• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-250

Chương 250





Chương 250: Sam Sam đến muộn, chân tướng năm đó







Lúc Đường Thi quay người, đúng lúc gặp phải bạn của Tô Kỳ, chính là cái người mà Tô Kỳ hay nhắc đến là Tiêu Lý.



Bên cạnh anh ta có một người phụ nữ mặt mày xinh đẹp, nhìn thấy Đường Thị, cũng cười với cô: “Nghe danh đã lâu.”



“Xin chào xin chào.” Tiêu Lý giảo miệng với Tô Kỳ: “Ô, vạn sự như ý nha cậu chủ Tô, sao hẹn được nữ thần làm bạn gái đi cùng anh vậy?”



“Miệng chó không mọc được ngà voi” Tô Kỳ cười mà vỗ nhẹ vào vai anh ta một cái: “Một lát hậu đài gặp, đúng lúc có D.J mà tôi thích.”



“Chắc ư” Tiêu Lý sờ cảm, đôi mắt phượng hí lại, tâm trạng bình đạm lóe qua mắt của anh ta, kinh ngạc hơn người Bọn họ chào nhau ở đây, phía sau cũng có người bu lại Bạc Dạ không ngừng làm phỏng vấn.



“Hôm nay cậu chủ Bạc Dạ cũng đến đây? Tại sao chỉ đến một mình? Nghe nói anh lúc trước là có người đi cùng mà, lần này sao không có người đi cùng vậy?”



Tô Phi Phi? Bạc Dạ nghĩ một hồi: “Bởi vì lần này trong danh sách khách mời có bạn cũ, cho nên đến đây xem thử” Phóng viên nhạy bén ngửi được mùi của tin tức, lại lần lượt nổi cơn: “Xin hỏi người bạn cũ này là ai?” “Người có quan hệ tốt với cậu chủ Bạc Dạ như vậy, tại sao lúc trước chưa từng được nghe nói qua?”



“Không lẽ là bên nhà tổ chức nhà họ Tùng. sao?” Lần này Bạc Dạ không còn trả lời, cho đám phóng viên ăn bơ, vừa quay đầu nhìn thấy Diệp Kinh Đường đang cười và ôm một người phụ nữ bước đến, lại một lần nữa bao vây Diệp Kinh Đường, trong miệng mỗi người đều gọi tổng giám đốc Diệp tổng giám đốc Diệp, cái micro đưa cực dài, diện mạo đó đúng là liều mạng thật.



“Đám phóng viên này cũng quá liều rồi” Ông Vương đứng một bên nhìn và bùi ngùi “Đây là nhà cô sao?” Phương Phương nói: “Đúng vậy, đám chó săn nhà tôi còn leo qua bức tường cao hơn đầu nữa, cũng chỉ vì để chụp người nổi tiếng nào đó lăng nhăng, kết quả vẫn chưa kịp ra thông báo, đã bị người nổi tiếng tốn nhiều tiền để mua lại nó”



Xem ra tuy rằng nghề chó sắn này tuy là mệt, nhưng xét đến cùng cũng kiếm được rất nhiều tiền, nắm được điểm yếu của người ta trong tay mình, cho nên luôn là người ra giá.



Đường Thi đi qua lại trong đám đông, tìm kiếm bóng dáng của Tùng Sam, lần này đến, mọi người trong phòng làm việc còn ôm hy vọng có thể tìm được anh ta, sẵn tiện hỏi anh ta tại sao.



không đến làm việc, ở nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Nhưng đáng tiếc, không nhìn thấy được khuôn mặt tựa như Đường Dịch trong đám đông.



Đường Thi cảm thấy bản thân đến lúc phải tỉnh lại, Tùng Sam là Tùng Sam, không phải anh trai của bất cứ ai.



Tô Kỳ bận rộn với việc bàn chuyện làm ăn với Tiêu Lý, thời gian đã đến, từng người D.J đều thay phiên nhau lên, mỗi người có thời gian một tiếng để solo, trong giai đoạn cuối cùng còn có thời gian cho tất cả khách mời cùng B2B. Vừa lên biểu diễn, ngay lúc nhạc điện tử được phát ra, tất cả mọi người đều hight đến cực độ, bắt đầu lắc lư theo nhạc.



Đường Thi mang đôi giày cao gót có chút mệt, nói với Tô Kỳ một tiếng rồi ra ngoài ngắm cảnh biển, màn trời dần tối lại, bây giờ là mùa đông lạnh, cho nên trời rất nhanh đã tối, bây giờ ở bên ngoài là một màn tối đen, chỉ có ngọn hải đăng lâu lâu chiếu qua và đèn trên boong tàu còn sáng, còn lại đều là một màn đêm mù mịt.



Gió biến mang theo mùi vị hơi mặn thối qua, thổi qua tóc mai bên tai cô, Đường Thi nhìn biển đêm ở phía dưới, nghĩ đến ban ngày nó đẹp tĩnh lặng như vậy, nhưng đến ban đêm nó lại như một con có cái miệng lớn đầy máu, nuốt hết mọi thứ.










Trong lúc này cô lại cảm thấy sự nhỏ nhoi của con người, màn hải dương có nhìn cũng nhìn không hết thật sự là quá lớn, mà cô chỉ là một thứ gì đó nhỏ nhoi đối với biển cả, cho dù có một ngày nào đó biến mất, cũng sẽ không có bất kì ai phát hiện.



Cô rơi vào sự trầm tư, đến khi ở phía sau có người gọi cô: “Đường Thi” Khi quay người nhìn, nhìn ngay vào con mắt đen của Bạc Dạ, thời gian trong chốc lát như bị ấn nút dừng lại, ánh sáng của ngọn hải đăng kia in trên chân mắt của anh như ngọn lửa ngôi sao, mỏng manh nhưng sáng chói, Đường Thi lui về sau một bước, eo của cô dựa vào lang can. Cô không muốn tiếp xúc riêng với Bạc Dạ.



Bạc Dạ suy nghĩ nên làm sao mở miệng nói với Đường Thi, anh nói: “Tôi, liên quan đến năm năm trước… tôi bây giờ…”



Đường Thi vừa nghe được năm năm trước ba chữ này, như bị đả kích: “Im miệng! Cô vẫn chưa muốn nói chuyện với anh! Chuyện của năm năm trước, anh một chút cũng không có tư cách nhắc đến!



“Tôi biết, bây giờ lại đi điều tra đã trễ rồi, nhưng Đường Thị, tôi thật lòng…” Lúc đầu anh khẳng định là Đường Thi làm, là vì anh tận mắt nhìn thấy Đường Thỉ ra tay với An Mật, cái cảnh này căn bản không thế giải thích, vì vậy đã tạo nên sự khẳng định của Bạc Dạ. Nhưng bây giờ có một vài điều khác với lúc trước, anh muốn tra lại từ đầu…



“Anh bây giờ qua đây nói với tôi là tôi vô tội, anh cảm thấy, có ích sao?” Cơ thể yếu ớt của Đường Thi dựa vào lan can: “Năm năm tù tôi cũng đã ngồi rồi, Bạc Dạ, anh lấy cái gì trả tôi?” “Tôi.



Là anh nợ cô, đã không trả hết nỗi.



Nếu như có thể tìm một lời giải thích hợp lí, giải thích cảnh anh nhìn thấy lúc đó, thì mọi chuyện có thế quay về được không? “Tôi biết, cho dù đã trễ, nhưng có một vài chân tướng thuộc về em, tôi nhất định phải điều tra ra…”



“Anh nói những lời hay này đúng là khiến người ta cảm thấy buồn cười mà” Mặt Đường Thi lãnh đạm: “Chân tướng, tôi không để tâm nữa.



Bạc Dạ, đừng tốn công sức nữa, cho dù anh chứng minh được tôi là trong sạch, tôi cũng sẽ không vì thế mà cảm kích anh, đừng tốn công nữa” Thì ra bị người ta hiểu lầm là loại cảm giác này… Cổ họng Bạc Dạ khó chịu, phải giải thích làm sao, anh vốn không phải muốn thu hút sự chú ý của cô?



Anh chỉ muốn… Muốn cứu vấn lại quan hệ đã đi đến bờ vực thẳm của bọn họ Lúc này có một giọng nói kiên định vang đến: “Đường Thi!”



Đường Thi ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Kỳ từ cửa thoát hiểm khác đi đến, đúng ngay bên của Bạc Dạ, trên tay anh còn cầm áo khoác của cô: “Khí hậu buổi tối giảm xuống rồi, đừng để cảm lạnh.”



Đường Thi nhìn anh ta mà cười cảm kích, sự xuất hiện của Tô Kỳ đúng lúc hóa giải sự khó xử của lần tiếp xúc riêng giữa cô và Bạc Dạ, vừa định tiến về phía trước, phía sau vang lại âm thanh gấy vỡ nhỏ.



Cái tiếng này thật sự quá nhỏ, nhưng do quá đột ngột, nên Đường Thi đã nhìn về sau một cái, một giây sau, cô vốn định dựa vào cái lang can đó thì bỗng nhiên lan can gẫy ra.



“Đường Thị!” Hai người đàn ông gần như là đồng thời hét lên, cả người Đường Thi mất cân bằng mà ngã về sau. Lan can gẫy rồi, phía sau là đại dương mênh mông rộng lớn! Lúc này Bạc Dạ nhanh chóng chạy về phía trước, anh đưa tay cho Đường Thị, mà cái cảnh này, lại hình như khiến anh ngộ ra cái gì vậy, sau đó là điện quang hỏa thạch lóe qua trong đầu, là năm năm trước anh tận mắt chứng kiến, cái gọi là cảnh “Đường Thi đẩy An Mật” Anh đưa tay ra, cũng như Đường Thi năm năm trước đưa tay ra.



Mắt của Bạc Dạ nheo lại, thời gian quay sai, cảnh cũ lập lại, máu chảy ngược về, toàn thân nguội lạnh! Cho nên Đường Thi năm năm trước, không phải ra tay với An Mật, mà là An Mật đã ngã về sau, cô là người muốn đưa tay kéo cô ấy lại?



Tại sao lúc đó cô không giải thích! Không, cô đã giải thích rồi, cô nói không phải mình đẩy, nhưng anh không tin! Não của anh cho rằng cảnh đó là Đường Thi đẩy An Mật rơi xuống lầu, cho nên anh đã chủ quan trực tiếp phán cô có tội! Đường Thi tuyệt vọng rồi, vì thế cả sự giải thích sau này cũng không giải thích, đem theo tất cả tuyệt vọng bị anh giam vào ngục tù!



Trong đầu nhanh chóng hiện ra vô vàn ý nghĩ, mà sự việc xảy ra chỉ trong chốc lát, chính ngay lúc Bạc Dạ suy nghĩ chậm trễ, phía sau có một bóng đen nhanh chóng chạy đến, theo sau bóng dáng ốm ngày đó nhảy xuống đại dương mênh mông này! Không chút chần chừ, thậm chí cả một giây dừng lại cũng không có! Tủm tủm, liên tục hai âm thanh của vật nặng rơi xuống vang lên, sau đó Bạc Dạ hét lớn: “Đường Thị! Tô Kỳ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom