• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 134: Xuất viện

Sáng hôm sau Khả Hân nhốt mình trong nhà vệ sinh, thử hết những loại que thử thai đã mua, kết quả vẫn là hai vạch. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã mang thai, là mang thai đứa con của em chồng mình. Khả Hân khóa mình trong nhà vệ sinh hơn 2 tiếng, cũng may Kim Chi đã đi học rồi nếu không chắc chắn sẽ náo loạn một trận.



“Phải làm sao đây… phải làm sao đây…” - Khả Hân liên tục lẩm bẩm một mình.



Đứa bé này là ngoài ý muốn, cô không mong chờ nó và Lâm Vĩ Phong hẳn cũng không. Khả Hân chưa sẵn sàng để làm mẹ, cô cũng không có can đảm phá bỏ đứa trẻ này. Nước mắt cô rơi xuống thành hàng, cô từng lớn lên ở Viện mồ côi, cô biết những đứa trẻ không có cha mẹ đáng thương cỡ nào.



“Không sao, sẽ có cách thôi, đừng sợ.” - Khả Hân lau nước mắt, vỗ nhẹ vào bụng dỗ dành sinh linh trong đó cũng là tự trấn an chính mình.



Khả Hân đặt điện thoại trước mắt nghĩ đến tất cả những người mình có thể gọi lúc này, kết quả là không có một ai. Chuyện này cô không thể để người thứ hai biết được, cô cũng không cho phép ai làm hại đứa nhỏ này.



Chuông điện thoại vang lên cắt đứt những suy nghĩ miên man của Khả Hân, người gọi đến là dì Ba. Khả Hân do dự một lúc vẫn chọn bắt máy:



“Con nghe, dì gọi con có chuyện gì không?”



“Phu nhân, tôi đang ở cổng ký túc xá, cô có tiện xuống đây không, tôi nấu nhiều món cô thích lắm.”



Khả Hân cau mày, hôm nay dì Ba đến đưa thức ăn, không phải Vĩ Phong đến. Khả Hân vội vàng đi ra gặp dì Ba, cô muốn hỏi xem đã có chuyện gì.



“Phu nhân, sao cô gầy như vậy?” - Dì Ba vừa nhìn thấy cô liền đau lòng không thôi, đặc biệt là nhìn thấy đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của cô - “Cô sống ở đây không quen hay có người ức hiếp cô?”



Khả Hân lắc đầu, cười nhẹ đáp:



“Do bao tử con không khỏe, ăn uống không ngon miệng thôi.”



Dì Ba vừa nghe đến bao tử liền căng thẳng, nắm chặt lấy tay Khả Hân:



“Phu nhân thấy bụng không khỏe sao? Có buồn nôn gì không? Tình trạng này xảy ra mấy ngày rồi? Những món tôi nấu phu nhân ăn có ngon miệng không?”



Khả Hân trong lòng chua chát, gượng gạo rút tay lại, thuốc tránh thai cô uống là dì Ba đưa. Dì Ba lại nấu toàn những món bồi bổ dưỡng thai cho cô, rõ ràng là thuốc đó đã có vấn đề. Nhưng Khả Hân thật lòng không hiểu, vì sao lại muốn cô mang thai, cô mang thai thì có ích lợi gì?



Đứa con này bọn họ đều biết là của Lâm Vĩ Phong mà, đây chính là chuyện vô đạo đức, vô liêm sỉ, không ai có thể chấp nhận được. Rốt cuộc chuyện này anh em họ có biết hay không? Hay chính anh em họ đều ngầm đồng ý cho chuyện này xảy ra?



“Những món dì nấu con ăn rất ngon, sao hôm nay là dì đưa đến vậy? Lâm Vĩ Phong đâu?”



“À… à…” - Dì Ba có chút do dự, không biết có nên nói sự thật với cô hay không - “Hôm nay đại thiếu gia xuất viện, mọi người đều bận rộn chuẩn bị.”



“Anh Vĩ Thành xuất viện?” - Khả Hân ngẩn ra, tại sao Vĩ Phong lại muốn giấu cô chuyện này, nếu muốn cho cô biết hẳn tối qua đã nói - “Vậy tối nay con sẽ về xem anh ấy thế nào, xuất viện là chuyện đáng mừng mà.”



“Đúng, đúng, chuyện đáng mừng nhưng phu nhân tạm thời cứ ở lại ký túc xá đi, nhị thiếu gia nói bây giờ cô ở ký túc xá sẽ tốt hơn.” - Dì Ba khuyên cô tối nay đừng về nhà, bà cũng đã được thông báo chuyện Lý Tuyết Dung sẽ trở lại.



“Cũng phải, con về chắc chỉ vướng tay vướng chân.” - Khả Hân không thể hiện sự không đồng tính của mình ra ngoài, Lâm Vĩ Phong không muốn cô về, cô càng phải quay về.



“Phu nhân, nếu bụng cô còn không thoải mái, cô nhất định phải gọi cho tôi, tôi đưa cô đi khám bác sĩ. Cô nhớ phải giữ gìn sức khỏe, cô có thèm ăn gì thì cứ nhắn cho tôi.” - Dì Ba dặn dò thêm mấy câu mới yên tâm rời đi.



Khả Hân cầm theo lồng giữ nhiệt quay lại phòng, cô không có tâm trạng ăn uống gì cả. Thông qua thái độ của dì Ba, cô càng thêm khẳng định chuyện mình mang thai là rất chính xác.



Khả Hân biết mình cần gọi điện cho ai rồi, Phan Khánh Nguyên bắt máy rất nhanh, giọng nói đầy phấn khởi:



“Khả Hân, em tìm anh sao?”



“Em muốn hỏi anh luật sư anh nói có thể hiện gặp khi nào…”



Hai người nói chuyện một lúc thì cô chủ động cúp máy trước, dù cho đứa bé này có phải là nhà họ Lâm cố tình muốn có hay không thì cô cũng không muốn họ biết đến sự tồn tại của nó. Tối nay cô phải đi gặp trực tiếp Lâm Vĩ Thành, thẳng thắn nói chuyện ly hôn với anh.



“Con ngoan, chúng ta sẽ ổn thôi.” - Khả Hân vỗ nhẹ vào bụng mình.



Lúc này ở nhà họ Lâm, Lý Tuyết Dung đang khiến gà chó không yên, cô ta hết sai bảo người này làm cái này lại sai bảo người kia làm cái khác. Quản gia Thuận đứng một bên day day thái dương, nếu không phải hôm nay Lâm Vĩ Thành xuất viện thì anh cũng không thể nhịn cô ta nổi.



“Vĩ Phong đâu? Sao không thấy Vĩ Phong ở đây vậy? Gọi anh ta về cho tôi.” - Lý Tuyết Dung nằm dài trên sofa phòng khách, bên cạnh là một tháp trái cây đủ loại màu sắc.



“Nhị thiếu gia chắc là đang ở bệnh viện, một lát sẽ cùng đại thiếu gia về đây.” - Quản gia Thuận không mặn không nhạt đáp.



Lý Tuyết Dung vươn tay lấy một trái cherry cho vào miệng, lại hỏi tiếp:



“Cô ta đâu? Phu nhân mấy người vẫn gọi đó.”



“Phu nhân hiện không ở đây.”



Lý Tuyết Dung cười nhạt, đúng như cô ta dự đoán, Lâm Vĩ Phong không để cô ta đến gần Khả Hân. Lý Tuyết Dung lại vươn tay lấy một trái cherry nữa nhưng lần này trái cherry chưa đưa đến miệng đã bị cô ta bóp nát, trong mắt còn hiện lên sự thâm độc khó đoán.



Suốt một đường dài Lâm Vĩ Thành luôn miệng hỏi lại chuyện Lý Tuyết Dung có thật sự đang ở nhà đợi anh không. Lâm Vĩ Phong nhìn anh trai như đứa trẻ sắp được nhận quà thật sự không nỡ nói lời nào khiến anh thất vọng.



Lâm Vĩ Phong chỉ mong là Lý Tuyết Dung biết điều một chút, ngoan ngoãn diễn cho xong vở kịch này. Cô ta đúng là diễn viên có tâm, vừa nghe bảo vệ thông báo Lâm Vĩ Thành đã về liền lao nhanh ra cửa, hai mắt cũng đỏ hoe, tha thiết nói:



“Anh Vĩ Thành, Dung Dung nhớ anh lắm.”



“Dung Dung, Dung Dung, em ở đây đợi anh thật sao?” - Lâm Vĩ Thành được em trai bế đặt lên xe lăn nhưng vừa nhìn thấy Lý Tuyết Dung, anh liền ước gì mình có thể đứng dậy chạy đến ôm cô ta.



“Em không đến bệnh viện làm phiền anh nghỉ ngơi nhưng vẫn luôn ở đây đợi anh khỏe mạnh trở về.”



“Được... được… vào nhà thôi, chúng ta vào nhà.” - Giọng nói của Lâm Vĩ Thành nghẹn lại, ai chứng kiến cũng nghẹn ngào theo, tình yêu mà anh dành cho Lý Tuyết Dung không gì có thể che giấu được.



Lý Tuyết Dung cùng Lâm Vĩ Thành đi vào nhà lúc đi ngang qua Lâm Vĩ Phong còn không quên liếc mắt đưa tình với anh. Lâm Vĩ Phong chỉ cười nhạt đợi anh trai bằng lòng sang Mỹ chữa trị, anh sẽ xử lý Lý Tuyết Dung sau.



Lâm Vĩ Thành vui đến mức không muốn quay lại căn phòng toàn mùi thuốc sát trùng kia, anh muốn được ngồi ở phòng khách trò chuyện với Tuyết Dung. Lâm Vĩ Phong nhìn qua bác sĩ Kiên, ông ấy gật đầu, có thể nói đây là lần đầu tiên kể từ sau vụ hỏa hoạn Lâm Vĩ Thành sinh hoạt như một người bình thường.



“Vĩ Phong, anh muốn ngồi ăn cơm cùng mọi người.”



“Được.” - Lâm Vĩ Phong gật đầu, quay sang nói với quản gia - “Anh sắp xếp đi.”



“Mấy hôm nay em sống có quen không? Có chỗ nào không thoải mái không?” - Lâm Vĩ Thành vẫn còn nghi ngờ chuyện không nghe được tin tức gì của Lý Tuyết Dung trong mấy ngày.



Lý Tuyết Dung không dám nhìn thẳng mặt Lâm Vĩ Thành nên luôn nắm tay anh rồi tựa tựa đầu vào vai anh nói:



“Em sống tốt lắm nhưng mà em trai anh hơi hung dữ với em.”



Lâm Vĩ Phong ngồi một bên cười như không đáp lại:



“Vậy sao?”



“Anh coi, lại hung dữ nữa kìa.” - Lý Tuyết Dung cọ cọ mặt vào vai Lâm Vĩ Thành, bộ dạng làm nũng này khiến cho trái tim người đàn ông nào cũng tan chảy.



Đáng tiếc, Lâm Vĩ Phong lại chỉ thấy buồn nôn.



“Được rồi, sau này có anh, không cho Vĩ Phong ức hiếp em nữa.” - Lâm Vĩ Thành vỗ vỗ bàn tay cô ta.



“Cô không ức hiếp ai thì thôi, ai ức hiếp được cô.” - Lâm Vĩ Phong đứng dậy nói một câu rồi đi thẳng vào trong bếp.



Lý Tuyết Dung nhìn theo anh, hai người trừng mắt với nhau một cái, Lâm Vĩ Thành lúc này chìm đắm trong hạnh phúc không hề nhận ra sự khác thường trong căn nhà này.



Bàn ăn đã được chuẩn bị công phu, Lâm Vĩ Thành ngồi ở giữa, Lâm Vĩ Phong và Lý Tuyết Dung ngồi ở hai bên. Lâm Vĩ Phong không yên tâm để cô ta lo việc ăn uống cho Vĩ Thành dù sao anh cũng làm quen rồi.



“Tuyết Dung, em có thèm món nào không? Dì Ba nấu món gì cũng ngon.” - Vĩ Thành vẫn không rời mắt khỏi Tuyết Dung.



“Em ăn gì cũng được, anh cố ăn nhiều vào nhé.”



Ngay lúc này quản gia vội vàng chạy vào, vốn muốn nói nhỏ với Lâm Vĩ Phong nhưng Vĩ Thành đã lên tiếng trước:



“Có chuyện gì vậy?”



“Phu nhân, phu nhân trở về.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom