• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Con Rể Quyền Quý (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 111-117

Chương 111

Nước Pháp là một quốc gia rất chú trọng lễ nghi của món ăn, hoàng tử Charles lại càng được huấn luyện lễ nghỉ toàn diện từ khi còn nhỏ, nhưng bây giờ anh ta dường như đã quên mất lễ nghỉ từng ăn sâu bén rễ trong não mình, sự chú ý của anh ta hoàn toàn bị những món ăn trước mặt này hấp dẫn.







Hoàng tử Charles tay cầm dao nĩa, đặt từng miếng từng miếng đồ ăn vào trong miệng, nhấm nháp kỹ càng, mãi đến tận khi nếm xong món ăn cuối cùng, hoàng tử Charles mới ý thức được sự thất lễ của mình.

“Thật xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi, những món ăn này thật sự quá ngonl” Hoàng tử Charles ca ngợi không che giấu chút: “Tôi cam đoan, đây là những món ăn ngon nhất mà tôi đã từng ăn, Milan, cô có thể sử dụng nguyên liệu nấu ăn bình thường để nấu ra những món ăn đến mức này, trình độ nất nướng của cô đã vượt qua thầy giáo cô rồi!”







Lời nói của hoàng tử Charles đã khiến cho Turf mở to mắt không thể nào tin nổi.

Hoàng tử Charles cười cười với Turf: “Turf, anh có thể nếm một chút, tôi tin sau khi anh thưởng thức xong những món ăn ở đây, cũng sẽ đồng ý với tôi: Turf nghi ngờ xiên một miếng cá lô, đặt vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, khi vị tươi ngon của miếng cá lô này nở rộ trong miệng, sắc mặt của Turf trở nên vô cùng thú vị, có vui mừng, có thất vọng, còn có khâm phục.







Anh ta vui mừng chính là, trong miếng thịt cá lô này, anh ta dường như nhìn thấy linh cảm mới, còn thất vọng là vì, lần so tài này, mình đã thua rồi, anh ta không thể không khâm phục cô gái Hoa Hạ đứng trước mặt này, hiểu biết của cô ấy về món ăn, tài nghệ nấu nướng của cô ấy đã vượt xa mình rồi!

“Điện hạ Charles, anh quá khen” Milan cười một tiếng: “Trên thực tế, tôi chẳng qua chỉ may mắn mà thôi”







“Milan, tôi cho rằng lần này trở về, cô có thể tiếp nhận vị trí của thầy giáo mình được rồi, ông ta cũng sẽ cảm thấy vui mừng vì thành tựu của cô thôi” Hoàng tử Charles chân thành nói.

‘Đối với cách nói này, Milan từ chối đưa ra ý món ăn trên bàn này, từ đầu đến cuối đều không xuất phát từ bàn tay.







mình, nhưng vì chuyện lần này, Milan cũng nhìn thấy một con đường khác, một con đường có thể giúp mình tiến xa hơn nữa trong lĩnh vực ẩm thực.

Ánh mắt Milan nhìn về phía Trương Thác đứng bên cạnh, người đàn ông này đứng ở đó, giống như một vũng nước yên tĩnh, không chút gợn sóng, nhưng nếu cẩn thận tìm hiểu sẽ phát hiện ra người đàn ông này.







giống như biển lớn, khiến cho người ta không nhìn thấu được, lại muốn đi tìm tòi.

Cuộc so tài kết thúc, mọi người đương.







nhiên không thể ở trong nhà hàng Di Saint mãi được, hoàng tử Charles tỏ vẻ anh ta cũng sẽ không lập tức về nước, lần này đến đây, anh ta cũng phải xem thử đất nước cổ kính có lịch sử kéo dài đến mấy nghìn năm này.

Lâm Ngữ Lam đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, chủ động đưa ra đề nghị dẫn đường cho hoàng tử Charles, tất cả hành trình của hoàng tử Charles đều sẽ do Tập đoàn Lâm Thị sắp xếp.







Hoàng tử Charles vui mừng nhận lời đề nghị của Lâm Ngữ Lam, hơn nữa còn nhận danh thiếp của Lâm Ngữ Lam.

Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, Milan và Like, ba cô gái cùng kết bạn đi ra khỏi nhà hàng Di Saint Vừa ra khỏi nhà hàng, Trương Thác đã được đón tiếp một trận thẩm vấn, liên quan đến tay nghề nấu ăn của anh.







Đối với chuyện này, Trương Thác đã nghĩ xong nên giải thích như thế nào, thành thật nói: “Trước đây có một thầy giáo lớn tuổi, đặc biệt dạy cho tôi mấy phương pháp nấu nướng, lần này vừa vặn dùng đến thôi”

Lời giải thích này của Trương Thác, không ai trong số ba cô gái tin tưởng được, đối với chuyện này, Trương Thác cũng chẳng còn cách nào khác, anh nói thật nhưng chỉ không nói cho ba cô gái kia biết người thầy giáo lớn tuổi kia là ai thôi.







“Trương Thác, hôm nay thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, chuyện lần này, chúng tôi thật sự không biết nên làm như thế nào” Milan cảm kích nói Like cũng gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp.

của cô ta còn có chút cảm giác xấu hổ, vốn dĩ tối hôm qua cô ta còn đưa ra rất nhiều phương pháp cho Milan, xem xem làm thế nào để vạch trần tên lừa đảo này, kết quả hôm nay lại nợ ân tình của Trương Thác, điều này khiến trong lòng cô ta vô cùng khó.







chịu, lập tức cảm thấy mình là loại người độc ác lấy oán báo ân.

“Đều là bạn bè cả, có gì mà cảm ơn hay.







không cảm ơn chứ” Trương Thác thản nhiên vẫy vẫy tay.

Mấy người đi trên đường, Lâm Ngữ Lam kéo ống tay áo của Trương Thác, nhỏ giọng nói với Trương Thác: “Đến đây”







“Sao vậy?” Trương Thác nghi ngờ đền gần Lâm Ngữ Lam thêm hai bước.

Lâm Ngữ Lam giao tấm danh thiếp vào tay.







Trương Thác: “Đây là phương pháp liên lạc của Giám đốc Tôn ở bộ phận Marketing, mấy ngày này, Giám đốc Tôn sẽ sắp xếp hành trình của hoàng tử Charles, hiểu chưa?”

Vì nguyên nhân thân phận, Lâm Ngữ Lam cũng không nói hết câu, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, đây chính là đang sáng tạo cho Trương Thác một cơ hội để tiếp cận hoàng tử Charles, để cho anh từ đó liên hệ được với doanh nghiệp của Pháp.







Lời hẹn ba ngày là Trương Thác nói ra, Lâm Ngữ Lam rất khoan hồng suy nghĩ cho anh rồi.

Trương Thác cười cười, nhận danh thiếp, cười hì hì: “Cảm ơn Chủ tịch Lâm!”







“Bớt cợt nhả đi” Lâm Ngữ Lam tức giận liếc nhìn Trương Thác một cái: “Chuyện công việc, tôi hy vọng anh thật sự nghiêm túc, hiểu chưa?”

“Yên tâm!” Trương Thác ra hiệu OK với Lâm Ngữ Lam.







Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác như vậy, trong lòng cũng vui mừng hơn một chút, bất kể nói thế nào, người này càng ngày.

càng tiến bộ hơn rồi.







Đi đến bãi đỗ xe, mấy người ai đi đường nấy, Trương Thác định đi cùng Lâm Ngữ Lam về công ty, kết quả nhận được điện thoại của hội trưởng Mã.

“Tiểu sư phụ này, chuyện liên quan đến cơ cấu huấn luyện y học của Lâm Thị, mấy ngày gần đây, hội y học tỉnh Ninh chúng tôi đã thông báo cho toàn quốc, chắng qua, có đa số người còn giữ thái độ nghĩ ngờ, dù sao thứ như rung châm, anh cũng biết đấy, đối với chúng tôi mà nói, thật sự có chút khó tin, cho nên mọi người vẫn hy vọng tiểu sư phụ anh có thể mở một buổi tọa đàm công khai” Trong lúc nói chuyện hội trưởng Mã rất cẩn thận, rất sợ Trương Thác có chỗ nào không hài lòng.







Trương Thác suy nghĩ một lát, đáp lại: “Được, tọa đàm cũng được, địa điểm số.

lượng các ông quyết định đi, tôi chỉ có một yêu cầu, không cho phép quay phim”







Nghe thấy Trương Thác nói như vậy, trong giọng nói của hội trưởng Mã lộ sự vui sướng: “Không thành vấn đề, tiểu sư phụ, vậy thì quyết định vào ngày mai có được không, địa điểm ở Đại học Ngân Châu, tiểu sư phụ, anh cần dụng cụ gì, cứ nói thắng với tôi là được.”

“Tôi đến chỗ Đông y quán đi, ông đang ở đâu?”







“Tôi đến ngay đây!”

Trương Thác dùng thời gian một buổi sáng nói với hội trưởng Mã những đồ đạc cần phải chuẩn bị khi tọa đàm công khai, bao gồm cả những bệnh án, tiêu bản vân vân.







Buổi chiều Trương Thác cũng không có việc gì, nghĩ đã lâu lắm rồi không đến cô nhi viện, bèn mua mấy thứ đến đó thăm bọn trẻ vậy.

Cô nhi viện Xuân Đăng.







‘Tần Âm mặc một bộ quần áo thể thao rộng rãi đỏ trắng đan xen, ngồi trên đồng cỏ, buộc tóc đuôi ngựa, tràn đầy vẻ thanh xuân, đôi chân thon dài duỗi thẳng trên bãi cỏ, cùng với thân trên hình thành tỉ lệ vàng hoàn hảo, hai tay chống cảm, đôi mắt lanh lợi nhìn về nơi xa xăm, ngây ngẩn mất hồn.

Từ lần trước ăn cơm ở nhà thầy giáo xong, cô ta vẫn chưa được gặp lại Trương Thác, mỗi lần đến cô nhi viện, cũng không nhìn thấy bóng dáng Trương Thác đâu.







Có vô số lần Tân Âm muốn gọi điện thoại cho Trương Thác, lại không biết nên lấy lý do gì để gọi cho anh, nói thẳng là mời anh ăn cơm? Lần trước đến nhà thầy giáo đã dùng lý do này rồi, lại dùng lần nữa có phải quá gượng gạo hay không?
Chương 112

Đối với Trương Thác, bản thân Tân Âm cũng rất rối rắm, cô ta không rõ lắm, bản thân mình đối với người đàn ông này, rốt cuộc là tò mò hay là nảy sinh một chút yêu thích, giống như giây phút nào cũng muốn được nhìn thấy anh vậy.







Tần Âm lấy điện thoại di động ra, mở màn hình, ngón tay ngọc đặt lên số điện thoại của Trương Thác, gạt nút gọi ra nhưng lại lề mề không ấn xuống, Đúng lúc này, tiếng hoan hô lanh lảnh vang lên bên tai Tân Âm.

“Anh Trương Thác, anh Trương Thác đến rồi”







“Anh Trương Thác, em muốn bế”

“Oa, đây là cho em sao? Cảm ơn anh Trương Thác”







Đám trẻ reo hò vui sướng.

Trên gương mặt xinh đẹp của Tần Âm lộ ra vẻ vui mừng, xoay đầu lại, nhìn thấy Trương Thác đang bế một đứa trẻ tung mạnh lên, trên mặt đứa trẻ nở nụ cười vui vẻ.







“Cô Tần, cô cũng ở đây sao?” Trương Thác vẫy vẫy tay với Tân Âm, lên tiếng chào hỏi.

Trái tim Tần Âm đập loạn nhịp “thịch thịch thịch”, sự rụt rè của con gái khiến cho cô ta chỉ gật gật đầu với Trương Thác: “Ừ, lâu lắm rồi không gặp anh”







“Ha ha, gần đây cũng hơi bận, tôi đi thăm viện trưởng trước đã” Trương Thác đặt đứa bé trong lòng xuống đất, chạy vào trong phòng tìm viện trưởng Thôi trò chuyện Trong mắt Trương Thác, viện trưởng Thôi chính là người lớn trong nhà anh, khi anh làm việc không kiêng nể chút nào, giết hại vô số cũng sẽ bớt chút thời gian gọi điện thoại cho viện trưởng Thôi báo mình vẫn bình an.

Nếu như nói, Lâm Ngữ Lam là thiên sứ mà Trương Thác gặp được trong lúc bất lực nhất, vậy cô nhi viện chính là bến cảng tránh gió của anh, chiếm giữ một vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng Trương Thác.







Trương Thác và viện trưởng Thôi thoải mái trò chuyện, anh nhìn mái tóc bạc trắng của viện trưởng Thôi, trong mắt đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ, viện trưởng Thôi làm lụng vất vả cả đời vì bọn trẻ, đến bây giờ dưới gối không.

có con cái, cũng chẳng có bạn đời, bà đã dâng hiến cả cuộc đời mình cho cô nhi viện rồi.







“Viện trưởng, thật ra bà có thể tìm một người đến tiếp nhận công việc của bà, bà cũng có thể yên ổn an hưởng tuổi già”

Trương Thác khuyên bảo từ tận đáy lòng.







Đây không phải lần đầu tiên Trương Thác đưa ra đề nghị như vậy, mỗi một lần, viện trưởng Thôi đều chỉ cười cười, nói với Trương Thác, bà đã an hưởng tuổi già rồi, cô nhỉ viện chính là nhà của bà, nhìn những đứa trẻ này trưởng thành, chính là chuyện hạnh phúc nhất của bà, bà có thể bình thản chấp nhận bất kỳ chuyện gì sắp xảy ra, chỉ là không nỡ để lại những đứa trẻ này.


Đối với một người lớn tuổi hiền lành như thế này, Trương Thác có thể nói gì đây, anh cũng may mắn, trước đây khi mình còn nhỏ đã gặp được một người tốt như viện trưởng.







Thôi này.

112-1-4.jpg
112-2-3.jpg








Nói đến đây, viện trưởng Thôi cũng không đành lòng nói tiếp nữa, mắt cũng đã hoe đỏ, nhìn những đứa trẻ hoạt bát đáng yêu này, viện trưởng Thôi thật sự cảm thấy tủi thân thay cho đám trẻ.

“Lý nào lại vậy!” Trương Thác nắm chặt nắm đấm: “Viện trưởng, chuyện này nhất định phải bắt bọn họ giải thích, theo cháu được biết, số tiền cứu trợ hàng tháng của cô nhi viện hẳn là một nghìn tệ đúng không? Bọn họ một tháng chỉ đến một lần thôi sao?”







“Đứa bé ngoan, cháu còn trẻ, có một số việc cháu không hiểu đâu” Viện trưởng Thôi vỗ ả vai Trương Thác: “Tiền mỗi tháng là một nghìn, nhưng những gì đám trẻ có thể nhận được, có thể có ba trăm cũng đã tốt lắm rồi, thói đời này, ài”

“Thật là quá đáng!” Trương Thác bước nhanh về phía chiếc xe chở hàng kia Đằng trước vừa vặn đụng phải Tân Âm đang về tới, Tân Âm vừa mới cãi nhau với tài xế chở hàng xong, không cần nghĩ, cũng chính vì chuyện những hoa quả này.







Tần Âm vừa nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Trương Thác, cũng biết Trương Thác định làm gì, cô ta kéo cánh tay Trương Thác, lắc lắc đầu với Trương Thác: “Thôi bỏ đi, anh ta chỉ phụ trách giao hàng, bên trong là thứ gì, chẳng có liên quan gì đến anh ta cả”

Trương Thác nhíu chặt mày nhìn chiếc xe chở hàng kia lái đi, hỏi: “Cô có biết bọn họ thuộc đơn vị nào không?







“Nói là chi nhánh của Hội Chữ Thập Đỏ, có điều cụ thể còn phải để tôi hỏi thăm một chút, bây giờ tôi cho người đi tra xem” Nói xong, Tần Âm lấy điện thoại di động ra gọi đi.

Trương Thác cố nén tức giận trong lòng, chuyện ngày hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, cho dù hôm nay chiếc xe này chở ít hoa quả hơn đến cho bọn trẻ, anh cũng vẫn có thể nhẫn nhịn được, nhưng lại đưa đến một đống hoa quả hư thối, anh không nhịn được! Đây là hoàn toàn không thèm quan tâm đến sức khỏe của bọn trẻ, có chỗ nào giống như hội cứu trợ không? Bọn họ có mặt mũi nào nói mình đang làm từ thiện chứ?







“Các em, đừng ăn những thứ hoa quả này, lát nữa chị mang ít hoa quả đến đây cho các em có được không?” Tân Âm nhìn đám trẻ đang tỉ mỉ lựa chọn những trái còn có thể ăn được ở kia, cũng cảm thấy chua xót trong lòng.

Những đứa trẻ cùng trang lứa, ở tuổi này đều đang hưởng thụ sự quan tâm của cha mẹ, là báu vật trong lòng cả gia đình, nhưng bọn chúng thì sao? Hoa quả, cũng chỉ có thể ăn những thứ hư hỏng này, dưới đáy thùng đựng hoa quả, nước đặc đọng lại tỏa ra mùi tanh nồng nặc, đám trẻ lại không bị ảnh hưởng chút nào, rõ ràng đã quen với chuyện này từ lâu rồi: “Tiểu Âm, cháu là đứa trẻ tốt, cũng không nên tốn tiền linh tinh như vậy nữa, cháu có thể chăm sóc những đứa trẻ này tạm thời, có thể chăm sóc chúng cả đời hay sao? Cả nước có bao nhiêu cô nhỉ viện, cháu có thể trông nom được hết sao?” Viện trưởng Thôi đỏ hoe mắt, cảnh tượng trước mặt khiến bà vô cùng khó chịu.







Không thể chịu đựng được thì sao đây, chuyện này chính là như vậy, những gì mà đám trẻ có thể làm, chỉ là thích ứng với nó.

” Tân Âm há miệng, không biết nên viện trưởng Thôi như thế nào, cô ta hiểu viện trưởng Thôi nói không sai, mình có thể giúp tạm thời, nhưng không giúp được cả đời, cả nước nhiều cô nhi viện như vậy, mình có thể giúp được bao nhiêu chứ.







“Viện trưởng Thôi nói không sai, cô không thể giúp những đứa trẻ này cả đời, cho nên những việc mà chúng ta có thể làm, cũng chỉ có thể giải quyết nguồn gốc của vấn đề” Trương Thác giơ điện thoại di động lên với Tần Âm: “Đi thôi, tôi đã tìm được chỉ nhánh này rồi, cô lái xe”

Tân Âm gật gật đầu, hai người chào viện trưởng Thôi rồi rời khỏi cô nhi viện.
Chương 113

Hai người Tân Âm và Trương Thác đứng trước cửa khu dân cư của trấn nhỏ Hồ Thiên Nga, nhìn khu phố mặt tiền khí thế, công trình xa hoa này, cũng có thể cảm nhận được giá nhà ở đây không rẻ chút nào.







“Trương Thác, anh nói Lý Giang kia, sống ở đây sao?” Tần Âm mở to mắt, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Lý Giang, chính là người phụ trách chỉ nhánh của hội cứu trợ.







Tần Âm đã từng tìm hiểu giá nhà ở khu dân cư này, một mét vuông đã có giá chín nghìn, ở thành phố Ngân Châu, đây chính là nơi có giá nhà cao nhất.

Bản thân Tân Âm có công ty riêng, lợi nhuận cũng coi như ổn định, nhưng muốn mua một căn nhà ở trấn nhỏ Hồ Thiên Nga thì vẫn có áp lực.







Một người phụ trách của hội cứu trợ, tiền lương hàng tháng được bao nhiêu? Năm nghìn? Hay là bảy nghìn? Thế mà lại có thể mua nhà ở đây được? Sự khuất tất trong chuyện này, Tân Âm không cần nghĩ cũng hiểu rõ trong lòng, Trương Thác läc đầu trả lời câu hỏi của Tân Âm: “Lý Giang không ở đây, đây là nhà riêng mà anh ta mua cho người tình, một biệt thự có sân rộng hai trăm tám mươi mét vuông”

Tuy giọng điệu Trương Thác bình tĩnh, nhưng khi anh nói chuyện đều sẽ khiến người ta cảm giác được một luồng khí lạnh.







Tân Âm hít một hơi khí lạnh, há to miệng, hai trăm tám mươi mét vuông, lại còn mua cho người tình sao?

Trương Thác dẫn Tân Âm đi vào khu dân cư, anh đi thắng tới mục tiêu là một dãy nhà, là căn biệt thự mà Lý Giang mua cho người tình.







Thời tiết mùa hè oi bức, lại đang giữa trưa, mặt trời chói chang, Một tràng cười vui vẻ vang lên bên tai Trương Thác.

Hai người Trương Thác và Tân Âm đứng ngoài sân một căn biệt thự, nhìn vào trong sân lớn của biệt thự, bể bơi nhét đây đệm hơi và nước xanh, một nam một nữ đang nằm trong bể bơi, hưởng thụ hoa quả ướp lạnh, nam hơn bốn mươi tuổi, nữ trông chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn, dáng người nóng bỏng, tiếng vui cười vừa nãy cũng từ trong miệng cô ta phát ra Trương Thác liếc mắt nhìn ảnh chụp trên màn hình di động, lại liếc nhìn người đàn ông trong bể bơi, xác định đây chính là người phụ trách của chỉ nhánh hiệp hội cứu trợ, người phụ nữ trẻ tuổi đang năm bên cạnh kia, chính là người tình mà ông ta tìm được, Triệu Thiến.







Sau khi xác định chắc chắn xong, Trương Thác cất điện thoại di động, đẩy cửa lớn biệt thự, bước vào bên trong.

Cửa sắt biệt thự phát ra tiếng vang cọt kẹt, thu hút sự- chú ý của hai người trong bể bơi.







“Bảo vệ này làm sao thế nhỉ? Bán bảo hiểm muốn vào là vào được vậy sao?” Lý Giang đeo kính đen, trong giọng nói tràn đầy vẻ không hài lòng.

Trương Thác mặc bộ tây phục mà anh vẫn dùng khi chạy nghiệp vụ, cũng khó trách Lý Giang lại cho rằng anh là người bán bảo hiểm.







Trương Thác bĩu môi: “Lý Giang đúng không? Người phụ trách của chỉ nhánh Hội Chữ Thập Đỏ đúng không?”

Lý Giang vừa nghe thấy, sắc mặt thay đổi “Ngại quá, anh nhận nhầm người rồi, cái gì mà chi nhánh của Hội Chữ Thập Đỏ chứ, tôi không hiểu, đây là nơi tư nhân của tôi, bây giờ tôi không chào đón anh, mời anh đi ra ngoài”







“Ha ha” Trương Thác cười khinh bỉ: “Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, anh không cần phải biết rõ còn giả vờ hồ đồ với Tôi”

Trương Thác dạo bước đến bên cạnh bể bơi, ánh mắt đánh giá xung quanh: “Chậc chậc, không tệ nhỉ, chất lượng cuộc sống rất cao đấy, nhìn xem cô gái xinh đẹp bên cạnh này, chân dài eo thon nhé”







Triệu Thiến người tình của Lý Giang, khó chịu nhìn Trương Thác: “Đồ nghèo kiết xác, chân của bà đây là để cho anh nhìn chắc?”

Nói xong, Triệu Thiến ôm cánh tay Lý Giang, nũng nịu nói: “Chồng ơi, người kia là ai thế, đáng ghét chết đi được, mau bảo anh ta ra ngoài đi”







“Không gấp, hỏi mấy câu thôi, sau khi có câu trả lời, tôi đương nhiên sẽ đi ra” Hai tay Trương Thác đút túi quần: “Lý Giang, cô nhỉ viện Xuân Đằng, mỗi tháng hẳn phải có một nghìn đồng tiền trợ cấp mới phải chứ, tiền đâu?”

Lý Giang nhìn nụ cười tự tin trên khóe miệng Trương Thác, tháo kính râm trên mặt xuống: “Ranh con, tôi cũng không chơi trò bí mật với anh nữa, ai phái anh đến, cho anh bao nhiêu tiều? Anh là phóng viên của tòa soạn nào?”







“Tôi chẳng phải phóng viên của tòa soạn nào cả, chỉ là muốn đến hỏi một câu, tiền trợ cấp đến cô nhi viện Xuân Đằng đâu rồi?”

“Một đám trẻ mồ côi thì tốn tiền gì chứ”







Triệu Thiến không hài lòng hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực: “Cha mẹ bọn chúng còn chẳng cần bọn chúng, người như vậy không đói chết là được, còn tốn tiền trợ cấp cho bọn chúng sao? Thật thú vị!

“Vậy sao?” Trương Thác nhe răng cười một tiếng, đi một vòng xung quanh bể bơi, đứng đẳng sau Triệu Thiến “Anh định làm gì? Ai bảo anh đứng gần tôi như vậy hả, cút xa ra một chút!” Triệu Thiến quay đầu, vẻ mặt chán ghét nhìn Trương Thác.







Trên gương mặt Trương Thác nở nụ cười, đột nhiên, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, anh đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy tóc Triệu Thiến, giật mạnh Triệu Thiến hét lên một tiếng chói tai, nửa người cũng bị Trương Thác kéo ra khỏi bể bơi Trương Thác vươn cánh tay còn lại, tát liên tục mấy cái lên mặt Triệu Thiến.

Âm thanh “chan chát” liên tục vang lên bên tai, Trương Thác ước chừng phải đánh Triệu Thiến hơn mười cái tát, cuối cùng mới dừng tay lại, gương mặt xinh đẹp của Triệu hiến giờ phút này hoàn toàn sưng đỏ lên, khóe miệng cô ta bị Trương Thác đánh đến mức chảy máu, kính râm trên mặt cũng không biết rơi đi đâu từ lâu, hai mắt tràn đầy nước mắt.







Khi Trương Thác buông tay, Triệu Thiến hét †o một tiếng, xoay người đứng dậy nhào về phía Trương Thác.

Đối với loại phụ nữ như thế này, Trương.







Thác không có gì không đành lòng, đạp thẳng một cước thật mạnh, đá Triệu Thiến từ trong bể bơi văng ra ngoài đến mấy mét.

Triệu Thiến ngã xuống mặt đất, trên người dính đầy bùn đất.







“Được rồi, bây giờ tôi cách cô đủ xa rồi đấy”

Trương Thác phủi phủi tay.







Toàn thân Triệu Thiến run rẩy, vươn tay chỉ vào Trương Thác, thù hận nhìn Trương.

Thác: “Tôi muốn anh phải chết! Tôi muốn anh phải chết!”







Đối với sự đe dọa của Triệ Thác hoàn toàn không thèm để ý đến, ánh mắt anh một lần nữa nhìn sang phía Lý Giang: “Trả lời câu hỏi của tôi, tiền trợ cấp đâu?”

Lý Giang âm trầm nhìn Trương Thác: “Ranh con, tuy tôi không biết anh là loại người nào, cũng không biết ai bảo anh đến, nhưng tôi khuyên anh, có một số việc, anh không quản lý được đâu”







Trương Thác dùng ngón tay út móc móc lỗ tai bên phải, nhìn thoáng qua biệt thự hai †ầng sau lưng Lý Giang: “Nếu tôi cứ muốn quản lý thì sao?”

“Vậy cậu phải suy nghĩ cẩn thận xem hậu quả sẽ thế nào!” Lý Giang đột nhiên cầm điện thoại di động từ bên cạnh lên, gửi đi một tin nhắn âm thanh: “Có người gây chuyện, mau đến đây”







Sau khi gửi tin nhắn xong, Lý Giang nhìn chằm chằm Trương Thác: “Ranh con, tôi khuyên bây giờ tốt nhất là anh nên rời khỏi đây đi, chuyện ngày hôm nay, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra, mọi người ra ngoài làm ăn đều rất khó khăn, không nên gây chuyện đến mức cá chết lưới rách”

“Thật xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ đến chuyện cá chết lưới rách với anh” Trương Thác tìm được một chiếc bàn nhỏ trong â lên luôn: “Có điều ngược lại tôi hiểu rất rõ, cá chết lưới rách mà anh nói đến có ý nghĩa gì”







Tân Âm đứng ngoài sân lớn biệt thự, nhì tất cả những gì Trương Thác vừa làm, đối với việc Triệu Thiến bị Trương Thác hành hung, Tân Âm không thương cảm một chút nào.

Có lẽ khoảng năm phút sau, Tân Âm nghe thấy một tràng tiếng gầm rú của động cơ xe vang lên, cô ta bước vào trong sân lớn, chỉ chỉ ra bên ngoài ra hiệu cho Trương Thác.







Ba chiếc xe Land Rover đỗ ngoài cửa biệt thự, từ trên mỗi chiếc xe có năm người đàn ông cao to bước xuống, mỗi người đều có hình xăm trên vai, chỉ nhìn cũng đã biết không phải người lương thiện.
Chương 114

Ngông cưöng ngang ngượ Triệu Thiến vừa nhìn thấy năm người đàn ông cao lớn này đã giống như nhìn thấy vị cứu tỉnh vậy.







“Anh Hổ, mau đánh chết anh ta đi! Đánh chết anh tai”

Người được gọi là anh Hổ là một người đàn ông cao lớn đầu trọc, đồng thời cũng là người dẫn đầu những người này, anh ta liếc mắt nhìn gương mặt sưng đỏ của Triệu Thiến, đi thắng về phía Trương Thác đang ngồi ở kia, nhìn anh từ trên cao xuống: “Ranh con, mù mắt mà lại đến đây gây chuyện à?”







Sau khi Trương Thác nhìn thấy những người đàn ông cao lớn này, trên mặt hiện ra chút biểu cảm thất vọng: “Lý Giang, anh nói muốn cá chết lưới rách với tôi, chính là tìm những người này đến đây đe dọa tôi sao?”

Trương Thác cảm thấy nực cười.







Đừng nói những người này cộng lại cũng không phải là đối thủ của Trương Thác, cho dù hôm nay, Trương Thác chỉ là một người bình thường ngồi ở đây, anh cũng không sợ, bởi vì anh biết rõ Lý Giang không dám để cho những người này ra tay với mình.

Chức vụ này của Lý Giang vô cùng được xã hội quan tâm, nếu hôm nay ông ta gây ra chuyện gì lớn, ông ta đừng nghĩ đến chuyện có thể ngồi yên trên vị trí này nữa.







Lý Giang là một người tham lam, người tham lam, làm sao có được can đảm muốn cùng cá chết lưới rách với mình cơ chứ?

Huống hồ là vì một người tình, lại đi làm chuyện cá chết lưới rách sao?







Nụ cười thất vọng trên mặt Trương Thác kèm theo giọng điệu không thèm để ý khiến cho anh Hổ vô cùng khó chịu, anh ta bóp bóp nắm tay: “Ranh con, mày cho rằng ông đây không dám đánh mày sao?”

“Đúng” Trương Thác không chút do dự gật gật đầu với anh Hổ: “Hôm nay tôi sẽ ngồi ở đây, nếu anh dám đánh tôi thật, tôi mới coi anh là đàn ông”







“Mày..” Anh Hổ bị Trương Thác khích như vậy, giơ nắm đấm lên, đang định đánh lên mặt Trương Thác.

“Dừng tay!” Lý Giang vội vàng kêu lên một tiếng, ngăn cản anh Hổ, Trương Thác đoán không sai, ông ta không dám đánh người, không dám làm to chuyện này.







Nắm đấm của anh Hổ dừng trước mặt Trương Thác, anh ta oán hận trợn mắt nhìn Trương Thác.

Trương Thác giống như đang khiêu khích chớp chớp mắt với anh Hổ: “Quả nhiên anh không tính là đàn ông được”







“Mày..” Anh Hổ đang định mở miệng mắng lại thì bị Lý Giang ngăn cản.

Lý Giang từ trong bể bơi đi ra, đi đến trước mặt Trương Thác: “Ranh con, anh biết rõ thân phận của tôi, tôi cũng không sợ nói cho anh biết, anh vì tiền cứu trợ cô nhi viện mà đến đây, cho dù hôm nay tôi đưa tiền cho bọn họ, tháng sau anh lại tìm đến chỗ tôi lần nữa à? Anh cảm thấy hôm nay anh làm những chuyện này, bọn họ có thể yên ổn hưởng thụ số tiền cứu trợ này sao? Nhìn những người này của tôi đi, tự bản thân anh suy nghĩ cho thật kỹ”







Anh Hổ cười ha ha một tiếng: “Ông đây còn tưởng là nhân vật ghê gớm nào tìm đến cửa, kết quả là vì đám người già cả ốm yếu kia sao, ranh con, bây giờ mày ngoan ngoãn dập đầu mấy cái cho ông đây, nếu không ngày nào ông đây cũng đến cô nhi viện lượn một vòng, đe dọa những người bạn nhỏ chính là chuyện mà ông đây yêu thích nhất đấy”

Anh Hổ nói xong, đám anh em của anh ta cũng cười săng sặc.








“Các cậu nói xem bà già kia có thể chống đỡ được mấy nắm đấm của tôi?” Anh Hổ giơ nắm đấm lên.

“Tôi đoán một đấm.”







“Không, tôi đoán hai đấm, không tin lát nữa cứ đi đánh thử một đấm mà xem”

Tần Âm nghe thấy những lời này, tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy: “Các anh quả thật không phải con người!”







Anh Hổ duỗi tay chỉ vào mặt Tân Âm: “Em gái này, em im đi cho ông, ở đây không đến lượt em nói chuyện! Nếu chọc đến ông đây, em vừa bước ra khỏi cửa, ông đây sẽ đè em luôn đấy, có tin không hả?”

“Ha ha ha ha, đè hay lắm, đại ca anh chơi xong rồi, để lại cho mấy anh em một ngụm canh nhé” Đằng sau anh Hổ vang lên một tràng cười bỉ ổi Tần Âm tức giận nghiến răng, nhưng lại không biết phải đáp trả như thế nào, nước mắt sắp trào ra đến nơi.







“Bớt giận đi, tôi trả thù cho cô” Trương Thác cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Tân Âm, nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Âm, cười với cô ta Có sự dỗ dành của Trương Thác, cảm xúc của Tần Âm cũng ổn hơn rất nhiều Lý Giang thấy cả Trương Thác và Tân Âm đều im lặng không nói, tiếp tục lên tiếng: “Ranh con, thế giới này ấy à, là thế giới của người có tiền, không phải là thế giới của những người giả vờ trong sạch như các anh, nhìn thấy chuyện không hài lòng là lập tức xuất hiện chống đối, những kẻ có tiền quyên góp kia còn chưa thò đầu ra, anh nói xem anh xuất hiện làm gì? Rời khỏi đây, tôi sẽ coi như tất cả chưa từng xảy ra, nếu không, anh cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận, hôm nay anh đến, là giúp cô nhi viện này hay là hại cô nhi viện này, hoa quả tươi đủ chỉ tiền thuốc men cho bọn họ sao?”

114-1-1.jpg
114-2-1.jpg








Một chiếc xe Honda Accord đỗ lại trước cửa biệt thự, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc tây phục bước xuống xe.

Ngay lúc đó, hai chiếc xe cảnh sát hú còi nh ỏi cũng chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự.







Lý Giang vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên từ trên ô tô bước xuống đã thay đổi sắc mặt, quấn một chiếc áo choàng tắm, vội vàng chạy ra cửa biệt thự đón tiếp.

“Giám sát Trịnh, ngọn gió nào thổi ông đến đây vậy?”







Giám sát Trịnh liếc mát nhìn bộ đồ Lý Giang đang mặc, bên dưới áo choàng tắm chỉ có một chiếc quần bơi, nhíu mày: “Lý Giang, anh cũng thật khiến cho tôi mở rộng tầm mắt đấy, mua một căn biệt thự lớn như vậy, lão Trịnh tôi cũng không dám nghĩ đến”

Trong hiệp hội, địa vị của giám sát tương đương với khâm sai đại thần thời xưa.







Lý Giang cười nịnh một tiếng: “Giám sát Trinh, ông xem ông nói gì vậy, căn nhà này.

không phải của tôi, là của một người bạn của tôi “Vậy sao?” Giám sát Trịnh hừ lạnh một tiếng, lấy một tập tài liệu ra, ném thẳng vào người Lý Giang.







Lý Giang nhận tài liệu, chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt đã trắng bệch Trong tập tài liệu này viết đầy tất cả những tài khoản ngân hàng của ông †a, bao gồm cả những ngân hàng ở nước ngoài, bên trong có bao nhiêu tiền tiết kiệm, còn có những căn nhà đứng tên Lý Giang, không sót cái nào.

“Giám sát, chuyện này..” Lý Giang có chút choáng váng, những thứ này, ông ta tự nhận mình đã làm vô cùng bí mật, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị người ta phát hiện.







“Anh còn có gì để giải thích hả?” Giám sát Trịnh nhìn chảm chäm Lý Giang: “Nếu như không ‘y thì đến Cục Cảnh sát uống trà đi, hiệp hội chúng tôi đều bị loại người như anh hãm hại rồi!”

“Giám sát Trịnh, đây đều là hiểu lâm mà, là hiểu lầm, những thứ này không có chút quan hệ gì với tôi cả, chắc chản là có người hãm hại tôi!” Lý Giang cuống quýt giải thích “Hãm hại anh? Anh Trương lại hãm hại anh sao?” Giám sát Trịnh trưng vẻ mặt thật là nực cười

Chương 115

“Anh Trương?” Sắc mặt Lý Giang nghi ngờ lặp lại ba chữ kia, ông ta tự hỏi bản thân mình làm việc vẫn luôn rất cẩn thận, không hề đắc tội ai, anh Trương này là nhân vật lớn từ đâu ra vậy.







“Ông ta nói anh Trương, chính là tôi”

Trương Thác đứng dậy từ trên chiếc bàn nhỏ: “Tập tài liệu này cũng là tôi đưa cho.







ông ta, Lý Giang, anh cảm thấy thế nào, đã đủ chưa? Mười một năm qua, s‹ à anh đã tham ô, tổng cộng lên đến mười sáu triệu, số tiền này cũng đủ cho anh ngồi tù mục xương rồi”

“Anh nói láo! Tôi không hề tham ôI” Lý Giang hét lớn một tiếng, vội vàng giải thích: “Giám sát Trịnh, ông phải tin tôi, đây không phải sự thật”







“Không thể nào, chồng tôi tuyệt đối sẽ không tham ô, tuyệt đối là do tên nghèo kiết xác này cố tình hãm hại chồng tôi!”

Triệu Thiến cũng đứng bên cạnh lên tiếng.







“Chồng sao?” Giám sát Trịnh khó hiểu liếc nhìn Lý Giang một cái: “Lý Giang, theo tôi được biết, vợ anh không phải cô ta đúng không?”

Lấy lòng, không biết nên giải thích như thế nào, ông ta quay đầu trừng mát lườm Triệu Thiến một cái, trong lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.







Thiến cũng ý thức được mình nói sai rồi, có điều chuyện đã đến bước này rồi, cô †a dứt khoát hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Lão Lý quả thật không phải chồng tôi, nhưng tôi yêu anh ấy, đây là chuyện giữa chúng tôi, bây giờ tôi muốn nói là có người cố tình muốn hãm hại lão Lýt “Hãm hại Lý Giang?“ Giám sát Trịnh cười cười: “Cô đang nói anh Trương cố tình hãm hại Lý Giang sao? Động cơ là gì?”

“Đương nhiên là đố ky! Loại người như anh 1a, đố ky tài sản mà chúng tôi có, đố ky chúng tôi…







“Trò hề!” Giám sát Trịnh quát một tiếng chói tai, cắt ngang lời Triệu Thiến: “Anh Trương nhiệt tình với công tác từ thiện nhiều năm như vậy, chỉ riêng món tiền đã quyên góp thôi đã lên đến mấy trăm triệu đô la Mỹ, anh ta sẽ đố ky với các người sao? Sẽ cố tình hãm hại Lý Giang sao? Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, Lý Giang, anh có lời gì để lại đến khi ra tòa đi, nói với quan tòa ấy!

Lời nói của giám sát Trịnh giống như đất bằng nổi sóng, đột nhiên nổ vang, khiến cho Lý Giang và Triệu Thiến đều chưa tỉnh hồn lại Quyên góp mấy trăm triệu đô la Mỹ? Người thanh niên trước mặt bọn họ này, ăn mặc bình thường mà quyên góp mấy trăm triệu đô la Mỹ sao?







Triệu Thiến há to miệng không nói thành lời.

Hai nhân viên cảnh sát mặc quân phục từ trên chiếc xe cảnh sát bên ngoài biệt thự bước xuống, không nói nhiều lời, chỉ lấy còng ra, còng tay Lý Giang lại.







Sắc mặt Lý Giang tái nhợt, ông ta tham gia nghề này, hiểu được việc quyên góp mấy trăm triệu đô la Mỹ là khái niệm như thế: nào, đó là một người chỉ một câu nói cũng đã có thể ảnh hưởng đến cả hiệp hội đấy, lần này bản thân mình hoàn toàn thua sạch rồi.

Buồn cười là, vừa nãy mình còn nói với người ta rằng, thế giới này là thế giới của người có tiền, còn nói với người ta cái gì mà người quyên góp tiền còn chưa ra mặt, kẻ giả vờ trong sạch như anh có tư cách gì Kết quả, bản thân mình lại chính là một tên hề!







Lý Giang nhìn còng tay phản xạ ánh nắng mặt trời trên cổ tay mình, thời tiết cực kỳ nóng bức, nhưng toàn thân lại phát lạnh, nửa đời sau này của mình, cứ vậy xong rồi…

Triệu Thiến trơ mắt nhìn Lý Giang bị bắt đi, ngay cả một câu cũng không thốt nên lời, người mà mình mở miệng là cứ nghèo kiết xác, thế mà lại quyên góp mấy trăm triệu đô la Mỹ không cần điều kiện gì!








Khi hai nhân viên cảnh sát áp giải Lý Giang đi đến trước xe cảnh sát, Trương Thác đột nhiên mở miệng, chỉ vào mấy người anh Hổ nói: “Hai vị cảnh sát, dẫn luôn cả những người này đi nhé, vừa nãy bọn họ đe dọa tôi, đòi đi đập phá cô nhi viện Xuân Đằng, tôi cảm thấy các anh cũng phải dẫn họ về điều tra một chút, còn có người phụ nữ này nữa, cô ta biết rõ toàn bộ số tiền này đều do Lý Giang tham ô mà vẫn yên tâm thoải mái hưởng thụ, cũng nên coi như đồng phạm, phải cùng nhau phán xử đúng không?”

Hai nhân viên cảnh sát liếc mát nhìn nhau, gật gật đầu, lấy bộ đàm ra gọi một tiếng.







Trên xe cảnh sát lại có mấy viên cảnh sát nữa bước xuống, canh chừng cửa lớn biệt thự, không cho đám người anh Hổ rời đi, tay Triệu Thiến cũng bị còng lại dẫn đi.

Triệu Thiến sợ đến mức nước mát lập tức rơi xuống, không ngừng kêu khóc cầu xin Trương Thác tha thứ, Trương Thác không để ý chút nào, ánh mắt anh nhìn về phía giám sát Trịnh.







“Tôi cần một lời giải thích”

“Anh Trương, lần này chúng tôi quản lý lộc họp khẩn cấp vì chuyện này rồi, trong thời gian ngắn nhất sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục khiến anh hài lòng” Giám sát Trịnh cười lấy lòng, rất sợ chọc giận Trương Thác.







“Không phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục hài lòng, mà là cho những người cần trợ giúp, một câu trả lời thuyết phục hài lòng, trong thời gian tới tôi sẽ sắp xếp người tuần tra tất cả những cô nhi viện lớn nhỏ trong phạm vi cả nước, nếu lại để cho tôi gặp phải chuyện tham ô gì nữa, tôi nghĩ hiệp hội các ông sẽ không muốn nhìn thấy kết quả đâu, trước đây khi ký hợp đồng đã nói toàn bộ số tiền tôi quyên góp đều dành cho sự nghiệp từ thiện, nếu không sẽ phải bồi thường gấp mười lần, các ông tính toán một chút xem, rốt cuộc là có bồi thường được hay không, à đúng rồi, nhắc nhở ông, tôi không chỉ quyên góp mấy trăm triệu, mà là mấy tỷ đấy”

“Tôi hiểu, tôi hiểu rồi!” Giám sát Trịnh gật đầu lia lịa, lưng cũng đã bị mồ hôi thấm ướt.







Trương Thác lạnh lùng lườm giám sát Trịnh một cái, hôm nay những việc anh làm, không chỉ là trừng phạt Lý Giang, đồng thời cũng gõ một tiếng chuông báo động cho hiệp hội, để cho hiệp hội chủ động loại trừ những con sâu mọt như Lý Giang, Trước đây Tân Âm đã từng nghe thầy giáo mình nhắc đến chuyện Trương Thác quyên góp mà không cần điều kiện gì, nhưng lại không nghĩ rằng con số lại to lớn đến như thế, hơn mấy tỷ đô la Mỹ! Đồng thời, cô ta cũng không ngờ được trong hiệp hội Trương Thác lại có sức ảnh hưởng to lớn đến vậy.

Rời khỏi trấn nhỏ Hồ Thiên Nga, Tân Âm.







không nhịn được tò mò trong lòng: “Trương Thác, tại sao anh lại dành hết cho sự: nghiệp từ thiện vậy? Có người vì danh tiếng, có người vì lợi ích, có người vì muốn yên lòng, cũng có người tin Phật, tin vào điều này, còn anh thì sao? Anh không phải vì danh tiếng không phải vì lợi ích, tôi cũng không thấy anh là người tin Phật”

“Tôi?” Trương Thác cười cười: “Trước đây khi còn nhỏ tôi phải sống quá khổ sở, hy vọng những người như tôi sẽ ít đi một chút, nếu trước đây điều kiện khá hơn một chút, mẹ tôi cũng sẽ không rời bỏ tôi sớm như: vậy: “Anh..” Tân Âm nhìn người đàn ông bên cạnh mình, tuy lời nói của anh nhẹ nhàng nhưng câu chuyện đảng sau những lời này, hẳn là sẽ khiến người ta thấy tuyệt vọng.







, đi thôi, đi mua ít hoa quả cho bọn trẻ, chuyện đã hứa với bọn chúng thì nhất định phải làm, nếu không sẽ khiến bọn trẻ thất vọng” Trương Thác nhe răng cười một cái.

Tân Âm nhìn nụ cười của Trương Thác, giờ phút này anh giống như chàng trai nhà bên vậy.







Chạy về cô nhi viện chơi đùa với đám trẻ một chút, đến sáu giờ tối Trương Thác rời khỏi cô nhi viện, uyển chuyển từ chối đề nghị muốn đưa mình về của Tân Âm, một thân một mình đi trên đường, Ở đầu con hẻm không có người, một bóng đen xuất hiện đãng sau lưng Trương Thác.

“Đại nhân” Bóng đen quỳ một chân xuống mặt đất: “Anh tìm tôi “Những người hôm nay bước vào đó, giết sạch, không để lại một ai” Giọng điệu Trương Thác rất bình thản: “Còn nữa, người muốn giết vợ tôi, đã nghe ngóng được gì chưa?”







“Đang điều tra từng người một trong tất cả mọi người họ Tô ở Yên Kinh, chẳng mấy chốc sẽ có câu trả lời”

“Nhanh lên, một khi có kết quả lập tức nói cho tôi biết, người của Lợi Nhẫn gần đây có hành động gì không?”







“Bọn họ khống chế truyền tin của toàn thành phố, đã để Thứ Phong cố tình bại lộ, Lợi Nhẫn tập hợp tổng cộng người của ba tiểu đội, đã lần lượt đến Ngân Châu, bước vào tầm mắt của chúng ta”

“Được, lui xuống đi” Trương Thác phất phất tay, Bóng đen đẳng sau anh lóe lên rồi biến mất.

Chương 116

Lại một ngày nữa trôi qua, sáng hôm sau, Trương Thác dọn dẹp vệ sinh nhà cửa như mọi khi. Hôm nay anh không đến công ty cùng Lâm Ngữ Lam, mà nói mình đến Đại học Ngân Châu.




Hội y học tỉnh Ninh có không ít người đều có danh tiếng là giáo sư của Đại học Ngân Châu, thậm chí có vài người còn kiêm chức giáo viên, muốn dùng một sảnh đa chức năng để mở tọa đàm rất đơn giản Hôm nay có rất nhiều người tập trung ở Đại học Ngân Châu, tất cả đều là tiền bối lớn tuổi của giới y học đến từ các tỉnh, đều mang mái tóc hoa râm, hôm nay những người này đến Đại học Ngân Châu đều là để nghe tọa đàm.

Hai chữ rung châm dấy lên một làn sóng cưồn cuộn trong giới y học Hoa Hạ.




Lúc đầu, Đại học Ngân Châu chỉ chuẩn bị một nhà đa năng kiểu nhỏ cho hội y học, kết quả sau khi nhìn thấy nhiều danh y nổi tiếng trong nước đều đến lập tức đổi thành nhà đa năng lớn nhất cả trường, đồng thời cũng bảo các học sinh tự động đi nghe tọa đàm.

Nhiều danh y tập trung lại như vậy, đương nhiên các sinh viên ngành y của Đại học.




Ngân Châu sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, cả đám đều cầm bệnh án trong tay, bắt đầu xin chỉ bảo.

Trong sân trường, khắp nơi tràn ngập những bóng dáng dào dạt thanh xuân.




“Từ Uyển, hôm nay có rất nhiều giáo sư đến đây, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này được” Trương Khiết mặc áo thun màu trắng cầm laptop trong tay, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.

Hôm nay cách ăn mặc của Từ Uyển vẫn tràn đầy sức sống như trước: “Yên tâm đi, †ớ đã nhớ kỹ hết tất cả vấn đề hóc búa không thể giải được rồi, hôm nay nhất định sẽ tìm hiểu tất cả, ấy, Tôn Lam đâu?”




“Lát nữa cậu ấy sẽ đến”

Lúc này, trước cửa nhà đa năng số một của Đại học Ngân Châu tập trung vô số sinh viên, ai cũng đang thảo luận vấn đề về y học, có một vài danh y nhìn thấy sẽ hướng dẫn bọn họ vài câu, khiến bọn được lợi rất nhiều.




Nhóm người Từ Uyển tập trung lại với nhau, thảo luận một ca bệnh hiếm thấy, €ó một người bệnh bị mất lực tay bẩi sinh, hai tay không thể giơ tới đỉnh đầu, bắp.

tay không có sức, khó có thể huấn luyện, chứng bệnh như vậy trong Đông y kết luận thành loại bệnh khí huyết kinh mạch, nhưng.




lại khiến lúc chữa bệnh người ta không biết bắt đầu từ đâu, kinh mạch chỗ hai tay bị tật thông suốt, khí huyết trôi chảy.

Ca bệnh này có thể nói là một chứng bệnh khá khó trong bài tập Đông y.




“Các vị, người bạn này của tôi tên là Lưu Nhiên, học tập ở chỗ bác sĩ Triệu của tỉnh Tô đã bốn năm rồi, có thể học hỏi cậu ấy một chút về chứng bệnh này”

“Chào mọi người” Lưu Nhiên là một chàng trai khoảng hai mươi bốn tuổi, mặc áo blouse màu trắng chào hỏi mọi người, ánh mắt của anh ta cứ nhìn mãi trên người mấy người Từ Uyển.




Vừa nghe thấy có người nói đến bác sĩ Triệu của tỉnh Tô, rất nhiều người đều nhìn Lưu Nhiên bằng ánh mắt hâm mộ.

Bác sĩ Triệu, đó chính là danh y nổi tiếng cả nước đấy, có thể học tập với ông ấy, thành tựu sau này là không có giới hạn.




“Người anh em Lưu Nhiên, anh có cách giải quyết chứng bệnh này của chúng tôi sao?”

Một người không nhịn được hỏi.





Lưu Nhiên gật đầu, nói: “Cách không chút sơ hở thì tôi không có, nhưng tôi cũng từng thảo luận với thầy về ca bệnh này vô số lần, xem như có chút kết quả”

Mọi người nghe Tô Nhiên nói thế, trên mặt đều tràn đầy vẻ vui mừng.




Tuy Lưu Nhiên không nói đầy đủ, nhưng mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa trong đó, thảo luận cùng với bác sĩ Triệu, còn có kết quả rồi, đó không phải là nói có cách giải quyết hay sao?

Lưu Nhiên đứng ở đó thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu thỏa mãn. Ánh mắt của anh ta nhìn Từ Uyển, Trương Khi còn có Tôn Lam vừa mới đến rất lâu, sau đó mới cất l “Tôi đặt tên cho chứng bệnh này là chứng tổng hợp về chức năng của cơ bắp, đối với chứng bệnh này, chúng ta có thể tiến hành kích thích huyệt vị trên diện rộng dựa theo vị trí phát bệnh của người bệnh. Tuy nhìn qua người mắc chứng bệnh này có kinh lạc thông suốt, nhưng thật ra không phải như thế..”




Lưu Nhiên đứng ở đó nghiêm túc nói, ánh mắt của người xung quanh khiến anh ta càng hưng phấn hơn.

Một vài người hiếu học đã bắt đầu lấy bút ra, vội vàng ghi những thứ này lại Khi Lưu Nhiên đang nói rất hứng khởi, mộ giọng nói đột nhiên vang lên ngắt lời anh ta.




“Toàn là nói bậy! Y học, mỗi một bước đều nơm nớp lo sợ như đứng trên miếng băng mỏng, mỗi một động tác, mỗi một suy nghĩ của anh đều phải chịu trách nhiệm với mạng sống và an toàn của người bệnh, bây giờ lại ở đây nói hươu nói vượn!”

Giọng điệu nghiêm khắc này khiến mọi người lập tức đưa mắt về phía người nói chuyện.




“Anh rể?” Từ Uyển mở to hai mắt, cô không ngờ rằng người vừa nói chuyện lại là Trương Thác.

Hai người Trương Khiết và Tôn Lam cũng tò mò nhìn anh.




Lưu Nhiên đang nghiêm túc nói chuyện chợt im bặt, mặt hơi mất tự nhiên, vì trong lòng anh ta hiểu rõ mình không hề thảo luận cách điều trị gì đó với thầy về cái gọi là triệu chứng cơ bắp này. Mấy lời tiến hành kích thích cơ bắp mức độ sâu gì đó mình nói khi nấy toàn là vì ra vẻ và vì lòng ham hư vinh nên nói bậy một trận thôi, bây giờ bị người ta trách mảng như thế, khiến anh ta cảm thấy rất mất mặt.

Lưu Nhiên nhìn Trương Thác hỏi: “Anh là ai đấy? Kết quả tôi thảo luận ra với thầy vào miệng anh lại thành nói hươu nói vượn à?”




“Đúng vậy, anh là ai thế?” Một sinh viên nhìn Trương Thác.

“Có hiểu y học không vậy, điều Lưu Nhiên nói là kết quả có được từ bác sĩ Triệu của tỉnh Tô đấy, chẳng lẽ ý anh là bác sĩ Triệu cũng đang nói hươu nói vượn sao”




“Đúng thế” Một người trợn ngược mắt, nhìn về phía Từ Uyển: “Từ Uyển, cô mới nói người này là anh rể mình à? Đang làm gì?

Cũng là bác sĩ sao?”




Từ Uyển lắc đầu: “Không phải bác sĩ, nhưng anh rể tôi nói như thế chắc chán là có căn tr “Hal” Lưu Nhiên cười nhạo một tiếng: “Căn cứ? Căn cứ gì, một người không hiểu y học tới đây nói căn cứ với tôi?”

“Cái tôi nói là thái đội” Trương Thác lại cất lời: “Bản thân học y là vì cứu người, chứ: không phải để anh tới đây khoe khoang khoác lác, anh phải biết anh làm một bác sĩ, phải chịu trách nhiệm với từng câu mình nói, anh có biết nếu thật sự có người sử dụng cách anh nói lên người bệnh sẽ có hậu quả gì không!”




Trương Thác quát lớn, anh rất có khí thế, đến mức lúc anh nói chuyện, những sinh viên xung quanh đều không thể không nghe, không dám nói chen vào.

Trương Thác quét mắt nhìn một vòng những sinh viên này, cuối cùng nhìn chăm chú vào Lưu Nhiên: “Nếu anh làm như vậy, người bệnh rất có thể vì bị kích thích huyệt đạo quá độ khiến hai tay ứ máu, hậu quả nghiêm trọng, có thể khiến hai tay mất cảm giác mãi mãi! Ngay cả chút kiến thức này mà anh cũng không có còn đòi căn cứ với tôi hả!”




Trương Thác nói xong lại chỉ những sinh viên kia: “Còn mấy cô cậu nữa, một chút năng lực phân biệt cũng không có, người khác nói cái gì thì ghi cái đó, tự mình không biết phân biệt đúng sai sao? Mấy người suy nghĩ bằng đầu óc xem, một người kinh mạch hoàn hảo, huyết lạc thông suốt, cưỡng chế kích thích huyệt vị sẽ gây ra hậu quả gì, kiến thức căn bản này trên sách giáo khoa của mấy cô cậu không viết à?”

Trương Thác nói xong, những sinh viên này không ai dám phản bác, ngơ ngác đứng tại chỗ.






Chương 117

“Từ Uyển, anh rể thật là ngầu!” Trương Khiết để hai tay trước ngực, nhìn bóng dáng của Trương Thác, hai mắt phát sáng.







“Đúng là rất ngầu” Tôn Lam cũng gật đầu, dáng vẻ một mình Trương Thác quát mảng mọi người thật sự mang theo sức quyến rũ khó nói thành lời.

Lưu Nhiên bị Trương Thác nói thế vốn đã thấy hơi mất mặt, bây giờ lại nghe thấy hai người đẹp mình vừa mắt nói người này ngầu, sao anh ta có thể nhịn được chứ.







“Đúng là buồn cười chết đi được!” Lưu Nhiên cười lớn: “Anh là ai? Sinh viên của khoa y học à? Hay là bác sĩ2”

Trương Thác lắc đầu: “Đều không phải!”







“Ha hai” Lưu Nhiên cười khẩy: “Vậy anh có tư cách gì khoa tay múa chân với tôi ở đây?

Anh cảm thấy mình là ai? Tôi cho anh biết, người ta bị bệnh, là bác sĩ chúng tôi chữa bệnh cho bọn họ! Tôi muốn chữa thế nào thì chữa như vậy, không tới lượt anh nói nhảm ở đây!”







“Ai vậy, tôi còn tưởng là danh y gì tới đây chất vấn lời của học trò bác sĩ Triệu nữa chứ, kết quả là không phải cái gì cả, phiền anh tránh xa ra một chút được không.”

“Bị điên à”







Những sinh viên mới bị Trương Thác quở trách cũng khó chịu trong lòng, tới tấp nói.

Trương Thác quét nhìn những người này, đáy lòng lạnh lẽo, bất đắc dĩ lắc đầu: “Bỏ đi, nói chuyện với mấy người cũng không xuôi được, với cái thái độ này của mấy người, sau này không xứng làm một bác sĩ, ngay.







cả sai lầm rõ ràng như thế cũng không chịu thừa nhận! Tự mình lật sách giáo khoa ra xem thử trong các kiến thức căn bản kích thích huyệt vị quá mức sẽ gây ra hậu quả gì địt”

Lưu Nhiên cứng cổ: “Sách giáo khoa? Sách giáo khoa thế nào? Đừng nói anh chỉ mới lật hai trang trong sách giáo khoa đã chạy tới đây giảng đạo tôi rồi nhé? Biết vì sao hôm nay chúng tôi lại nghìn dặm xa xôi chạy đến Đại học Ngân Châu không?







Không sợ nói với anh, hôm nay có một thần y muốn mở buổi tọa đàm ở đây, tất cả bác sĩ cấp bậc giáo sư đều chạy tới buổi tọa đàm này cả, mà thầy tôi đã quen biết thân y kia từ lâu rồi, vị thần y kia nói, y học cần to gan, cần sáng tạo, cần đột phá đấy! Người như anh thì biết cái gì!”

Lưu Nhiên vừa dứt lời, bên cạnh lập tức vang lên tiếng võ tay trầm trồ khen ngợi.







“Hay! Hay cho câu cần †o gan, cần sáng tạo, cần đột phá, có nghe thấy không? Thầy.

của Lưu Nhiên còn là người quen cũ của vị thần y kia đấy, anh nghi ngờ Lưu Nhiên, có phải là nghi ngờ bác sĩ Triệu, nghi ngờ vị thần y kia không?”







“Cút đi, đừng có đứng đây để mất mặt nữa, làm phiền chúng tôi học tập”

“Cút đi!”







Từng âm thanh vang lên từ trong miệng những sinh viên này.

Ba cô gái Từ Uyển đứng nhìn đến sốt ruột “Mấy người đừng nói nữa, anh rể của tô “Không sao” Trương Thác giơ tay ngăn lời nói của Từ Uyển: “Cho bọn họ nói đi, có vài người không thể nói đạo lý được, Từ Uyển, em càng lớn tuổi, người và chuyện nhìn thấy sẽ càng nhiều, cũng sẽ hiểu rõ câu nói của người xưa”







“Câu nào ạ?”

“Cánh rừng lớn, loài chim gì cũng có”







Trương Thác cười ha hả, không ở lại chỗ mấy sinh viên này nữa mà đi sang một bên.

Ba cô gái cũng không tiếp tục ở đây, bước nhanh đuổi theo Trương Thác.








Lưu Nhiên thấy ba cô gái rời khỏi vì Trương.

Thác, ánh mắt nhìn về phía Trương Thác tràn đầy oán hận.







“Anh rể, sao hôm nay anh lại đến trường của bọn em?” Từ Uyển cũng không phân vân về vấn đề ca bệnh kia, đuổi theo Trương Thác, tò mò hỏi.

“Haiz” Trương Thác thở dài một hơi nặng nề, ngồi trên băng ghế đá dưới gốc đại thụ, vẻ mặt uất ức: “Còn không phải vì thương nhân lòng dạ độc ác là chị em sao, bóc lột sức lao động, hôm nay đến đây là để làm việc cho cô ấy đấy!”







Tôn Lam và Trương Khiết nghe thế thì lén che miệng cười, Trương Khiết nói: “Anh rể, anh đúng là có phúc mà không biết hưởng, chị của Từ Uyển là Chủ tịch của Lâm Thị Lâm Ngữ Lam, còn được gọi là người đẹp băng sơn đó, người khác muốn bị chèn ép cũng không có cơ hội đâu”

“Đúng thế” Tôn Lam cũng nói: “Anh không in thì thử xem, nếu anh ly hôn với chị của Từ Uyển, chắc chắn người ta sẽ có rất nhiều người theo đuổi luôn”







“Hì hì” Trương Thác cười ngây ngô một tiếng: “Anh cũng chỉ oán trách một chút thôi, đúng rồi, khi nãy mấy em ở đó thảo luận kiến thức về mặt y học, mấy em là sinh viên ngành y sao?”

“Đúng thế” Từ Uyển gật đầu: “Học viện y khoa của Đại học Ngân Châu đang được xây dựng rồi, dự tính cuối năm sẽ xây xong, đến đúng đó cũng tách trường luôn, khi đó lại phải nhờ anh dọn ký túc xá giúp em rồi”







“Chuyện nhỏ” Trương Thác khoát tay: “Từ Uyển, em học y ra rồi có thể trực tiếp đi làm ở bệnh viện của chị em, cũng không tệ đấy”

“Haiz, cái này đến lúc đó rồi nói sau, em không suy nghĩ nhiều như vậy” Từ Uyển đáp lại một tiếng, vội vàng bảo: “Anh rể, bây giờ em không nói chuyện với anh nữa đâu, tọa đàm bên kia sắp bát đầu rồi, bọn em phải tranh thủ, nghe nói là một thần y mở tọa đàm đấy”







“Được, mau đi đi” Trương Thác phất tay, nhìn ba cô gái chạy mất hút trong tầm mát của mình.

Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Trương Thác reo lên, là Hội trưởng Mã gọi đến, nói với Trương Thác là mọi người đều đã đến, dè dặt hỏi Trương Thác đang ở đâu “Tôi cũng đến ngay đây” Trương Thác trả lời một tiếng rồi cúp máy, nheo hai mắt lại nhìn tới chỗ nhà đa năng số một kia.







Lúc đầu, ở buổi tọa đàm hôm nay, Trương.

Thác muốn trình bày khái niệm y học của mình, sau đó biểu diễn rung châm một chút. Nhưng qua chuyện khi nấy, anh cho rằng hôm nay mình phải làm thêm mấy chuyện nữa.







Lúc ba người Từ Uyển chạy đến nhà đa năng đã bị biển người trước mặt dọa sợ, đừng nói đến chỗ ngồi chật kín hết, ngay cả lối đi cũng có người đứng đầy, mấy thầy giáo giáo sư bình thường tập trung soạn giáo án kia lúc này cũng giống hệt như sinh viên, cầm chặt bút và vở, ngồi tại chỗ đợi ghi chép.

“Từ Uyển, bên này!”







Ở một chỗ ngồi, Trương Thành ra sức vẫy tay với Từ Uyển, ngồi bên cạnh Trương Thành còn có hai đàn em của cậu ta.

Hai đàn em này vừa nhìn thấy Từ Uyển đều nở nụ cười lấy lòng, vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi của mình lại cho ba người Từ Uyển.







“Ồ không tệ đấy, vẫn còn chút ga lăng phong độ” Trương Khiết vỗ vai Trương Thành: “Sau khi cậu lau kẻ mắt đi thì đẹp trai hơn rồi đấy, sau này rèn luyện nhiều một chút, khi nào rèn luyện thành như anh rể thì khỏi phải nói luôn”

“Trương Khiết, cô nói giỡn với tôi hả, mấy cơ bắp trên người anh rể không phải tôi muốn luyện là luyện ra được đâu” Trương Thành chắp tay, trải qua chuyện lần trước, bây giờ cậu ta cũng gọi Trương Thác là anh rể như mấy người Trương Khiết vậy, hơn nữa trong lòng cậu ta điều đó giống như: đang khâm phục Trương Thác.







“Coi như cậu tự mình biết mình đấy”

Trương Khiết gật đầu.







Mấy người Từ Uyển vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói châm chọc vang lên từ phía sau.

“Ồ, không phải ai đó đây sao? Thế nào, anh rể của mấy cô đâu? Chuồn mất dạng rồi hả?”







Từ Uyển quay đầu nhìn lại, người nói chuyện là bạn của Lưu Nhiên, còn Lưu Nhiên thì ngồi bên cạnh người đó nở nụ cười khinh bỉ nhìn mấy người Từ Uyển.

“Chú ý cách nói chuyện của anh đi, mấy người nói ai chuồn mất dạng chứ?” Trương Khiết không vui cảnh cáo một tiếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Truyện Con Rể Quyền Quý
Con rể quyền quý convert
  • 4.40 star(s)
  • Một Ly Bát Bảo Trà
Link Dịch
Con rể quyền quý convert
  • Một Ly Bát Bảo Trà
Chap-999
Con rể mạnh nhất của thành phố
Con rể nhà giàu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom