• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi cảm thấy uất ức cả ngày hôm nay đang dồn nén trong lồng ngực, cô cầm điện
thoại lên, bấm số của Lâm Đông Lục.
Điện thoại gần như được kết nối ngay lập tức, như đã dự tính, chỉ cần nhắc tới Biển Sao, Nhạc
Yên Nhi sẽ không thể ngồi yên.
Chẳng chờ Lâm Đông Lục lên tiếng, Nhạc Yên Nhi đã giành lời, mắng:
- Lâm Đông Lục, đồ điên kia! Anh cho rằng hội đấu giá là trò đùa hay sao, anh thích thì quyên
tặng, không thích thì thu hồi, cuối cùng anh muốn gì? Anh đang lấy tôi ra làm trò đùa à?
Lâm Đông Lục có vẻ không để tâm tới thái độ của Nhạc Yên Nhi, giọng nói của anh ta vẫn bình
tĩnh, chỉ là có thêm vài phần nham hiểm:
  • Hỏi tôi muốn làm gì à? Cứ xuống đây rồi cô sẽ biết.
  • Anh...
Thái độ này của anh ta khiến Nhạc Yên Nhi chán nản, cô còn muốn nói tiếp gì đó, thế nhưng
Lâm Đông Lục hoàn toàn không cho cô cơ hội, anh ta lập tức cúp máy, có vẻ như đã chắc chắn
Nhạc Yên Nhi nhất định sẽ xuống hầm.
Nhạc Yên Nhi nắm chặt điện thoại, lòng còn do dự chẳng biết nên đi hay không.
Lâm Đông Lục như đã biến thành một con người khác, không còn là chàng thiếu niên ấm áp cô
từng quen nữa rồi.
Anh ta của bây giờ là hung ác, nham hiểm, đáng sợ khiến người khác không thể nhìn thấu, nhớ
lại chuyện Lâm Đông Lục làm với mình ở quán cafe, cô cảm thấy mình bắt đầu sợ anh ta.
Nhưng phải nói rằng Lâm Đông Lục quả là biết cách khống chế lòng người, anh ta hiểu tầm
quan trọng của sợi dây chuyền đó đối với Nhạc Yên Nhi, vậy nên dùng nó để uy hiếp cô, gần
như là nắm chắc được yếu điểm của cô.
Nhạc Yên Nhi cắn răng, cuối cùng cũng quyết định, trên khuôn mặt cô lộ vẻ kiên quyết.
Đi thì đi, để giúp mình lấy lại Biển Sao, Dạ Đình Sâm đã bỏ ra biết bao công sức như vậy, mình
không thể không làm gì, ỷ lại tất cả vào hắn mà ngồi mát ăn bát vàng được.
Nhạc Yên Nhi chỉnh trang lại váy, cầm túi xách, cô đứng lên, chậm rãi ra khỏi phòng đấu giá.
Cô không hề nhận ra sau khi mình rời đi, người số bốn tư luôn nhìn thẳng về phía trước kia đã
quay đầu lại.
Đôi mắt giấu trong bóng tối nhìn theo hướng đi của cô, con ngươi lóe lên cảm xúc khó tả.
Trong phòng đấu giá lúc này rất náo nhiệt, ở ngoài không người, Nhạc Yên Nhi mau chóng đi
xuống nhà kho dưới hầm.
Vì lý do vị trí, nhiệt độ trong tầng hầm thấp đáng sợ, Nhạc Yên Nhi chỉ mặc một bộ lễ phục
mỏng manh cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Cửa kho đang khép, bên trong tối om, chỉ có thể nhìn thấy màu đen vô tận, con người luôn có
một sự sợ hãi bản năng với bóng tối, sẽ luôn phỏng đoán xem liệu trong bóng tối có mãnh thú
đáng sợ hay không.
Nhạc Yên Nhi đặt tay lên nắm cửa, vào lúc này, cô do dự.
Không nói tiếng nào với Dạ Đình Sâm mà tùy tiện chạy một mình xuống hầm thế này có phải là
quá liều lĩnh không?
Nhưng nghĩ tới dây chuyền của mẹ, cô lại lập tức có thêm dũng khí.
Bất kể phải đối mặt với chuyện đáng sợ tới đâu, mình cũng phải tự bước vào đây, nếu không
mình còn mặt mũi nào đến gặp mẹ nơi thiên đàng?
Cô dò dẫm từng bước, từng bước, tiến vào sâu trong bóng tối dày đặc.
Quá yên tĩnh, quá lạnh, Nhạc Yên Nhi sợ run, cô cất tiếng hỏi:
- Lâm Đông Lục, anh ở đâu?
Trả lời cô là một khoảng lặng chết chóc.
Tiếng giày cao gót của Nhạc Yên Nhi nện xuống sàn vang vọng trong kho khiến cô cảm thấy lo
sợ bất an.
Nhạc Yên Nhi không biết đèn ở đâu, cô đành lấy di động ra, mở đèn pin lên, tạo thành một
khoảng sáng chỉ có thể chiếu phạm vi nhỏ ở trước mặt.
Cô cầm di động, chiếu xung quanh một lượt, cô thấy ở đây có rất nhiều kệ hàng, bên trên bày
biện những bộ đồ ăn bằng sứ tinh xảo, mỗi bộ đều như một tác phẩm nghệ thuật.
Hẳn đây là bộ đồ ăn sẽ dùng cho bữa tiệc tối nay, vậy nơi này chính là nhà kho đặt dụng cụ của
phòng bếp.
Nhạc Yên Nhi soi mãi, nhưng vì phạm vi chiếu sáng có hạn nên cô không thấy bóng người nào.
Đang do dự xem có nên đi tiếp hay không, một tiếng "cạch" bỗng vang lên, ánh đèn chiếu sáng
nhà kho trong nháy mắt.
Khó khăn lắm đôi mắt Nhạc Yên Nhi mới quen với bóng tối, bây giờ cô bị ánh sáng đột ngột
làm cho giật mình, hệt như một con thỏ bị kinh hãi, hoảng hốt quay lại.
Lâm Đông Lục vẫn luôn ôm cánh tay đứng ở cửa kho hàng ngay từ đầu, chẳng trách cô đi mãi
vẫn không thấy ai.
Nhạc Yên Nhi tắt đèn pin di động đi, bước thẳng tới chỗ Lâm Đông Lục.
Lâm Đông Lục nhìn cô với vẻ mặt khó đoán rồi đột ngột đóng cửa kho lại.
Nhạc Yên Nhi không có tâm tư chú ý tới những hành động này của anh ta, cô hung hăng hỏi
luôn:
- Lâm Đông Lục, đừng giở mấy trò mèo này, anh nói cho tôi biết sợi dây chuyền đâu rồi?
Nghe thấy cô vừa mở miệng là hỏi sợi dây chuyền, trong mắt Lâm Đông Lục thoáng qua vẻ thất
vọng, tuy nhiên anh ta che giấu sự thất vọng cực tốt. Không nói lời nào, anh ta giơ một chiếc
hộp ở sau lưng ra.
Lâm Đông Lục từ từ mở hộp, chiếc đèn sợi đốt trên đỉnh đầu chiếu rọi làm cho một ngàn mảnh
kim cương sáng chói rực rỡ, hệt như một biển sao.
Nghe mẹ nói những mảnh kim cương này, từng mảnh từng mảnh đều được cắt đến độ hoàn
mỹ nhất, nếu không đạt đủ tám tâm tám cạnh thì sẽ bị bỏ đi, điều này là để đảm bảo rằng mỗi
một góc độ, kim cương đều có thể phản quang một cách hoàn hảo nhất.
Để nạm được một ngàn mảnh vỡ kim cương này, người thợ thủ công giỏi nhất của Bỉ đã phải
mất một năm ròng rã.
Cho nên Biển Sao này, bất luận là chất liệu hay nhân công, đều có thể nói là có một không hai,
sẽ không thể có sợi dây chuyền thứ hai như vậy xuất hiện trên thế giới.
Vừa thấy sợi dây chuyền, sắc mặt Nhạc Yên Nhi lập tức thay đổi, cô vươn tay định cướp lấy cả
vòng lẫn hộp.
Nhưng Lâm Đông Lục đã sớm dự đoán được ý đồ của cô, anh ta đậy nắp hộp lại, nhanh chóng
cất nó vào ngực mình.
Nhạc Yên Nhi dùng hết sức để nhào tới, đã không thể thu hồi lực lại nữa, người cô đổ về phía
trước theo quán tính.
Như vậy thật hợp ý Lâm Đông Lục, anh ta không né tránh, thậm chí còn chủ động bước lại gần
nửa bước, đỡ lấy Nhạc Yên Nhi, để cô nhào vào ngực mình.
Giây phút Nhạc Yên Nhi nhào vào ngực, Lâm Đông Lục cảm thấy hoảng hốt, cứ như mình đã
tìm lại được một thứ quan trọng từng mất đi, trái tim cũng đập nhanh hơn.
Dường như suốt thời gian dài bôn ba, giãy giụa trong khốn khó của anh chính là để chờ cái ôm
trong khoảnh khắc này.
Lâm Đông Lục không khống chế được tình cảm bộc phát, anh chuẩn bị duỗi tay kia ra, siết chặt,
ôm Nhạc Yên Nhi vào lòng, thế nhưng động tác của Nhạc Yên Nhi nhanh hơn, cô đẩy mạnh
Lâm Đông Lục ra, tránh khỏi ngực anh, vịn vào kệ hàng bên cạnh để đứng lên.
Động tác kia quả có ý tránh né.
Hành vi của Nhạc Yên Nhi như một chậu nước lạnh dội tắt tình cảm nóng như lửa của Lâm
Đông Lục, làm anh nổi giận.
Lâm Đông Lục đứng đó nhìn cô, đôi mày nhíu chặt, trong đôi mắt đen tràn đầy hung ác, nham
hiểm và điên cuồng, trông cực kỳ đáng sợ.
 
Advertisement
  • Chương 143

Nhạc Yên nhi giật nảy người, cô còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình, dụi dụi con mắt, mới phát hiện thật sự có một người đàn ông đang lơ lửng ngoài cửa sổ! Đây là tầng 16 đó! Cô nuốt nước miếng, lấy dũng khí đi về phía trước hai bước, đứng trước cửa sổ sát đất, lúc này cô mới nhìn rõ ràng người đàn ông kia không phải là treo lơ lửng giữa trời, trên không trung có một chiếc máy bay trực thăng đang thả thang dây xuống, người đó đang thoải mái đứng trên bậc thang, chỉ dùng một tay nắm dây thừng, dường như không hề sợ hãi việc lơ lửng giữa bầu trời.

Máy bay cách Nhạc Yên Nhi quá xa, cho nên vừa rồi cô không nghe thấy tiếng vang, hiện tại đứng ở phía trước cửa sổ, cô mới mơ hồ nghe được tiếng ầm ầm của cánh quạt máy bay.

Người kia mặc một bồ đồ tối màu, đeo mặt nạ nên không thể nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn ra thân hình y vô cùng mảnh mai, đứng trên bậc thang dây càng có vẻ nhỏ bé.

Khoảng cách rất gần, Nhạc Yên Nhi mới thấy trên tay của người kia cầm một cái camera, đang chĩa về phía cô.

Người này là ai? Đứng bên ngoài đã bao lâu? Có mục đích gì? Những nghi vấn liên tiếp xuất hiện trong đầu Nhạc Yên Nhi, đang lúc thần kinh căng thẳng, người kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong bóng đêm dày đặc, ánh mắt y mang theo vẻ lạnh lẽo quỷ dị.

Cô không nhìn rõ lắm nhưng có thể cảm giác được mình đang bị nhìn chăm chú, tựa như sói hoang nhìn chằm chằm con mồi, lúc nào cũng sẵn sàng giết chết con mồi rồi ăn tươi nuốt sống.

Thấy cô nhìn mình, y không hề bối rối, thản nhiên cất camera, đưa ngón trỏ ra, chĩa thẳng về phía Nhạc Yên Nhi.

Khóa chặt mục tiêu, bắt lấy, tóm gọn trong tay.

Động tác này khiến Nhạc Yên Nhi hoảng hốt, trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm xấu, vội vàng lui lại một bước, hai tay nắm lấy màn cửa, "Xoẹt" một tiếng kéo rèm, ngăn cách mình khỏi ánh mắt quỷ dị và nguy hiểm kia.

Người đó là ai? Trông có vẻ không giống phóng viên bình thường, tại sao phải quay mình? Y quay bao lâu rồi? Có quay được Dạ Đình Sâm không? Những câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong tâm trí Nhạc Yên Nhi nhưng cô không thể có đáp án cho bất cứ câu hỏi nào, cô vô thức lấy điện thoại di động ra, định bấm số của Dạ Đình Sâm.

Thế nhưng vừa nghĩ tới cuộc cãi vã nảy lửa khi nãy, mình đã nói nhiều câu gây tổn thương đến vậy, cô không còn tâm trạng nào nữa, làm sao cũng không thể nhấn nút gọi.

Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi, để điện thoại di dộng xuống, lại đi đến trước cửa sổ sát đất, cô nhấc một góc rèm lên, nhìn ra ngoài nhưng người đàn ông kia đã biến mất.

Ngoài cửa sổ là bóng đêm vô tận, giống như tất cả những việc vừa phát sinh cũng chỉ là ảo giác.

Ngay lúc Nhạc Yên Nhi đang luống cuống, điện thoại bỗng nhiên báo có tin nhắn mới.

Có phải là Dạ Đình Sâm không? Nhạc Yên Nhi giật mình, vội vàng đi tới, cầm điện thoại di động lên nhưng hóa ra đó là tin nhắn của Anjoye.

"Em vừa nhận được tin tức mới nhất, người nhà họ Dạ bắt đầu ra tay rồi." Nhìn thấy mấy chữ "người nhà họ Dạ", Nhạc Yên Nhi hoảng hốt, vội vàng trả lời: "Em chắc chứ?" "Giờ chị tiện nghe điện thoại không? Tin nhắn nói không rõ được." "Được." Cú điện thoại của Anjoye đến ngay lập tức, Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã vội nói:

- Chị, em được người của Dạ Đình Sâm nằm vùng ở nhà họ Dạ báo tin, người kia đã đến thành phố A từ sớm rồi, đang dùng hết mọi thủ đoạn để điều tra mối quan hệ vợ chồng của hai người, chị và Dạ Đình Sâm nhất định phải diễn vở kịch này cho hay vào, nếu không mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể đó.

Nhạc Yên nhi sửng sốt, cô lo lắng nói:
  • Nhanh thế à? Bọn họ sẽ điều tra bằng cách nào?
  • Cụ thể thì em cũng không biết, nhưng có thể xác định là để có được tin tức chính xác nhất từ
người thừa kế, nhà họ Dạ tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn, dùng hết các loại phương pháp để dò xét.

Nhạc Yên Nhi nghĩ đến người đàn ông kỳ quặc trên máy bay trực thăng khi nãy, còn chiếc camera trong tay y, cô cảm thấy hoảng sợ.

  • Hình như chị...

    chị đã thấy người họ phái tới...
  • Cái gì?!
Anjoye giật mình nói:

- Ở đâu? Làm sao chị biết là người của họ? Nhạc Yên Nhi tả qua về người khi nãy.

Giọng Anjoye trở nên nghiêm trọng hơn hẳn:

- Dựa theo sự miêu tả của chị, có khả năng đó thật sự là người của gia tộc phái đến, bất kể chi phí, bất luận phương pháp, đây đúng là phong cách nhà họ Dạ.

Em không ngờ bọn họ có lá gan lớn như vậy, theo tới cả hội quán Baker.

Vậy tối nay bọn họ điều tra được cái gì không?

- Chắc là không có...

Nhạc Yên Nhi không dám chắc lắm.

Thứ duy nhất người kia có khả năng quay được là nụ hôn giữa cô và Dạ Đình Sâm.

Nghĩ đến nụ hôn mãnh liệt lại nguy hiểm vừa rồi, ngón tay cô vô thức vuốt lên cánh môi, trên đó dường như còn lưu lại mùi máu tanh ngọt của Dạ Đình Sâm, nó khiến cô bất giác hoảng hốt.

Dạ Đình Sâm lúc thường là một người rất cảnh giác, chẳng lẽ hắn không hề nhận ra động tĩnh ngoài cửa sổ sao? Hay là cũng có đôi lúc hắn không thể kiềm chế được lòng mình?

- Sau này chị phải cẩn thận hơn, một khi người của gia tộc ra tay thì chẳng ai biết họ sẽ sử dụng thủ đoạn gì đâu.

- Được.

Nhạc Yên Nhi đồng ý, hỏi tiếp:

- Nhưng ai cũng sẽ tốn công tốn sức như người vừa rồi à? Cứ nghĩ đến cảnh ngày ngày, với thời gian không xác định, bị giám sát, loại cảm giác này cũng thật là đáng sợ, quả thực khó lòng phòng bị.

- Không đâu, nếu họ ồn ào như vậy Dạ Đình Sâm cũng sẽ ra tay thôi.

Căn cứ theo miêu tả của chị, em nghi ngờ người kia chính là cậu hai nhà họ Dạ, việc này rất giống phong cách của y.

  • Cậu hai nhà họ Dạ? Là em trai Dạ Đình Sâm?
  • Y không chỉ là em trai Dạ Đình Sâm mà còn là kẻ thù không đội trời chung của anh ấy.

    Đời
trước, nhà họ Dạ có hai anh em trai, ông cả là cha của Dạ Đình Sâm, ông hai là cha của cậu hai.

Tước vị Công tước của nhà họ Dạ được truyền đời, vì cha Dạ Đình Sâm mất sớm nên dựa theo luật pháp nước Anh, tước vị sẽ do ông hai kế thừa, chỉ sau khi ông ấy qua đời thì mới tới Dạ Đình Sâm, tuy vậy, người kế thừa tập đoàn lại là anh ấy.

Nhạc Yên Nhi nghe Anjoye nói xong thì nhíu mày:

- Cho nên dù Dạ Đình Sâm có quyền thừa kế tập đoàn nhưng hiện nay không được kế thừa tước vị, phải không?

- Đúng vậy, vì chuyện này nên nội bộ của LN đã xảy ra mâu thuẫn lớn, không ít cao tầng đã bắt đầu lén lút liên hệ với ông hai để đề nghị cho cậu hai thượng vị.

Lần này, việc phải tốn công tốn sức điều tra về xu hướng tính dục của Dạ Đình Sâm hẳn có liên quan tới bọn họ.

Nhạc Yên Nhi không ngờ cuộc sống có vẻ đáng mơ ước của Dạ Đình Sâm lại có nhiều nguy cơ phía sau như vậy.

- Cậu hai lại tự mình đến thành phố A cơ đấy.

Biết được tình thế như nước với lửa của Dạ Đình Sâm và cậu hai, Nhạc Yên Nhi cảm thấy vô cùng bàng hoàng.

- Chiêu này quá độc, bởi vì quan hệ khó nói của Dạ Đình Sâm và cậu hai, chắc chắn cậu ta sẽ không nương tay cho lần điều tra này đâu.

- Vậy...

nếu Dạ Đình Sâm bị điều tra ra là gay thì sao? Đây là vấn đề Nhạc Yên Nhi lo nhất, mặc dù cô đã hứa sẽ giúp Dạ Đình Sâm đối phó nhưng chuyện về sau không ai đoán được.

Quan hệ của Dạ Đình Sâm và Anjoye, lại thêm vừa được chứng kiến thủ đoạn đáng sợ của cậu hai nhà họ Dạ, cô đã không còn lòng tin như trước nữa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom