• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Buổi tiệc sắp bắt đầu.
Dạ tiệc của ngày hôm nay được tổ chức theo hình thức buffet, tự lấy thức ăn và rượu, có thể lựa
chọn dùng cơm ở bàn ăn, cũng có thể cầm rượu đi quanh hội trường.
Đến tham dự buổi dạ tiệc này đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới làm ăn, mọi người đều
hy vọng có thể mở rộng mối quan hệ, quen biết thêm nhiều người, cho nên cả sảnh lớn đều
nhộn nhịp vô cùng, dường như không có ai lựa chọn ngồi ăn ở sảnh phụ vắng vẻ cả.
Trong đó tất nhiên không bao gồm Nhạc Yên Nhi.
Dù sao Dạ Đình Sâm vẫn chưa tới, cả hội quán Baker đều không có mấy người cô quen biết,
Nhạc Yên Nhi vui vẻ ngồi một bên dùng bữa.
Không thể không nói, trong hội quán sang trọng này thức ăn cũng ngon hơn bên ngoài rất
nhiều, nguyên liệu cao cấp, nấm Tùng Nhung, gan ngỗng, tôm hùm Úc các loại, dường như lấy
mãi không hết, cứ có người lấy đi một phần nhân viên phục vụ ngay lập tức sẽ bổ sung thêm.
Lúc này, Nhạc Yên Nhi vô cùng biết ơn thợ trang điểm chọn cho cô bộ váy dài không bó chặt
lấy eo này, khiến cô có thể thoải mái ăn uống mà không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tạo hình
tổng thể.
Bởi vì người ở sảnh phụ rất ít, cộng thêm Nhạc Yên Nhi quá mức xinh đẹp, thu hút ánh mắt mọi
người nên ngay cả nhân viên cũng chủ động phục vụ cô.
Vừa nhìn thấy gan ngỗng trong đĩa cô sắp hết, một nhân viên lập tức bưng tới đĩa nữa:
- Phu nhân, mời cô dùng.
Nhạc Yên Nhi giật mình:
  • Cảm ơn anh.
  • Cô cần thêm gì cứ gọi tôi một tiếng là được, không phải đứng dậy đi lấy đâu.
  • Được, vậy thì cảm ơn anh nhé.
Nhạc Yên Nhi ở bên này ăn rất vui vẻ mà trong sảnh lớn phía bên kia cũng xảy ra một số
chuyện.
Những nhân vật nổi tiếng trong thương giới trò chuyện vui vẻ với nhau, phụ nữ đeo châu báu
quý giá, đàn ông cầm ly rượu trên tay, ai nấy đều rạng rỡ ngời ngời dưới ánh đèn, cả sảnh náo
nhiệt ngợp trong vàng son.
Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai đứng cùng với nhau, trong tay đều cầm ly rượu vang, trông
họ quả thực giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Một vài người vây quanh bọn họ hệt như sao vây quanh mặt trăng, âm thanh cực kỳ hâm mộ
vang bên tai không ngớt.
- Sao mới mấy ngày không gặp mà Nhược Mai lại đẹp hơn thế này, chắc chắn là Đông Lục
chăm sóc cho cậu tốt quá mà.
- Nghe nói bây giờ Nhược Mai không diễn mấy cảnh ôm hôn nữa rồi, chắc là vì Đông Lục nhỉ,
thật khiến người khác hâm mộ quá đi thôi.
- Đúng rồi, hai người đúng là trời sinh một cặp, nhìn thế nào cũng đều thấy xứng đôi không
chịu được, đính hôn lâu như vậy rồi, chuẩn bị khi nào thì kết hôn đấy?
Bạch Nhược Mai giống như đang thẹn thùng, khẽ nghiêng mặt, ra vẻ oán trách bạn tốt:
- Sao lại nói thế, cứ như tớ là gái ế vậy.
Người nọ quay sang nói với Lâm Đông Lục:
- Đông Lục, thế này là anh không đúng rồi, người con gái tốt như Nhược Mai mà anh còn
không mau lấy về nhà đi, không sợ cậu ấy chạy mất sao?
Thật ra đây là những lời Bạch Nhược Mai dặn dò lúc trước, cô ta không thể tự mình bức hôn
Lâm Đông Lục nên đành nói bóng nói gió qua người khác.
Lâm Đông Lục cầm ly, nhấp một ngụm rượu vang, nghe thấy những lời này, trên mặt lộ ra nụ
cười nhẹ.
- Đương nhiên không sợ, tình cảm của chúng tôi lẽ nào đến cả thời gian thử thách ngắn như
vậy cũng không vượt qua nổi sao?
Nghe xong, nụ cười trên gương mặt Bạch Nhược Mai khẽ cứng lại, thầm cắn chặt răng.
- Đông Lục, anh nói như vậy là không đúng rồi, dù sao Nhược Mai cũng là con gái, quãng thời
gian đẹp đẽ của con gái có mấy năm đâu chứ, nếu anh là một người đàn ông có trách nhiệm,
hẳn là nên cưới cậu ấy sớm một chút, hai người cũng có thể sớm sinh quý tử.
Lời này có phần vượt quá giới hạn nhưng Bạch Nhược Mai lại không mở miệng ngăn cản, trái lại
cũng chờ đợi câu trả lời của Lâm Đông Lục.
Lâm Đông Lục cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
- Điều cô nói tôi cũng nghĩ tới rồi, yên tâm đi, tôi sẽ cho Nhược Mai một hôn lễ long trọng, chắc
chắn không để cô ấy thiệt thòi đâu.
Vẻ mặt Lâm Đông Lục mang theo ôn nhu cùng cưng chiều, hoàn toàn là một người bạn trai
kiểu mẫu.
  • Oa, người ta “phát cẩu lương” này, thật khiến người khác hâm mộ mà.
  • Thật là, hai người này ân ân ái ái như vậy mà tôi lại đố kỵ không nổi.
  • Bởi vì xứng đôi quá đấy…
Người xung quanh lại rộn cả lên.
Bạch Nhược Mai mỉm cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù thế nào, có lời này của Lâm Đông Lục, ít nhất cũng chứng minh trong lòng anh có cô ta.
Lúc mọi người đương cười cười nói nói, cửa sảnh lớn đột nhiên được mở ra.
Cả sảnh bỗng chốc lặng như tờ.
Một người đàn ông cao to mặc vest thẳng tắp tiến vào, dù rất đẹp trai nhưng khuôn mặt lại vô
cùng lạnh lùng, đôi mắt đen như ngọc vừa sắc bén lại vừa sóng sánh, cả người tản ra khí chất
bễ nghễ thiên hạ.
Người vừa đến chính là Dạ Đình Sâm.
Sảnh lớn trầm mặc trong phút chốc rồi lại xôn xao cả lên.
  • Đây là Dạ thiếu sao?
  • Trời ơi, tôi còn chưa bao giờ được gặp Dạ thiếu, không ngờ hắn không chỉ trẻ tuổi, ưu tú mà
còn quyến rũ thế này.
- Không ngờ Dạ thiếu lại đích thân tham gia buổi đấu giá lần này, trời ạ, tôi lại càng có hứng thú
với buổi đấu giá này hơn.
Dạ Đình Sâm không để ý tới những lời bàn tán, ung dung sải bước, dường như không để ý tới
bất cứ điều gì, đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía trước, ít có ai dám đối diện với ánh mắt đó.
Đến cả những người xung quanh Bạch Nhược Mai cũng lặng yên, tựa hồ đang nín thở trông
theo Dạ Đình Sâm.
Nhưng ánh mắt hắn lại không nhìn bọn họ lấy một cái, đi thẳng vào giữa sảnh, dừng trước mặt
người đàn ông mặc vest may thủ công.
- Ngài Baker, đã lâu không gặp.
Dạ Đình Sâm đứng lại, bắt tay với Baker tiên sinh, dùng giọng London êm tai chào hỏi.
Baker chính là chủ nhân của hội quán Baker này, toạ lạc tại địa giới thương nghiệp đắt đỏ nhất
thành phố A cùng với phòng đấu giá có tiềm năng nhất, thậm chí trong hai hãng bán đấu giá
lớn nhất thế giới đến từ Anh là Sotheby’s và JC ông ta cũng có cổ phần.
Nhìn thấy Dạ Đình Sâm, Baker tỏ ra rất mừng, lập tức đưa rượu vang cho người phục vụ bên
cạnh, sau khi bắt tay cũng thuận thế ôm lấy Dạ Đình Sâm.
- Ôi, Sâm yêu quý của tôi, lần trước gặp anh vẫn là đang ở Sotheby’s bên Anh, công việc của
anh quá bận, tôi muốn gặp cũng không hẹn được thời gian. Không ngờ hôm nay anh lại đích
thân đến tham gia buổi bán đấu giá của tôi, trời ơi, tôi thật sự rất vui.
Trước đây, bởi vì công việc của Dạ Đình Sâm rất bận, hội quán Baker đều đưa đồ đấu giá đến
thẳn LN, sau khi Dạ Đình Sâm chọn ra những thứ mình muốn, trực tiếp thêm 10% vào mức cao
nhất.
Lần này Dạ Đình Sâm lại tự mình tới đây đã là vô cùng nể mặt Baker rồi.
- Đương nhiên phải đến rồi, hôm nay có món đồ tôi đang cần.
Ngữ khí của Dạ Đình Sâm nhàn nhạt, lại lộ ra sự quả quyết không thể nghi ngờ.
Baker tiên sinh thích thú hỏi:
- Không biết thứ thần kỳ gì lại có thể khiến anh đích thân tới đây. sau này tôi nhất định sẽ thu
thập những món đồ tương tự như thế.
- Là một chiếc vòng cổ, vợ tôi muốn có nó nên tôi tới đây giúp cô ấy đấu giá .
Trên mặt Baker lộ ra sự ngạc nhiên:
  • Trời đất ơi, anh có vợ rồi sao, là người con gái xinh đẹp nào thế, mau giới thiệu cho tôi biết đi.
  • Cô ấy đến hội quán trước tôi, bây giờ tôi cũng đang tìm cô ấy.
Nói đến đây, Dạ Đình Sâm khẽ cau mày.
Lúc hắn tiến vào hội trường, ánh mắt đã quét qua một lượt nhưng không thấy Nhạc Yên Nhi.
Vậy thì cô ấy ở đâu.
 
Advertisement
  • Chương 135

Một số vật phẩm quý đã đấu giá xong, Nhạc Yên Nhi được mở mang tầm mắt một phen, tuy nhiên cô vẫn không quên mục đích tới đây là gì.

Không bao lâu sau, nhân viên cẩn thận mang lên một hộp trang sức, đặt lên sân khấu, người chủ trì mở hộp ra, ai nấy đều bị ánh sáng lấp lánh bên trong làm cho lóa mắt.

Nhạc Yên Nhi vừa thấy món đồ này, lập tức ngồi thẳng dậy.

Người chủ trì thấy ánh mắt hoảng hốt vì vẻ đẹp của mọi người thì nở một nụ cười đắc ý, giới thiệu một cách tỉ mỉ:

- Đây là sợi dây chuyền được quyên tặng nặc danh, nó có tên Biển Sao, được tạo thành từ một ngàn mảnh kim cương, mỗi một mảnh kim cương đều được cắt thủ công rất tỉ mỉ để đạt được trạng thái tám tâm tám cạnh, nhìn từ bất cứ góc độ nào cũng có thể cảm nhận được một biển sao lấp lánh.

Vài người phụ nữ vừa thấy sợi dây chuyền này thì đôi mắt lập tức sáng lên, làm nũng với người bên cạnh:

- Cái này đẹp quá, em muốn chiếc vòng này.

Đám đàn ông thì không có cảm xúc gì, chẳng qua chỉ thấy đây là một chiếc vòng cổ kim cương cũng khá được thôi, có thể đấu giá lên được bao nhiêu tiền đâu, họ lập tức đồng ý:

- Không thành vấn đề, anh sẽ lấy được nó cho em.

Khi thấy sợi dây chuyền này, Bạch Nhược Mai và Lâm Động Lục cũng sửng sốt.

Sau khi quyên góp, Bạch Nhược Mai cũng quên chuyện này, bây giờ thấy nó cô ta mới nhớ chiếc vòng là do mình đưa ra.

Lâm Đông Lục vốn dĩ không chú ý tới chiếc dây chuyền này, khi ấy Bạch Nhược Mai nói với anh về chuyện quyên tặng, anh cũng chỉ nhìn thoáng qua, thế nhưng dạo gần đây anh luôn nghĩ về Nhạc Yên Nhi, vậy nên thấy sợi dây chuyền này là anh lập tức nhớ tới chuyện Nhạc Yên Nhi nói với anh đây là dây chuyền của cô ấy.

Phải, hôm nay Nhạc Yên Nhi cũng tới dinh thự Baker, chắc hẳn là vì sợi dây chuyền này.

Bạch Nhược Mai nhanh chóng nhận ra Lâm Đông Lục đang thất thần, cô ta sợ Lâm Đông Lục nhớ ra chuyện gì đó nên vội dịu dàng lên tiếng:

- Đông Lục, đây là sợi dây chúng ta quyên tặng, anh có nhớ không? Lâm Đông Lục gật đầu, trong mắt sáng lên cảm xúc khó lường nhưng không hề lộ ra ngoài:

- Lúc ấy em bảo mua nó ở châu Âu nhỉ? Em có nhớ mua ở nơi nào không? Bạch Nhược Mai thoáng bối rối, nhưng cô ta lập tức giả vờ bình tĩnh.

- Ừm...

Chuyện lâu rồi em cũng không nhớ rõ lắm, hình như là ở Pháp thì phải.

Chẳng biết nhớ tới điều gì, Lâm Đông Lục đứng phắt dậy.

Bạch Nhược Mai giật mình kêu lên:
  • Đông Lục?
  • Anh tới nhà vệ sinh.
Lâm Đông Lục nói xong, không thèm nhìn Bạch Nhược Mai mà ra ngoài luôn.

Bạch Nhược Mai quá sợ hãi, cô ta vô thức đứng lên, định đuổi theo, thế nhưng cảm thấy hành động của mình quá kỳ cục, chỉ đành ngồi xuống.

Khi Nhạc Yên Nhi vừa thấy sợi dây chuyền, cô đã không còn nghe thấy thanh âm xung quanh nữa, ánh mắt cô dán chặt trên sợi dây, khóe mắt đỏ lên.

Có lẽ trong mắt người khác thì đây chỉ là một sợi dây chuyền xinh đẹp, thế nhưng với cô mà nói, nó là di vật chứa đựng hy vọng và mong đợi của người mẹ đã mất.

Cô nhất định phải lấy lại được nó.

Bàn tay đặt trên bàn của Nhạc Yên Nhi vô thức nắm chặt, có chút run rẩy, Dạ Đình Sâm nhìn xuống, trong mắt lộ vẻ thương tiếc, hắn duỗi bàn tay to lớn của mình ra, nhẹ nhàng phủ lấy tay cô.

- Đừng lo, tôi sẽ giúp cô lấy nó về.

Giọng nói của hắn rất êm tai, có sức mạnh trấn an tinh thần:

- Bằng bất cứ giá nào.

Lượt đấu giá mau chóng bắt đầu, mặc dù sợi dây chuyền rất đẹp nhưng nó cũng chỉ là chiếc vòng cổ kim cương bình thường, không thể sử dụng được vào việc gì, cho nên giá khởi điểm không cao, chỉ có hai mươi vạn, mỗi lần sẽ nâng giá năm vạn.

Lúc đầu rất náo nhiệt, màn hình lớn trên sân khấu thể hiện rằng luôn có người đang cạnh tranh, chỉ vài phút mà giá đã lên tới một trăm vạn.

Dạ Đình Sâm không tham gia, dường như đang đợi gì đó.

Nhạc Yên Nhi nhìn tốc độ nhảy số trên màn hình, lòng bàn tay ra mồ hôi.

Những người giàu có này ra giá quả thực không thèm chớp mắt, giống như mấy số không dài dằng dặc phía sau không phải nhân dân tệ ấy.

Chờ tới khi màn hình nhảy lên hai trăm vạn, Dạ Đình Sâm cuối cùng cũng ra tay.

Hắn không cạnh tranh mà lập tức ra giá bùng nổ luôn, quả quyết ấn bốn trăm vạn.

Người chủ trì cũng giật mình:

- Vị khách số mười sáu ra giá bốn...

bốn trăm vạn?! Trời ơi, thật sự là một vị khách vô cùng hào phóng, không biết có ai trả giá cao hơn vị khách này không ạ? Đám người bên dưới lại bắt đầu ồn ào bàn tán.

  • Đây là ai, ra giá gấp đôi luôn?
  • Không được rồi, ngoan, anh mua cho em sợi dây khác, chúng ta chắc chắn không tranh nổi
đâu.

- Một cái vòng cổ thôi, đến mức đó sao.

Thế nhưng cũng có người bị hành động này khơi dậy lòng háo thắng, hừ lạnh:

- Sao nào, chỉ hắn có tiền chắc, tôi theo.

Trên màn hình lớn, con số biểu thị giá đã yên lặng mấy giây rồi nhanh chóng thay đổi, nhưng mỗi lần tăng năm vạn mà thôi.

Chờ tới khi giá lên tới năm trăm vạn, Dạ Đình Sâm mới từ từ vươn tay, nhấn mười triệu trên màn hình.

Lần này hội trường thực sự nổ tung.

  • Trời ạ, mười triệu? Mắt mình không nhìn nhầm chứ hả?
  • Đây là ai vậy, có phải bị dở hơi không, nhất định phải tăng giá đến thế à?
  • Một sợi dây chuyền giá mười triệu, sợi dây này có điều huyền bí gì sao?
Người chủ trì cũng kinh ngạc hai giây mới lắp bắp lên tiếng:

- Vị khách số mười sáu, ra giá… ra giá mười triệu, đây là vật phẩm được ra giá cao nhất của ngày hôm nay, quả là một con số kinh người, không biết có vị khách nào còn muốn ra giá không ạ? Mặc dù hỏi như vậy nhưng người chủ trì đã thấy phong cách ra giá của Dạ Đình Sâm, y cảm thấy không còn ai có thể theo được nữa, vậy nên y cầm búa đấu giá lên, nói:

- Mười triệu lần thứ nhất.

Nhưng lúc này, màn hình lại thay đổi.

Số bốn mươi tư ra giá: Hai mươi triệu! Không khí trong hội đấu giá đã lên tới cao trào! Sự hào phóng của số mười sáu vốn đã khiến đám người khiếp sợ, thế nhưng sự khiếp sợ ấy đã bị đánh đổ.

Một lần tăng thêm mười triệu! Nhạc Yên Nhi đã đứng phắt dậy, cô không tin nổi mà nhìn màn hình.

Tại sao lại như thế? Là ai đang cạnh tranh với Dạ Đình Sâm? Nếu như cạnh tranh đơn thuần thì thôi, nhưng kiểu bắt chước Dạ Đình Sâm thế này chính là cạnh tranh ác ý.

Mục đích của người kia là Biển Sao hay là Dạ Đình Sâm? Dạ Đình Sâm cũng khẽ nhíu mày, hắn vươn tay, chuẩn bị nhập giá.

Nhạc Yên Nhi thấy thế, vội vàng nắm lấy tay hắn:
  • Dạ Đình Sâm, không phải anh lại định gấp đôi đấy à?
  • Phải.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:

- Không cần tăng giá nữa, Dạ Đình Sâm, thật đấy, hai mươi triệu đã vượt xa giá trị của sợi dây chuyền rồi, không cần đâu.

Biển Sao đương nhiên quan trọng với cô, nói ra lời như vậy cô cũng rất đau lòng, nhưng cô tự nhận những gì mình làm cho Dạ Đình Sâm không thể nhiều tới mức này, nếu như Dạ Đình Sâm cố gắng vì cô như vậy, cô không biết phải trả lại thế nào.

Dạ Đình Sâm khẽ cầm lấy tay cô, nhìn cô, lên tiếng:

- Không phải giá trị của dây chuyền.

Là giá trị của em.

Nửa câu sau, Dạ Đình Sâm không nói ra, hắn tranh thủ lúc Nhạc Yên Nhi đang hốt hoảng, nhẹ nhàng nhấn một con số.

Số tiền trên màn hình lại thay đổi.

Số mười sáu ra giá: Ba mươi triệu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom