Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 3021-3027

"Lẽ nào, trời muốn diệt mình?", Tô Minh có chút bất lực, chua sót nghĩ. Cái gì cần làm mình cũng làm hết rồi, cố gắng cũng đã cố gắng, nếu vẫn là chết thì cũng không có gì hối hận, chỉ có thể nói quá xui.



Hễ may mắn hơn xíu thì đã không đến nỗi rớt xuống nghĩa địa.




"Bịch, bịch, bịch..."



Tiếng bước chân của mấy con hủ thú ngày càng gần, sắp đến rồi.



Thậm chí, tốc độ của chúng còn nhanh hơn. Hiển nhiên là mấy con hủ thú đã cảm giác được Tô Minh, mà còn vô cùng phấn khích, đơn giản là vì máu thịt của anh có cấp bậc cực kỳ cao, nên rất có sức hấp dẫn với chúng.



Chẳng mấy chốc, Tô Minh đã cảm giác được chúng chỉ cách mình 2, 3m.




"Mẹ!", Tô Minh chửi thầm, chờ chết.



Dường như giờ anh chỉ có thể chờ chết.



Song, đúng lúc này, bỗng dưng...



"Hử, đang buồn ngủ đã có người đưa gối đầu lên rồi", một giọng nói vui vẻ, có chút lạnh lẽo giống như không có tý cảm xúc nào chợt truyền vào trong tai Tô Minh.



Cùng lúc đó, mấy con hủ thú đã đến bên cạnh Tô Minh như bị cái gì tấn công, thoáng chốc đã khựng lại rồi hóa thành một đống sương máu.



Sau đó, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt Tô Minh. Người này mặc một chiếc váy màu đen, dáng người cao gầy, lồi lõm quyến rũ. Tô Minh dám nói một câu, cô gái này là người có dáng người tốt nhất mà mình từng gặp. Cũng không đúng, đó phải gọi là yêu nghiệt.



Quả thực là tỷ lệ hoàng kim.



Có điều, sát khí trên người cô ta lại cực kỳ nồng nặc, có trời mới biết rốt cuộc có bao nhiêu người đã chết trên tay cô ta.



Ngoài ra, tuy gương mặt cô ta rất xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại đỏ au, trông cực kỳ đáng sợ.



Cô ta cầm một thanh kiếm có răng cưa cực kỳ khủng bố trên tay. Thanh kiếm ấy có hai lưỡi, một mặt trông vô cùng sắc bén, lốm đốm vết máu, tràn ngập sát khí. Mặt còn lại là hình răng cưa, mỗi một cái răng đều hết sức sắc nhọn.



Thanh kiếm như thế, chỉ cần đâm vào trong cơ thể, e rằng có thể đâm sâu vào người, rồi phá hủy tim gan phèo phổi... tuyệt đối là một đòn trí mạng.



Không những thế, khí tức khát máu của thanh kiếm này còn kinh khủng đến nỗi khiến người ta rợn da gà. Nó giống như là được ngâm mình trong biển máu hơn vài chục tỷ năm. Thậm chí, Tô Minh còn dám khẳng định, dù là binh khí của người đứng đầu Sát Đạo như Luyện Phù Sinh cũng không có sát khí nồng nặc như thanh kiếm trong tay cô ta.



Hơn nữa, cô ta trông cũng không lớn, chỉ khoảng vài chục triệu tuổi, vậy mà lại có thực lực rất mạnh, tận Tru Vận tầng tám.



Đừng xem nhẹ Tru Vận tầng tám, ngoài yêu nghiệt mạnh nhất trong cảnh giới võ đạo ở khắp chư thiên vạn giới là Tô Minh ra thì những người khác, khi mới vài chục triệu tuổi đã có cảnh giới như vậy, tuyệt đối là yêu nghiệt đỉnh cấp.



Huống chi, sức chiến đấu thực tế của cô ta chắc hẳn còn mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới.



"Nuốt cái này trước đi", ngay khi Tô Minh đang miên man suy nghĩ, cô ta đã cúi người, bàn tay trắng bệch cầm một viên đan dược, không chút do dự nhét vào trong miệng anh.


Tô Minh không có giãy giụa vì có muốn thì giờ anh cũng không có sức và thực lực ấy.
"Hời cho anh, viên đan dược kia là thuốc chữa thương cao cấp nhất mà tôi có thể lấy ra đó. Một viên chắc phải có giá hơn 10 ngàn ma nguyên tinh cực phẩm", cô gái hừ một tiếng. Nếu không phải cô ta cần người thí nghiệm thuốc, còn rất gấp, hơn nữa, trên ngọn núi Huyết Liên khủng bố này hoàn toàn không có người sống, nên không tìm thấy ai để thử thuốc thì cô ta đã không lãng phí một viên đan được chữa thương cao cấp như Thăng Nguyên đan rồi: "Giờ, tôi sẽ trông chừng cho anh, mau chữa thương đi, sớm hồi phục để còn thử thuốc cho tôi nữa".



"Mình cũng may mắn đó chứ", khi đan dược chưa thương cao cấp kia tan trong miệng, cảm giác đầu tiên của Tô Minh chính là viên thuốc này rất tốt!




Chí ít, vết thương chồng chất trong cơ thể anh đã nhanh chóng chữa trị.



Vì thế vết thương trong cơ thể cũng lành nhanh hơn, dẫn đến tốc độ vận chuyển của kho tàng huyết mạch cũng nhanh hơn, năng lực tự lành cũng dần khôi phục, bắt đầu tự mình chữa thương.



Nói đơn giản là viên đan dược chữa thương kia giống như là một ngọn hỏa chủng sáng lên giữa một cánh đồng hoang vu đen thui.




"Tôi chắc chắn sẽ đền đáp ơn huệ này", Tô Minh thầm nghĩ.



Nếu không có cô ta thì chắc anh đã chết rồi, còn là bị hủ thú nuốt chửng. Thế nên, mặc kệ cô ta có mục đích gì, cứu mình để thử thuốc hay cái khác thì suy cho cùng cũng coi như là cứu anh!



Cái mạng này là do cô ta cứu.



Còn chuyện sao sát khí trên người cô ta nồng như vậy, có khi còn là đại ma đầu. Song, Tô Minh cũng không để ý, vì nguyên tắc làm người của anh là anh có tốt đến mấy, nhưng nếu có ý xấu với tôi, vậy anh chính là người xấu. Còn anh có ác, có hư hỏng, lại đối xử tốt với tôi, vậy anh chính là người tốt. Rất đơn giản.



"Chưa 10 ngàn tuổi đã là Tru Vận tầng sáu, tư chất võ đạo kiểu ấy cũng coi như là yêu nghiệt đỉnh cấp ở cả Ma giới Hàn Uyên. Tôi đây đúng là khá tò mò về lai lịch của anh đó", khi Tô Minh đang chữa thương, cô gái lại bỗng lẩm bẩm.



Vốn dĩ, đang thiếu người thử thuốc ở ngọn núi khủng bố không ai đặt chân đến này, may mắn sao lại gặp được Tô Minh, dù anh có bị thương nặng, nhưng lại còn sống! Cứu sống là có thể thử thuốc cho mình rồi!







Không suy nghĩ nhiều.



Nhưng nếu quan sát kỹ càng mới phát hiện đối phương vậy mà mới khoảng 10.000 tuổi?



10.000 tuổi đạt tới cảnh giới Tru Vận tầng 6, giống như một trò đùa vậy.



Phải biết rằng ngay cả bản thân cô ta khi 10.000 tuổi cũng cách cảnh giới Tru Vận tầng sáu một khoảng rất xa, thậm chí lúc đó mới chỉ dừng chân tại Kiếp cảnh đã được xưng tụng là yêu nghiệt tuyệt thế.



Nếu đặt lên bàn cân so sánh, chỉ bàn về thiên phú võ đạo thì người mà cô ta chỉ ngẫu nhiên chạm mặt này dường như cũng quá khoa trương rồi.



Trên thực tế, cảnh giới võ đạo của Tô Minh chỉ mới tăng vọt gần đây, trước đó anh chỉ là bán bộ Tru Vận, chỉ vậy mà thôi, từ khi khởi hành tới nền văn minh Hàn Uyên, trên đường đi tùy ý nâng cao một chút, dù sao nền tảng cảnh giới của anh cũng đã vững chắc, muốn thăng cấp liền thăng cấp, đối với Tô Minh, cảnh giới chỉ là thứ anh muốn đề cao liền có thể đề cao.



“Nhanh như vậy đã hấp thụ rồi”, chẳng bao lâu, cô gái lại kinh ngạc thốt lên, cô ta hiểu rõ Thăng Nguyên đan là loại đan dược trị thương có cấp bậc thế nào, tại toàn bộ Ma giới Hàn Uyên cũng được coi là đan dược đỉnh cấp nhất, chính vì lý do này nên đan dược có cấp bậc càng cao, càng không dễ dàng hấp thụ như vậy, cho dù là bản thân cô ta, nếu trong tình huống bị thương nặng sử dụng Thượng Nguyên đan cũng phải tiêu tốn vài giờ đồng hồ mới có thể hấp thụ xong, nhưng người thanh niên mới 10.000 tuổi trước mắt này vậy mà chỉ mất vài nhịp thở?
Điều nói không nên lời nhất chính là đã hấp thu xong một viên Thượng Nguyên Đan nhưng dường như tình trạng vết thương của anh cũng không khá hơn là bao.



Quái dị.



Quá quái dị rồi.




“Bổn dược nữ hình như đã cứu được một tên nhóc rất đặc biệt”, cô gái lẩm bẩm một câu, tiếp đó lại nhét thêm một viên Thương Nguyên đan vào miệng Tô Minh: “Bổn dược nữ không tin, anh tiếp tục trị thương, bổn dược nữ không thiếu Thượng Nguyên đan”.



Thân là dược nữ, không phải là giàu có dồi dào sao?



Dù sao thì bản thân cô ta cũng có thể luyện chế ra Thượng Nguyên đan.



Trong trường hợp có bảo vật phong phú, muốn luyện chế bao nhiêu liền luyện chế bấy nhiêu.




Cô ta ngược lại muốn nhìn xem chàng trai quái lạ này rốt cuộc lợi hại tới mức nào? Có thể một hơi hấp thụ được bao nhiêu viên Thượng Nguyên đan?



Cô ta lúc này đã có chút hiếu kỳ và suy nghĩ tìm tòi trong đó.



Rất nhanh.



Tô Minh lại hấp thụ xong.



Quả nhiên cô gái không hề do dự mà tiếp tục nhét một viên nữa vào miệng anh.



Cứ tiếp diễn như vậy.



Sau vài giờ, dược nữ đều đã có chút ngẩn ngơ.



Bởi mười bình Thương Nguyên đan, hơn 800 viên được cất giữ trong nhẫn không gian của cô ta đều đã cạn sạch!



Bất giác đều đã cho Tô Minh uống hết.



Là khái niệm gì? Hơn 800 viên đại khái có thể cứu sống tính mạng của hàng trăm triệu ma tu trong một tòa thành trì cấp một tại Ma giới Hàn Uyên rồi.



Mà một mình Tô Minh lại xử lý hết đống đó, mấu chốt là xem ra, dường như… dường như thương tích của anh còn chưa hồi phục.



Không, không chỉ không được chữa lành.



Dược nữ cảm thấy, Tô Minh hình như còn chưa khôi phục được dù chỉ một phần mười vết thương.



Sự thực đúng là như vậy.



Thương tích của Tô Minh lúc này mới khôi phục được 1/100.



Tuy vậy nhưng anh cũng đã rất hài lòng rồi.



Đừng xem thường 1/100 này.



Có 1/100 này đã đủ để có thể vận hành kho tàng huyết mạch trong cơ thể, và kích hoạt năng lực tự chữa lành.



Khoảng cách so với hồi phục đỉnh phong cũng không còn bao xa nữa.



Mười ngày nửa tháng sau.



Tô Minh tự tin rằng trong vòng mười ngày nửa tháng dưới sự phụ trợ của cây thế giới, kiếm tâm, năng lực tự lành… toàn bộ đều có thể khôi phục tới đỉnh phong, không chỉ vậy, việc kiểm soát kho tàng huyết mạch còn được cải thiện không ít so với trước kia.
1642906962127.png

“Cảm ơn”, Tô Minh nhìn dược nữ một cái thật sâu nói: “Tôi nợ cô một mạng, trong khoảng thời gian tôi lưu lại nền văn minh Hàn Uyên sau này, bất kỳ điều gì cô muốn, thứ cô cần, tôi đều có thể thỏa mãn cho cô, cũng coi như báo đáp cô”.



Tô Minh là thực sự nghiêm túc.




Anh thực sự nợ cô ấy một mạng.



“Không cần, tiếp theo anh chỉ cần thành thực làm người thử thuốc cho bổn dược nữ là được”, dược nữ thờ ơ đáp với giọng điệu lạnh băng, không có bất kỳ cảm xúc nào: “Nhắc nhở anh một câu, người thử thuốc cho bổn dược nữ không có một vạn thì cũng đã có tám nghìn, cho đến hôm nay không ai có thể sống tiếp mà đều chết cả rồi. Do đó, anh không cần cảm thấy bản thân nợ bổn dược nữ điều gì cả, chung quy, cho dù hiện tại đã cứu lại một mạng của anh, nhưng anh cũng sẽ sớm chết thôi. Hơn nữa, cái chết của người thử thuốc có thể còn đau đớn hơn so với việc anh bị hủ thú nuốt sống”.



“Được thôi”, Tô Minh gật đầu, người thử thuốc sao? Anh không để tâm lắm.



Đối với một người vạn độc bất xâm như anh.




Bất cứ loại độc nào trên thế gian này cũng chỉ là thuốc bổ cho kho tàng huyết mạch kia mà thôi.



Tuy nhiên Tô Minh lại chăm chú nhìn đối phương một cái, có chút không nói nên lời, cô gái này tuy rằng rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối là ma đầu đứng đầu trong những ma đầu mà!



Tuy nhiên nhớ tới nơi đây là ma giới ngược lại cùng là một điều bình thường, ma giới không xuất hiện ma đầu, không lẽ lại có tiên nữ sao? Nếu đối phương thuộc loại lương thiện anh mới cảm thấy kỳ quái.



“Được rồi, đi theo bổn dược nữ”, giây tiếp theo, cô gái lại trực tiếp vươn tay, vậy mà tóm chặt lấy áo của Tô Minh, bóng dáng chợt lóe, đưa theo anh bay ở độ cao thấp, tốc độ còn rất nhanh, rõ ràng thân pháp của cô ta không tệ.



Tô Minh không phản kháng, mặc dù hiện tại anh cũng có thể bay nhưng không cần thiết, anh không muốn lãng phí thời gian, anh của hiện tại thời thời khắc khắc đều muốn hồi phục thương tích.



Không ngừng nghỉ vận hành kho tàng huyết mạch, không dám chậm trễ lấy một giây.



“Chủ nhân, không thể không nói vận may của người thực sự quá nghịch thiên, vậy mà cũng có thể sống sót!”, Huyền Võ Tiên Quy truyền âm với Tô Minh.



“Ha ha, cũng không tồi”.



“Chủ nhân, dù thế nào thì lão quy cũng vô cùng cảm kích nữ ma đầu này, là cha mẹ tái sinh mà! Chủ nhân, nếu như người không phản đối, chúng ta phải báo đáp người ta thật tốt, hay là, giúp cô ta nhất thống toàn bộ ma giới Hàn Uyên đi!”, Huyền Võ Tiên Quy nói tiếp.



“Nếu cô ấy muốn thì cũng có thể”.



Thời gian dần trôi qua.







Một hai ngày sau đó, trong hàng chục giờ đồng hồ dược nữ chỉ làm một việc- hái thuốc.



Có lẽ đã thu hoạch được vài chục loại thuốc.



Có vài lần bên cạnh dược thảo sẽ đụng phải hủ thú, còn là loại vô cùng hung hãn kia, nhưng đều bị cô ta nhẹ nhàng xử gọn.



Tô Minh cũng có một cái nhìn trực quan phán đoán đối với thực lực của dược nữ, lực chiến đấu thực tế có lẽ ở cảnh giới Tru Thần tầng bảy, so với cảnh giới còn cao hơn ba bốn tầng.



Ngoài ra trong một hai ngày này dược nữ đều không kêu Tô Minh thử thuốc.


Không phải là cô nổi lên lòng từ bi.
Mà xem ra tình trạng vết thương của Tô Minh quá nghiêm trọng, còn có cảm giác chỉ thoi thóp một hơi, cô ta sợ rằng nếu cho anh thử thuốc một lần liền chết đi, há không phải là lãng phí sao, rốt cuộc đã tiêu hao nhiều Thượng Nguyên đan như vậy mới có thể cứu được mạng sống của anh.



Trên thực tế, vết thương của Tô Minh trong một hai ngày nay hồi phục rất nhanh, đã được khoảng 15%.



Còn nhanh hơn dự kiến.




“Tuy rằng nhìn anh vẫn ốm đau bệnh tật, nhưng cũng chỉ có thể để anh thử thuốc thôi”, đến ngày thứ ba, bên cạnh một vách treo dựng đứng, gió núi rít gào, dược nữ buông Tô Minh xuống, tinh thần vừa động liền có một lò thuốc xuất hiện trước người cô ta, quét mắt nhìn anh một cái nói.



“Có thể”, Tô Minh gật đầu đáp.



Dược nữ nhìn Tô Minh một cái thật sâu, cảm thấy có chút kỳ quái đối với phản ứng của anh, suy cho cùng tất cả người thử thuốc trong quá khứ của cô ta, bất kỳ người nào cũng kinh hoàng, sợ hãi, cầu xin lòng thương xót, thậm chí run cầm cập vào lần đầu thử thuốc.



Mà Tô Minh lại rất bình tĩnh.




Không phải là giả vờ.



Là sự bĩnh tình phát ra từ trong nội tâm kia.



Kỳ quái.



Vậy cũng tốt, cô ta đỡ phải ra tay, nếu Tô Minh không ngoan ngoãn nghe lời, cô ta chuẩn bị sẽ dạy cho anh một bài học, giáo huấn tới nửa sống nửa chết, hoặc là chặt đứt tay chân gì đó, cũng có thể bức ép anh thành thực thử thuốc cho cô ta, không ngờ tới anh lại rất nghe lời.



Giây tiếp theo.



Dược nữ bắt đầu luyện thuốc.



Cô ta ngồi xếp bằng trên nền đất.



Đôi tay liên tục kết ấn pháp quyết hỏa phức tạp.



Từng ngọn lửa màu đen đỏ dập dờn, vấn vít trôi nổi thành đủ các loại hình thái, lượn lờ quanh lò thuốc.



Chẳng mấy chốc lò thuốc đã đỏ lửa.



Dược nữ thỉnh thoảng sẽ thêm một vài loại dược thảo vào đó.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua.



Lúc bắt đầu Tô Minh còn hứng thú dào dạt xem đối phương pháp luyện thuốc nhưng rất nhanh anh lại tiến vào trạng thái tiếp tục trị thương.



Trước mắt vết thương của anh đã hồi phục được khoảng 35%.



Tốc độ hồi phục càng ngày càng nhanh.



Ngày khôi phục hoàn toàn có lẽ chỉ là ngày một ngày hai.



Một tiếng sau.



“Chết tiệt!”, dược nữ đột nhiên phẫn nộ mắng một câu, lò thuốc trước mặt bỗng nhiên rung động kịch liệt, toàn bộ tinh hoa dược thảo trong đó đều bị chấn động thành bột phấn.



Gương mặt vốn tái nhợt của cô ta nay thêm vài phần khó coi.



Con ngươi màu máu âm trầm hơn rất nhiều.



Thất bại rồi.
Luyện thuốc thất bại rồi.



“Tuy tôi không am hiểu luyện thuốc nhưng luyện thuốc là một quá trình đòi hòi sự tinh tế, tâm trạng cần bình lặng, tâm tình của cô lại xao động như vậy, trong lòng dường như còn có tâm sự”, Tô Minh mở miệng nói.




“Một tên thử thuốc như anh thì hiểu cái gì!”, dược nữ nghe vậy liền buông lời chửi mắng Tô Minh, trong giọng nói như đang đè nén lửa giận, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ giết người.



Tô Minh có chút không biết nói sao, dược nữ này đúng thật là ma đầu trong ma đầu, vừa tức giận liền muốn giết người mà!



May mắn thay cô ta lại thu lại sát ý, không thực sự ra tay với anh.



Sau đó dược nữ lại lạnh lùng nói: “Một tên thử thuốc như anh đúng là có chút thú vị, anh còn hy vọng bổn dược nữ sớm ngày luyện chế thành công đan dược? Phải biết rằng, một khi thành công, anh liền phải thử thuốc, phải chịu sự giày vò sống không bằng chết”.




Tô Minh chỉ mỉm cười, anh có thể nói một câu, bất cứ loại thuốc nào đối với anh cũng đều là thuốc bổ không?



“Đi, tiếp tục thu thập dược thảo”, dược nữ suy nghĩ một chút rồi nói, vì luyện thuốc thất bại nên đã không còn dược thảo nữa, chỉ có thể hái thuốc.



Tô Minh lại đáp: “Trước cứ đợi đã, trạng thái bây giờ của cô không ổn định, cho dù thu gom được đầy đủ dược thảo cũng sẽ luyện chế thất bại mà thôi. Không bằng cô thử nói ra, vì sao tâm trạng của bản thân lại bất ổn, nóng nảy như vậy?"



“Anh thật là kỳ quái?”, nơi sâu dưới đáy mắt đỏ màu máu của dược nữ có chút kinh ngạc, tên thử thuốc này quá kỳ lạ rồi, những tên thử thuốc khác lúc nào cũng run rẩy, sợ tới choáng váng nhưng tên thử thuốc trước mắt này thì hay rồi, còn có lòng dạ lo nghĩ những chuyện khác?



Dược nữ không muốn trả lời, tính cách của cô ta vốn trầm lặng ít nói, vẫn luôn giấu kín mọi chuyện trong lòng.



Tuy nhiên, những ngày tháng bức bối này lại khiến cô ta thực sự muốn chửi bới, muốn dốc bầu tâm sự, mà tên thử thuốc trước mắt này dù sao cuối cùng cũng chỉ có con đường chết, anh chỉ là một công cụ, kể cho anh nghe cũng không có vấn đề gì, coi như tán gẫu với không khí đi.



Dược nữ hít một hơi thật sâu, giọng nói càng thêm lạnh băng: “Bổn dược nữ có một người chị gái. Giữa bổn dược nữ cùng người chị gái đó sẽ có một người phải gả cho Đà Sơn Ma. Một khi gả cho Đà Sơn Ma, nếu may mắn kết cục sẽ thảm thương không nỡ nhìn, sống không bằng chết. Do đó, tôi và người chị gái đó đều không muốn kết hôn với hắn ta. Sau đó dưới sự sắp xếp của các trưởng lão trong gia tộc, hai người chúng tôi sẽ có một trận quyết đấu sinh tử, trước mắt tôi không phải là đối thủ của chị ta, nếu muốn chuyển bại thành thắng, chỉ có một loại khả năng, đó là tôi có thể luyện chế thành công Cửu Huyết Ma Nguyên Hoàn, nó có thể trợ giúp thực lực của tôi tăng vọt lên hai cảnh giới nhỏ, thậm chí là ba thì tôi mới có thể giành được phần thắng trong trận chiến với chị gái của mình. Đáng tiếc, Cửu Huyết Ma Nguyên Hoàn không dễ luyện chế như vậy”.



Giọng nói của cô ta càng ngày càng lạnh, cuối cùng sát ý trong giọng nói đã nồng đậm tới mức gió núi xung quanh cũng đông cứng lại!







Dược nữ nói xong, trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt nhưng như phủ một tầng sương lạnh kia khẽ thoáng qua một tia chua xót.



Gia tộc không tồn tại tình thân.



Cho dù là cô ta hay chị gái, trên thực tế đều chỉ là những con cờ của gia tộc.



Đều là những con cờ để gia tộc sử dụng cho liên hôn.



Nơi có người sẽ có ân oán, có ân oán sẽ có giang hồ bởi vậy cho dù là Ma giới Hàn Uyên cũng có gì khác biệt cơ chứ?



Thế lực gia tộc rải rác khắp nơi, các phe phái mọc lên như rừng.



Dược nữ tên gọi là Tần Khả Ngọc.


Chị gái của cô ta là Tần Phong Nhan.


Nơi đây là Ma giới Hàn Uyên!



Thế giới ma tu tàn khốc không có tình cảm, trong loại môi trường này, từ ngày bắt đầu đặt chân lên con đường võ đạo, chính là giết chóc, chính là võ đạo, chính là tàn nhẫn, chính là lạnh lùng.



Từ nhỏ đến lớn cô ta và chị gái Tần Phong Nhan của mình luôn đứng trên lập trường đối đầu




Theo quan niệm của gia tộc, chỉ có cạnh tranh mới có thể tạo nên vòng tuần hoàn lành mạnh.



Hơn nữa, loại cạnh tranh này chính là loại đấu đá sinh tử kia.



Còn về việc thực sự có ai đó chết, gia tộc cũng không quan trọng.



Tuy nhà họ Tần không được tính là một thế lực đỉnh cấp nhưng một đời của bố dược nữ có vô số người con, kể cả những năm gần đây, mỗi năm cô ta vẫn như cũ có thêm vài người em trai và em gái nữa.



Tại Ma giới Hàn Uyên, mỗi một thế lực cơ hồ đều khuyến khích gia tộc của họ sinh thêm con, và lý do cũng rất đơn giản- Ma giới Hàn Uyên quá tàn khốc, tỷ lệ tử vong cao đến dọa người, cần phải bổ sung dòng dõi không ngừng.




Xét cho cùng, từ khi bắt đầu con đường võ đạo sau khi được sinh ra không lâu chờ đợi cô ta chính là cạnh tranh tàn ác vô nhân đạo, một đường này có thể sống sót trưởng thành không phải dừng ở tỷ lệ lọc bỏ 1/10.000 nữa.



Giống như bản thân dược nữ, trong ký ức của cô ta một đường chém giết đến ngày hôm nay đã có không dưới mười ngàn người trong gia tộc chết dưới tay mình rồi.



Con số này đã được coi là ít, rốt cuộc, sau đó cô ta thức tỉnh thiên phú luyện dược sư, địa vị được đề bạt tương đối nhanh, bớt đi không ít những tranh đấu sinh tử trong gia tộc.



Theo thống kê, tỷ lệ tử vong tại Ma giới Hàn Uyên hầu như có thể lên tới gần 99,3%. Cũng chính là nói, trong số 1000 người, có thể sống sót tới cuối cùng chỉ có khoảng bảy người.



Kết quả mà tỷ lệ tử vong đáng sợ này dẫn tới chính là, nếu một thế lực không khích lệ người trong gia tộc sinh ra, dưỡng dục con cái thế hệ sau vậy thì thế lực đó sớm muộn cũng sẽ bị xóa sổ, và sau đó, dần dần sợ rằng Ma giới Hàn Uyên cũng sẽ diệt vong mà thôi.



Vì vậy có một câu hỏi được đặt ra là nếu tỷ lệ tử vong đã cao như vậy, tại sao lại không nghĩ phương pháp giảm thấp tỷ lệ tử vong xuống?



Ha ha…



Nghĩ muốn giảm bớt liền có thể giảm bớt sao?



Nơi đây là Ma giới Hàn Uyên, linh khí trong không khí không phải là tiên nguyên, mà là ma nguyên. Sát khí cùng hơi thở sát đạo đã nồng đậm tới cực điểm gần như hóa thành thế lỏng dường như thời thời khắc khắc lấp đầy lỗ mũi.



Trong môi trường như vậy, từ khi sinh ra chỉ có thể tu ma, bạn muốn tu luyện thứ khác cũng tu luyện không nổi.



Ma tu có thể làm gì khác ngoài chém chém giết giết đây?



Điều may mắn nhất của dược nữ chính là bản thân cô ta là một luyện dược sư, không chỉ có thể luyện chế ra tĩnh tâm đan, đảm bảo bản thân không lạc đường mà giữ vững lý trí, còn có thể luyện chế một vài loại thanh linh hoàn, do đó, không cần phải lo lắng ma triều sẽ ập tới, cái gọi là ma triều chính là mỗi lần đột phá sẽ phải trải qua kiếp nạn sinh tử.



Thời điểm ma triều giáng xuống về cơ bản đều vào lúc đột phá, phần lớn ma tu cho dù vốn dĩ vẫn còn sót lại một vài tia lý trí nhưng lúc này đều sẽ mất đi khống chế, nhẹ thì rơi vào chém giết, họ giết chết tất cả những sinh linh có thể nhìn thấy xung quanh, nặng thì hoàn toàn trầm luân, triệt để đánh mất ý thức.



Do đó, căn bản không thể giảm tỷ lệ tử vong xuống, các thế lực bị bức bách tới bất lực, vì việc kế thừa quyền lực gia tộc, chỉ có thể khiến người trong tộc sinh thêm nhiều con cái.



Trên thực tế, dược nữ không hề bài xích đối với việc kết hôn sinh con thông thường, tuy nhiên, trong môi trường đặc biệt như Ma giới Hàn Uyên, căn bản không có chuyện kết hôn sinh con bình thường đó! Phải biết rằng, với đẳng cấp thực lực như dược nữ, cô ta có thể sống hơn một tỷ hoặc thậm chí hàng tỷ năm, tuổi thọ cực dài, không lẽ muốn cô ta sau khi gả cho Đà Sơn Ma một tỷ năm tới hàng tỷ năm nhưng một ngày cũng không ngừng nghỉ mà liên tục sinh con sao? Sinh ra vô số đứa trẻ? Nghĩ tới thôi đã tê dại da đầu! Cự tuyệt? Trừ khi thực lực của cô ta vượt qua được Đà Sơn Ma, nhưng thực tế là sức mạnh của cô ta dù tăng thêm gấp mười lần cũng không bằng hắn ta!



Huống hồ danh tiếng của Đà Sơn Ma cũng khiến người ta phải rùng mình khiếp sợ.



Trong Ma giới Hàn Uyên vốn đã tàn khốc tới cực điểm, người người đều là ma, nhưng ma cũng phân chia thành loại khủng bộ và càng khủng bố, Đà Ma Sơn chính là thuộc hàng ngũ càng khủng bố kia.



Hắn nổi tiếng điên rồ.



Đà Ma Sơn yêu thích uống máu người.



Vào mỗi sáng sớm hắn đều phải uống no một cốc máu người, chiếc cốc này không phải là loại nhỏ bé gì, mà có thể chứa đựng máu tươi vắt kiệt toàn thân của vài người thậm chí là vài chục người.



Hứng thú giết chóc của Đà Sơn Ma cực lớn, vì có thể duy trì việc mỗi ngày đều có ma tu để chém giết, hắn ta đã đặc biệt xây dựng lên một sân giết hại, mỗi ngày đều sẽ phái người bắt giữ ít nhất hàng trăm ma tu để thỏa mãn cho sở thích thú tính này của mình.



Theo góc nhìn của dược nữ, Đà Sơn Ma đã không phải là ma nữa, quả thực hắn chính là một tên điên.



Gả cho một kẻ như vậy? Cô ta thà chết còn hơn.



Đà Ma Sơn đã khủng bố như vậy, nếu chị gái Tần Phong Nhan gả qua đó, kết quả có thể tưởng tượng được.



Nhưng dược nữ cũng không thể quan tâm được nhiều như vậy.

1642906993989.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom