• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Đôi môi của Nhạc Yên Nhi bỏng rát.
Cô trợn tròn mắt, không dám tin mà nhìn người đàn ông bên trên mình, quên cả phản kháng.
Khi còn ở hội quán Baker, hắn đã cưỡng hôn mình một lần, giờ lại nữa? Rốt cuộc thì Dạ Đình
Sâm xem mình là gì?
Chờ khi Nhạc Yên Nhi hồi thần định phản ứng lại thì người đàn ông kia đã nhận ra ý định của
cô, tay cô vừa giơ lên đã bị hắn túm lấy, kéo lên đỉnh đầu, tay hắn như gông cùm xiềng xích trói
chặt cô.
Bị hôn mãnh liệt lại thêm không thể cử động tay, Nhạc Yên Nhi vô cùng hoảng sợ.
Còn sợ hơn cả lúc ở hội quán Baker, cô ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Nhạc Yên Nhi bất lực, cô chỉ có thể cắn mạnh vào lưỡi Dạ Đình Sâm, tranh thủ lúc hắn rời khỏi
môi mình vì đau, cô kêu ầm lên:
- Dạ... Dạ Đình Sâm... Anh điên rồi à?
Khuôn mặt Dạ Đình Sâm cách mặt cô chưa tới mười cm, thở hổn hển, nghe thấy cô nói thế, hắn
cười lạnh, tự giễu nói:
- Chỉ sợ là tôi điên thật rồi.
Dạ Đình Sâm thế này quá lạ lẫm, quá điên cuồng, quá nguy hiểm, Nhạc Yên Nhi thấp thỏm lo
âu.
- Chẳng phải cô muốn biết tôi có phải đồng tính luyến ái hay không à? Vậy cứ để tôi tự chứng
minh cho cô thấy!
Chứng minh? Chứng minh thế nào?
Nhạc Yên Nhi chưa kịp hiểu rõ ý của Dạ Đình Sâm, hắn đã tiếp tục hôn.
Lần này, tay hắn không còn quy củ nữa mà giật phăng chiếc chăn đang bao quanh người cô ra,
vuốt ve thân thể mềm mại của cô.
Khi nãy, lễ phục của cô đã bị cởi sạch, bây giờ cơ thể gần như bại lộ hết, bàn tay to lớn và nóng
bỏng của hắn vuốt ve tới đâu thì như châm lửa tới đó, nhiệt độ nóng rực dâng lên.
Trong nụ hôn này, Nhạc Yên Nhi hiểu ra vấn đề.
Hắn muốn chiếm lấy mình!
Chết tiệt, Dạ Đình Sâm không phải gay!
Nhạc Yên Nhi vừa cuống vừa tức, cô không kịp nghĩ vì sao Anjoye phải lừa mình, bây giờ cô chỉ
muốn phản kháng mà thôi.
Nhưng cho dù cô có cố gắng giãy giụa đến đâu thì cơ thể đàn ông rắn chắc vẫn đè nặng bên
trên, sự vặn vẹo cơ thể của cô chẳng khác nào như gió lay cây, hoàn toàn vô nghĩa, ngược lại,
nó còn khiến Dạ Đình Sâm điên cuồng hơn, hắn lại càng ra sức hoành hành trên cơ thể cô.
Cô nói hắn là gay, vậy hắn sẽ tự chứng minh cho cô thấy.
Lần này, Dạ Đình Sâm hoàn toàn không còn do dự, hắn muốn có được cô.
Hôm sau.
Nắng ấm dần lên, ánh nắng xuyên qua khe hở của tấm rèm dày và nặng, chiếu vào căn phòng
bừa bộn.
Dường như cảm thấy ánh mắt trời chói mắt, người trên giường vô thức nhíu mày, co người vào
chăn, khó chịu trở mình rồi lại mơ màng thiếp đi.
Dạ Đình Sâm đã dậy từ lâu, hắn chăm chú ngắm gương mặt say ngủ của Nhạc Yên Nhi, khi cô
xoay người để lộ ra những dấu hôn chi chít trên da thịt trắng ngần, vừa nhìn thấy đã giật mình,
hắn không khỏi tự trách.
Tối qua là do hắn quá phóng túng, hẳn là nên dịu dàng hơn.
Nhưng không thể hoàn toàn trách hắn được, Nhạc Yên Nhi quá hấp dẫn, vốn chỉ muốn trừng
phạt nhưng chẳng ngờ thưởng thức được hương vị của cô hắn mới thấy không thể ngừng lại
được, hệt như ăn được món ngon người ta sẽ cứ muốn ăn mãi.
Hắn có chướng ngại tâm lý rất nặng, ngay cả chuyên gia trị liệu tốt nhất ở nước ngoài cũng
không thể chữa cho hắn, mỗi khi tới gần phụ nữ là hắn sẽ cảm thấy chán ghét, thế nhưng với
Nhạc Yên Nhi hắn chỉ muốn lại gần, chỉ muốn tìm hiểu sâu hơn.
Đây chính là ma lực của em sao?
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén tóc vương bên gò má của Nhạc Yên Nhi ra sau, khuôn mặt
nhỏ lộ ra, dáng ngủ yên tĩnh, da thịt trắng nõn như một đứa bé mang theo ngây thơ mê người.
Dạ Đình Sâm động lòng, hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Nhạc Yên Nhi, trong mũi hắn bây giờ
đều là hương vị ngọt ngào của cô, thanh đạm và thuần khiết, có một không hai.
Sau đó, hắn rón rén xuống giường, kéo kín lại rèm cửa, chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng,
chỉ mong cô có thể ngon giấc.
Nhạc Yên Nhi nằm trên giường, cô ngủ say, hoàn toàn không biết tất cả mọi việc.
Dạ Đình Sâm ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi xuống nhà.
Vẫn còn sớm, quản gia Thẩm đang giao việc cho người hầu, thấy Dạ Đình Sâm đã dậy, ông ngạc
nhiên, vội cúi người chào:
  • Buổi sáng tốt lành, thiếu gia.
  • Ừ.
Dạ Đình Sâm đáp lại.
- Chuẩn bị bữa sáng cẩn thận cho tôi, phải đủ chất, tối qua Yên Nhi rất mệt, cần bổ sung dinh
dưỡng.
Vợ chồng tân hôn mà nói ra mấy lời như "tối qua rất mệt"...
Ngay cả người kiến thức rộng rãi như quản gia Thẩm, nghe vậy cũng không khỏi đỏ mặt.
Quản gia Thẩm khẽ húng hắng hai tiếng rồi mới bảo người hầu mau đi chuẩn bị.
- Lát nữa ăn sáng xong thì mang tất cả đồ đạc của Yên Nhi vào phòng tôi.
Nghe được lời dặn này, quản gia Thẩm vui ra mặt.
Thiếu gia và thiếu phu nhân kết hôn đã lâu mà vẫn luôn chia phòng ngủ, quản gia Thẩm vẫn
thầm lo cho quan hệ của hai người. Ông hiểu tính thiếu gia nhà mình, vừa cao ngạo vừa lạnh
lùng, mặc dù IQ rất cao nhưng EQ lại đáng lo, chỉ sợ sẽ không cúi đầu trước phụ nữ. Thiếu phu
nhân thì ngại ngùng nhưng lại cứng rắn, nếu hai người có mâu thuẫn thì sẽ không có ai chịu
thua, vậy biết phải làm sao.
Bây giờ thấy thiếu gia như được khai sáng, không chỉ ngủ cùng thiếu phu nhân mà còn chuyển
hết đồ của cô sang phòng mình, có thể thấy được quan hệ của họ đã đến một giai đoạn mới.
Vậy là quản gia Thẩm vui vẻ đáp:
- Vâng, thiếu gia có còn dặn dò gì không?
Dạ Đình Sâm như nghẹn họng, sắc mặt kỳ lạ như không thể nói thành lời.
Quản gia Thẩm nhìn hắn lớn lên, đã rất lâu rồi không thấy dáng vẻ này của hắn, ông lập tức
cảm thấy tò mò với những lời mà hắn muốn nói.
Dạ Đình Sâm do dự, dường như đã hết cách, chỉ đành nói:
  • Nếu như tôi làm cô ấy tức giận thì phải làm gì?
  • Khụ khụ...
Quản gia Thẩm hoàn toàn không ngờ Dạ Đình Sâm sẽ nói ra một câu như vậy, ông giật mình
đến độ sặc nước miếng, một lúc lâu sau mới hết, đáp lại:
- Thiếu gia làm thiếu phu nhân giận?
Dạ Đình Sâm cứng mặt, sắc mặt không tự nhiên nhưng vẫn gật đầu.
Quản gia Thẩm có thể suy đoán từ biểu tình của Dạ Đình Sâm rằng trong chuyện này có nhiều
bí ẩn, ông thăm dò:
- Không biết vì sao thiếu gia lại khiến thiếu phu nhân giận?
Dạ Đình Sâm nhếch môi nhưng lần này hắn không đáp.
Hắn đâu thể nói với quản gia Thẩm là tối qua hắn đã cưỡng ép Nhạc Yên Nhi, vậy thì ông sẽ
nhìn hắn thế nào.
Sáng nay, khi tỉnh dậy, ngay cả bản thân hắn cũng không tin nổi mình từ nhỏ đã luôn tỉnh táo lý
trí, nhận được giáo dục cao cấp, quan trọng nhất là luôn tự chủ, là một người thừa kế không có
bất cứ ham muốn gì mới có thể dẫn dắt gia tộc đi tới thời kỳ huy hoàng, điểm này hắn luôn làm
tốt hơn người thường rất nhiều.
Nhưng tối qua, tự chủ mà hắn luôn kiêu ngạo đã hoàn toàn sụp đổ, hắn như lên cơn điên, cho
dù cô cầu xin tha thứ hết lần này tới lần khác nhưng hắn vẫn không dừng lại, hắn tham luyến
hương vị ngọt ngào của cô.
Như một tên nghiện đã tốn hết công sức để có được cây thuốc phiện hằng mong, hắn sa vào
đó, không có thuốc chữa.
 
Advertisement
  • Chương 153

Nghe được câu này, Nhạc Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng không khác gì tử tù được nghe lời ân xá.

Dù thế nào đi nữa, trong tiềm thức của Nhạc Yên Nhi, cô luôn tin rằng Dạ Đình Sâm sẽ không làm gì tổn thương tới mình, ít ra thì hắn đáng tin hơn so với Anjoye nhiều lắm.

Dù sao Dạ Đình Sâm cũng đã tốn biết bao công sức để đuổi theo ra tận ngoài biển thế này, nhất định là để cứu cô.

Tâm trạng Anjoye thì không thoải mái như vậy.

Vốn đã sắp đè được lên người Nhạc Yên Nhi để bắt đầu đêm vui vẻ đầu tiên của họ, nghe thấy lời này, anh ta giật bắn người ngã xuống giường.

Sau đó, cảm thấy mất mặt, thẹn quá hóa giận quát:

- Làm sao lại tìm được nhanh thế? Các người nói không để lại dấu vết cơ mà? Người bên ngoài lập tức đáp lại:

- Thưa Nhị thiếu, hẳn là thiếu gia đã thông qua vệ tinh để xác định vị trí du thuyền của chúng ta.

  • Đồ ăn hại, không tắt định vị được à?
  • Nếu tắt định vị trên biển thì chúng ta không thể xác
định phương hướng được.

Anjoye nghẹn họng, sau đó tiếp tục nổi giận đùng đùng:
  • Còn bao lâu anh ta tới?
  • Khoảng năm phút ạ.
Anjoye nhảy dựng lên:

- Thế còn nói nhảm lắm vậy làm gì? Sao không báo sớm? Đồ ăn hại! Chẳng ngờ kế hoạch chuẩn bị từ lâu của mình lại bị Dạ Đình Sâm nhìn thấu, nếu hắn tới đây, vậy mọi cố gắng trong hơn một tháng nay sẽ trở thành công cốc trong nháy mắt, Anjoye giận tới nghiến răng.

Anh ta đứng lên, đang chuẩn bị ra ngoài giải quyết chuyện này thì thấy Nhạc Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết nghĩ gì, Anjoye che giấu vẻ bối rối của mình, nhíu mày nở một nụ cười xấu xa.

- Hừ, chẳng phải mới khóc lóc sao, giờ nghe thấy chồng đến là hết sợ rồi hả? Nói rồi, anh ta lại tới gần Nhạc Yên Nhi, ngón tay sờ lên mặt cô, khẽ phất qua hàng mi dày.

Nhạc Yên Nhi ghét bỏ quay đầu sang một bên để tránh khỏi tay Anjoye:

- Đừng động vào tôi.

Thấy hành động này của Nhạc Yên Nhi, nụ cười của Anjoye chuyển thành cười lạnh, anh ta nắm cằm khiến cô không thể động đậy được nữa.

- Chị quả là khiến tôi mở mắt đấy, xem ra chị có bản lĩnh hơn người kia nhiều.

Được lắm, lần này mắt nhìn người của anh cả khá hơn trước một chút rồi, hy vọng chị sẽ không rơi vào kết cục giống cô gái kia.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.

Cô gái kia là ai? Hình như còn có rất nhiều bí ẩn mà mình không biết.

Anjoye cười khùng khục:

- Nhưng mà chỉ cần chị còn ở bên cạnh anh ta thì em sẽ không bỏ qua cho chị đâu, bởi lẽ trò chơi giữa hai chúng tôi sẽ không bao giờ kết thúc.

Cứ chờ đấy, trò hay còn ở phía sau.

Nghe thấy lời nói quái gở của Anjoye, Nhạc Yên Nhi nhíu mày, mấy chữ "trò hay" khiến cô cảm thấy bất an, cơ thể cũng lạnh buốt.

Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, lần này, Anjoye chẳng chờ đến lúc người đứng ngoài lên tiếng đã lấy một ống tiêm trong ngăn kéo ra, đâm vào tay Nhạc Yên Nhi.

Cảm nhận chất lỏng dần đi vào cơ thể, Nhạc Yên Nhi mở to mắt, kinh hoàng nhìn Anjoye.

Cuối cùng, thuốc gần như có tác dụng ngay lập tức, cô không thể chống lại phản ứng sinh lý, mí mắt dần nặng trĩu, ý thức mơ hồ, sau đó lại rơi vào hôn mê.

Anjoye ném ống tiêm đi, đứng trước giường nhìn khuôn mặt yên tĩnh khi ngủ của Nhạc Yên Nhi, lạnh lùng hỏi người ở ngoài:

- Dạ Đình Sâm đến rồi à? Năm phút, hoàn toàn không đủ thời gian chạy trốn, vậy nên Anjoye không định chạy.

  • Vâng, đã thấy thuyền của ngài ấy.
  • Anh ta mang theo bao nhiêu người?
  • Trên boong có tám người, không biết bên trong còn
hay không.

Anjoye nở một nụ cười quái dị.

Chẳng sao, Dạ Đình Sâm biết Nhạc Yên Nhi đang nằm trong tay mình chắc chắn sẽ không dám tùy tiện hành động.

Quyền chủ động lần này nắm trong tay mình.

Trong mắt Anjoye là vẻ điên cuồng:

- Lái thuyền về hướng đá ngầm đi.

Người ở ngoài biết rõ tính cách của anh ta, gã lo lắng nói:

- Thiếu gia, không biết sẽ xảy ra chuyện gì ở đó, chúng ta không thể đảm bảo được điều gì, thế này quá nguy hiểm.

Nụ cười của Anjoye càng rõ hơn.

- Nguy hiểm mới thú vị.

Anjoye cùng thủ hạ đi tới boong thuyền, thấy trên chiếc du thuyền cách đó không xa là Dạ Đình Sâm đang nghiêm túc nhìn mình, đằng sau hắn là một đám người mặc đồ đen.

Thủ hạ của Anjoye mở một chiếc ô che nắng lớn đặt trên boong thuyền, sau đó là ghế dựa.

Anjoye nhàn nhã nằm xuống, bưng ly vang đỏ, thoải mái như đang đi nghỉ phép vậy.

Ánh mắt Dạ Đình Sâm như dao làm bằng băng, lạnh thấu xương, xuyên qua mặt biển bắn tới chỗ Anjoye.

- Cậu to gan lắm, dám ra tay với cô ấy.

Anjoye híp mắt cười:

- Anh cả, em nhát gan lắm, đừng dọa em.

Anh dọa em như thế, em chẳng biết mình sẽ gây ra chuyện gì đâu.

- Nói đi, cậu muốn gì.

Trên boong du thuyền đối diện, Dạ Đình Sâm đứng thẳng, bầu không khí xung quanh hắn rất lạnh, dù cho hắn đang đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại tỏa ra hơi thở lạnh thấu xương như ngày đông giá rét.

Anjoye nhìn người đàn ông kia, vẻ trêu tức trong mắt dần nhạt đi.

Phải, làm sao hắn có thể mất bình tĩnh được, người đàn ông kia từ nhỏ tới lớn vẫn luôn như vậy, luôn dự đoán được mọi việc.

Bọn họ đang trong một cuộc chiến bắt đầu từ hai mươi năm trước, nhưng tới tận bây giờ, mình chưa bao giờ thắng nổi.

Anjoye hận thấu xương sự bình tĩnh đáng chết kia.

Dạ Đình Sâm càng bình tĩnh, càng hờ hững thì mình càng bị đối lập, cứ như mình tốn công sức bày mưu tính kế nhưng vẫn chỉ là thứ nhãi nhép mà thôi.

Thế nhưng anh ta từng thấy Dạ Đình Sâm sụp đổ, đó là vào mười năm trước.

Nhớ tới sự kiện kia, mắt Anjoye lại lộ vẻ điên cuồng.

Nếu có thể phá hủy Dạ Đình Sâm, anh ta không ngại diễn thêm lần nữa.

Nghĩ đến đây, Anjoye cười rộ lên, xua tay với thủ hạ, đồng thời nói cho Dạ Đình Sâm:

- Anh cả nói quá lời rồi, em muốn gì được chứ? Chẳng qua em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.

Ấy, nhưng mà bên đó nhiều người như vậy, em thật sự rất sợ, em biết đó toàn là quân đội riêng của nhà họ Dạ cả, nhưng đáng tiếc là họ chỉ nghe lời của người thừa kế là anh, vậy xin anh cả để bọn họ lui cả đi, rồi hai anh em chúng ta trò chuyện.

Quân đội riêng của nhà họ Dạ chính là thứ mà Anjoye luôn muốn có, một tổ chức được thành lập từ lính đặc chủng, có thể làm biết bao nhiêu việc, vậy mà họ lại chỉ nghe chỉ thị từ người thừa kế, nếu mình có được đám người này thì tốt biết bao.

Yêu cầu này của Anjoye là rất vô lý, trên đại dương mênh mông, du thuyền của Dạ Đình Sâm có rất nhiều người, bảo hắn cho những người này rút lui như vậy, chẳng lẽ để họ bơi về bờ? Trần Lạc đứng bên cạnh Dạ Đình Sâm cũng hiểu Anjoye đang cố tình gây sự.

Cậu nhíu mày, bước lên một bước nhắc nhở hắn:

- Chủ tịch, Nhị thiếu đang làm khó ngài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom