• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Hai vợ chồng vừa nói chuyện hăng say vừa ăn uống vui vẻ.
Nhạc Yên Nhi ăn được mấy miếng mì thì nghe thấy Dạ
Đình Sâm hỏi:
- Mùi vị thế nào?
Dạ Đình Sâm đã nhìn quen sóng gió, thế mà lúc này đây
trong giọng nói lại pha chút hồi hộp không dễ nhận ra.
Tuy đây không phải là lần đầu hắn nấu cho Nhạc Yên Nhi
ăn, thế nhưng lại là lần đầu tiên hỏi xem cô đánh giá thế
nào.
- Mì này ấy à…
Nhạc Yên Nhi đảo mắt:
- Không ổn!
Dạ Đình Sâm cau mày:
- Không ổn thế nào?
Hắn làm đúng các bước mà, đáng lẽ phải không có vấn đề
gì mới đúng chứ. Thế nhưng ban nãy Nhạc Yên Nhi xuống
nhanh quá làm hắn còn chưa kịp nếm thử, hay là cho nhiều
muối mất rồi?
- Không ổn ở chỗ anh ít khi nấu quá, tôi chẳng mấy dịp
được ăn.
Nhạc Yên Nhi chớp mắt láu lỉnh.
Thì ra là thế.
Không phải không ngon là tốt rồi, đôi mày của Dạ Đình
Sâm giãn ra.
- Chỉ cần cô thích thì ngày nào tôi cũng có thể nấu cho cô
ăn.
Quản gia Thẩm đã từ bỏ việc khuyên bảo thiếu gia nhà
mình mà cam chịu số phận đứng sang một bên rồi.
Thôi, chỉ cần thiếu gia và thiếu phu nhân yêu thương nhau
là được.
Khi hai người ăn gần xong bữa sáng thì điện thoại di động
của Dạ Đình Sâm vang lên. Dạ Đình Sâm cũng không
tránh mặt Nhạc Yên Nhi mà bắt máy ngay tại đó.
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà vẻ mặt bình tĩnh của
Dạ Đình Sâm bỗng đanh lại, và ánh mắt hắn sầm xuống.
Nhạc Yên Nhi không rõ có chuyện gì. Nhìn thấy sự thay
đổi nơi Dạ Đình Sâm, cô buông đũa xuống nhìn hắn, muốn
biết chuyện vừa xảy ra.
Dạ Đình Sâm không nói gì mà chỉ nghe bên kia nó, sắc mặt
khó coi như phủ một lớp băng, đến đôi mắt phượng đen
huyền cũng tối đi âm u.
Cuối cùng, hắn nói một câu “Biết rồi” hờ hững và gác
máy.
Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp hỏi thì hắn đã đứng dậy đi ra
ngoài phòng ăn.
- Hôm nay tôi có việc, tôi đi trước đây. Cô muốn đi ra
ngoài thì bảo quản gia Thẩm chuẩn bị xe cho.
Dạ Đình Sâm bỏ lại một câu như thế, rồi thậm chí còn
không thèm liếc nhìn cô nữa.
Nhạc Yên Nhi bỗng cảm thấy hơi hơi hụt hẫng. Dù biết
hắn bận rộn nhưng cô vẫn không nhịn được thốt ra một
câu:
  • Anh không ăn à?
  • Không ăn.
Khi đáp lời thì hắn đã ra khỏi phòng ăn rồi.
Nhạc Yên Nhi quay ra gọi với theo bóng hắn rời đi:
- Thế chiều nay anh có về ăn tối không?
Hắn vừa mới hứa tối nay nấu cơm cho cô ăn mà.
Dạ Đình Sâm hơi dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Hắn trầm mặc vài giây rồi đáp:
- Sẽ về.
Nói xong, Dạ Đình Sâm mở cửa biệt thự rồi đi nhanh ra
ngoài.
Cả phòng ăn bị bao trùm trong không khí vắng lặng.
Không hiểu vì sao, hắn rời đi đột ngột như thế làm cho cô
vô cùng bất an.
Quản gia Thẩm nhận ra cảm xúc của Nhạc Yên Nhi bị ảnh
hưởng, ông nói:
- Thiếu phu nhân à, thiếu gia nhiều việc lắm, có khi có
chuyện gì xảy ra đột ngột, nên ngài ấy không thể không tự
đi xử lý đó.
Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu lên và mỉm cười:
- Yên tâm đi quản gia Thẩm, tôi biết mà.
Cô cũng âm thầm trách bản thân mình, sao lại nhạy cảm và
yếu đuối thế cơ chứ.
Cô dằn những cảm xúc khác thường trong lòng xuống, rồi
ăn tiếp cho xong bát mì kia.

Dạ Đình Sâm vừa lên xe thì đã bấm máy gọi đi.
Hắn không lên tiếng, mà một giọng nữ nhẹ nhàng hoạt bát
vang lên từ đầu dây bên kia:
- Đình Sâm, có phải Nghiêm lão nói cho anh không? Anh
sắp tới đón em à?
Sắc mặt Dạ Đình Sâm giá ngắt:
- Cô nói cô đã điều tra ra tung tích của Mạnh Y Bạch rồi
sao?
Dường như người ở đầu dây bên kia không ngờ rằng Dạ
Đình Sâm vừa lên tiếng thì đã chất vấn ngay, chẳng hề
quan tâm đến mình một chút nào. Cô ta im lặng vài giây
rồi mới nói:
- Tình hình phức tạp lắm, hay là chúng ta gặp nhau rồi nói
chuyện đi? Em vừa xuống máy bay xong, đang ở sân bay
thành phố A này, anh đến đón em nhé?
Dạ Đình Sâm hơi nheo đôi mắt phượng, nhưng không từ
chối cô ta:
- Được, tôi sẽ đến đó trong khoảng hai mươi phút nữa.
Sau đó, hắn gác máy.
Tay phải của Dạ Đình Sâm nắm chặt chiếc điện thoại, các
khớp ngón tay trắng bệch ra, và trong đôi mắt hắn cuộn
trào vô vàn cảm xúc phức tạp.
Có lẽ là bởi nỗi áy náy day dứt khôn nguôi, cho nên dù
nhiều năm đã trôi qua, ngay cả nhà họ Mạnh cũng đã từ bỏ,
thế nhưng Dạ Đình Sâm vẫn không ngừng tìm kiếm Mạnh
Y Bạch. Hắn kiếm tìm mải mốt giữa biển người mênh
mang suốt mười năm đằng đẵng, mà vẫn không có chút
manh mối nào.
Thế nhưng bây giờ Joanna lại nói cô ta đã điều tra ra được.
Trái tim lạnh lùng của Dạ Đình Sâm bỗng đập rất nhanh,
rất nhanh.
Lúc này, trong sân bay thành phố A.
Một cô nàng con lai cao gầy nóng bỏng ngắt điện thoại và
nói với trợ lý bên cạnh mình:
- Được rồi, về trước đi.
Trợ lý tỏ vẻ khó hiểu:
- Nhưng mà Kiều tiểu thư ơi, chị nhiều hành lý thế này mà
không để em đưa về khách sạn à?
- Mang hai cái vali kia về đi, để lại cho tôi một cái là được.
Joanna phẩy tay.
Tuy không biết Joanna có ý đồ gì, nhưng trợ lý nghe theo
mệnh lệnh của cô ta đã quen nên gật đầu ngay.
Joanna ngồi trên ghế nghỉ, hơi mỉm cười.
Cô ta phải xây dựng hình tượng yếu đuối khốn khổ, phải
trở thành một cô gái mong manh cô độc không nơi nương
tựa giữa thành phố A, thì mới ép được Dạ Đình Sâm không
thể không giúp mình.
Cô ta hiểu rõ Dạ Đình Sâm. Tuy nhìn bề ngoài thì hắn có
vẻ lãnh đạm, thế nhưng lại hết lòng hết dạ đối đãi với bạn
bè.
Sau khi trợ lý đi, Joanna lấy di động ra, mở album ảnh, và
ấn vào một file tài liệu đặt tên là Y trong đó.
Trong đó chỉ có ảnh chụp của duy nhất một người.
Phần nhiều là chụp lén khi người ấy đọc sách, cưỡi ngựa,
bắn súng, thậm chí ngay cả sổ lưu niệm tốt nghiệp cũng
được phóng đại rồi cắt riêng phần có người ấy ra.
Người đàn ông đó khôi ngô mà kiêu ngạo, có ánh mắt lạnh
lùng và đôi môi mỏng lúc nào cũng mím lại. Ấy thế mà cô
lại si mê kẻ có tướng bạc tình ấy khôn nguôi.
Dạ Đình Sâm.
Một người đàn ông hờ hững bạc tình như thế ấy, lại tìm
kiếm một người con gái suốt mười năm chẳng chịu nghỉ
ngơi, thậm chí ngay lúc này đây, hắn chịu gặp cô cũng chỉ
vì tin tức về cô gái đó.
Nghe nói khi một kẻ bạc tình đem lòng yêu ai đó, thì sẽ
yêu đậm sâu hơn hẳn người thường.
Chẳng lẽ người được hắn yêu thương chính là Mạnh Y
Bạch sao?
Joanna ngập ngụa trong lòng ghen tuông vô hạn.
Vì sao người con gái khiến cho hắn nhung nhớ yêu thương
không phải là mình, mà lại là bạn thân của mình cơ chứ?
Mạnh Y Bạch không xinh đẹp bằng cô ta, gia thế không
hoành tráng bằng cô ta, thậm chí ngay cả tính cách e dè
nhu nhược cũng không được mấy ai ưa thích. Chẳng qua
cô ta thấy Mạnh Y Bạch đáng thương hại cho nên mới chơi
cùng mà thôi.
Thế mà Mạnh Y Bạch lại dám cướp người đàn ông cô ta
yêu, khiến cho cô ta không còn cơ hội đi vào lòng hắn nữa.
Tuy nói là bạn bè, nhưng mà ai lại cam tâm chỉ làm bạn bè
với một người đàn ông như Dạ Đình Sâm đây?
Cô ta vẫn luôn âm thầm nung nấu kế hoạch và đợi chờ thời
cơ hành động, mãi đến mười năm trước mới có được một
cơ hội…
Nhưng điều khiến cho cô ta thất vọng là sau khi chuyện đó
xảy ra, Dạ Đình Sâm lại chịu đả kích quá nặng nề, và
không chịu ở lại nước E nữa. Sau khi hắn đến châu Âu du
học năm năm thì về thẳng nước Z, kế thừa sản nghiệp
trong nước của L.N.
Mối quan hệ vốn đã không thân thiết của họ trở nên mỏng
manh tới mức đáng thương, chỉ có lễ Giáng Sinh hằng năm
cô ta mới nhận được một lời chúc qua loa có lệ.
Cô ta không chỉ muốn có thế!
Lần này cô ta có chuẩn bị trước rồi mới đến đây, cô ta nhất
định phải nắm lấy hạnh phúc của mình.
Cô ta chắc chắn sẽ giành được người đàn ông kia về tay!
 
Advertisement
  • Chương 192

Hai người trở về biệt thự Hoàng Đình, Nhạc Yên Nhi đang chuẩn bị về phòng của mình nhưng bị Dạ Đình Sâm cản lại.

- Em vẫn muốn chia phòng ngủ sao? Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi, ánh mắt sáng quắc, sâu không thấy đáy.

Nhạc Yên Nhi nhớ tới tối qua tuy hai ngươi chia phòng ngủ nhưng sáng dậy lại thấy Dạ Đình Sâm đã nằm trên giường mình.

Những ký ức triền miên vào buổi sáng xẹt qua trong đầu cô, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên:

- Em… Dạ Đình Sâm nhìn ra Nhạc Yên Nhi đang dao động, hắn biết nếu muốn chính miệng Nhạc Yên Nhi nói muốn ngủ với hắn thì quả thật là làm khó cô, vì thế hắn quyết định thay cô luôn.

- Mợ Trương, chuyển đồ của thiếu phu nhân vào phòng tôi đi.

Mợ Trương vui vẻ đồng ý, lập tức đi thu dọn đồ đạc.

Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm kiên quyết như thế thì không từ chối nữa, chỉ cố ý chun mũi lại nói với Dạ Đình Sâm:

- Em nói cho anh biết, lúc ngủ em vừa nghiến răng vừa ngáy lại còn nói mơ nữa, anh ngủ không ngon cũng đừng có trách em.

Trong mắt Dạ Đình Sâm có chút mập mờ:

- Lúc ngủ em thế nào chẳng lẽ tôi còn chưa thấy sao? Người này lúc trước lạnh lùng cấm dục, bộ dáng không chạm khói lửa nhân gian, sao bây giờ ăn nói càng ngày càng không đứng đắn thế này.

Nhạc Yên Nhi không mặt dày được như Dạ Đình Sâm, cô giậm chân một cái, không nói chuyện với hắn nữa, xoay người chạy vào trong nhà kính để tưới nước cho hoa.

Dạ Đình Sâm đi đằng sau, mỉm cười yêu chiều.

Nhạc Yên Nhi vốn cho là buổi sáng làm rồi thì đến tối có thể tránh được một kiếp.

Nhưng không ngờ Dạ Đình Sâm giống như ăn được của ngon biết vị vậy, quấy lấy cô đòi hỏi hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô không chịu nổi nữa, nói sáng mai còn phải dậy tới công ty hắn mới tha cho, ôm lấy cô ngủ.

Nhạc Yên Nhi vốn nghĩ ngủ cùng Dạ Đình Sâm mình sẽ thao thức chán.

Nhưng không ngờ ngược lại, cô nằm trong lòng hắn, trong mũi quanh quẩn mùi hương mát lạnh của hắn, cô lại có cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

Cứ thế cô có một đêm ngon giấc.

Ánh nắng buổi sớm đánh thức Nhạc Yên Nhi, cô mở mắt ra, phát hiện Dạ Đình Sâm đã thức dậy rồi, đang nhìn cô chăm chú, môi nở nụ cười dịu dàng.

Sáng sớm tỉnh lại, có ánh nắng và hắn, đây chính là tương lai mà cô muốn.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy cảnh tượng này rất ấm lòng, chợt nảy ra một suy nghĩ, cô nói bằng giọng nũng nịu:

- Chào buổi sáng, ông xã.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi gọi Dạ Đình Sâm là ông xã.

Điều này có nghĩa cô chính thức chấp nhận thân phận ‘bà Dạ’.

Dạ Đình Sâm tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của xưng hô này, trong mắt ánh lên xúc động, hắn cúi đầu ấn xuống một nụ hôn trên cái trán trơn bóng của cô.

- Chào buổi sáng, bà xã.

Nhạc Yên Nhi dựa vào lòng Dạ Đình Sâm, dụi đầu làm nũng.

Từ sau khi mở lòng cô mới biết cảm giác có người để dựa vào lại tốt đẹp như thế.

Dạ Đình Sâm bị cô dụi đến tâm tư rối bời, hắn lật người một cái, đè Nhạc Yên Nhi dưới người mình, mắt phượng thâm thúy nhìn vào mắt của cô.

- Tinh thần của em tốt như thế, chi bằng chúng ta ‘tập thể dục buổi sáng’ đi? Nhạc Yên Nhi hoài nghi có phải mình đã mở khóa chức năng cao siêu gì đó của Dạ Đình Sâm hay không, trước đây không phải hắn không động vào phụ nữ sao, sao bây giờ nhu cầu lại nhiều thế chứ? Nhạc Yên Nhi đỏ mặt đẩy Dạ Đình Sâm ra:

- Thôi nào, hôm nay em còn phải đến công ty đấy.

Dạ Đình Sâm cũng không ép buộc, thuận theo ý cô nhích người ra.

Nhạc Yên Nhi ngồi dậy, còn chưa xuống giường, Dạ Đình Sâm liền kề sát tai cô, dùng giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violin bảo:

- Vậy tối này tiếp tục nhé.

Hơi thở ấm áp phun vào lỗ tai của cô, trong nháy mắt vành tai tinh xảo của Nhạc Yên Nhi đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

Cô không dám quay đầu, chạy thẳng vào toilet rửa mặt.

Hai người ăn xong bữa sáng thì Nhạc Yên Nhi ra ngoài luôn, hôm nay cô tự lái xe đến công ty.

Cô vừa đi thì Trần Lạc cũng đến biệt thự đón Dạ Đình Sâm.

Cậu báo lại cho Dạ Đình Sâm một lượt lịch trình làm việc trong ngày, hỏi xem hắn có muốn thay đổi gì không.

Dạ Đình Sâm đột nhiên hỏi:

- Chuyện vòng cổ tra đến đâu rồi? Trước mặt người của mình, Dạ Đình Sâm vẫn giữ gương mặt lạnh lùng hờ hững, không thể nhìn ra được người quấn lấy Nhạc Yên Nhi không buông trên giường cũng chính là hắn.

Trần Lạc thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên người mà chủ tịch quan tâm nhất vẫn là phu nhân, hôm nay phải bàn hai vụ làm ăn lớn có giá trị cả tỷ, nhưng câu hỏi đầu tiên của chủ tịch lại là về chiếc dây chuyền của phu nhân.

Tuy rằng trong lòng có rất nhiều suy nghĩ nhưng cậu ta vẫn cung kính đáp:

- Đã tra rõ rồi, Lâm Đông Lục cất dây chuyền trong một ngân hàng tư nhân, mật mã là dấu vân tay của anh ta, chỉ có vân tay của anh ta mới có thể mở được két an toàn.

Không ngờ Lâm Đông Lục lại bảo quản dây chuyền nghiêm mật như thế, chuyện này có hơi phiền phức, Dạ Đình Sâm nhíu mày suy nghĩ.

- Ra tay với Bạch Nhược Mai để lấy dấu vân tay của Lâm Đông Lục.

Dạ Đình Sâm lãnh đạm dặn.

Đầu óc Trần Lạc không đủ nhanh nhạy, không thể hiểu được ý đồ của Dạ Đình Sâm ngay:

- Bạch Nhược Mai và Lâm Đông Lục đã kết hôn, sao cô ta có thể giúp chúng ta chứ? Đối với cậu thư ký này, Dạ Đình Sâm vẫn có kiên nhẫn chỉ bảo:

- Hôn nhân của họ không phải sắt thép, chỉ cần thả tin để Bạch Nhược Mai biết dây chuyền vẫn còn ở trong tay Lâm Đông Lục, chắc chắn cô ta sẽ có hành động.

Không thể không nói, Dạ Đình Sâm nhìn có vẻ lạnh lùng ít nói nhưng lại rất tỉ mỉ tinh tế trong việc khống chế lòng người.

Trần Lạc đáp:

- Vâng.

… Nhạc Yên Nhi đến công ty truyền thông Tinh Huy, đi thẳng tới phòng làm việc của Danny.

Cô gõ cửa, Danny nói ‘mời vào’ nhưng cô vẫn không dám đi thẳng vào trong mà chỉ hé cửa, thò đầu vào, thăm dò tình huống trước một chút.

Lỡ như Danny lấy bình hoa ném cô thì cô còn kịp chạy.

Nhưng hình như Danny không có cái hứng này, anh ta trợn mắt lườm cô một cái, nói với vẻ không kiên nhẫn:

- Mau lăn vào đây cho tôi.

Thấy thái độ của Danny với cô không khác gì trước đây Nhạc Yên Nhi mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cô mở cửa phòng làm việc ra rồi đi vào, còn không quên đóng cửa lại.

Nhạc Yên Nhi ngồi xuống ghế đối diện Danny với dáng vẻ như một học sinh ngoan ngoãn, hai tay đặt trên đùi, còn ngay ngắn hơn các bé học sinh.

Danny không rơi vào bẫy, anh ta hừ lạnh:
  • Đến tìm tôi làm gì hả?
  • Danny, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi.
Nhạc Yên Nhi đi thẳng vào vấn đề, nhận sai luôn.

- Sai ở đâu? Danny không nhìn cô mà chỉ chăm chú xem tài liệu trong tay, hỏi với vẻ thờ ơ.

- Tôi sai vì đã giấu anh quan hệ giữa tôi và Dạ Đình Sâm.

Lần trước ở bệnh viện, Danny và Diệp Hiểu Như đều nhìn thấy Dạ Đình Sâm, chuyện này chắc chắn là không giấu được, còn không bằng nhận sai trước, tranh thủ cơ hội được xử lý khoan hồng.

Đối với Nhạc Yên Nhi, Danny không chỉ là người quản lý mà còn là bạn của cô.

Danny rốt cuộc cũng rời đôi mắt tôn quý ra khỏi tập tài liệu, liếc Nhạc Yên Nhi một cái:

- Có phải tôi nên gọi cô là ‘bà Dạ’ không nhỉ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom