• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Thời gian trôi qua thật nhanh, Nhạc Yên Nhi nhàn
nhã vài ngày rồi cũng tới thời hạn đoàn phim tiếp tục
quay.
Dạ Đình Sâm biết tính Nhạc Yên Nhi, kể cả mình
yêu cầu đưa cô tới đoàn phim thì cô cũng sẽ không
đồng ý, vậy nên hắn sắp xếp lái xe đưa cô đi.
Gần như là vừa tới nơi, Nhạc Yên Nhi đã nhận ra
thái độ của mọi người với mình hoàn toàn thay đổi.
Mặc dù trước đây đạo diễn Lộ đã cưỡng chế phong
tỏa tin tức, không cho người trong đoàn phim truyền
tin lung tung nhưng một hạng mục đầu tư lớn như
vậy đột ngột ngừng nửa tháng, ai nấy đều tò mò,
không kìm được mà nghe ngóng xung quanh, vậy
nên lời đồn cũng xuất hiện khắp nơi.
Về sau, việc An Tri Ý bị thay lại càng là một viên đá
dấy lên ngàn cơn sóng.
Đoàn phim lắm người nhiều miệng, vậy nên cũng có
vài tin tức bị tiết lộ ra bên ngoài.
Có người nói An Tri Ý bị thay là do đắc tội với
Nhạc Yên Nhi, trước đó đoàn phim dừng quay cũng
vì Nhạc Yên Nhi bị thương.
Đám người nghĩ tới cảnh An Tri Ý và Nhạc Yên Nhi
mặt ngoài hòa thuận vui vẻ mà bên trong cuồn cuộn
sóng ngầm, lập tức chấp nhận giả thuyết này.
Khi đối mặt với Nhạc Yên Nhi, họ vô thức có thêm
vài phần kính trọng.
An Tri Ý là người lăn lộn trong giới tới mười năm,
vậy mà có thể bị đổi ngay khi quay được nửa phim,
cuối cùng thì hậu trường của Nhạc Yên Nhi đáng sợ
đến mức nào?
Con người là sinh vật nịnh bợ, nhất là trong ngành
giải trí, nếu như hậu trường nhỏ thì người khác có
thể bàn tán sau lưng bạn, nhưng chỉ cần hậu trường
của bạn đủ mạnh, vậy tất cả mọi người sẽ muốn bợ
đỡ bạn.
Cho nên không thể nói rõ đây là việc tốt hay xấu,
nhưng tất cả nhân viên trong đoàn phim đều ân cần
với Nhạc Yên Nhi hơn rất nhiều.
Nhạc Yên Nhi cùng Diệp Hiểu Như tới nơi, lập tức
có khá nhiều nhân viên chủ động tới chào hỏi.
- Chào chị Nhạc, nửa tháng không gặp, chị lại đẹp
hơn rồi.
- Chị Nhạc, lần này được nghỉ, em có xem các tác
phẩm trước đây của chị, mặc dù chỉ là vai phụ
nhưng cũng cực kỳ đặc sắc đấy.
- Chị Nhạc, em là nhân viên hậu cần mới tới, về sau
có việc chị cứ bảo em nhé.
Nhạc Yên Nhi thụ sủng nhược kinh, cũng may cô
không phải người chưa từng thấy việc đời, ở bên Dạ
Đình Sâm lâu, những chuyện khác không học được
nhưng gặp chuyện không sợ hãi thì cô học rất khá.
- Chào mọi người, cảm ơn mọi người, sau này vẫn
cần mọi người quan tâm hơn nhé.
Nhạc Yên Nhi lễ phép đáp lại, đến nụ cười cũng rất
đúng mực.
Các nhân viên đều nói "Không dám".
Ngay của đạo diễn cũng tới, lo lắng hỏi han:
- Yên Nhi, sức khỏe đã tốt hơn chưa? Nếu trong quá
trình quay phim có bất kỳ vấn đề gì thì nhất định
phải nói cho tôi biết đấy.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười, gật đầu:
- Vâng, đạo diễn.
Các nhân viên thấy ngay cả đạo diễn Lộ cũng tới
chào hỏi, họ không khỏi âm thầm giật mình, lập tức
càng khẳng định những suy đoán trước đó, quả thật
Nhạc Yên Nhi có hậu trường rất ghê gớm.
Không ít người cũng bắt đầu nhớ lại xem mình có
từng đắc tội với cô hay không.
Nhạc Yên Nhi tới một lát thì Diệp Thiên Hạ cũng
đến.
Nhạc Yên Nhi nghe nói trong nửa tháng này, Diệp
Thiên Hạ không nhận thêm việc mà ra nước ngoài
nghỉ phép, nhìn Diệp Thiên Hạ bây giờ tinh thần
phấn chấn, có vẻ rất thoải mái, còn xinh đẹp hơn lúc
trước nữa.
Diệp Thiên Hạ chào hỏi đạo diễn Lộ và các nhân
viên chủ chốt rồi bước nhanh tới trước mặt Nhạc
Yên Nhi, cô nhìn Nhạc Yên Nhi từ trên xuống dưới
một lượt rồi hỏi:
- Không sao chứ hả? Hôm đó em làm chị sợ chết đi
được.
Diệp Thiên Hạ gọi cho Nhạc Yên Nhi mấy cuộc điện
thoại để hỏi thăm rồi, nhưng trong điện thoại không
thể nói rõ ràng, hai người cũng chẳng nói cụ thể về
tình hình hôm đó, mãi cho tới hôm nay gặp nhau
mới có cơ hội hỏi.
- Không sao ạ, cảm ơn chị Thiên Hạ đã quan tâm,
em ổn hơn nhiều rồi.
Diệp Thiên Hạ muốn hỏi gì đó nhưng mãi không lên
tiếng, do dự một lát, cô mới nói:
- Em với Dạ thiếu gia...
Vừa nghe danh Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi thầm
giật mình, bắt đầu suy đoán xem Diệp Thiên Hạ
muốn hỏi gì.
Nhưng Diệp Thiên Hạ chưa nói hết câu đã bị cắt đứt
bởi một loạt tiếng ồn.
Cửa chính của studio bị đẩy ra, có mấy người mặc
đồ nhân viên phục vụ đi thành hàng vào, hai tay đều
bê cafe.
Người nhân viên phục vụ đi đầu cười nói với mọi
người:
- Cafe mà cô Tô đặt đã tới ạ.
Có hơn một trăm cốc cafe đặt đầy trên khoảng đất
trống trong đoàn, không khí lập tức tràn đầy hương
thơm.
Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ nhìn nhau, họ thấy
trong mắt nhau vẻ khó hiểu.
Cô Tô nào cơ?
Người trong đoàn phim còn chưa kịp phản ứng thì
đã có thêm mấy cô gái mặc tạp dề bê hộp bước vào.
- Bánh quy cô Tô đặt đã đến ạ.
Vẫn còn chưa hết.
Cuối cùng, có mấy người đẩy một chiếc tủ lạnh cỡ
nhỏ, khuôn mặt tươi cười nói:
- Kem Haagen Dazs cô Tô đặt đã tới ạ.
Chỗ trống vốn rộng rãi của đoàn phim bây giờ đã bị
lấp đầy, mùi thơm của các loại đồ ngọt lập tức quanh
quẩn khắp nơi.
Đoàn phim lập tức sôi trào.
- Ôi cafe Jazz, một tách này là 50 tệ, vừa ra tay là
hơn trăm tách, đủ giàu có nhé.
- Ôi bánh quy này là nhãn hiệu Private đấy, nghe nói
người làm bánh mỗi ngày chỉ làm đúng năm mươi
hộp thôi, làm sao cô ấy đặt trước được nhiều như
vậy?
- Mời cả đoàn ăn kem Haagen Dazs, cuối cùng là
giàu đến độ nào...
Trong tiếng bàn luận xôn xao, cuối cùng có người
đặt câu hỏi:
- Nhưng mà cô Tô này là ai? Đoàn phim của chúng
ta có người họ Tô à?
Họ Tô?
Nhạc Yên Nhi nhăn mày suy nghĩ, cảm giác như có
thứ gì sắp bật ra khỏi đầu.
Nếu như không nhớ lầm thì Danny đã nói với mình
rằng người mới của đoàn phim sẽ thay thế vai Tiêu
Lam có tên là...
- Chào mọi người, tôi là Tô Phi.
Một giọng chào hỏi nũng nịu vang lên trước cửa ra
vào, giọng nói không chỉ hấp dẫn Nhạc Yên Nhi mà
ngay cả đám người đang châu đầu thảo luận cũng
nhìn lại với ánh mắt hiếu kỳ.
Đứng ở cửa là một người đẹp vô cùng sexy, trước
sau đều có đường cong, tóc dài tới eo, khuôn mặt
nhỏ chừng bàn tay, một đôi mắt phượng có vẻ dụ dỗ
người khác, đặc biệt là lúc cười lại càng thêm câu
hồn.
Bên cạnh người đẹp có ba trợ lý, trên tay họ đều cầm
đồ đạc của cô.
Một nhân viên lúc này mới sực hiểu ra:
- A, Tô Phi, chẳng phải là người mới sẽ diễn Tiêu
Lam đấy à?
Tô Phi nghe thế thì khẽ cười, quyến rũ vô cùng:
- Đúng vậy, tôi chính là Tiêu Lam mới, sau này sẽ
hợp tác với mọi người mấy tháng, hy vọng được mọi
người quan tâm chăm sóc.
Đạo diễn Lộ cũng nói:
- Phi Phi, sao đến muộn thế, qua đây để tôi giới thiệu
với mọi người: Đây là Tiêu Lam mới của chúng ta,
tên Tô Phi, về sau trong quá trình làm việc, mọi
người phải hợp tác thật tốt đấy.
Người của đoàn phim đã ăn đồ ăn Tô Phi mang tới,
lại thêm đạo diễn cũng có lời, tất cả cùng vội vàng
đáp lại.
- Đạo diễn Lộ khách khí rồi, Phi Phi tốt bụng như
thế, chúng tôi dĩ nhiên phải quan tâm chăm sóc rồi.
- Đúng thế, Phi Phi thật hào phóng, ngày đầu tiên tới
đã mời mọi người ăn nhiều đồ như vậy, khách khí
quá rồi.
- Ôi Phi Phi thật sự rất hợp với vai Tiêu Lam đấy,
chắc chắn có thể nổi tiếng.
 
Advertisement
Last edited:
  • Chương 126

Nhạc Yên Nhi cứ mải nghĩ về buổi bán đầu giá ngày mai, không tài nào ngủ được.

Rạng sáng mới mơ màng chợp mắt, không biết có phải vì ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy hay không mà cô lại mơ thấy mẹ mình.

Đó là năm cô mười một tuổi.

Trong phòng bệnh, người mẹ bị căn bệnh ung thư giày vò khiến khuôn mặt càng ngày càng tiều tuỵ, cô bé Nhạc Yên Nhi nhoài người bên cạnh giường, chỉ khóc, không biết phải làm sao.

- Yên Nhi… Mẹ yếu ớt gọi tên cô.

Nhạc Yên Nhi vội vàng lau nước mắt, ghé sát mặt vào, nói với mẹ:

- Mẹ, con ở đây.

Bởi vì cơ thể mẹ có phản ứng kháng thuốc nên tinh thần vô cùng kém, đôi mắt thất thần nhưng vẫn gắng gượng nhìn cô.

- Yên Nhi, con là một đứa bé kiên cường, sau này…phải chăm sóc tốt cho bản thân.

Cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt nhưng kiềm chế không để nó chảy xuống, gật đầu mạnh đầu nói:

- Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân.

Trên gương mặt người mẹ lộ ra nụ cười vui mừng nhưng lập tức nhíu chặt mày vì đau đớn.

Nụ cười như hoa phù dung sớm nở tối tàn, bởi vì ngắn ngủi nên vô cùng xinh đẹp.

Người mẹ hít một hơi thật sâu, dường như đang cố gắng đè nén cơn đau trong người, sau đó lấy ra hộp trang sức tinh xảo từ dưới gối đưa cho Nhạc Yên Nhi.

- Yên Nhi, đây là quà mẹ tặng cho con.

Nhạc Yên Nhi nhận lấy cái hộp, cẩn thận mở nó ra, dù gì thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, cô bé lập tức bị ánh sáng lộng lẫy làm cho giật mình “oa”

một tiếng.

Trong hộp là một chiếc vòng kim cương rất đẹp, những viên kim cương nhỏ được mài giũa tỉ mỉ, mỗi mặt cắt đều chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ, lóng lánh như sao trời.

- Chiếc vòng cổ này tên là Biển Sao, ông ngoại tặng mẹ năm mẹ mười tám tuổi, ông hy vọng mẹ có thể đeo nó khi kết hôn, tiếc là mẹ đã làm ông thất vọng, ông con đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, cho đến giờ vẫn không chịu tha thứ cho mẹ… Yên Nhi, mẹ hy vọng con sẽ không dẫm lên vết xe đổ của mẹ, sau này có thể gả cho người thật lòng yêu con, con hãy đeo chiếc vòng này trong hôn lễ của mình, đến lúc đó dù mẹ không được nhìn thấy nhưng cũng sẽ an tâm.

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Nhạc Yên Nhi là người thân duy nhất của mẹ, bác sĩ cũng không giấu cô về bệnh tình của bà nên cô biết, mẹ mình sắp không gượng nổi nữa rồi.

Nghe thấy di ngôn của mẹ, mắt cô lại ửng đỏ, ngập ngừng nói:
  • Mẹ, con biết rồi, con nhất định sẽ đeo chiếc vòng cổ này trong hôn lễ của mình.
  • Con là một đứa trẻ ngoan, tiếc rằng mẹ không thể chăm sóc con được nữa, mẹ đã liên lạc với
cha con rồi, ông ấy đã đồng ý với mẹ, sau khi mẹ qua đời sẽ đón con về… đến lúc đó con phải chung sống với người nhà mới cho tốt nhé.

Đứa trẻ lúc nào cũng nghe lời như Nhạc Yên Nhi lúc này lại lắc đầu nói:

- Không, không có người nhà mới gì cả, người thân của con chỉ có một mình mẹ thôi.

Nụ cười của người mẹ có phần đau khổ:

- Đứa ngốc, đừng nói những lời này, để nhà họ Cố nghe được sẽ đối xử không tốt với con.

Nhạc Yên Nhi bướng bỉnh:

- Đây đều là sự thực, sao con lại không được nói? Mẹ nằm viện nửa năm rồi mà ông ta không thèm đến xem lấy một cái, ông ta làm cha cái kiểu gì vậy chứ.

- Nói cho cùng đều là lỗi của mẹ… Mẹ không nhận ra, không biết lúc đó ông ấy đã kết hôn rồi, còn bỏ trốn với ông ấy, không chỉ khiến người thân đoạn tuyệt quan hệ với mình mà còn hại con bao nhiêu năm nay thiếu tình thương của cha… Người mẹ nói đến đây, nước mắt trào ra:

- Là mẹ hại con.

Nhạc Yên Nhi nhào vào lòng mẹ, vừa khóc vừa nói to:

- Con không cần ba, con chỉ cần mẹ là đủ rồi.

Hai mẹ con lại ôm nhau khóc.

Khung cảnh tiếp theo trong giấc mộng bị vỡ vụn, bởi vì đoạn thời gian đó đối với cô mà nói, ký ức vô cùng hỗn loạn.

Mẹ mất rồi, một mình cô không đủ khả năng lo liệu hậu sự, lúc này cô mới gặp qua cha mình vài lần, Cố Văn Sinh cuối cùng cũng xuất hiện.

Cố Văn Sinh lo liệu hậu sự cho mẹ cô một cách đơn giản, gần như mọi thứ đều cố gắng giản lược nhất có thể.

Nhạc Yên Nhi mất đi người thân duy nhất, mỗi ngày đều ngây ngây ngô ngô mà khóc, vì vậy càng không được Cố Văn Sinh yêu quý.

Dù sao cũng là máu mủ, không thể nào không màng tới cô, cuối cùng ông ta vẫn đưa cô về nhà họ Cố vào một ngày mưa âm u.

Chuyện của Cố Văn Sinh đã nói với bà Cố rồi, nhưng khi bà ta thấy Nhạc Yên Nhi, sắc mặt vẫn khó coi như tiết trời u ám.

- Đây là đứa con hoang kia à? Nhạc Yên Nhi nghe thấy những lời này liền run rẩy, vô thức ôm chặt lấy bể cá trước ngực.

Trong bể cá có hai con cá vàng, trước đây được nuôi trong phòng bệnh của mẹ, bây giờ được cô mang đến nhà họ Cố.

Cố Văn Sinh không có ý định vỗ về an ủi Nhạc Yên Nhi, giọng nói của ông ta vẫn đầy vẻ thờ ơ:

- Yên Nhi, chào hỏi đi.

Nhạc Yên Nhi hạ giọng gọi một tiếng:

- Phu nhân.

Ánh mắt lạnh như băng của bà Cố quét một vòng trên người Nhạc Yên Nhi, sau đó tầm mắt rơi vào bể cá trước ngực cô.

- Nuôi chó đã đành, còn nuôi cả cá, sao nào, nhà chúng ta chuẩn bị mở sở thú đấy à? Loại dơ bẩn nào cũng có thể vào trong hả? Nhạc Yên Nhi sửng sốt, một cô bé còn nhỏ tuổi như cô còn chưa hiểu được cái gì gọi là “chỉ cây dâu mắng cây hòe”

Nhiều năm sau cô mới hiểu, “nuôi chó”

của bà Cố chính là nói cô.

Cố Văn Sinh không muốn làm vợ mình khó chịu nên ra lệnh cho Nhạc Yên Nhi:

- Yên Nhi, vứt bể cá đi.

Nhạc Yên Nhi nhìn hai người trước mặt, càng ôm chặt bể cá trước ngực hơn.

Thấy Nhạc Yên Nhi dám chống lại mình, bà Cố cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt cô, giật lấy bể cá, hung hăng ném xuống mặt đất.

Bể thuỷ tinh vỡ vụn, bọt nước văng tung toé khắp nơi, có mấy giọt nước lạnh buốt còn văng lên mặt cô.

Nhạc Yên Nhi bỗng bừng tỉnh, ngồi bật dậy thở hổn hển.

Đột nhiên tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, Nhạc Yên Nhi còn không rõ đây rốt cuộc là mơ hay là thực.

Sờ lên gò má, có vài giọt nước mắt đọng lại trên mặt cô.

Một cơn gió mát thổi vào, Nhạc Yên Nhi quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy trời đã dần sáng, không biết mưa tí tách rơi từ lúc nào, có mấy hạt mưa bụi bay vào trong phòng, rơi trên khuôn mặt cô.

Nhạc Yên Nhi chậm rãi hít sâu một lần nữa mới ép xuống được giấc mơ đáng sợ kia.

May mà cô đã trưởng thành rồi, may mà hiện tại có thể tự chăm sóc bản thân.

- Mẹ, con nhất định sẽ lấy lại được vòng cổ, con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu.

Nhạc Yên Nhi thì thầm, vừa là nói với chính mình nhưng cũng là nói với người mẹ ở trên thiên đường.

Lát sau, trong phòng vang lên tiếng gõ cửa, mợ Trương nói vọng vào:

- Thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.

Nhạc Yên Nhi giống như thường ngày, đáp:

- Được, tôi xuống ngay đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom