Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 791-795

CHƯƠNG 791: HẬU QUẢ KHI ANH TỨC GIẬN, ĐÍCH THÂN LÔI NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ RA (3)

Nhưng, bọn họ tại sao phải làm như vậy? Nếu mục tiêu của bọn họ chỉ là cậu ba Dương, bọn họ làm như vậy há không phải đánh rắn động cỏ sao?

“Tối quá Cung Vân với nhóm Đường Lăng sau khi lên tầng tám, người của Quỷ Vực Chi Thành đã liên lạc với Cung Vân, người của Quỷ Vực Chi Thành làm việc trước nay luôn cẩn thận, nếu không phải kế hoạch có thay đổi, bọn họ sẽ không liên lạc với người trong kế hoạch.” Sắc mặt của Cố Ngũ hơi tối lại: “Cũng tức là cậu Dương tối qua không đến khách sạn Quốc Hâm đã làm loạn kế hoạch của bọn họ.”

“Vết thương trên người Cung Vân là ai tạo nên, tối qua khi Cung Vân lên tầng, trên người căn bản không có vết thương, mà trong thời gian đó Cũng Vân cũng không có rời khỏi tầng tám, Đường Lăng căn bản không có chạm vào cô ta, vậy vết thương trên người cô ta giải thích thế nào đây?” Liên quan đến điểm này, Hàn Nhã Thanh luôn có hơi không hiểu.

Bác sĩ kiểm tra, Cung Vân bị thương rất nặng, thậm chí thân dưới bị rách rất nghiêm trọng, cho nên, lúc đó Cung Vẫn chắc chắn đã chịu nhục.

Chuyện đó chắc chắn không thể làm trực tiếp ở hành lang của khách sạn?

“Tôi đã điều tra tất cả các phòng ở tầng tám, đều không có phát hiện bất kỳ sự khác thường nào.” Cậu ba Dương trầm mặc mãi đột nhiên mở miệng, lúc này trên mặt anh thấp thoáng vẻ nghiêm trọng vài phần: “Đương nhiên, phòng của hai vị Vương tử không có kiểm tra.”

“Lão đại, lợi hại, tầng tám của khách sạn Quốc Hâm anh vậy mà có thể tùy tiện kiểm tra.” Mắt của Cố Ngũ sáng lên, khi nhìn sang cậu ba Dương, tràn ngập vẻ sùng bái.

Cậu ba Dương lại không thèm nhìn anh ta, tùy tiện kiểm tra chắc chắn là không thể, nhưng anh tự nhiên có cách của anh.

Chuyện này đối với anh mà nói, quả thật cũng không tính là chuyện khó gì!


“Vậy hai vị Vương tử có hiềm nghi hay không? Phòng tối qua là Đại Vương tử đại cho anh, trừ hại vị Vương tử và Đường Lăng, người biết chuyện này chắc không nhiều.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy bây giờ không thể loại trừ bất cứ người hiềm nghi nào.

“Đại Vương tử không có khả năng, anh với anh ta quen biết rất nhiều năm rồi, vẫn hiểu nhau, nhưng vị Tiểu Vương tử kia anh không biết, không rõ.” Dương Tầm Chiêu tự nhiên hiểu ý của Hàn Nhã Thanh, trong chuyện này, anh cũng có chút nghi ngờ, nhưng anh có thể loại trừ Đại Vương tử.

Nếu như thật sự Đại Vương tử sắp đặt chuyện này, Đại Vương tử tuyệt đối sẽ không đích thân yêu cầu đặt phòng cho anh, điều này thật sự quá rõ ràng rồi.

Đại Vương tử nước D cũng hoàn toàn không có lý do hại anh, nhưng vị Tiểu Vương tử đó, anh thật sự không hiểu.

“Vị Tiểu Vương tử đó nghe nói là con riêng lưu lạc bên ngoài của quốc vương, 8 năm trước mới quay về vương thất, vị Tiểu Vương tử này sau khi trở về vương thất, cũng không quá được sủng ái, giống như chuyện tham gia ngoại giao lần này anh ta hình như là lần đầu tiên.” Cố Ngũ mau chóng bổ sung, không thể không nói Cố Ngũ biết thật sự không ít chuyện, giống như nhân viên tình báo.

“Tối qua, tầng tám chỉ có hai vị Vương tử và Đường Lăng ở.” Mắt của Hàn Nhã Thanh hơi nheo lại, tối qua cả tầng tám chỉ có Đường Lăng và hai vị Vương tử, Đường Lăng chắc chắn không thể tự mình hại mình, nếu như Đại Vương tử không có hiềm nghi, vậy thì chỉ có vị Tiểu Vương tử đó.

“Anh nghĩ cách đi tra phòng của vị Tiểu Vương tử này.” Dương Tầm Chiêu lập tức hiểu ý của cô, nếu như thật sự là Tiểu Vương tử đó làm bị thương Cung Vân, chỉ cần kiểm tra phòng, chắc chắn sẽ tra ra một vài manh mối.

Ví dụ sẽ có tóc hoặc vết máu gì đó, cho dù đã xử lý, cũng rất có khả năng sẽ có dấu vết.

“Nghe nói vết thương của Cung Vân rất nghiêm trọng, vị Tiểu Vương tử đó gầy như vậy, có thể được sao?” Lông mày của Cố Ngũ hơi nhướn lên, trên mặt mang theo vài phần khinh thường.

“Vị Tiểu Vương tử đó rất gầy bé sao?” Mắt của Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, cô lúc đó nhìn thấy vết thương trên người Cung Vân, cũng xem kết quả kiểm tra do pháp y làm.

Không giống như một người gầy bé gây ra, cô lúc đó thậm chí nghi ngờ không chỉ một người làm.

“Phải, rất gầy bé.” Lần này Dương Tầm Chiêu trực tiếp trả lời Hàn Nhã Thanh.

“Đương nhiên, Cung Vân cũng không nhất định bị thương ở tầng tám, em trước đó đã quan sát cửa sổ bên ngoài của tầng tám khách sạn Quốc Hâm, người của Quỷ Vực Chi Thành nếu như muốn thông qua cửa sổ đưa người vào cũng có khả năng.” Không thể không nói Cố Ngũ điều tra rất tỉ mỉ, tất cả các chi tiết đều không có bỏ qua.

Ý trong lời của anh ta rất rõ ràng, trong khoảng thời gian đó người của Quỷ Vực Chi Thành có thể làm bị thương Cung Vẫn ở tầng khác, sau đó đưa trở về.


“Vậy thì, người phụ nữ mà Đường Lăng nói liệu cũng thông qua cửa sổ đi vào không?” Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của Cố Ngũ, mắt nhanh chóng lóe lên.

Tối qua, tầng tám chỉ có Đường Lăng và hai vị Vương tử, vậy thì người phụ nữ mà Đường Lăng nói làm sao đi vào?

Điểm này, cô mãi không hiểu.

“Chị dâu, em nói người của Quỷ Vực Chi Thành có thể làm được, không phải nói đó là một chuyện rất đơn giản, rất dễ dàng, chị cảm thấy có một cô gái nào dám mạo hiểm bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ ngã chết, lợi dụng trình độ kỹ thuật cao từ cửa sổ trèo vào phòng của Đường Lăng, giúp Đường Lăng giải độc, sau đó lại mạo hiểm tính mạng từ cửa sổ trốn đi?” Cố Ngũ mau chóng liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, khóe miệng giật giật.

“Cho dù người phụ nữ này trước đó từ cửa sổ đi vào? Sau đó cô ta còn có thể thuận lợi đi ra? Chuyện như này tổn rất nhiều thể lực, Đường Lăng lại bị người ta hạ thuốc, chắc chắn không chỉ một hai lần thì kết thúc được, cho nên xong việc người phụ nữ đó chắc chắn bị dày vò đến mức không còn sức, hai chân đều mềm nhũn, đừng nói là trèo cửa sổ có độ cao như vậy, có thể bước xuống giường đã là tốt lắm rồi.” Không thể không nói, lời phân tích này của Cố Ngũ cũng rất có đạo lý, rất thực tế.

“Nhưng, tối qua người ở tầng tám chỉ có Đường Lăng và hai vị Vương tử.” Hàn Nhã Thanh cũng biết Cố Ngũ nói rất có đạo lý, nhưng tối qua người ở tầng tám chỉ có ba người đàn ông, chỉ có một mình Cung Vân là phụ nữ, nhưng Đường Lăng nói anh ta tuyệt đối không có chạm vào Cung Vân.

Camera ghi rõ trong khoảng thời gian đó không có bất kỳ người phụ nữ nào lên tầng tám, chuyện này phải giải thích như nào?

“Á, em hiểu rồi.” Mắt của Cố Ngũ xoay chuyển, đột nhiên hô lên thành tiếng: “Liệu có khi nào Đường Lăng tối qua chịch đàn ông không? Dù sao tối qua Đường Lăng bị hạ thuốc, ngay cả bản thân anh ta cũng không quá rõ ràng.”

Hàn Nhã Thanh: “...”

Liệu? Liệu có phải như thế không?

Nếu như thật sự là như thế...

“Lão đại, sau khi bị người ta hạ loại thuốc đó, chịch đàn ông có thể giải được không?” Cố Ngũ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, lúc này anh ta còn không sợ chết mà hỏi Dương Tầm Chiêu một câu.

Bình thường Cố Ngũ ở trước mặt Dương Tầm Chiêu không có quá nhiều kiêng kỵ, lúc này ở trước mặt Hàn Nhã Thanh, Cố Ngũ nghĩ chắc lão đại nhà mình tuyệt đối sẽ không nổi giận, cho nên Cố Ngũ càng không thèm kiêng kỵ.

Mắt của cậu ba Dương tối lại, lạnh lùng liếc Cố Ngũ.

Anh đâu từng thử, anh làm sao biết được.

Dương Tầm Chiêu lạnh lùng nhìn Cố Ngũ, Cố Ngũ hôm nay có phải có hơi quá buông thả mình rồi không?!
CHƯƠNG 792: HẬU QUẢ KHI ANH TỨC GIẬN, ĐÍCH THÂN LÔI NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ RA (4)

Loại lời này Cố Ngũ vậy mà dám hỏi anh? Xem ra là ngứa da rồi.

Có điều ở trước mặt Hàn Nhã Thanh, cậu ba Dương quả thật không có nổi giận.

Cậu ba Dương không có trả lời, mắt của Cố Ngũ nhanh chóng lóe lên: “Tuy không phải cách giải giống nhau, nhưng đều là phát tiết, cho nên em cảm thấy loại thuốc đó, đàn ông cũng có thể giải.”

Lông mày của Cố Ngũ sau đó hơi nhíu lại, thần sắc hơi xoắn xuýt: “Vậy người Đường Lăng tối qua chịch là Đại Vương tử, hay Tiểu Vương tử?”

“Khụ.” Hàn Nhã Thanh bị sặc nước bọt của chính mình, người này nói gió là mưa, nói giống như thật sự có chuyện như vậy!!!

“Chuyện này em cảm thấy càng nghĩ càng có khả năng, nếu không, anh ấy đã trúng thuốc, vốn dĩ không rõ tình huống sao mà chắc chắn người anh ấy chạm vào không phải Cung Vân chứ? Nếu như đều là phụ nữ, tắt đèn tối ôm cũng thế, duy chỉ có người đó là đàn ông, Đường Lăng mới có thể rõ ràng cảm thấy sự khác biệt của hai người, chuyện này mới giải thích được.” Cố Ngũ càng nói càng thật, không phải thật cũng bị anh ta nói thành thật: “Đường Lăng hình như mãi không có bạn gái, nói không chừng luôn là cong.”

“Bên phía pháp y có kết quả kiểm tra DNA, hay là, nghĩ cách lấy tóc của hai vị Vương tử đi kiểm tra.” Nghe Cố Ngũ nói như vậy, Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy kiểm tra một chút cũng được.

Dù sao lúc đó tầng tám không có ai khác.

Ngộ nhỡ thật sự như lời Cố Ngũ nói thì sao?

Cậu ba Dương đảo mắt, liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, nếu như Đường Lăng nghe thấy lời này của cô, không biết có tức chết hay không?

Vậy mà nghi ngờ Đường Lăng là gay?!

“Chuyện này để lão đại đi làm, lấy quan hệ của lão đại với Đại Vương tử, lấy tóc là chuyện dễ dàng.” Cố Ngũ khả năng trong lòng thật sự nhận định loại suy nghĩ này: “Có điều không biết rốt cuộc là Đại Vương tử? Hay Tiểu Vương tử?”



Hàn Nhã Thanh: “...”

Bất luận là Đại Vương tử, hay Tiểu Vương tử, đối với Đường Lăng mà nói hình như đều không phải là chuyện tốt gì!

Đường Lăng là anh cô, anh ruột, hơn nữa Đường Lăng là đàn ông duy nhất của đời cháu đích tôn của nhà họ Đường, nếu như Đường Lăng thật sự là gay, nhà họ Đường bọn họ sau này dựa vào ai nối dõi đây?

“Lão đại, anh khi nào đi lấy tóc?” Cố Ngũ rõ ràng có hơi không đợi được nữa, anh thật sự muốn xem náo nhiệt.

Cố Ngũ trước nay chính là một người thích xem náo nhiệt mặc kệ là chuyện gì.

“Chuyện này để Đường Lăng tự mình đi điều tra.” Cậu ba Dương rõ ràng không muốn nhận củ khoai nóng này, loại chuyện này muốn làm cũng phải để chính Đường Lăng đi làm.

“Nhưng Đường Lăng còn ở cục cảnh sát.” Hàn Nhã Thanh di chuyển ánh mắt, mang theo nghi hoặc liếc nhìn Dương Tầm Chiêu, Đường Lăng cũng muốn tự mình điều tra, nhưng Đường Lăng không ra khỏi cục cảnh sát được.

“Ngày mai thì có thể ra ngoài rồi.” Cậu ba Dương rất thản nhiên nói một câu.

Hàn Nhã Thanh: “...”

Đường Lăng ngày mai có thể ra ngoài? Tại sao?

Dựa vào đâu?

Dương Tầm Chiêu dựa vào đâu mà nói như vậy?

“Đường Lăng ngày mai có thể ra ngoài rồi? Cục cảnh sát là anh mở ra sao? Anh nói Đường Lăng lúc nào ra ngoài được thì có thể lúc đó ra ngoài sao?” Hàn Nhã Thanh lúc này thật sự rất kinh ngạc, trước mắt cô thật sự không nghĩ ra cách gì hay để Đường Lăng ra ngoài được cả.

Hàn Nhã Thanh sau khi trải qua sự bàng hoàng, lại mau chóng đưa ra nghi vấn: “Tuy em tìm ra nghi điểm trong chuyện này, nhưng dù sao trong cơ thể của Cung Vân tra được tinh dịch của Đường Lăng, đây là kết quả pháp y giám định tại chỗ đã đưa ra, trong tình thế này, Đường Lăng sao có thể được thả ra chứ?

Ban đầu, Đường Lăng nói cô nghĩ cách cho anh ta ra khỏi cục cảnh sát, Đường Lăng nói muốn đích thân điều tra chuyện này, nhưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy chuyện này căn bản không thể làm được.

Chuyện này Đường Vân Thành cũng không thể ra mặt, người của nhà họ Đường cũng không dám ra mặt.

Nhà họ Đường nếu như ra mặt bảo lãnh Đường Lăng ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến nhà họ Cố bắt thóp, nếu như bây giờ nhà họ Đường bảo lãnh Đường Lăng ra ngoài, sau này cho dù tìm được chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của Đường Lăng, cũng rất khó khiến người ta tin phục.

Viên Quân Doanh cũng từng đến cục cảnh sát, vì Đường Lăng mà điều đình, nhưng người bên phía nhà họ Cố kiên quyết không tha, ngay cả Viên Quân Doanh cũng hết cách.


Vậy thì Dương Tầm Chiêu dựa vào đâu mà nói như vậy? Anh dựa vào đâu mà chắc chắn ngày mai Đường Lăng nhất định sẽ ra ngoài được?

Nhưng, Dương Tầm Chiêu không có giải thích nhiều, lúc này cũng chính là Hàn Nhã Thanh, nếu đổi thành người khác, anh tuyệt đối sẽ không tiết lộ một tí nào.

“Lão đại, anh như này là không biết đạo nghĩa rồi, khơi dậy sự tò mò của chúng em, sau đó để mặc chúng em không quản?” Cố Ngũ thấy cậu ba Dương không giải thích, rõ ràng cũng có hơi tò mò.

Không, không phải, mà là rất rất tò mò!

Anh ta trước nay đều biết sự lợi hại của lão đại, nhưng chuyện này rất khó, rất khó.

“Đi, trở về.” Cậu ba Dương không thèm nhìn Cố Ngũ, mà kéo Hàn Nhã Thanh, đi ra bên ngoài.

“Này, này, tình huống gì thế? Cứ đi như vậy sao?” Cố Ngũ nhìn thấy lão đại định rời khỏi, khóe miệng hơi co rút: “Lão đại, em xa như vậy chạy tới, anh lại đối xử với em như thế?”

Cậu ba Dương không thèm để tâm đến anh ta, trực tiếp dẫn Hàn Nhã Thanh rời khỏi.

Bởi vì chuyện của Đường Lăng, còn có rất nhiều vấn đề cần phải điều tra, nhưng Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đã thương lượng kỹ rồi, mỗi người lợi dụng tư nguyên của mình đi điều tra, sau khi tra được thì cùng chia sẻ.

Như thế hiệu suất sẽ càng nhanh hơn!

Hàn Nhã Thanh sau khi đi ra thì nhận được điện thoại của nhà họ Đường, bèn trở về trước, Dương Tầm Chiêu một mình trở về công ty trước.

Dương Tầm Chiêu vừa bước vào phòng làm việc, thư lý Lưu đã vội vàng đi vào.

“Tổng giám đốc, tôi lại tra được một chuyện.” Sắc mặt của thư ký Lưu lúc này rõ ràng có chút ngưng trọng, khi nói chuyện biểu cảm có hơi do dự.

“Có chuyện gì?” Bởi vì chuyện của Đường Lăng, Dương Tầm Chiêu đã điều động không biết người đi điều tra chuyện của Đường Lăng, chuyện liên quan đến tiểu công chúa luôn do thư ký Lưu điều tra.

Thư ký Lưu lặng lẽ hít một hơi, cẩn thận liếc nhìn Dương Tầm Chiêu, sau đó mới mở miệng lần nữa: “Tôi đã tra được vài chuyện mợ chủ nằm viện vào 6 năm trước.”

“Có chuyện gì?” Sắc mặt của Dương Tầm Chiêu hơi tối lại, trái tim cũng tối theo, cô nằm viện? Chuyện là sao?

“6 năm trước, mợ chủ từng bị thương nặng, phải nằm viện, đây là một vài thông tin của mợ chủ lúc nằm viện.” Thư ký Lưu chầm chậm đi về phía trước, đưa tài liệu trong tay đến trước mặt Dương Tầm Chiêu.

Cơ thể của Dương Tầm Chiêu rõ ràng căng cứng, anh ẩn ẩn có thể đoán ra là chuyện gì. Chỉ là, 6 năm trước?

Dương Tầm Chiêu lặng lẽ hít một hơi, vẫn đưa tay nhận lấy, mắt của anh hơi đanh lại, nghiêm túc xem tư liệu trong tay.

Tư liệu rất đầy đủ, rất hoàn chỉnh, có thời gian Hàn Nhã Thanh nằm viện, có vấn đề chữa trị của Hàn Nhã Thanh, có cả thông tin về bác sĩ chính chữa trị của Hàn Nhã Thanh, cũng có chuyện Hàn Nhã Thanh làm phẫu thuật.

Tư liệu như này, người ngoài tuyệt đối không làm ra được!!!

CHƯƠNG 793: HẬU QUẢ KHI ANH TỨC GIẬN, ĐÍCH THÂN LÔI NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ RA (5)

Ít nhất là một người không hiểu về cơ cấu trong ngành y tuyệt đối sẽ không làm ra được.

Tư liệu ghi rõ, Hàn Nhã Thanh 6 năm trước nằm viện, từng làm một lần phẫu thuật lớn, phẫu thuật rất thành công.

Nhưng trên tư liệu ghi rõ vết thương lần đó của Hàn Nhã Thanh là ở bụng, bị thương đến tử cung.

Dương Tầm Chiêu nghĩ đến chuyện Dương Tầm Chiêu từng nói cô đã từng bị thương dẫn đến không thể sinh con được nữa, thiết nghĩ chính là lần này rồi.

“Tổng giám đốc, chuyện liên quan đến việc mợ chủ bị thương, tôi cũng đã điều tra rồi, 6 năm trước mợ chủ còn học cấp ba, mấy người cùng lớp với mợ chủ đều nói mợ chủ lúc đó đã xin nghỉ một khoảng thời gian rất dài, chắc khoảng hơn ba tháng.” Lần này thư ký Lưu rõ ràng đã điều tra rất tỉ mỉ.

“Tôi còn đi hỏi Hàn Trung Dung, Hàn Trung Dung không phối hợp, nhưng ông ta không có phủ nhận chuyện lúc đó mợ chủ nằm viện, ông ta nói lúc đó mợ chủ thị thương chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Thư ký Lưu lại mau chóng bổ sung một câu.

Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời của thư ký Lưu, hai mắt càng lúc càng tối lại, sắc mặt cũng càng lúc càng lạnh.

Thật ra anh trước đó đã cho người đi điều tra vài chuyện của Hàn Nhã Thanh, trong tư liệu anh tra được, Hàn Nhã Thanh sau khi trở về nhà họ Hàn có vài lần nằm viện, nhưng lúc đó trên tư liệu anh tra là vì Hàn Nhã Thanh có bệnh ở phương diện thần kinh.

Trước kia Hàn Nhã Thanh luôn giả ngốc anh biết, cho nên lúc đó anh cũng không có tiếp tục tra chi tiết nữa.

Không ngờ vậy mà còn có chuyện như này?

“Lúc đó bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ấy còn làm ở bệnh viện không?” Dương Tầm Chiêu đột nhiên ngước mắt nhìn sang thư ký Lưu, tuy tư liệu trong tay rất hoàn chỉnh, anh vẫn muốn đích thân đi tìm hiểu.

“Tôi đã hỏi rồi, năm đó là bác sĩ Lục rất có tiếng ở phương diện này đích thân làm phẫu thuật cho mợ chủ, bác sĩ Lục mấy năm nay vừa hay ra nước ngoài đi giao lưu phẫu thuật rồi, phải có ngày lễ gì mới có thể trở về, có điều tôi lấy được số điện thoại của bác sĩ Lục, tổng giám đốc có muốn gọi điện hỏi trước không?” Thư ký Lưu vội đáp, không thể không nói lần này thư ký Lưu điều tra chuyện này thật sự rất nghiêm túc, rất chi tiết.



Cùng lúc thư ký Lưu nói thì liền đưa danh thiếp của bác sĩ Lực đến trước mặt Dương Tầm Chiêu.

“Đợi ông ta trở về tôi đích thân đến hỏi.” Nhưng Dương Tầm Chiêu không có nhận lấy, có vài chuyện vẫn hỏi trước mặt sẽ rõ ràng hơn, trong điện thoại có khi nói không rõ được, hơn nữa anh không nhìn thấy đối phương, anh cứ cảm thấy không yên tâm.

Dương Tầm Chiêu rất rõ, thông qua điện thoại có khi có thể che đậy rất nhiều thứ, anh nếu đã muốn xác nhận, tự nhiên phải xác nhận cho chính xác.

“Được.” Tay của thư ký Lưu từ từ thu lại, cũng thu tấm danh thiếp đó lại.

“Tổng giám đốc, chuyện này còn cần phải điều tra sao?” Thư ký Lưu rất cẩn thận hỏi một câu.

Những tư liệu đó anh ta đều đã xem rồi, tuy trên tư liệu không có nói rõ mợ chủ bởi vì phẫu thuật lần đó dẫn đến không thể mang thai được, nhưng chỉ cần nhìn những tư liệu đó đều có thể rõ ràng rồi...

Nếu mợ chủ bị thương vào 6 năm trước, nếu mợ chủ 6 năm trước bởi vì bị thương dẫn đến không thể mang thai, vậy thì tiểu công chúa chắc chắn có thể là con của mợ chủ rồi.

“Anh trước hết không cần điều tra nữa.” Dương Tầm Chiêu thầm hít một hơi, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói đó rõ ràng có hơi khàn khàn, anh đã từng ôm hy vọng, hơn nữa ôm hy vọng rất lớn.

Nhưng không ngờ sự việc sẽ thành như này!

Liên quan đến nước M bên phía Nhạc Hồng Linh cũng mãi không có phát hiện gì, hoặc thật sự là anh đã vọng tưởng, thật sự là anh mơ mộng hão huyền rồi.

“Vâng.” Thư ký Lưu đáp, bèn muốn rời khỏi.

“Đúng rồi, chuyện này đừng để cô ấy biết.” Dương Tầm Chiêu lại đột nhiên lên tiếng, dặn dò một câu, đó là vết thương của cô, đó là nỗi đau của cô, anh sợ cô biết sẽ nhớ lại những đau đớn khi đó.

“Vâng, tôi biết rồi.” Tuy nói tổng giám đốc không có nói tên, nhưng thư ký Lưu biết tổng giám đốc nói chắc chắn là mợ chủ.

Sau khi thư ký Lưu rời khỏi, Dương Tầm Chiêu cứ ngồi mãi ở trong văn phòng, hồi lâu không có động đậy, tiểu công chúa đó đáng yêu như vậy, anh vừa gặp đã thích, cho nên anh thật sự rất muốn đó là con của anh.

Nhưng bây giờ xem ra, sợ thật sự chỉ là vọng tưởng của anh.

Không biết trôi qua bao lâu, Dương Tầm Chiêu mới đứng dậy, hít thở sâu, cho dù cảm thấy là vọng tưởng, anh vẫn quyết định đợi bác sĩ Lục trở về, anh đích thân đi hỏi bác sĩ Lục đó.


Hơn nữa gần đây bởi vì chuyện của Đường Lăng, anh đã điều động rất nhiều người đi điều tra chuyện của Đường Lăng, cho nên chuyện này luôn để thư ký Lưu đi điều tra.

Đối với thư ký Lưu anh luôn tin tưởng, cho nên Dương Tầm Chiêu không có nghi ngờ chuyện thư ký Lưu tra được.

Sáng hôm sau liền bùng ra một tin tức lớn.

Đại Vương tử nước D lại tăng đơn đặt lên 150 nghìn tỷ, Đại Vương tử nước D đưa ra một yêu cầu, anh ta yêu cầu mấy ngày sau khi anh ở thành phố A vẫn do Đường Lăng đi cùng.

Tin tức này vừa ra, mọi người bàng hoàng, các đơn vị truyền thông gần như đều muốn bùng nổ.

“Đại Vương tử, xin hỏi anh tại sao muốn làm như vậy?” Hôm nay, Đại Vương tử dậy cũng rất sớm, sáng sớm đã bị phóng viên vây lại.

“Bởi vì tôi tin Đường Lăng, hy vọng hành trình tiếp theo vẫn do Đường Lăng đi cùng chúng tôi.” Câu trả lời này của Đại Vương tử rất thản nhiên, giống như trên báo, nhưng thái độ vẫn khá phối hợp.

“Chuyện Đường Lăng ở khách sạn Đại Vương tử chắc là biết rồi chứ? Bây giờ Đường Lăng vẫn ở cục cảnh sát, Đại Vương tử làm như vậy sợ là không thích hợp?” Một phóng viên nhanh chóng hỏi một cây, lời này rõ ràng có chút thâm ý.

“Không thích hợp?” Đại Vương tử nhíu mày: “Nói thật, tôi không tin Đường Lăng sẽ làm ra chuyện như vậy, đương nhiên, nếu như có người cảm thấy sự tin tưởng của tôi không đủ, vậy thì đơn đặt hàng 150 nghìn tỷ này coi như là tiền bảo lãnh cho Đường Lăng trong khoảng thời gian này, tôi nghĩ, điều này không quá đáng nhỉ?” Đại Vương tử nước D khi nói lời này thì nở nụ cười nhạt, gương mặt ôn hòa, trông rất điềm nhiên.

Nhưng, ý trong lời anh ta lại khiến mọi người trở nên kinh ngạc.

Ý của Đại Vương tử là tăng đơn đặt hàng lên 150 nghìn tỷ, chính là tăng vì Đường Lăng, đơn hàng 150 nghìn tỷ này thậm chí có thể trở thành tiền bảo lãnh cho Đường Lăng.

Ý này còn chưa đủ rõ ràng sao?

Đại Vương nói như vậy, thật sự không có ai có thể phản bác điều gì cả rồi.

Bây giờ chuyện của Đường Lăng có nghi điểm, hơn nữa nghi điểm không nhỏ, nếu như bảo lãnh cũng không phải không được.

Chỉ có điều, trong tình cảnh bây giờ, nhà họ Đường nếu như ra mặt bảo lãnh Đường Lăng, chắc chắn dẫn đến ảnh hưởng không nhỏ, nhà họ Cố cũng chắc chắn sẽ mượn cơ hội này mà công kích, cho nên Đường Vân Thành không có làm như thế.

Ai cũng biết quan hệ của Dương Tầm Chiêu với Đường Lăng, cho nên, Dương Tầm Chiêu cũng không tiện ra mặt.

Nhưng Đại Vương tử nước D này làm như vậy, ai cũng nói không được cái gì.

Hàn Nhã Thanh khi đọc được tin tức, cuối cùng cũng hiểu ý mà Dương Tầm Chiêu tối qua đã nói, không thể không nói, sự sắp xếp này của Dương Tầm Chiêu quả thật cao minh.

Nhưng, Dương Tầm Chiêu sao thuyết phục được Đại Vương tử tăng đơn hàng lên 150 nghìn tỷ vậy?!

Đó chính là 150 nghìn tỷ, không phải một con số nhỏ, cho dù đối với một đất nước mà nói, cũng không phải nói tăng thì có thể tăng.
CHƯƠNG 794: HẬU QUẢ KHI ANH TỨC GIẬN, ĐÍCH THÂN LÔI NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ RA (6)

Trong khách sạn Quốc Hâm, Đại Vương tử nước D sau khi tiếp nhận phỏng vấn thì trở về phòng.

“Anh cả, anh tại sao muốn làm như vậy?” Lâm Bối đã đợi ở trong phòng, thấy Đại Vương tử trở về thì trực tiếp hỏi, trong giọng của Lâm Bối rõ ràng mang theo vài phần bức thiết.

“Bởi vì anh tin Đường Lăng.” Đại Vương tử nhìn Lâm Bối, khóe mặt mang theo nụ cười, nhìn ra được tâm trạng của anh ta rất tốt.

“Anh tin Đường Lăng? Anh với Đường Lăng không có giao tình gì, anh dựa vào đâu mà tin tưởng anh ta? Với lại đơn hàng 150 nghìn tỷ há để anh nói tăng là có thể tăng, anh thậm chí không có hỏi ý kiến của phụ vương, nếu như phụ vương không đồng ý, anh đi đâu lấy được 150 nghìn tỷ.” Lâm Bối lúc này rõ ràng có hơi kích động, có điều cậu ta nói những lời này câu nào cũng có lý.

“Cái này em thật sự không cần lo, 150 nghìn tỷ này không cần anh bỏ, có người bỏ.” Nụ cười trên mặt Đại Vương tử càng sâu hơn: “Nếu đã có người bỏ tiền, mối làm ăn này anh nếu không nhận thì chính là đồ ngốc.”

“Làm ăn gì? 150 nghìn tỷ này ai bỏ?” Lâm Bối sửng sốt, có hơi khó nhìn nhìn chằm chằm anh ta: “Anh sẽ không phải đang nằm mơ đấy chứ? Ai sẽ bỏ ra nhiều tiền cho anh như vậy chứ?”

“Dương Tầm Chiêu.” Đại Vương tử lúc này cười rất vui vẻ: “Cho nên, lần này thật sự không cần lo.”

“Anh nói cái gì? 150 nghìn tỷ này do Dương Tầm Chiêu bỏ? Tại sao? Anh ta tại sao muốn làm như vậy?” Lâm Bối càng bàng hoàng hơn, Dương Tầm Chiêu đây là bị điên rồi sao?

150 nghìn tỷ không phải con số nhỏ, Dương Tầm Chiêu nói bỏ ra là bỏ ra sao?

“Anh nghe Dương Tầm Chiêu nói, Đường Lăng tối hôm kia không có chạm vào Cung Vân, nhưng Đường Lăng nói, lúc đó có một cô gái khác bước vào phòng của anh ta, cô gái đó chỉ có Đường Lăng có thể nhận ra, cho nên, Dương Tầm Chiêu muốn để Đường Lăng ra ngoài, chỉ khi Đường Lăng ra ngoài rồi, mới có thể nhanh chóng tìm được cô gái đó, chuyện này mới có thể được giải quyết.” Đại Vương tử liếc nhìn Lâm Bối, lúc này tâm trạng của anh ta rất tốt, cho nên giải thích rất rõ ràng.


Chỉ là Lâm Bối nghe thấy lời của Đại Vương tử, cơ thể lại cứng đờ trong nháy mắt, cứng đến mức không thể cử động...

Sắc mặt của Lâm Bối nhất thời cũng thay đổi!

“Dương Tầm Chiêu bỏ ra 150 nghìn tỷ là vì để Đường Lăng ra ngoài hai ngày sao? Dương Tầm Chiêu thật sự nỡ sao, anh ta với Đường Lăng có quan hệ gì?” Lâm Bối thầm hít một hơi, dựa theo kế hoạch, bọn họ hai ngày nữa sẽ phải về nước rồi.

150 nghìn tỷ để Đường Lăng ra ngoài hai ngày, Dương Tầm Chiêu đây là có tiền không có chỗ dùng sao?

Đường Lăng cho dù ra ngoài rồi, thời gian hai ngày có thể tra được cái gì?

“Nói thật, cách làm này của Dương Tầm Chiêu khiến anh cũng rất ngạc nhiên, anh sớm đã nghe nói Dương Tầm Chiêu với Đường Lăng có quan hệ rất tốt, nhưng cũng không ngờ bọn họ lại thân đến mức này, nói thật, anh cũng có hơi ghen tỵ, em nói xem, giữa bọn họ liệu có phải không chỉ là anh em, mà là...” Đại Vương tử sờ sờ mũi, biểu cảm lúc này trong nháy mắt có thêm vài sự kỳ quái.

Lâm Bối: “...”

“Dương Tầm Chiêu cũng sắp 30 tuổi rồi, nhiều năm như vậy bên cạnh anh ta một người phụ nữ cũng không có, Đường Lăng lớn hơn Dương Tầm Chiêu một tuổi, trước nay cũng chưa từng có phụ nữ, cho nên giữa hai người, thật sự rất có khả năng...” Mắt của Đại Vương tửu hơi tối lại, sau đó đột nhiên nhiều thêm vài phần ánh sáng: “Nếu như thật sự là như vậy, vậy anh có phải vẫn có cơ hội không?”

Làm người thứ ba cướp người đi, so với bẻ cong một người thì đơn giản hơn nhiều.

Lâm Bối lạnh nhạt liếc nhìn Đại Vương tử: “Dương Tầm Chiêu là người như nào anh biết rõ nhất, em khuyên anh đừng đánh chủ ý vào anh ta, bất luận anh ta là thẳng, hay cong, đều không phải là người anh có thể động vào.”

“Anh đối với anh ta chỉ là thưởng thức đơn thuần.” Khóe miệng của Đại Vương tử hơi nhếch lên, đối với Dương Tầm Chiêu anh ta hiểu, cho nên anh ta đối với Dương Tầm Chiêu chỉ là thưởng thức rất đơn thuần.

“Thưởng thức đơn thuần anh lại đặt phòng cho người ta? Thưởng thức đơn thuần anh đêm khuya gọi điện bảo người ta đến khách sạn? Anh dám nói anh một chút tâm tư khác cũng không có?” Lâm Bối nhìn anh ta, khóe môi mang theo độ cong nở nụ cười như có như không.

Khi Đường Lăng nói lời này, trong ngữ khí đó giống như mang theo vài phần đè nén, nhưng, không biết cậu ta đang đè nén cái gì?

“Thật sự không có, anh chỉ là đơn thuần hẹn anh ta đến nói chuyện.” Mắt của Đại Vương tử nhanh chóng lóe lên, trả lời vẫn coi như chắc chắn.


“Vậy cũng là anh không dám có.” Lâm Bối liếc nhìn anh ta: “Dương Tầm Chiêu là người như thế nào ai rõ hơn ai hết, anh nên thấy may mắn, bí mật đó của anh không có mấy ai biết, anh ta cũng không biết.”

Đại Vương tử ngước mắt, liếc nhìn Lâm Bối, không có nói gì, chỉ là thần sắc có hơi phức tạp.

“Em nghĩ, lần này Dương Tầm Chiêu cung cấp 150 nghìn tỷ cho anh, không thể không có điều kiện? Dương Tầm Chiêu làm việc, cho dù là cầu người, cũng sẽ không để mình ăn chịu thiệt quá nhiều?” Mắt của Lâm Bối hơi nheo lại, Dương Tầm Chiêu chính là một con cáo già, anh ta có thể để mình chịu thiệt sao?

Theo như cậu ta biết, đó là điều tuyệt đối không thể.

“Lâm Bối, anh phát hiện em hình như càng hiểu Dương Tầm Chiêu hơn anh?” Mắt của Đại Vương tử hơi lóe lên, nhìn Lâm Bối, trên mặt mang theo ý cười.

Tất cả mọi người đều cho rằng người em trai này của anh ta yếu đuối nhát gan, cái gì cũng sợ, không có chủ kiến, chỉ có anh ta biết, người em trai này của anh ta thật sự rất lợi hại.

May mà, người em trai này của anh ta không có ý tranh giành quyền lực với anh ta, nhiều năm như vậy vẫn luôn trợ giúp anh ta.

Cho nên, anh ta bây giờ đối với người em trai này cũng càng lúc càng tin tưởng.

“Anh đồng ý cái gì với Dương Tầm Chiêu?” Lâm Bối sớm đã nghĩ đến khả năng này, hiện nay nghe thấy Đại Vương tử chính miệng thừa nhận, thần sắc có vài phần ngưng trọng.

“Cũng không có gì, chỉ là công trình của nước D chúng ta về sau, anh đồng ý cho Dương Tầm Chiêu làm.” Đại Vương tử lúc này vẻ mặt cũng nghiêm túc vài phần.

“Công trình đó căn bản Dương Tầm Chiêu chắc chắn lấy được, anh đồng ý hay không đối với anh ta dường như không phải quan trọng như vậy?” Lâm Bối nhíu mày, nhìn Đại Vương tử, ánh mắt có vài phần nghi ngờ.

“Thật sự là chuyện gì cũng không giấu được em.” Đại Vương tử nhìn sang Lâm Bối, dường như khẽ thở dài: “Anh đồng ý với Dương Tầm Chiêu rằng tất cả công trình trực tiếp từ cơ quan đứng đầu toàn bộ giao cho anh ta.”

“Quả nhiên là một con cáo già.” Lâm Bối sững sờ, sau đó mỉm cười, Dương Tầm Chiêu thật sự không chịu thiệt.

“Anh còn đồng ý với Dương Tầm Chiêu, để Đường Lăng ra ngoài, đợi Đường Lăng tìm được cô gái đó, chúng ta mới về nước, cho nên, lịch trình của chúng ta có khả năng sẽ thay đổi, đương nhiên, kế hoạch ngoại giao bình thường không thay đổi, khoảng thời gian sau coi như chúng ta tự mình đi chơi cùng nhau...” Đại Vương tử lại nghĩ đến điều kiện kèm theo khi thương lượng với Dương Tầm Chiêu vào trước đó, lúc này đều nói ra.

Khi nói đến đây, biểu cảm của Đại Vương tử rất tùy ý, theo anh ta thấy, chuyện này không phải chuyện gì lớn cả.

Nhiệm vụ ngoại giao bình thường toàn bộ đã hoàn thành rồi, chuyện khác tự nhiên tùy ý hơn nhiều.

Nhưng...

CHƯƠNG 795: ANH QUÁ ĐÁNG SỢ, CÔ CÓ THỂ TRỐN THOÁT SAO? (1)

Chẳng qua chỉ là về muộn mấy ngày, chỉ coi như kỳ nghỉ, nghỉ ngơi mấy ngày, từ từ đi chơi.

Nhưng...

“Anh nói cái gì? Đợi Đường Lăng tìm được cô gái đó chúng ta mới về nước?” Sắc mặt của Lâm Bối lại thay đổi, đột nhiên kinh ngạc hô lên, bởi vì đột nhiên cất cao giọng, âm điệu đó cũng có hơi thay đổi, trở bên có hơi the thé, nghe sơ qua giống như giọng của thái giám.

“Em làm gì thế? Em đột nhiên lớn tiếng vậy làm gì? Dọa anh giật mình.” Đại Vương tử vốn dĩ đứng cách Lâm Bối không xa bị cậu ta gắt lên như vậy, giật mình: “Em làm gì mà kích động như vậy chứ?”

Đại Vương tử thấy hơi lạ nhìn cậu ta: “Phản ứng này của em có phải hơi quá rồi không?”

“Lịch trình của chúng ta đã sắp đặt hết rồi, sao có thể tùy tiện thay đổi chứ?” Lâm Bối cũng ý thức vừa rồi mình phản ứng hơi quá, cậu ta lặng lẽ hít một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

“Chúng ta tiếp theo vừa hay cũng không có chuyện gì quan trọng khác nữa, xem như nghỉ ngơi vài ngày thì sao chứ? Như thế, còn có thể thúc tiến quan hệ giữa hai nước chúng ta, chuyện này anh đã nói với phụ vương rồi, phụ vương cũng đồng ý rồi.” Đại Vương tử không cảm thấy đây là vấn đề gì, thay đổi lịch trình mà thôi, có vấn đề gì chứ?

“Anh nói muốn đợi Đường Lăng tìm được cô gái đó chúng ta mới về nước, vậy nếu như Đường Lăng mãi không tìm được cô gái đó thì sao?” Lâm Bối lặng lẽ hít thở, hít thở, nhưng vẫn cảm thấy tâm trạng không thể bình ổn được.

“Anh ta nếu như mãi không tìm được, chúng ta không phải mãi không thể về nước hay sao? Anh ta một tháng không tìm được, chúng ta có phải sẽ ở đây một tháng không? Anh ta nếu như một năm không tìm được, vậy chúng ta có phải sẽ ở lại đây một năm không?” Lâm Bối nhìn Đại Vương tử, trong mắt rõ ràng mang theo sự tức giận.

“Lâm Bối, em quá coi thường bản lĩnh của Đường Lăng rồi, bản lĩnh của Đường Lăng không kém hơn Dương Tầm Chiêu, hai người có thể nói không phân cao thấp, hơn nữa chuyện này Dương Tầm Chiêu cũng sẽ giúp anh ta, tin chắc không mất bao lâu, Đường Lăng có thể tìm được cô gái đó rồi.”


“Nói không chừng thời gian hai ngày sau đã đủ rồi, nói không chừng không cần chúng ta thay đổi lịch trình.” Đại Vương tử có hơi buồn cười nhìn Lâm Bối, Lâm Bối cho rằng Đường Lăng là loại hoa thêu trên gối sao?

Lâm Bối: “...”

“Đường Lăng lợi hại như vậy sao?” Cơ thể của Lâm Bối lại cứng đờ, trong giọng nói dường như mang theo sự run rẩy.

Bản lĩnh của Đường Lăng không phân cao thấp với Dương Tầm Chiêu? Bản lĩnh của Dương Tầm Chiêu Lâm Bối biết.

Đường Lăng thật sự lợi hại như vậy sao?

“Ừm, rất lợi hại.” Đại Vương tử gật đầu, vẻ mặt kiên định: “May mà, hai nước chúng ta luôn giao hảo, anh ta không phải là kẻ địch của chúng ta, nếu không sẽ rất đáng sợ.”

Thần sắc của Lâm Bối trong nháy mắt thay đổi, cơ thể dường như cứng lại vài phần, khóe miệng mím chặt, không có nói chuyện.

“Nghe nói, Đường Lăng còn có một em gái, cũng rất giỏi, là chuyên gia tâm lý học tội phạm, điều án là giỏi nhất, không có vụ án nào có thể làm khó được cố ấy, vụ án này, cô ấy chắc chắc cũng điều tra giúp Đường Lăng, cho nên, sự lo lắng của em thật sự là dư thừa rồi.”

Lâm Bối: “...”

Sự lo lắng của cậu ta là dư thừa?

Sự lo lắng của cậu ta thật sự là dư thừa?

“Được rồi, em về chuẩn bị một chút, thời gian cuộc hẹn cũng sắp đến rồi, chắc Đường Lăng bọn họ cũng sắp đến rồi.” Đại Vương tử không có suy nghĩ nhiều, chỉ thúc giục Lâm Bối quay về chuẩn bị.

Cơ thể của Lâm Bối vẫn cứng đờ, cậu ta vô thức cất bước, cơ thể liêu siêu, suýt nữa thì ngã ra.

“Em sao thế?” Đại Vương tử mau chóng đỡ cậu ta: “Đã lớn như vậy rồi, đi đường cũng có thể ngã, cơ thể này của em rốt cuộc gầy như nào vậy? Em nên cố gắng luyện tập đi.”

“Anh cả, em đột nhiên cảm thấy đau đầu.” Lâm Bối không có đẩy anh ta ra, chỉ hơi đứng thẳng người, một tay đỡ trán.


“Đau đầu sao? Đang yên đang lành sao lại đột đâu?” Đại Vương tử nhíu chặt mày: “Anh đi gọi bác sĩ đến khám cho em.”

“Không cần đâu, khả năng bị cảm rồi, em trở về nghỉ ngơi một lát.” Tay của Lâm Bối vẫn đỡ trán, nhìn trông như rất khổ sở.

“Vậy anh đưa em trở về.” Đại Vương tử thấy cậu như này, mặt mày cũng lo lắng vài phần.

“Không cần, bản thân em tự đi là được.” Lâm Bối đẩy anh ta ra, sau đó từ từ đi ra ngoài, tuy bước chân trông có hơi phù phiếm, nhưng may mà không có ngã ra nữa.

Sau khi Đại Vương tử nước D công khai tỏ rõ thái độ, Viên Quân Doanh đích thân đến cục cảnh sát, đích thân đến đón Đường Lăng.

“Anh Viên, anh đây là đích thân đến đón Đường Lăng sao? Đối với chuyện xảy ra vào tối hôm kia, anh có nhìn nhận gì?” Khi Viên Quân Doanh bước ra thì bị phóng viên vây lại.

“Tôi tin tưởng Đường Lăng.” Viên Quân Doanh ngước mắt, ánh mắt quét qua tất cả các phóng viên, sau đó chậm rãi mở miệng: “Lúc này thái độ của Viên Quân Doanh có thể nói là rất rõ ràng rồi.”

Anh ta tin tưởng Đường Lăng, thay đổi ý chính là anh ta nhận định Đường Lăng bị vu oan.

“Anh Viên, anh nói chuyện này có căn cứ gì không? Anh dựa vào đâu mà tin tưởng Đường Lăng? Chuyện này ở hiện trường kiểm tra được chứng cứ rất bất lợi với Đường Lăng, sự tình đến bây giờ còn chưa có kết quả, câu nói này của anh Viên không sợ sẽ gây ra hiểu lầm cho mọi người sao?” Một phóng viên mau chóng chen đến trước mặt, lời nói rất sắc bén, càng ép người.

Đương nhiên, dám chất vấn anh Viên như vậy, chắc chắn không phải phóng viên bình thường, chỉ sợ đằng sau có người sai khiến.

Mắt của Viên Quân Doanh nhìn sang người phóng viên đó, khóe miệng hơi cong lên lộ ra ý cười lạnh.

“Ý của anh là muốn tôi tự lo lấy mình, nói mấy lời không đúng sự thật?” Mắt của Viên Quân Doanh hơi nheo lại.

“Vậy thì, tôi chỉ có thể nói tiếng xin lỗi anh rồi, đối với chuyện này, quan điểm của tôi rất rõ ràng, là một người bạn, tôi tin tưởng nhân phẩm của Đường Lăng, là lãnh đạo của Đường Lăng, tôi càng tin tưởng tác phong của Đường Lăng.” Viên Quân Doanh không hề tránh né bất kỳ điều gì, thái độ ngược lại càng rõ ràng.

“Anh Viên không sợ kết của chuyện này sẽ không như anh nghĩ hay sao?” Phóng viên đó sững người, có điều lại mau chóng truy hỏi một câu.

“Nếu như, anh thấy lời tôi nói sẽ bị vả mặt, vậy thì mời anh tìm ra chứng cứ đến vả mặt tôi, chuyện liên quan đến Đường Lăng tôi hoan nghênh bất kỳ ai lấy chứng cứ ra nói chuyện.” Viên Quân Doanh nhìn phóng viên đó, đột nhiên mỉm cười, lời này mang theo vài phần u ám, nhưng ý mà anh ta muốn biểu đạt đã rõ ràng vô cùng.

Viên Quân Doanh dứt lời, phóng viên đó trực tiếp bị chặn nghẹn họng!!

Bởi vì anh ta không có chứng cứ.

“Đường Lăng, anh thấy cô Cung vu oan cho anh sao? Anh thấy bản thân anh trọng sạch sao?” Vừa rồi phóng viên truy hỏi Viên Quân Doanh nhìn thấy Đường Lăng đi ra, mắt của anh lóe lên, sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt Đường Lăng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom