• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đông Phương thần thám (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 306 - Chương 306VÀO NGỤC GIAM LẦN THỨ BA

Chương 306VÀO NGỤC GIAM LẦN THỨ BA

Ởnhà nghỉ ngơi một thời gian, cuối cùng thì sức khỏe của Đào Tam Thắng cũng bình phục, dựa theo lời dặn của Mai Viễn Chinh, ông nên quay lại mỏ than làm việc rồi.



Từ sau lần đến mỏ than mà không tìm được người, trái lại còn gặp phải kẻ điên nuôi bướm, Đào Tam Thắng có hơi mâu thuẫn với việc tới mỏ than. Tất nhiên không phải ông sợ ông lão kia, chỉ là truyền thuyết bướm quỷ có ảnh hưởng rất lớn đối với ông, bây giờ lại chết mất mấy người khiến ông tin tưởng không hề nghi ngờ. Cho dù Đào Tam Thắng chưa nhìn thấy con bướm mặt quỷ đáng sợ kia nhưng lại nhìn thấy nhiều bướm trong khe núi nên ông rất lo lắng.



Có điều, lo lắng thì lo lắng, Đào Tam Thắng vẫn là người tri ân báo đáp, Mai Viễn Chinh đã có lòng cho vay để giúp ông chữa trị, ông nhất định phải báo đáp mới được, nếu đã nhận lời thì nhất định phải quay về mỏ than đúng hạn để làm việc, chẳng sợ với tình hình sức khỏe trước mắt, sức lực cũng chỉ mới hồi phục bảy tám phần.



Đào Tam Thắng xuất hiện khiến Trâu Tề không biết nên đối mặt với ông thế nào, bởi vì chuyện giữa Vương Ma Tử và ông cũng có một phần trách nhiệm của ông ta, chỉ sợ Đào Tam Thắng đến chất vấn. Có điều Đào Tam Thắng lại không biết, tưởng mỏ than thay đổi thái độ với mình là nhờ Trâu Thiệu Đường về nhà nói lời hay với Trâu Tề nên Trâu Tề mới sắp xếp cho ông tiếp tục làm việc.



Cho nên sau khi nhìn thấy Trâu Tề, Đào Tam Thắng chủ động tới đón, cười hì hì nói: “Ái chà, đã lâu rồi không gặp giám đốc Trâu!”



Không ai đánh người tươi cười cả, thấy thái độ của Đào Tam Thắng như vậy, Trâu Tề vốn không muốn chào hỏi với ông nhưng không thể không đáp lại: “Đã lâu không gặp, lão Đào, ông đã khỏe hẳn chưa? Xuống hầm được rồi à?”



“Đúng vậy! May mà có giám đốc Trâu và quản lý Mai quan tâm, tôi được tới bệnh viện chữa trị nên đã khỏi nhanh hơn nhiều. Ông cứ yên tâm, tuy hiện tại tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng tôi cam đoan sẽ cố gắng làm việc, không để lỡ chuyện của mọi người đâu.” Đào Tam Thắng vỗ ngực nói.



“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Trâu Tề cảm thấy kỳ quái, lão Đào đã không trách mình thì thôi mà còn lại còn tỏ vẻ biết ơn mình nữa chứ.



Mai Viễn Chinh cũng nhận được tin, ông ta biết hôm nay Đào Tam Thắng sẽ quay lại mỏ than làm việc nên tự mình đến mỏ than – nơi ông ta hiếm khi tới. Mục đích mà ông ta tớ đây chủ yếu là cho Đào Tam Thắng thể diện, bởi vì chuyện trước đây của Đào Tam Thắng đã bị những công nhân khác biết, thật không dễ chịu gì. Lúc diễn trò trước mặt người khác, Mai Viễn Chinh còn cổ vũ Đào Tam Thắng phải cố gắng làm việc, còn bảo Trâu Tề quan tâm đến ông ấy nhiều hơn, dù sao ông ấy cũng vừa mới khỏi bệnh.



Trâu Tề bị thái độ của hai người này làm choáng váng, dù thế nào thì Đào Tam Thắng cũng chỉ là một thợ mỏ mà thôi, nhưng lại mang tới cho mỏ than không ít phiền phức, chủ yếu là do Đào Tam Thắng mở miệng mới làm lộ chuyện khai man, khiến Mai Viễn Chinh bị xử phạt. Nhưng dường như quản lý mỏ không những không thèm để ý mà còn tự mình đến an ủi nữa, ông ta cũng đành phải ứng lời hùa theo.



“Giám đốc Trâu, tôi thấy hay là để lão Đào tới tổ của Lý Đại Đình đi, ông ấy vốn từng làm ở bên đó mà.” Mai Viễn Chinh chủ động sắp xếp cho Đào Tam Thắng: “Tiểu Lý là tổ trưởng mới nhận chức, mà lão Đào lại là thợ mỏ lâu năm, kinh nghiệm phong phú, có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn.”



“Được, cứ làm như vậy đi.” Trâu Tề không dị nghị gì cả, ông ta vốn còn đang lo không có tổ trưởng nào muốn nhận Đào Tam Thắng, nếu là tự quản lý mỏ sắp xếp thì ông ta rất vui lòng.



Lý Nhất Đình bị gọi tên nên có hơi nghi ngờ, Đào Tam Thắng đúng là thợ mỏ lâu năm, nhưng trong tổ cũng đâu thiếu người có kinh nghiệm phong phú, lý do này nghe có vẻ không ổn chút nào. Hơn nữa, tổ mà ông đang quản lý vốn là tổ của Vương Ma Tử trước đây, những người này ít nhiều gì cũng đã từng xung đột với nhau, có mâu thuẫn với Đào Tam Thắng, dựa theo lẽ thường thì hẳn không nên cho Đào Tam Thắng vào tổ này mới đúng. Lý Nhất Đình cảm thấy Mai Viễn Chinh làm vậy nhất định là có mục đích khác, rất có thể là ông ta nghi ngờ thân phận của mình nên muốn phái người tới thăm dò.

Vietwriter.vn

Đầu năm, sau khi Đào Tam Thắng may mắn sống sót qua vụ nổ lẫn vụ việc khai man bị điều tra, rồi vì đánh nhau mà bị đuổi việc thì đây đã là lần thứ ba ông ấy quay lại làm việc, câu chuyện “truyền kỳ” của ông ấy có thể nói là được lan truyền rộng rãi ở mỏ than khiến mọi người đều tò mò về ông ấy, rồi lại không muốn để ý tới ông ấy. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rằng những chuyện Đào Tam Thắng gặp phải đều không thoát khỏi liên quan tới Tiết Khôi, người mà bị phó quản lý mỏ ghét thì tất nhiên không ai muốn dính dáng gì tới ông ấy cả.



Đối với Lý Nhất Đình mà nói, Đào Tam Thắng là một nhân vật vừa quan trọng vừa thần bí, người này liên quan tới vụ án nổ khí gas ở mỏ than, vụ án khai man danh sách tử vong, hơn nữa còn là kẻ tình nghi trong vụ án mưu sát Vương Ma Tử, ông ấy là người có động cơ và đủ thời gian mưu hại Vương Ma Tử nhất. Những vụ án này đều liên quan đến Đào Tam Thắng, ông vốn định để Thịnh Mập và Thẩm Minh Nguyệt cùng tiến hành giám thị ông ấy thật sát, chỉ là tạm thời vẫn chưa tìm được chứng cứ rõ ràng.



Ông không ngờ là Đào Tam Thắng lại quay về làm việc, hơn nữa còn được sắp xếp trong đội mà ông quản lý, như vậy đã cho Lý Nhất Đình cơ hội quang minh chính đại tiếp xúc với ông ấy. Vì thế trong lúc lao động, Lý Nhất Đình vô tình cố ý nhắc tới vụ xung đột giữa ông ấy và Vương Ma Tử, đùa giỡn nói: “Lão Đào à, xuống hầm làm việc đã mệt thế này rồi, sao các anh vẫn còn sức để mà đánh nhau thế?”



Lúc đầu, Đào Tam Thắng không mở miệng nói chuyện, nhưng sau khi xuống hầm thì ông ấy phát hiện mọi người đều tỏ ra không quen biết mình, nhất là người ở tổ này lúc trước đều đã từng xung đột với ông ấy, ai nấy đều lo làm, chỉ có một mình Lý Nhất Đình là nhiệt tình chăm sóc và quan tâm mình, nên ông ấy không đề phòng nữa.



Đào Tam Thắng nói với Lý Nhất Đình: “Trong lúc dưỡng thương, tôi đã cẩn thận nghĩ lại chuyện lúc mình đánh nhau. Tên Vương Ma Tử này bình thường vốn đâu ngang ngược cộc cằn như thế, danh tiếng ở mỏ than cũng không tệ, cũng chưa từng có mâu thuẫn gì với tôi cả. Kết quả hôm đó, khi tôi vừa được phân công vào tổ của Vương Ma Tử, vừa mới xuống hầm không lâu thì anh ta lại đột nhiên cố ý chạy tới gây sự với tôi, chắc chắn đó không phải là ý định của anh ta đâu, nhất định là có kẻ đứng phía sau sai khiến.”



“Ồ? Là anh ta khiêu khích ông à?” Lý Nhất Đình hỏi ông ấy.



“Đúng vậy! Bằng không, vất vả lắm giám đốc Trâu mới sắp xếp cho tôi được quay lại làm việc, đang êm đẹp mà tôi đi gây chuyện làm gì chứ?” Đào Tam Thắng oán giận nói.



“Đúng đấy đúng đấy, lão Đào à, ông vừa nói là có người đứng phía sau sai khiến anh ta, vậy ông có nghi ngờ ai không?” Lý Nhất Đình hỏi tới điểm mấu chốt.



Nghe thấy vấn đề này, Đào Tam Thắng đột nhiên ngừng lại, ông ấy nhìn kĩ xung quanh, xác định không có ai chú ý mới thấp giọng nói: “Chuyện này thì tôi không thể nói lung tung được, không có bằng chứng, tôi không dám nói là ai làm, nhưng tôi biết chuyện đánh tôi không thể nào trách Vương Ma Tử được, nhất định là anh ta cũng có nỗi khó xử riêng, huống chi bây giờ, Vương Ma Tử cũng đã chết rồi. Chắc chắn là cảnh sát đang nghi ngờ tôi có liên quan tới chuyện này, dù sao mọi người đều biết chuyện chúng tôi đánh nhau, cho nên ai cũng đổ oan cho tôi cả, anh đừng có hại tôi gây chuyện nữa.”



Dáng vẻ cẩn thận này của Đào Tam Thắng không phù hợp với tác phong làm việc tùy ý của ông ấy ngày thường chút nào, Lý Nhất Đình cảm thấy Đào Tam Thắng không hề bịa đặt những lời này, hơn nữa nếu ông ấy là hung thủ giết người thì hẳn sẽ không tích cực quay lại làm việc như thế, có lẽ ông ấy thật sự không liên quan gì tới cái chết của Vương Ma Tử.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom