Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi về đến phòng liền vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra. Khi dòng nước lạnh lẽo
chảy xuống cô mới cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch của mình chậm rãi ổn định lại.
Thật ra thì đối với cô mà nói, hắn là gay mới là chuyện tốt. Như thế thì hắn sẽ không nảy sinh
hứng thú với cô, cô cũng không cần lo lắng hắn sẽ có ý đồ xấu với mình. Còn có cam đoan nào
chắc chắn hơn thế không? Xu hướng tình dục khác nhau thì làm sao mà yêu nhau được!
Hơn nữa phỏng chừng do Dạ Đình Sâm là gay nên bình thường mới săn sóc cô như vậy. Có một
người bạn cùng phòng như thế không phải là ưu đãi lớn nhất à?
Vậy thì lúc nãy tại sao cô lại bỏ chạy?
Dạ Đình Sâm có là gay thì hắn cũng không ăn thịt người, Danny cũng là gay, không phải là cô
sống chung với Danny rất tốt sao?
Nhạc Yên Nhi cuối cùng cũng thuyết phục được mình chấp nhận sự thật này.
Cơ thể cảm nhận được cái lạnh nên rùng mình, cô tắt vòi hoa sen rồi lau khô người, thế mới
phát hiện không lấy quần áo vào lại đành phải lấy khăn quấn lại.
Không ngờ cô vừa mở cửa ra đã thấy Dạ Đình Sâm đang ngồi trên giường mình!
Nhạc Yên Nhi vừa thuyết phục mình xong, trong chớp mắt đã bị ném lên chín tầng mây, thân
thể cô run lên, muốn trốn vào phòng tắm lần nữa.
Nhưng ánh mắt Dạ Đình Sâm đáng sợ như lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, lạnh lẽo sắc bén khiến
Nhạc Yên Nhi cứng đờ.
Nhạc Yên Nhi bình tĩnh lại, nghĩ rằng Dạ Đình Sâm hoàn toàn không thích phụ nữ, phỏng chừng
mình có cởi sạch cũng chẳng hấp dẫn nổi hắn đâu.
Nghĩ vậy, Nhạc Yên Nhi nở nụ cười gượng gạo:
- Anh tìm tôi à?
Dạ Đình Sâm im lặng, ánh mắt hắn lượn lờ trên mặt cô một lát rồi chậm rãi rời xuống.
Tóc cô thả sau lưng khiến chiếc cổ có vẻ thon dài. Mấy sợi tóc xõa xuống càng tăng thêm phần
quyến rũ.
Bờ vai nõn nà và xương quai xanh tinh xảo còn lộ bên ngoài. Làn da trắng nõn hơi ửng hồng vì
vừa tắm rửa xong, còn có giọt nước từ chiếc cổ xinh xắn trượt xuống, len lỏi vào trong “đồi núi”
bị khăn tắm che chắn rồi biến mất hoàn toàn.
Hầu kết của hắn theo đó mà giật giật, không tự chủ được hô hấp nóng lên.
Hắn nghĩ đến làn da trơn mịn khiến hắn nhớ mãi không quên đêm đó, hắn còn chưa nhìn thật
kỹ…
Mà bây giờ cô cách hắn chưa đến một cánh tay, chỉ cần hắn vươn tay là có thể kéo xuống chiếc
khăn tắm kia…
Ngọn lửa trong cơ thể gần như sắp thiêu đốt lý trí của hắn, hắn cảm thấy sắp không thể khống
chế nổi mình mà đè cô xuống, hôn cô thật mãnh liệt…
- Dạ Đình Sâm? – Thấy hắn im lặng, Nhạc Yên Nhi lại hỏi lần nữa: - Anh tìm tôi có việc gì?
Dạ Đình Sâm như tỉnh khỏi cơn mơ, lý trí dần dần trở lại.
Hắn rời mắt, lạnh lùng hỏi:
- Sao cô lại ăn mặc kiểu đó? Quần áo đâu hết rồi?
Giọng nói lạnh như băng đá, còn dẫn theo cơn giận rõ ràng.
Trái tim trong lồng ngực Nhạc Yên Nhi đập thình thịch.
Quả nhiên, gay đều không thích nhìn thấy thân thể phụ nữ. Hắn nhất định là ghét bỏ cô.
Cô vội giải thích:
- Tôi quên mang quần áo thay. Hơn nữa tôi cũng không biết anh ở trong phòng.
Cô nói xong, cuối cùng còn hơi oán thầm một chút.
Người này tự ý chạy vào phòng cô còn nổi giận với cô.
- Mặc đồ vào.
Nhạc Yên Nhi vội cầm lấy đồ ngủ, trở về phòng tắm thay đồ rồi mới cẩn thận đi ra.
Đôi mắt nai con to tròn chớp chớp, như là đang nói giờ không còn gì để soi mói nữa chứ?
Dạ Đình Sâm chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện mặc dù đã mặc đồ kín mít, nhưng bị đôi mắt
ngập nước của cô nhìn chăm chú lại khiến dục hỏa trong lòng hắn càng cháy mạnh hơn.
Hắn dứt khoát đứng dậy, túm lấy tay cô kéo vào trong phòng tắm đóng cửa lại.
Nhạc Yên Nhi bị hành động của hắn làm cho sững sờ, lập tức nghe thấy hắn đứng bên ngoài
nói:
- Cô đừng đi ra, cứ đứng trong đó đi, tôi hỏi xong rồi đi ngay.
Nhạc Yên Nhi không kịp phản ứng, chớp mắt mấy mấy cái liền.
Cô mặc quần áo rồi mà hắn vẫn ghét bỏ cô? Hay do cô là phụ nữ nên hắn không chịu được?
Quả nhiên gay đều khó chiều.
Nhạc Yên Nhi thầm bĩu môi, giọng điệu lại vẫn rất nhã nhặn:
  • Anh hỏi đi.
  • Sao cô về muộn vậy?
  • Công ty sắp xếp cho tôi một buổi casting, tôi đi lấy kịch bản, tan tầm rồi đi ăn cơm với bạn.
Chính là người bạn ở chung với tôi ấy, tôi từng kể với anh rồi đó.
  • Nói chuyện gì?
  • Tôi nói với cô ấy chuyện kết hôn. Anh yên tâm đi cô ấy sẽ không nói cho người khác đâu. Hơn
nữa tôi không về nhà cũng phải nói rõ lý do cho cô ấy biết.
Bên ngoài yên lặng một lát.
Không biết bao lâu sau, Nhạc Yên Nhi cảm thấy đứng đến mức chân mỏi nhừ mới nghe thấy
hắn hỏi tiếp:
- Casting cái gì?
Nhạc Yên Nhi sửng sốt.
Hắn đang tán gẫu với cô à?
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nói ra cái tên “Kiếm Hiệp”.
Dạ Đình Sâm lại im lặng.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy cuộc đối thoại này đúng là giống như tra tấn, không biết tại sao Dạ
Đình Sâm lại có vẻ không muốn kết thúc nữa.
Một lúc lâu sau, Dạ Đình Sâm mới nói:
- Được rồi. Cô đi ngủ đi.
Cô nghe thấy tiếng bước chân vững vàng của hắn, sau đó là tiếng đóng cửa, trong phòng lại trở
về yên tĩnh.
Biệt thự cách âm rất tốt, tuy rằng hắn ở ngay bên cạnh cô nhưng hoàn toàn không thể nghe
thấy một tiếng động nào trong phòng hắn.
Nhạc Yên Nhi ra ngoài, ngẫm nghĩ rồi mở laptop vào một trang web mua sách báo trên mạnh,
gõ mấy chữ “Đồng tính luyến ái”.
Không ngờ lại có tới mấy trăm cuốn sách loại này.
“Văn hóa đồng tính luyến ái” “Tâm lý học đồng tính luyến ái” “Nghiên cứu sâu về đồng tính
luyến ái”…
Nhạc Yên Nhi bỏ một đống sách vào giỏ mua sắm rồi đặt hàng trả tiền.
Làm xong, cô nằm vật xuống giường.
Gay có tính cách sớm nắng chiều mưa thật đáng sợ, cô nhất định phải nghiên cứu kỹ lưỡng mới
được.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!
Sáng hôm sau thức dậy, bởi vì cơn giận vô lý đêm qua nên Nhạc Yên Nhi không muốn nhìn thấy
Dạ Đình Sâm, loay hoay trong phòng một lúc lâu cô mới xuống lầu.
Nhưng sau khi cô đi xuống thì quản gia Thẩm báo với cô rằng Dạ Đình Sâm đã đi rồi.
Nhạc Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm, một mình ăn bữa sáng.
Nhưng không ngờ rằng ba ngày tiếp theo, Nhạc Yên Nhi đều không nhìn thấy Dạ Đình Sâm.
Đợi đến tối ngày thứ ba, lúc ăn cơm một mình, cô mới hỏi quản gia Thẩm.
- Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia đi công tác ở Hồng Kông.
Thì ra là thế. Nhạc Yên Nhi gật đầu, không biết sao có trong lòng thấy có chút mất mát.
Cô muốn hỏi khi nào hắn về, lại cảm thấy hơi khó mở miệng.
Quản gia Thẩm nhìn mặt đoán ý, hiểu rõ Nhạc Yên Nhi muốn biết gì, chủ động nói:
- Xử lý xong công việc bên kia thiếu gia sẽ về ngay. Nhưng ngày cụ thể thì chưa quyết định.
Nhạc Yên Nhi đành phải gật đầu.
Còn tưởng hắn không ở nhà cô sẽ thoải mái hơn, nhưng ăn cơm một mình lại rất cô đơn.
Lần thứ ba cô mời quản gia Thẩm:
- Bác ăn cơm chung với tôi đi, nhiều đồ thế này mình tôi cũng không ăn hết được.
Lần thứ ba quản gia Thẩm từ chối cô:
- Thiếu phu nhân, như thế là không hợp lễ nghi.
Thế rồi cô lại phải một mình đối mặt với cả bàn đồ ăn.
Ăn cơm một mình chán lắm, khiến người ta không có khẩu vị cả, chỉ có lúc này cô mới thấy nhớ
Dạ Đình Sâm.
Quản gia Thẩm thấy hết tất cả, bề ngoài vẫn bình thường như cũ nhưng thật ra trong lòng đã
nở nụ cười sâu xa.
Vợ chồng son vừa kết hôn thật đúng là ngọt ngào như mật…
Nhân lúc nghỉ ngơi, ông lặng lẽ gửi một tin nhắn: “Thiếu gia, gần đây thiếu phu nhân rất khỏe,
chẳng qua là có vẻ nhớ ngài.”
Dạ Đình Sâm đang ngồi trong văn phòng ở Hồng Kông xa xôi, di động chợt rung lên.
Mắt phượng hờ hững cúi xuống, nhìn tin nhắn trên màn hình ánh mắt hắn chợt trở nên mềm
mại.
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, hắn dặn dò Nghiêm lão đứng sau lưng:
- Không cần mặc cả nữa, nhường ba điểm cho xí nghiệp Trí Viễn đi. Ngày mai ký hợp đồng rồi
mua vé máy bay sớm nhất về thành phố A.
Nghiêm lão ngây người.
Ba điểm?! Đó là ba mươi triệu đấy!
Xưa nay thiếu gia chưa từng nhường nhịn nửa bước, khi nào thì trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Chẳng lẽ có chuyện gì ở thành phố A sao?
Nghiêm lão lập tức trở nên nghiêm túc, bắt đầu suy đoán xem là công ty xảy ra chuyện gì lớn
đến mức thiếu gia phải vội vã trở về như vậy.
Đương nhiên ông không thể ngờ rằng tất cả chỉ vì một tin nhắn mà thôi.
 
Advertisement
  • Chương 16

Nhạc Yên Nhi đương nhiên không biết cuộc bầu chọn lần trước là do An Tri Ý tìm người khởi xướng và vung tiền mua thủy quân bỏ phiếu để cô ta có thể giật Top 1, lên hot search, cho đoàn phim “Bản Tình Ca Màu Trắng”

thấy mình được cộng đồng mạng ủng hộ thế nào, nhằm giành cơ hội diễn vai nữ phụ thuần khiết vô ngần trong bộ phim đó.

Không ngờ Nhạc Yên Nhi lại nhảy vào ngang đường.

Một người mới vào nghề được có hai năm mà dám đoạt hết hào quang của mình như thế thử hỏi làm sao cô ta nuốt trôi cục tức này cho được? Tuy cuối cùng cô ta vẫn giành được vai diễn, thế nhưng nỗi căm giận cô ta dành cho Nhạc Yên Nhi thì không thể vơi đi.

Cô ta luôn nghĩ rằng Nhạc Yên Nhi cố ý mua thủy quân để tranh giành với mình, căn bản không coi tiền bối như mình ra gì.

Hôm nay An Tri Ý thực sự muốn Nhạc Yên Nhi phải xấu mặt.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng khiêm tốn rất đúng mực:

- Vâng vâng, chị An vào nghề tám năm, là tiền bối của tôi mà.

Từ hồi trung học tôi đã xem phim chị đóng rồi, tuy chị chỉ diễn vai phụ, thế mà phong thái còn hơn xa nhân vật nữ chính.

Không ngờ bây giờ tôi lại được làm đồng nghiệp với chị.

Mặt An Tri Ý đổi sắc tức thì.

Những lời Nhạc Yên Nhi nói có hai hàm ý.

Thứ nhất, cô nói cô xem phim của An Tri Ý mà lớn lên, bây giờ cô cũng đã vào nghề, vậy chẳng phải An Tri Ý đã già lắm rồi sao? Thứ hai, cô nói An Tri Ý từ lúc mới đóng phim đã đóng nữ thứ, làm diễn viên bao nhiêu năm nay mà vẫn không được diễn nữ chính lần nào, căn bản là đã hết thời rồi.

Câu nói này đúng là vả vào mặt An Tri Ý chan chát.

Không một người phụ nữ nào muốn bị người khác chê già, đặc biệt là những người phụ nữ trong giới giải trí.

Rất nhiều người đã lớn tuổi mà vẫn chỉnh sửa mặt mũi hết lần này đến lần khác, chính là vì không chịu thừa nhận rằng mình đã già, muốn giữ lại những tháng năm thanh xuân đẹp đẽ nhất.

Trong giới này, già đi cũng đồng nghĩa với hết thời.

Có vô số cô gái trẻ trung xinh đẹp, duyên dáng thướt tha chen vỡ đầu chỉ để được diễn một vai quần chúng, chẳng ai đủ nhẫn nại mà đi ngắm mãi một bà già.

Diễn viên vốn là nghề bạc bẽo như thế đấy.

Cho nên, tuy Nhạc Yên Nhi chỉ nói một câu bâng quơ nhẹ nhàng nhưng lại chọc trúng chỗ đau của An Tri Ý.

Cô ta đã 29 tuổi.

Cho dù nhìn vẻ bề ngoài giống như chỉ hai lăm hai sáu, thế nhưng làn da căng bóng đã bắt đầu thoái hóa.

Mỗi tối cô ta đều đắp kem dưỡng rất dày mà sáng hôm sau ngủ dậy vẫn có nếp nhăn nhàn nhạt quanh mắt, sắc đẹp của cô ta đang hao mòn dần.

Thế nhưng cô ta thậm chí còn chưa được diễn một vai nữ chính nào.

Cô ta không thể rời khỏi giới này như những ngôi sao nữ nổi tiếng khác, bởi vì cho dù cô ta có ra đi thì cũng chỉ để lại một trò cười “hành nghề mười năm chưa từng được diễn nữ chính”

mà thôi.

Bây giờ điều mà cô ta để ý nhất lại bị một người mới vào nghề vạch trần.

An Tri Ý cơ hồ thẹn quá hóa giận, không thèm để ý thân phận nữa mà sấn sổ lao về phía Nhạc Yên Nhi:

- Con khốn này, mày nói cái gì? Thợ trang điểm cũng không dám để các cô gây gổ trong spa của mình, hai nhân viên ở hai bên trái phải vội vàng kéo cánh tay An Tri Ý lại rồi khuyên can nhỏ nhẹ:
  • Chị An đừng giận, tức giận hại sức khỏe cũng không tốt đâu.
  • Phải đó chị An, hai người là bạn bè trong giới, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu vẫn gặp mà.
An Tri Ý đang nổi nóng làm sao quan tâm được nhiều như vậy.

Cô ta chỉ cảm thấy bây giờ đến một đứa thợ trang điểm cỏn con cũng dám chọc tức mình, bèn gạt tay người đang kéo cô ta ra rồi vung tay tát thẳng vào mặt cô thợ đứng bên phải.

- Lũ khốn khiếp chúng mày đều cùng một giuộc với nhau! Thợ trang điểm kiếm cơm nhờ vào các ngôi sao nên làm sao dám đắc tội với An Tri Ý.

Cô không dám trốn mà đứng im ăn nguyên một bạt tai, mặt lệch hẳn sang một bên, trong mắt đã ầng ậng nước.

Tách! Tiếng flash giòn tan vang lên.

An Tri Ý ngẩng đầu lên liền thấy Nhạc Yên Nhi giơ điện thoại nhìn cô ta.

Thấy An Tri Ý nhìn qua, Nhạc Yên Nhi cười rạng rỡ:

- Nào, chị An, nhìn vào ống kính để tôi chụp thêm mấy tấm chính diện nào, không ngờ cái điện thoại này chụp ảnh nét thật.

Bấy giờ An Tri Ý mới hiểu cảnh mình đánh người ban nãy đã bị chụp lại.

Cô ta tức điên lên, định xông tới giật điện thoại của Nhạc Yên Nhi thì lại bị Diệp Hiểu Như từ đằng sau bước ra chặn lại.

Giọng điệu của Diệp Hiểu Như lạnh như băng:
  • Cô An, mong cô chú ý đến thân phận của mình.
  • Mày là cái thá gì mà cũng xứng dạy đời tao?
Nói đoạn, An Tri Ý giơ tay lên định đánh người tiếp.

- chị An, tôi khuyên chị đừng làm như thế.

– Nhạc Yên Nhi bỗng lên tiếng, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay rồi mỉm cười:

- Nếu ảnh chụp chị đánh người ở nơi công cộng mà bị đăng lên mạng thì không biết fan của chị có còn ủng hộ chị nữa không, rồi công ty có còn nâng đỡ chị nữa không nhỉ? Bàn tay của An Tri Ý cứng đờ giữa không trung, không dám hạ xuống nữa.

Cô ta sợ chọc giận Nhạc Yên Nhi, thế nhưng lại không cam lòng cứ thế bỏ qua chuyện này.

Trợ lý của An Tri Ý thấy thế, bèn kéo cô ta lại rồi nói một cách e dè:

- Chị An, bây giờ đang là thời điểm quan trọng đối với chị, phim còn chưa quay đâu, nếu có gièm pha gì chỉ sợ thì đoàn phim “Bản Tình Ca Màu Trắng”

sẽ… An Tri Ý sợ hãi.

Đúng vậy, cô ta không phải là nhân vật tai to mặt lớn gì, mà “Bản Tình Ca Màu Trắng”

lại là chế tác lớn có triển vọng đoạt giải vàng giành cho phim truyền hình.

Nếu bây giờ thanh danh của cô ta bị bôi nhọ thì đoàn phim chắc chắn sẽ không giữ cô ta lại.

Đây là cơ hội mà cô ta phải ngủ với nhà sản xuất mấy lần mới có thể giành được, thuộc tính nhân vật của vai nữ phụ vô cùng được yêu thích, chỉ cần quay phim thuận lợi thì cô ta có thể một bước lên mây.

Cô ta tuyệt đối không thể phá hủy tiền đồ của mình chỉ vì con nhãi Nhạc Yên Nhi này được.

Trong lòng An Tri Ý bừng bừng lửa giận, thế nhưng không dám ra tay với Nhạc Yên Nhi nữa, chỉ có thể nuốt giận rồi giương mắt nhìn cô:

- Xóa ảnh đi.

Nhạc Yên Nhi cười rạng rỡ:

- Chị An, nếu tôi bán tấm ảnh này cho tuần san Quất Tử thì chị nghĩ họ sẽ trả tôi bao nhiêu tiền? “Ngọc nữ thuần khiết An Tri Ý hành hung người khác”

, chậc chậc, chỉ nghĩ thôi đã thấy cái tít này hấp dẫn rồi, có khi còn được lên trang nhất tuần này luôn ấy chứ.

Tuần san Quất Tử là một tạp chí lá cải đầy tai tiếng, chỉ cần có tư liệu thì bọn họ dám đăng bất cứ thứ gì, ngôi sao đổ bao nhiêu tiền quan hệ xã hội cũng vô dụng.

Chính vì phong cách dầu muối không ngấm này mà họ được quần chúng hoan nghênh nhiệt liệt, cho nên xưa nay vẫn ngồi vững ngôi đầu trong các tờ báo lá cải với lượng tiêu thụ cao ngất ngưởng.

- Nhạc Yên Nhi, mày không muốn kiếm cơm trong giới này nữa à? Một ngôi sao nhỏ mà dám ngang nhiên đắc tội với tiền bối hả! – Lúc này An Tri Ý không còn chút hình tượng nào, nhìn như thể sắp phun lửa đến nơi.

- Làm ăn trong giới này mỗi người đều phải dựa vào bản lĩnh của mình thôi, tôi có dựa dẫm vào chị An đây đâu mà phải sợ.

Trợ lý của An Tri Ý sợ cô ta kích động nên phải kéo chặt lấy tay cô ta.

An Tri Ý hít sâu mấy lần rồi nhìn Nhạc Yên Nhi với vẻ lạnh lùng:
  • Nói đi, rốt cuộc cô muốn thế nào?
  • Mười vạn.
  • Gì cơ?
  • Đưa mười vạn đây, tôi sẽ xóa ảnh chụp và quên luôn vụ này đi.
An Tri Ý cười lạnh:

- Nhạc Yên Nhi, có phải cô điên rồi không? Đòi mười vạn cho một tấm ảnh vớ vẩn hả? Nhạc Yên Nhi xoay chiếc điện thoại trong những ngón tay thon dài:

- Xem ra chị An thấy thanh danh của mình chẳng đáng mười vạn nhỉ.

An Tri Ý ngây ra.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười bảo:

- Mười vạn mua thanh danh của chị, không biết chị An có thấy đáng giá không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom