• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ thở dài, không biết phải làm sao mới tốt.
Hắn vươn tay, bế Nhạc Yên Nhi lên, chuẩn bị đưa cô về phòng.
Dạ Đình Sâm đã rất nhẹ nhàng nhưng khi tay vừa đụng đến lưng Nhạc Yên Nhi, trong lúc mơ
màng, cô cũng đau đến nhíu mày.
Hắn lập tức nhận ra sự thay đổi của Nhạc Yên Nhi, hắn chuyển tay qua bả vai cô, tránh đi phần
lưng, lúc này cô mới từ từ giãn khuôn mặt ra.
Dạ Đình Sâm bế Nhạc Yên Nhi về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cởi bộ lễ phục của
cô ra, bây giờ hắn mới thấy trên tấm lưng trắng mịn như ngọc của cô là một khoảng tím bầm.
Chẳng trách khi nãy bị chạm vào lưng, Nhạc Yên Nhi đã nhíu mày.
Hắn nhớ lại lúc mình đuổi tới nhà kho, Nhạc Yên Nhi đang bị Lâm Đông Lục dồn vào kệ hàng,
hẳn là lúc ấy cô đã bị thương sau lưng.
Dạ Đình Sâm đau lòng.
Da thịt Nhạc Yên Nhi trắng nõn, mềm mịn như sương như tuyết, vậy nên khoảng tím bầm do
máu đọng này trông càng nổi bật, có thể tưởng tượng ra khi ấy cô đã đau thế nào.
Dạ Đình Sâm lấy thuốc trong hộp ra, ngồi bên mép giường, dùng bông tăm cẩn thận bôi thuốc
cho cô từng chút một.
Có lẽ do đụng phải chỗ đau, Nhạc Yên Nhi cau mày rên khẽ, lông mi run run, cô từ từ mở mắt.
Dạ Đình Sâm đang chăm chú bôi thuốc nên không nhận ra Nhạc Yên Nhi đã tỉnh, cô mơ màng
mở to mắt, cảm thấy người lành lạnh nên cô cúi nhìn, thấy mình đã bị cởi sạch đồ, cô giật nảy.
- Dạ Đình Sâm, anh làm gì thế?
Nhạc Yên Nhi bật dậy, cô túm chăn quấn quanh người, đề phòng nhìn Dạ Đình Sâm.
Trong đầu cô liền xuất hiện cảnh lúc tối tại hội quán Baker khi Dạ Đình Sâm cưỡng hôn mình,
bây giờ Dạ Đình Sâm không hề hỏi ý kiến mà đã cởi sạch quần áo của cô, cô cảm thấy vừa thẹn
vừa nhục, liền nói:
- Anh cưỡng hôn còn chưa đủ, còn định cưỡng dâm nữa à?
Thấy hành động đề phòng lại thêm lời nói khó nghe của Nhạc Yên Nhi, vẻ dịu dàng trong mắt
Dạ Đình Sâm lập tức biến mất, tất cả biến thành sương lạnh, sắc mặt hắn vô cùng khó nhìn.
Dạ Đình Sâm chẳng nói chẳng rằng, vứt thuốc xuống đất, đứng dậy định ra khỏi phòng.
Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới nhận ra khi nãy Dạ Đình Sâm đang bôi thuốc giúp mình, cô nhớ lại
sau lưng mình hẳn đã bị thương nặng, ngay cả bản thân cô cũng quên mất vậy mà Dạ Đình Sâm
còn nhớ.
Biết mình lại nói sai, Nhạc Yên Nhi bối rối, cô vươn tay nắm lấy vạt áo Dạ Đình Sâm để hắn
ngừng bước:
- Chờ đã!
Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn cô, đôi môi hắn nở một nụ cười mỉa mai rất lạnh:
- Sao, không sợ tôi cưỡng bức cô nữa à?
Nhạc Yên Nhi xấu hổ, cô lúng túng nói:
  • Xin lỗi anh, tôi... khi nãy tôi còn chưa tỉnh, không thấy anh đang làm gì, tôi không biết...
  • Không biết cái gì, không biết tôi có cưỡng bức cô hay không à?
Dạ Đình Sâm ngắt lời Nhạc Yên Nhi, còn cố ý xuyên tạc ý cô.
Có thể thấy lời nói khi nãy của Nhạc Yên Nhi đã khiến Dạ Đình Sâm canh cánh trong lòng.
Nhạc Yên Nhi chỉ có thể cố gắng giải thích:
- Tôi không có ý đó, Dạ Đình Sâm, đúng là tôi nói không biết lựa lời, tôi nhận sai, nhưng cũng
không thể trách tôi hết được, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt anh cũng biết đấy, lại thêm khi nãy
ở hội quán Baker anh đã làm vậy với tôi, nên tôi mới vô ý nghĩ tới vấn đề đó thôi...
Dạ Đình Sâm cười lạnh, trong mắt hắn chỉ có băng tuyết, đôi môi mỏng thốt ra những lời cay
nghiệt:
- Vô ý? Xem ra hình tượng tội phạm cưỡng dâm của tôi trong lòng cô là thâm căn cố đế rồi.
Nhạc Yên Nhi đau đầu, người đàn ông này thông minh quá, không thể dùng lời nói lừa gạt hắn
được, thế nhưng hắn lại quá bá đạo, luôn coi thường cảm nhận của người khác.
- Không phải, tôi biết anh không thích vậy, dù sao anh cũng là gay, trên bản chất thì anh chẳng
hề thích phụ nữ, tôi không nên hoài nghi anh, là lỗi của tôi.
Nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói thế, đôi mi đang khép của Dạ Đình Sâm liền mở ra, trong mắt hắn
là sóng ngầm cuồn cuộn, hắn giơ tay lên, nắm cằm Nhạc Yên Nhi, nheo mắt lại, vẻ mặt không
tốt đẹp gì.
- Cô nói tôi là gì?
Nhạc Yên Nhi biết mình lỡ lời, cô hối hận chết đi được.
Không một ai muốn bị người khác đâm vào chỗ đau cả, nhất là quần thể có xu hướng tính dục
thiểu số như hắn thì hẳn là càng không thích.
- Không có... không có gì, tôi nói sai rồi.
Lời giải thích không có bất kỳ sức thuyết phục nào của Nhạc Yên Nhi chẳng hề khiến Dạ Đình
Sâm lay chuyển, ánh mắt hắn lạnh vô cùng:
- Ai nói với cô?
Nhạc Yên Nhi thấy lực tay trên cằm mình không hề thay đổi, thậm chí còn dùng sức mạnh hơn,
cô quyết định nói thật:
- Anh… anh không cần phải giấu, Anjoye đã nói cho tôi biết lâu rồi, anh là đồng tính luyến ái,
không hề yêu phụ nữ, tôi cũng đã biết về mối quan hệ của hai người rồi.
Nói xong câu đó, Nhạc Yên Nhi trơ mắt nhìn Dạ Đình Sâm, ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh,
không hề có bất cứ tình cảm nào.
- Anjoye?
Dạ Đình Sâm khẽ hỏi, giọng lạnh hơn băng còn mang theo hơi thở nguy hiểm như đến từ địa
ngục.
Nhạc Yên Nhi không biết vì sao mình lại sợ hãi, cô muốn xuống giường, thoát khỏi khống chế
của Dạ Đình Sâm.
Nhưng chẳng ngờ vừa động đậy, Dạ Đình Sâm đã áp sát, hắn ấn cô xuống giường, đè lên người
cô.
Chiếc giường mềm mại lún sâu, Nhạc Yên Nhi vô cùng bất an, cô còn chưa kịp nói gì thì giọng
của người đàn ông lạnh lùng bên trên đã vang lên:
- Cô lại có liên hệ với Anjoye nữa, cuối cùng thì cô coi tôi là gì?
Hơi thở khi nói chuyện của Dạ Đình Sâm phả lên mặt Nhạc Yên Nhi, cô khẽ nheo mắt, lông mi
cụp xuống khiến cô không thấy rõ khuôn mặt lạnh băng của Dạ Đình Sâm, thế nhưng cô có thể
cảm giác được sự tức giận đang cuộn trào quanh hắn.
Nhạc Yên Nhi không biết mình nói sai ở đâu mà lại đâm trúng vào cơn giận của Dạ Đình Sâm,
cô đành giải thích:
  • Không phải, là Anjoye chủ động tìm tôi, cậu ấy chỉ có lòng tốt nói cho tôi biết sự thật mà thôi.
  • Sự thật?
Nhạc Yên Nhi ấm ức lắm, giọng nói cô run rẩy, từng chữ cố thoát khỏi cổ họng:
  • Anh chẳng chịu nói gì với tôi cả, chẳng lẽ cũng không để cho người khác nói cho tôi à?
  • Nhạc Yên Nhi, não cô dùng để trang trí à? Thà tin người khác cũng không chịu tin tôi?
Giọng nói của Dạ Đình Sâm như một lưỡi dao lạnh lẽo làm từ băng, xoáy vào lòng Nhạc Yên
Nhi.
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy tình cảm mãnh liệt trong đôi mắt đen kia làm cô chột dạ.
Rõ ràng mình không làm gì sai thì sao phải chột dạ? Vì sao mình không thể chống lại được đôi
mắt này?
Đôi môi đầy đặn của Nhạc Yên Nhi run nhẹ:
- Tin anh cái gì cơ? Tôi không hiểu ý anh.
Cô lập tức hiểu ngay sau đó.
Dạ Đình Sâm cúi đầu, chiếm lấy đôi môi mềm của Nhạc Yên Nhi, sức mạnh bá đạo không để
cho người đối diện từ chối, hắn mạnh mẽ xâm lược như muốn nuốt cô vào bụng vậy.
 
Advertisement
  • Chương 152

Xuyên thấu qua khoảng nhỏ kia, Nhạc Yên Nhi thấy phía ngoài là trời xanh bao la, tiếng nước tung bọt cuồn cuộn truyền vào tai khiến cô dần tuyệt vọng.

- Chúng ta đang trên biển? Nếu như đang ở đất liền, chí ít cô còn có thể mong chờ Dạ Đình Sâm tới cứu, nhưng Anjoye lại đưa cô ra biển, biển rộng mênh mông làm sao Dạ Đình Sâm tìm nổi? Thấy vẻ tuyệt vọng của Nhạc Yên Nhi, Anjoye như đang nhìn thấy một việc vui mừng, đắc ý cười rộ lên.

- Em đã nói sẽ đưa chị tới một chỗ rất vui mà, chắc chắn chị sẽ thích.

Sao nào, không tệ ha? Nhạc Yên Nhi nhìn xoáy vào Anjoye:

- Đến bây giờ cậu nói thật với tôi được chưa? Cuối cùng thì cậu là ai? Thân phận giả, vậy chỉ sợ cái tên này cũng chẳng phải là thật nhỉ? Anjoye nghe cô hỏi vậy thì cười híp mắt, lắc đầu:

- Chị à, chị hiểu lầm rồi, tên em là Anjoye thật đấy, không lừa chị đâu, chỉ là em che giấu một chi tiết nhỏ xíu thôi.

Em xin tự giới thiệu một lần nữa, em tên Anjoye, họ Dạ, là em trai Dạ Đình Sâm, cũng là cậu hai nhà họ Dạ.

Nhạc Yên Nhi giật mình, kinh ngạc nhìn người trước mắt.

Dù cho nghĩ nát óc đi nữa, cô cũng không ngờ nổi người này chính là cậu hai luôn có hành tung bí ẩn của nhà họ Dạ, Anjoye Dạ! Cho nên ngay từ khi vừa kết hôn, cô đã rơi vào bẫy của Anjoye! Vậy mà cô vẫn luôn tin mọi chuyện là thật, luôn để lộ tất cả mọi chi tiết khi mình ở bên Dạ Đình Sâm cho kẻ này!

- Cậu! Hèn hạ! Vô liêm sỉ! Nhạc Yên Nhi giận dữ mắng.

Nghe thấy câu mắng chẳng đâu vào đâu của Nhạc Yên Nhi, Anjoye chỉ cười, y lơ đãng nhấp một ngụm rượu.

- Đánh giá của chị và Dạ Đình Sâm về em quả là vô cùng nhất trí, em vẫn luôn không hiểu nổi vì sao anh ta thích chị, bây giờ thì đã thấy hai người có điểm giống nhau rồi đấy.

Nhạc Yên Nhi tức đến độ mắt cũng sắp nảy lửa, cô nghiến răng:

- Cậu đưa tôi đến đây là muốn làm gì? Anjoye đi tới bên giường, quan sát Nhạc Yên Nhi từ trên xuống dưới, nhìn đến độ Nhạc Yên Nhi cảm thấy sợ hãi rồi mới lắc đầu:

- Bé quá.

Nhạc Yên Nhi sững sờ, câu này có ý gì?

- Ngực bé thế này chỉ sợ có mình tên chẳng nhìn được mấy người phụ nữ như Dạ Đình Sâm mới chịu được.

Mà thôi cũng thông cảm, dù sao cũng là lần đầu được ăn thịt heo mà.

Thịt heo?! Mày mới là thịt heo! Cả nhà mày đều là thịt heo! Nhạc Yên Nhi giận đến đỏ bừng mặt, cô chỉ hận mình không thể bật dậy mà đánh cho tên kia một trận, thế nhưng tay chân đều bị trói, cô chỉ có thể dùng miệng để biểu đạt phẫn nộ của bản thân:

- Đồ lưu manh! Nhìn cái gì?! Anjoye mỉm cười:

- Tò mò thôi, dù sao chị cũng là người phụ nữ đầu tiên mà anh trai em thích sau bao nhiêu năm mà, em phải nghiên cứu cẩn thận xem vì sao một người tướng mạo bình thường, dáng như tấm phản, IQ còn thấp thế này anh ấy yêu thích chứ.

Nhạc Yên Nhi gằn từng chữ:

- Không liên quan gì đến cậu! Anjoye bỗng đặt tay lên cánh tay Nhạc Yên Nhi, nơi nào bị ngón tay xẹt qua, nơi đó liền nổi da gà.

- Chị nói xem, nếu chị mang thai con của tôi thì anh trai tôi còn cần chị không?

- Cậu nói gì? Nhạc Yên Nhi cứ nghĩ mình nghe nhầm.

Anjoye cười như một đứa bé ngây không hiểu sự đời, chỉ là trong mắt lại ánh lên sự độc ác.

- Thật ra chuyện anh cả có phải gay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần gia tộc biết đến chướng ngại tâm lý của anh ta, biết anh ta không thể khai chi tán diệp cho gia tộc thì chị nghĩ anh cả còn có thể kế thừa sản nghiệp của gia tộc à? Mà chị là người phụ nữ duy nhất được anh ấy để ý trong mười mấy năm nay, nếu chị mang thai đứa con của em thì chắc hẳn đó sẽ là đả kích cực lớn với anh ta, có khi cả đời này anh ta cũng không muốn đụng vào bất cứ người phụ nữ nào nữa cũng nên.

- Đừng nằm mơ, không đời nào tôi có con của cậu được.

Cô sẽ không giúp Anjoye hại Dạ Đình Sâm, đừng nói đến chuyện này còn hại đến chính cô, Nhạc Yên Nhi dứt khoát từ chối.

- Cô gái ngốc nghếch ơi, chị không biết rõ tình hình bây giờ rồi, chị cho là em đang hỏi ý kiến chị à? Chúng ta sẽ ở trên du thuyền một tháng, trong một tháng này chị sẽ là người phụ nữ của em, em sẽ cố gắng để chị có bầu ha.

- Cậu điên rồi! Anjoye, cậu biết mình đang làm cái gì ư? Nhạc Yên Nhi hoảng sợ, cô thấy Anjoye đang tới gần, anh ta không hề không đùa.

Tay chân cô không ngừng giãy giụa, tơ lụa tạo thành dây trói rất chắc, dù chúng không cứa lên da thịt mềm mại của cô nhưng có thể đảm bảo cô không vùng ra nổi.

Anjoye vuốt ve cánh tay Nhạc Yên Nhi, cẩn thận cảm nhận rồi bình luận, lời nói có ý tán thưởng:

- Dù ngực của chị nhỏ nhưng da lại rất mướt, cuối cùng cũng tìm được một ưu điểm rồi, không đến nỗi ăn không vào.

Một người đàn ông xinh đẹp vừa muốn ngủ với mình lại vừa chê bai mình đủ kiểu, đây là chuyện không một người phụ nữ nào chịu được.

Nhạc Yên Nhi cấp tốc suy nghĩ nhưng không thể nghĩ ra cách nào để thoát thân.

Điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng kéo dài thời gian.

- Cậu cho rằng động đến tôi là có thể gây ảnh hưởng tới Dạ Đình Sâm à? Chỉ sợ cậu tính sai rồi, tôi và Dạ Đình Sâm chỉ có quan hệ hợp tác thôi, coi như cậu đụng vào tôi, tôi mang thai con cậu thì hắn cũng chẳng thèm để ý đâu.

Có khi hắn sẽ tìm người khác để hợp tác, cậu dùng tôi để gây tổn thương đến Dạ Đình Sâm, hòng tăng thêm chướng ngại tâm lý của hắn chắc chắn sẽ không đạt được mục đích.

Anjoye không hề thay đổi ý định vì những lời này của Nhạc Yên Nhi, chỉ cười khẽ:

- Xem ra chị thực sự chẳng biết gì về Dạ Đình Sâm cả, chị nghĩ là bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể đến gần anh ta à? Sau sự kiện mười năm trước, ngay cả mẹ anh ta cũng chẳng tới gần anh ta được, thế nhưng chị là ngoại lệ.

Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, anh ta đã phá lệ làm biết bao điều vì chị mà chị nghĩ anh ta chỉ coi chị như đối tác thôi à? Những chuyện này, làm người trong cuộc Nhạc Yên Nhi không thấy rõ, nhưng ngược lại Anjoye lại rất hiểu.

Anjoye vừa nói vừa di chuyển tay ra sau lưng Nhạc Yên Nhi.

- Được rồi, đừng nói mấy lời mất hứng thế, một khắc đêm xuân giá ngàn vàng, chúng ta ngủ đã rồi nói sau.

Nói rồi, một tay anh ta định cởi chiếc áo ngủ viền ren của cô ra, trong cặp mắt hoa đào là hưng phấn và kích động.

- Cút! Đừng động vào tôi! Nhạc Yên Nhi giãy giụa trong tuyệt vọng, thế nhưng cô không thể tránh thoát được.

- Đừng làm ồn, em không phải Dạ Đình Sâm, sẽ hiểu phong tình hơn hắn.

Em thương hoa tiếc ngọc lắm, chỉ cần chị ngoan thì em cũng chẳng làm gì chị đâu, coi như nghỉ phép thôi mà, trong một tháng này chắc chắn chúng ta sẽ rất vui vẻ.

Anjoye cúi người xuống, chuẩn bị hôn.

- Nhị thiếu, không ổn! Người của thiếu gia đuổi tới rồi! Ngay lúc này, một tiếng báo cáo kinh hoàng vang lên ngoài cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom