• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Có lẽ vì quá mức kinh ngạc, một phòng bán đấu giá có sức chứa vài trăm người giờ đây lặng
ngắt như tờ.
Phiên đấu giá một sợi dây chuyền đã biến thành chiến tranh không khói súng.
Tất cả mọi người đều ngừng thở, dự đoán xem số bốn tư có tiếp tục ra giá nữa không.
Mặc dù họ không có khả năng ra giá tiếp nhưng chẳng mấy khi được xem màn diễn đặc sắc
như vậy, quả thực còn gay cấn hơn phim.
Số bốn tư nhanh chóng ra giá tiếp, năm mươi triệu.
Nhưng giá tiền này khiến nhiều người thất vọng.
  • Có phải số bốn tư này hết tiền rồi không? Chỉ tăng có mười triệu thôi?
  • Bị ngu à? "Chỉ mười triệu"? Lợi nhuận của công ty ông mỗi năm có lên tới mười triệu hay
không?
- Nhưng so với số mười sáu thì đã thua về mặt khí thế rồi, số mười sáu người ta tăng là tăng
gấp đôi luôn.
  • Ôi, anh nói xem số mười sáu có phải là cò nâng giá không? Làm gì có ai tăng giá kiểu này?
  • Nói lời này ở hội quán Baker, không muốn ngồi đây nữa hả?
Nhưng đây cũng chính là suy nghĩ trong lòng Nhạc Yên Nhi.
Cô thấy những con số đại diện cho giá cả đang mỗi lúc một tăng cao, mỗi lúc càng gần tới con
số thiên văn, hốt hoảng đến độ móng tay ngón giữa đã đâm sâu vào lòng bàn tay.
- Dạ Đình Sâm, sao số bốn tư cứ nhất định phải cạnh tranh với anh? Liệu có chuyện gì không?
Mặc kệ bầu không khí xung quanh thế nào, Dạ Đình Sâm vẫn cứ bình thản như thế, trong mắt
tuy có ý nghĩ sâu xa nhưng luôn duy trì thản nhiên, không có phản ứng nào thái quá.
- Yên tâm.
Hai chữ khẽ thoát ra khỏi đôi môi mỏng tựa như đang nói cho cô biết thái độ của hắn là gì.
Nhạc Yên Nhi nhìn quanh, cô đếm vị trí trong phòng đấu giá để tìm xem số bốn tư là thần
thánh phương nào.
Đếm tới vị trí đó, Nhạc Yên Nhi nhíu mày.
Chỗ ngồi của cô chỉ có thể thấy một bên của vị trí kia, đó là một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ
lưỡi trai và đeo khẩu trang đen, ngay cả quần áo cũng là màu đen nốt, toàn thân không lộ ra
một chút da thịt nào. Anh ta cúi đầu, chằm chằm nhìn vào màn hình LCD trước mặt, không thể
thấy được biểu cảm.
Rốt cuộc người đó là ai?
Trong khi Nhạc Yên Nhi nhìn quanh, không lưu ý tới hành động của Dạ Đình Sâm, hắn đã lại ra
giá một lần nữa.
Người chủ trì trên sân khấu tựa hồ không cầm chắc mic, một tiếng "cạch" vang lên làm cho tất
cả mọi người đều nhíu mày, tuy nhiên nó cũng tạo ra hiệu ứng lan truyền, những âm thanh xôn
xao đã ngừng lại, phòng đấu giá lập tức yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Người chủ trì vẫn thường thấy sóng to gió lớn giờ phút này đã run giọng.
- Vị khách số mười sáu... đã ra giá thêm lần nữa.
Người chủ trì nuốt nước miếng, không thể tin nổi, nói:
- Giá lần này là một trăm triệu.
Tất cả mọi người đều không tin vào tai mình nữa.
Một trăm triệu! Đây là khái niệm gì?!
Dù những người ở đây đều là người có tiếng trong giới kinh doanh của thành phố A, thế nhưng
chẳng có ai dám tùy tiện bỏ ra một trăm triệu để mua một sợi dây chuyền.
Bất luận sợi dây chuyền này có giá trị thế nào.
Người chủ trì cầm búa đấu giá, tay khẽ run, từ ngày hành nghề đến nay, bây giờ mới thấy chiếc
búa nặng đến thế.
Nhìn quanh một lượt những gương mặt khiếp sợ ở đây, người chủ trì thận trọng hô lên:
- Nếu không có ai ra giá cao hơn, vậy thì một trăm triệu lần thứ nhất.
Trong phòng đấu giá, mọi người nín thở chờ đợi.
Hoặc là số bốn tư ra giá cao hơn, hoặc là mọi chuyện được giải quyết dứt khoát, số mười sáu sẽ
dùng con số thiên văn này đoạt được sợi dây chuyền kim cương.
- Một trăm triệu lần thứ hai.
Cây búa trong tay người chủ trì giơ lên cao.
Trái tim Nhạc Yên Nhi đã sắp nhảy ra ngoài lồng ngực.
Ngay lúc này, một nhân viên hậu trường bỗng chạy lên sân khấu, vẻ mặt lo lắng, người nọ kéo
vạt áo người chủ trì, ghé vào bên tai y, khẽ thì thầm.
- Cậu bảo sao cơ? Nào có tiền lệ như thế!
Vì mic chưa tắt, câu nói người chủ trì kinh ngạc thốt lên đã truyền ra bên ngoài, ai cũng nghe rõ
ràng.
Ý thức được sự thất thố của mình, ông ta vội vàng chữa cháy:
- Thật xin lỗi, quá trình đấu giá xảy ra một số vấn đề, xin mọi người chờ một lát.
Sau đó, ông ta đóng mic, đi tới một bên, thì thầm với nhân viên khi nãy.
Người bên dưới sân khấu đang chờ, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này có thể xảy ra
chuyện lớn gì mà khiến cho hội đấu giá phải phá lệ dừng lại thế này.
Mấy phút sau, ông ta quay lại.
- Các vị, rất xin lỗi, người quyên tặng nhất thời đổi ý, quyết định thu hồi sợi dây chuyền này.
Sắc mặt người chủ trì cực kỳ khó coi, nhưng hết cách rồi, ông ta nhất định phải thông báo tin
tức này cho mọi người.
Trong lúc người chủ trì thông báo, nhân viên hậu trường cũng khép hộp dây chuyền lại, mang
nó xuống hậu trường.
Nhìn thấy chiếc dây chuyền trị giá trăm triệu bị lấy đi như vậy, không khí trong phòng đấu giá
triệt để sôi trào.
  • Đấu giá lâu như vậy rồi, bảo thu hồi là thu hồi, thật là không phù hợp với quy củ mà!
  • Đồ đã quyên tặng còn thu hồi được à? Hội quán Baker làm thế này là không đúng quy tắc.
  • Sợ rằng người quyên góp thấy sợi dây chuyền này có thể đấu giá được quá nhiều tiền, giờ mới
nhận ra mình đánh giá thấp giá trị của nó cũng nên.
Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không ngờ biến cố thế này sẽ phát sinh, cô vẫn đang thầm tính xem
mình phải đóng bao nhiêu bộ phim mới trả nổi tiền cho Dạ Đình Sâm, kết quả sợi dây chuyền
lại bị thu hồi.
- Dạ Đình Sâm, thế này là thế nào? Chúng ta không thể lấy được nó sao?
Nhạc Yên Nhi gần như đã coi Dạ Đình Sâm như cây cọc cứu mạng, cô quay đầu hỏi hắn.
Dạ Đình Sâm cau mày, hiển nhiên hắn cũng không ngờ chuyện thế này sẽ xảy ra, hắn nói với
Nhạc Yên Nhi:
- Chờ lát nữa tôi sẽ tự đi hỏi Baker.
Nhạc Yên Nhi khẽ gật đầu, Dạ Đình Sâm đứng dậy, đi ra ngoài. Nhạc Yên Nhi ngồi đó, nghe
tiếng bàn tán của những người xung quanh, cô cảm thấy vô cùng hoang mang.
Lúc này, điện thoại của Nhạc Yên Nhi vang lên.
Ngay lúc lòng dạ rối bời, cô cầm di động lên, thấy màn hình hiện tên Lâm Đông Lục, cô chẳng
nghĩ ngợi gì, lập tức cúp máy.
Lần trước cũng là vì gặp Lâm Đông Lục mà bị hạ nhục ở quán cafe, cô thực sự không muốn có
thêm bất cứ liên quan nào với anh ta nữa.
Bây giờ cô chỉ muốn ngồi yên ở đây, chờ Dạ Đình Sâm về. Nhạc Yên Nhi định tắt nguồn di
động, ai ngờ tin nhắn của Lâm Đông Lục tới.
"Biển Sao không được đấu giá tiếp, tôi đã thu hồi nó, nếu cô muốn lấy về thì đến nhà kho dưới
tầng hầm gặp tôi, quá thời hạn tôi không đợi nữa".
Nhạc Yên Nhi đọc hết tin nhắn, cô tức tới run cả người.
Đúng, sao cô lại quên chuyện dây chuyền là do Bạch Nhược Mai quyên tặng, mà Lâm Đông Lục
là hôn phu của cô ta, anh cũng có phần trong chuyện này.
Vậy nên đang đấu giá bỗng thu hồi vật phẩm có lẽ là trò quỷ của hai người kia, bây giờ Lâm
Đông Lục liên lạc với mình, chắc chắn họ còn có kế hoạch phía sau.
Lâm Đông Lục, vì sao anh lại trở nên hèn hạ như vậy? Dùng sợi dây chuyền để uy hiếp tôi?
Tất nhiên cô không muốn để cho anh ta đạt được mục đích, tuy nhiên sợi dây chuyền này
không tầm thường, nó là di vật duy nhất mẹ để lại cho cô.
Hôm nay, trước tiên là người ngồi ở vị trí bốn tư đã ngang ngược ngăn cản, buộc Dạ Đình Sâm
phải tăng giá cao, sau đó lại là chuyện Lâm Đông Lục thu hồi lại nó, khiến cho hy vọng nhận lại
dây chuyền của cô bị dập tắt.
Tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình, chẳng lẽ khó khăn đến vậy sao?
 
Advertisement
  • Chương 142

Nhạc Yên Nhi tức tới đỏ bừng mặt, hoàn toàn quên đi sự chột dạ và hốt hoảng khi nãy, cô bất mãn trừng Dạ Đình Sâm nhưng chẳng ngờ lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Trong đôi mắt đen bây giờ cuồn cuộn màu mực, có thứ cảm xúc gì đó đang dâng trào như sóng biển.

Chẳng biết vì sao khi nhìn vào mắt Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi có dự cảm không tốt.

Đang định giơ tay đẩy Dạ Đình Sâm, chẳng ngờ hắn bỗng dùng một tay để nắm lấy eo Nhạc Yên Nhi, tay kia thì giữ gáy cô khiến cô không thể tránh.

Nhạc Yên Nhi mở to mắt, thấy gương mặt Dạ Đình Sâm đột ngột tới gần, một nụ hôn bất ngờ rơi xuống.

Nụ hôn này không hề dịu dàng mà như mang theo ý trừng phạt, giống hệt bão dông trên biển, bao hàm trong đó là lửa giận không biết trút vào đâu, cứ thế mạnh mẽ ép xuống.

Nhạc Yên Nhi không thể lui lại, cũng không thể tránh ra, chỉ có thể đón lấy.

Dạ Đình Sâm vốn chỉ muốn trừng phạt cô, muốn ngăn cái miệng nhỏ nhắn này thốt lên những câu làm tổn thương người khác, nhưng chẳng ngờ vừa chạm vào làn môi mềm mại kia, hắn không thể kìm lòng được, bắt đầu hôn sâu.

Chẳng biết qua bao lâu, mùi máu ngai ngái tràn ra giữa răng môi hai người, vậy mà Dạ Đình Sâm vẫn không có ý bỏ qua.

Nhạc Yên Nhi thực sự luống cuống, cô đã cắn lưỡi hắn vậy mà hắn không hề có ý dừng lại.

Nụ hôn mạnh mẽ và bá đạo điên cuồng trút xuống khiến cô không hề có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, cách hôn này giống như hắn đang muốn nuốt cô vào bụng vậy.

Nụ hôn mỗi lúc một sâu, tay Dạ Đình Sâm cũng bắt đầu trở nên không an phận, bàn tay vốn đặt trên lưng cô đã dần dần rời xuống, lướt qua eo và hông cô, đi đến đâu là mang tới lửa nóng khiến người ta run rẩy đến đó.

Cảm giác này...

Đêm ấy, trong khách sạn, giữa bóng tối dày đặc là đau đớn và triền miên vô tận.

Không ai biết rằng sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô đã tuyệt vọng đến nhường nào, đó là nỗi nhục nhã của cô.

Chẳng lẽ giờ đây hắn lại định thêm một lần như thế nữa? Đừng...

Ngay khi phòng tuyến tâm lý của Nhạc Yên Nhi sắp sụp đổ, người đàn ông kia bỗng buông lỏng cô ra, dường như hắn đã phải dùng hết khả năng tự chủ của mình để ngẩng đầu lên, thở hồng hộc.

Bỗng nhận lại được tự do, nhịp thở của Nhạc Yên Nhi cũng đã rối loạn, thế nhưng cô vội tránh xa vài bước, nhanh như một chú thỏ, đã vậy đôi mắt hồng hồng còn nhìn hắn với ánh mắt đề phòng.

Dạ Đình Sâm thấy vậy thì sờ lên khóe miệng, lau sạch chút máu tươi vừa rỉ ra.

Vết thương ở đầu lưỡi bị cô cắn đang rất đau, nó chứng tỏ sự bài xích và chống cự của Nhạc Yên Nhi khi nãy lớn tới đâu.

Không ai nói gì, chỉ có thể nghe tiếng thở dốc của hai người quanh quẩn trong phòng.

Đôi mắt đen như ngọc của Dạ Đình Sâm híp lại, hắn lạnh lùng nhìn cô, quanh thân là bầu không khí đáng sợ.

Dù đã cách xa như vậy, Nhạc Yên Nhi vẫn bị đôi mắt đó làm cho sợ hãi run rẩy.

Người đàn ông này quá nguy hiểm.

Đôi môi non mềm đau rát khiến Nhạc Yên Nhi bắt đầu cảm thấy ấm ức.

Rốt cuộc thì mình đã làm sai điều gì mà Dạ Đình Sâm lại đối xử với mình như thế? Nhạc Yên Nhi run giọng:

- Dạ Đình Sâm, anh trêu đùa tôi như thế này thì hay lắm ư? Anh không có chút tôn trọng nào với tôi sao? Anh làm vậy là đang sỉ nhục tôi.

Nếu đây là một người đàn ông bình thường, Nhạc Yên Nhi sẽ không cảm thấy nhục nhã như vậy.

Nhưng Dạ Đình Sâm là gay! Anh ta thậm chí còn không thích phụ nữ! Một người đồng tính mà làm vậy với cô chẳng phải sỉ nhục thì là gì?

- Lâm Đông Lục muốn giết cô, bóp cổ cô gần chết nhưng cô vẫn quan tâm đến hắn, còn tôi chỉ hôn cô một cái thôi, vậy mà cô đã thẹn quá hóa giận, đây là thứ tôn trọng của cô à? Ánh mắt Dạ Đình Sâm cực kỳ nguy hiểm, tối tăm như mặt biển đêm.

- Đó không phải cùng một vấn đề! Thấy có người nguy hiểm tới tính mạng, cho dù tôi không quen thì tôi cũng sẽ giúp, chứ chưa cần nói tới Lâm Đông Lục ít nhất cũng là người quen của tôi.

Nhưng anh thì sao? Khi nãy rõ ràng là anh đang sỉ nhục tôi, anh đùa giỡn lưu manh! Dạ Đình Sâm nghe vậy thì cười xùy một tiếng, có vẻ trào phúng nhìn cô:

- Đùa giỡn lưu manh? Có phải cô quên rằng chúng ta đã đăng ký kết hôn, còn là chính cô đến Cục dân chính cùng tôi, tôi là chồng hợp pháp của cô, tôi làm gì cô cũng đều là hợp tình hợp lý thôi.

Nói xong, Dạ Đình Sâm lại đến gần, đè Nhạc Yên Nhi vào tường.

Áp lực đến từ hắn nặng như núi khiến Nhạc Yên Nhi không thở nổi, đôi mắt phượng buốt lạnh phức tạp nhìn cô chằm chằm khiến cô cảm thấy mình không còn chỗ trốn.

Tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Thật ra cô đã sợ chết đi được, với tính cách của Dạ Đình Sâm, hắn làm gì cũng đều không ngạc nhiên.

Nhưng cô quá tức giận, nghe thấy Dạ Đình Sâm nói vậy, cô ưỡn thẳng lưng, không sợ chết mà nhìn hắn.

- Có đăng ký kết hôn thì làm sao? Cũng không phải là cưới thật, giữa chúng ta chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi, chẳng phải yêu đương thật lòng gì, lúc nào cũng có thể chia tay được, tới khi đó ai đi đường đấy, không gặp lại! Mặt Dạ Đình Sâm lạnh xuống, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt ẩn hiện:

- Hay, hay cho câu ai đi đường nấy, hay cho câu không gặp lại, nếu ngay từ đầu cô đã nghĩ vậy thì Nhạc Yên Nhi ạ, trái tim cô còn cứng hơn cả sắt.

Lời vừa ra khỏi miệng, Nhạc Yên Nhi đã hối hận.

Dạ Đình Sâm giúp đỡ cô nhiều như vậy mà cô lại nói những lời này, quả thực khiến lòng người nguội lạnh.

Nhưng căm phẫn luôn khiến người ta mất đi lý trí, Nhạc Yên Nhi chịu đựng cảm giác run rẩy toàn thân, cô vẫn quật cường nói:

- Chúng ta quen nhau vốn đã là một sai lầm, sau khi hợp đồng chấm dứt cũng chỉ là ai trở về vị trí của người đó mà thôi.

Tiếng hít thở rõ ràng của Dạ Đình Sâm bên tai cô bỗng ngừng lại một nhịp, giọng hắn rét căm như đến từ địa ngục:

- Nhạc Yên Nhi, tôi thực sự muốn giết cô cho xong hết mọi chuyện.

Nói xong, hắn không nhìn cô nữa mà đi thẳng về phía phòng ngủ.

Tấm lưng kia ẩn chứa lạnh nhạt đến cùng cực.

"Rầm" một tiếng, cửa bị đóng mạnh lại khiến Nhạc Yên Nhi đang ngẩn người bỗng giật mình, chân cô mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, cô nhớ lại những lời cuối cùng của Dạ Đình Sâm.

Cứ cho là họ đang cãi vã, nhưng chỉ như vậy thôi mà Dạ Đình Sâm đã muốn giết người? Mới đây thôi, cô đã bị Lâm Đông Lục bóp cổ, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, cho nên nghe thấy lời này của Dạ Đình Sâm, cô hoàn toàn không hề nghi ngờ khả năng thực hiện của hắn.

Vết máu đọng do bị bóp cổ vẫn còn đau, Nhạc Yên Nhi vuốt ve cổ, lẩm bẩm:

- Không thể nào có chuyện Dạ Đình Sâm hận mình như vậy, hận đến độ muốn giết mình...

Nhạc Yên Nhi hoảng hốt, cô vội đứng lên, muốn rơi khỏi nơi thị phi này nhưng ngay khi cô vừa đứng lên, trong lúc vô tình ngẩng đầu, qua lớp cửa sổ sát đất, cô nhìn ra bên ngoài, thấy có một bóng người treo lơ lửng giữa không trung!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom