• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Trong trung tâm thương mại cao cấp, Ôn Tố Tố và
Tiêu Lam ăn vận đẹp đẽ đang cùng đi dạo phố.
Vì Ôn Tố Tố khuyết tật nên khi hai người đi cùng
nhau đều là Tiêu Lam líu lo không ngừng còn Ôn Tố
Tố mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ
họa.
Nhiều năm đã trôi qua, Tiêu Lam luôn ỷ vào tính
cách hiền lành, dễ bắt nạt của Ôn Tố Tố để giành
nhiều lợi ích cho mình.
Lần này, cô ta nói:
- Tố Tố này, đôi khuyên tai khi nãy ấy, mình thích
lắm, cậu thấy mình đeo có đẹp không?
Ngón tay thon của Ôn Tố Tố ra hiệu hai lần, ý bảo:
"Mình cũng thấy đẹp lắm, sao khi nãy không mua?"
Tiêu Lam thở dài:
- Hôm trước mình vừa mua một chiếc váy mới, còn
mua một chiếc túi bản giới hạn, giờ không còn tiền
nữa rồi, chịu thôi, đành nhịn vậy. Hâm mộ cậu ghê,
tiểu thư nhà thị trưởng, muốn gì có nấy, nào có
giống mình, muốn mua cái gì cũng phải chờ đến
ngày lấy lương của tháng tới.
Ôn Tố Tố nghe thấy vấn đề là tiền thì ngẩn ra, lập
tức đưa tay ra hiệu: "Cậu tốt với mình như vậy thì
của mình chẳng phải là của cậu à? Cậu thích đôi
khuyên tai kia thì mình tặng cậu làm quà sinh nhật
được không? Dù sao cũng sắp tới sinh nhật cậu rồi"
- Không cần đâu, đôi khuyên kia những tám vạn cơ.
Tiêu Lam tỏ vẻ vừa cảm động vừa do dự.
Ôn Tố Tố nắm tay Tiêu Lam, hướng về phía cửa
hàng khi nãy.
Nhưng vừa quay người thì một cô gái vội vàng bước
tới, đụng vào họ.
Đây là Thẩm An Nhã đang đi làm thêm, cô định ứng
tuyển làm người mẫu của cửa hàng.
Thẩm An Nhã đang vội nên không chú ý tới người
trước mặt rồi đụng phải người ta, giờ cô rất áy náy,
liên tục xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ? Thật ngại quá.
Ôn Tố Tố hiền lành, xua tay tỏ ý không việc gì, thế
nhưng Tiêu Lam thì nổi giận:
- Cô bị làm sao đấy hả? Cửa hàng lớn thế này, cô
không có mắt à?
Thẩm An Nhã cúi người thật sâu:
- Thật sự rất xin lỗi ạ.
Ôn Tố Tố định thần lại, thấy khuôn mặt Thẩm An
Nhã, cô nhận ra người này, giật mình trợn tròn mắt.
Tiêu Lam cũng gặp Thẩm An Nhã cách đây không
lâu, lập tức nhận ra:
- Thẩm An Nhã, lại là cô, đúng là oan gia ngõ hẹp
mà.
Thẩm An Nhã nghe thế mới nhìn kỹ hai người, lập
tức tái mặt.
  • Là hai người à.
  • Làm sao, chẳng phải cô không nhận tiền của nhà
họ Ôn rồi à? Vậy mà cũng đến được cửa hàng cao
cấp thế này?
Tiêu Lam nhìn một lượt bộ quần áo rẻ tiền trên
người Thẩm An Nhã, mở miệng giễu cợt.
Thẩm An Nhã đâm vào người ta, cô biết mình đuối
lý nên mới nhường nhịn, nhưng cô không phải người
dễ bắt nạt, hoàn toàn không có ý định đứng đó cho
Tiêu Lam làm nhục.
- Tôi thấy cô Ôn hẳn không bị thương, vậy tôi đi
trước.
Ôn Tố Tố vốn không muốn nói nặng lời với Thẩm
An Nhã, nghe thấy Tiêu Lam nói vậy, cô cũng sốt
ruột đến nhíu mày, chẳng qua không thể nói được
thành lời nên chỉ đành kéo kéo vạt áo Tiêu Lam.
Tiêu Lam hoàn toàn không nhận ra động tác của Ôn
Tố Tố, giơ tay cản Thẩm An Nhã lại.
- Vội cái gì nào, bất kỳ thứ gì trong cửa hàng này
cũng đủ cho cô tiêu dùng cả năm, chắc hẳn cô không
trả nổi, chẳng lẽ định lên khách sạn trên tầng để gặp
đại gia à?
Tiêu Lam biết An Vĩnh Hạo có tình cảm với Thẩm
An Nhã nên rất hận cô, đương nhiên sẽ không bỏ
qua bất kỳ cơ hội nào để bôi nhọ thanh danh của
Thẩm An Nhã.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Lam, Thẩm An Nhã
dừng bước, lạnh lùng nhìn cô ta:
- Cô Tiêu, tôi luôn dùng lễ để đối mặt với cô, mong
rằng cô đừng dùng ánh mắt bẩn thỉu đó để nhìn
người khác.
- Loại con gái thấy người sang bắt quàng làm họ như
cô ấy mà, tôi đã gặp nhiều rồi, luôn tìm cách quyến
rũ An Vĩnh Hạo chẳng phải là vì tài sản và địa vị
nhà họ An à? Chỉ là cô đẳng cấp cao, biết dùng kế
lạt mềm buộc chặt thôi.
Vì quan hệ với nhà họ Ôn nên Thẩm An Nhã hận
nhất việc người khác đánh đồng mình với những
người ở giai cấp thượng lưu kia, sắc mặt cô lập tức
tối sầm, ánh mắt nhìn một vòng quanh Ôn Tố Tố và
Tiêu Lam, chẳng biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên nở
một nụ cười lạnh.
- Hiểu loại cảm giác này như vậy hẳn là vì cô Tiêu
đây cũng là người như thế nhỉ, lấy thân phận của cô
mà có thể làm bạn thân với cô Ôn đây nhiều năm
như vậy, chắc hẳn cũng tốn rất nhiều công sức.
Dựa theo nội dung của cốt truyện, lúc này Tiêu Lam
sẽ thẹn quá hóa giận, giơ tay lên tát Thẩm An Nhã,
khiến cho khoảng cách giữa Thẩm An Nhã và Ôn Tố
Tố càng xa.
Tô Phi diễn vai Tiêu Lam cũng đã chuẩn bị xong,
giơ tay lên.
Nhưng ngay lúc này, bỗng một tiếng "Cut!" vang
lên.
Tô Phi ngạc nhiên quay đầu, thấy tiếng "Cut" này là
do đạo diễn Lộ hô, cô mới bất mãn buông tay.
- Đạo diễn, cảnh này có vấn đề gì ạ?
Tô Phi dịu dàng hỏi.
Sắc mặt đạo diễn Lộ rất khó coi nhưng vẫn nhẫn nại,
cân nhắc từ ngữ, lựa chọn một số từ khá ôn hòa để
nói với Tô Phi:
- Phi Phi, có lẽ cô là người mới nên chưa bộc lộ
được cảm xúc đúng chỗ, ở đoạn này, cảm xúc của
Tiêu Lam là xấu hổ và căm phẫn, làm sao cô lại biểu
hiện như đang rất vui vậy?
Đạo diễn cực không vui, chuyện phải dừng quay vì
đổi vai đã khiến cho tiến độ của đoàn phim gấp gáp
hẳn lên, hôm nay trạng thái của Nhạc Yên Nhi và
Diệp Thiên Hạ đều rất tốt, nhập diễn rất nhanh,
nhưng người mới Tô Phi này diễn sao cũng không
ổn.
Nghe đạo diễn Lộ nói thế, Tô Phi cứng người.
Biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao?
Nhưng bây giờ cả Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ
đều đang đứng bên cạnh, xung quanh còn có rất
nhiều nhân viên của đoàn phim, dù thật hay giả cô
cũng không thể thừa nhận.
Cho nên Tô Phi mau chóng khôi phục vẻ tự nhiên,
làm bộ áy náy:
- Đều là lỗi của tôi, vì tôi là fan hâm mộ của chị
Thiên Hạ, lần này có thể quay cùng chị ấy, tôi thực
sự rất mừng nên không khống chế được bản thân,
thật có lỗi với mọi người quá, hay là chúng ta quay
lại thêm lần nữa nhé?
Đạo diễn đáp:
- Cảnh này chưa quay vội, quay cảnh đối diễn của
Ôn Tố Tố và Tiêu Lam trước đi. Phi Phi, cô qua một
bên nghỉ ngơi đã, cũng tranh thủ học tập xem Yên
Nhi và Thiên Hạ diễn thế nào.
Đây là cách bày tỏ bất mãn với khả năng diễn xuất
của Tô Phi.
Hôm nay Tô Phi xuất hiện rất ấn tượng, mời cả đoàn
phim bữa chiều, lập tức có được thiện cảm của tất cả
mọi người, thế nhưng diễn xuất của cô quá cứng,
đạo diễn không cho cô quay lần hai mà bảo cô sang
một bên học tập, đây có thể nói là đã làm hết sức.
Vẻ mặt Tô Phi cực khó coi nhưng cố gắng nhịn
xuống, miễn cưỡng cười:
- Vâng, tôi còn có rất nhiều chuyện cần học mà.
Xong cô ta đi ra vị trí nghỉ của mình.
Trợ lý đã sớm chờ ở đó, nghe thấy lời của đạo diễn,
họ biết Tô Phi đang không vui, chỉ dám nơm nớp lo
sợ hỏi:
- Chị Phi Phi, chị uống nước không?
Thật ra Tô Phi mới mười chín tuổi, mấy trợ lý đều
lớn tuổi hơn cô nhưng vì cô là chủ, lại thêm tính
cách khó chịu, vậy nên chẳng ai dám gọi tên cô ta.
 
Advertisement
  • Chương 128

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nói:

- Tôi thực sự có mà, hơn nữa lúc ra khỏi nhà cũng nhớ rõ là đã mang theo rồi.

Bạch Nhược Mai mềm mại rúc vào trong lồng ngực Lâm Đông Lục, yếu đuối nói:

- Vậy chúng tôi phải đứng đây chờ đến khi cô tìm thấy một cái thư mời không có thật sao? Tôi đi giày cao gót, đứng như thế này thật là mệt mỏi quá đi.

- Mệt sao? Lâm Đông Lục nhìn thoáng qua người trong ngực, dịu dàng nói:
  • Chúng ta đi vào trong trước để em nghỉ ngơi nhé.
  • Vâng.
Bạch Nhược Mai dịu dàng đáp.

Lâm Đông Lục ngẩng đầu, tựa hồ không nhìn thấy Nhạc Yêu Nhi, ánh mắt lướt qua cô, nói với nhân viên:

- Nếu vị tiểu thư này không tìm thấy thư mời, vậy có thể để chúng tôi vào trước không? Nhân viên do dự một hồi, lẽ ra điều này không đúng với quy tắc nhưng Nhạc Yên Nhi cứ chậm trễ không lấy ra được thư mời, người chờ đợi đi vào thì càng lúc càng đông, suy nghĩ chốc lát rồi nói với Nhạc Yên Nhi:

- Thưa cô, có thể mời cô đứng sang một bên tìm thư mời không ạ? Theo như quy định của chúng tôi, không có thư mời thì không được vào.

Nhạc Yên Nhi cũng biết mình đứng đây không ổn cho lắm, đành phải tránh ra hai bước, đứng qua một bên.

Nhân viên kiểm tra qua thư mời của Lâm Đông Lục.

Bạch Nhược Mai nhỏ nhẹ gắt lên:

- Đông Lục, phiền chết đi được, có mỗi việc vào trong thôi mà cũng lâu như vậy.

Lúc Lâm Đông Lục nhìn cô ta, trên mặt tràn ngập sự yêu chiều:

- Vất vả cho em rồi, đừng vội, chúng ta đợi một lúc là sẽ vào được thôi.

Nhân viên có phần lúng túng thưa:

- Lâm tiên sinh, ngài có thể vào được rồi.

Lâm Đông Lục gật đầu, ôm eo Bạch Nhược Mai, ung dung đi vào trong, một tấc cũng không rời khỏi cô ta.

Anh không hề nhìn Nhạc Yên Nhi, dường như không quen biết người này.

Trong nháy mắt, bờ vai Bạch Nhược Mai lướt qua người Nhạc Yên Nhi, cô ta nở nụ cười khiêu khích, giống như một vị vương giả giành được thắng lợi.

Nhưng đúng lúc Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai sắp đi qua cửa, bỗng có một người đột nhiên kêu lên:

- Thiếu phu nhân, thư mời của cô bị rơi trên xe! Không chỉ có Nhạc Yên Nhi vui mừng ngoảnh đầu lại, ngay cả Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai nghe thấy những lời này cũng dừng bước nhìn qua.

Trong tay tài xế cầm bức thư màu trắng, chạy tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, vừa thở hồng hộc vừa nói:

- Tôi… tôi vừa nãy lái xe qua hai con đường rồi mới phát hiện ra thư mời rơi ở ghế sau… liền vội vàng mang đến cho cô, không làm lỡ việc của cô chứ? Nhạc Yên Nhi chân thành đáp:

- Tài xế Đỗ, cảm ơn anh nhiều nhé.

Tài xế thật thà cười một tiếng:

- Không có gì đâu, không làm lỡ chuyện của cô là được rồi.

Bạch Nhược Mai nghe hai người nói chuyện, lại nhìn thấy thư mời trong tay Nhạc Yên Nhi, trong mắt loé lên sự độc ác, bàn tay siết chặt lại.

Sao vận khí của Nhạc Yên Nhi lại tốt như thế? Mỗi lần đều thuận lợi vượt qua được khó khăn? Cô ta muốn chứng kiến cảnh Nhạc Yên Nhi “té ngã”

mà khó đến như vậy sao? Bạch Nhược Mai hận đến mức răng lợi đều phát ngứa cả lên nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì, nói:

- Sao lại giống như đang quay phim truyền hình vậy nhỉ, tình tiết kịch tính như nào cũng đều có thể xảy ra, còn trùng hợp như vậy, không biết thư mời này có phải thật không nữa.

Nhạc Yên Nhi phớt lờ câu nói của Bạch Nhược Mai, đưa thư mời cho nhân viên.

Nhân viên mở ra, sau đó nhẹ nhàng “Ôi”

một tiếng, hỏi:

- Vị phu nhân này, xin hỏi thư mời này là của cô sao? Nhạc Yên Nhi thành thật lắc đầu:

- Không phải… Đối với Bạch Nhược Mai, câu nói này chính là tiếng trời, trong lòng cô ta mừng rỡ, mở miệng nói với Nhạc Yên Nhi:

- Yên Nhi, cô cũng thật là, nếu như muốn tham gia buổi tiệc này thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô chuẩn bị thư mời, cần gì phải làm giả đâu, bây giờ bị người ta phát hiện rồi, đúng là khó coi mà.

Đương nhiên dù Nhạc Yên Nhi có đến tìm cô ta thì cô ta cũng sẽ không giúp đỡ cô.

Nhạc Yên Nhi nói tiếp câu vừa bị Bạch Nhược Mai ngắt lời:

- …không phải của tôi, là của chồng tôi.

Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Mai cứng đờ.

Ngay cả ánh mắt của Lâm Đông Lục cũng sững sờ.

Chồng của Nhạc Yên Nhi, chẳng lẽ là… chủ tịch của tập đoàn đế quốc LN, Dạ Đình Sâm? Dạ Đinh Sâm lại coi trọng Nhạc Yên Nhi như vậy, đến buổi tiệc sang trọng thế này cũng để cô tham gia? Phải biết rằng, những người có mặt ở buổi tiệc này đều là những nhân vật nổi tiếng của thành phố A, nếu như Nhạc Yên Nhi lấy thân phận vợ của Dạ Đình Sâm đến tham gia thì cũng đồng nghĩa với việc thông báo cho cả thành phố A biết thân phận của cô.

Không phải Dạ Đình Sâm chỉ chơi đùa với Nhạc Yên Nhi thôi ư? Sao lại nghiêm túc đến thế chứ?! Trong mắt Bạch Nhược Mai đều là vẻ không tin và khiếp sợ.

Nhưng nhân viên kiểm tra chắc chắc không sai đâu, anh ta đã xác định được tính chân thực của thư mời trong tay, lại nhìn khí chất cùng với cách trang điểm của Nhạc Yên Nhi, trong lòng cũng đã tin lắm rồi, chỉ là âm thầm hối hận vừa nãy sao lại không đối xử khách khí với cô một chút.

Anh ta “mất bò mới lo làm chuồng”

, cung kính nói với Nhạc Yên Nhi:

- Bà Dạ, xin cẩn thận bậc thang.

Nhạc Yên Nhi biết rất rõ, nhân viên này thay đổi nhanh như vậy đều là vì địa vị của Dạ Đình Sâm.

Nhưng cô cũng không muốn làm khó người khác, gật đầu nói:

- Cảm ơn.

Rồi ung dung đi vào bên trong.

Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai bởi vì việc vừa xảy ra mà vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Nhạc Yên Nhi đi tới, lướt qua trước mặt hai người họ.

Vẻ mặt của Lâm Đông Lục không thay đổi nhiều nhưng khi nhìn thấy Nhạc Yên Nhi, sống lưng của anh cứng ngắc.

Cô nhìn hai người, cười nhạt:

- Hai vị không đi vào trong à, đúng là kiên quyết muốn xem tôi xấu mặt nhỉ.

Sắc mắt của Bạch Nhược Mai trở nên khó coi, miễn cưỡng giật khoé miệng coi như đang nở nụ cười:

- Cô quá lời rồi, tôi chỉ sợ cô không vào trong được, đang nghĩ có thể giúp cô được gì không thôi, bà Dạ.

“Bà Dạ”

Cô ta nhấn mạnh, không chỉ là xưng hô với Nhạc Yên Nhi, cũng là đang nhắc nhở Lâm Đông Lục.

Lâm Đông Lục nghe thấy mấy chữ này, ánh mặt càng lạnh lẽo hơn.

Nhạc Yên Nhi không muốn cùng bọn họ dây dưa, nở một nụ cười tao nhã:

- Nếu như hai vị đây thích xem kịch, vậy thì đứng đây xem đi, tôi đi vào trước, hẹn gặp hai người tại buổi tiệc.

Nói xong liền bước qua họ, đi vào bên trong hội quán.

Bạch Nhược Mai bị thái độ của Nhạc Yên Nhi làm cho tức giận, vì muốn duy trì hình tượng dịu dàng trước mặt Lâm Đông Lục, nên chỉ có thể đem nỗi uất ức kia nuốt xuống, hờn dỗi nói:

- Đông Lục, cô ta thật quá đáng, sao có thể nói chúng ta như vậy chứ.

Lâm Đông Lục nhẹ nhàng trấn an cô ta:

- Đừng chấp nhặt với cô ấy, chúng ta cũng đi vào thôi.

Bạch Nhược Mai thấy thái độ của Lâm Đông Lục đối với cô ta dịu dàng quan tâm như mọi ngày, lòng cũng dịu đi chút ít.

Cũng không khỏi có phần đắc ý, Nhạc Yên Nhi, cô có thể bám vào Dạ Đình Sâm thì đã sao nào, Lâm Đông Lục mà cô yêu nhất không phải là một lòng với tôi sao.

Nhưng không ai nhìn thấy, trong nháy mắt, đáy mắt Lâm Đông Lục lướt qua một tia tối đen, thâm trầm quỷ dị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom