để tôi qua đón em.
Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu:

- Vâng, em đợi anh.

Dạ Đình Sâm chạy đến rất nhanh, cô vừa đứng đợi ở sảnh chính chừng mười phút đã thấy xe của hắn.

Cô vừa lên xe, Dạ Đình Sâm đã nhận ra sự khác thường của cô, bèn hỏi:

- Sao thế? Nhạc Yên Nhi ngập ngừng lên tiếng:

- Em hỏi anh phải nói thật nhé, có phải các anh đã hủy khuôn mặt của Tô Phi không? Hóa ra là chuyện này.

Đối với Dạ Đình Sâm, Tô Phi chỉ là một người ngoài không đáng để tâm đến, vì vậy hắn cũng thả lỏng hơn, hờ hững đáp:

- Ừ.

Vốn dĩ không muốn để cô biết, nhưng cô đã hỏi thì hắn cũng không cần phải che giấu.

Thấy Dạ Đình Sâm thản nhiên thừa nhận như thế, lòng Nhạc Yên Nhi như mắc nghẹn.

Cô biết giữa cô và Dạ Đình Sâm có một khoảng cách rất lớn, giai cấp chênh lệch nên họ cũng có môi trường sống khác nhau, dẫn đến sự khác biệt trong quan niệm về giá trị tồn tại, nhưng cô vẫn cảm thấy chỉ cần yêu là vượt qua được tất cả.

Vậy mà giờ đây, đối với chuyện kinh khủng thế này Dạ Đình Sâm vẫn rất điềm nhiên, cô chợt cảm thấy khó chịu.

- Anh không thấy chỉ vì một chuyện như vậy hủy hoại cuộc đời của một người là tàn nhẫn lắm sao?

- Tàn nhẫn? Dạ Đình Sâm quay sang nhìn cô, ánh mắt tối đen.

- Em có biết lúc tôi chạy đến nơi có cảm giác thế nào không? Khi ấy em đã hôn mê, trên mặt bám đầy khói bụi, nằm yên không nhúc nhích như đã chết.

Nếu cô ta xuất hiện trước mặt tôi thì tôi sẽ lấy súng bắn chết ngay chứ không phải chỉ dùng cách này để trừng phạt đâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom