• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi tức tới đỏ bừng mặt, hoàn toàn quên đi sự chột dạ và hốt hoảng khi nãy, cô bất
mãn trừng Dạ Đình Sâm nhưng chẳng ngờ lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Trong đôi mắt đen bây giờ cuồn cuộn màu mực, có thứ cảm xúc gì đó đang dâng trào như sóng
biển.
Chẳng biết vì sao khi nhìn vào mắt Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi có dự cảm không tốt.
Đang định giơ tay đẩy Dạ Đình Sâm, chẳng ngờ hắn bỗng dùng một tay để nắm lấy eo Nhạc
Yên Nhi, tay kia thì giữ gáy cô khiến cô không thể tránh.
Nhạc Yên Nhi mở to mắt, thấy gương mặt Dạ Đình Sâm đột ngột tới gần, một nụ hôn bất ngờ
rơi xuống.
Nụ hôn này không hề dịu dàng mà như mang theo ý trừng phạt, giống hệt bão dông trên biển,
bao hàm trong đó là lửa giận không biết trút vào đâu, cứ thế mạnh mẽ ép xuống.
Nhạc Yên Nhi không thể lui lại, cũng không thể tránh ra, chỉ có thể đón lấy.
Dạ Đình Sâm vốn chỉ muốn trừng phạt cô, muốn ngăn cái miệng nhỏ nhắn này thốt lên những
câu làm tổn thương người khác, nhưng chẳng ngờ vừa chạm vào làn môi mềm mại kia, hắn
không thể kìm lòng được, bắt đầu hôn sâu.
Chẳng biết qua bao lâu, mùi máu ngai ngái tràn ra giữa răng môi hai người, vậy mà Dạ Đình
Sâm vẫn không có ý bỏ qua.
Nhạc Yên Nhi thực sự luống cuống, cô đã cắn lưỡi hắn vậy mà hắn không hề có ý dừng lại.
Nụ hôn mạnh mẽ và bá đạo điên cuồng trút xuống khiến cô không hề có bất kỳ cơ hội phản
kháng nào, cách hôn này giống như hắn đang muốn nuốt cô vào bụng vậy.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, tay Dạ Đình Sâm cũng bắt đầu trở nên không an phận, bàn tay vốn đặt
trên lưng cô đã dần dần rời xuống, lướt qua eo và hông cô, đi đến đâu là mang tới lửa nóng
khiến người ta run rẩy đến đó.
Cảm giác này...
Đêm ấy, trong khách sạn, giữa bóng tối dày đặc là đau đớn và triền miên vô tận.
Không ai biết rằng sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô đã tuyệt vọng đến nhường nào, đó là nỗi nhục
nhã của cô.
Chẳng lẽ giờ đây hắn lại định thêm một lần như thế nữa?
Đừng...
Ngay khi phòng tuyến tâm lý của Nhạc Yên Nhi sắp sụp đổ, người đàn ông kia bỗng buông
lỏng cô ra, dường như hắn đã phải dùng hết khả năng tự chủ của mình để ngẩng đầu lên, thở
hồng hộc.
Bỗng nhận lại được tự do, nhịp thở của Nhạc Yên Nhi cũng đã rối loạn, thế nhưng cô vội tránh
xa vài bước, nhanh như một chú thỏ, đã vậy đôi mắt hồng hồng còn nhìn hắn với ánh mắt đề
phòng.
Dạ Đình Sâm thấy vậy thì sờ lên khóe miệng, lau sạch chút máu tươi vừa rỉ ra.
Vết thương ở đầu lưỡi bị cô cắn đang rất đau, nó chứng tỏ sự bài xích và chống cự của Nhạc
Yên Nhi khi nãy lớn tới đâu.
Không ai nói gì, chỉ có thể nghe tiếng thở dốc của hai người quanh quẩn trong phòng.
Đôi mắt đen như ngọc của Dạ Đình Sâm híp lại, hắn lạnh lùng nhìn cô, quanh thân là bầu không
khí đáng sợ.
Dù đã cách xa như vậy, Nhạc Yên Nhi vẫn bị đôi mắt đó làm cho sợ hãi run rẩy.
Người đàn ông này quá nguy hiểm.
Đôi môi non mềm đau rát khiến Nhạc Yên Nhi bắt đầu cảm thấy ấm ức.
Rốt cuộc thì mình đã làm sai điều gì mà Dạ Đình Sâm lại đối xử với mình như thế?
Nhạc Yên Nhi run giọng:
- Dạ Đình Sâm, anh trêu đùa tôi như thế này thì hay lắm ư? Anh không có chút tôn trọng nào
với tôi sao? Anh làm vậy là đang sỉ nhục tôi.
Nếu đây là một người đàn ông bình thường, Nhạc Yên Nhi sẽ không cảm thấy nhục nhã như
vậy.
Nhưng Dạ Đình Sâm là gay! Anh ta thậm chí còn không thích phụ nữ!
Một người đồng tính mà làm vậy với cô chẳng phải sỉ nhục thì là gì?
- Lâm Đông Lục muốn giết cô, bóp cổ cô gần chết nhưng cô vẫn quan tâm đến hắn, còn tôi chỉ
hôn cô một cái thôi, vậy mà cô đã thẹn quá hóa giận, đây là thứ tôn trọng của cô à?
Ánh mắt Dạ Đình Sâm cực kỳ nguy hiểm, tối tăm như mặt biển đêm.
- Đó không phải cùng một vấn đề! Thấy có người nguy hiểm tới tính mạng, cho dù tôi không
quen thì tôi cũng sẽ giúp, chứ chưa cần nói tới Lâm Đông Lục ít nhất cũng là người quen của
tôi. Nhưng anh thì sao? Khi nãy rõ ràng là anh đang sỉ nhục tôi, anh đùa giỡn lưu manh!
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì cười xùy một tiếng, có vẻ trào phúng nhìn cô:
- Đùa giỡn lưu manh? Có phải cô quên rằng chúng ta đã đăng ký kết hôn, còn là chính cô đến
Cục dân chính cùng tôi, tôi là chồng hợp pháp của cô, tôi làm gì cô cũng đều là hợp tình hợp lý
thôi.
Nói xong, Dạ Đình Sâm lại đến gần, đè Nhạc Yên Nhi vào tường.
Áp lực đến từ hắn nặng như núi khiến Nhạc Yên Nhi không thở nổi, đôi mắt phượng buốt lạnh
phức tạp nhìn cô chằm chằm khiến cô cảm thấy mình không còn chỗ trốn.
Tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Thật ra cô đã sợ chết đi được, với tính cách của Dạ Đình Sâm, hắn làm gì cũng đều không ngạc
nhiên.
Nhưng cô quá tức giận, nghe thấy Dạ Đình Sâm nói vậy, cô ưỡn thẳng lưng, không sợ chết mà
nhìn hắn.
- Có đăng ký kết hôn thì làm sao? Cũng không phải là cưới thật, giữa chúng ta chỉ là hợp đồng
hôn nhân thôi, chẳng phải yêu đương thật lòng gì, lúc nào cũng có thể chia tay được, tới khi đó
ai đi đường đấy, không gặp lại!
Mặt Dạ Đình Sâm lạnh xuống, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt ẩn hiện:
- Hay, hay cho câu ai đi đường nấy, hay cho câu không gặp lại, nếu ngay từ đầu cô đã nghĩ vậy
thì Nhạc Yên Nhi ạ, trái tim cô còn cứng hơn cả sắt.
Lời vừa ra khỏi miệng, Nhạc Yên Nhi đã hối hận. Dạ Đình Sâm giúp đỡ cô nhiều như vậy mà cô
lại nói những lời này, quả thực khiến lòng người nguội lạnh.
Nhưng căm phẫn luôn khiến người ta mất đi lý trí, Nhạc Yên Nhi chịu đựng cảm giác run rẩy
toàn thân, cô vẫn quật cường nói:
- Chúng ta quen nhau vốn đã là một sai lầm, sau khi hợp đồng chấm dứt cũng chỉ là ai trở về vị
trí của người đó mà thôi.
Tiếng hít thở rõ ràng của Dạ Đình Sâm bên tai cô bỗng ngừng lại một nhịp, giọng hắn rét căm
như đến từ địa ngục:
- Nhạc Yên Nhi, tôi thực sự muốn giết cô cho xong hết mọi chuyện.
Nói xong, hắn không nhìn cô nữa mà đi thẳng về phía phòng ngủ.
Tấm lưng kia ẩn chứa lạnh nhạt đến cùng cực.
"Rầm" một tiếng, cửa bị đóng mạnh lại khiến Nhạc Yên Nhi đang ngẩn người bỗng giật mình,
chân cô mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, cô nhớ lại những lời cuối cùng của Dạ Đình Sâm.
Cứ cho là họ đang cãi vã, nhưng chỉ như vậy thôi mà Dạ Đình Sâm đã muốn giết người?
Mới đây thôi, cô đã bị Lâm Đông Lục bóp cổ, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, cho nên
nghe thấy lời này của Dạ Đình Sâm, cô hoàn toàn không hề nghi ngờ khả năng thực hiện của
hắn.
Vết máu đọng do bị bóp cổ vẫn còn đau, Nhạc Yên Nhi vuốt ve cổ, lẩm bẩm:
- Không thể nào có chuyện Dạ Đình Sâm hận mình như vậy, hận đến độ muốn giết mình...
Nhạc Yên Nhi hoảng hốt, cô vội đứng lên, muốn rơi khỏi nơi thị phi này nhưng ngay khi cô vừa
đứng lên, trong lúc vô tình ngẩng đầu, qua lớp cửa sổ sát đất, cô nhìn ra bên ngoài, thấy có một
bóng người treo lơ lửng giữa không trung!
 
Advertisement
  • Chương 148

Từ vẻ mặt mất tự nhiên của Dạ Đình Sâm, quản gia Thẩm có thể thấy một thứ cảm xúc gọi là khó xử, ông rất kinh ngạc.

Phải biết rằng từ nhỏ Dạ Đình Sâm đã trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng trang lứa rất nhiều, hắn luôn tỏ ra dù Thái Sơn sập trước mặt cũng không thay đổi thái độ, quản gia Thẩm nhìn hắn lớn lên nhưng chưa bao giờ có chuyện gì khiến Dạ Đình Sâm thật sự khó xử.

Vẻ mặt này xuất hiện lần đầu tiên trên mặt Dạ Đình Sâm, quản gia Thẩm nghĩ thầm quả là thiếu gia cực kỳ coi trọng thiếu phu nhân.

Ông hỏi dò:

- Hay là thiếu gia tặng một món quà cho thiếu phu nhân đi?
  • Quà gì?
  • Túi? Giày? Đồ trang sức?
Thật ra quản gia Thẩm cũng không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, ông chỉ có thể đưa ra mấy ý kiến rất quê mùa này.

Dù có ít kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, EQ cũng thấp nhưng dù sao IQ của Dạ Đình Sâm cũng rất cao, hắn lập tức nhíu mày:

- Cô ấy sẽ không nhận đâu.

Ngay cả quà cũng không nhận, xem ra lần này thiếu phu nhân thật sự rất giận.

Quản gia Thẩm hết cách, trong ấn tượng của ông, Nhạc Yên Nhi là người rất ôn hòa, luôn khách khí với người giúp việc như bọn họ, ông thực sự không biết thiếu gia làm thế nào mà có thể khiến cô nổi giận, vậy nên càng không thể đưa ra đề nghị hay ho nào.

- Thiếu gia.

Ngay khi quản gia Thẩm đang cân nhắc xem có thứ gì phù hợp với thân phận thiếu gia lại có thể dỗ cho thiếu phu nhân vui thì mợ Trương đang dọn dẹp bên cạnh bỗng dè dặt lên tiếng:

- Tôi có một cách, chẳng biết có được không.

Mắt Dạ Đình Sâm sáng lên, vội bảo:
  • Nói đi.
  • Nhà tôi mỗi lần làm tôi tức giận đều sẽ nấu bữa
sáng cho tôi.

Đôi khi cảm thấy ông ấy kiếm tiền không nhiều, đối xử với tôi cũng không tốt, chẳng biết có thể dựa dẫm gì nhưng mỗi lần ăn bữa sáng của ông ấy, mọi tức giận đều tiêu tan, cảm thấy có một người như vậy sống cùng mình cũng không tệ.

Tôi cảm thấy thiếu phu nhân không phải người coi trọng vật chất, có lẽ dùng cách này sẽ khiến cô ấy cảm động.

Nấu bữa sáng? Dạ Đình Sâm nhớ tới bát mì cà chua trứng mà Nhạc Yên Nhi từng nấu cho mình, cô mặc tạp dề, bận rộn trong bếp như một cô vợ nhỏ để bưng lên một bát mì nóng hổi cho hắn, khiến trái tim lạnh băng của hắn trở nên ấm áp.

Dạ Đình Sâm mải suy nghĩ nên không lên tiếng, quản gia Thẩm đã bất mãn nói:

- Ý kiến ngu ngốc gì thế, làm sao thiếu gia của chúng ta có thể đi vào phòng bếp đầy dầu mỡ bẩn thỉu thế được, đừng nói đến chuyện là tự tay ngài ấy nấu cơm, rõ ràng việc này không phù hợp với thân phận và giáo dưỡng của thiếu gia...

Quản gia Thẩm chưa dứt lời, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm đã đi luôn về phía nhà bếp, quản gia Thẩm giật mình quên luôn những lời tiếp theo, ông há miệng, ngơ ngác nhìn.

Dạ Đình Sâm đi được mấy bước, ông mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo:

- Thiếu gia… thiếu gia, ngài không thể vào bếp được, điều này không phù hợp với giáo dưỡng quý tộc, hay là để tôi làm đi, tôi thay mặt ngài làm bữa sáng cho thiếu phu nhân, cũng coi như tâm ý của ngài rồi.

Đôi mắt phượng đen lạnh lẽo của Dạ Đình Sâm nhìn sang, vẻ ghét bỏ hoàn toàn không che giấu:

- Tôi nấu bữa sáng cho vợ mình mà còn cần ông thay mặt à? Quản gia Thẩm toát mồ hôi lạnh nhưng chuyện thiếu gia xuống bếp đã thực sự phá vỡ nhận biết của ông, kể cả bị thiếu gia ghét bỏ đi nữa, ông vẫn kiên trì khuyên:

- Ngài là quý tộc chân chính, làm sao có thể tới nơi hỗn tạp như phòng bếp được, không phù hợp với thân phận ngài đâu, nếu phu nhân biết chắc chắn sẽ trách cứ tôi.

Dạ Đình Sâm không ngừng bước:

- Phu nhân sẽ không biết đâu.

Đây rõ ràng là uy hiếp cho quản gia Thẩm rằng ông phải giữ mồm giữ miệng, chuyện không nên nói thì đừng báo về Anh quốc.

Quản gia Thẩm vội đến độ sắp rơi nước mắt, nếu thiếu gia thực sự xuống bếp thì người quản gia là ông cũng sắp bị miễn chức rồi.

- Nhưng mà thiếu gia, ngài đâu biết nấu cơm, nhỡ đâu làm không hợp khẩu vị thiếu phu nhân...

Câu nói này cuối cùng khiến Dạ Đình Sâm dừng bước.

- Ý của ông là với năng lực của tôi mà ngay cả một bữa cơm cũng không nấu nổi? Quản gia Thẩm có gan lớn bằng trời cũng không dám nói "Phải", chỉ đành lắc đầu:

- Không không không, với trí tuệ của thiếu gia, dù cho chưa bao giờ nấu cơm cũng sẽ nấu được vô cùng hoàn mỹ.

Quản gia Thẩm nhìn thiếu gia cao to anh tuấn mặc vào chiếc tạp dề hồng phấn, nội tâm tràn đầy tuyệt vọng.

Cũng may phu nhân không ở đây, nếu không ông có lẽ phải lấy cái chết tạ tội mất.

Thấy Dạ Đình Sâm đã quyết ý, quản gia Thẩm chỉ có thể cố gắng lần cuối, đó là cùng hắn vào bếp.

Dạ Đình Sâm liếc nhìn:

- Ông vào đây làm gì? Quản gia Thẩm thấy chết không sờn, nói:

- Tôi vào làm trợ thủ cho thiếu gia, xin hãy giao mọi công việc nặng nhọc hay bẩn thỉu cho tôi.

Mợ Trần vốn đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, bỗng thấy hai vị đại nhân đi vào, nhất là thiếu gia luôn lạnh lùng giờ đang mặc tạp dề thì choáng hết cả người.

- Thiếu...

thiếu gia? Sao ngài lại vào đây? Phòng bếp bẩn...

Dạ Đình Sâm hờ hững giao việc:

- Dạy tôi nấu cơm.

Thái độ tự nhiên, lời nói trôi chảy, giọng điệu bình thản như lúc bình thường vẫn dặn dò cấp dưới chuẩn bị hợp đồng vậy.

Mợ Trần sao dám nói "Không", vội vàng đồng ý.

Dạ Đình Sâm đến trước tủ lạnh, mở cánh tủ ra, khi thấy bên trong có cà chua còn tươi, mọi lạnh lùng quanh người bỗng biến mất, hắn trở nên ôn hòa hơn hẳn.

Dạ Đình Sâm lấy vài nguyên liệu ra, đến bên cạnh bồn rửa, vươn tay mở vòi nước.

Quản gia Thẩm thấy thế thì vội vàng bước về phía trước:

- Thiếu gia, sao ngài lại làm việc này được, để tôi để tôi.

Dạ Đình Sâm bình tĩnh nói:

- Tránh ra.

Quản gia Thẩm sững người, ông đành đứng sang một bên, trơ mắt nhìn Dạ Đình Sâm mở vòi nước, ngón tay như ngọc cầm quả cà chua, rửa thật cẩn thận, vẻ mặt trịnh trọng như khi đang ký hợp đồng trị giá mấy trăm triệu.

Rửa xong, Dạ Đình Sâm lại tới bên cạnh chiếc thớt, lóng ngóng cầm dao, hỏi mợ Trần:

- Cầm thế này hả? Mợ Trần chưa bao giờ gặp tình huống thế này, chỉ cảm thấy thiếu gia đẹp hơn mấy lần so với ngôi sao trên TV, hắn đứng trong bếp, cầm dao mà hệt như đang quay quảng cáo, đẹp đến độ không thể rời mắt.

- Phải, đúng thế ạ.

Lần này, quản gia Thẩm không tiếp tục chạy tới định giành việc trong tay Dạ Đình Sâm nữa.

Trong mắt ông ánh lên vẻ vui mừng.

Không biết từ lúc nào, thiếu gia đã thay đổi, núi băng cũng có lúc tan, bây giờ thiếu gia đã không còn tự ngăn cách bản thân nữa, cũng biết làm một số việc ngoại lệ vì người yêu.

Thiếu gia thế này quả là có tình cảm hơn nhiều, đây cũng là điều phu nhân muốn thấy.

Tất cả là nhờ có thiếu phu nhân.

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ trên gác, Nhạc Yên Nhi đang đau nhức toàn thân cũng từ từ mở mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom