• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên nhi giật nảy người, cô còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình, dụi dụi con mắt, mới
phát hiện thật sự có một người đàn ông đang lơ lửng ngoài cửa sổ!
Đây là tầng 16 đó!
Cô nuốt nước miếng, lấy dũng khí đi về phía trước hai bước, đứng trước cửa sổ sát đất, lúc này
cô mới nhìn rõ ràng người đàn ông kia không phải là treo lơ lửng giữa trời, trên không trung có
một chiếc máy bay trực thăng đang thả thang dây xuống, người đó đang thoải mái đứng trên
bậc thang, chỉ dùng một tay nắm dây thừng, dường như không hề sợ hãi việc lơ lửng giữa bầu
trời.
Máy bay cách Nhạc Yên Nhi quá xa, cho nên vừa rồi cô không nghe thấy tiếng vang, hiện tại
đứng ở phía trước cửa sổ, cô mới mơ hồ nghe được tiếng ầm ầm của cánh quạt máy bay.
Người kia mặc một bồ đồ tối màu, đeo mặt nạ nên không thể nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn ra
thân hình y vô cùng mảnh mai, đứng trên bậc thang dây càng có vẻ nhỏ bé.
Khoảng cách rất gần, Nhạc Yên Nhi mới thấy trên tay của người kia cầm một cái camera, đang
chĩa về phía cô.
Người này là ai? Đứng bên ngoài đã bao lâu? Có mục đích gì?
Những nghi vấn liên tiếp xuất hiện trong đầu Nhạc Yên Nhi, đang lúc thần kinh căng thẳng,
người kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong bóng đêm dày đặc, ánh mắt y mang theo vẻ lạnh
lẽo quỷ dị.
Cô không nhìn rõ lắm nhưng có thể cảm giác được mình đang bị nhìn chăm chú, tựa như sói
hoang nhìn chằm chằm con mồi, lúc nào cũng sẵn sàng giết chết con mồi rồi ăn tươi nuốt sống.
Thấy cô nhìn mình, y không hề bối rối, thản nhiên cất camera, đưa ngón trỏ ra, chĩa thẳng về
phía Nhạc Yên Nhi.
Khóa chặt mục tiêu, bắt lấy, tóm gọn trong tay.
Động tác này khiến Nhạc Yên Nhi hoảng hốt, trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm xấu, vội
vàng lui lại một bước, hai tay nắm lấy màn cửa, "Xoẹt" một tiếng kéo rèm, ngăn cách mình khỏi
ánh mắt quỷ dị và nguy hiểm kia.
Người đó là ai?
Trông có vẻ không giống phóng viên bình thường, tại sao phải quay mình? Y quay bao lâu rồi?
Có quay được Dạ Đình Sâm không?
Những câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong tâm trí Nhạc Yên Nhi nhưng cô không thể có đáp án
cho bất cứ câu hỏi nào, cô vô thức lấy điện thoại di động ra, định bấm số của Dạ Đình Sâm.
Thế nhưng vừa nghĩ tới cuộc cãi vã nảy lửa khi nãy, mình đã nói nhiều câu gây tổn thương đến
vậy, cô không còn tâm trạng nào nữa, làm sao cũng không thể nhấn nút gọi.
Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi, để điện thoại di dộng xuống, lại đi đến trước cửa sổ sát đất, cô
nhấc một góc rèm lên, nhìn ra ngoài nhưng người đàn ông kia đã biến mất.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm vô tận, giống như tất cả những việc vừa phát sinh cũng chỉ là ảo
giác.
Ngay lúc Nhạc Yên Nhi đang luống cuống, điện thoại bỗng nhiên báo có tin nhắn mới.
Có phải là Dạ Đình Sâm không? Nhạc Yên Nhi giật mình, vội vàng đi tới, cầm điện thoại di động
lên nhưng hóa ra đó là tin nhắn của Anjoye.
"Em vừa nhận được tin tức mới nhất, người nhà họ Dạ bắt đầu ra tay rồi."
Nhìn thấy mấy chữ "người nhà họ Dạ", Nhạc Yên Nhi hoảng hốt, vội vàng trả lời:
"Em chắc chứ?"
"Giờ chị tiện nghe điện thoại không? Tin nhắn nói không rõ được."
"Được."
Cú điện thoại của Anjoye đến ngay lập tức, Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã vội
nói:
- Chị, em được người của Dạ Đình Sâm nằm vùng ở nhà họ Dạ báo tin, người kia đã đến thành
phố A từ sớm rồi, đang dùng hết mọi thủ đoạn để điều tra mối quan hệ vợ chồng của hai
người, chị và Dạ Đình Sâm nhất định phải diễn vở kịch này cho hay vào, nếu không mọi chuyện
sẽ đổ sông đổ bể đó.
Nhạc Yên nhi sửng sốt, cô lo lắng nói:
  • Nhanh thế à? Bọn họ sẽ điều tra bằng cách nào?
  • Cụ thể thì em cũng không biết, nhưng có thể xác định là để có được tin tức chính xác nhất từ
người thừa kế, nhà họ Dạ tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn, dùng hết các loại phương pháp để dò
xét.
Nhạc Yên Nhi nghĩ đến người đàn ông kỳ quặc trên máy bay trực thăng khi nãy, còn chiếc
camera trong tay y, cô cảm thấy hoảng sợ.
  • Hình như chị... chị đã thấy người họ phái tới ...
  • Cái gì?!
Anjoye giật mình nói:
- Ở đâu? Làm sao chị biết là người của họ?
Nhạc Yên Nhi tả qua về người khi nãy.
Giọng Anjoye trở nên nghiêm trọng hơn hẳn:
- Dựa theo sự miêu tả của chị, có khả năng đó thật sự là người của gia tộc phái đến, bất kể chi
phí, bất luận phương pháp, đây đúng là phong cách nhà họ Dạ. Em không ngờ bọn họ có lá gan
lớn như vậy, theo tới cả hội quán Baker. Vậy tối nay bọn họ điều tra được cái gì không?
- Chắc là không có...
Nhạc Yên Nhi không dám chắc lắm.
Thứ duy nhất người kia có khả năng quay được là nụ hôn giữa cô và Dạ Đình Sâm.
Nghĩ đến nụ hôn mãnh liệt lại nguy hiểm vừa rồi, ngón tay cô vô thức vuốt lên cánh môi, trên
đó dường như còn lưu lại mùi máu tanh ngọt của Dạ Đình Sâm, nó khiến cô bất giác hoảng hốt.
Dạ Đình Sâm lúc thường là một người rất cảnh giác, chẳng lẽ hắn không hề nhận ra động tĩnh
ngoài cửa sổ sao?
Hay là cũng có đôi lúc hắn không thể kiềm chế được lòng mình?
- Sau này chị phải cẩn thận hơn, một khi người của gia tộc ra tay thì chẳng ai biết họ sẽ sử dụng
thủ đoạn gì đâu.
- Được.
Nhạc Yên Nhi đồng ý, hỏi tiếp:
- Nhưng ai cũng sẽ tốn công tốn sức như người vừa rồi à?
Cứ nghĩ đến cảnh ngày ngày, với thời gian không xác định, bị giám sát, loại cảm giác này cũng
thật là đáng sợ, quả thực khó lòng phòng bị.
- Không đâu, nếu họ ồn ào như vậy Dạ Đình Sâm cũng sẽ ra tay thôi. Căn cứ theo miêu tả của
chị, em nghi ngờ người kia chính là cậu hai nhà họ Dạ, việc này rất giống phong cách của y.
  • Cậu hai nhà họ Dạ? Là em trai Dạ Đình Sâm?
  • Y không chỉ là em trai Dạ Đình Sâm mà còn là kẻ thù không đội trời chung của anh ấy. Đời
trước, nhà họ Dạ có hai anh em trai, ông cả là cha của Dạ Đình Sâm, ông hai là cha của cậu hai.
Tước vị Công tước của nhà họ Dạ được truyền đời, vì cha Dạ Đình Sâm mất sớm nên dựa theo
luật pháp nước Anh, tước vị sẽ do ông hai kế thừa, chỉ sau khi ông ấy qua đời thì mới tới Dạ
Đình Sâm, tuy vậy, người kế thừa tập đoàn lại là anh ấy.
Nhạc Yên Nhi nghe Anjoye nói xong thì nhíu mày:
- Cho nên dù Dạ Đình Sâm có quyền thừa kế tập đoàn nhưng hiện nay không được kế thừa
tước vị, phải không?
- Đúng vậy, vì chuyện này nên nội bộ của LN đã xảy ra mâu thuẫn lớn, không ít cao tầng đã bắt
đầu lén lút liên hệ với ông hai để đề nghị cho cậu hai thượng vị. Lần này, việc phải tốn công tốn
sức điều tra về xu hướng tính dục của Dạ Đình Sâm hẳn có liên quan tới bọn họ.
Nhạc Yên Nhi không ngờ cuộc sống có vẻ đáng mơ ước của Dạ Đình Sâm lại có nhiều nguy cơ
phía sau như vậy.
- Cậu hai lại tự mình đến thành phố A cơ đấy.
Biết được tình thế như nước với lửa của Dạ Đình Sâm và cậu hai, Nhạc Yên Nhi cảm thấy vô
cùng bàng hoàng.
- Chiêu này quá độc, bởi vì quan hệ khó nói của Dạ Đình Sâm và cậu hai, chắc chắn cậu ta sẽ
không nương tay cho lần điều tra này đâu.
- Vậy... nếu Dạ Đình Sâm bị điều tra ra là gay thì sao?
Đây là vấn đề Nhạc Yên Nhi lo nhất, mặc dù cô đã hứa sẽ giúp Dạ Đình Sâm đối phó nhưng
chuyện về sau không ai đoán được.
Quan hệ của Dạ Đình Sâm và Anjoye, lại thêm vừa được chứng kiến thủ đoạn đáng sợ của cậu
hai nhà họ Dạ, cô đã không còn lòng tin như trước nữa rồi.
 
Advertisement
  • Chương 149

Khi Nhạc Yên Nhi tỉnh dậy, cô vẫn còn hoảng hốt, không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.

Cảm giác đau nhức toàn thân giúp cô tỉnh táo hơn, nhớ về sự điên cuồng đêm qua, cô lại bị chấn động thêm một lần nữa vì những cảnh tượng rời rạc trong ký ức, gần như không thể chịu nổi.

Tay Nhạc Yên Nhi run rẩy vén chăn, cô nhìn những dấu hôn chi chít trên người, mắt đỏ hoe, không thể kìm lại, cô khóc.

Ngoại trừ khóc, cô còn biết làm gì nữa đây? Thậm chí cô còn không biết nên trách ai bây giờ.

Trách Dạ Đình Sâm ư? Nhưng cho tới tận bây giờ, hắn chưa bao giờ nói hắn là gay, chỉ có bản thân cô tự ngộ nhận để rồi đưa dê vào miệng cọp, có thể trách ai được đây? Trách Anjoye ư? Nhưng đó chỉ là lời một phía từ Anjoye, cô lại dễ dàng tin tưởng anh ta, chẳng lẽ còn không phải vì bản thân nhẹ dạ cả tin sao? Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá lênh đênh trên biển, không lối để đi, cũng không biết phải đi về đâu.

Cô co quắp trên giường, khóc rất lâu rồi mới run rẩy bước xuống, chậm rãi đi vào phòng tắm.

Nhìn vào gương, cô càng thấy rõ sự thảm hại của bản thân, khuôn mặt cô trắng bệch không còn giọt máu.

Đồ điên! Đúng là đồ điên! Nhạc Yên Nhi bắt đầu tắm gội, cô cọ rửa cơ thể rất mạnh, thế nhưng vẫn cảm thấy hơi thở của Dạ Đình Sâm quanh quẩn trong mũi, thấm sâu vào da mình, không thể thoát khỏi.

Cuối cùng, cô ngồi thụp xuống đất, mặc cho dòng nước lạnh lẽo chảy qua thân thể, Nhạc Yên Nhi bụm mặt khóc òa.

Chẳng biết đã ở trong phòng tắm bao lâu, làn da của Nhạc Yên Nhi đã trở nên trắng bệch, sau đó cô mới ra ngoài, đi tới trước tủ quần áo.

Những dấu vết khó chịu tràn ngập cơ thể, làm thế nào cũng không thể sạch được, Nhạc Yên Nhi lấy một chiếc áo dài tay và một chiếc quần dài, che kín người rồi mới ra khỏi phòng.

Vừa bước xuống nhà, cô đã thấy quản gia Thẩm cười chào hỏi:

- Thiếu phu nhân, buổi sáng tốt lành.

Nhạc Yên Nhi thật sự không có lòng dạ nào đáp lại, cô chỉ khẽ nhếch môi cho phải phép, cười rất miễn cưỡng:

- Chào buổi sáng.

Chẳng biết có phải do tâm lý không mà Nhạc Yên Nhi cảm thấy nụ cười của quản gia Thẩm chứa đầy ẩn ý.

Nhưng Nhạc Yên Nhi không muốn hỏi, cũng không muốn tìm hiểu, bây giờ cô không muốn tiếp xúc với bất cứ ai mà chỉ muốn mau chóng thoát khỏi chốn này.

- Quản gia Thẩm, tôi phải đến đoàn phim, tuần này sẽ không về nhà.

Quản gia Thẩm lập tức nhận ra cô đang không vui, ông vội vàng hỏi:
  • Thiếu phu nhân chưa ăn sáng đã ra ngoài ạ?
  • Không cần, tôi không đói.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu, quay người đi về phía cửa chính.

Kết quả, cô chưa đi nổi hai bước thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:

- Ngồi xuống, ăn sáng đi.

Giọng nói này khiến Nhạc Yên Nhi run lên, cô vô thức dừng lại.

Hắn không thương lượng với mình, hắn đang ra lệnh.

Cô không quay đầu lại nhìn cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt Dạ Đình Sâm lúc này khó coi thế nào.

Nhưng bây giờ cô không muốn quan tâm tới chuyện đó, cô không biết mình phải nhìn mặt Dạ Đình Sâm thế nào nữa, cũng không biết mình phải làm sao mới có thể bình tĩnh ngồi đối diện hắn mà ăn sáng.

Bước chân của Nhạc Yên Nhi chỉ dừng lại một giây, cô không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía cửa.

Quản gia Thẩm quan sát Nhạc Yên Nhi rồi liếc nhìn Dạ Đình Sâm, vốn dĩ tưởng họ chỉ có mâu thuẫn nhỏ, chẳng ngờ lại nghiêm trọng thế này, ông không biết phải làm sao nữa.

Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp ra tới cửa thì nghe thấy hai tiếng "tít tít" vang lên, cô xoay tay nắm cửa nhưng không thể mở được.

Cô chán nản xoay người, thấy Dạ Đình Sâm đứng gần đó, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điều khiển từ xa, khuôn mặt lạnh lùng.

Nhạc Yên Nhi biết rõ Dạ Đình Sâm đang tức giận.

Nhưng cô còn giận hơn! Vừa thấy Dạ Đình Sâm, cô sẽ lập tức hồi tưởng lại đêm qua, đối với Nhạc Yên Nhi thì những quấn quýt triền miên kia hoàn toàn là xâm hại thô bạo.

Cô không bị dáng vẻ của hắn dọa sợ, ngược lại, khuôn mặt cô càng lạnh hơn, cô nhìn hắn, nói:

- Dạ thiếu, anh có ý gì? Cô gọi hắn là Dạ thiếu! Những chữ này đập vào tai hắn khiến cho những nhiệt tình của Dạ Đình Sâm khi dậy sớm rồi nấu bữa sáng cho cô tắt ngấm, ánh mắt hắn như băng, rơi xuống người cô.

- Đi ăn cơm.

Nghe ngữ khí của hắn, chẳng hiểu vì sao Nhạc Yên Nhi cũng nổi cáu, hắn dựa vào cái gì mà ra lệnh cho mình? Kể cả hắn có là chủ tịch của LN đi nữa thì cô cũng không phải cấp dưới của hắn.

Nhạc Yên Nhi giận dữ, lạnh nhạt đáp:
  • Tôi không muốn ăn.
  • Không ăn thì không thể ra khỏi cửa, cô tự chọn đi.
Dạ Đình Sâm không ép cô, nói xong, hắn cũng quay vào phòng ăn.

Nhạc Yên Nhi giận đến nỗi đỏ hoe vành mắt, mắt cô ngấn lệ nhưng vẫn cắn chặt môi, không để nước mắt rơi xuống.

Được thôi, hắn cao cao tại thượng, mọi việc phải nghe theo hắn.

- Được, tôi nghe lời anh là được chứ gì! Nhạc Yên Nhi nghiến răng nói ra câu này, giọng nói cô cũng run rẩy.

Cô nghiến răng nghiến lợi đi vào phòng ăn, ngồi xuống trước bàn, chẳng thèm nhìn chiếc bàn đầy thức ăn cô lập tức cầm bát mì cà chua trứng gà lên, cắm mặt ăn.

Cô đang tức giận, hoàn toàn không để ý tới mùi vị của bát mì ra sao.

Nhạc Yên Nhi chỉ cố ăn, ép mình phải ăn cho hết, cái miệng nhỏ bị nhét đầy mì, cô nghẹn đến suýt chảy nước mắt nhưng vẫn cố nuốt xuống.

Ngồi ở một đầu bàn khác, Dạ Đình Sâm thấy cô như vậy thì nhíu mày, bàn tay đặt trên bàn vô thức siết chặt thành nắm đấm.

Nhạc Yên Nhi ăn rất nhanh, cô không thèm để ý tới phép tắc khiến nước mì bắn tung tóe, rơi xuống bàn.

Phòng ăn lặng ngắt như tờ, quản gia Thẩm và mợ Trần liếc nhau, trong mắt họ đều tràn đầy lo lắng nhưng không ai dám lên tiếng.

Nhạc Yên Nhi nuốt miếng mì cuối cùng rồi lau miệng thật mạnh, cô không né tránh ánh mắt Dạ Đình Sâm nữa mà thể hiện rõ sự tức giận của mình ra mặt.

- Dạ thiếu, lần này ngài hài lòng rồi chứ? Dạ Đình Sâm nhìn quanh, cả một bàn đồ ăn hắn đã dốc sức nấu đến nỗi cổ tay còn bị bỏng, vậy mà Nhạc Yên Nhi không hề động đũa, chỉ ăn hết bát mì như đang làm nhiệm vụ.

Tấm lòng của hắn hoàn toàn bị coi thường.

Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm không nói gì, cô cho là hắn lại giở quẻ, lập tức giận dữ:

- Sao, anh còn chưa hài lòng à? Anh muốn tôi thế nào nữa? Tôi không phải bồ nhí của anh, chẳng lẽ anh định giam giữ tôi suốt đời? Lời này quá mức nặng nề, đã bao lâu không ai dám nói với Dạ Đình Sâm như vậy, quản gia Thẩm thấy bầu không khí giữa hai người quá căng thẳng, ông muốn lên tiếng hòa giải:
  • Thiếu phu nhân, thiếu gia ngài ấy...
  • Muốn ra ngoài, được thôi, nhưng khỏi phải đến
đoàn phim, thân thể cô còn chưa hồi phục, tôi xin nghỉ giúp cô rồi.

Dạ Đình Sâm ngắt lời quản gia Thẩm, giọng hắn rất trầm, hoàn toàn vô cảm.

Nhạc Yên Nhi càng giận hơn, cô trợn trừng mắt:

- Anh dựa vào đâu mà quyết định thay tôi? Đây là công việc của tôi, có đi hay không cũng là do tôi quyết định!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom