Hot Truyện Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 346-350

Chương 348: Trước quen sau không quen​

Ngọn lửa bập bùng cạnh miệng nồi chiếu sáng khuôn mặt của Bạch Huy Cảnh, cũng chiếu sáng đôi mắt của Thẩm An Nhiên.

Ban đầu Bạch Huy Cảnh chỉ tập trung vào việc xóc chảo, anh ta đã nhìn thấy một bình luận ở trên mạng nói về mấy hình tượng đẹp nhất của đàn ông, một trong số đó chính là kỹ thuật xóc chảo khi xào đồ ăn.

Anh ta hết sức chăm chú, thế nhưng được một lúc sau khuôn mặt của anh ta ngày càng bối rối, tay cầm chiếc nồi đột nhiên lại bị phỏng, suýt chút nữa đã hất cả đồ ăn ra ngoài.

Thẩm An Nhiên muốn cười, cô đã nhìn ra nhưng lại không muốn nói ra, làm như không nhìn thấy vẻ bối rối của anh, cô chuyển qua chủ đề khác, hỏi: “Chén đũa ở đâu vậy?”

Bạch Huy Cảnh bày món thịt xào ớt chuông xanh vào đĩa, lặng lẽ đi tới tủ bếp ở phía trên Thẩm An Nhiên, sợ cửa sẽ đụng trúng đầu Thẩm An Nhiên, còn giơ tay ra khẽ ấn nhẹ đầu của cô.

“Ở đây.” Bạch Huy Cảnh lấy bát đũa ra, Thẩm An Nhiên cách anh rất gần, anh có thể ngửi thấy mùi hương của dầu gội đầu tỏa ra trên tóc cô.

Nghĩ tới việc hai người dùng chung một lọ dầu gội đầu, mùi hương trên người giống nhau, cảm thấy quan hệ lại thân thiết hơn, Bạch Huy Cảnh không kìm được mà khẽ động đậy vành tai, nhanh chóng lôi bát đũa xuống.

“Để tôi.” Thẩm An Nhiên một tay nâng bát lên, tay còn lại thì bê đĩa thịt xào ớt chuông xanh đi ra.

Thẩm An Nhiên vừa đi khỏi, động tác của Bạch Huy Cảnh đã trở nên nhanh nhẹn, xào nhanh món khoai tây sợi chua cay rồi múc canh cải thảo ra.

“Thử xem mùi vị thế nào.” Bạch Huy Cảnh nhìn Thẩm An Nhiên bằng ánh mắt mong chờ, chăm chú nhìn động tác của cô.

Những món ăn thường ngày trông có vẻ bình thường nhưng để nấu được ngon thì lại rất khó, canh cải thảo có mùi vị thanh ngọt, một đĩa khoai tây sợi chua cay màu vàng ruộm, từng sợi rất tơi không bị dính lại thành cụm lại giòn giòn, món thịt xào ớt chuông xanh thì thịt tươi ngon cộng với mùi vị của ớt xanh khi ăn với cơm tạo cảm giác ngon miệng.

Thẩm An Nhiên cầm đôi đũa lên tập trung ăn, sau khi thử xong từng món, cô mới đưa mắt lên nhìn Bạch Huy Cảnh.

Bạch Huy Cảnh nhìn cô không chớp mắt, dáng vẻ mong chờ đó giống như một học sinh kém đang chờ đợi đáp án của bài thi.

Thẩm An nhiên bật cười, không hề do dự mà khen ngợi tài nghệ nấu nướng của anh ta: “Rất ngon!”

Cô cũng từng học nấu ăn, ban đầu vì muốn lấy lòng Lệ Đình Phong nên cô đã mời một đầu bếp giỏi về để dạy nấu ăn cho mình, có thể thấy Bạch Huy Cảnh đã rất tâm huyết với việc nấu những món ăn này, vì không bỏ ra công sức trong vài năm sẽ không thể có tay nghề tốt như vậy được.

Bạch Huy Cảnh hài lòng cười híp cả mắt lại, anh ta bưng nửa bát cơm trắng lên cho Thẩm An Nhiên, sau khi hai người ăn cơm xong thì đã tám giờ rồi.

Sau khi ăn cơm xong thì muốn đi ngủ, Bạch Huy Cảnh thấy trời vẫn còn sớm, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, bên ngoài hình như tạnh mưa rồi, bình thường ăn cơm xong anh ta sẽ ra ngoài đi dạo một vòng.

Thế nhưng hôm nay… anh ta không muốn…

Anh ta sợ lại đụng độ với Lệ Đình Phong, trong đầu anh ta có quá nhiều câu hỏi đối với mối quan hệ giữa Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên, nhưng lại không dám hỏi.

Anh ta đã thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, cho dù mới bước chân gia nhập vào làng giải trí, từ một lĩnh vực nhảy sang một lĩnh vực khác cũng không gặp phải khó khăn trắc trở, theo như lời của người đại diện Trương Triệu, anh ta chính là đứa con được ông trời lựa chọn tìm kiếm và nuôi dưỡng.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải chướng ngại, anh ta không hiểu về Lệ Đình Phong, thế nhưng Lệ Đình Phong chỉ cần ba năm đã có thể lấy được bốn mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Lệ đã đủ biết con người anh ta không hề đơn giản.

“Ảnh đế Bạch, anh đang nghĩ ngợi gì vậy?”

Bạch Huy Cảnh định thần lại, ngẩng đầu mím chặt môi, anh ta đang nghĩ về quan hệ giữa cô và Lệ Đình Phong. Anh ta muốn biết mọi thứ về cô nhưng lại không dám hỏi.

Anh ta sợ sau khi biết được mọi thứ về cô thì ngay đến cả việc làm bạn với cô anh ta cũng không thể nữa.

Trước khi gặp được Thẩm An Nhiên, anh ta luôn tưởng rằng tâm lý của mình rất vững vàng, hẳn là gặp phải chuyện gì cũng sẽ bình tĩnh không hoảng loạn, cũng sẽ không trốn tránh, có thể từng bước giải quyết mọi chuyện êm đẹp, thế nhưng không ngờ về mặt tình cảm thì anh ta lại nhát gan rụt rè đến như vậy.

“Em muốn xem phim không? Giờ vẫn còn sớm.”

“Ừm, xem xong thì đi nghỉ, ngày mai tôi còn phải dậy sớm để đi nữa.”

Mắt thường cũng có thể nhìn ra sắc mặt của Bạch Huy Cảnh đang khựng lại, anh ta khẽ híp mắt lại: “Em lại phải đi rồi sao?”

Thẩm An Nhiên khẽ “ừm” một tiếng.

Bạch Huy Cảnh bình tĩnh, hỏi: “Là vì Lệ Đình Phong sao?”

“Không phải.” Thẩm An Nhiên chẳng nghĩ ngợi gì mà trả lời, nhưng lại có chút nghi ngờ, một lúc sau cô mới nghiêm túc nhìn về phía Bạch Huy Cảnh đang ngồi phía đối diện mình.

“Không phải vì anh ta, ngày mai tôi phải tới một nơi rất quan trọng.”

“Vậy em sẽ quay lại chứ?” Sắc mặt anh ta không hề thay đổi, mặt chỉ hơi trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm An Nhiên.

Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Bạch Huy Cảnh, chúng ta là bạn bè, lần này rất cảm ơn anh đã giúp tôi, lần sau anh cần giúp gì xin cứ việc nói, chỉ cần là trong khả năng của tôi…”

Ánh mắt của Bạch Huy Cảnh bỗng chốc trở nên ảm đạm: “Tôi dẫn em tới đây không phải muốn yêu cầu em điều gì… Thẩm An Nhiên, đây là nhà của tôi.” Vì vậy em có hiểu mục đích thật sự của tôi đưa em về nhà là gì không?

Bạch Huy Cảnh có rất nhiều nhà, thành phố Giang Nam có, ở Sài Gòn cũng có không ít, thế nhưng những căn nhà này chỉ được xem là dùng với mục đích đầu tư, không được xem là nhà của anh ta, ngay đến cả nhà họ Bạch ở thành phố Giang Nam anh ta cũng chưa từng coi là nhà, ngoại trừ nơi đây…

Anh ta đã tự mình bài trí lại nơi này, căn phòng không lớn nhưng có đủ mọi thứ, ngay đến cả phòng trẻ nhỏ cũng đều do anh ta tự mình xem sách rồi thiết kế ra, rõ ràng là chưa có bạn gái nhưng anh ta đã nghĩ tới trẻ con rồi.

Tận nơi sâu thẳm trong trái tim của Bạch Huy Cảnh vẫn luôn khát vọng có một ngôi nhà, ngôi nhà này không phải là có căn nhà là được, nó phải đem tới cho anh ta cảm giác an toàn, là nơi khi anh ta quay đầu có thể nhìn thấy ánh đèn, điều quan trọng là trong đó có người mà anh ta yêu.

Thẩm An Nhiên ngồi ngay ngắn lại, nói rõ từng câu từng chữ: “Cảm ơn anh.” Ngoài tiếng “cảm ơn” ra cô không biết nên nói gì nữa.

Bạch Huy Cảnh lắc đầu, trái tim giống như bị ai đó bóp chặt lại, rõ ràng chỉ là nỗi đau tạm thời, thế nhưng nỗi đau đó lại luôn ở đó, rất khó chịu.

“Lệ Đình Phong quen với em sao?” Anh ta cụp mắt xuống, khẽ hỏi một câu.

“Trước thì quen, sau thì không.”

“Vậy tôi có vị trí ở trong lòng của em không?”

Giống như cuộc so sánh giữa những đứa trẻ, không hỏi ra được ai là người quan trọng thì sẽ không dừng. Câu hỏi của Bạch Huy Cảnh có phần hơi thẳng thắn, suy nghĩ của Thẩm An Nhiên chợt khác thường, một luồng cảm xúc khó tả dâng trào từ ngực trái của cô.

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống hệt với Bạch Hải Châu của Bạch Huy Cảnh, trả lời có chút lơ đễnh: “Có.”

Nhận được câu trả lời hài lòng, Bạch Huy Cảnh mỉm cười, anh ta đã biết mình có vị trí ở trong lòng của Thẩm An Nhiên.

Thứ anh ta cần không nhiều, con người rất dễ thỏa mãn, chỉ cần trong lòng cô có anh ta là được, thứ tình cảm này chỉ cần ngày ngày vun đắp, anh ta của ngày mai sẽ đối tốt với Thẩm An Nhiên hơn anh ta của hôm nay. Anh ta không tin địa vị của anh ta trong lòng cô không có tiến triển.

Trong bóng tối lờ mờ, vành tai của Bạch Huy Cảnh đỏ lên, anh ta quay đầu lại thản nhiên tìm phim: “Có phim mà em muốn xem không?”

“Xem phim của anh đi.”

Lúc này khóe môi của Bạch Huy Cảnh không ngừng nhếch lên, Thẩm An Nhiên bật cười, sao lại có người đàn ông đáng yêu như vậy? Một giây trước vẫn còn buồn phiền không vui, một giây sau đã có thể tự dỗ dành mình rồi.

Bạch Huy Cảnh nhìn vào ba bộ phim ở trong tay, bắt đầu tự mình hoài nghi. Bình thường anh ta hơi tự tin thái quá, lúc này nghĩ tới việc người mình thích muốn xem phim của mình, phim còn chưa bắt đầu chiếu thì anh ta đã suy nghĩ xem chỗ nào anh ta diễn chưa tốt rồi.

Chương 349: Vì sao chỉ có một mình con sống lại?​

“Em muốn xem phim nào của tôi đóng? Tôi xem cùng em.”

Thẩm An Nhiên nghĩ một lát, cuối cùng chọn bộ phim “Quán Quân” là bộ phim mới lên sóng gần đây của Bạch Huy Cảnh.

Bộ phim nói về một người thanh niên có chỉ số IQ thấp, nhưng lại có tài năng về thể thao, được đội tuyển bóng bàn quốc gia phát hiện và con đường vượt qua mọi chông gai để dành được ngôi vị quán quân của anh.

Cốt truyện rất đơn giản thế nhưng bối cảnh lại rất hay, hiện giờ trên thị trường luôn thiếu những thể loại phim nhiệt huyết này, cộng thêm kỹ năng diễn xuất tốt của Bạch Huy Cảnh, Thẩm An Nhiên vốn không hứng thú với chủ đề thể thao nhưng giờ lại đang xem một cách say mê, bộ phim này rất đáng để đi xem tại các rạp chiếu phim, chẳng trách nó đứng đầu bảng xếp hạng doanh thu phòng vé, đúng là hoàn toàn xứng đáng.

Bạch Huy Cảnh trong phim vào vai một tên ngốc rất đạt, không những không đáng ghét mà còn cảm thấy rất đáng yêu, trong phim cũng xuất hiện rất nhiều phân cảnh rơi nước mắt.

Vì cảnh như vậy ở trong phim đã khiến cho Thẩm An Nhiên đỏ cả mắt lên.

“Anh ơi, em muốn ăn kẹo hồ lô, bạn học trên lớp đều đã ăn rồi, chỉ có một mình Bảo An vẫn chưa từng ăn, em rất muốn thử…”

“Đợi anh có tiền rồi thì sẽ mua thật nhiều kẹo hồ lô cho Bảo An nhé.”



“Anh ơi, có phải anh sắp phải đi rồi không? Anh đi rồi có còn quay lại không? Có phải sau này anh không thể đến đón Bảo An về nhà không? Em muốn anh cõng em.”

“Anh sắp phải ra ngoài kiếm tiền, chẳng phải Bảo An muốn ăn kẹo hồ lô sao?”

Chuyển qua cảnh khác, người anh trai ngồi trên xe, cô em gái đuổi theo đằng sau xe, chân nọ đá chân kia ngã lăn ra đất, cô bé ngồi trên đất gào khóc: “Em không cần kẹo hồ lô nữa, em cần anh cơ, anh quay về cõng Bảo An đi, chân của Bảo An bị đau…”

Thẩm An Nhiên cảm động đến ướt cả đôi mi, hơi thở cũng có chút run rẩy, Bạch Huy Cảnh cảm thấy sự khác thường nơi cô, trong ánh sáng lờ mờ, Thẩm An Nhiên ngồi thu mình lại ở một góc trên sô pha, ôm lấy đầu gối rồi co quắp chân lại.

Anh quen biết Thẩm An Nhiên chưa lâu, thế nhưng trong ấn tượng của anh, Thẩm An Nhiên là người rất mạnh mẽ, đứng trước nguy hiểm ở trên sân khấu cô cũng không hề sợ hãi, không hề bận tâm đối với ác ý của người khác, cũng vô cùng bình tĩnh.

Có lúc Bạch Huy Cảnh lại cảm thấy Thẩm An Nhiên không có tình cảm giống như một loại động vật máu lạnh.

Thế nhưng Thẩm An Nhiên lúc này lại giống như đứa trẻ “Bảo An” ở trong phim đó, ngồi co ro lại ở một bên mà thầm khóc.

Bạch Huy Cảnh không biết dỗ dành người khác, chỉ đành bưng nước, đem hoa quả, khăn giấy tới trước mặt Thẩm An Nhiên.

Thẩm An Nhiên nhận lấy khăn giấy.

Bạch Huy Cảnh im lặng nhìn Thẩm An Nhiên, bộ phim vẫn còn đang chiếu cảnh sau, thế nhưng sự chú ý của hai người đã không còn đặt ở bộ phim nữa, anh cảm thấy trong lòng Thẩm An Nhiên đang chứa đựng rất nhiều tâm sự.

“Vì sao lại khóc?”

“Bởi vì nghĩ tới một vài chuyện trước đây.” Lúc Thẩm An Nhiên nói lời này thì nhìn khuôn mặt của Bạch Huy Cảnh, hỏi: “Anh có quan hệ gì với Lệ Đình Phong?”

“Anh ta gọi mẹ tôi là cô, tôi không thân với anh ta.”

“Từ nhỏ anh lớn lên ở nhà họ Bạch sao?”

Bạch Huy Cảnh nhướng mày: “Cô đang hoài nghi về thân thế của tôi sao?”

“Không phải, tôi chỉ đang nghĩ vì sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy anh ở thành phố Giang Nam, hai năm nay anh lại đột nhiên xuất hiện.” Thẩm An Nhiên tự tìm ra được cái cớ, địa vị của hai người không giống nhau, chưa từng gặp cũng là chuyện thường tình, hơn nữa, lúc đầu Thẩm An Nhiên ở Sài Gòn, nhà họ Bạch ở thành phố Giang Nam, giữa hai người vốn chẳng có chút quan hệ nào.

Bạch Huy Cảnh không chút nghi ngờ, Thẩm An Nhiên hỏi gì thì anh ta thật thà trả lời cái đó: “Hai năm nay tôi mới về nước, tim của tôi không khỏe nên luôn phải ở nước ngoài điều trị.”

“Tim không khỏe sao?” Ánh mắt Thẩm An Nhiên đem theo vẻ vội vã thăm dò, muốn nắm được một chút sơ hở trên khuôn mặt của Bạch Huy Cảnh, thế nhưng lại không có gì cả.

Bạch Huy Cảnh trả lời: “Tôi bị bệnh tim bẩm sinh.”

Thẩm An Nhiên bất chợt hỏi: “Trong ký ức của anh có từng quên mất chuyện gì quan trọng không?”

“Quên sao?” Bạch Huy Cảnh lắc đầu: “Trí nhớ của tôi có lúc không được tốt, tôi cũng không biết mình có từng quên chuyện gì không.”

Bạch Huy Cảnh lại mất trí nhớ sao? Thẩm An Nhiên đã từng bị Lệ Đình Phong thôi miên dẫn đến mất toàn bộ trí nhớ, khoảng thời gian đó cô giống như một con ngốc, người khác nói gì thì cô tin cái đó.

Thế nhưng tình trạng của Bạch Huy Cảnh thì lại không giống cô.

“Ví dụ như chân của anh có từng bị gãy chưa? Trên người có vết thương nào do bị súng bắn không?”

“Không có, tôi chưa từng có những vết thương này, sao em lại hỏi những chuyện này?”

Trong phút chốc cô bỗng cảm thấy thất vọng, giống như trời mùa đông bị tạt một chậu nước lạnh cóng tới mức thấu xương, Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm vào vị trí ở trên ngực trái của anh.

“Em sao vậy? An Nhiên, em muốn biết về quá khứ của tôi sao?”

Thẩm An Nhiên nhìn khóe môi đang mấp máy của Bạch Huy Cảnh, cô bỗng đưa bàn tay phải lên sờ khuôn mặt của anh ta, ngón tay cái cà vào vị trí răng nanh của anh ta.

Bạch Hải Châu là một tên ngốc, Bạch Huy Cảnh thì không.

Bạch Hải Châu là trẻ mồ côi luôn sống ở trong nước, Bạch Huy Cảnh lại không phải.



Xét hàng loạt biểu cảm đều cho thấy anh ta không phải là anh, chỉ là tướng mạo giống nhau mà thôi, giống như tướng mạo của “Thẩm Thoa” giống với Thẩm An Nhiên vậy.

Vậy có khả năng linh hồn của Bạch Hải Châu đã sống lại ở trên người của một người khác giống với anh không?

Nhưng vì sao anh lại không nhớ ra cô?

Thẩm An Nhiên cảm thấy bối rối, cô giống như bước vào vũng lầy, càng giãy dụa lại càng lún sâu.

Rõ ràng đã nhủ là không tiếp cận Bạch Huy Cảnh thế nhưng lại không kìm lòng được mà đến gần anh ta.

Lúc gần lúc xa, lạt mềm buộc chặt, cho người khác hy vọng rồi lại để người ta thất vọng, Bạch Huy Cảnh thật lòng với cô, thế nhưng cô lại có suy nghĩ khác, để mối quan hệ bạn bè giữa họ trở nên phức tạp.

Bạch Hải Châu…

Bạch Hải Châu…

“Nhóc mít ướt, đừng khóc nữa, mau lên đi, anh cõng em về nhà, cho em ăn kẹo hồ lô… Nhóc mít ướt, lần này em phải tự tìm đường về nhà rồi, anh không thể cõng em được nữa rồi…”

Cô muốn nhìn khuôn mặt này mở miệng gọi cô một tiếng “Nhóc mít ướt” một lần nữa.

Bảy tuổi không có được người mình thích, cũng không quên được anh mà hối hận cả cuộc đời, chết rồi cũng thấy nuối tiếc.

Hành động đột ngột của Thẩm An Nhiên khiến Bạch Huy Cảnh khựng người lại, anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thẩm An Nhiên, từ nơi sâu thẳm trong đáy mắt cô bao trùm bởi một màn bi thương, cô đang nhìn anh ta, lại giống như không nhìn anh ta.

Bàn tay lạnh lẽo của cô đặt trên khóe môi của anh ta, hành động rõ ràng nhìn có vẻ rất thân thiết thế nhưng lại xa cách đến vậy.

Thẩm An Nhiên buông tay ra, di chuyển ánh mắt rồi vuốt nhẹ lên chiếc điện thoại đặt ở trên sô pha đó, nhìn một cái, đã sắp mười giờ rồi.

“Tôi thấy hơi buồn ngủ rồi.”

“Vậy em lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Thẩm An Nhiên đứng dậy, cô ngủ ở phòng ngủ thứ, phòng của Bạch Huy Cảnh ở bên cạnh phòng của cô.

“Sáng mai mấy giờ em đi?”

“Bảy giờ.”

“Tôi đưa em đi, em muốn đi đâu?” Bạch Huy Cảnh hỏi.

Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Tôi tự bắt xe đi được rồi.”

Ánh mắt của Thẩm An Nhiên tỏ ý không muốn để anh ta nói thêm vài câu, Bạch Huy Cảnh gật đầu, chỉ đành sai trợ lý đem bộ đồ mà anh ta mua cho Thẩm An Nhiên để qua đêm gửi tới biệt thự.



Ngày hôm sau Thẩm An Nhiên đã dậy từ rất sớm, thế nhưng không ngờ Bạch Huy Cảnh còn dậy sớm hơn cô, cô vừa xuống lầu đã nhìn thấy anh ta ngồi ở trên sô pha, trong nhà bếp tỏa ra mùi thơm.

Bạch Huy Cảnh đưa túi đồ ở trên sô pha cho Thẩm An Nhiên: “Đây là quần áo mặc thay hằng ngày để em mang đi.”

Thẩm An Nhiên nhận lấy rồi nhìn một cái, thứ đặt ở dưới cùng là đồ lót.

“Hết bao nhiêu tiền để tôi chuyển lại cho anh?”

“Không cần đâu, coi như là tôi tặng em…”

Thẩm An Nhiên buồn cười nhìn anh ta: “Tặng người ta đồ lót sao?”

Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt của Bạch Huy Cảnh phút chốc đỏ bừng lên, lắp bắp nói: “Chỉ… có vài triệu thôi, không đắt.”

Mấy bộ đồ này mặc dù đã cắt mác đi rồi, thế nhưng chỉ nhìn thôi cũng biết chắc chắn không phải là đồ chỉ có vài triệu là mua được, ít cũng phải trên tám chữ số.

Thẩm An Nhiên giơ tay ra: “Đưa điện thoại của anh cho tôi.”

Bạch Huy Cảnh ngơ ngác đưa điện thoại cho cô, Thẩm An Nhiên nhanh chóng chuyển ba mươi lăm triệu đồng từ tài khoản ngân hàng của mình qua tài khoản của Bạch Huy Cảnh.

Nghe thấy âm thanh chuyển khoản, Bạch Huy Cảnh muốn vươn tay ra lấy lại điện thoại, thế nhưng đã muộn rồi, ngón tay của Thẩm An Nhiên nhấn một cái, tài khoản của anh đã nhận được ba mươi lăm triệu rồi.

“Trả anh.”

Bạch Huy Cảnh nhìn điện thoại: “Ba mươi lăm triệu, lấy đâu ra nhiều như vậy?”

“Tốt xấu gì tôi cũng là người từng trải, những bộ đồ này sao có thể chỉ có vài triệu được, hơn nữa xét trên mức độ anh tốt với tôi, có lẽ sẽ không mua bộ đồ mấy triệu cho tôi đâu, nhận lấy tiền đi, tôi không thích nợ tiền.”

Bạch Huy Cảnh vừa cảm động vừa thấy chua xót, cảm động vì Thẩm An Nhiên có thể cảm nhận được anh ta đối tốt với cô, chua xót vì Thẩm An Nhiên không chấp nhận lòng tốt của anh ta.

Thẩm An Nhiên cầm bộ quần áo quay trở về phòng để thay, nó vô cùng vừa vặn.

Lúc quay trở về thì Bạch Huy Cảnh đã bưng cháo lên, Thẩm An Nhiên ăn xong cháo thì quan sát tỉ mỉ Bạch Huy Cảnh mấy cái, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, dưới hốc mắt hơi thâm thâm.

Không phải là anh ta dậy sớm mà là cả đêm không ngủ.

Buổi sáng Thẩm An Nhiên ăn rất ít, đúng điển hình dạ dày chim non chỉ ăn nửa bát cháo đã no rồi: “Tôi phải đi rồi.”

Bạch Huy Cảnh nhìn đồng hồ, sáu giờ bốn mươi lăm phút, anh ta im lặng không nói gì, trong đôi mắt chất chứa nỗi thất vọng.

“Tôi tiễn em ra cửa.”

Thẩm An Nhiên không hề từ chối, Bạch Huy Cảnh chủ động xách túi, hai người đi đến bên cửa thay giày.

Thẩm An Nhiên đã lên mạng đặt xe, tại cổng lớn của khu biệt thự, tài xế đã đậu xe ở bên đường mở đèn pha, Thẩm An Nhiên đối chiếu lại biển số xe một lát.

“Xe tôi gọi đã tới rồi.”

Bạch Huy Cảnh tiến về phía trước thế nhưng Thẩm An Nhiên đã ngăn anh ta lại: “Anh không cần tiễn tôi nữa.” Cô vươn tay ra lấy chiếc túi mà Bạch Cảnh Huy đã xách giúp cô suốt dọc đường đi, cô nở nụ cười với anh ta, đôi mắt đen sáng lấp lánh.

Bạch Huy Cảnh đứng im tại chỗ, muốn lên tiếng giữ cô lại nhưng không biết phải mở lời thế nào, anh ta nhìn bóng lưng của Thẩm An Nhiên quay người đi, khoảng cách giữa hai người chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm vào, thế nhưng anh ta lại luôn cảm thấy lần này Thẩm An Nhiên đi rồi, dường như họ sẽ không gặp được nhau nữa.

“Chúng ta còn có thể gặp lại không?” Anh ta thấp giọng, trong cầu xin mang theo sự thận trọng.

“Ừm, có cơ hội tôi sẽ mời anh ăn cơm.” Thẩm An Nhiên cười rồi xoay người, vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”

Bạch Huy Cảnh nhìn cô một lát, giật giật khóe môi, khẽ nói: “Nói rồi đó, em phải mời tôi ăn cơm…”

Thẩm An Nhiên bước lên xe, điểm đến cuối cùng của chuyến đi là nghĩa trang Sài Gòn…”

Thẩm An Nhiên nhìn điện thoại một cái, Bạch Huy Cảnh nhắn tin cho cô.

“Tới nơi thì báo một tiếng bình an.”

Thẩm An Nhiên đáp lại một câu đơn giản “được”, sau đó quay lại màn hình chính rồi nhấp vào mục dự báo thời tiết.

Vào mùa mưa dầm, Sài Gòn sẽ có mưa trong hai tuần liên tiếp, xe chạy được nửa tiếng thì mưa lại rơi, thời tiết âm u, càng về sau mưa càng rơi nặng hạt, trên đường đi còn gặp phải mấy đoạn đường bị tắc

Tài xế mở cần gạt nước mưa lên, nhân tiện tán gẫu với Thẩm An Nhiên.

“Tôi thấy giọng nói của có hơi giống một minh tinh đó, tên là gì nhỉ… trí nhớ của tôi kém lắm, rõ ràng hai ngày nay còn từng nghe qua rồi.”

Thẩm An Nhiên không nói gì, chỉ với mấy tin xấu trên mạng của cô thôi, cô sợ sau khi tài xế biết được tên mình sẽ thẳng thừng đuổi cô xuống giữa đường.

Khoảng cách tới nghĩa trang ngày càng gần, tâm trạng của Thẩm An Nhiên ngày càng nặng nề, giống như một tảng đá vậy.

May thay nửa đoạn đường sau không còn tắc nữa, sau khi đến nghĩa trang đã gần chín giờ rồi, Thẩm An Nhiên xuống xe: “Cảm ơn!”

Tài xế rất thân thiện: “Đi chậm nhé, bên ngoài đang mưa, chú ý giữ ấm.”

Thẩm An Nhiên gật đầu đóng cửa xe lại, tài xế đang chuẩn bị lái xe thì bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, chui đầu ra khỏi cửa sổ xe rồi nói với Thẩm An Nhiên: “Tôi nhớ ra giọng nói của cô giống với minh tinh nào rồi, Thẩm An Nhiên… đúng rồi, giọng của cô hay giống như giọng của cô ấy.” Phải nói ngay đến cả vóc dáng cũng có phần giống nhau, chỉ là cô đeo khẩu trang nên không nhìn ra được mặt, nhưng có lẽ Thẩm An Nhiên sẽ không lên mạng đặt xe để tới những nơi như thế này đâu.



Thẩm An Nhiên mua hai bó hoa bách hợp ở trong cửa hàng phía ngoài nghĩa trang.

Vừa ôm hai bó hoa cô còn xách thêm túi đồ nên không còn tay cầm ô nữa, Thẩm An Nhiên đành để tạm ô ở trong cửa hàng, thân hình mảnh mai bước ra ngoài trong cơn mưa rả rích.

Phải nói thứ thay đổi lớn nhất vẫn là nghĩa trang này, trong vòng mấy năm cô rời khỏi Sài Gòn, ở nghĩa trang đã xuất hiện thêm không ít bia mộ.

Thẩm An Nhiên dựa theo trí nhớ đi tới trước mộ của bố mẹ, cô đứng rất lâu, nước mưa lạnh lẽo chảy vào mắt cô thành một dòng nước ấm nóng rơi xuống.

“Bố, mẹ, con gái bất hiếu đến thăm hai người đây…” Cô khẽ lên tiếng, giọng nói khàn khàn rất nhỏ, trong tiếng mưa giọng nói càng trở nên mơ hồ, như thể gió thổi thì sẽ tan biến.

Tấm ảnh trên bia mộ đã ố vàng trở nên mờ mờ, Thẩm An Nhiên nhìn một cái thì đã không nhìn thêm cái thứ hai, cô sợ mình không kiềm chế nổi sẽ lại gào khóc trong mưa.

Đã lâu lắm rồi… lâu đến mức cô sắp quên đi dáng vẻ của họ.

Thẩm An Nhiên quỳ xuống đất, vươn tay ra sờ lên những đường hoa văn gồ ghề được chạm khắc ở trên bia mộ, kìm nén sự chua xót, nhoẻn miệng nở nụ cười.

“Mẹ, hai người ở trên trời sống có tốt không? Có gặp được hai đứa trẻ đáng yêu không? Đó là hai đứa cháu ngoại của ba mẹ, mặc dù chúng mới chỉ ở trong bụng của con được mấy tháng thôi…”

Chương 350: Nhiên à, đừng sợ, có mẹ đây.​

“Mẹ.” Thẩm An Nhiên nhìn người phụ nữ dịu dàng đang mỉm cười trong bức ảnh, giọng nói kèm theo âm mũi bị nghẹt: “Con rất muốn, rất muốn gặp mẹ một lần, con tưởng con chết rồi thì có thể nhìn thấy mẹ, nhưng không ngờ con lại sống lại, vì sao con sống lại còn mọi người lại không?”

Vì sao chỉ có một mình cô sống lại chứ?

Có phải cho dù chết rồi họ cũng không cần cô nữa không?

Thẩm An Nhiên vươn tay ra cẩn thận lau chùi sạch sẽ bức ảnh, người phụ nữ trong tấm ảnh nở một nụ cười ấm áp đẹp như tranh vẽ.

Cô vươn tay ra ôm lấy bia mộ, thu mình lại, đầu tựa lên trên bức ảnh giống như một đứa trẻ đang vùi mình trong lòng mẹ để sưởi ấm làm nũng.

“Mẹ, nếu như mẹ có thể ôm con một chút thì thật tốt…” Thẩm An Nhiên khẽ mở miệng, trong cổ họng giống như bị một lưỡi dao chặn lại, âm thanh phát ra như chà xát vào vết thương thể xác, đau đến xé lòng.

Đầu mũi của Thẩm An Nhiên đỏ lên, cô cắn chặt môi, khóc trong sự bất lực.

Cô rất nhớ mẹ, từ nhỏ tới lớn cô vẫn muốn ôm lấy mẹ, muốn hôn mẹ, muốn mẹ có thể hát ru cô ngủ, cô muốn những lúc cô bất lực và tuyệt vọng nhất có thể nghe được một câu nói như vậy.

“Nhiên à, đừng sợ, có mẹ đây.”

Thẩm An Nhiên đã không còn khóc nổi nữa, đôi mắt cô sưng đau và khô khốc, nước mắt nơi sâu thẳm trong đáy mắt đã cạn khô, đôi mắt cũng đỏ ngầu lên.

“Bố, mẹ, con sẽ không để mặc người khác ức hiếp con thêm nữa. Con sẽ không lặp lại những sai lầm tương tự nữa. Con có khả năng tự bảo vệ mình, sẽ không vứt bỏ lòng kiêu hãnh và tự trọng của mình thêm nữa.”

Nói rồi, Thẩm An Nhiên khóc thút thít một lát, khóe miệng cay đắng, cô buông tay xuống, quay người sang một tấm bia mộ khác, cúi người dập đầu trước tấm bia mộ đó.

Trán cô đập xuống nền bê tông xuất hiện một vết đỏ. Nhưng dường như cô không cảm thấy đau đớn gì, mỗi lần dập đầu lại càng dập mạnh hơn, cho đến sau khi dập đầu sáu cái xong, cô mới dừng lại.

“Ba ở dưới đó nhất định phải bảo vệ mẹ thật tốt.”

Cô muốn cả đời này làm con gái của bà, thế nhưng nếu như làm con gái của bà mà cái giá phải trả là một mạng đổi lấy một mạng, cô thà vĩnh viễn không xuất hiện trên cõi đời này.

Thời tiết ở Sài Gòn rất kỳ lạ, lúc nắng lúc mưa, ánh nắng chiếu xuyên qua đám mây đen và dải mây màu vàng kim, chỉ là dù cho trời có nắng hơn nữa cũng không thể khiến cho nơi âm u lạnh giá này trở nên ấm áp hơn.

Nghĩa trang rất yên tĩnh, ngoài tiếng mưa rơi ra chỉ có tiếng chim hót, Thẩm An Nhiên ngẩng đầu lên, cơn mưa vốn lạnh buốt đến thấu xương bỗng dịu hẳn đi, nước mưa rơi vào mắt cũng sẽ không cảm thấy nhức mắt.

Trong cơn mưa phùn, Thẩm An Nhiên ngồi cạnh bên ngôi mộ tròn một tiếng đồng hồ, cơ thể cô đã ướt sũng từ lâu. Cơ thể này của cô rất giống với cơ thể ở kiếp trước, đều sợ lạnh và yếu ớt. Thẩm An Nhiên loạng choạng đứng dậy, lảo đảo bước đi trong gió.

Thẩm An Nhiên quay trở lại cửa hàng lấy cây dù, ông chủ nhìn toàn thân cô ướt sũng, lo lắng nói: “Tôi còn tưởng cô quên lấy ô đi rồi cơ. Cô xem người cô ướt hết rồi, mau dùng khăn này lau đi một chút đi.”

“Cảm ơn ông, nhưng mà không cần đâu.” Cô giơ tay ra sờ bộ đồ ướt đang mặc trên người, cô ướt từ trong ra ngoài, phải thay đồ thôi.

Hình như Bạch Huy Cảnh đã mua cho cô mấy bộ đồ mặc thay hằng ngày.

“Ông chủ có thể cho tôi nhờ nhà vệ sinh ở đây của ông một lát không?”

“Được chứ, đi vào trong rẽ trái vào gian đầu tiên.”

Thẩm An Nhiên xách chiếc túi lên đi vào, thay bộ đồ bị ướt ra, nói lời tạm biệt với ông chủ rồi cầm ô xách chiếc túi rời khỏi cửa hàng.

Vừa ra khỏi cửa hàng, Thẩm An Nhiên đã nhìn thấy một chiếc xe đang quẹo ngay ở đầu ngõ trước mặt, đèn pha chớp chớp, ánh đèn từ phía xa chiếu lên người cô.

Thẩm An Nhiên híp mắt lại, chiếc ô cầm nghiêng về phía trước chắn đèn xe, cũng chắn mất tầm nhìn của cô, tiếng động cơ càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở nơi cách cô không xa.

Tiếng mưa rơi tí tách ở trên chiếc ô lấn át cả tiếng bước chân.

Thẩm An Nhiên cầm chặt cán ô rồi ngả chiếc ô về phía sau, cô đưa mắt nhìn chiếc xe Hummer màu đen đang đậu cách mình bốn mét đó, cửa xe mở ra, Lệ Đình Phong với khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu xuất hiện trước mắt cô.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đậm với chiếc quần âu dài bước xuống, đôi mắt giống như loại đá obsidian đang nhìn chằm chằm vào Thẩm An Nhiên.

Mặt Thẩm An Nhiên tối sầm lại, Lệ Đình Phong sao lại còn mặt mũi tới đây?

Nghĩ tới những chuyện xảy ra trước kia, Thẩm An Nhiên nắm chặt nắm tay lại, ngón tay cắm vào lòng bàn tay nhưng lại không hề có cảm giác, cảm xúc tràn ngập sự phẫn uất khó mà khống chế nổi, cô chỉ có thể mím chặt môi rồi cong môi lên một cách gượng gạo, vờ như không thèm để tâm đến điều gì cả.

Lệ Đình Phong không cầm ô, anh vừa xuống xe đã vội đi vào trong màn mưa, trong đôi mắt đôi mắt đen sâu thẳm kia còn bao hàm cả nỗi dằn vặt không thể buông bỏ và sự nhung nhớ, sự kinh ngạc của việc mất đi có lại được cũng như sự ảo tưởng tốt đẹp như ban đầu của anh.

Anh tới gần Thẩm An Nhiên, gỡ sợi dây buộc tóc nhỏ ở trên ngón tay ra: “Thẩm An Nhiên, em nhìn xem, anh đã tìm được rồi, anh đã tìm được sợi dây buộc tóc mà em đã ném xuống sông rồi.”

Thẩm An Nhiên đứng bất động tại chỗ,cô nhìn Lệ Đình Phong đang từng bước tiến lại gần mình, cuối cùng là đứng trước mặt cô.

Khi cô nhìn, anh vẫn còn ngẩng đầu, thế nhưng người đàn ông này đã mất đi tư cách cao cao tại thượng rồi.

Thẩm An Nhiên im lặng nhìn anh hai giây, cuối cùng trước cái nhìn của anh, môi cô khẽ động đậy: “Thế nên?”

“Chẳng phải em đã nói chỉ cần anh tìm được sợi dây buộc tóc thì em sẽ tha thứ cho anh sao?”

“Anh vẫn coi chuyện đó là thật sao?” Thẩm An Nhiên cười nhạt, trong mắt tràn ngập sự giễu cợt.

Sắc mặt của Lệ Đình Phong phút chốc cứng đờ, hiện rõ vẻ uể oải, đồng tử mắt của anh từ từ thu lại gần bằng lỗ kim, anh cố chấp cho rằng Thẩm An Nhiên sẽ không lừa anh, anh lại nói lại một lần nữa như thể để xác nhận sự thật: “Em đã nói chỉ cần anh nhảy xuống sông tìm thấy sợi dây buộc tóc mà em ném xuống đó thì anh có thể tới gặp em, em sẽ tha thứ cho anh… không phải sao?”

“Lệ Đình Phong, anh đã từng nhìn thấy con ve của mùa hạ nào kêu vào mùa đông chưa?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom