• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Thoáng cái đã tới ngày đại thọ tám mươi của Cố
lão gia.
Tuy người nhà họ Cố rất muốn biến tiệc sinh nhật
lần này thành một bữa tiệc lớn để các nhân vật nổi
tiếng trong giới thương nhân móc nối cảm tình, thế
nhưng Cố lão gia tính tình khiêm tốn không thích
làm rùm beng như thế. Cho nên dưới sự kiên quyết
của Cố lão gia, lễ mừng thọ tám mươi đáng lý rất
hoành tráng biến thành một bữa tiệc gia đình.
Bữa tiệc được tổ chức ở nhà lớn của Cố gia, khách
mời cũng chỉ là mấy chỗ quen thân lâu đời.
Một chiếc Rolls-Royce đỗ lại trong gara của Cố
gia, người bước xuống đầu tiên là Lâm Đông Lục
ngồi trên ghế lái. Anh vòng sang ghế phụ mở cửa
xe cho Bạch Nhược Mai.
Bạch Nhược Mai xuống xe thì nhìn sắc mặt của
Lâm Đông Lục rồi hỏi đầy lo lắng:
- Đông Lục, anh có chịu được không? Chúng ta đi
chào Cố lão gia một tiếng rồi về nhé, hôm qua anh
vừa ra viện, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.
Vẻ mặt Lâm Đông Lục nhuốm chút mệt mỏi
nhưng lại bị anh che giấu đi. Anh dịu dàng nói:
- Anh không sao, sự kiện này quan trọng như thế,
anh sẽ đi cùng với em.
Bạch Nhược Mai nghe thấy thế thì mỉm cười ngọt
ngào.
Lâm Đông Lục ôm Bạch Nhược Mai đi vào biệt
thự Cố gia. Không biết tại sao, khi anh bước đến
huyền quan thì lại quay đầu nhìn về phía sau một
cái.
Hầu gái ân cần hỏi:
- Lâm thiếu gia, anh có cần gì không ạ?
Lâm Đông Lục lắc đầu rồi đáp lại một cách lịch
sự:
- Không có gì.
Chỉ là trong lòng có cảm giác hơi khác thường mà
thôi.
Anh cảm thấy... có một người sẽ đến đây.
Đó sẽ là ai nhỉ?
Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai đến khá sớm,
bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, người nhà họ
Cố đều đang chuẩn bị ở trên tầng hai.
Hai người được người hầu dẫn đường, đi lên tầng
hai chào hỏi Cố lão gia.
Tuy Cố lão gia đã tám mươi tuổi nhưng tinh thần
vẫn còn sung mãn lắm, ông ngồi trên xe lăn, cười
lên ha hả.
Cố Tâm Nguyệt đẩy xe lăn, cười nói:
- Ông nội ơi, ông có còn nhớ họ là ai không? Anh
Đông Lục chơi với con từ nhỏ đến lớn, còn chị
Nhược Mai là bạn thân của con, năm nào sinh nhật
ông họ cũng đến thăm ông đó.
Mắt của Cố lão gia không tốt lắm, ông híp mắt lại
nhìn hai người một lát rồi mới gật đầu hiền lành:
- Đúng rồi, đúng rồi, hai đứa bé ngoan, ông nhìn ra
rồi.
Bạch Nhược Mai mỉm cười ngoan ngoãn:
- Năm nay ông Cố đã đại thọ tám mươi mà thân
thể còn mạnh khỏe thế này, con hâm mộ ông thật
đấy. Có hai đứa cháu trai cháu gái xuất sắc như
Tâm Nguyệt và Nguyên Dương, ông thật có phúc
khí mà.
Nghe đến tên của Cố Nguyên Dương, Cố lão gia
hơi sửng sốt một chút rồi hỏi Cố Tâm Nguyệt với
vẻ hơi hồ đồ:
- Tâm Nguyệt à, con bảo ông là lúc nào thì
Nguyên Dương về nhỉ?
- Ông ơi, chẳng phải sáng nay anh con vừa gọi
điện cho ông, chúc ông sinh nhật vui vẻ, rồi bảo là
anh ấy có việc ở Mỹ không về kịp hay sao?
Cố lão gia gật đầu như vừa nhớ lại, rồi lại như có
điều suy nghĩ:
- À, Nguyên Dương không về à.
Ánh mắt của Bạch Nhược Mai hơi ánh lên suy tư,
xem ra bây giờ Cố lão gia đã càng ngày càng lẩm
cẩm rồi.
Không khí có vẻ hơi ngượng ngập, Lâm Đông Lục
vội vàng dâng quà của mình lên, là một thứ thuốc
bổ cực kì quý giá. Một người ngoài như anh tặng
quà như vậy đã là phải phép rồi.
Cố Tâm Nguyệt cười hì hì, nhận lấy quà rồi nói
cảm ơn thay Cố lão gia.
Không ngờ Cố lão gia nhìn hộp quà được chế tác tỉ
mỉ một lúc rồi lại cau mày. Ông nhìn Lâm Đông
Lục với vẻ nghi hoặc rồi hỏi:
- Quà của Yên Nhi đâu? Không phải trước kia
cháu đều giúp Yên Nhi mang quà đến tặng ông à?
Ông vừa nói xong, thì không gian bỗng im phăng
phắc.
Nét cười của Bạch Nhược Mai cứng đờ trên mặt
chẳng khác nào một chiếc mặt nạ.
Lâm Đông Lục nghe thấy câu hỏi ấy thì cõi lòng
lại run bắn lên.
Vì sao Cố lão gia lại hỏi như thế?
Chẳng lẽ trước kia anh thực sự đã mang quà đến
giúp Nhạc Yên Nhi sao? Rốt cuộc anh và Nhạc
Yên Nhi…có quan hệ gì?
Bạch Nhược Mai phát hiện ra trạng thái của Lâm
Đông Lục bên cạnh mình không ổn lắm thì căm
hận đến mức nghiến răng ken két. Thế nhưng cô ta
e ngại thân phận của Cố gia nên không dám phát
tác ra, chỉ đành nắm chặt cánh tay của Lâm Đông
Lục rồi nháy mắt với Cố Tâm Nguyệt.
Cố Tâm Nguyệt cũng không ngờ ông nội mình tự
nhiên lại nhắc tới Nhạc Yên Nhi. Cô ta ngây sững
ra, đến khi được Bạch Nhược Mai ra hiệu thì vội
vàng nói:
- Ông ơi, ông nhớ nhầm rồi, Nhạc Yên Nhi và anh
Đông Lục có quen nhau đâu. Cô ấy chỉ là đứa con
gái ba con nhận nuôi, lại không hay ở nhà. Anh
Đông Lục và chị Nhược Mai mới là một đôi mà,
ông nói thế là chị Nhược Mai ghen đấy.
Ban nãy Cố lão gia còn nhớ nhầm cả cháu ruột của
mình, cô ta giải thích thế này cũng không phải là
gượng ép.
Cố lão gia tiếp nhận lời giải thích này rất nhanh,
sau đó không nghĩ mãi chuyện này nữa mà cười
vang rồi bảo:
- Ông lẩm cẩm rồi, con bé chỉ ở nhà có vài năm rồi
chuyển ra ngoài, cũng ít về đây. Đáng tiếc, không
biết hôm nay nó có về không, nếu nó về thì ông sẽ
giới thiệu mấy đứa với nhau.
Giờ thì không chỉ có Bạch Nhược Mai cuống lên
mà đến cả Cố Tâm Nguyệt cũng sốt ruột. Cố Tâm
Nguyệt dậm chân:
- Ông! Con mới là cháu gái của ông cơ mà, sao
ông cứ thương nhớ cô ta mãi thế? Hơn nữa, anh
Đông Lục và chị Nhược Mai đính hôn rồi, ông còn
định giới thiệu cô gái khác cho anh Đông Lục thì
chị Nhược Mai sẽ ghen cho xem.
- Đính hôn?
Cố lão gia nhìn Bạch Nhược Mai và Lâm Đông
Lục một vòng rồi lại cúi đầu nói với vẻ tiếc hận:
- Đáng tiếc, đáng tiếc quá.
Trong ánh mắt của ông Cố lóe lên một tia ngời
sáng, thế nhưng không ai nhìn thấy.
Nhìn từ bề ngoài thì Bạch Nhược Mai điềm nhiên
Kết hôn chớp nhoáng - Tổng tài ly hôn đi - Chap 106- Quà Của Yên Nhi Đâu? Phần trước Phần sau
Phần trước
Phần sau
Về đầu trang
Tiểu thuyết Chiêu mộ tác giả Đăng tác phẩm Tải App
Đọc bằng điện
thoại
Mục lục
Thiết lập
như không, thế nhưng bàn tay buông bên người đã
nắm chặt thành nắm đấm, và móng tay đã cắm sâu
vào lòng tay từ lâu.
Không cần kẻ khác nhắc nhở thì cô ta cũng hiểu
rõ, giữa cô ta và Lâm Đông Lục còn vướng một
Nhạc Yên Nhi!
Cho dù bây giờ Lâm Đông Lục không nhớ gì cả,
thế nhưng thời gian năm năm của họ vĩnh viễn là
một cái gai cắm trong lòng Bạch Nhược Mai.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Bạch Nhược Mai
dấy lên nỗi bất an mãnh liệt. Cô ngẩng đầu lên
nhìn chằm chằm vào nửa mặt nghiêng của Lâm
Đông Lục với vẻ đầy lo lắng.
Anh ấy sẽ không nhớ ra chuyện gì đấy chứ?
Thế nhưng vẻ mặt của Lâm Đông Lục lại cực kì
bình tĩnh, chẳng hề có bất cứ cảm xúc khác lạ nào,
cứ như là anh không hề nghe thấy câu nói ban nãy
của Cố lão gia vậy.
Có điều, cô không nhìn thấy ánh sáng ngời lên
trong sâu thẳm mắt anh.
Lâm Đông Lục nở nụ cười ôn hòa lễ độ rồi nói:
- Ông Cố, thấy ông mạnh khỏe và tinh thần còn
sung mãn thế này là cháu yên tâm rồi. Hôm nay
cháu và Nhược Mai còn có việc, chúng cháu xin
phép đi trước đây. Sau này cháu sẽ một mình đến
thăm ông được không?
Cố lão gia hơi thất vọng:
- Sao đi sớm thế? Yên Nhi còn chưa về mà.
Hôm nay Cố lão gia nhắc tới Nhạc Yên Nhi trước
mặt Lâm Đông Lục rất nhiều lần, Bạch Nhược Mai
chỉ cảm thấy cồn cào trong lòng, bèn cướp lời mà
nói:
- Ông Cố ơi, hôm nay công ty Đông Lục còn có
việc, vì là sinh nhật ông nên bọn cháu mới tranh
thủ đến thăm ông đấy ạ.
- Được rồi được rồi, mấy đứa nhóc các cháu đều
bận rộn cả, con bé Yên Nhi kia cũng thế, lâu lắm
không về thăm ông rồi.
Không ngờ Cố lão gia lại cố chấp với Nhạc Yên
Nhi như thế. Nét cười trên mặt Bạch Nhược Mai
đã giả tạo chẳng khác nào tượng sáp, vẻ mặt cũng
cứng đờ cả ra.
Cố Tâm Nguyệt vội nói:
- Ông ơi, để cháu đi tiễn họ nhé.
Nói đoạn, cô ta giao xe lăn cho người hầu rồi đi
theo Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai ra ngoài.
 
Advertisement
  • Chương 109

Cố Tâm Nguyệt bị ánh mắt đó làm hoảng sợ, chờ đến lúc bình tĩnh lại thì Dạ Đình Sâm đã đi rất xa.

Cô ta ôm ngực thở hổn hển, có cảm giác như vừa từ cõi chết trở về.

Một cơn gió đêm thổi qua làm Cố Tâm Nguyệt thấy lạnh cả người, sờ tay ra sau lưng mới phát hiện mồ hôi đã thấm ướt áo.

Nhớ lại ánh mắt khi nãy của Dạ Đình Sâm, Cố Tâm Nguyệt vẫn còn sợ hãi, cảm giác đó quá kỳ lạ, hệt như đang đứng giữa bờ vực sinh tử, sự sống hay cái chết của cô ta đều phụ thuộc vào một câu nói của hắn.

Rốt cuộc hắn là ai? Cố Tâm Nguyệt chưa bao giờ tò mò về thân phận của người đàn ông kia như lúc này, nhưng cô ta đã không còn dũng cảm để đi điều tra nữa.

Chỉ dùng một ánh mắt mà có thể khiến mình cảm giác được sự sợ hãi tột cùng, nếu người này thực sự biến lời nói thành hành động, Cố Tâm Nguyệt sợ rằng mình không chịu nổi.

Dạ Đình Sâm bước vào cổng chính của nhà họ Cố, đi qua hoa viên, hắn rút điện thoại ra, bấm một dãy số.

Chưa đến giờ tan làm nên Trần Lạc đang ngồi nghỉ ngơi, vừa thấy tên trên màn hình di động, cậu lập tức ngồi thẳng dậy:

- Chủ tịch.

Dạ Đình Sâm giao việc rất nhanh:

- Nhiệm vụ mới, xóa một video.

Nói xong, hắn lập tức gác máy.

Nhưng ngay sau khi Dạ Đình Sâm gác máy một giây thì lập tức có cuộc gọi đến, thời gian vô cùng chính xác, không sai một giây nào, cứ như người gọi thấy rõ từng hành động của hắn.

Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn điện thoại, dãy số xa lạ làm hắn nhíu mày, đồng thời hắn cũng dừng bước.

Đây là số cá nhân của hắn, không có nhiều người biết.

Dạ Đình Sâm nghe máy nhưng không nói trước, từ phía đầu dây bên kia, một tiếng cười quái dị vang lên, nghe thấy vào buổi tối sẽ khiến người ta phải sợ chết ngất.

- Hôm nay là ngày đầu tiên anh cả tới chào người nhà chị dâu, sao lại tới tay không, như thế chẳng phải để người ta nói nhà họ Dạ chúng ta không hiểu lễ nghĩa à? Giọng cười quái dị ngừng lại, thay vào đó là một giọng nói cực kỳ quỷ quái, âm thanh rất nhỏ, có vẻ nữ tính, hệt như một người đàn ông đang cố ý bóp méo giọng.

Khi nãy, Nhạc Yên Nhi đã mang trà vào, lúc này hai tay Dạ Đình Sâm trống trơn.

Ngay cả việc mình không cầm quà mà người kia cũng biết, trong đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm lộ vẻ lạnh lẽo.

- Mà thôi chẳng sao, dù anh cả quên nhưng phận làm em như em vẫn nhớ hộ anh đây, còn giúp anh chuẩn bị một món quà nữa.

Anh cả, anh không đến lấy à? Từ đầu dây bên kia truyền tới không chỉ giọng nói của người này, kèm theo đó là một loạt tiếng vang ầm ầm và tiếng gió, nghe như máy bay trực thăng đang bay vòng vòng trên không.

Dạ Đình Sâm không nói gì mà chỉ ngẩng đầu lên, như trong dự kiến, hắn thấy một chiếc trực thăng màu đen trên đỉnh đầu.

Màn đêm buông xuống, trong bóng tối, nếu không cẩn thận quan sát thì hoàn toàn không thể thấy được chiếc trực thăng này.

Người gọi điện thoại bây giờ đang ngồi trên trực thăng!

- Cậu muốn gì? Giọng Dạ Đình Sâm đã cực lạnh, giống như băng đá ngàn năm không cảm xúc.

- Anh cả hung dữ quá, anh đừng hiểu lầm em, em chỉ nghe nói chướng ngại tâm lý của anh đã được chữa khỏi, bây giờ lại có thể tiếp xúc với phụ nữ nên em được gia tộc điều tới kiểm tra, tránh trường hợp có người lừa gạt để chiếm quyền thừa kế của nhà họ Dạ thôi.

Mặc dù em không muốn rời khỏi nước Anh, thế nhưng vì anh cả em cũng đành phải đi, hy vọng anh phối hợp với em.

Trên trực thăng là một người đàn ông mặc đồ thường, đội mũ lưỡi trai đang kéo mũ xuống thấp theo thói quen, chiếc mũ che đi khuôn mặt còn đẹp hơn phụ nữ của y.

Dưới ánh đèn mờ nhạt trong máy bay chỉ nhìn rõ một đôi môi mỏng đỏ như máu, xinh đẹp, quyến rũ.

Tay người này bưng một ly rượu vang đỏ, y khẽ lắc chiếc ly đế cao, chất lỏng màu máu sóng sánh theo từng động tác.

Y khẽ nhấp môi, đôi môi được tăng thêm màu sắc kiều diễm trở nên mê hoặc lòng người hơn nữa.

Y liếm rượu trên môi, mỉm cười, phát ra tiếng xì xì như rắn.

- Tuần này, mẻ rượu ngon nhất của trang trại rượu Bạch Mã đã ủ xong, vốn muốn cùng thưởng thức với anh cả, vậy mà anh lại chạy tới thành phố A mất rồi.

Em cứ tưởng anh sẽ để lỡ mất, ai ngờ gia tộc lại phái em tới, xem ra anh có duyên với rượu vang này lắm đấy.

- Tôi không thích nghe lời nói nhảm.

Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, giọng nói rét lạnh, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng đang bay lòng vòng trên không.

Bị người khác giám thị là một cảm giác không hay ho gì.

- OK, em không nhiều lời nữa.

Lần này em tới, ngoại trừ mang theo rượu vang ra thì còn mang theo quyết định mới nhất của gia tộc: Chỉ cần có thể chứng minh tính hướng mình bình thường, đồng thời có thể kéo dài huyết mạch thì anh vẫn là người thừa kế của nhà họ Dạ, không chỉ được nhận tập đoàn LN mà còn có thể thừa kế tất cả mọi sản nghiệp của gia tộc ở Anh, cùng với tước vị.

Nhưng nếu anh không chứng minh được...

Nói tới đây, y khẽ cười, hệt như một con hổ mang đang ẩn nấp trong bóng đêm:

- Vậy thì đành phải để em đỡ giúp gánh nặng gia tộc này thôi.

Dạ Đình Sâm bình tĩnh nghe y nói, biểu tình vẫn thờ ơ như cũ, ngay cả giọng nói cũng không lộ ra cảm xúc:

- Chứng minh thế nào? Dạ Đình Sâm luôn luôn là thế, ngay cả Thái Sơn có sụp trước mắt cũng không đổi sắc, dù có khả năng bị cướp quyền nhưng hắn cũng vẫn bình tĩnh như vậy.

Ngoại trừ năng lực, phong độ của Dạ Đình Sâm càng là lợi thế để cạnh tranh vị trí thừa kế.

Dường như chẳng có thứ gì khiến hắn động lòng.

Tất nhiên chỉ là "dường như" mà thôi.

Gã đàn ông ngồi trên trực thăng đang nhìn màn hình LCD trước mặt, thấy phản ứng của Dạ Đình Sâm như vậy, đôi môi mỏng tựa hoa hồng khẽ cười.

Trượt màn hình máy tính bảng, y phóng đại một tấm hình trong đó.

Là Nhạc Yên Nhi.

Đây là phiếu báo danh của Học viện Hoàng gia Châu Âu, Nhạc Yên Nhi đã điền nó khi còn học cấp ba, lúc ấy tờ đơn này đã được phê duyệt, nhưng chẳng biết vì sao cô không nhập học mà lại tới Học viện điện ảnh thành phố A học biểu diễn.

Trên tờ phiếu báo danh màu xanh, Nhạc Yên Nhi còn rất ngây ngô, non nớt như một bông hoa vương sương sớm.

Tóc dài buộc ra sau, khuôn mặt chỉ lớn cỡ bàn tay, cô khẽ mỉm cười, gương mặt chưa qua phấn trang điểm đã rất trắng, đường nét non nớt, dường như người ta có thể thấy nắng sớm khi nhìn vào nụ cười của cô.

Sinh động và ngọt ngào, quả thực là tràn đầy sức sống.

Ngón tay dài khẽ trượt sang bên, màn hình mau chóng chuyển sang một tấm ảnh khác.

Vẫn là Nhạc Yên Nhi, nhưng là ảnh của Nhạc Yên Nhi sau này.

Đây là sơ yếu lý lịch của cô, trên giấy tờ, cô gái giờ đã trưởng thành, nét ngây ngô không còn nữa, mặt mày càng thêm xinh đẹp, ngũ quan rõ nét hơn, nhưng nhìn kỹ vẫn sẽ thấy bóng dáng của cô bé kia, môi cười vẫn trong sáng như lúc xưa.

Ở thời đại này, người đẹp không hiếm, thế nhưng như cô gái này, không chỉ đẹp mà còn trong như nước suối, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy dễ chịu thì quả là vô cùng hiếm có.

Vừa thấy Nhạc Yên Nhi, y lập tức hiểu vì sao Dạ Đình Sâm luôn tránh xa và không có hứng thú với phụ nữ lại đột nhiên kết hôn với cô.

Cô có khí chất giống y hệt người năm xưa! Chẳng ngờ nhiều năm đã qua như thế, sở thích của anh cả lại không hề thay đổi.

Trong mấy phút xem ảnh, y yên lặng, Dạ Đình Sâm cũng không lên tiếng giục giã, hai người cứ giữ im lặng như thế, mặc kệ cánh trực thăng quấy lên tiếng gió, rơi vào tai nghe di động.

Xem hết ảnh, gã đàn ông kia khóa màn hình lại rồi mới nói:

- Bề ngoài của cô ấy quả giống người năm xưa, đây chính là lý do anh để ý tới cô ấy sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom