• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Lúc nãy Tô Phi ở trước mặt mọi người vẫn còn miễn
cưỡng nở nụ cười, vừa đến nơi khuất người khuôn
mặt cô ta liền xị xuống.
Nghe thấy trợ lý hỏi, Tô Phi bực mình xua tay:
- Không uống, mang đi đi.
Một trợ lý khác trông thấy sắc mặt của Tô Phi, nơm
nớp nịnh nọt:
- Chị Phi Phi, thật ra vừa nãy chị diễn rất tốt, nhất
định là do đạo diễn không biết thưởng thức.
- Đúng vậy, cũng không kém hơn Diệp Thiên Hạ là
bao.
Tô Phi không để bọn họ làm cho mờ mắt, lạnh lùng
liếc nhìn trợ lý một cái, nói:
- Đạo diễn không biết thưởng thức thì cô biết chắc?
Cô là cái thá gì mà dám đánh giá kỹ năng diễn xuất
của tôi?
Trợ lý sượng mặt, không dám tự cho mình là thông
minh nữa, im bặt.
Tô Phi hừ lạnh một tiếng.
Tuy không được học hành chính quy nhưng cô ta
cũng không phải kẻ ngốc, sẽ bị những lời như thế
thuyết phục.
Tô Phi xuất thân từ nghề người mẫu, hơn nữa chỉ là
loại xoàng, sau khi dây dưa với Âu Duyên Tây, giá
trị mới dần dần được đẩy lên cao.
Ngay cả vai diễn trong White Lover lần này cũng là
do Âu Duyên Tây giúp cô ta giành được.
Nghĩ đến Âu Duyên Tây, trong mắt Tô Phi hiện lên
một tia tình cảm rồi lập tức lạnh trở lại.
Không biết cô ta đang nghĩ đến điều gì, giơ tay về
phía trợ lý, nói:
- Đưa điện thoại cho tôi.
Trợ lý không dám chậm trễ, vội vàng tìm điện thoại
trong túi xách rồi đưa cho Tô Phi.
Tô Phi cầm máy, đứng dậy đi ra chỗ khác, cắn môi
bấm một dãy số.
-Alo.
Điện thoại truyền tới một giọng nữ dịu dàng.
-Alo
Tô Phi mấp máy môi, mở miệng nói:
-…Chị Nhược Mai.
Đầu bên kia dừng một lúc, có tiếng bước chân,
dường như Bạch Nhược Mai đang đi đến chỗ khác
tiện nói chuyện hơn.
- Không phải đã nói chỉ liên lạc bằng cách nhắn tin,
tốt nhất là không cần gọi cho chị à?
Bạch Nhược Mai hạ giọng nói.
- Em muốn nói với chị một tiếng, hôm nay em đã
vào đoàn phim rồi, cũng đã gặp được Nhạc Yên Nhi
và Diệp Thiên Hạ.
  • Em không để lộ cái gì đó chứ?
  • Không có, chị yên tâm đi.
  • Vậy thì tốt, em cứ yên tĩnh đợi đi, nếu như không
muốn có kết cục giống như An Tri Ý thì không nên
ra tay bừa bãi, phải kiên nhẫn chờ đợi cơ hội đến.
Tô Phi đáp lời, do dự một lúc, hỏi:
- Chị Nhược Mai, có thật là Âu thiếu và Diệp Thiên
Hạ từng ở bên nhau không?
- Đương nhiên rồi, tin chị tra ra làm sao mà sai được,
hay là em không tin tưởng chị?
- Không phải, sao em không tin chị được chứ…
Tô Phi vội vàng phủ nhận:
  • Chỉ là có chút khó hiểu thôi.
  • Chị không nhúng tay vào chuyện của Diệp Thiên
Hạ, chị chỉ báo tin cho em biết thôi, em muốn giải
quyết thế nào là việc của em, nhưng em phải nhớ
giao dịch giữa chúng ta, phải giúp chị giải quyết
Nhạc Yên Nhi, khiến cô ta không thể ngóc đầu dậy
được.
Thông qua sóng điện cũng có thể nghe được sự hung
ác khắc sâu trong giọng nói của Bạch Nhược Mai.
Đột nhiên Tô Phi có dự cảm không lành.
Tuy không biết Nhạc Yên Nhi rốt cuộc đã làm
chuyện gì đắc tội với Bạch Nhược Mai nhưng ngữ
khí của Bạch Nhược Mai như thể muốn lấy mạng cô
ấy vậy.
- Chị Nhược Mai, em muốn nói trước với chị, em
đồng ý giúp chị đối phó với Nhạc Yên Nhi nhưng
em sẽ không động đến mạng người đâu, em cũng
không biết dùng những thủ đoạn như của An Tri Ý.
Bạch Nhược Mai như bị lời nói của Tô Phi làm cho
giật mình, ý thức được bản thân có phần thất thố, lập
tức lại tỏ ra bình thản, dịu dàng bảo:
- Dĩ nhiên, sao chị lại bảo em đi giết người được
chứ, chỉ là làm cho cô ta không làm loạn trong giới
nữa thôi, tốt nhất là có thể khiến cô ta thân bại danh
liệt.
Tô Phi thở phào nhẹ nhõm:
  • Chị biết thế là được rồi.
  • Em tưởng là em đang giúp chị à? Thật ra đối phó
với Nhạc Yên Nhi cũng là giúp chính bản thân em
đó. Em nhìn bề ngoài rồi cả kỹ năng diễn xuất của
Nhạc Yên Nhi mà xem, cũng được coi là đỉnh cao so
với những nữ diễn viên cùng thời rồi, cái cô ta thiếu
chẳng qua chỉ là cơ hội mà thôi, một khi cô ta chính
thức bộc lộ tài năng, chẳng lẽ không phải sẽ là mối
uy hiếp tới em à? Nếu em thật sự muốn đứng vững
trong giới giải trí, sớm muộn gì hai người cũng có
mâu thuẫn, chẳng thà bây giờ chúng ta bắt tay, trong
lúc Nhạc Yên Nhi còn chưa phát triển thì tống cổ cô
ta sớm một chút.
Tô Phi nghe thấy những lời nói của Bạch Nhược
Mai, ánh mắt lướt qua đám nhân viên trong đoàn
phim, lại liếc Nhạc Yên Nhi đang đứng cùng nhân
viên ánh sáng.
Cô gái có khuôn mặt cỡ bằng bàn tay, làn da trắng,
ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt to trong veo
như biết nói, mỗi lần ngước nhìn đều tràn ngập linh
khí.
Đây là khuôn mặt thuộc về màn ảnh, cộng thêm
được đào tạo chính quy, còn có kỹ năng diễn xuất
xuất sắc được lưu truyền trên mạng, nếu như cho cô
ta mấy năm nữa, có thể sẽ nổi hơn cả Diệp Thiên Hạ
bây giờ.
Tô Phi nhìn phía xa, ánh mắt càng lúc càng lạnh,
cuối cùng nói:
- Được, em đồng ý với chị.
Trong giọng nói không còn một điểm do dự nào.
Giọng Bạch Nhược Mai thoáng có ý cười:
- Em hiểu được là tốt, cố gắng lên, kiên nhẫn chờ
đợi cơ hội ra tay nhé.
Hai người nói mấy câu nữa rồi tắt mát.
Tô Phi không vội về chỗ nghỉ ngơi mà chuyển tầm
mắt lên người Diệp Thiên Hạ.
Cô ta vừa hỏi Bạch Nhược Mai, có thật là Âu thiếu
và Diệp Thiên Hạ từng ở bên nhau không, nhưng
thật ra không cần hỏi, bởi vì trước khi Bạch Nhược
Mai tìm đến cô ta cũng mơ hồ đoán ra rồi.
Cô ta biết Âu Duyên Tây trăng hoa cỡ nào, không có
người phụ nữ nào có thể ở bên cạnh gã quá ba tháng,
cô ta vốn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là muốn thử
vận may vơ vét một mẻ từ Âu Duyên Tây thôi.
Nhưng Âu Duyên Tây tốt như thế, đẹp trai nhiều
tiền, lại hào phóng, hài hước, lúc đối tốt với bạn sẽ
dịu dàng tới tận xương tuỷ.
Tô Phi sinh ra trong một gia đình thuộc tầng dưới xã
hội, chưa bao giờ được tiếp xúc với người của giới
thượng lưu, căn bản không khống chế được trái tim
mình, còn chưa đến ba ngày đã hoàn toàn chìm đắm
vào tình yêu với Âu Duyên Tây.
Đương nhiên Âu Duyên Tây đối xử rất tốt với cô ta,
đi theo gã, cuộc sống của cô không chỉ được nâng
lên một bậc.
Thậm chí, sắp được ba tháng rồi mà Âu Duyên Tây
vẫn chưa tỏ ra chán ghét mình.
Vậy nên trong lòng cô ta liền dấy lên một khát vọng
không nên có.
Tô Phi nghĩ, có lẽ Âu Duyên Tây đối xử với cô ta
không giống người khác, có lẽ giờ Âu Duyên Tây đã
mệt rồi, không chừng lãng tử hồi đầu, nói như thế thì
có phải mình có thể trở thành “bà Âu” không?
Chỉ cần nghĩ tới hai chữ này, cô ta liền cảm thấy
máu huyết sôi trào, cả người đều hăng hái.
Cho đến một ngày, Âu Duyên Tây uống say, cô ta
lấy ví của gã ra trả tiền, nhìn thấy trong ví da có một
tấm ảnh.
Đó là một tấm ảnh thẻ, cô gái trên đó rất trẻ nhưng
lại đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, dù cô ấy
không hề trang điểm.
Hơn nữa trông cô gái này rất quen mắt.
Tô Phi nhìn gương mặt mình phản chiếu trên kính
thuỷ tinh, bỗng giật mình.
Cô gái trong tấm ảnh này trông rất giống cô ta!
Tô Phi không biết cô gái này là ai nhưng mơ hồ cảm
thấy cô ấy mới chính là người Âu Duyên Tây yêu,
Âu Duyên Tây giữ cô ta lại bên cạnh cũng chỉ vì
gương mặt này mà thôi.
Dường như ý nghĩ này đã làm tan nát tất cả những
ảo mộng của cô ta, hơn nữa còn cho cô ta một cái tát
vang dội.
Cô ta vẫn chưa chấp nhận, tẩy trang sạch sẽ, trông
gương mặt mộc càng giống cô gái kia hơn, lay nhẹ
Âu Duyên Tây, gã mơ màng mở mắt, không đợi cô
ta mở lời đã mừng rỡ kêu lên:
- Hạ Hạ!
Khoảng khắc này, Tô Phi như thể bị sét đánh trúng.
Nhưng đến hôm sau cô ta vờ như không có chuyện
gì, vẫn đi theo Âu Duyên Tây như cũ, chỉ là trong
lòng có chỗ không giống như lúc trước nữa rồi.
Cho đến vài ngày sau, nhìn thấy ảnh đoàn phim
White Lover trên Weibo mới vỡ lẽ, hoá ra đáp án kia
chính là Diệp Thiên Hạ.
Cho dù hiện tại Diệp Thiên Hạ đã trở thành ảnh hậu
nổi tiếng trong nước, nhưng gương mặt kia vẫn là
gương mặt trong tấm ảnh thẻ.
Cho nên lúc Bạch Nhược Mai liên lạc với cô ta nói
về kế hoạch của mình, Tô Phi đồng ý không chút do
dự.
Có câu nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, chỉ
cần có thể giải quyết được Diệp Thiên Hạ thì hợp tác
với ai cũng không thành vấn đề.
Vì Âu Duyên Tây, cô ta chỉ là bị bắt buộc mà thôi.
Những chướng ngại vật kia, cô ta sẽ… dọn sạch hết.
 
Advertisement
  • Chương 129

Buổi tiệc sắp bắt đầu.

Dạ tiệc của ngày hôm nay được tổ chức theo hình thức buffet, tự lấy thức ăn và rượu, có thể lựa chọn dùng cơm ở bàn ăn, cũng có thể cầm rượu đi quanh hội trường.

Đến tham dự buổi dạ tiệc này đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới làm ăn, mọi người đều hy vọng có thể mở rộng mối quan hệ, quen biết thêm nhiều người, cho nên cả sảnh lớn đều nhộn nhịp vô cùng, dường như không có ai lựa chọn ngồi ăn ở sảnh phụ vắng vẻ cả.

Trong đó tất nhiên không bao gồm Nhạc Yên Nhi.

Dù sao Dạ Đình Sâm vẫn chưa tới, cả hội quán Baker đều không có mấy người cô quen biết, Nhạc Yên Nhi vui vẻ ngồi một bên dùng bữa.

Không thể không nói, trong hội quán sang trọng này thức ăn cũng ngon hơn bên ngoài rất nhiều, nguyên liệu cao cấp, nấm Tùng Nhung, gan ngỗng, tôm hùm Úc các loại, dường như lấy mãi không hết, cứ có người lấy đi một phần nhân viên phục vụ ngay lập tức sẽ bổ sung thêm.

Lúc này, Nhạc Yên Nhi vô cùng biết ơn thợ trang điểm chọn cho cô bộ váy dài không bó chặt lấy eo này, khiến cô có thể thoải mái ăn uống mà không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tạo hình tổng thể.

Bởi vì người ở sảnh phụ rất ít, cộng thêm Nhạc Yên Nhi quá mức xinh đẹp, thu hút ánh mắt mọi người nên ngay cả nhân viên cũng chủ động phục vụ cô.

Vừa nhìn thấy gan ngỗng trong đĩa cô sắp hết, một nhân viên lập tức bưng tới đĩa nữa:

- Phu nhân, mời cô dùng.

Nhạc Yên Nhi giật mình:
  • Cảm ơn anh.
  • Cô cần thêm gì cứ gọi tôi một tiếng là được, không phải đứng dậy đi lấy đâu.
  • Được, vậy thì cảm ơn anh nhé.
Nhạc Yên Nhi ở bên này ăn rất vui vẻ mà trong sảnh lớn phía bên kia cũng xảy ra một số chuyện.

Những nhân vật nổi tiếng trong thương giới trò chuyện vui vẻ với nhau, phụ nữ đeo châu báu quý giá, đàn ông cầm ly rượu trên tay, ai nấy đều rạng rỡ ngời ngời dưới ánh đèn, cả sảnh náo nhiệt ngợp trong vàng son.

Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai đứng cùng với nhau, trong tay đều cầm ly rượu vang, trông họ quả thực giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.

Một vài người vây quanh bọn họ hệt như sao vây quanh mặt trăng, âm thanh cực kỳ hâm mộ vang bên tai không ngớt.

- Sao mới mấy ngày không gặp mà Nhược Mai lại đẹp hơn thế này, chắc chắn là Đông Lục chăm sóc cho cậu tốt quá mà.

- Nghe nói bây giờ Nhược Mai không diễn mấy cảnh ôm hôn nữa rồi, chắc là vì Đông Lục nhỉ, thật khiến người khác hâm mộ quá đi thôi.

- Đúng rồi, hai người đúng là trời sinh một cặp, nhìn thế nào cũng đều thấy xứng đôi không chịu được, đính hôn lâu như vậy rồi, chuẩn bị khi nào thì kết hôn đấy? Bạch Nhược Mai giống như đang thẹn thùng, khẽ nghiêng mặt, ra vẻ oán trách bạn tốt:

- Sao lại nói thế, cứ như tớ là gái ế vậy.

Người nọ quay sang nói với Lâm Đông Lục:

- Đông Lục, thế này là anh không đúng rồi, người con gái tốt như Nhược Mai mà anh còn không mau lấy về nhà đi, không sợ cậu ấy chạy mất sao? Thật ra đây là những lời Bạch Nhược Mai dặn dò lúc trước, cô ta không thể tự mình bức hôn Lâm Đông Lục nên đành nói bóng nói gió qua người khác.

Lâm Đông Lục cầm ly, nhấp một ngụm rượu vang, nghe thấy những lời này, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.

- Đương nhiên không sợ, tình cảm của chúng tôi lẽ nào đến cả thời gian thử thách ngắn như vậy cũng không vượt qua nổi sao? Nghe xong, nụ cười trên gương mặt Bạch Nhược Mai khẽ cứng lại, thầm cắn chặt răng.

- Đông Lục, anh nói như vậy là không đúng rồi, dù sao Nhược Mai cũng là con gái, quãng thời gian đẹp đẽ của con gái có mấy năm đâu chứ, nếu anh là một người đàn ông có trách nhiệm, hẳn là nên cưới cậu ấy sớm một chút, hai người cũng có thể sớm sinh quý tử.

Lời này có phần vượt quá giới hạn nhưng Bạch Nhược Mai lại không mở miệng ngăn cản, trái lại cũng chờ đợi câu trả lời của Lâm Đông Lục.

Lâm Đông Lục cũng không phủ nhận, gật đầu nói:

- Điều cô nói tôi cũng nghĩ tới rồi, yên tâm đi, tôi sẽ cho Nhược Mai một hôn lễ long trọng, chắc chắn không để cô ấy thiệt thòi đâu.

Vẻ mặt Lâm Đông Lục mang theo ôn nhu cùng cưng chiều, hoàn toàn là một người bạn trai kiểu mẫu.

  • Oa, người ta “phát cẩu lương”

    này, thật khiến người khác hâm mộ mà.
  • Thật là, hai người này ân ân ái ái như vậy mà tôi lại đố kỵ không nổi.
  • Bởi vì xứng đôi quá đấy…
Người xung quanh lại rộn cả lên.

Bạch Nhược Mai mỉm cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù thế nào, có lời này của Lâm Đông Lục, ít nhất cũng chứng minh trong lòng anh có cô ta.

Lúc mọi người đương cười cười nói nói, cửa sảnh lớn đột nhiên được mở ra.

Cả sảnh bỗng chốc lặng như tờ.

Một người đàn ông cao to mặc vest thẳng tắp tiến vào, dù rất đẹp trai nhưng khuôn mặt lại vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đen như ngọc vừa sắc bén lại vừa sóng sánh, cả người tản ra khí chất bễ nghễ thiên hạ.

Người vừa đến chính là Dạ Đình Sâm.

Sảnh lớn trầm mặc trong phút chốc rồi lại xôn xao cả lên.

  • Đây là Dạ thiếu sao?
  • Trời ơi, tôi còn chưa bao giờ được gặp Dạ thiếu, không ngờ hắn không chỉ trẻ tuổi, ưu tú mà
còn quyến rũ thế này.

- Không ngờ Dạ thiếu lại đích thân tham gia buổi đấu giá lần này, trời ạ, tôi lại càng có hứng thú với buổi đấu giá này hơn.

Dạ Đình Sâm không để ý tới những lời bàn tán, ung dung sải bước, dường như không để ý tới bất cứ điều gì, đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía trước, ít có ai dám đối diện với ánh mắt đó.

Đến cả những người xung quanh Bạch Nhược Mai cũng lặng yên, tựa hồ đang nín thở trông theo Dạ Đình Sâm.

Nhưng ánh mắt hắn lại không nhìn bọn họ lấy một cái, đi thẳng vào giữa sảnh, dừng trước mặt người đàn ông mặc vest may thủ công.

- Ngài Baker, đã lâu không gặp.

Dạ Đình Sâm đứng lại, bắt tay với Baker tiên sinh, dùng giọng London êm tai chào hỏi.

Baker chính là chủ nhân của hội quán Baker này, toạ lạc tại địa giới thương nghiệp đắt đỏ nhất thành phố A cùng với phòng đấu giá có tiềm năng nhất, thậm chí trong hai hãng bán đấu giá lớn nhất thế giới đến từ Anh là Sotheby’s và JC ông ta cũng có cổ phần.

Nhìn thấy Dạ Đình Sâm, Baker tỏ ra rất mừng, lập tức đưa rượu vang cho người phục vụ bên cạnh, sau khi bắt tay cũng thuận thế ôm lấy Dạ Đình Sâm.

- Ôi, Sâm yêu quý của tôi, lần trước gặp anh vẫn là đang ở Sotheby’s bên Anh, công việc của anh quá bận, tôi muốn gặp cũng không hẹn được thời gian.

Không ngờ hôm nay anh lại đích thân đến tham gia buổi bán đấu giá của tôi, trời ơi, tôi thật sự rất vui.

Trước đây, bởi vì công việc của Dạ Đình Sâm rất bận, hội quán Baker đều đưa đồ đấu giá đến thẳn LN, sau khi Dạ Đình Sâm chọn ra những thứ mình muốn, trực tiếp thêm 10% vào mức cao nhất.

Lần này Dạ Đình Sâm lại tự mình tới đây đã là vô cùng nể mặt Baker rồi.

- Đương nhiên phải đến rồi, hôm nay có món đồ tôi đang cần.

Ngữ khí của Dạ Đình Sâm nhàn nhạt, lại lộ ra sự quả quyết không thể nghi ngờ.

Baker tiên sinh thích thú hỏi:

- Không biết thứ thần kỳ gì lại có thể khiến anh đích thân tới đây.

sau này tôi nhất định sẽ thu thập những món đồ tương tự như thế.

- Là một chiếc vòng cổ, vợ tôi muốn có nó nên tôi tới đây giúp cô ấy đấu giá.

Trên mặt Baker lộ ra sự ngạc nhiên:
  • Trời đất ơi, anh có vợ rồi sao, là người con gái xinh đẹp nào thế, mau giới thiệu cho tôi biết đi.
  • Cô ấy đến hội quán trước tôi, bây giờ tôi cũng đang tìm cô ấy.
Nói đến đây, Dạ Đình Sâm khẽ cau mày.

Lúc hắn tiến vào hội trường, ánh mắt đã quét qua một lượt nhưng không thấy Nhạc Yên Nhi.

Vậy thì cô ấy ở đâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom