Hot Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 117: Vì sao cô còn trở về?

“Phu nhân, cô cần dùng xe sao? Hiện tại tôi không thể sang đón cô được, tôi sẽ giúp cô gọi xe khác.” - Tiến Trung trả lời vô cùng đúng mực, mặc dù chuyện cô ấm ĩ hôm đó ai cũng biết nhưng cô vẫn là phu nhân của nhà họ Lâm.



“Tiến Trung, anh đang ở đâu, tôi không cần xe.” - Khả Hân nghe Tiến Trung không thể rời đi liền đoán ra chắc chắn cậu ta đang ở bệnh viện.



“Quản gia Thuận nói tôi phải ở bệnh viện đợi lệnh không thể đi lung tung. Phu nhân muốn đi đâu cứ nói, xe tôi gọi chắc chắn an toàn, cô không phải lo.” - Tiến Trung thật thà đáp.



“Vậy anh đang ở bệnh viện nào?”



“Là bệnh viện Trung tâm thành phố, bác sĩ Kiên trước đây làm việc…” - Tiến Trung lúc này mới ý thức được mình đã lỡ lời gấp gáp sửa lại - “Phu nhân, cô coi như chưa nghe gì đi, cô đừng có đến đây đó.”



Chỉ với đôi ba câu dò hỏi, Khả Hân đã biết được Lâm Vĩ Thành đang ở đâu. Mặc dù Lâm Vĩ Phong đã lừa gạt tình cảm của cô, mọi người cũng bao che cho anh nhưng chuyện bệnh tình của Lâm Vĩ Thành là chuyện khác. Cô đâu thể hay tin Lâm Vĩ Thành nguy kịch rồi làm ngơ.



Không xét đến thân phận vợ chồng trên danh nghĩa của hai người thì cô cũng thật lòng quan tâm anh. Khả Hân lập tức bắt một chiếc taxi, đi đến bệnh viện Trung tâm.



Ngay trước cổng bệnh viện Khả Hân đã gặp được tài xế Tiến Trung, Tiến Trung vội ngăn cô lại nói:



“Phu nhân, cô không thể vào, quản gia đã căn dặn không cho cô biết là tôi lỡ miệng nói ra.”



“Tại sao không cho tôi biết?” - Khả Hân đẩy Tiến Trung ra, nhất quyết đi vào.



Tài xế vẫn ra sức ngăn cô, Khả Hân đứng lại, cô cũng không muốn ở cổng bệnh viện gây ồn ào, trước mắt hỏi bệnh tình của Lâm Vĩ Thành đã.



“Không vào thì không vào nhưng anh nói tôi nghe bệnh tình của Vĩ Thành đi, tại sao lại nhập viện?”



“Đại thiếu gia đã hôn mê hai đêm rồi, bác sĩ nói nếu còn không tỉnh có thể sẽ thành người thực vật, nguy cơ chết não gì đó.” - Tiến Trung thở dài nói.



Chết não? Người thực vật? Khả Hân nghe xong liền cảm thấy bản thân đứng không vững nữa. Đây là những trường hợp vô cùng nguy kịch, cô không thể ngờ được chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà tình trạng của Lâm Vĩ Thành đã trở nên nghiêm trọng thế này.



“Tại sao ra nông nỗi này? Anh ấy không phải đang hồi phục rất tốt sao?” - Khả Hân nghẹn ngào hỏi, trong suy nghĩ của cô Vĩ Thành là một người rất tốt, hy sinh bản thân để cứu em trai, tài giỏi tốt bụng, đáng lẽ người tốt như vậy phải được ông trời hậu đãi.



“Nghe nói… nghe nói… đại thiếu gia tự… tự sát.” - Tiến Trung cũng nói không nên lời.



“Cái gì? Anh nói là tự sát? Vĩ Thành tự sát sao?’ - Cả người Khả Hân run lên - “Tại sao anh Vĩ Thành lại muốn tự sát?”



“Không ai biết cả. Buổi tối đó quản gia và bác sĩ Kiên đi vào chăm sóc đại thiếu gia thì phát hiện anh ấy đã cắt tay tự sát.”



Khả Hân không biết nguyên nhân thật sự là do đâu nhưng cô cảm thấy mình không thể thoát khỏi liên can. Nếu không phải cô kích động không nghĩ đến hậu quả chạy khỏi nhà họ Lâm thì cảm xúc của Lâm Vĩ Thành cũng không bị ảnh hưởng. Áy náy trong lòng dâng lên ngày càng nhiều, nước mắt của cô cũng chảy ra, Khả Hân vội vàng chạy như điên vào trong bệnh viện.



Bệnh viện Trung tâm thật sự quá lớn, Khả Hân không biết nên đi đâu để tìm. Cô đành chạy đến Khoa Cấp cứu, hỏi thăm về người hai hôm trước từng được đưa vào. Khả Hân biết được Lâm Vĩ Phong hiện đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU, cô liền chạy đến khu đó.



Lâm Vĩ Phong ở trong phòng ICU cao cấp, chuyên dùng cho các chính trị gia, không thể tùy tiện vào, còn có người canh chừng 24/24. Bác sĩ y tá ra vào cũng cần dùng thẻ. Có thể nhìn ra Lâm Vĩ Phong đã dùng rất nhiều quan hệ để anh trai có thể ở trong đó.



Khả Hân cũng bị ngăn lại, cô giải thích đến khàn giọng mình là vợ của Lâm Vĩ Thành nhưng bảo vệ nhất quyết không cho cô vào. Khả Hân không muốn gây ồn ào nên một lúc thì rời đi. Ngay khi cô vừa xoay người thì quản gia Thuận đã chạy ra, anh được Tiến Trung điện thoại thông báo là Khả Hân đến.



“Phu nhân, sao cô đến đây?”



“Quản gia…” - Khả Hân có chút mừng rỡ khi thấy anh ta - “Vĩ Thành, anh ấy tỉnh chưa?”



Quản gia lắc đầu bất lực:



“Đã hôn mê tròn hai ngày hai đêm rồi… sợ là không qua khỏi.”



“Đều do tôi, là tôi không tốt, tự dưng lại làm ầm mọi chuyện lên. Chắc chắn là vì tôi anh ấy mới nghĩ không thôi…”



“Phu nhân, cô đừng tự trách, đại thiếu gia không phải vì cô mới nghĩ quẩn.” - Quản gia thấy Khả Hân rơi nước mắt sốt ruột khuyên, cô đúng là không có làm gì sai cả, Lâm Vĩ Thành chỉ là tự mình suy nghĩ không thông suốt mà thôi.



“Tôi có thể vào thăm anh Vĩ Thành không? Tôi chỉ cần đứng ở cửa kính nhìn một cái thôi.” - Khả Hân tha thiết nói.



Khả Hân ngẫm lại, ‘Lâm Vĩ Thành’ mình hay gặp chính là Lâm Vĩ Phong giả dạng, vậy thì tính ra cô còn chưa chính thức gặp được Lâm Vĩ Thành quá hai lần. Dường như chỉ có một lần duy nhất là lúc Lâm Dương Minh đem người đến muốn làm giám định y tế cho Lâm Vĩ Thành.



Lúc đó cô có được vào phòng y tế, phòng vừa lạnh lại ngập tràn mùi thuốc khử trùng. Cô chỉ nhìn thoáng qua Lâm Vĩ Thành, cả người quấn băng trắng, còn đeo vô số thiết bị y tế, vừa nhìn qua đã thấy vô cùng đau xót.



“Nhị thiếu gia ở bên trong, cậu ấy không cho cô gặp đại thiếu gia đâu.” - Quản gia thành thật nói.



“Tại sao Lâm Vĩ Phong không cho tôi vào thăm anh Vĩ Thành? Tôi là vợ hợp pháp của anh Vĩ Thành, Lâm Vĩ Phong lấy cái quyền gì chứ.”



Lúc Khả Hân còn đang cùng quản gia Thuận nói chuyện thì cửa phòng chăm sóc đặc biệt chậm rãi mở ra. Lâm Vĩ Phong bước ra xuất hiện trước mặt của Khả Hân, cô bị dọa cho ngây người.



Chỉ có ba ngày mà người đàn ông này giống như đã già đi mấy tuổi, tóc tai không được chăm sóc, hai mắt đầy tơ màu, gò má xanh sao, đôi môi khô khốc, quần áo thì đã lâu chưa thay. Khả Hân thật sự không còn hơi sức mà tức giận với anh nữa, người này đã chịu đủ giày vò rồi.



Đột nhiên Lâm Vĩ Phong xông lên dùng tay bóp cổ Khả Hân, ấn mạnh cô vào tường, Lâm Vĩ Phong mạnh bạo đếc mức nhấc Khả Hân lên khỏi mặt đất.



“Đặng Khả Hân, cô còn chưa hài lòng sao? Là cô chạy khỏi nhà họ Lâm, tôi đã để cô đi rồi, vì sao cô còn trở về?”



Ánh mắt của anh lúc này chỉ toàn là lửa hận, giống như bị ma quỷ chiếm lấy khiến người ta vô cùng sợ hãi.



“Nếu anh ấy thật sự không thể tỉnh lại, tôi sẽ đem tất cả mọi người chôn cùng anh ấy, kẻ cả cô.”



Khả Hân không có giãy giụa, cô chỉ lẳng lặng nhìn anh rồi rơi nước mắt.



“Nhị thiếu gia… không được làm vậy, cậu buông tay ra đi. Phu nhân vô tội, sao có thể trách cô ấy được.” - Quản gia Thuận lao đến kéo tay Lâm Vĩ Phong ra.



Mọi người có mặt cũng đi đến ngăn cản, hơn bốn người mới đủ sức kéo Lâm Vĩ Phong ra khỏi Khả Hân.



“Khụ khụ…” - Khả Hân liên tục ho mấy tiếng, gương mặt vẫn còn đỏ ửng, nếu lúc này Lâm Vĩ Phong thật sự không chịu buông ra phỏng chừng Khả Hân thật sự có thể gặp lại cha mẹ của mình.



Khả Hân nhìn thấy cánh cửa phòng ICU từ lúc Lâm Vĩ Phong ra vẫn chưa đóng lại. Cô nắm chắc cơ hội, cô biết nếu bỏ lỡ lần này, có thể cô không có cơ hội gặp Lâm Vĩ Thành nữa.



Khả Hân chạy vội vào trong, cô băng qua một hành lang sâu thẳm cuối cùng dưới trước một cửa kính lớn. Khả Hân cuối cùng thấy được Lâm Vĩ Thành thật sự, anh nằm trên giường bệnh trắng toát, gầy đến đáng sợ, trên người không chỗ nào không gắn thiết bị kiểm tra duy trì sinh mệnh.



“Vĩ Thành, xin lỗi anh.” - Khả Hân ghé đầu với cửa kính uất nghẹn nói.



Giờ khắc này Khả Hân đã hiểu ra vì sao Lâm Vĩ Phong nhất quyết không muốn cô nhìn thấy Lâm Vĩ Thành. Bởi vì để cho người khác nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Vĩ Thành đối với anh chính là một chuyện tàn nhẫn, không một người nào muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt thương hại cả. Lâm Vĩ Phong cũng không muốn ai biết anh trai của anh đã trở thành dáng vẻ nguy kịch đến mức này.



“Cút đi! Anh tôi không cần ai thương hại.” - Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lâm Vĩ Phong.



Khả Hân vội lau sạch nước mắt mới xoay người nói:



“Được, tôi đi ngay.”



Khả Hân nhìn vẻ tiều tụy mệt mỏi của Lâm Vĩ Phong, trong lòng càng thêm đau nhói.



“Không được để bất kỳ ai biết bệnh tình của anh ấy, cô nói với một người, tôi giết một người, hai người, tôi giết hai người.” - Lâm Vĩ Phong nghiêm giọng.



“Tôi biết rồi, sẽ không nói ra ngoài.” - Khả Hân gật đầu.



Cô biết trên thế giới này không có ai xem trọng sinh mệnh của Lâm Vĩ Thành bằng Lâm Vĩ Phong. Nhìn người anh trai đã hy sinh bản thân để cho mình được sống khỏe mạnh đang sắp chết đi ngay trước, đau khổ đó không một ai có thể hiểu được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom