Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Thấy nét mặt của Hank, Nhạc Yên Nhi ngay lập tức hiểu ra điều mà anh ta muốn nói nhưng
không thể thốt thành lời.
- Anh yên tâm, tôi hiểu, tôi chỉ đến thăm anh ấy thôi, sẽ không nói cho bất kỳ ai, cũng không để
anh ấy biết tôi đã đến đây.
Nhạc Yên Nhi nói những lời này với một thái độ rất hời hợt, thế nhưng trong lòng cô lại nặng
nề như thể bị một khối đá lớn đè ép, nặng đến độ cô không thở nổi.
Hank nhìn vẻ bình tĩnh của Nhạc Yên Nhi, tự cảm thấy mình vô cùng tàn nhẫn, nhưng vì Lâm
Đông Lục, anh ta cũng chỉ đành ép mình làm kẻ ác mà thôi.
- Cô Nhạc, cô hiểu được điều đó là tốt nhất. Cô cũng biết đấy, cuộc sống bây giờ mới là điều
mà Lâm Đông Lục nên có, cuộc đời anh ấy đã quay lại đúng quỹ đạo, nếu anh ấy và cô Nhạc ở
bên nhau, anh ấy sẽ mất đi tất cả. Mặc dù trên danh nghĩa, Lâm Đông Lục chính là người thừa
kế của Bất động sản Quảng Thịnh, nhưng đó chỉ là hư danh mà thôi, cô cũng biết con đường
của anh ấy không dễ đi mà.
Rời khỏi mình, cuộc đời anh ấy trở về đúng quỹ đạo, vậy những năm bên nhau là gì? Một sự cố
ngoài ý muốn ư?
Nhạc Yên Nhi rũ mắt, né tránh ánh nhìn thương hại của Hank, cô không muốn anh ta thấy sự
chật vật của mình.
- Vậy nên, rời xa tôi, cưới Bạch Nhược Mai thì con đường của Lâm Đông Lục sẽ dễ dàng phải
không?
Nghe câu hỏi sắc bén này của Nhạc Yên Nhi, Hank ngừng thở.
Thái độ của Nhạc Yên Nhi hôm nay khá ôn hòa, anh ta vốn đang thở phào, chẳng ngờ vào lúc
này cô lại hỏi một câu sắc bén như vậy.
Nhưng đã nói đến đây, Hank cũng quyết định làm rõ:
- Cô Nhạc hiểu được là tốt rồi, có lẽ điều này sẽ khiến cô rất đau lòng, nhưng sự thật là như vậy.
Tôi thẹn với cô, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, chỉ cần Đông Lục khỏe lại, cái mạng của tôi
giao cho cô Nhạc cũng không sao hết.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy, cười nhạt.
- Tôi và Lâm Đông Lục đã kết thúc rồi, tôi cần mạng anh làm gì? Anh rất tốt với Lâm Đông Lục,
cũng rất chân tình, có người bạn như anh ở bên cạnh chính là phúc của anh ấy.
Hank không thể nói ra cảm xúc trong lòng lúc này.
Bất luận là anh ta hay là Lâm Đông Lục, từ một góc độ nào đó mà nói, họ đều có lỗi với Nhạc
Yên Nhi.
Chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi có thể nói như vậy.
- Cảm ơn cô.
Cuối cùng, Hank chỉ có thể nói một câu cảm ơn.
- Không cần cảm ơn tôi, từ nay về sau, tôi và Lâm Đông Lục sẽ không còn bất cứ liên hệ nào, cả
anh và anh ấy sẽ đều là người xa lạ với tôi, sống hay chết cũng không còn liên quan đến nhau
nữa.
Tâm trạng Hank rất phức tạp, anh ta khẽ giơ tay lên, nói với Nhạc Yên Nhi:
- Mời.
Sau đó dẫn cô tới phòng bệnh.
Không cần Hank chỉ rõ, Nhạc Yên Nhi cũng có thể đoán được phòng nào là của Lâm Đông Lục.
Bởi vì khi cô tới gần, giọng nói bên trong phòng đã mỗi lúc một rõ hơn.
Tiếng thảo luận của bác sĩ và y tá rất rõ ràng trong hành lang, nghe thôi cũng tưởng tượng
được tình hình bên trong khó giải quyết thế nào.
Nhạc Yên Nhi đứng ở cửa phòng bệnh một lát, Hank vươn tay từ phía sau cô, mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, Nhạc Yên Nhi đã giật mình, sững lại.
Trong căn phòng bệnh VIP xa hoa có bốn bác sĩ đang giữ lấy tứ chi của Lâm Đông Lục, họ cố
gắng khống chế anh vì đang truyền nước, nhưng Lâm Đông Lục điên cuồng giãy giụa, không hề
phối hợp, kim tiêm đã mấy lần đâm vào tay anh nhưng không thể vào đúng mạch máu, máu rỉ
ra từ lỗ kim, Lâm Đông Lục lại như không hề cảm nhận được.
Nhạc Yên Nhi nghĩ rằng Lâm Đông Lục đang tỉnh, thế nhưng hai mắt anh nhắm nghiền, lông
mày nhíu chặt, chỉ giãy giụa theo bản năng, miệng thì hò hét.
  • Yên Nhi! Yên Nhi, em đừng đi!
  • Thả tôi ra! Tôi phải đi tìm Yên Nhi!
  • Yên Nhi! Cho anh một cơ hội nữa!
Trong nháy mắt, vành mắt Nhạc Yên Nhi đỏ hoe, cô cảm thấy mình đã kiệt sức, lảo đảo bước
hai bước, đỡ lấy khung cửa, lúc này cô mới không ngã xuống.
Đã bao lâu rồi cô không nghe thấy hai chữ "Yên Nhi" từ miệng Lâm Đông Lục?
Một năm qua, không phải "cô Nhạc" xa lạ thì chính là "Nhạc Yên Nhi" đầy ghét bỏ.
Nghe thấy tiếng gọi thân mật này, dường như họ đã quay về khi còn bên nhau, nơi yếu ớt nhất
trong lòng Nhạc Yên Nhi bị đánh trúng.
Dường như đã qua mấy đời.
Hank cũng nghe thấy tiếng hét của Lâm Đông Lục, anh ta thở dài não nề.
Vì bắt đầu từ đêm qua, Lâm Đông Lục vẫn luôn gọi tên Nhạc Yên Nhi nên Hank mới có thể mặc
kệ mọi thứ, chạy tới Công ty giải trí Tinh Huy tìm cô.
Hank đứng sau Nhạc Yên Nhi, khẽ nói:
- Bây giờ anh ấy rất cần cô.
Nhạc Yên Nhi hít sâu, ổn định cảm xúc rồi bước chậm tới bên giường bệnh.
Các bác sĩ nhìn Nhạc Yên Nhi, sợ rằng Lâm Đông Lục giãy giụa sẽ làm cô bị thương nên vẫn đè
tay anh không dám buông.
Hank liếc mắt ra hiệu với họ, các bác sĩ lúc này mới thả Lâm Đông Lục ra, lùi sang một bên.
Nhạc Yên Nhi ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang
khua khoắng của anh.
Các bác sĩ đều ngừng thở.
Từ trưa tới giờ, bọn họ tận mắt thấy Lâm Đông Lục xô đẩy tất cả các y tá tới gần mình trong vô
thức, vậy cô gái này là ai mà có tự tin nắm tay anh ta?
Khiến người ta ngạc nhiên là khi Nhạc Yên Nhi vừa nắm lấy tay Lâm Đông Lục, anh lập tức nắm
lại thật chặt.
Hệt như người chết đuối nắm được cọng cỏ cứu mạng.
- Yên Nhi...
Lâm Đông Lục vẫn nỉ non.
Nhạc Yên Nhi đau xót, cô dịu dàng nói:
- Em đây.
Hai chữ ngắn ngủi như có ma lực kỳ diệu, Lâm Đông Lục hệt như nghe được thần chú, lập tức
liền an tĩnh lại.
Hank thấy thế thì thở phào, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Quả nhiên trong lòng Lâm Đông Lục, người quan trọng nhất vẫn là Nhạc Yên Nhi.
Vậy quyết định của họ cuối cùng là đúng hay sai?
Cũng may, Hank không phải là kẻ dễ dàng mủi lòng, chuyện đã làm thì chỉ có thể tiếp tục bước
về phía trước.
Hank nhìn các bác sĩ, ra hiệu cho họ tiếp tục trị liệu.
Các bác sĩ ai làm việc nấy, nhanh chóng và chuyện nghiệp thực hiện tất cả các hạng mục kiểm
tra cho Lâm Đông Lục, sau đó truyền nước.
Từ đầu chí cuối, Lâm Đông Lục đều yên lặng như một đứa bé đang ngủ say.
Chỉ là tay anh luôn nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, không chịu buông.
Nhạc Yên Nhi định rút tay ra mấy lần nhưng đều thất bại.
Cuối cùng, cô chỉ đành ngồi một bên, chờ cho đến khi nước truyền dần phát huy tác dụng.
Ánh mắt cô không thể tránh khỏi việc nhìn ngắm khuôn mặt anh, anh không khác nhiều, vẫn
tuấn tú như vậy, thế nhưng dường như đã thiếu đi sự hăng hái, dù nhắm mắt lại cũng có thể
thấy trong lòng anh là mỏi mệt.
Mà nghĩ lại thì anh cũng đâu dễ dàng gì.
Trong nước truyền có tác dụng an thần, chẳng biết qua bao lâu, Nhạc Yên Nhi cảm thấy bàn tay
đang nắm chặt đã dần buông lỏng.
Cô vươn bàn tay kia ra, gỡ từng ngón tay của Lâm Đông Lục, sau đó quyết đoán rút tay ra khỏi
tay anh.
 
Advertisement
  • Chương 104

Bệnh viện số 1 thành phố A.

Từ lúc Nhạc Yên Nhi thăm Lâm Đông Lục về, cũng đã 2 ngày, tuy Lâm Đông Lục vẫn chưa tỉnh lại, nhưng anh đã hạ sốt, cơ thể cũng đang hồi phục, bác sĩ nói chỉ cần anh tỉnh là có thể xuất viện.

Hank vẫn tới bệnh viện chăm sóc cho Lâm Đông Lục như mọi khi, khi vừa đi tới chỗ quẹo hành lang, đã thấy có người đang đứng chờ.

- Hank, anh cũng to gan lắm, Đông Lục nhập viện, chuyện lớn như vậy mà anh cũng dám giấu tôi.

Câu nói này làm Hank thấy khó chịu.

Là Bạch Nhược Mai.

Hank không ngờ sẽ gặp cô ta ở bệnh viện, khó tránh khỏi giật mình.

Nhưng trên mặt anh vẫn treo một nụ cười giả tạo:

- Cô Bạch, cô hiểu lầm rồi, sao tôi lại có thể giấu cô được chứ.

Bạch Nhược Mai không phải là người ngu ngốc, cô ta chỉ lẳng lặng cười, nói:

- Không phải anh nói Đông Lục đi họp sao? Ngày nào anh ấy cũng nằm trong bệnh viện họp hả? Nếu không phải tôi không yên tâm, cho người đi điều tra, thì đúng là bị anh lừa thật rồi.

Hank, anh đúng là không coi tôi ra gì mà, tôi là vợ sắp cưới của Đông Lục vậy mà chuyện Đông Lục nhập viện anh cũng không cho tôi biết, rốt cuộc trong lòng anh nghĩ gì vậy hả! Bạch Nhược Mai trước mặt Lâm Đông Lục luôn ngoan ngoãn, nhưng Hank lại biết rất rõ cô ta, lòng dạ hẹp hòi, tính tình xấu xa, nếu thật sự đắc tội với cô ta, sau này không biết cô ta sẽ giở thủ đoạn gì trả đũa mình.

Anh ta nhanh chóng thu lại nụ cười nói:

- Cô Bạch, cô hiểu lầm thật rồi, cô là vợ tương lai của Đông Lục, là người quan trọng nhất với anh ấy, sao tôi dám cố ý giấu cô được.

Thật ra lần này chuyện gấp quá, tôi sợ mọi người lo, nên tới người nhà họ Lâm tôi cũng không báo ai biết.

Bạch Nhược Mai cũng không thật sự muốn vạch mặt Hank, chỉ muốn cho anh ta một bài học mà thôi.

Tạm thời cũng không cần phải truy cứu thêm nữa, hỏi chuyện chính:
  • Vậy bây giờ Đông Lục Sao rồi?
  • Bây giờ không sao nữa rồi, đợi anh ấy tỉnh lại là có
thể xuất viện.

Bạch Nhược Mai nhíu mày:

- Tỉnh lại? Anh ấy hôn mê bao lâu rồi? Hank hơi do dự nhưng rồi cũng đáp:
  • 4 ngày rồi.
  • Anh ấy hôn mê 4 ngày rồi cũng không cho tôi biết.
Hank, anh giỏi lắm.

Bạch Nhược Mai nghiến răng nghiến lợi, hầu như chỉ có vài từ thoát ra được giữa các kẽ răng.

- Cô Bạch, tôi… Bạch Nhược Mai không muốn nói nhiều thêm với Hank nữa, lạnh lùng lườm anh ta một cái xong quay lưng đi thẳng, đẩy cửa xông vào phòng bệnh VIP.

Bác sĩ vừa kiểm tra xong, trong phòng bệnh giờ chỉ còn một mình Lâm Đông Lục lặng yên nằm trên giường, chỉ có thể nghe được tiếng "tít tít" của máy móc.

Hank bị Bạch Nhược Mai nói tới không còn mặt mũi gì nữa nhưng không thể làm khác, vẫn phải đi vào phòng bệnh cùng cô ta.

Bạch Nhược Mai phăm phăm bước lên, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lâm Đông Lục, sắc mặt cô ta càng khó nhìn hơn.

- Đông Lục, Đông Lục, anh có nghe thấy không? Em là Nhược Mai.

Cô ta cố gọi Lâm Đông Lục.

Hank biết làm vậy không có ích gì, suốt mấy ngày nay, anh ta đã thử gọi Lâm Đông Lục dậy không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa có lần nào thành công.

Lâm Đông Lục cũng không giãy giụa nữa, anh tiếp nhận tất cả các phương pháp điều trị, nhưng hình như sau khi Nhạc Yên Nhi đi thì đã mất đi hoàn toàn ý thức về thế giới bên ngoài.

Quả nhiên, Lâm Đông Lục không nghe thấy tiếng gọi của Bạch Nhược Mai, vẫn nằm yên đó và nhắm mắt.

Bạch Nhược Mai cắn chặt môi, thấy không cam tâm, bước lên nửa bước, đẩy vai Lâm Đông Lục:

- Đông Lục, anh tỉnh lại đi mà… Hank nhìn thấy chịu không nổi nên mới bảo:

- Cô Bạch, xin cô đừng đẩy Đông Lục nữa, bác sĩ nói tốt nhất đừng nên làm phiền anh ấy nghỉ ngơi.

Bạch Nhược Mai lườm nguýt, ngang ngược bảo:

- Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, giờ lại đang hôn mê không tỉnh, chẳng lẽ tôi không lo lắng hơn anh hay sao? Anh chưa từng thử làm vậy, sao biết được không có tác dụng? Hank bị lời nói của cô ta chặn họng, chỉ biết im lặng.

Tự nhiên nhớ lại lúc mà Nhạc Yên Nhi tới thăm Lâm Đông Lục trước đây, cô ấy chỉ nhẹ nhàng nắm tay Lâm Đông Lục, so với bộ dạng nóng vội của Bạch Nhược Mai bây giờ, đúng là một trời một vực.

Trong lòng Hank lần đầu tiên xuất hiện suy nghĩ, quyết định của bọn họ, có đúng đắn hay không? Điều không ai ngờ tới là, sau khi Bạch Nhược Mai đẩy một lúc, lông mi của Lâm Đông Lục tự nhiên run lên, sao đó chậm rãi mở mắt.

Cả Hank và Bạch Nhược Mai đều bất ngờ.

Mấy ngày rồi không tiếp xúc với ánh sáng, Lâm Đông Lục vừa mở mắt liền cảm thấy rất khó chịu, nhíu mày một cái rồi lại nhắm mắt, hình như không phân biệt được mình đang ở đâu.

- Đây là….

Vừa nói xong, Lâm Đông Lục cũng phát hiện ra giọng mình khô khốc.

Bạch Nhược Mai phản ứng nhanh hơn Hank, trong lúc lay tỉnh Lâm Đông Lục, đã ngồi lên giường bệnh, mắt hoen đỏ lên, ra vẻ đáng thương.

- Đông Lục, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, em lo muốn chết… Vừa nói, một giọt nước mắt đã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

Nếu như không phải lúc nãy Hank tận mắt nhìn thấy thì thật sự không dám tin người phụ nữ khắc nghiệt mới rồi với người trước mắt anh ta cùng là một người.

Lâm Đông Lục thấy Bạch Nhược Mai rơi lệ, đau lòng lau nước mắt cho cô ta.

  • Anh xin lỗi, đã làm em lo lắng.
  • Anh tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là em yên tâm rồi.
Lâm Đông Lục quay sang hỏi Hank:

- Hank, đã xảy ra chuyện gì thế? Tôi chỉ nhớ tự nhiên bị ngất ở sân bay, sao nhìn mọi người giống như tôi nằm đây lâu lắm rồi thế? Hank thành thật trả lời:

- Anh đã hôn mê đúng bốn ngày trời, tôi cũng muốn hỏi anh là có chuyện gì, bác sĩ nói cơ thể anh hoàn toàn bình thường nhưng sóng điện não lại rất mạnh, bác sĩ nghi ngờ không biết có phải anh đập đầu vào thứ gì mới dẫn tới hôn mê sâu không.

Đông Lục, anh còn nhớ trước khi bị ngất đã xảy ra chuyện gì không? Lâm Đông Lục mặt co mày cáu nhớ lại:

- Lúc đó tôi ở sân bay, Nhược Mai đưa phóng viên đi rồi, sau đó….

Sau đó Lâm Đông Lục không nói tiếp nữa.

Bạch Nhược Mai vội hỏi tiếp:

- Sao đó thì sao Lâm Đông Lục nhắm mắt lại,che lại những cảm xúc phức tạp trong mắt, coi như không có gì nói:

- Sau đó anh quên rồi.

Bạch Nhược Mai tỏ rõ thất vọng, nhưng vẫn nói:

- Không sao, anh tỉnh lại là tốt rồi, giờ anh cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi, những chuyện khác không quan trọng.

- Ừ.

Lâm Đông Lục gật nhẹ đầu, bảo:

- Nhược Mai, em đi mời bác sĩ giúp anh được không, anh muốn biết tình trạng sức khỏe của mình.

Đây cũng là điều mà Bạch Nhược Mai muốn biết, cho nên cô ta lập tức gật đầu đáp:

- Được, giờ em sẽ đi liền.

Đợi Bạch Nhược Mai ra khỏi phòng bệnh gọi bác sĩ, Lâm Đông Lục đột nhiên ngẩng lên nhìn Hank:

- Mấy ngày tôi hôn mê, có ai tới đây hay không? Sao anh ấy lại hỏi chuyện này? Hank có một thoáng giật mình, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.

Anh ta dám chắc lúc Nhạc Yên Nhi tới Đông Lục còn đang hôn mê, không thể nào biết được.

- Không, không có ai, mấy ngày nay chỉ có tôi và cô Bạch luôn ở đây chăm sóc anh.

- Vậy sao.

Lâm Đông Lục nghe xong nhẹ nhàng gật đầu, điều Hank không nhìn thấy là, con ngươi trong đôi mắt đen của Lâm Đông Lục, lúc này có vẻ gì đó rất lạ.

Tuy Lâm Đông Lục hôn mê, nhưng có thể nhớ được rất rõ, anh đã từng ngửi thấy một mùi hương tao nhã và nhẹ nhàng quanh mũi.

Không giống với mùi nước hoa cao cấp trên người Bạch Nhược Mai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom