• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi khựng lại. Nói? Nói gì cơ?
- Chuyện về Lâm Đông Lục à?
Nhạc Yên Nhi hỏi có ý thăm dò.
Cô nhớ lại trên đường từ nhà hàng trở về hắn rõ ràng không được vui, chắc là chuyện Lâm
Đông Lục với Bạch Nhược Mai khiến hắn không thoải mái.
Dạ Đình Sâm “Ừ” một tiếng thản nhiên.
Nhạc Yên Nhi cắn môi. Hiện tại cô là “vợ” trên danh nghĩa của hắn, hắn lại không phải người
thường, cô hẳn là nên kể hết chuyện này cho hắn nghe, khiến hắn hiểu rõ, miễn cho sau này
khiến hắn gặp phiền toái không đáng có.
Xung quanh rất tối nên Nhạc Yên Nhi không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, dường như có chút
dũng khí đối diện với những vết sẹo cũ, cô chậm rãi kể:
- Thật lòng rất cảm ơn anh, hôm nay đã giúp tôi thoát được. Cũng rất xin lỗi đã khiến anh
vướng vào chuyện vớ vẩn này.
- Trước khi đăng ký kết hôn, tôi nên nói rõ với anh mới đúng. Nhưng mà… Lúc ấy tôi không biết
nên nói thế nào… Bởi vì chính tôi cũng hiểu rõ…
- Lâm Đông Lục là bạn trai cũ của tôi. Chúng tôi từng yêu nhau năm năm. Khi tôi còn đi học anh
ấy đã giúp đỡ tôi về mặt kinh tế rất nhiều. Nhưng anh yên tâm, năm ngoái tôi đã trả hết số tiền
tôi mượn cho anh ấy rồi!
- Một năm trước, vì quay một bộ phim có bối cảnh trong núi sâu, sóng điện thoại ở đó rất yếu
cho nên có mấy tháng tôi không liên lạc với anh ấy. Chờ đến khi tôi về anh ấy đã không còn
nhớ tôi, lại còn đang yêu Bạch Nhược Mai.
- Khi đó tôi rất đau khổ, cũng từng níu kéo, sau này thì dần bỏ cuộc… Bọn họ đã đính hôn, tôi
cũng đã sớm không còn dính dáng gì đến họ nữa. Hôm nay chỉ là tình cờ gặp phải.
Nhạc Yên Nhi càng nói càng nhỏ giọng. Chính cô cũng không biết Dạ Đình Sâm có thể tiếp
nhận quá khứ đó hay không.
Cô nghĩ, nếu hắn muốn cắt đứt giao dịch thì cô cũng có thể chấp nhận. Nhưng cô sẽ phải tự
kiếm tiền đấu giá chiếc vòng cổ kia.
- Cô từng rất yêu anh ta? – Giọng nam thấp trầm vang lên trong đêm tối.
Nhạc Yên Nhi sửng sốt một lát mới đáp:
- Dù sao thì anh ấy cũng là mối tình đầu của tôi. Hơn nữa, trước kia anh ấy không phải người
thế này. Bây giờ anh ấy cứ như đã biến thành một người khác. Hồi trước tôi vẫn níu kéo anh ấy
cũng có phần nguyên nhân là muốn biết chuyện gì đã xảy ra…
Không ai thích nghe người phụ nữ của mình nói chuyện về người yêu cũ của cô ấy. Khuôn mặt
Dạ Đình Sâm giấu trong bóng đêm nên Nhạc Yên Nhi không nhìn thấy ánh mắt hắn chợt lạnh
xuống.
Im lặng.
- Bây giờ em đã là vợ tôi. – Dạ Đình Sâm thản nhiên nói.
Quả nhiên, Dạ Đình Sâm vẫn rất để ý chuyện Lâm Đông Lục. Chuyện xảy ra ở nhà hàng hôm nay
nhất định cũng ảnh hưởng tới thể diện của hắn. Bây giờ hắn đang làm khó cô.
Trái tim Nhạc Yên Nhi chùng xuống, giọng nói có chút chua xót:
- Nếu anh muốn ngừng hẳn giao dịch, thì tôi…
Cô vừa nói vừa vô thức tiến lên một bước, lại chợt cảm giác mặt mình đụng vào một thân thể
ấm áp.
Tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ vang lên bên tai. Là lồng ngực của hắn!
Nhạc Yên Nhi mở to mắt. Hắn không phải đang đứng cạnh cửa sổ sao? Lúc nào đã tới đây rồi?
- Tôi nói muốn ngừng giao dịch khi nào? Hử?
Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên trên đỉnh đầu, dường như ngay sát bên tai, đặc biệt là
giọng mũi, trong bóng đêm không thấy năm ngón tay, có ý như muốn mê hoặc lòng người.
Nhạc Yên Nhi hơi hoảng hốt:
- Tôi… Có lẽ tôi không hợp làm vợ anh.
Dạ Đình Sâm cảm giác được hơi thở tươi mát như hải đường của cô phun vào ngực mình, chỉ
thấy khô nóng lan tràn trong bóng đêm.
Tay hắn lúc có lúc không vuốt ve eo cô:
- Không. Em là thích hợp nhất.
Giọng nói xưa nay vẫn lạnh lẽo, lúc này trong bóng đêm lại có chút dịu dàng.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay của hắn, Nhạc Yên Nhi hơi ngây ngẩn:
  • Vì sao?
  • Nghiêm lão từng nói với em tôi rất ghét phụ nữ đụng chạm. Thật ra còn nghiêm trọng hơn
thế, bất cứ người phụ nữ nào, chỉ cần đến gần một chút đều sẽ khiến tôi thấy ghê tởm. Nhưng
tôi lại có thể tiếp thu việc em chạm vào mình.
Bàn tay di chuyển trên eo cô. Mà cô đang nghĩ lại lời nói của hắn, trong một lúc quên cả giãy
giụa.
- Nếu là người khác thì hoàn toàn không thể đến gần tôi được. Em cảm thấy người trong gia
tộc của tôi sẽ tin một người phụ nữ không thể đến gần tôi là vợ tôi sao?
Hắn dường như cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phun lên tai cô. Mùi vị hormone đặc thù của đàn
ông khiến cô đỏ mặt, đặt tay lên ngực hắn, đẩy hắn ra:
- Tôi biết rồi… Anh… Anh nghỉ ngơi sớm đi.
Nói xong cô quay người chạy biến mất.
Dạ Đình Sâm không ngăn cản cô.
Hắn cảm nhận được nơi nào đó trên người mình đã ngẩng đầu. Nếu lại đụng vào người cô, hắn
không dám xác định mình có thể mất khống chế mà khiến cô hoảng sợ hay không.
Thật ra thì những chuyện Nhạc Yên Nhi nói hắn đều biết, ngay cả rất nhiều chuyện cô không
nói hắn cũng đã điều tra kỹ càng.
Sao hắn có thể tùy ý tìm một người phụ nữ để đăng ký kết hôn được.
Hắn không phản cảm việc cô đụng chạm, đó là một nguyên nhân. Càng quan trọng hơn là
thông qua những gì điều tra được thì Nhạc Yên Nhi quả thực là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Mà trùng hợp là cô lại cực kỳ hợp khẩu vị của hắn.
Thật kỳ lạ. Rõ ràng sau vụ việc mười năm trước, từ đó hắn đã khó có thể tha thứ cho bất cứ
người phụ nữ nào đến gần, thậm chí cả đội ngũ y khoa tốt nhất nước Mỹ cũng bó tay trước vấn
đề của hắn, thậm chí uyển chuyển nói với hắn rằng có lẽ cả đời này hắn cũng không thể khỏi
bệnh được.
Nhưng đối với cô lại khác hoàn toàn.
Đâu chỉ là có thể tiếp nhận cô đụng chạm, hắn thậm chí khát khao sự đụng chạm của cô, thân
thể mềm mại của cô, hương vị ngọt ngào của cô…
Trước mặt người khác, hắn là đế vương thương nghiệp không có cảm tình. Nhưng một khi đối
mặt với cô, hắn lại cảm thấy sức hấp dẫn khó có thể kiềm chế được.
Khi thị giác mất tác dụng, khứu giác của con người sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén. Trong bóng
đêm, dường như hắn còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cô.
Mà nơi nào đó, hoàn toàn không có dấu hiệu hạ xuống.
- Chết tiệt!
Trong bóng đêm, có người thầm mắng một tiếng.
Nhạc Yên Nhi về phòng là leo thẳng lên giường, lấy chăn che mặt rồi còn có thể nghe thấy
tiếng tim đập thình thịch trong ngực.
Cô vẫn luôn biết khuôn mặt của Dạ Đình Sâm hấp dẫn đến mức nào, nhưng không ngờ rằng lúc
không nhìn thấy mặt hắn, giọng nói và bàn tay hắn cũng hấp dẫn người đến vậy, khiến tim cô
đập như vừa chạy marathon vậy, hoàn toàn không chịu nghe lời.
Dường như có tình cảm gì đó đang nảy mầm trong lòng. Nhưng cô không dám nghĩ nhiều,
thậm chí cố ý lảng tránh nó.
Cô không cần có cảm tình. Chuyện Lâm Đông Lục đã khiến cô triệt để thất vọng về tình yêu. Bây
giờ cô chỉ muốn sống thật tốt. Đây là điều cô đã hứa với mẹ.
Còn về Dạ Đình Sâm, theo lời hắn, là vì bệnh tâm lý nên hắn mới không thể không kết hôn giả
với cô.
Chờ đến khi bọn họ kết thúc giao dịch thì cả đời này sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nữa.
Dù sao bọn họ vốn không phải người cùng một thế giới.
Cô cần làm, chính là lấy lại vòng cổ của mẹ, sau đó trả thù đôi nam nữ chó má kia!
Nhạc Yên Nhi nghĩ, hít sâu mấy hơi cuối cùng cũng khiến nhịp tim cũng bình thường trở lại. Cô
đặt báo thức sáng mai đi làm rồi nhắm mắt thiếp đi.
 
Advertisement
  • Chương 12

Nhạc Yên Nhi lấy kịch bản xem qua, không ngờ lại là vai nữ phụ thứ nhất trong “Kiếm Hiệp”

, casting vào ba ngày sau.

Bộ phim “Kiếm Hiệp”

này là phim võ hiệp được cải biên từ tác phẩm của tác gia nổi tiếng.

Đầu tư của phim truyền hình cải biên cũng rất lớn, dựa theo địa vị thì nhất định là không tới lượt cô, phỏng chừng Danny không lừa cô, thật là phải tốn không ít công sức mới có được cơ hội này.

Trong lòng cô có chút cảm động:

- Danny, anh thật là người chị em tốt của tôi.

Câu kia nói thế nào nhỉ? Mười gã đẹp trai đã có chín là gay, còn một tên đang come out nốt.

Người trước mặt cô cũng không ngoại lệ, còn là tiểu thụ.

Hắn vẫn luôn chăm sóc Nhạc Yên Nhi rất nhiều.

Trong lòng cô, hắn chính là người chị em tốt vượt ngoài giới tính.

Danny hừ lạnh một tiếng:

- Hôm nay công ty muốn họp với các nghệ sĩ, đừng có trốn đấy.

Nể mặt Danny, Nhạc Yên Nhi thật đúng là ngoan ngoãn ở công ty dự họp cả một ngày, từ huấn luyện nghề nghiệp đến quy hoạch tương lai, nghe đến mức đầu óc cô choáng váng.

Vất vả lắm mới chịu đựng xong, lại sợ có người bắt cô đi nghe thêm hội thảo nào đó nên vội vàng lái xe thẳng tới tòa soạn báo của Dư San San.

Dư San San ra ngoài cổng nhưng lại không nhìn về phía Nhạc Yên Nhi.

Cô không có cách nào khác đành phải ấn còi ra hiệu, lúc này Dư San San mới nhìn cô như thấy ma.

- Yên Nhi, một đêm không về cậu đã có xe thế này tớ lại tưởng cậu làm bồ nhí cho người ta đấy.

Giờ thấy cậu mới tin là không phải.

Nhạc Yên Nhi cười nhéo miệng cô:
  • Nói gì đấy hả.
  • Đại gia nào lại đi mua xe việt dã cho bồ nhí chứ.

    Cậu khai thật đi, trúng sổ xố đúng không? –
Vẻ mặt Dư San San rất nghiêm túc.

- San San, tớ nói với cậu chuyện này nè.

– Nhạc Yên Nhi cân nhắc từ ngữ một chút, có vẻ như thật sự không tìm được cách nói giảm nói tránh nào cả:

- Tớ kết hôn rồi.

Dư San San im lặng ba giây.

Rồi điên cuồng gào lên:

- Mẹ nó mẹ nó! Hai ngày không gặp cậu lại chạy đi kết hôn! Mẹ nó! Nhạc Yên Nhi cậu điên rồi hả?! Cậu là ngôi sao mà! Nói kết hôn là kết hôn! Cậu có nghĩ đến cảm xúc của tớ không hả?! Hai đứa mình ở chung gần ba năm cậu còn không cho tớ một danh phận nào cả! Nhạc Yên Nhi bịt tai, chờ đến khi Dư San San bình tĩnh hơn rồi mới nói:

- Kết hôn giả thôi, cậu đừng kích động.

Tớ cần anh ta giúp tớ lấy lại vòng cổ mà mẹ để lại cho tớ.

Anh ta cần tớ giúp đỡ giải quyết đối tượng kết hôn mà gia tộc quyết định.

Bọn tớ không có quan hệ chân chính nào cả, chỉ là làm theo nhu cầu thôi.

Nửa năm sau sẽ mỗi người một ngả.

Còn về một đêm mất hồn kia đã bị Nhạc Yên Nhi xem như ngoài ý muốn, cố ý bỏ qua.

Nhạc Yên Nhi tóm tắt cho Dư San San nghe về quan hệ giữa cô và Dạ Đình Sâm.

Nghe xong, Dư San San vỗ đùi:

- Đúng là máu chó hơn cả phim truyền hình ấy.

Lúc trước gặp phải thằng khốn Lâm Đông Lục kia thì thôi, bây giờ còn chơi kiểu đó, cậu có phải là miễn dịch với đàn ông tốt không vậy? Cậu nói cho tớ nghe xem thằng kia tên gì để tớ điều tra giúp cậu xem có đáng tin không! Dư San San là phóng viên, rất kín miệng, lại có không ít đường dây trong tay, Nhạc Yên Nhi cũng không giấu cô:

- Anh ta là Dạ Đình Sâm.

Vừa nghe thấy cái tên này, biểu cảm của Dư San San trở nên rất kỳ quái.

  • Sao vậy? – Nhạc Yên Nhi thấy khó hiểu.
  • Không phải là trùng tên chứ? Dạ Đình Sâm

    - người thừa kế tập đoàn đế quốc LN đó hả?
Nhạc Yên Nhi gật đầu.

Dư San San hít sâu một hơi, rồi nhìn vẻ mặt Nhạc Yên Nhi, cẩn thận nói ra:

- Cậu biết không? Dạ Đình Sâm là gay đó! Nhạc Yên Nhi mở to mắt đến quên cả chớp.

Cô thật là sợ đến ngây người.

Cô vẫn cho rằng gay đều ẻo lả như Danny vậy, xưng chị em với con gái, mặc quần áo trang điểm các loại còn am hiểu hơn cả cô.

Đặt Dạ Đình Sâm vào hình tượng này, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi! Tuy rằng cô cũng cảm thấy tính cách của Dạ Đình Sâm rất kỳ quái nhưng vẫn cho rằng thiếu gia nhà giàu đều có sở thích lạ lùng nào đó, không ngờ hắn lại là gay?! Nhưng mà… Đêm hôm đó… Hắn rất “dũng mãnh”

mà.

- Không thể nào… Anh ta không giống mà… Dư San San thấy cô không tin, lập tức lấy iPad từ trong túi xách ra, chạm mấy cái rồi mở một file ra đưa cho Nhạc Yên Nhi:

- Đây chính là tư liệu nội bộ của tòa soạn báo bọn tớ.

Là cậu nên tớ mới cho xem đấy.

File rất dài, tất cả đều là ảnh chụp làm chứng.

Trong đó có tin tức về thư ký bên cạnh chủ tịch LN mấy năm gần đầy, từ thư ký cấp thấp tới thư ký cấp cao, tất cả đều là đàn ông, không có một người là nữ.

Còn có một ít ảnh chụp của Dạ Đình Sâm khi ở nước Anh, rất mờ tối, hẳn là chụp lén, có vẻ như là ở trong một nhà hàng nào đó, xung quanh có rất nhiều người đều ôm người đẹp tóc vàng mắt xanh, chỉ có người ngồi bên cạnh Dạ Đình Sâm là đàn ông.

Thậm chí còn có danh sách người hầu trong biệt thự ở nước Anh của Dạ Đình Sâm, vẫn không có một người phụ nữ nào cả, tất cả đều là đàn ông! Dư San San thấy sắc mặt của cô khó coi lại nói:

- Tin tức này là do một người nặc danh gửi cho bọn tớ.

Bọn tớ đã kiểm chứng rồi, ảnh chụp không phải là photoshop, phần về thư ký cũng là thật.

Chẳng qua nơi ở của hắn ta canh giữ nghiêm ngặt quá nên bọn tớ mới không nghiên cứu kỹ hơn được.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy mấy thứ đó có khả năng cũng là thật, bởi vì biệt thự ở thành phố A của Dạ Đình Sâm vốn dĩ không có phụ nữ! Ngay cả mợ Trần và mợ Trương cũng là vì cô nên mới mời tới.

- Vậy… Các cậu định đăng tin này lên à? Dư San San lắc đầu:

- Không thể đăng được.

Trong nước không có bất cứ một tòa soạn nào có thể đăng tin tức phản diện về Dạ Đình Sâm.

Tớ chỉ có thể cho mình cậu xem thôi.

Nhạc Yên Nhi lại thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảm thấy Dạ Đình Sâm cũng không phải là người xấu, không mong có tin tức như vậy công kích hắn.

Nhạc Yên Nhi dẫn Dư San San đi ăn món Nhật, cả bữa cơm cũng không thể yên lòng, vẫn suy nghĩ về những gì mình vừa biết được.

Ăn xong, cô đưa Dư San San đến dưới lầu, do dự rồi nói:

- San San, tạm thời có lẽ tớ không thể về nhà được.

Người của Dạ gia có thể đến đây bất cứ lúc nào.

Nếu tớ đã đồng ý giao dịch với anh ta thì phải hoàn thành nhiệm vụ.

Tiền thuê nhà tớ vẫn sẽ trả, cậu vẫn có thể ở đây.

Dư San San gõ trán Nhạc Yên Nhi:

- Tớ nói với cậu này, kệ cha giao dịch gì đó đi.

Nếu không sống nổi thì lại quay về, chị đây không thiếu miếng cơm nuôi cô nhé.

Đừng có chịu uất vì vì người khác.

Nhạc Yên Nhi cảm động gật đầu.

Dư San San đi rồi, cô lại không vội rời đi mà ngồi trong xe ngẩn người một lúc.

Chợt có tiếng di động vang lên.

Nhạc Yên Nhi bắt máy, một giọng nam xa lạ bên kia nói ngay:

- Em có vài câu muốn nói với chị, về Dạ Đình Sâm.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì ngây ra, cau mày hỏi:

- Anh là ai? Sao anh lại có thể liên lạc được với tôi? Anh và Dạ Đình Sâm có quan hệ gì? Người kia chỉ cười nhẹ lại có cảm giác rất quyến rũ:

- Em là ai không quan trọng.

Em biết chị đã kết hôn với Dạ Đình Sâm, nhưng có rất nhiều chuyện chị không biết đâu.

Nghe thấy thế, trái tim Nhạc Yên Nhi giật thót một cái.

- Em cho chị thời gian nửa giờ, đến quán bar Bóng Đêm em sẽ nói cho chị biết sự thật.

Nhớ kỹ, nhất định phải đến một mình.

Không thì chị tự gánh lấy hậu quả.

Nói xong, người kia lập tức cúp điện thoại, dường như nắm chắc Nhạc Yên Nhi nhất định sẽ tới vậy.

Nhạc Yên Nhi nắm chặt di động, do dự một lát, đánh tay lái, cuối cùng vẫn đi về phía quán bar Bóng Đêm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom