• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 811-814

Lâm Bối nhìn vào mắt của Đường Lăng, trái tim hơi run lên, anh trai từng nói, người đàn ông này rất lợi hại, không phân cao thấp với Dương Tầm Chiêu.

Ánh mắt này của anh ta trông rất dọa người.

Vào lúc này, bên ngoài cửa phòng lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Ánh mắt lạnh lùng của Đường Lăng di chuyển, sau đó đi đến cửa phòng, mở cửa ra.

Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn sáng vào, bữa sáng rất thịnh soạn, chủ yếu là các món thanh đạm.

Nhân viên phục vụ còn mang theo hộp thuốc cảm cúm đến.

Không thể không nói, rất nhiều chi tiết vấn đề, Đường Lăng đều sắp xếp chu đáo, rất tinh tế!

“Anh Đường, đây là thuốc cảm mà anh muốn.” Nhân viên phục vụ đặc biệt cầm thuốc, để ở một bên, lời này tuy đối với Đường Lăng mà nói cũng là nói cho Tiểu Vương tử nghe.

Tiểu Vương tử nghe thấy lời của nhân viên phục vụ, đôi mắt nhanh chóng lóe lên, Đường Lăng vậy mà còn chuẩn bị thuốc cho cậu ta?

“Ừm, cô ra ngoài đi.” Đường Lăng cầm hộp thuốc xem, sau đó lại để trở lại.

Nhân viên phụ nữ nhanh chóng rời khỏi.

“Dậy, dậy ăn sáng, sau đó uống thuốc.” Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Đường Lăng lại quay sang nhìn Tiểu Vương tử, ngữ khí lần này so với vừa rồi dường như cứng rắn hơn không ít.

Tiểu Vương tử nhìn thuốc trên bàn, khóe môi giật giật, cậu bé có thể không uống thuốc không?



“Tôi chỉ bị cảm nhẹ, không cần uống thuốc.” Lâm Bối nhìn thuốc trên bàn, trong lòng từ chối, cậu ta bình thường ghét nhất uống thuốc, bây giờ càng không muốn.

“Cảm nhẹ cần nằm bẹp trên giường không dậy được?” Đường Lăng nghe thấy lời này của cậu ta, mắt dường như hơi tối lại một chút, nếu chỉ là cảm nhẹ, cần nằm bẹp trên giường vậy sao? Ngay cả chính sự cũng không làm?

Phụ nữ cũng không có õng ẹo bằng cậu ta!

Lâm Bối: “...”

Đó đều là chuyện của cậu ta, một người ngoài như Đường Lăng quản được chắc?

Hơn nữa cậu ta còn là Tiểu Vương tử của nước D, là khách quý của bọn họ, Đường Lăng vậy mà có thái độ như này với cậu ta?

“Đó là chuyện của tôi, cần anh quản chắc?” Trong lòng Lâm Bối lúc này có hơi bực tức, thái độ của Đường Lăng tệ như vậy, cậu ta cũng không cần quá khách khí với Đường Lăng.

Đường Lăng nhìn cậu ta, cứ nhìn như vậy, khóe môi hơi nhếch lên, không có nói gì.

“Anh, anh làm gì nhìn tôi như vậy?” Nhìn vào ánh mắt của Đường Lăng, Lâm Bối không biết tại sao trong lòng tự dưng có hơi sợ hãi, không nhịn được mà run nhẹ.

“Cậu là đàn ông không?” Lông mày của Đường Lăng hơi nhíu lại, sau đó chậm rãi mở miệng, trong ánh mắt nhìn Lâm Bối thấp thoáng mang theo vài phần cảm xúc khác.

“Anh, lời này của anh là gì?” Lâm Bối nghe thấy lời này của anh ta, giống như con mèo bị giẫm vào đuổi, giật thon thót, nhất thời thiếu chút nữa nhảy bật dậy.

Có điều, ở thời khắc cuối cùng, Lâm Bối vẫn nhịn được.

“Tôi đương nhiên là đàn ông, nếu giả bao đổi.” Lâm Bối vô thức thẳng người, sau đó ý thức đến lúc này cậu ta đang làm trong chăn, cậu ta cho dù có thẳng hơn nữa, Đường Lăng cũng không nhìn thấy.

“Còn yếu ớt hơn phụ nữ, cậu còn không ngại vỗ ngực nói mình là đàn ông.” Khóe môi của Đường Lăng hơi nhếch lên, khóe miệng rõ ràng còn cong lên lộ ra nụ cười như có như không, nhìn trông rất giống có vài phần chế nhạo.

“Đường Lăng, anh đừng sỉ nhục người khác.” Sắc mặt của Lâm Bối hơi đỏ lên, trông giống như đang tức giận.

“Như cậu còn cần tôi sỉ nhục sao?” Đường Lăng nhếch môi, ngữ khí đó nghe càng thấy chọc tức người.

Lâm Bối: “...”

Lâm Bối nhìn Đường Lăng, lặng lẽ hít thở sâu, hít thở, để bản thân cố gắng bình tĩnh lại, nếu không, cậu ta sợ mình sẽ không nhịn được mà lao đến, đánh nhau một trận với Đường Lăng.

Có điều, thực tế hình như cậu ta không đánh lại Đường Lăng.

Đường Lăng rất lợi hại, ngay cả anh cả cũng không phải đối thủ, cho nên cậu ta vẫn phải nhịn.

Có câu hảo hán không chịu thiệt trước mắt, món nợ này có thể tìm cơ hội sẽ từ từ tính sổ.

Lâm Bối không có nói gì nữa, chỉ hơi nghiêng mặt, không thèm nhìn Đường Lăng nữa, cậu ta vẫn nằm bẹp trên giường, không có ý định rời giường, cậu ta còn cố ý kéo chăn lên, gần như muốn trùm hết cả đầu.

Cơ thể quấn trong chăn trông rất nhỏ bé!

Đường Lăng nhìn bộ dạng này của cậu ta, đôi mắt hơi nheo lại, cậu ta đây là định lười đến cùng phải không?

Đường Lăng cũng liều phí lời với cậu ta, Đường Lăng trực tiếp đi đến trước giường, mau chóng đưa tay, trực tiếp lôi chăn trên của Lâm Bối.

“Đường Lăng, anh làm gì, anh bị điên rồi?” Lâm Bối không ngờ Đường Lăng lại trực tiếp lôi chăn của cậu ta ra, nhất thời giật mình trực tiếp nhảy dựng lên.

Người này có hiểu thế nào là lịch sự không hả? Hiểu thế nào là lễ tiết không?

Thổ phỉ!!!

Lưu manh!!

Lâm Bối lúc này trên người mặc quần áo ngủ, là loại đồ bộ che kín mít, quần áo ngủ trên người cậu ta, có hơi rộng, lộ rõ thân hình của cậu ta càng nhỏ bé.

“Nước D các cậu nghèo đến mức không nuôi cậu được sao?” Đường Lăng bình thường rất ít nói, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng gầy nhom của cậu ta thì không khỏi muốn chọc cậu ta vài câu.

Dáng vẻ này của cậu ta trông giống như chưa có ăn cơm vậy.

“Tôi làm sao? Tôi không phải chỉ là hơi gầy thôi sao? Mắc mớ gì đến anh?” Lâm Bối lúc này đứng trên giường, cho nên trông cao hơn Đường Lăng một khoảng, cho nên, cậu ta bây giờ có thể bỏ qua vấn đề chiều cao.

Đường Lăng thấy bộ dạng của cậu ta, có hơi buồn cười: “Một chút khí khái của đàn ông cũng không có...”

“Ai nói tôi không có khí khái của đàn ông, tôi còn có lông chân đó, anh có không?” Lâm Bối nhìn Đường Lăng, mặt mày không phục, sau đó nhanh chóng kéo góc quần của mình lên, lộ ra một khoảng bắt chân của mình.

Như cậu ta nói, trên bắp chân của cậu ta có lông chân, nhưng cậu ta sau đó lại buông quần xuống, Đường Lăng cũng chỉ liếc qua, nhìn thấy trên chân cậu ta có hơi đen, quả thật giống lông chân.

Hơn nữa lông chân còn không ít.

Lâm Bối nhìn Đường Lăng, mang theo sự đắc ý mà hừ lạnh một tiếng, sau đó còn ưỡn ngực.

“Tôi nói này, cậu cứ ưỡn ngực làm cái gì? Cậu không phải phụ nữ, lẽ nào còn có thể ưỡn ra cái gì đó?” Đường Lăng nhìn thấy động tác ưỡn ngực của cậu ta, mắt lóe lên, khóe miệng cong lên mang theo nụ cười như có như không.

Anh ta phát hiện, người này trêu đùa còn khá vui.

Ừm, khá thú vị!

Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Bối vô thức thu ngực lại, trên mặt nhanh chóng vụt qua một tia đỏ khả nghi.

Nhìn thấy động tác vô thức này của Lâm Bối, mắt của Đường Lăng hơi nheo lại.

Anh ta vừa rồi chỉ nói đùa một câu, cậu ta cần phải căng thẳng vậy sao? Còn vô thức thu ngực lại?

Động tác này của cậu ta nhìn thế nào cũng có hơi khả nghi.

“Tôi đi rửa mặt.” Lâm Bối nhìn thấy tia nghi ngờ vụt qua trong mắt của Đường Lăng, mau chóng bước xuống giường, đi vào phòng tắm.

Đường Lăng nhìn thấy cậu ta chạy vào nhà tắm, lông mày lại nhíu lại.

Mắt của Đường Lăng nhìn lên giường của Lâm Bối, trên người rất sạch sẽ, không có một món đồ cá nhân nào của Lâm Bối, chỉ có dấu vết cậu ta vừa nằm.

Mắt của Đường Lăng lóe lên, lại nhìn đến gối, sau đó, Đường Lăng ở trên chiếc gối Lâm Bối vừa rồi gối ngủ phát hiện một sợi tóc.
Sợi tóc đen tuyền, không dài, nhưng cũng không tính là quá ngắn, chắc là của Lâm Bối, nhìn như vậy ngược lại cũng có chút giống sợi tóc hôm đó phát hiện ở trong phòng của anh ta.

Mắt của Đường Lăng hơi nheo lại, anh ta rất chắc chắn, người tối hôm đó anh ta chạm vào là một người phụ nữ, là một người phụ nữ!!

Nhưng, sợi tóc này thật sự rất giống, hơn nữa Nhã Thanh cũng nói, sự hiềm nghi của hai vị Vương tử là lớn nhất.

Đường Lăng nghĩ đến vài động tác và phản ứng vừa rồi của Tiểu Vương tử, lông mày của anh ta hơi nhướn lên, sau đó nhắc sợi tóc trên gối lên.

Cửa phòng tắm đóng, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Lâm Bối chắc đang tắm rửa.

Đường Lăng rút một tờ giấy ăn, gói sợi tóc đó lại, sau đó bỏ vào túi.

Sau khi làm xong, Đường Lăng đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống, hoàn toàn là dáng vẻ không có xảy ra chuyện gì.

Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Lâm Bối đi ra, động tác của cậu ta rất nhanh, chỉ tắm đơn giản, đánh răng.

Trên mặt cậu ta thậm chí còn chưa lau sạch hết, còn ít nước dính lên, điểm này ngược lại đơn giản như đàn ông bình thường, không giống sự tỉ mỉ của con gái.



Trên người cậu ta vẫn mặc bộ đồ ngủ, quần áo ngủ rộng rãi mắc trên người cậu ta, nhìn không ra bất cứ manh mối nào.

Mắt của Đường Lăng chỉ liếc nhìn Lâm Bối, ánh mắt di chuyển đi.

Lần này, Lâm Bối cũng không có tiếp tục đôi co với Đường Lăng, cậu ta đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn sáng.

Sáng hôm nay, cậu ta cũng chưa có ăn gì, thật sự có hơi đói.

Cậu ta tuy lớn lên hơi gầy, nhưng lượng cơm ăn không ít, Đường Lăng giúp cậu ta gọi đồ ăn sáng, cậu ta không mất bao lâu đã ăn no rồi.

Cậu ta ăn rất nhanh, tướng ăn không quá xấu, nhưng tuyệt đối không thể nói là đẹp.

Cậu ta khi ăn sáng, Đường Lăng luôn ngồi đối diện cậu ta, Đường Lăng có khi sẽ liếc cậu ta, nhưng Đường Lăng mãi không có nói chuyện.

“Tôi ăn xong rồi.” Lâm Bối ăn đến mức không thể ăn được nữa nên dừng lại, ngước mắt nhìn sang Đường Lăng.

“Uống thuốc.” Ánh mắt của Đường Lăng dừng trên hộp thuốc cảm trên bàn, ngữ khí đó nghe không giống ngữ khí thương lượng gì.

“Tôi đã ăn nhiều đồ ăn như vậy rồi, nói rõ bệnh của tôi không có vấn đề gì nữa, không cần uống thuốc.” Lâm Bối sững ra, người này không có mắt à? Không có nhìn thấy sức chiến đấu vừa rồi của cậu ta sao?

Tình trạng của cậu ta như này còn cần uống thuốc sao?

Cậu ta, ghét uống thuốc nhất!

“Uống thuốc.” Đường Lăng lặp lại một lần nữa, lần này, càng không chừa đường để thương lượng.

Viên Quân Doanh bảo anh ta chăm sóc Tiểu Vương tử, nếu như cậu ta ngay cả thuốc cũng không uống, vậy thì có không bàn giao lại được rồi.

Lâm Bối nhìn anh ta, không, chính xác phải nói là trừng mắt với anh ta, nhưng Lâm Bối có trừng như vậy nữa, Đường Lăng cũng vẫn là bộ dạng không thể thương lượng.

Lâm Bối thầm hít một hơi, sau đó cần thuốc cảm trên bàn, cũng không xem giấy hướng dẫn, trực tiếp tách ra hai viên, sau đó bỏ vào miệng, cũng không có uống nước, nuốt khan xuống.

Trông có cảm giác tắc nghẹn vài phần.

Đường Lăng nhìn động tác của cậu ta, sững người, sau đó khóe môi giống như vô thức cong lên, dường như có vài phần độ cong, rất nhỏ, nhưng lại rõ ràng có tồn tại.

“Tôi cũng đã ăn sáng rồi, thuốc cũng uống rồi, anh có thể ra ngoài rồi chứ?” Lâm Bối uống thuốc xong, lần nữa nhìn sang Đường Lăng trực tiếp đuổi người.

Đường Lăng liếc nhìn cậu ta, lần này không có nói gì cả, mà trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài.

Lâm Bối thấy anh rời khỏi thì âm thầm thở phào, cuối cùng cũng tiễn được ôn thần đi rồi, Đường Lăng này thật sự quá bắt nạt người khác rồi, nói thế nào, cậu ta cũng là Vương tử của nước D, Đường Lăng thật sự quá đáng rồi.

Quá đáng quá rồi!!

Lâm Bối nhìn thấy Đường Lăng đã đi được một đoạn, sau đó đưa tay, nắm thành quyền, ở đằng sau lưng Đường Lăng làm một động tác dùng sức đánh, Lâm Bối không dám thật sự ra tay đánh Đường Lăng, bởi vì cậu ta biết cậu ra đánh không lại Đường Lăng.

Cho nên, cậu ta làm động tác đánh giả, chính là vì để trút cơn giận trong lòng.

Nhưng, vào lúc này, Đường Lăng đột nhiên quay lại, mà động tác tay của Lâm Bối vừa hay đấm ra, hơn nữa rất rõ ràng là nhằm vào hướng của Đường Lăng.

Lâm Bối không ngờ Đường Lăng lại đột nhiên xoay người lại, lập tức bị dọa, tay cứng đờ trên không, quên mất bỏ xuống, cũng quên mất thu về.

“Sao hả? Muốn đánh tôi?” Đường Lăng nhìn tay của cậu ta dừng trên không, lông mày hơi nhướn lên: “Có muốn thử không?”

Khi Đường Lăng nói lời này, lại đi trở lại, đi đến trước mặt Lâm Bối.

Tay của Lâm Bối còn giơ lên, không có hạ xuống, Đường Lăng đưa tay, nắm cổ tay của cậu ta.

Khoảnh khắc nắm cổ tay của cậu ta, mắt của Đường Lăng lóe lên, cổ tay của cậu ta rất bé, hơn nữa làn da này mịn màng trơn nhẵn, sờ rất thoải mái.

Khoảng cách gần như vậy, nắm tay của cậu ta như vậy, Đường Lăng càng cảm thấy cậu ta không giống đàn ông, ngược lại thật sự có chút giống phụ nữ.

Mắt của Đường Lăng dừng ở yết hầu của cậu ta, phát hiện cổ áo ngủ của cậu ta ôm rất sát, cúc áo trên cùng của quần áo ngủ cài hết, cổ áo lại dựng lại, cho nên không nhìn thấy yết hầu!
Nhưng anh cảm thấy thân thể của Lâm Bối không cứng rắn như những người đàn ông khác, hơn nữa Lâm Bối lại khá nhỏ nhắn.

Đường Lăng nhìn về phía Lâm Bối, ánh mắt hơi tối lại, Tiểu vương tử này sẽ không phải là phụ nữ chứ?

Đôi mắt Đường Lăng lần nữa dò xét trên người cậu ta, dáng người không đến một mét bảy, trong đám đàn ông thì được coi là thấp, thân hình hơi gầy, càng lộ vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, càng nhìn càng giống phụ nữ…

Nếu tiểu vương tử này thật sự là phụ nữ, vậy đêm khuya ngày hôm trước có phải là…

Đường Lăng theo bản năng vươn tay ra muốn cẩn thận kiểm tra một chút...

"Đường Lăng, tên khốn kiếp, anh có bị bệnh không!” Đường Lăng đang suy nghĩ thì tiếng rống giận của Lâm Bối đột nhiên vang lên bên tai anh, một tiếng kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.

Trong lúc Lâm Bối gầm thét, một chân nhanh chóng đá lên, dùng sức đá thẳng về phía Đường Lăng.

Vì Đường Lăng đang suy nghĩ nên nhất thời không kịp phòng bị, lại bị cậu ta đá một cước.

Một cước này của Lâm Bối gần như dùng toàn bộ sức lực, cú đá này của cậu ta chắc chắn là rất đau, nhưng thậm chí Đường Lăng không hề nhíu mày lấy một lần.



Đương nhiên, cánh tay của Đường Lăng đang nắm cổ tay cậu ta cũng không hề buông lỏng.

Đôi mắt Đường Lăng lại đánh giá trên người cậu ta lần nữa, cuối cùng ánh mắt rơi vào vị trí trước ngực cậu ta, khóe một cong lên: “Cậu ăn nhiều như vậy, không lớn hơn, cũng không khỏe hơn, thật sự lãng phí!”

"Ai cần anh lo? Ai cần anh lo?" Lâm Bối nhìn thấy nơi đôi mắt Đường Lăng nhìn đến, khuôn mặt có chút khó coi, giờ phút này cậu ta gần như gào thét lên: "Đường Lăng anh thả tôi ra!”

"Nếu tôi không thả ra thì sao?” Đường Lăng hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, cánh tay đang cầm cổ tay Lâm Bối lại khẽ dùng lực, giờ phút này cảm xúc của Lâm Bối vốn có chút kích động, bị Đường Lăng kéo như vậy liền không đứng vững, vì vậy Lâm Bối trực tiếp ngã về phía lồng ngực Đường Lăng.

Đường Lăng vẫn đứng yên ở đó như cũ, không hề nhúc nhích, không tránh cũng không nhường, sau đó, mặt Lâm Bối trực tiếp va vào lồng ngực Đường Lăng.

Sự va chạm đó, Đường Lăng cũng không hề cảm thấy đau, ngược lại còn cảm thấy hơi mềm mềm.

Đường Lăng mím môi, cầm lấy cổ tay Lâm Bối và vòng tay ra phía sau đầu Lâm Bối, cố ý đè ép ép.

Lâm Bối cảm thấy phổi của mình sắp tức giận đến mức nổ tung, cậu ta hung hăng thở ra sau đó hút vào nhưng không có cách nào để bản thân bình tĩnh lại, giờ phút này mặt cậu ta đang đặt ở trước ngực Đường Lăng, cậu ta thật sự muốn hung hăng cắn một cái, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống được.

Cậu ta giật giật đầu, vì bị Đường ép nên không thể ngẩng đầu, cậu ta âm thầm cắn răng, căm hận quát: “Đường Lăng, anh là tên khốn kiếp!”

Lâm Bối cảm thấy lời này của cậu ta mắng rất có khí thế, nhưng lúc này cậu ta đang ở trong ngực Đường Lăng, cổ tay bị Đường Lăng nắm, đầu bị Đường ép lên, âm thanh kia nghe có chút buồn buồn, ngược lai có vài phần khác thường.

Trong mắt Đường Lăng giống như ngậm ý cười, đôi môi gợi cảm khẽ mở: "Trong cuộc đọ sức giữa đàn ông với đàn ông, sao tôi lại trở thành một tên khốn kiếp vậy?”

Câu nói này, Đường Lăng nói đó là một điều đương nhiên.

Lâm Bối chán nản, cậu ta rất giận, rất giận, nhưng giờ phút lại không biết nói gì.

Thân phận Đường Lăng rất đặc thù, trong suy nghĩ của cậu ta, những người như Đường Lăng đều là những người rất nghiêm túc và chính trực.

Từ trước đến nay cậu ta không hề biết, Đường Lăng lại là người vô liêm sỉ như vậy?

Vô lại như vậy! Xấu xa như vậy!

Đường Lăng có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Bối dần dè trên ngực anh có chút gấp rút, có lẽ là tức giận không nhẹ, cậu ta tức giận như vậy sao?

Vừa rồi anh nói có gì sai sao? Hoàn toàn không sai!

Cuộc đọ sức giữa đàn ông với đàn ông hoàn toàn không vấn đề, trừ khi…

Ánh mắt Đường Lăng lóe lên, sau đó chậm rãi nói: “Hay là chúng ta chính thức đánh một trận.”

Về phần đánh như thế nào, anh cảm thấy anh có thể từ từ suy tính một chút.

"Ai muốn đánh nhau với anh? Anh bị điên rồi?” Lâm Bối nghe anh nói muốn đánh một trên, khuôn mặt liền tái đi, ai muốn đánh nhau cùng anh, anh muốn đánh nhau với anh?

Bệnh tâm thần! !

Nếu cậu ta có thể đánh thắng được Đường Lăng thì còn phải chịu đựng thế này sao?

Lúc Lâm Bối nói chuyện hơi cúi đầu, sau đó đúng lúc nhìn thấy chân Đường Lăng, đôi mắt Lâm Bối nhanh chóng lóe lên, sau đó lặng lẽ giơ chân, âm thầm dùng sức muốn giẫm lên chân Đường Lăng.

Từ trước đến nay tính cảnh giác của Đường Lăng luôn rất cao, đương nhiên phát hiện động tác nhỏ này của cậu ta, đang lúc chân Lâm Bối nâng lên, chân Đường Lăng đột nhiên động một cái, nhấc chân cậu ta lên, sau đó trực tiếp hướng sang bên cạnh.

"A..." Lâm Bối trực tiếp bị anh kéo dang chân rộng ra, ngồi thẳng xuống đất, hai chân đột nhiên bị kéo ra, cảm giác đau xót đó thật sự không có cách nào để hình dung.

Lâm Bối dùng sức hít thở, muốn đứng người lên, nhưng là trong lúc nhất thời lại đứng không dậy nổi.

"Cái kỹ năng xoạc chân của cậu luyện cũng không tệ!” Đường Lăng đứng ở bên cạnh nhìn, chẳng những không giúp đỡ mà còn châm chọc nói.

Thân thể Lâm Bối ngã hướng về phía trước.

Giờ phút này, Đường Lăng ngồi chồm hổm trước mặt cậu ta, vậy nên khi Lâm Bối bổ nhào về phía trước như thế liền trực tiếp nhào đến trên người Đường Lăng.

Môi của cậu ta áp lên trên môi Đường Lăng.

Tất cả xảy ra quá mức đột ngột, Đường Lăng cũng chưa kịp phản ứng, không kịp làm gì cả.

Mắt thấy môi Lâm Bối sắp áp lên môi Đường Lăng, Lâm Bối vội vàng quay mặt lại, nhưng vẫn không hoàn toàn tránh được.
Sau đó môi Lâm Bối cứ như vậy đặt trên gương mặt của Đường Lăng.

Hôn! Hôn thật rồi! !

Ngay lúc này, Lâm Bối đột nhiên có cảm giác muốn chết, nếu giờ phút này có một cái lỗ, cậu ta nhất định sẽ chui vào không chút do dự.

Cậu ta, cậu ta vậy mà hôn Đường Lăng, mặc dù không hôn vào miệng, nhưng việc này cũng khiến cho cậu ta không tiếp nhận được.

Thân thể Đường Lăng hơi ngửa ra, nhìn về phía cậu ta, khóe miệng giật giật có mấy phần ý cười, mấy phần thâm ý khác, còn có một chút cảm giác du côn.

Lâm Bối nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Lăng, có chút ngẩn người.

Lâm Bối nhìn chằm chằm vào Đường Lăng, chỉ hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng một chữ cũng không nói ra.

Lúc này Đường Lăng mởi thả cậu ta ra và đứng lên, nhưng nụ cười trên mặt lại sâu hơn mấy phần.

Hóa ra anh là như vậy, Đường Lăng! !

Đường Lăng vừa buông lỏng, lúc này Lâm Bối mới chậm rãi khép chân lại, cảm giác đau xót đó khiến cậu ta thật sự muốn đánh người.


Đường Lăng chết tiệt, món nợ này cậu ta sẽ từ từ tính toán cùng Đường Lăng.

"Thân thể của cậu rất mềm." Đường Lăng nhìn Lâm Bối ngồi thẳng người, đột nhiên lại nói câu này.

Chữ mềm này có thể giải thích theo nhiều cách, lúc này Đường Lăng nói mềm không biết có phải có ý kia?

Nhưng dùng chữ mềm để hình dung một người đàn ông rõ ràng là không quá phù hợp.

Thân thể Lâm Bối hơi cứng lại, vành tai có vẻ đỏ lên một cách đáng nghi ngờ…

"Đường Lăng, anh rảnh rỗi lắm sao? Anh tới đây không phải vì điều tra án sao? Bây giờ không phải anh nên nắm chặt thời gian đi điều tra án sao?” Lâm Bối cảm thấy nếu vẫn để Đường Lăng tiếp tục ở trong phòng của cậu ta, chắc chắn không lâu sau cậu ta sẽ nôn ra máu mà chết mất.

Đường Lăng thật sự là cái tên rất rất rất đáng ghét!

Trên đời tại sao lại có người đáng ghét như vậy!

Đường Lăng chắc chắn là người đáng ghét nhất mà cậu ta từng gặp, không có người thứ hai.

Bây giờ cậu ta chỉ muốn nhanh chóng đuổi ra ngoài.

"Làm sao cậu biết bây giờ tôi không phải đang tra án?” Đường Lăng nhìn về phía cậu ta, khóe môi hơi cong lên, một giây sau, Đường Lăng đột nhiên đi đến bên cạnh cậu ta, hơi khom người, tới gần một chút, sau đó chậm rãi nói từng chữ: “Vừa rồi tôi đã có một phát hiện rất lớn!”

Lúc nói câu này, đôi mắt Đường Lăng khóa chặt trên người Lâm Bối, anh thấy thân thể Lâm Bối rõ ràng là cứng đờ, khóe môi Đường Lăng chậm rãi cong lên, giống như thật sự có phát hiện.

Đường Lăng đứng dậy, nhìn cậu ta thêm lần nữa, đôi mắt hơi híp lại, sau đó quay người đi về phía cửa.

Giờ phút này Đường Lăng cũng không nói gì nữa.

Lâm Bối sửng sốt, vừa rồi cậu ta đuổi Đường Lăng mấy lần nhưng Đường Lăng không đi, bây giờ tại sao lại đột nhiên rời đi? Đường Lăng sẽ không tiếp tục giở trò gì nữa chứ?

Lâm Bối đang suy nghĩ thì Đường Lăng đã mở cửa, đi ra ngoài, sau đó còn tiện tay đóng cửa lại giúp cậu ta.

Lâm Bối nhìn thấy Đường Lăng đã đóng cửa phòng, đôi mắt lóe lên, một giây sau liền nhanh chóng bò dậy.

Đường Lăng, tôi sẽ không để yên cho anh!

Đường Lăng ra khỏi phòng liền lấy điện thoại di động ra và gọi điện thoại.

Điện thoại vang lên hai tiếng, bên kia liền được kết nối.

"Cậu đang ở đâu? Tôi lấy một thứ đồ đi qua, cậu giúp tôi kiểm tra một chút!” Đường Lăng đưa tay vào trong túi, sờ lên sợi tóc đã được khăn giấy bóc lại, đôi mắt hơi nheo lại…

Nếu thật sự là cậu ta, vậy món nợ này được tính rồi.

"Thế nào? Tìm được người nhanh như vậy à? Tìm ở đâu vậy? Ai?” Ngưởi đầu dây bên kia nghe được lời này của anh rõ ràng là có chút kích động, một hơi liên tục hỏi mấy câu liền.

"Cậu kiểm tra trước đã, chắc chắn một chút!” Đường Lăng cũng không trả lời vấn đề của anh ta, chỉ là đôi mắt hơi nhíu lại, rõ ràng có nhiều hơn vài phần hơi thở nguy hiểm: “Nhưng có lẽ sẽ không sai!”

Chỉ dựa vào phản ứng vừa rồi của Lâm Bối, còn có loại mềm mại mà Lâm Bối vừa rồi hôn lên mặt anh ta, và trước đó, khi anh ta nhìn về phía giữa hai chân Lâm Bối, dưới tình huống kéo căng như vậy, giữa hai chân cậu ta cũng không nhìn thấy đồ vật gì xuất hiện.

Vậy nên anh cảm thấy việc này có lẽ không thể sai được.

"Lợi hại nha, nhanh như vậy đã tìm được người!” Giọng nói của đầu dây bên kia mang theo mấy phần ý cười: “Được rồi, anh đưa tới, tôi sẽ kiểm tra cho anh, tôi chắc chắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để kiểm tra kết quả!”

Cậu ta biết chuyện này quan trọng đến mức nào với Đường Lăng, tìm ra người này thì có thể chứng minh rằng Đường Lăng không ép buộc Cung Vân, việc này cũng coi như được giải quyết, Đường Lăng cũng sẽ không cần quay lại đồn cảnh sát.

Hơn nữa Đường Lăng đã làm chuyện như vậy với người ta, cho dù nói thế nào thì anh cũng phải có trách nhiệm nha.

Vậy nên, việc này đương nhiên là càng điều tra nhanh càng tốt.

Đường Lăng khẽ lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Đường Lăng trực tiếp xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, trước đó Viên Quân Doanh đã cho người chuẩn bị xe dưới bãi để xe tầng hầm, Đường Lăng tự mình lái xe đi đến viện kiểm tra.

"Anh vừa ra khỏi cục cảnh sát được khoảng hai giờ đồng hồ đã tìm được mục tiêu, được nha!” Bác sĩ pháp y nhận lấy tóc mà Đường Lăng đua tới, có kinh ngạc nhưng cũng có hưng phấn: "Nói một chút, rốt cuộc là anh tìm thế nào? Chẳng lẽ người kia lại đứng ở đầu đường chờ anh đến bắt?”

Đường Lăng lạnh lùng quét mắt nhìn cậu ta một cái: "Bớt nói nhảm, nhanh kiểm tra đi!”

"Không phải là do tôi tò mò sao? Tiết lộ một chút đi!” Khóe miệng bác sĩ pháp ý hơi cong lên, rất bất mãn nói: “Đừng quên, bây giờ anh đang muốn cầu cạnh tôi!”

"Bao lâu thì có kết quả?" Đường Lăng hoàn toàn không để ý đến những lời nói nhảm của cậu ta, anh chỉ hỏi vấn đề mà bản thân quan tâm.

"Cái này phải xem tâm trạng của tôi để quyết định, nếu tậm trạng của tôi tốt thì sẽ nhanh một chút, nếu tâm trạng tôi không tốt, vậy có lẽ…” Bác sĩ pháp ý rất bấn mãn, vậy nên cố ý lắm mồm với anh.

Đường Lăng đảo mắt, lạnh lùng quét mắt về phía cậu ta, thân thể Kim Ngụy cứng đờ, lập tức sửa lại lời nói: “Ba đến bốn giờ đồng hồ!”

"Có thể kiểm tra là nam hay nữ không?” Đôi mắt Đường Lăng hơi nheo lại, đột nhiên hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom