Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi được Dạ Đình Sâm và Baker nhắc tới lúc này đã ăn uống no nê rồi.
Không có ai đến làm phiền lại không cần đi xã giao, Nhạc Yên Nhi đánh chén rất vui vẻ, quên cả
việc khống chế cân nặng.
Ăn xong còn uống thêm một ly rượu mùi nhân viên phục vụ mang tới, cô hạnh phúc đến híp cả
mắt lại, sau đó lau miệng một cách tao nhã, đứng dậy chuẩn bị đi dạo quanh hội quán.
Không thể không nói, hội quán Baker không hổ danh là nơi cao cấp của thành phố A, khắp nơi
không chỉ trang hoàng đẹp đẽ sang trọng, không hề có hương vị nhà giàu mới nổi mà ngược
lại, còn mang theo hơi thở nghệ thuật.
Từng cái bình hoa trong hội quán đều được vận chuyển từ châu Âu theo đường hàng không,
những đoá hoá cắm bên trong cũng được thay mới vào mỗi buổi sáng.
Trên trần nhà ngoài hành lang, phù điêu được khắc bởi chính tay những bậc thầy Belgium, tất
cả đều đẹp đẽ và vô cùng xa hoa.
Nhạc Yên Nhi vừa đi vừa ngẩng đầu ngắm những bức phù điêu, không nhịn được tán thưởng.
Không ngờ lúc này va phải thứ gì đó, lực va chạm cực mạnh khiến cô lùi về sau hai bước.
Nhạc Yên Nhi đi giày cao gót, vất vả lắm mới đững vững được, ngẩng đầu, trông thấy một ông
chú trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt béo ị, ánh mắt mơ màng vì uống say,
mang đến cho người khác cảm giác không đàng hoàng.
Về lý mà nói, Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu ngắm phù điêu, người trước mặt có thể thấy được động
tác của cô, chỉ cần đi chếch về phía bên cạnh là có thể tránh được va chạm, nhưng người đàn
ông này lại đụng thẳng vào cô, vừa nãy hai người va chạm nhau không nhẹ, Nhạc Yên Nhi quả
thực có điểm nghi ngờ người này cố tình.
Có điều ông chú này cũng chịu thiệt rồi, ly rượu vang ban đầu cầm trên tay bởi vì cú va chạm
bất ngờ mà đổ hết lên người, trước ngực áo bộ tây trang màu xám tro thấm một khoảng đỏ
sẫm.
Vì vậy Nhạc Yên Nhi vẫn xin lỗi trước:
- Ngại quá, va phải ông rồi, vừa nãy tôi không để ý xung quanh.
Gã cười ha ha, trên mặt càng lúc càng thể hiện rõ sự bỉ ổi, chỉ vào vết rượu trước ngực, nói:
- Va phải tôi cũng là chuyện nhỏ thôi, nhưng bộ quần áo này do nhà thiết kế đẳng cấp của Italy
may thủ công, là bộ vest mà tôi thích nhất, cú va của cô làm nó hỏng mất rồi, đau lòng quá đi.
Nhạc Yên Nhi đánh giá một lúc, từ đường may nét cắt có thể nhìn ra bộ vest này đúng là không
tầm thường, trong lòng càng thêm áy náy.
- Có lẽ tôi không đền nổi bộ quần áo của ông, nhưng cũng không phải là không thể giặt sạch
vết rượu vang, tôi sẽ gửi ông tiền giặt là, ông xem thế có được không?
Nhưng gã lại cười, lắc đầu nói:
- Tiệc rượu vừa mới bắt đầu thôi, một lát nữa còn có buổi bán đấu giá, tôi có thể mặc bộ quần
áo bẩn này cả một buổi tối sao, cô nói xem mặt mũi tôi để đi đâu được? Thế này đi, tôi cũng
không bắt cô phải đền, cô lau cho tôi thì chuyện này coi như xong.
Nhạc Yên Nhi nhíu mày, cứ thấy gã ta không tốt lành gì.
Rượu đổ cũng đã đổ rồi, sớm đã thấm sâu vào vải, làm sao mà lau đi được.
Nhưng suy cho cùng thì chuyện này cũng là lỗi của cô, không nhìn kỹ đường, làm hỏng mất bộ
đồ đắt giá như thế, nếu như thật sự phải bồi thường, cô cũng không đền nổi.
Bây giờ đối phương đã mở đường, có ý thứ lỗi cho cô, nếu cô còn không chịu thì đúng là không
biết điều.
May là trong túi xách của Nhạc Yên Nhi có khăn giấy, cô rút một tờ, giơ tay về phía trước ngực
của người kia, lau giúp gã.
Kết quả, Nhạc Yên Nhi vừa mới giơ tay ra, còn chưa chạm đến quần áo đã bị gã túm lấy.
- Bộ vest của tôi đắt như thế sao có thể lau bằng loại khăn giấy rẻ tiền này chứ, phải dùng thứ
mềm mại nhất để lau mới được.
Chạm được vào đôi bàn tay mềm mại nên gã không còn tiếp tục che giấu dục vọng trần trụi
trong mắt nữa.
Nhạc Yên Nhi bị đôi bàn tay dơ bẩn kia nắm lấy, nổi hết cả da gà, lập tức dùng hết sức rút tay
về, không ngờ gã đã sớm có dự mưu, nắm tay thật chặt khiến cô cố hết sức nhưng vẫn không
tài nào nhúc nhích được.
- Bỏ tay ra, tôi bồi thường theo giá tiền là được rồi.
Nhạc Yên Nhi không thể nhịn được nữa, cũng không muốn tỏ ra lịch sự làm gì.
Tên quỷ háo sắc này rõ ràng là muốn sàm sỡ cô, cũng trách cô ngốc nghếch đi tin lời gã, lại còn
lau giúp gã.
Gã đàn ông này không để tâm đến việc cô giãy giụa, còn cho rằng cô đang ve vãn, bàn tay như
móng heo một bên nắm lấy tay cô, một bên kéo cô vào lồng ngực mình.
- Tôi không thiếu tiền, căn bản không cần cô bồi thường, cô gái nhỏ da thịt mềm mại như cô
chỉ có dùng tay mình lau giúp tôi mới coi như là không sỉ nhục bộ vest này.
Nắm lấy tay cô, cảm nhận được lòng bàn tay truyền tới xúc cảm tuyệt vời, mềm mại như không
có xương cốt và làn da nhẵn mịn, đôi mắt híp của gã không kìm chế được liếc nhìn thân thể
Nhạc Yên Nhi, tỉ mỉ dò xét từng tấc da thịt trắng nõn lộ ra.
Gã không nhịn được mà liên tưởng đến cơ thể mềm mại phía dưới bộ váy này.
Quả thật đã lâu lắm rồi chưa từng thấy cô gái nào khiến gã rung động như vậy.
Thật ra ban nãy gã đã nhìn thấy Nhạc Yên Nhi từ xa, trông thấy cô đang ngẩng đầu lộ ra cần cổ
cùng xương quai xanh xinh đẹp, cặp mắt to tròn thấp thoáng sự kinh ngạc xen lẫn vui vẻ, khí
chất xuất chúng kia thoáng cái đã thu hút tầm mắt gã dõi theo.
Đặc biệt là sự thuần khiết, trong sáng trên người cô giống như một đoá sen mới nở, vừa nhìn đã
biết là trước giờ chưa có ai chạm vào.
Trên giường, gã thường gặp loại phụ nữ quyến rũ nên trông thấy bông hoa Bạch Trà sạch sẽ
này, thực sự khó mà giữ được lòng mình.
Thậm chí bây giờ mới chỉ vuốt ve tay cô thôi nhưng gã đã thấy cơ thể mình có phản ứng.
Nhạc Yên Nhi còn đang liều mạng giãy ra:
- Ông buông tôi ra, ở nơi công cộng ông muốn làm gì hả… còn không buông ra tôi gọi bảo vệ
đấy…
Gã đàn ông nhếch mép cười, để lộ hàm răng vàng:
- Cô gọi đi, xem có ai quan tâm không? Tôi là ông chủ của Thương mại quốc tế An Bình, đến
ngài Baker cũng phải nể tôi mấy phần, tôi nhìn trúng người trong hội quán chẳng phải là
chuyện rất nhỏ sao? Tôi khuyên cô nên biết điều thì hơn, đi theo hầu hạ tôi cô còn sợ chịu thiệt
à?
Vừa nói vừa giơ tay muốn đặt lên eo của Nhạc Yên Nhi.
Sức gã rất mạnh, Nhạc Yên Nhi không thể thoát ra được, chợt nghĩ tới đôi giày cao gót tám cm
của mình, cô cắn môi, dẫm mạnh lên chân gã.
Gã đàn ông bị đau, lập tức cúi người xuống, buông lỏng tay Nhạc Yên Nhi ra:
- Ai da… chân của tôi…
Nhạc Yên Nhi được giải thoát, đâu dám ở lại lâu, cô nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Hành động này đã chọc giận gã đàn ông kia, vừa nãy là vì thương hoa tiếc ngọc nên gã mới duy
trì phong độ, lúc này không còn sót lại chút gì, giận dữ quát tên vệ sĩ sau lưng:
- Đi, mau bắt con đàn bà kia về cho tao.
 
Advertisement
  • Chương 136

Có lẽ vì quá mức kinh ngạc, một phòng bán đấu giá có sức chứa vài trăm người giờ đây lặng ngắt như tờ.

Phiên đấu giá một sợi dây chuyền đã biến thành chiến tranh không khói súng.

Tất cả mọi người đều ngừng thở, dự đoán xem số bốn tư có tiếp tục ra giá nữa không.

Mặc dù họ không có khả năng ra giá tiếp nhưng chẳng mấy khi được xem màn diễn đặc sắc như vậy, quả thực còn gay cấn hơn phim.

Số bốn tư nhanh chóng ra giá tiếp, năm mươi triệu.

Nhưng giá tiền này khiến nhiều người thất vọng.

  • Có phải số bốn tư này hết tiền rồi không? Chỉ tăng có mười triệu thôi?
  • Bị ngu à? "Chỉ mười triệu"? Lợi nhuận của công ty ông mỗi năm có lên tới mười triệu hay
không?

- Nhưng so với số mười sáu thì đã thua về mặt khí thế rồi, số mười sáu người ta tăng là tăng gấp đôi luôn.

  • Ôi, anh nói xem số mười sáu có phải là cò nâng giá không? Làm gì có ai tăng giá kiểu này?
  • Nói lời này ở hội quán Baker, không muốn ngồi đây nữa hả?
Nhưng đây cũng chính là suy nghĩ trong lòng Nhạc Yên Nhi.

Cô thấy những con số đại diện cho giá cả đang mỗi lúc một tăng cao, mỗi lúc càng gần tới con số thiên văn, hốt hoảng đến độ móng tay ngón giữa đã đâm sâu vào lòng bàn tay.

- Dạ Đình Sâm, sao số bốn tư cứ nhất định phải cạnh tranh với anh? Liệu có chuyện gì không? Mặc kệ bầu không khí xung quanh thế nào, Dạ Đình Sâm vẫn cứ bình thản như thế, trong mắt tuy có ý nghĩ sâu xa nhưng luôn duy trì thản nhiên, không có phản ứng nào thái quá.

- Yên tâm.

Hai chữ khẽ thoát ra khỏi đôi môi mỏng tựa như đang nói cho cô biết thái độ của hắn là gì.

Nhạc Yên Nhi nhìn quanh, cô đếm vị trí trong phòng đấu giá để tìm xem số bốn tư là thần thánh phương nào.

Đếm tới vị trí đó, Nhạc Yên Nhi nhíu mày.

Chỗ ngồi của cô chỉ có thể thấy một bên của vị trí kia, đó là một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen, ngay cả quần áo cũng là màu đen nốt, toàn thân không lộ ra một chút da thịt nào.

Anh ta cúi đầu, chằm chằm nhìn vào màn hình LCD trước mặt, không thể thấy được biểu cảm.

Rốt cuộc người đó là ai? Trong khi Nhạc Yên Nhi nhìn quanh, không lưu ý tới hành động của Dạ Đình Sâm, hắn đã lại ra giá một lần nữa.

Người chủ trì trên sân khấu tựa hồ không cầm chắc mic, một tiếng "cạch" vang lên làm cho tất cả mọi người đều nhíu mày, tuy nhiên nó cũng tạo ra hiệu ứng lan truyền, những âm thanh xôn xao đã ngừng lại, phòng đấu giá lập tức yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Người chủ trì vẫn thường thấy sóng to gió lớn giờ phút này đã run giọng.

- Vị khách số mười sáu...

đã ra giá thêm lần nữa.

Người chủ trì nuốt nước miếng, không thể tin nổi, nói:

- Giá lần này là một trăm triệu.

Tất cả mọi người đều không tin vào tai mình nữa.

Một trăm triệu! Đây là khái niệm gì?! Dù những người ở đây đều là người có tiếng trong giới kinh doanh của thành phố A, thế nhưng chẳng có ai dám tùy tiện bỏ ra một trăm triệu để mua một sợi dây chuyền.

Bất luận sợi dây chuyền này có giá trị thế nào.

Người chủ trì cầm búa đấu giá, tay khẽ run, từ ngày hành nghề đến nay, bây giờ mới thấy chiếc búa nặng đến thế.

Nhìn quanh một lượt những gương mặt khiếp sợ ở đây, người chủ trì thận trọng hô lên:

- Nếu không có ai ra giá cao hơn, vậy thì một trăm triệu lần thứ nhất.

Trong phòng đấu giá, mọi người nín thở chờ đợi.

Hoặc là số bốn tư ra giá cao hơn, hoặc là mọi chuyện được giải quyết dứt khoát, số mười sáu sẽ dùng con số thiên văn này đoạt được sợi dây chuyền kim cương.

- Một trăm triệu lần thứ hai.

Cây búa trong tay người chủ trì giơ lên cao.

Trái tim Nhạc Yên Nhi đã sắp nhảy ra ngoài lồng ngực.

Ngay lúc này, một nhân viên hậu trường bỗng chạy lên sân khấu, vẻ mặt lo lắng, người nọ kéo vạt áo người chủ trì, ghé vào bên tai y, khẽ thì thầm.

- Cậu bảo sao cơ? Nào có tiền lệ như thế! Vì mic chưa tắt, câu nói người chủ trì kinh ngạc thốt lên đã truyền ra bên ngoài, ai cũng nghe rõ ràng.

Ý thức được sự thất thố của mình, ông ta vội vàng chữa cháy:

- Thật xin lỗi, quá trình đấu giá xảy ra một số vấn đề, xin mọi người chờ một lát.

Sau đó, ông ta đóng mic, đi tới một bên, thì thầm với nhân viên khi nãy.

Người bên dưới sân khấu đang chờ, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này có thể xảy ra chuyện lớn gì mà khiến cho hội đấu giá phải phá lệ dừng lại thế này.

Mấy phút sau, ông ta quay lại.

- Các vị, rất xin lỗi, người quyên tặng nhất thời đổi ý, quyết định thu hồi sợi dây chuyền này.

Sắc mặt người chủ trì cực kỳ khó coi, nhưng hết cách rồi, ông ta nhất định phải thông báo tin tức này cho mọi người.

Trong lúc người chủ trì thông báo, nhân viên hậu trường cũng khép hộp dây chuyền lại, mang nó xuống hậu trường.

Nhìn thấy chiếc dây chuyền trị giá trăm triệu bị lấy đi như vậy, không khí trong phòng đấu giá triệt để sôi trào.

  • Đấu giá lâu như vậy rồi, bảo thu hồi là thu hồi, thật là không phù hợp với quy củ mà!
  • Đồ đã quyên tặng còn thu hồi được à? Hội quán Baker làm thế này là không đúng quy tắc.
  • Sợ rằng người quyên góp thấy sợi dây chuyền này có thể đấu giá được quá nhiều tiền, giờ mới
nhận ra mình đánh giá thấp giá trị của nó cũng nên.

Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không ngờ biến cố thế này sẽ phát sinh, cô vẫn đang thầm tính xem mình phải đóng bao nhiêu bộ phim mới trả nổi tiền cho Dạ Đình Sâm, kết quả sợi dây chuyền lại bị thu hồi.

- Dạ Đình Sâm, thế này là thế nào? Chúng ta không thể lấy được nó sao? Nhạc Yên Nhi gần như đã coi Dạ Đình Sâm như cây cọc cứu mạng, cô quay đầu hỏi hắn.

Dạ Đình Sâm cau mày, hiển nhiên hắn cũng không ngờ chuyện thế này sẽ xảy ra, hắn nói với Nhạc Yên Nhi:

- Chờ lát nữa tôi sẽ tự đi hỏi Baker.

Nhạc Yên Nhi khẽ gật đầu, Dạ Đình Sâm đứng dậy, đi ra ngoài.

Nhạc Yên Nhi ngồi đó, nghe tiếng bàn tán của những người xung quanh, cô cảm thấy vô cùng hoang mang.

Lúc này, điện thoại của Nhạc Yên Nhi vang lên.

Ngay lúc lòng dạ rối bời, cô cầm di động lên, thấy màn hình hiện tên Lâm Đông Lục, cô chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức cúp máy.

Lần trước cũng là vì gặp Lâm Đông Lục mà bị hạ nhục ở quán cafe, cô thực sự không muốn có thêm bất cứ liên quan nào với anh ta nữa.

Bây giờ cô chỉ muốn ngồi yên ở đây, chờ Dạ Đình Sâm về.

Nhạc Yên Nhi định tắt nguồn di động, ai ngờ tin nhắn của Lâm Đông Lục tới.

"Biển Sao không được đấu giá tiếp, tôi đã thu hồi nó, nếu cô muốn lấy về thì đến nhà kho dưới tầng hầm gặp tôi, quá thời hạn tôi không đợi nữa".

Nhạc Yên Nhi đọc hết tin nhắn, cô tức tới run cả người.

Đúng, sao cô lại quên chuyện dây chuyền là do Bạch Nhược Mai quyên tặng, mà Lâm Đông Lục là hôn phu của cô ta, anh cũng có phần trong chuyện này.

Vậy nên đang đấu giá bỗng thu hồi vật phẩm có lẽ là trò quỷ của hai người kia, bây giờ Lâm Đông Lục liên lạc với mình, chắc chắn họ còn có kế hoạch phía sau.

Lâm Đông Lục, vì sao anh lại trở nên hèn hạ như vậy? Dùng sợi dây chuyền để uy hiếp tôi? Tất nhiên cô không muốn để cho anh ta đạt được mục đích, tuy nhiên sợi dây chuyền này không tầm thường, nó là di vật duy nhất mẹ để lại cho cô.

Hôm nay, trước tiên là người ngồi ở vị trí bốn tư đã ngang ngược ngăn cản, buộc Dạ Đình Sâm phải tăng giá cao, sau đó lại là chuyện Lâm Đông Lục thu hồi lại nó, khiến cho hy vọng nhận lại dây chuyền của cô bị dập tắt.

Tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình, chẳng lẽ khó khăn đến vậy sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom