• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm quét mắt về phía cổ Nhạc Yên Nhi:
- Cô nghĩ nhìn cô thế này mà quay phim được à?
Nhạc Yên Nhi vốn không biết ý hắn là gì, thế nhưng
thấy vị trí mà hắn nhìn, cô mới bừng tỉnh.
Trên cổ cô toàn là dấu hôn và vết ứ máu, dùng đồ
trang điểm hoàn toàn không che được, lại thêm ánh
đèn cao áp trong đoàn phim thì lại càng không thể
giấu giếm.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy khó xử, cô vừa xấu hổ vừa
giận dữ, những dấu vết trên người cô là do ai mà ra?
Hắn còn có mặt mũi nhắc đến à?
- Được, kể cả tôi không tới đoàn phim thì tôi cũng
muốn ra ngoài.
Nhạc Yên Nhi cắn răng đồng ý, dừng một chút, cô
lại nhấn mạnh:
- Dù sao tôi cũng không muốn ở cùng một không
gian với anh!
- Quản gia Thẩm, sắp xếp xe.
Dạ Đình Sâm lạnh nhạt ra lệnh, giọng điệu như đang
giải quyết công việc.
Quản gia Thẩm, người đã nhìn hắn lớn lên lại hiểu
rất rõ rằng lúc này Dạ Đình Sâm là người khó chịu
nhất.
Khi nãy, ở trong bếp, bất kể bước nấu nướng nào,
Dạ Đình Sâm cũng không để người khác đụng tay,
toàn bộ là do hắn tự mình hoàn thành.
Thiếu gia của ông, thiếu gia tôn quý của ông lại khẽ
cười, dáng vẻ dịu dàng, khuôn mặt hạnh phúc nấu
cơm cho một cô gái, đây là đãi ngộ ngay cả Nữ
hoàng Anh cũng không có.
Nhưng kết quả lại thành như vậy.
Dạ Đình Sâm đã nói, đương nhiên quản gia Thẩm
phải làm theo, ông thầm thở dài, đưa Nhạc Yên Nhi
đi.
Nhạc Yên Nhi bước thẳng ra ngoài, vừa mới ra tới
cửa phòng ăn, giọng điệu lạnh tanh của Dạ Đình
Sâm lại vang lên:
- Trước mười giờ tối, tôi muốn thấy cô đã ở biệt thự.
Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi quay đầu, khó chịu lên
tiếng:
- Sao, ngay cả quyền ngủ bên ngoài mà tôi cũng
không có à? Dạ Đình Sâm, anh không thể hạn chế tự
do của tôi được.
- Cô đã có liên hệ với Anjoye thì hẳn cũng biết
chuyện người của gia tộc tới thành phố A, là người
hợp tác với tôi, chẳng lẽ cô không giúp tôi diễn cho
xong vở kịch này được ư?
Nhạc Yên Nhi run lên, cô muốn phản bác nhưng
không thể thốt thành lời.
Lúc này, hẳn là cô nên mạnh mẽ nói cô không muốn
hợp tác với Dạ Đình Sâm nữa, hợp đồng hết hiệu lực
rồi, về sau ai đi đường nấy, không còn liên quan gì
đến nhau nữa.
Nhưng cô không thể.
Sợi dây chuyền kia quá quan trọng với Nhạc Yên
Nhi, cô không thể mạo hiểm, nhất định phải lấy lại
được nó.
Còn Dạ Đình Sâm chính là người có khả năng lớn
nhất giúp cô có lại được sợi dây chuyền.
Nhạc Yên Nhi cười tự giễu, cô hiểu rằng ở trước mặt
hắn, cô mãi mãi thua kém một bậc.
Giữa bọn họ là khoảng cách về giai cấp, bình đẳng
sao được?
Nhạc Yên Nhi không đôi co nữa, cô đi thẳng về phía
cửa, quản gia Thẩm không ngờ thái độ của cô lại
như vậy, ông sửng sốt rồi mới vội đuổi theo.
Ánh nắng bên ngoài biệt thự chói chang, chiếu rọi
lên Nhạc Yên nhi, cảm giác ấm áp khiến cô thấy như
mình vừa sống lại.
Quản gia Thẩm chuẩn bị xe cho Nhạc Yên Nhi rồi tự
mở cửa xe cho cô, chờ tới khi cô ổn định vị trí,
chuẩn bị đóng cửa lại thì ông mới do dự lên tiếng:
- Thiếu phu nhân, cô trách oan cho thiếu gia rồi, bữa
sáng nay là thiếu gia chuẩn bị cho cô đấy.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì sững người, dường như
cô không hiểu ý quản gia Thẩm.
Dạ Đình Sâm làm gì vậy? Đền bù ư?
Hắn cảm thấy thiếu gia cao quý tự xuống bếp nấu
cho mình bữa cơm thì mình nên cảm động rớt nước
mắt à?
Nghĩ tới bát mì trứng gà cà chua khi nãy mình đã ăn
hết, cô không nhớ nổi mùi vị của nó, vậy nên Nhạc
Yên Nhi không cảm thấy việc Dạ Đình Sâm nấu cho
mình một bữa cơm có thể đền bù được tổn thương
hắn gây ra.
Nhạc Yên Nhi hít sâu, một lúc lâu sau, cô mới bình
tĩnh nói:
- Tôi biết rồi, quản gia Thẩm, ông vào nhà đi.
Quản gia Thẩm lúng túng, ông chỉ đành nhìn xe rời
đi rồi thở dài thườn thượt, bắt đầu cảm thấy lo lắng
cho thiếu gia nhà mình.
Chuyện của thiếu gia thực sự đáng lo.
Quản gia Thẩm quay vào biệt thự, thấy Dạ Đình
Sâm vẫn ngồi trước bàn ăn, xuất thần nhìn bát mì
của Nhạc Yên Nhi.
Bữa sáng nóng hổi đã nguội từ lâu, cũng giống như
Dạ Đình Sâm vậy, tấm lòng nồng nhiệt bày ra đó
nhưng tiếc thay người ta không cần.
Quản gia Thẩm cảm thấy khó chịu, ông nói:
- Thiếu gia, ngài vẫn chưa ăn mà, dù gì cũng ăn một
chút đi, tôi bảo nhà bếp hâm lại cho ngài.
Chẳng ngờ, Dạ Đình Sâm quả quyết:
- Đổ hết đi.
Nói xong, hắn đứng dậy, dáng người bước lên tầng
hai vẫn thẳng tắp nhưng lại lộ ra vẻ cô đơn khó tả.
Quản gia Thẩm lắc đầu bất đắc dĩ, ông đành nói với
mợ Trương:
- Còn không mau xử lý đi.
Ra khỏi biệt thự, kỳ thực Nhạc Yên Nhi cũng không
biết mình nên đi đâu nữa.
Cô để lái xe đi tự do, nhìn dòng xe cộ hối hả bên
ngoài, Nhạc Yên Nhi có cảm giác chẳng biết nên đi
đâu về đâu.
Cuộc sống của mình tại sao lại biến thành thế này?
Đúng, Anjoye!
Anh ta lừa mình như vậy, chẳng lẽ mình còn không
thể tìm anh ta đòi một câu trả lời thỏa đáng hay sao?
Nhạc Yên Nhi có mục tiêu thì lập tức khôi phục lại,
cô bảo tài xế đi tới trung tâm thương mại gần nhất.
Lấy cớ mình muốn đi dạo rồi cho tài xế về trước.
Vừa xuống xe, Nhạc Yên Nhi đã tìm được một nơi
yên tĩnh, cô gọi cho Anjoye.
Anjoye nghe máy rất nhanh.
- Chị, sao thế? Dạ Đình Sâm vẫn giận chị à?
Giọng nói của Anjoye vẫn như thường ngày, không
hề thay đổi.
Nhưng bây giờ, nghe thấy giọng anh ta, cô chỉ thấy
hận.
Cô nắm chặt điện thoại, lạnh nhạt hỏi:
- Anjoye, vì sao cậu phải lừa tôi?
Anjoye ngạc nhiên hỏi:
- Chị, chị nói gì thế? Em lừa chị cái gì? Sao em
không hiểu gì cả?
Nhạc Yên Nhi nghiến răng nghiến lợi:
- Dạ Đình Sâm không phải đồng tính! Cậu còn muốn
lừa tôi đến khi nào?
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi rồi Anjoye mới
lên tiếng:
- Chị biết rồi à?
Nhạc Yên Nhi nói tiếp:
- Rốt cuộc thì cậu là ai? Tính hướng của Dạ Đình
Sâm bình thường, vậy cậu không thể là người yêu
anh ta, rốt cuộc thì cậu là ai? Có mục đích gì? Cậu
lừa tôi lâu như vậy, giờ cũng nên cho tôi một câu trả
lời thỏa đáng chứ?
Anjoye cân nhắc một lát, dường như đã quyết tâm
lên tiếng:
- Chuyện này rất phức tạp, không thể nói rõ trong
điện thoại được, thế này đi, chị nói cho em biết chị
đang ở đâu, em sẽ đến đón chị, chúng ta gặp mặt rồi
nói.
Mặc dù không có được đáp án ngay lập tức nhưng
chí ít thì Anjoye cũng đồng ý giải thích, vậy nên
Nhạc Yên Nhi lập tức thông báo địa chỉ của trung
tâm thương mại với Anjoye.
- Chị, chị chờ em một lát, em tới ngay đây.
Nói xong liền cúp máy.
Nhạc Yên Nhi ngồi trên ghế chờ ở tầng một, chẳng
biết vì sao cô có dự cảm không lành.
Càng nghĩ càng thấy đằng sau Anjoye là một âm
mưu lớn.
 
Advertisement
  • Chương 156

Vừa rơi xuống, Nhạc Yên Nhi đã bị nước biển mặn chát và tanh nồng trào vào xoang mũi, cô trở nên hốt hoảng.

Trình độ bơi lội của cô chỉ bình bình, bây giờ còn thuốc mê dư lại trong cơ thể, rõ ràng là chẳng thể làm được gì, cô chỉ có thể mặc cho mình chìm dần xuống biển.

Nhưng bất ngờ là sau khi rơi xuống nước, Anjoye không lao đến cướp bản hợp đồng trên tay cô mà hoảng loạn đập tay chân loạn xạ.

Anjoye không biết bơi? Nhạc Yên Nhi chợt nghĩ như vậy.

Nhưng bản thân cô còn không thể tự đảm bảo an toàn cho mình nên chẳng thể nào tới cứu anh ta, cô bơi mấy nhịp đã cảm thấy mỗi lúc một khó thở, mắt cũng trĩu dần.

Nước biển lạnh băng xô tới như muốn nuốt chửng lấy Nhạc Yên Nhi.

Thôi, mệt quá rồi.

Có lẽ mình nên từ bỏ từ lâu, mẹ đã đi rồi, mình còn giãy giụa gì nữa, trên thế giới này có còn gì đáng để lưu luyến đâu? Nước mắt vừa chảy ra đã lập tức hòa vào biển cả, Nhạc Yên Nhi từ từ nhắm mắt lại.

Vậy nên cô không thấy khi mình vừa rơi xuống nước đã có một người lao theo cô xuống biển, cố sức bơi về phía cô.

Người đó ôm eo Nhạc Yên Nhi, đôi môi đặt lên môi cô, truyền không khí quý báu vào miệng cô.

Cơ thể ấm áp kia là nguồn nhiệt duy nhất trên mặt biển lạnh băng, Nhạc Yên Nhi bất giác ôm chặt lấy.

Hắn như thần giáng từ trời xuống, luôn cố gắng giữ lấy Nhạc Yên Nhi, đưa cô khỏi mặt nước rồi ôm cô lên boong.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình đã nằm mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có một giọng nói trầm khàn luôn nói cô không cần sợ, thế nhưng cô chẳng biết mình phải sợ điều gì.

Cô chỉ cảm thấy lạnh, thấy mệt và muốn ngủ thôi.

- Thiếu gia rơi xuống biển rồi! Thiếu gia không biết bơi! Đám thuộc hạ của Anjoye thấy thế thì tranh nhau nhảy xuống biển tìm thiếu gia của mình.

Trên du thuyền lập tức náo loạn.

Đột nhiên một người kêu lên:

- Sáu giờ rồi! Sóng ngầm tới đúng giờ, du thuyền trở nên nhỏ bé bất lực trước biển rộng mênh mông.

Sóng ngầm cuồn cuộn lao tới, đánh thẳng vào thân thuyền.

Thuyền rung lắc, người bên trên hệt như những con búp bê vải bị quăng quật.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình như đang ngồi trên xe điện đụng, thân thể cô đung đưa liên tục, thế nhưng mỗi lần va chạm cô đều không thấy đau, dường như có một cái ôm ấm áp vô cùng đang ôm chặt mình.

- Thuyền va vào đá ngầm rồi! Nước tràn vào thuyền rồi! Đây là câu cuối cùng mà cô nghe thấy.

Đột nhiên hình ảnh thay đổi, trên người cô đầy máu, dòng máu nóng còn đang chảy, nhưng nó không thuộc về cô.

- A! Nhạc Yên Nhi thét lên sợ hãi, cô ngồi bật dây.

Những cảnh tượng đáng sợ khi nãy khiến Nhạc Yên Nhi toát mồ hôi lạnh, giờ tỉnh dậy, cô thẫn thờ ngồi trên giường, thở dốc liên tục.

Một lát sau, bình tĩnh trở lại rồi cô mới nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ ở biệt thự Hoàng Đình.

Cô không hiểu gì cả, ngơ ngác ngồi đó, lúc này có một tiếng mở cửa vang lên.

Là Dạ Đình Sâm à? Nhạc Yên Nhi vội vàng quay về phía cửa, thấy mợ Trương và một người đàn ông xa lạ bước vào, không hề có Dạ Đình Sâm.

Mợ Trương thấy sắc mặt cô khó coi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thì hỏi thăm:

- Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Gặp ác mộng à? Nhạc Yên Nhi lắc đầu:

- Tôi không sao, sao tôi lại ở trong biệt thự thế này? Rõ ràng mình bị Anjoye bắt cóc và đưa lên thuyền, còn rơi xuống biển, cô hoàn toàn không có một chút ấn tượng về chuyện mình đã trở về bằng cách nào.

Mọi thứ quá kỳ quái, cô thấy vô cùng hoảng hốt.

- Thưa thiếu phu nhân, là Trần Lạc đưa cô về.

Trần Lạc? Lúc ấy cô không hề thấy Trần Lạc, cũng không thấy người của Dạ Đình Sâm, hẳn là họ ở phía sau.

Nghĩ tới đây, cô liền thấy an tâm, nếu Trần Lạc đã tới còn đưa được cô ra khỏi đó thì hẳn Dạ Đình Sâm cũng không sao.

- Dạ Đình Sâm đâu? Mợ Trương bối rối:

- Chuyện này...

Trần Lạc chỉ đưa cô về, không nói thiếu gia đang ở đâu.

Lúc này, người đàn ông xa lạ luôn im lặng phía sau mới lên tiếng:

- Thiếu gia có việc cần giải quyết, phải trở về nước Anh gấp, tạm thời chưa biết khi nào sẽ về.

Gì cơ? Dạ Đình Sâm không ở đây? Trái tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch, cô hoảng loạn nhớ tới những cảnh máu me khắp người khi nãy, đó không phải máu của mình, vậy là của ai? Máu của ai sẽ chảy trên người mình? Nhạc Yên Nhi nhìn người kia, người đó đeo kính gọng vàng, mặc một bộ vest thẳng tắp, cô chưa bao giờ gặp anh ta.

- Anh là ai? Nhạc Yên Nhi đề phòng nhìn sang.

- Chào thiếu phu nhân, tôi là bác sĩ riêng của thiếu gia, tên là Chúc Viễn.

Trước đó, Chúc Viễn đã gặp Nhạc Yên Nhi khi cô bị chuốc thuốc ở khu nghỉ dưỡng, anh cũng điều trị cho cô, nhưng đó là khi cô đang hôn mê, vậy nên cô chưa từng gặp anh.

- Anh nói Dạ Đình Sâm về nước Anh, vậy anh có gặp hắn không? Anh chắc chắn hắn ổn chứ? Thật sự không sao chứ? Nhạc Yên Nhi lòng như lửa đốt, cô liên tục chất vấn.

Chúc Viễn nở một nụ cười chuyên nghiệp, lễ phép đáp:

- Thiếu phu nhân, sức khỏe của cô là quan trọng, tốt nhất vẫn nên để tôi kiểm tra cho cô đã.

Chúc Viễn không trả lời những câu hỏi của mình, điều này làm Nhạc Yên Nhi càng bất an, cô nói với mợ Trương:

- Gọi quản gia Thẩm cho tôi! Quản gia Thẩm vốn đang chờ ở ngoài, nghe thấy mợ Trương gọi, ông vội vàng đi vào.

  • Thiếu phu nhân.
  • Quản gia Thẩm, tôi chỉ tin ông thôi, ông nói cho tôi
biết Dạ Đình Sâm đang ở đâu đi.

Kể từ khi biết thân phận của Anjoye, Nhạc Yên Nhi trở nên cảnh giác hơn rất nhiều.

Là vợ của Dạ Đình Sâm, thân phận cô quá nhạy cảm, cô không thể xác định được những người xung quanh có phải đang tính trăm phương ngàn kế để lừa mình không.

Nhưng Nhạc Yên Nhi phải thất vọng rồi, bởi lẽ lý do thoái thác của quản gia Thẩm cũng giống hệt Chúc Viễn:

- Thưa thiếu phu nhân, vì một số công việc khẩn cấp nên thiếu gia đã về nước Anh, thời gian trở lại chưa xác định, phải xem khi nào giải quyết xong việc bên kia đã.

- Vậy tôi được cứu thế nào? Anjoye sẽ từ bỏ ý đồ của anh ta ư?

- Thiếu phu nhân yên tâm, nhị thiếu chỉ đùa chứ không có ý làm khó thiếu gia đâu.

Đùa? Đùa thôi mà lại lừa bắt cóc mình? Đùa thôi mà đưa mình lên du thuyền trên biển? Đùa mà dùng súng chỉ về phía mình? Nhạc Yên Nhi cảm thấy bất lực, cô biết rõ từng lời của họ đều là giả dối nhưng lại chẳng thể biết được sự thực.

Dạ Đình Sâm muốn giấu mình ư? Dạ Đình Sâm đang ở đâu?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom