• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Khi Nhạc Yên Nhi tỉnh dậy, cô vẫn còn hoảng hốt,
không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.
Cảm giác đau nhức toàn thân giúp cô tỉnh táo hơn,
nhớ về sự điên cuồng đêm qua, cô lại bị chấn động
thêm một lần nữa vì những cảnh tượng rời rạc trong
ký ức, gần như không thể chịu nổi.
Tay Nhạc Yên Nhi run rẩy vén chăn, cô nhìn những
dấu hôn chi chít trên người, mắt đỏ hoe, không thể
kìm lại, cô khóc.
Ngoại trừ khóc, cô còn biết làm gì nữa đây?
Thậm chí cô còn không biết nên trách ai bây giờ.
Trách Dạ Đình Sâm ư? Nhưng cho tới tận bây giờ,
hắn chưa bao giờ nói hắn là gay, chỉ có bản thân cô
tự ngộ nhận để rồi đưa dê vào miệng cọp, có thể
trách ai được đây?
Trách Anjoye ư? Nhưng đó chỉ là lời một phía từ
Anjoye, cô lại dễ dàng tin tưởng anh ta, chẳng lẽ còn
không phải vì bản thân nhẹ dạ cả tin sao?
Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình như một chiếc thuyền
lá lênh đênh trên biển, không lối để đi, cũng không
biết phải đi về đâu.
Cô co quắp trên giường, khóc rất lâu rồi mới run rẩy
bước xuống, chậm rãi đi vào phòng tắm.
Nhìn vào gương, cô càng thấy rõ sự thảm hại của
bản thân, khuôn mặt cô trắng bệch không còn giọt
máu.
Đồ điên! Đúng là đồ điên!
Nhạc Yên Nhi bắt đầu tắm gội, cô cọ rửa cơ thể rất
mạnh, thế nhưng vẫn cảm thấy hơi thở của Dạ Đình
Sâm quanh quẩn trong mũi, thấm sâu vào da mình,
không thể thoát khỏi.
Cuối cùng, cô ngồi thụp xuống đất, mặc cho dòng
nước lạnh lẽo chảy qua thân thể, Nhạc Yên Nhi bụm
mặt khóc òa.
Chẳng biết đã ở trong phòng tắm bao lâu, làn da của
Nhạc Yên Nhi đã trở nên trắng bệch, sau đó cô mới
ra ngoài, đi tới trước tủ quần áo.
Những dấu vết khó chịu tràn ngập cơ thể, làm thế
nào cũng không thể sạch được, Nhạc Yên Nhi lấy
một chiếc áo dài tay và một chiếc quần dài, che kín
người rồi mới ra khỏi phòng.
Vừa bước xuống nhà, cô đã thấy quản gia Thẩm
cười chào hỏi:
- Thiếu phu nhân, buổi sáng tốt lành.
Nhạc Yên Nhi thật sự không có lòng dạ nào đáp lại,
cô chỉ khẽ nhếch môi cho phải phép, cười rất miễn
cưỡng:
- Chào buổi sáng.
Chẳng biết có phải do tâm lý không mà Nhạc Yên
Nhi cảm thấy nụ cười của quản gia Thẩm chứa đầy
ẩn ý.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không muốn hỏi, cũng không
muốn tìm hiểu, bây giờ cô không muốn tiếp xúc với
bất cứ ai mà chỉ muốn mau chóng thoát khỏi chốn
này.
- Quản gia Thẩm, tôi phải đến đoàn phim, tuần này
sẽ không về nhà.
Quản gia Thẩm lập tức nhận ra cô đang không vui,
ông vội vàng hỏi:
  • Thiếu phu nhân chưa ăn sáng đã ra ngoài ạ?
  • Không cần, tôi không đói.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu, quay người đi về phía cửa
chính.
Kết quả, cô chưa đi nổi hai bước thì đã nghe thấy
giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:
- Ngồi xuống, ăn sáng đi.
Giọng nói này khiến Nhạc Yên Nhi run lên, cô vô
thức dừng lại.
Hắn không thương lượng với mình, hắn đang ra
lệnh.
Cô không quay đầu lại nhìn cũng có thể tưởng tượng
ra sắc mặt Dạ Đình Sâm lúc này khó coi thế nào.
Nhưng bây giờ cô không muốn quan tâm tới chuyện
đó, cô không biết mình phải nhìn mặt Dạ Đình Sâm
thế nào nữa, cũng không biết mình phải làm sao mới
có thể bình tĩnh ngồi đối diện hắn mà ăn sáng.
Bước chân của Nhạc Yên Nhi chỉ dừng lại một giây,
cô không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía cửa.
Quản gia Thẩm quan sát Nhạc Yên Nhi rồi liếc nhìn
Dạ Đình Sâm, vốn dĩ tưởng họ chỉ có mâu thuẫn
nhỏ, chẳng ngờ lại nghiêm trọng thế này, ông không
biết phải làm sao nữa.
Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp ra tới cửa thì nghe thấy
hai tiếng "tít tít" vang lên, cô xoay tay nắm cửa
nhưng không thể mở được.
Cô chán nản xoay người, thấy Dạ Đình Sâm đứng
gần đó, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điều
khiển từ xa, khuôn mặt lạnh lùng.
Nhạc Yên Nhi biết rõ Dạ Đình Sâm đang tức giận.
Nhưng cô còn giận hơn!
Vừa thấy Dạ Đình Sâm, cô sẽ lập tức hồi tưởng lại
đêm qua, đối với Nhạc Yên Nhi thì những quấn quýt
triền miên kia hoàn toàn là xâm hại thô bạo.
Cô không bị dáng vẻ của hắn dọa sợ, ngược lại,
khuôn mặt cô càng lạnh hơn, cô nhìn hắn, nói:
- Dạ thiếu, anh có ý gì?
Cô gọi hắn là Dạ thiếu!
Những chữ này đập vào tai hắn khiến cho những
nhiệt tình của Dạ Đình Sâm khi dậy sớm rồi nấu bữa
sáng cho cô tắt ngấm, ánh mắt hắn như băng, rơi
xuống người cô.
- Đi ăn cơm.
Nghe ngữ khí của hắn, chẳng hiểu vì sao Nhạc Yên
Nhi cũng nổi cáu, hắn dựa vào cái gì mà ra lệnh cho
mình? Kể cả hắn có là chủ tịch của LN đi nữa thì cô
cũng không phải cấp dưới của hắn.
Nhạc Yên Nhi giận dữ, lạnh nhạt đáp:
  • Tôi không muốn ăn.
  • Không ăn thì không thể ra khỏi cửa, cô tự chọn đi.
Dạ Đình Sâm không ép cô, nói xong, hắn cũng quay
vào phòng ăn.
Nhạc Yên Nhi giận đến nỗi đỏ hoe vành mắt, mắt cô
ngấn lệ nhưng vẫn cắn chặt môi, không để nước mắt
rơi xuống.
Được thôi, hắn cao cao tại thượng, mọi việc phải
nghe theo hắn.
- Được, tôi nghe lời anh là được chứ gì!
Nhạc Yên Nhi nghiến răng nói ra câu này, giọng nói
cô cũng run rẩy.
Cô nghiến răng nghiến lợi đi vào phòng ăn, ngồi
xuống trước bàn, chẳng thèm nhìn chiếc bàn đầy
thức ăn cô lập tức cầm bát mì cà chua trứng gà lên,
cắm mặt ăn.
Cô đang tức giận, hoàn toàn không để ý tới mùi vị
của bát mì ra sao. Nhạc Yên Nhi chỉ cố ăn, ép mình
phải ăn cho hết, cái miệng nhỏ bị nhét đầy mì, cô
nghẹn đến suýt chảy nước mắt nhưng vẫn cố nuốt
xuống.
Ngồi ở một đầu bàn khác, Dạ Đình Sâm thấy cô như
vậy thì nhíu mày, bàn tay đặt trên bàn vô thức siết
chặt thành nắm đấm.
Nhạc Yên Nhi ăn rất nhanh, cô không thèm để ý tới
phép tắc khiến nước mì bắn tung tóe, rơi xuống bàn.
Phòng ăn lặng ngắt như tờ, quản gia Thẩm và mợ
Trần liếc nhau, trong mắt họ đều tràn đầy lo lắng
nhưng không ai dám lên tiếng.
Nhạc Yên Nhi nuốt miếng mì cuối cùng rồi lau
miệng thật mạnh, cô không né tránh ánh mắt Dạ
Đình Sâm nữa mà thể hiện rõ sự tức giận của mình
ra mặt.
- Dạ thiếu, lần này ngài hài lòng rồi chứ?
Dạ Đình Sâm nhìn quanh, cả một bàn đồ ăn hắn đã
dốc sức nấu đến nỗi cổ tay còn bị bỏng, vậy mà
Nhạc Yên Nhi không hề động đũa, chỉ ăn hết bát mì
như đang làm nhiệm vụ.
Tấm lòng của hắn hoàn toàn bị coi thường.
Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm không nói gì, cô
cho là hắn lại giở quẻ, lập tức giận dữ:
- Sao, anh còn chưa hài lòng à? Anh muốn tôi thế
nào nữa? Tôi không phải bồ nhí của anh, chẳng lẽ
anh định giam giữ tôi suốt đời?
Lời này quá mức nặng nề, đã bao lâu không ai dám
nói với Dạ Đình Sâm như vậy, quản gia Thẩm thấy
bầu không khí giữa hai người quá căng thẳng, ông
muốn lên tiếng hòa giải:
  • Thiếu phu nhân, thiếu gia ngài ấy...
  • Muốn ra ngoài, được thôi, nhưng khỏi phải đến
đoàn phim, thân thể cô còn chưa hồi phục, tôi xin
nghỉ giúp cô rồi.
Dạ Đình Sâm ngắt lời quản gia Thẩm, giọng hắn rất
trầm, hoàn toàn vô cảm.
Nhạc Yên Nhi càng giận hơn, cô trợn trừng mắt:
- Anh dựa vào đâu mà quyết định thay tôi? Đây là
công việc của tôi, có đi hay không cũng là do tôi
quyết định!
 
Advertisement
  • Chương 155

Trong mắt Anjoye là sóng lớn chập chùng, giống như đứa nhỏ đang bày trò, cười ra lệnh:

- Dừng thuyền, mời cậu cả lên đi.

Du thuyền mau chóng dừng lại, Dạ Đình Sâm nghe thấy lời Anjoye ra lệnh cho cấp dưới, hắn lập tức bám vào thang, vọt lên boong.

Trước khi Dạ Đình Sâm lên thuyền, Anjoye đã đi vào buồng nhỏ.

Dạ Đình Sâm cau mày đi theo.

Hắn vừa bước vào đã thấy Nhạc Yên Nhi mặc nội y tình thú, do bị Anjoye tiêm thuốc an thần, hiện giờ cô đang hôn mê trên giường, trông hệt như một con búp bê vải rách nát.

Anjoye ngồi bên giường, dùng một tay để ôm Nhạc Yên Nhi vào lòng, tay còn lại thì cầm súng lục, chỉ họng súng vào người cô, từ từ di chuyển súng trên da thịt trắng nõn.

Trong đôi mắt đen lạnh lùng và bình tĩnh của Dạ Đình Sâm bùng lên lửa giận, mắt phượng híp lại, tạo ra một độ cong nguy hiểm.

- Nếu cậu dám động tới cô ấy, tôi sẽ khiến cho cậu hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Anjoye nghe vậy nhưng chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn cười:

- Anh cả, đây là lần đầu anh nói với em mấy lời thế này đấy, xem ra cô ta quan trọng hơn cả Dung Niệm Ngữ rồi.

Ha, chuyện cũng đã qua mười năm, chỉ sợ anh quên rồi, quên mất Dung Niệm Ngữ đã chết thế nào rồi nhỉ? Đột nhiên nghe thấy cái tên đã bị phủ bụi từ lâu, con ngươi Dạ Đình Sâm co lại.

Dung Niệm Ngữ...

Làm sao quên được? Sau khi chuyện đó xảy ra, cái tên này trở thành ma chú hằn vào lòng hắn.

Cái chết của cô chắc chắn liên quan tới Anjoye! Thấy rõ Dạ Đình Sâm đã rơi vào hồi ức, Anjoye cười tà ác, từ từ lên tiếng:

- Đó hẳn là người con gái đầu tiên khiến anh rung động nhỉ? Ngày ấy anh chẳng bao giờ đổi sắc với bất cứ ai, vậy mà lại đối xử rất tốt với Dung Niệm Ngữ, hôn ước cũng đã quyết định rồi.

Chỉ tiếc cô ấy chết thảm quá, lúc nhìn thấy thi thể ấy, anh cũng bị đả kích lớn lắm hả? Dạ Đình Sâm nhìn thẳng vào mắt Anjoye, bầu không khí quanh hắn lạnh như hơi thở đến từ địa ngục:

- Anjoye Dạ, không cần cậu nhắc lại, những món nợ đó tôi đều nhớ rõ.

- Năm ấy, vì cô gái kia mà anh suýt đã đánh chết em, nếu không phải hoàng thất nước E ra mặt, chỉ sợ em đã sớm chết trong tay anh rồi.

Nhưng em trốn được một lần cũng sẽ trốn được lần hai.

- Không, cậu sai rồi.

Giọng nói của Dạ Đình Sâm lạnh băng, ánh mắt sắc như kiếm đang lăng trì trên cơ thể Anjoye:

- Lần này không một kẻ nào có thể cứu được cậu.

Rồng có vảy ngược, động vào ắt phải chết.

Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo kia, Anjoye không còn đắc ý nữa.

Anh ta không hề nghi ngờ câu nói này của Dạ Đình Sâm, vào mười năm trước, khi còn là kẻ chưa đủ lông cánh, hắn đã chắc chắn có thể lấy mạng mình, đừng nói gì hiện tại hắn đã trở thành vương giả đích thực, năng lực hơn xa mười năm trước.

Nhưng anh ta không thể lùi bước, đã đi đến đây rồi thì nhất định chẳng còn đường về nữa.

Anjoye mở chốt an toàn, nhẹ nhàng đặt tay lên thứ vũ khí lạnh lẽo, nói với Dạ Đình Sâm:

- Coi như anh giết được em, thế đã sao nào? Có thể đổi lấy mạng của người phụ nữ anh yêu à? Anh cả, anh có thể chịu đựng nỗi đau mất mát thêm lần nữa không? Nghe được lời nói mấu chốt này, Dạ Đình Sâm thực sự lo lắng Anjoye sẽ làm tổn thương Nhạc yên Nhi.

Cũng vì thế mà hắn mới có thể mặc kệ nguy hiểm, một mình bước lên chiếc du thuyền này.

- Nhưng lần này em không giết Nhạc Yên Nhi đâu.

Anh thông minh lắm, kết hôn với cô ta thì dù mọi người chấp nhận hay không, cô ta cũng đã là người nhà họ Dạ về mặt luật pháp rồi.

Nếu cô ta chết, vậy gia tộc sẽ điều tra đến cùng, vậy thì phiền cho em lắm.

Em lười, không thích phiền toái, thế nhưng đôi khi phiền toái tìm đến mình, em cũng không ngại giải quyết đâu, chẳng biết anh cả có sẵn sàng không thôi.

Trái với Anjoye lòng vòng, Dạ Đình Sâm nói thẳng:

- Cậu muốn tôi làm gì? Đôi mắt hắn sắc như mắt ưng khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Thấy Dạ Đình Sâm thẳng thắn như vậy, Anjoye cười càng vui:

- Anh cả, trong ngăn kéo sau lưng anh có một bản hợp đồng, chỉ cần anh ký nó là em thả chị dâu ngay.

Hợp đồng? Có thể khiến Anjoye tốn công như vậy, đây chắc chắn không phải một hợp đồng nhỏ, chỉ sợ rằng phải tốn mấy chục triệu, thậm chí mấy trăm triệu mới giải quyết được.

Mắt Dạ Đình Sâm lóe lên một tia sáng, hắn quay người, lấy hợp đồng trong ngăn kéo ra đọc kỹ một lượt, sự hung bạo cuồn cuộn trong mắt.

Đây là hợp đồng từ bỏ quyền kế thừa tài sản nhà họ Dạ! Nội dung trong hợp đồng rất chi tiết, điều khoản nào cũng viết rất cẩn thận, gần như không có bất kỳ sơ hở nào.

Một khi Dạ Đình Sâm ký nó, vậy hắn sẽ không thể thừa kế bất cứ tài sản nào của nhà họ Dạ, cũng tương đương với việc rời khỏi gia tộc mà không mang theo xu nào.

Nhìn hắn cẩn thận lật giở hợp đồng, tim Anjoye đập thình thịch.

Kế sách đã chuẩn bị lâu như vậy, thành bại đều dựa cả vào giây phút này đây, chỉ còn xem Nhạc Yên Nhi quan trọng với Dạ Đình Sâm tới đâu, liệu hắn có chấp nhận hy sinh hay không thôi.

Thật ra, căn cứ theo tính cách lạnh lùng của Dạ Đình Sâm, hắn sẽ không để tâm tới một người phụ nữ, thế nhưng dựa trên cách họ ở chung, Anjoye thấy ý nghĩa của Nhạc Yên Nhi với Dạ Đình Sâm có lẽ không tầm thường.

Vậy nên anh ta đánh cược, để xem sau Dung Niệm Ngữ, Dạ Đình Sâm liệu có hy sinh Nhạc Yên Nhi không.

- Tôi ký là cậu sẽ thả cô ấy ngay? Dạ Đình Sâm đọc hết hợp đồng, hắn ngẩng lên nhìn Anjoye, thờ ơ hỏi.

Anjoye vô cùng căm hận sự tỉnh táo và bình tĩnh này của hắn, vốn tưởng khi thấy bản hợp đồng này, ít ra khuôn mặt lạnh nhạt của Dạ Đình Sâm sẽ bị xé rách, chẳng ngờ hắn lại tỏ vẻ không hề bị ảnh hưởng.

- Phải, chỉ cần anh ký thì em giữ cô ta lại đâu còn lợi ích gì.

Dạ Đình Sâm không chần chừ:

- Được, tôi ký.

Hắn cầm lấy cây bút trên bàn, nhanh chóng ký tên mình xuống cuối hợp đồng.

Dạ Đình Sâm cầm hợp đồng đưa về phía Anjoye.

Trong khoảnh khắc Dạ Đình Sâm đặt bút ký, Anjoye ngạc nhiên trợn to mắt, cơ hồ là phải nín thở để theo dõi, chẳng ngờ tâm nguyện hơn hai mươi năm lại được thực hiện dễ dàng như vậy.

Anjoye ngỡ mình như đang mơ, thấy Dạ Đình Sâm đi về phía mình, anh ta mới giật mình, vội nói:

- Anh đừng đến đây, em tự qua lấy! Cho dù đang ở địa bàn của mình, Dạ Đình Sâm lại lẻ loi, thế nhưng Anjoye vẫn lo lắng Dạ Đình Sâm sẽ giở trò.

Năng lực của anh cả quá mạnh, IQ lại quá cao, không thể lơ là.

Anjoye vẫn chĩa súng vào Nhạc Yên Nhi, cẩn trọng bước lại, giật lấy bản hợp đồng trong tay Dạ Đình Sâm rồi trở về vị trí cũ, lật tới trang cuối, nhìn chữ ký dưới góc phải.

Dạ Đình Sâm ký thật!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom