Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1931-1935

Càng nhìn càng kinh ngạc.



Càng nhìn thì sát ý với Tô Minh càng lớn.



Lần đầu tiên Nhiếp Thanh Cầm hận nỗi không thể giết thật nhanh một người. Bởi vì Tô Minh cho bà ta nỗi uy hiếp quá lớn.



Nhưng bà ta vô cùng thông minh. Bà ta nhìn ra Tô Minh rất cưng chiều Tô Ly.



Bà ta biết Tô Ly vô cùng quan trọng đối với Tô Minh. Vì vậy, chỉ cần bắt được Tô Ly thì Tô Minh sẽ theo kiểu ‘ném chuột sợ vỡ bình’.



Chỉ cần dùng một số thủ đoạn hạ lưu mà giết chết được một người thì Nhiếp Thanh Cầm thấy cũng bình thường. Đây là điểm đáng sợ nhất, đó là chỉ cần nhìn kết quả.



Hơn nữa, sự sắp xếp của bà ta đủ chu đáo rồi. Có thể nói chỉ thiếu một chút thôi.



“Mẫu hậu của cô đúng là khiến người khác thấy ớn”, Tô Minh thấp giọng nói với Phong Vũ Vân ở bên cạnh. Đây là những lời thật lòng của anh, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Phong Vũ Vân lại sợ Nhiếp Thanh Cầm đến thế. Sau đó anh lại nói: “Chắc là lần trước đến nhà họ Tô ở Chiến Uyên, tôi đã vạch trần bà ta, bà ta muốn đối phó với tôi nên sau khi điều tra về tôi, bà ta đã tìm đến Tùy Y Nhân”.



Đây là phán đoán của Tô Minh.



Hơn nữa anh có thể chắc chắn, suy đoán này của mình rất chuẩn xác.



Trong thời gian ngắn mà điều tra được rõ ràng như vậy, hơn nữa tầm nhìn chuẩn xác đặt cược vào Tùy Y Nhân, Nhiếp Thanh Cầm đúng là không đơn giản.



Tùy Y Nhân là người mà Tô Minh vô cùng, vô cùng muốn giết chết nhưng cậu ta lại chạy được.



Tùy Y Nhân cũng là người mà thiên nữ Tạo Hóa khen có thiên phú kiếm đạo.



Nắm được điểm này của Tùy Y Nhân, chứng tỏ Nhiếp Thanh Cầm rất có mắt nhìn người.



“Từ lúc tìm được Tùy Y Nhân đến hôm nay chắc cũng không mất nhiều ngày chăng? Không ngờ Tùy Y Nhân bị bà ta nuôi đến bước này”, Tô Minh thầm nghĩ, tận sâu đáy lòng là vẻ kinh ngạc và chấn động.



Tính ra cũng không bao nhiêu ngày nhưng Tùy Y Nhân hôm nay mạnh hơn chục lần so với Tùy Y Nhân ngày đó?



Cảnh giới của Tùy Y Nhân hiện giờ đã ở cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị, kiếm ý đã đạt được thất đoạn thật sự.



Hơn nữa, ban nãy Tùy Y Nhân đánh lén mình, thật sự đến gần mình mà mình không biết. Đúng là đáng sợ.



“Bổn hậu rất hy vọng cậu đến”, Nhiếp Thanh Cầm nhìn Tô Minh, nói, sau đó biến mất trong không gian.



Tô Minh rơi vào trạng thái trầm ngâm tạm thời.



Một hồi lâu…



“Phong Vũ Vân! Để tôi thử xem có thể giải độc trong cơ thể cô không?”, Tô Minh nói rồi nắm chặt tay nhỏ của Phong Vũ Vân.



Phong Vũ Vân cũng ngoan ngoãn làm theo.



Lúc nắm chặt tay cô ta, Tô Minh truyền chân khí hỗn độn của mình vào trong cơ thể cô ta.



Anh dò tìm rất kỹ lưỡng.



Từng phút từng giây trôi đi, tầm một lát sau thì đột nhiên…



“Chết tiệt!”, Tô Minh buông mạnh tay ra, đôi mắt không ngừng run rẩy.



Tận sâu đáy lòng là sát ý lạnh lùng và không kiêng kị.


Đồng thời có thể thấy rõ sắc mặt Tô Minh tái nhợt, còn có chút vui mừng. “Tô Minh! Sao thế?”, Phong Vũ Vân có chút không hiểu, cũng có chút căng thẳng.



“Cũng may là tôi thận trọng, nếu không thì phiền phức rồi”, Tô Minh nói tiếp: “Phong Vũ Vân! Nọc độc trong người cô là Nhiếp Thanh Cầm hạ độc”.



Là sao? Phong Vũ Vân không hiểu ý Tô Minh nói.



“Độc trong cơ thể cô rất quái dị, chắc là loại bên ngoài. Một khi kích hoạt nó thì có thể mất mạng trong vòng mười ngày. Hơn nữa đây là loại độc có khả năng phân chia rất đáng sợ, vật thể trung gian là chân khí”, Tô Minh thản nhiên nói, giọng nói có chút tán thưởng: “Nói một cách dễ hiểu, nhất định Nhiếp Thanh Cầm điều tra được tôi có y thuật thần kỳ nên bà ta biết, kể cả tôi không giải quyết được loại độc này thì tôi vẫn thử. Và phép thử của tôi chính là…”.



“Chính là giả chết”.



Ban nãy lúc chân khí của anh đi vào cơ thể của Phong Vũ Vân, lúc bắt đầu thì rất dễ dàng và nhẹ nhàng.



Nhưng đột nhiên, độc phân chia, chuyển hóa, bắt đầu ăn mòn chân khí, xảy ra vô cùng đột ngột.



Hơn nữa, năng lực ăn mòn của độc thứ hai vô cùng khủng khiếp. Kể cả chân khí của Tô Minh là chân khí hỗn độn đẳng cấp, được tu luyện bởi luyện khí công pháp của ‘Thái Huyền Kinh’ nhưng vẫn không đỡ lại được.







Dường như là trong chớp mắt, độc thứ hai chuyển hóa và phân chia định nhập ma vào cơ thể Tô Minh.



Trong lúc vô cùng nguy hiểm, vẫn may là Tô Minh có sự chuẩn bị trước, kho tàng huyết mạch phòng bị canh giữ cửa ra vào của chân khí hỗn độn, cứ như thần giữ cửa, trấn áp loại độc đó và ngăn cản không cho nó vào trong.



Nhưng nếu ban nãy mà sơ suất để loại độc này vào cơ thể thì đúng là nguy hiểm.



Lúc đó, Tô Minh sẽ dùng kho tàng huyết mạch trấn áp nó nhưng có thể sẽ phải trả giá, ít nhiều cũng khiến căn cơ bị thương.



Thậm chí, chỉ cần loại độc thứ hai vào cơ thể anh, không khéo Nhiếp Thanh Cầm sẽ có được kho tàng huyết mạch, hạt giống Hỗn Độn và cầu Thương Khung trong cơ thể mình ngay lập tức.



Cũng may!



Cũng may là anh rất cẩn thận!



“Tô Minh! Nhiếp Thanh Cầm quả thật rất đáng sợ, có thể coi là kẻ địch độc ác nhất hiện giờ của anh đấy”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở.



Tô Minh không lên tiếng mà chỉ gật đầu.



“Điểm đáng sợ của Nhiếp Thanh Cầm chính là tính toán không chút sơ hở. Cộng với bà ta bất chấp tất cả thủ đoạn, vì vậy dựa vào tính cách và những thông tin bà ta có được thì chắc chắn sẽ biết được sự tồn tại của bổn thiên nữ, càng biết được thực lực của tôi. Như vậy mà bà ta vẫn dám để anh đến Thái Nhất thần quốc, rõ ràng là bà ta có cách đối phó với bổn thiên nữ hoặc là khiến bổn thiên nữ không thể ra tay. Còn nữa, học viện Hỗn Độn đã nói, lão tiền bối không đối phó với anh, nhưng bà ta vẫn ngang nhiên làm thế, đúng là kỳ lạ”.



Nghĩ nhiều cũng vô dụng.



Tạm thời cứ tiếp tục nâng cao thực lực đã.



Nâng cao thế nào đây?



Quét sạch nhà họ Nguyên, sau đó là thu hoạch và chỉnh sửa lại, chẳng phải thế sao?



Thời gian dần trôi, màn đêm buông xuống.



Tô Minh ở lại nhà họ Nguyên, anh ở trong một tòa nhà mới.



Anh đang chỉnh sửa lại mọi thứ thì Phong Vũ Vân và Tô Ly cũng vào bên trong tòa nhà đó, ở phòng kế bên, chỉ cách bức tường. Cũng không còn cách nào khác, đây cũng là vì an toàn tuyệt đối của hai cô gái.



Tô Minh không dám có sơ suất gì đối với Nhiếp Thanh Cầm.


“Tổng cộng có 72 tinh mạch hỗn độn”. Gọi là tinh mạch hỗn độn chính là mạch quặng của tinh thể Hỗn Độn.



Trong tinh thể Hỗn Độn chứa lượng lớn linh khí, còn nhiều hơn linh thạch cực phẩm. Hơn nữa trong linh khí còn có dòng khí hỗn độn.



72 tinh mạch hỗn độn là thu hoạch vô cùng đáng sợ.



Nhưng Tô Minh không coi trọng tinh mạch hỗn độn này.



“900 Linh Bảo Hỗn Độn, 125 Chí Bảo Hỗn Độn”.



Cũng được!



Cộng với kiếm có được từ chỗ Chu Tàng Kiếm.



Tô Minh đúng là giàu sụ rồi!



Tiếc là bia Huyền Diệu đã tăng đến cực hạn rồi, trừ khi thay thế binh khí vĩnh hằng duy nhất trấn áp được dòng khí văn minh. Nếu không, kể cả hiện giờ Tô Minh có nhiều Chí Bảo Hỗn Độn hay Linh Bảo Hỗn Độn có thể nuôi dưỡng bia Huyền Diệu thì bia Huyền Diệu cũng không hấp thụ được. Bởi bia Huyền Diệu đã ‘ăn no’, đến cực hạn rồi.



Chỉ sau khi trở thành binh khí vĩnh hằng thì nó mới có thể tiếp tục nâng cao và nuốt trọn.



Xem ra thay thế binh khí vĩnh hằng là điều tất nhiên. Chỉ có điều, rốt cuộc binh khí đó ở đâu, anh nhất định phải đi tìm.



“Hỏa chủng, một hỏa chủng Bỉ Ngạn hỏa, mười ba hỏa chủng bán bộ Bỉ Ngạn”.



“Đá khắc 700 viên”.



Sau đó Tô Minh tìm được những thứ mà Tô Minh muốn.



Nhất thời, tim anh như đập loạn nhịp.



“Xem ra Thái U Hỏa cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm có thể trở thành Bỉ Ngạn hỏa rồi”, Tô Minh thầm nghĩ, sau đó không do dự gì mà bắt đầu thôi thúc Thái U Hỏa đi nuốt trọn viên hỏa chủng Bỉ Ngạn hỏa và mười ba hỏa chủng bán bộ Bỉ Ngạn hỏa.



Thông thường mà nói, nếu lửa ở cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm muốn nuốt trọn Bỉ Ngạn hỏa cao hơn thì đúng là nằm mơ.



Nhưng có kho tàng huyết mạch thì rất dễ dàng. Kho tàng huyết mạch có thể trấn áp được hai loại kia.



“Một khi Thái U Hỏa trở thành Bỉ Ngạn hỏa thì sẽ có niềm vui mới chăng?”, Tô Minh có chút mong đợi.



Nói ra thì anh cũng mấy lần có được Bỉ Ngạn hỏa rồi.



Thông thường mà nói, không phải luyện hóa nó mà là khống chế nó.



Hai loại kết hợp tấn công, không cần nghĩ Tô Minh cũng biết uy lực của nó khủng khiếp đến mức nào.



Vì vậy anh mới muốn nâng cấp Thái U Hỏa thành Bỉ Ngạn hỏa. Bởi vì chỉ khi đạt được cấp bậc Bỉ Ngạn hỏa thì hồn kỹ mới hoàn chỉnh, mới có thể tu luyện được.



Hiện giờ, gần ngay trước mặt rồi, Tô Minh có chút kích động. Đồng thời, anh có niềm tin hơn về chuyến đi đến Thái Nhất thần quốc.



Thái U Hỏa bắt đầu nuốt trọn hỏa chủng.



Còn Tô Minh bắt đầu kiểm tra hơn 700 viên đá khắc kia.



Nói thật thì còn ít hơn tưởng tượng của anh. Anh tưởng rằng, với thế lực của nhà họ Nguyên thì ít nhất cũng phải cất giữ hàng ngàn đến mấy ngàn viên nhưng chỉ có hơn 700 mà thôi.
1638965504202.png

Niềm vui quá lớn khiến tim anh như ngừng đập.



Wao!



Đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao?



“Nhà họ Nguyên không phải là giỏi nhất ở việc đề ra quy luật không gian cơ bản sao?”, Tô Minh cười, vui mừng quá mức.



Trên thực tế anh đã đoán đúng.



Căn cơ và pháp tắc tu luyện của nhà họ Nguyên chính là đạo không gian.







“Nếu như nuốt trọn toàn bộ 49 viên đá khắc không gian thì ít nhất mình cũng nắm bắt được quy luật không gian thất đoạn, không chừng còn đạt đến thất đoạn trung phẩm thậm chí là thượng phẩm nữa”, Tô Minh lẩm bẩm.



Anh không do dự gì, một giây sau bắt đầu điên cuồng nuốt trọn.



Kho tàng huyết mạch là nguồn nuốt trọn. Đúng là ‘ức hiếp’ một cách quá đáng. Nuốt trọn đá khắc không gian cứ như trò đùa vậy. Nếu để Nguyên Chấp đã chết và những thái thượng trưởng lão của nhà họ Nguyên nhìn thấy thì khéo sẽ từ dưới đất bò lên khóc lóc thảm thiết mất.



Lúc còn sống họ là cấp bậc Đại Đế trung vị cũng muốn nuốt trọn một viên đá khắc không gian mà còn khó như lên trời, tiêu tốn biết bao tài nguyên võ đạo và thời gian, thậm chí còn phải mạo hiểm.



Nuốt trọn đá khắc không gian thật sự không dễ dàng.



Nếu dễ thì họ đã nuốt trọn bao nhiêu đá khắc không gian từ lâu rồi.



Nhưng Tô Minh lại dùng kho tàng huyết mạch nuốt trọn dễ dàng thế.



Đến thiên nữ Tạo Hóa cũng không kìm nổi mà than thở kho tàng huyết mạch như đang ‘gian lận’.



Ba ngày sau, Tô Minh đang tu luyện thì đột nhiên mở mắt ra.



“Phù!”, anh thở dài một hơi, sau đó cười với nụ cười rạng rỡ.



Anh đã luyện hóa được tất cả đá khắc không gian.



Lúc này đã nắm bắt được quy luật không gian thất đoạn thượng phẩm.



Nếu so với trước kia thì đạo không gian còn đáng sợ hơn gấp chục lần.



“Chỉ riêng đạo không gian thì mình đã có thể tranh đấu với các tu giả võ đạo ở cấp bậc Đại Đế thượng năm chuyển thậm chí tám chuyển rồi chăng?”



Đây không phải là chém gió!



Lúc này Phong Vũ Vân cũng đờ người ra.



“Ừm!”, Tô Minh gật đầu nói một từ.



Tô Minh vốn không định đưa Tô Ly đi cùng, bởi vì quá nguy hiểm.



Nhưng đối thủ là Nhiếp Thanh Cầm. Anh không dám để Tô Ly ở lại, nếu không thì sắp xếp cho Tô Ly ở đâu được?



Ngộ nhỡ sai sót mà để Nhiếp Thanh Cầm biết được bắt Tô Ly đi thì toi luôn.



Vì vậy Tô Minh vẫn quyết định đưa Tô Ly đi theo mình là an toàn nhất.



“Tô Minh! Anh thật sự nắm chắc sao?”, Phong Vũ Vân nhìn chằm chằm vào Tô Minh, hỏi.



“Ừm!”, ánh mắt Tô Minh vô cùng bình tĩnh.



Rất nhanh, Tô Minh, Tô Ly và Phong Vũ Vân ngồi lên tàu con thoi tác chiến của Thái Nhất thần quốc đi về phía Thái Nhất thần quốc.


Từ nhà họ Nguyên đến Thái Nhất thần quốc cũng phải mất mấy ngày. Tô Minh vào cung điện của tàu con thoi tác chiến là bắt đầu tu luyện, lĩnh ngộ dần ‘Thái U Nhiếp Hồn’. Phong Vũ Vân và Tô Ly thì căng thẳng, không có tâm trạng tu luyện, chỉ ngồi nói chuyện với nhau.



Thời gian từng giây từng phút trôi đi.



Hai ngày sau…



“Chuyện gì vậy? Tại sao lại có sát khí nặng như vậy? Sao tàu lại chuyển hướng thế? Chúng ta đang đi đâu đây?”, Tô Minh mở mắt ra, không nói gì, ánh mắt và sắc mặt thần bí. Trong lúc Tô Minh mở mắt ra thì Phong Vũ Vân và Tô Ly đang uống trà trong cung điện cũng mở mắt ra, sắc mặt biến đổi, đứng dậy hét lớn, trong giọng nói đều là vẻ kinh hãi và khó hiểu, có cả sự phẫn nộ.



Hóa ra… Tàu con thoi tác chiến trong hai ngày này cứ trôi bồng bềnh trong hư không vô tận, căn bản không đến Thái Nhất thần quốc.



“Cô chủ! Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Rốt cuộc chúng ta đi đâu đây? Phía trưởng lão ở tàu con thoi tác chiến nói là chúng ta bị hút bởi sức hút khủng khiếp, tàu của chúng ta không khống chế được mà cứ đi xuống dưới, căn bản không thoát được”, Tiểu Mạt cũng ở trong cung điện như sắp khóc, khuôn mặt xinh đẹp đã nhuốm lệ.



Toàn thân Tô Ly run rẩy, có chút hoảng loạn và sợ hãi.



“Chết tiệt!”, Phong Vũ Vân thầm mắng một câu, vừa định đi ra bên ngoài tàu con thoi tác chiến.



Đúng lúc này, Tô Minh đột nhiên đứng lên, thoắt cái đã đứng trước mặt Phong Vũ Vân, ngăn cô ta lại, nói: “Vũ Vân! Khó trách cô không đấu lại được mẹ kế của cô. Đầu óc cô thua kém bà ta nhiều”.



Tô Minh nói mà có chút bất lực.



“Tô Minh! Anh!”, Phong Vũ Vân định nói gì đó thì Tô Minh quay đầu lại nhìn Tiểu Mạt ở bên cạnh, nói: “Tôi rất hiếu kỳ, cô Tiểu Mạt bị Nhiếp Thanh Cầm mua chuộc từ lúc nào vậy? Rốt cuộc bà ta hứa hẹn với cô điều kiện gì để cô phản bội Phong Vũ Vân thế? Ngoài ra, cô Tiểu Mạt còn ít tuổi mà khả năng diễn xuất lại tốt như vậy. Cứ khóc lóc sụt sùi đáng thương như thật. Nói thật lòng, nếu cô diễn xuất ở trái đất thì cô nổi tiếng từ lâu rồi”.



Thân người Tiểu Mạt run rẩy, sắc mặt biến đổi nhưng cũng chỉ lúc đó thôi.



Phải nói là tâm lý cô ta khá vững.



“Tiểu Mạt?”, con ngươi của Phong Vũ Vân như sắp bay ra ngoài, theo bản năng quay đầu nhìn Tiểu Mạt ở bên cạnh.



“Công chúa! Tôi không có!”, Tiểu Mạt lại khóc lóc minh oan, dáng vẻ vô cùng đáng thương, cắn môi phủ nhận.



“Không có sắp xếp của cô thì cô nghĩ trưởng lão của tàu con thoi tác chiến dám tùy ý đổi hướng của tàu không? Trên tàu này chỉ có Phong Vũ Vân mới có thể ra lệnh cho trưởng lão đó. Còn cô, chính là người phát ngôn của Phong Vũ Vân. Lời của cô cũng đại diện cho lời của Phong Vũ Vân, đúng không cô Tiểu Mạt”, Tô Minh cười nói.



Mắt Phong Vũ Vân sáng lên.



“Hiện giờ tàu con thoi tác chiến sắp hạ xuống vị trí Huyền Vu, đúng không?”, Tô Minh lại nói.



Lời nói vừa dứt thì sắc mặt Tiểu Mạt run rẩy.



Sao Tô Minh biết được?



“Nhiếp Thanh Cầm tìm đến tộc Minh để làm đồng minh đối phó với tôi. Nước cờ này rất hay nhưng tộc Minh cũng không phải kẻ ngốc. Nếu như không nắm chắc thì chắc chắn không muốn đứng ra liều mạng với tôi, cùng lắm là phái cường giả đến Thái Nhất thần quốc cùng với Nhiếp Thanh Cầm ra tay đối phó với tôi. Dù sao thì cũng phải cố gắng giết tôi, ngộ nhỡ đến lúc không giết được thì hai bên cùng thiệt, vậy chẳng phải khiến Nhiếp Thanh Cầm được hưởng lợi sao?”, Tô Minh sờ lên mũi, nói: “Trừ khi tộc Minh nắm chắc là sẽ giết được tôi. Như vậy, khi giết được tôi trước, họ có thể nuốt trọn Ma La Kiếm và các chí bảo trong tay tôi”.
1638965532453.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom