• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cảm nhận được nhiệt tình của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm nhếch môi nở một nụ cười khó lòng
nhận ra, động tác trên môi càng mạnh mẽ hơn nữa, và nụ hôn cũng mỗi lúc một triền miên.
Một lúc lâu sau, khi Nhạc Yên Nhi cảm thấy lồng ngực mình không còn đủ dưỡng khí, bị hôn
đến mức sắp ngất đi, thì Dạ Đình Sâm mới rời khỏi đôi môi cô.
Nhạc Yên Nhi thở dốc dồn dập.
Đôi môi mỏng của Dạ Đình Sâm nhẹ nhàng du di đến bên tai cô, và thì thầm bên vành tai thanh
tú của cô:
- Xin lỗi, sau này tôi sẽ không biến mất vô cớ, làm cho cô lo lắng như thế nữa.
Khi hắn nói chuyện, hơi thở nóng hổi và ẩm ướt phả vào tai cô, khiến cho mặt cô nóng bừng lên
và tai thì đỏ lựng . Thân thể vốn đang tê dại càng đứng không vững.
Nhạc Yên Nhi ngượng chín mặt. Cô cắn chặt răng, tìm lại một chút thần trí rồi đẩy Dạ Đình Sâm
ra.
Bị hắn trêu chọc một hồi, cô còn cứng miệng:
- Ai lo cho anh! Đừng có mà nhận vơ! Hôm nào tôi cũng sống tốt, chẳng nhớ anh là ai đâu! Anh
thích đi đâu thì đi, tôi thèm vào quan tâm anh!
Ngắm nhìn dáng vẻ mạnh miệng giậm chân đáng yêu của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm bất giác
cong khóe môi để lộ nét mị hoặc mê người.
- Thật sao?
Giọng nói của hắn trầm lắng quyến rũ, tựa như đóa hoa anh túc nở rộ trong đêm:
- Đương… đương nhiên rồi!
Nhạc Yên Nhi không chịu yếu thế.
Dạ Đình Sâm nhìn cô đầy trêu tức:
- Thế ai là người ngày nào cũng gọi cho Lạc Trần để hỏi tôi ở đâu?
Nhạc Yên Nhi bị vạch trần đỏ ửng hai má. Cô ngượng ngập dời mắt đi, không chịu nhìn thẳng
vào Dạ Đình Sâm nữa.
- Tôi… tôi lo anh chết rồi thì không có ai li hôn với tôi, tôi sẽ thành gái góa, thế thì không hay
rồi.
Hai chữ “li hôn” mà Nhạc Yên Nhi nói ra đâm thẳng vào tai, Dạ Đình Sâm hơi nhíu mày, nụ cười
cũng nhạt đi. Hắn lại cúi người hôn cô, nụ hôn còn sâu sắc và triền miên hơn ban nãy.
Nhạc Yên Nhi đắm trong men tình bởi nụ hôn của hắn, thậm chí còn không biết hắn rời môi khi
nào. Hắn thì thầm bên tai cô:
- Yên Nhi, đừng li hôn được không? Trở thành người vợ thực sự của tôi có được không?
Hắn nói gì cơ?
Đôi môi của Nhạc Yên Nhi run lên bần bật, cô vừa giật mình lại vừa kinh ngạc.
- Anh đừng nói đùa.
Nhạc Yên Nhi ngượng nghịu rũ mắt xuống, né tránh tầm ánh nhìn róng rực của hắn.
Thấy thái độ của cô, ánh mắt của Dạ Đình Sâm bỗng tối đi:
  • Cô không muốn à?
  • Tôi…
Nhạc Yên Nhi không biết phải nói thế nào cho rõ suy nghĩ trong lòng.
Nếu hôn nhân của hai người chỉ là một cái hợp đồng, thì cô có thể ung dung đi đăng kí cùng
với hắn mà chẳng hề có gánh nặng tâm lý, bởi vì chung quy một ngày nào đó cũng phải chia
tay.
Thế nhưng bây giờ hắn lại hỏi cô có muốn thực sự trở thành vợ của hắn không.
Đây là khái niệm gì cơ chứ? Chung sống cả một đời, bầu bạn bên một người, thấu hiểu và đồng
cảm, gần gũi và yêu thương, đó là tình yêu mà cô hằng khao khát. Thế nhưng sau khi trải qua
chuyện với Lâm Đông Lục, cô đã giấu kín niềm khao khát ấy vào sâu tận đáy lòng.
Dạ Đình Sâm có thân phận như thế, cô thực sự có thể bình thản mà ở bên hắn được hay sao?
Nhạc Yên Nhi không phải người tự ti, cô không thể hỏi ra thành lời được.
Dạ Đình Sâm vốn cực kì thông minh, chỉ nhìn vẻ mặt khó xử và do dự của cô, hắn đã có thể
đoán đại khái được điều cô đang nghĩ.
Hắn vươn tay nâng nhẹ cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.
- Đừng nghĩ đến chuyện khác, tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, cô có thích tôi không?
Trong lòng Nhạc Yên Nhi, đáp án hiện lên vô cùng sinh động.
Từ cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn trong khách sạn khiến hai người quen biết nhau, đến lúc dần dần
đến gần nhau từ hai người xa lạ, hắn đã giúp đỡ cô, chăm sóc cô, bảo vệ cô hết lần này đến lần
khác, hắn luôn luôn đứng sau lưng cô hệt như một vị thần hộ mệnh.
Khi không còn hiểu lầm hắn là gay nữa, cô mới nhìn thẳng vào trái tim mình.
Khi bị Dạ Đình Sâm hỏi dồn lần nữa, Nhạc Yên Nhi kiên cường cắn chặt răng rồi đánh liều nói:
- Tôi thích anh!
Ai đó đã từng nói, có ba thứ không thể nào giấu diếm được trên thế gian này. Một là cái nghèo,
hai là tiếng ho, và cuối cùng là lòng yêu mến một người.
Đúng vậy, cô đã thích hắn từ lâu.
Nhạc Yên Nhi vừa nói xong thì nhìn vào ánh mắt của Dạ Đình Sâm, và cô giật mình.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm kia ngập tràn niềm vui sướng khôn cùng, hòa quyện với tình cảm
nóng cháy, đáy mắt chỉ dung nạp hình bóng của riêng cô.
Dạ Đình Sâm cơ hồ không nén nổi khóe miệng cong lên, lúc này đây, người đàn ông lạnh lùng
ấy lại cười như con trẻ.
Dạ Đình Sâm vươn cánh tay tráng kiện mạnh mẽ ôm siết lấy vòng eo mảnh mai của cô, lồng
ngực rộng mang đến cho cô cảm giác an toàn vô hạn.
- Đừng lo lắng, cô không cần phải làm gì cả, tôi sẽ dùng cả đời này để đối tốt với cô.
Giọng nói của hắn trầm thấp mạnh mẽ, khiến cho người ta tin cậy vô cùng.
Nhạc Yên Nhi nghe xong thì đỏ hoe vành mắt.
Khi chỉ có một mình, cô có thể sống như một nữ anh hùng, dù con đường trước mắt có khó
khăn gian khổ chừng nào, cô cũng vẫn kiên cường tiến bước. Thế nhưng khi nghe thấy những
lời Dạ Đình Sâm vừa nói, thì cõi lòng cô lại tan rã hệt như đê sông bị mối đục rỗng không.
Lúc này đây, cô không nén nổi, nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Nắm tay nho nhỏ của cô đặt trên ngực Dạ Đình Sâm đánh mạnh vào lồng ngực hắn, dường như
không kìm được nữa.
- Dạ Đình Sâm! Anh là đồ khốn! Còn lâu tôi mới tin anh! Anh tự nhiên biến mất không nói
không rằng, anh có nghĩ tôi sẽ cảm thấy thế nào không? Ngày nào tôi cũng mơ thấy ác mộng,
mơ thấy cả người anh đẫm máu, không ai chịu nói cho tôi biết tình hình của anh cả. Tôi cứ nghĩ
là anh chết rồi! Bây giờ tự nhiên anh về bảo tôi lấy anh, tôi còn lâu mới lấy anh! Tôi có chết cũng
không lấy anh đâu!
Lo lắng và sợ hãi chất chứa trong lòng bấy nhiêu ngày đêm, Nhạc Yên Nhi không kìm nén nữa.
Cô vừa mắng Dạ Đình Sâm vừa khóc òa.
Dạ Đình Sâm nhìn cô gái đang nức nở nghẹn ngào trong lòng mình, bỗng cảm thấy trái tim đau
thắt lại.
Cô đánh hắn thế nào cũng không sao, nhưng nhìn thấy nước mắt của cô thì hắn đau lòng đến
không thở được.
Dạ Đình Sâm không hề biết việc làm tưởng như đang bảo vệ cô lại gây tổn thương cho cô nặng
nề đến mức này.
Người đàn ông nói một không hai, có tác phong làm việc như sấm rền chớp giật trong thương
giới ấy lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì quyết định của bản thân.
- Không có lần sau, tôi hứa.
Dạ Đình Sâm bình tĩnh nói ra lời hứa rồi vỗ nhẹ lên lưng Nhạc Yên Nhi, sợ cô bị khó thở.
Hắn từng cho rằng mình là một quái nhân không có tình cảm, không ngờ lại có một ngày, hắn
lại hứa hẹn nghiêm túc đến như thế với một người con gái.
Nghe thấy câu nói của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi khóc càng dữ hơn, thế nhưng cô không
đánh hắn nữa mà vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn. Cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng hắn rồi
khóc thất thanh, chẳng hề để ý hình tượng chút nào, cứ như muốn phát tiết hết thảy nỗi đau
lòng trong mấy ngày nay ra vậy.
Thấy cô khóc khổ sở như thế, Dạ Đình Sâm âm thầm trách cứ bản thân một ngàn lần.
Mệnh lệnh cuối cùng mà hắn hạ trước khi hôn mê chính là không để cho Nhạc Yên Nhi biết tình
hình của hắn, bởi vì hắn không muốn để cô lo lắng. Thậm chí vì sợ Dạ phu nhân giận chó đánh
mèo liên lụy tới Nhạc Yên Nhi, hắn còn không thông báo cho cả Dạ phu nhân.
Hắn bí mật chữa trị ở Pháp, không ngờ lại khiến cô lo lắng và sợ hãi bao ngày như vậy.
Hắn đã xem nhẹ cảm thụ của cô rồi.
 
Advertisement
  • Chương 183

Nhạc Yên Nhi lo cho Dạ Đình Sâm nên không phát hiện ra một câu của người đàn ông này có đến hai ý nghĩa.

Thế nhưng cô cũng không phải là con ngốc, vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn mình càng ngày càng nóng bỏng và bầu không khí mỗi lúc một nguy hiểm hơn.

Cô nuốt nước miếng đánh ực một tiếng, định bụng giả ngu cho qua chuyện.

- Tôi đi rửa mặt chút đây, có khi mợ Trần đã nấu xong cơm rồi ấy chứ… Nhạc Yên Nhi vừa nói vừa cẩn thận nhích ra mép giường, khi thắng lợi còn ở ngay trước mắt thì cô lại thấy trời đất quay cuồng.

Dạ Đình Sâm vươn tay ôm chặt lấy cô rồi kéo về, sau đó không những đặt cô chính giữa giường lớn mà còn trở mình đè lên.

Người đàn ông này vừa mới buồn buồn tủi tủi, thế mà bây giờ đã biến thành lang sói luôn rồi.

Nhìn tư thế kia đi, có khác gì muốn ăn sống nuốt tươi cô không chứ?

- Chạy à? Nếu cô lo lắng thì kiểm tra thử đi.

Nhìn gương mặt như tạc gần trong gang tấc, Nhạc Yên Nhi e dè rụt cổ lại:
  • Không cần mà…
  • Cần chứ sao lại không, nếu chỗ quan trọng như thế mà bị thương thì làm sao cô có thể yên
tâm được chứ? Nhạc Yên Nhi chợt nhớ tới trải nghiệm không thoải mái lần trước.

Cô lắc đầu sợ hãi:

- Không cần, đừng thế, tôi còn chưa khỏe hẳn mà, anh mà làm như lần trước thì tôi không chịu nổi đâu.

Lần trước hắn bị cơn giận phủ mờ cả lý trí, cho dù cô khóc lóc cầu xin cũng không chịu tha cho cô.

Thì ra cô sợ hãi là vì lần trước… trong mắt Dạ Đình Sâm hiện vẻ ảo não, lần trước hắn không nên giày vò cô như vậy.

Hắn dỗ dành cô bằng giọng điệu dịu dàng và đầy mê hoặc như anh túc:

- Lần trước tôi có lỗi, cho nên lần này tôi sẽ bồi thường cho cô.

Hôm nay tôi sẽ mặc cô muốn làm gì thì làm nhé.

Muốn! Làm! Gì! Thì! Làm! Suýt nữa thì Nhạc Yên Nhi bị Dạ Đình Sâm làm mắc nghẹn một hơi mà chết.

Sao cô cảm thấy năm chữ này chẳng có ý tốt gì cả thế nhỉ? Nhạc Yên Nhi vừa mở miệng định từ chối thì Dạ Đình Sâm đã sắp bị cơn khát nuốt chửng rồi.

Hắn mất hết kiên nhẫn, bèn cúi đầu đón lấy đôi môi mềm mại của cô.

Và bàn tay hắn cũng luồn vào áo ngủ, ve vuốt dọc theo vòng eo cô lên trên mãi.

Thân thể Nhạc Yên Nhi bất giác run bắn lên.

Cô chống tay trước ngực Dạ Đình Sâm rồi nói bằng giọng run run:

- Đừng mà, Dạ Đình Sâm… Dạ Đình Sâm hôn lên trán cô dịu dàng:

- Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng thôi.

Nhạc Yên Nhi lắc đầu, hai mắt cô đỏ lên:

- Không… Hai người bọn họ đã thân thiết hai lần mà không có lần nào tốt đẹp, cô sợ lắm.

Cảm nhận được sự kháng cự của Nhạc Yên Nhi, cho dù Dạ Đình Sâm có như tên đã lên dây thì cũng vẫn khống chế được lửa dục của mình.

Hắn đứng dậy rồi cách xa cô ra một chút.

Nhìn thấy vẻ kháng cự và khổ sở trên mặt cô, đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm tối sầm xuống.

- Cô từ chối, bởi vì ở nơi này không còn khoảng trống nữa sao? Nói đoạn, hắn đặt tay lên ngực trái của cô rất khẽ rồi dừng lại mãi nơi đó, cách một lớp vải áo cũng có thể cảm nhận được trái tim cô đang loạn nhịp đập dồn.

Dạ Đình Sâm nghĩ lại, lúc ở trong bệnh viện cô nói thích hắn, cũng chỉ là bởi hắn ép hỏi cô mà thôi.

Có lẽ người mà cô yêu thật lòng vẫn là Lâm Đông Lục, cho nên mới kháng cự hắn đến thế.

Nhạc Yên Nhi nhận ra Dạ Đình Sâm hiểu lầm thì vội vàng lắc đầu rồi xóa tan ý nghĩ ấy của hắn đi:

- Không phải đâu, anh đừng có nghĩ lung tung, tôi và Lâm Đông Lục đã chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa rồi.

Tôi và anh ta đều đã kết hôn, những gì trải qua trước kia chỉ là chuyện dại dột của tuổi trẻ ngông cuồng mà thôi.

Nếu nói tôi còn nhớ nhung gì, thì đúng là tôi hơi nuối tiếc những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp, thế nhưng tôi đã không còn yêu Lâm Đông Lục nữa rồi.

Cô vội vã giải thích, bởi vì cô không muốn bất cứ hiểu lầm nào tồn tại giữa mình và Dạ Đình Sâm nữa.

Dạ Đình Sâm cứ nhìn cô đăm đăm, không nói mình tin, cũng không nói không tin.

Mãi một lúc lâu sau, hắn mới thốt lên một câu vừa bá đạo lại vừa trịnh trọng:

- Nếu thế thì để cho tôi vào ở trong đó đi.

Ở trong tim của cô ấy.

Giọng nói của Dạ Đình Sâm như có ma lực thu hút người ta.

Bởi vì kẻ ở vị trí cao luôn khiến cho người khác bất giác tin theo.

Nhạc Yên Nhi cũng bị mê hoặc bởi giọng nói ấy.

Cô ngẩng lên nhìn hắn, suýt nữa đã gật đầu.

Thế nhưng trong chớp mắt ấy, như nghĩ đến cái gì, Nhạc Yên Nhi lại lắc đầu.

Sắc mặt của Dạ Đình Sâm sầm xuống.

Nhạc Yên Nhi bèn giải thích với hắn một cách cực kì nghiêm túc:

- Dạ Đình Sâm, anh không thể yêu tôi như cái cách mà tôi muốn được.

Tôi không muốn có một thần hộ mệnh cao quý mạnh mẽ, tôi chỉ cần một chiến hữu có thể sánh vai chiến đấu, để cùng đối mặt với hết thảy những khó khăn đau khổ trong cuộc sống này mà thôi.

Nghĩ đến những việc làm của hắn trước đây thì cô hiểu rõ tấm lòng của hắn vô cùng tốt, thế nhưng đó không phải là tình yêu mà cô hằng mơ ước.

- Sao cô biết là tôi không làm được? Dạ Đình Sâm nhớ tới những tư liệu về Nhạc Yên Nhi mà hắn bảo Nghiêm lão điều tra.

Nhờ có chúng mà hắn thấu hiểu cô hơn một chút, thấu hiểu rằng vì sao cô lại cố chấp ước ao tình yêu bình đẳng đến như thế:

- Nhạc Yên Nhi, đừng coi thường tôi như vậy.

Khi yêu cô rồi, tôi bằng lòng thay đổi vì cô.

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc mở to mắt, cô không ngờ Dạ Đình Sâm lại đồng ý thay đổi vì mình.

Đối với hắn mà nói, chuyện này là hi sinh lớn lao cỡ nào, là nhượng bộ tới mức nào cơ chứ? Khi cô hiểu hết những lời hắn nói, thì trong lòng như được một dòng nước ấm vỗ về, ấm áp đến mức trong đôi mắt cô long lanh hai hàng lệ nóng.

Dạ Đình Sâm cúi đầu xuống hôn nhẹ lên mắt cô, nụ hôn dịu dàng như lông vũ.

- Tin tưởng tôi một lần nhé, có được không? Hắn là vương giả bách chiến bách thắng trên thương trường, mỗi mệnh lệnh mà hắn hạ đều quyết đoán dứt khoát, nói một không hai.

Thế nhưng hắn lại chỉ là một người phàm trong tình cảm mà thôi.

Hắn muốn người ta trao tấm lòng, thì chính hắn cũng phải mang lòng mình ra mà trao đổi.

Nhạc Yên Nhi khẽ chớp mắt, dòng lệ trong suốt chảy xuôi theo khóe mi rồi lăn xuống bên mai.

- Anh có đồng ý bầu bạn bên tôi cả đời này không? Dù là hạnh phúc hay tai họa, cao quý hay thấp hèn, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo túng, anh đều sẽ ở bên tôi không rời chứ? Ngày ấy kết hôn, họ thiếu một lời thề.

Khi cô đọc lời thề ấy vào ngay lúc này đây, cảm giác thần thánh vẫn còn nguyên vẹn.

Dạ Đình Sâm nhìn thật sâu vào mắt cô.

Thế rồi hắn dùng hết trịnh trọng và nghiêm túc của cả đời này mà nói ra từng chữ:

- Anh thề sẽ nắm tay cô đi suốt cuộc đời này.

Dù là hạnh phúc hay tai họa, cao quý hay thấp hèn, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo túng, anh cũng sẽ luôn ở bên cô, không rời không bỏ.

I will love you forever.

Tôi sẽ mãi mãi yêu em.

Nước mắt chứa chan chảy xuôi, thế nhưng trong dòng lệ đắng lại đượm đầy hạnh phúc.

Nhạc Yên Nhi chủ động vươn tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông trước mặt mình, rồi nhắm mắt lại và đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Dạ Đình Sâm khựng lại một chút, và niềm vui sướng tột cùng bùng lên trong mắt hắn.

Hắn ôm siết lấy cô rồi ngấu nghiến lấy nụ hôn này.

Hắn biết, lúc này đây, người con gái ấy đã chấp nhận mình từ tận đáy lòng.

Trái tim cô đang mở rộng chào đón hắn.

Quần áo vướng víu mau chóng bị quẳng tứ tung trên mặt đất, làn da mơn trớn với làn da.

Nhạc Yên Nhi xấu hổ đến mức không dám mở mắt ra, dáng vẻ cô khiến cho Dạ Đình Sâm yêu thương chẳng thể rời tay nổi.

Hắn rải những nụ hôn trên từng tấc da trên người cô gái trong lòng.

Những âm thanh tình ái lấp đầy căn phòng rộng…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom