• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 601-605

CHƯƠNG 601: BA ĐẾN TÌM CHÚNG TA HẢ? (3)

Dương Tầm Chiêu di chuyển tầm mắt nhìn về phía cô, lông mày nhíu chặt lại: “Nhã Thanh, lúc này em kêu dừng, em cảm thấy là có khả năng không?”

Anh nắm lấy tay của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng rời xuống dưới, di chuyển đến vị trí rõ ràng đã nổi lên phản ứng của anh: “Em không sợ là nó nhịn gần chết ư…”

Hai mắt của Hàn Nhã Thanh chợt lóe lên, đột nhiên cảm giác mặt có chút nóng, tay lại càng nóng hơn. Hàn Nhã Thanh muốn rút tay của mình về, nhưng mà anh cứ cầm mãi không chịu buông ra.

“Nhã Thanh, tối ngày hôm nay em xuống đây thì anh đã không có ý định thả em trở về.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, đôi mắt hơi trầm xuống, trong giọng nói cũng khàn đi mấy phần. Nếu như cô không xuống thì cũng thôi đi, cô đã đi xuống rồi, vậy thì anh không có ý định để cho cô trở về.

Cô đi xuống, vậy thì nó biểu đạt cô để ý đến anh, biểu đạt là cô cũng muốn anh.

Giờ phút này, lời nói của cậu ba Dương nghe có chút cảm giác thổ phỉ.

Đôi môi của anh đến gần bên tai cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, lại chậm rãi nói nhỏ một lần nữa: “Cho nên em ngoan ngoãn nghe theo anh đi, hay là muốn để anh phải dùng sức mạnh ép em đi?”

Lời nói này của cậu ba Dương có cảm giác như bọn cướp bóc, hơn nữa còn là loại cướp bóc lưu manh.

Hàn Nhã Thanh sững sờ, cô đây là đang tự đưa mình vào hang sói hả? Sớm biết như vậy thì cô đã không đau lòng vì anh rồi.

Ý của anh là nếu như cô không chịu đi cùng anh thì anh sẽ dùng sức mạnh để ép buộc cô đó ư?

Cái người này từ sáng đến tối có thể làm chút chuyện đàng hoàng được không hả?

Hàn Nhã Thanh hiểu anh rất rõ, biết anh thật sự muốn làm chuyện gì đó thì quả thật không có ai có thể ngăn cản được anh.

Chính xác là anh có thể dùng sức mạnh để ép buộc cô đi.


Cho nên đối với anh, cô cũng chỉ có thể dùng biện pháp khác.

Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh, cười cười, sau đó nghiêng người về phía trước, chậm rãi đến gần anh, đến gần anh rồi thì sau đó lại nhẹ nhàng hôn một cái lên trên môi của anh.

Cậu ba Dương ngẩn người, sau đó khóe môi khẽ cong lên: “Thật là ngoan.”

Xem ra là người phụ nữ của anh đã cởi mở hơn rồi, vậy mà lại trở nên ngoan ngoãn như vậy, hơn nữa còn chủ động như vậy, thật là tốt!

Chỉ là một giây sau Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên mở cửa xe ra, không để anh kịp phản ứng, cô lại nhanh chóng bước xuống xe.

“Được rồi, em cần phải trở về rồi.” Sau khi Hàn Nhã Thanh xuống xe trực tiếp đóng cửa xe lại: “Anh có thể đi về rồi đó, trên đường cẩn thận nha, tạm biệt...”

“Hàn Nhã Thanh...” Cậu ba Dương gằn từng chữ gọi tên của cô, cái người phụ nữ nhẫn tâm này, cô thật sự cứ ném anh mặc kệ như vậy à?

Cô không sợ chơi xấu anh ta.

Hàn Nhã Thanh phất phất tay, nhanh chóng xoay người lại sau đó vọt vào trong cửa.

Tốc độ của cô quá nhanh, đợi đến lúc cậu ba Dương xuống xe thì cô đã trở lại nhà họ Đường.

Hàn Nhã Thanh xoay người lại nhìn về phía anh một lần nữa, vươn tay ra với anh, mang theo vài phần đắc ý rõ ràng, giống y như lần cô rời đi vào năm năm trước.

Cậu ba Dương nhìn cô hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà lúc này đây anh lại không thể vọt vào trong nhà họ Đường mà bắt cô trở lại được.

Mà cô chính là dựa vào điểm này, cho nên mới phách lối và đắc ý như vậy.

Nhưng mà nhìn thấy được nụ cười trên mặt của cô, cuối cùng cậu ba Dương cũng chỉ có thể âm thầm thở một hơi. Thôi bỏ đi, có thể để cho cô chơi vui vẻ như vậy, ngày hôm nay anh coi như cũng không uổng công tới đây.

Chỉ là, tóm lại thì cậu ba Dương vẫn có chút không cam lòng, rõ ràng hiện tại cô đối với anh càng ngày càng có cảm giác, vốn dĩ anh cho rằng tối hôm nay anh chắc chắn có thể thành công mang cô ra ngoài, không ngờ đến cuối cùng cô vẫn trở về.

Anh cũng không hiểu được cô làm gì phải trở về vội vàng như vậy chứ, trong nhà của cô có cái gì mê hoặc cô không chịu bỏ như thế? Còn lớn hơn sự quyến rũ của anh à?

Giờ phút này, ở trong phòng của Hàn Nhã Thanh có hai cái đầu nhỏ đang ghé vào trên cửa sổ nhìn xuống phía dưới.

“Anh ơi, là ba đó, thật sự là ba đó.” Trong giọng nói của người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rõ ràng mang theo vài phần mừng rỡ: “Ba đến đây tìm chúng ta hả?”

“Không phải đâu, ba đến đây để tìm mẹ.” Đường Minh Hạo nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đang đứng ở bên ngoài hận đến nghiến răng nghiến lợi, mà mẹ của thằng nhóc đứng ở trong sân mang theo vẻ mặt đắc ý, Đường Minh Hạo cảm thấy khảo nghiệm của thằng nhóc đối với người nào đó có phải là nên hạ thấp một chút không.

“Mẹ cũng đã về rồi, ba còn đang đứng nhìn cái gì đấy. Anh ơi, anh nói xem nếu như ba đi lên đây cùng với mẹ, nhìn thấy chúng ta rồi thì sẽ như thế nào?” Lúc mà Đường Vũ Kỳ nói ra lời này, trên mặt rõ ràng mang theo mấy phần hưng phấn.


“Ba sẽ không đi vào đâu.” Đường Minh Hạo nói lời này rất chắc chắn, lúc trước Dương Tầm Chiêu cũng không có vào, vẫn luôn chờ ở bên ngoài, bây giờ cũng không thể nào bước vào được.

“Anh ơi, em đột nhiên lại phát hiện ba có chút ngốc á.” Mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, sau đó lại đột nhiên thốt ra một câu nói như vậy.

“Hả?” Đường Minh Hạo sửng sờ mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía cô bé.

“Anh nhìn xem, ba cũng chỉ nhìn chằm chằm vào mẹ thôi, nếu như ba nhìn về phía của chúng ta một chút, vậy thì có thể nhìn thấy chúng ta rồi. Không phải nói ba nhãn quang bốn phía tai nghe tám hướng hả, vậy mà ba cũng không phát giác được chúng ta.” Giọng nói của Đường Vũ Kỳ nghe có chút ghét bỏ, còn có chút bất mãn, nhưng mà cũng mang theo chút thất vọng.

Đường Minh Hạo nghe lời nói của Đường Vũ Kỳ, sau đó lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu ở dưới lầu một lần nữa.

Lúc này ánh mắt của Dương Tầm Chiêu đang nhìn thẳng về phía Hàn Nhã Thanh, mảy may cũng không có bất kỳ sự di chuyển nào, lại càng không cần phải nói là nhìn lên trên lầu.

Cho nên trước khi mà mẹ vẫn còn chưa đi lên, đừng có hi vọng là Dương Tầm Chiêu sẽ nhìn về phía bên này.

“Mẹ đi lên rồi kìa.” Đường Minh Hạo nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi vào trong phòng khách, sau đó lôi kéo Đường Vũ Kỳ rời khỏi cửa sổ.

Cậu ba Dương nhìn lên trên phòng của Hàn Nhã Thanh, sau đó mới lên xe đi khỏi.

“Được đó, không tệ, vậy mà cũng không có bị bắt cóc, tốc độ trở về cũng rất nhanh.” Hàn Nhã Thanh trở về phòng, Đường Minh Hạo nhìn cô, hiển nhiên còn rất hài lòng.

Chỉ là một giây sau lông mày của Đường Minh Hạo lại hơi nhíu lại: “Nhưng mà cái này đồng thời cũng nói lên một vấn đề.”

“Vấn đề gì vậy?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía thằng nhóc, biểu cảm của cô có vẻ thắc mắc, thành nhóc nhỏ này là có ý gì đây?

“Nói rõ Dương Tầm Chiêu rất yếu ớt, ngay cả phụ nữ cũng không thể giải quyết được.” Khóe môi của Đường Minh Hạo cong lên, biểu cảm ở trên mặt lại có mấy phần ghét bỏ.

Hai mắt của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng chớp chớp, khóe môi khẽ nhếch lên, đột nhiên lại cười nói: “Đường Minh Hạo, nếu không thì chúng ta tới đọ sức một trận đi?”

Mấy ngày không gặp, người bạn nhỏ Đường Minh Hạo hình như là không biết trời cao đất rộng là gì rồi.

Dựa vào năng lực này của cô, người có thể đấu với cô chỉ sợ là không nhiều, mà Dương Tầm Chiêu vừa vặn chính là một người để cho cô phải sợ hãi.

Lúc nãy nếu như không phải là cô sử dụng chút thủ đoạn, nếu như Dương Tầm Chiêu cuối cùng cũng có ý buông tha cho cô, có thể trở về nhanh như vậy à.

“Thấy sắc quên con.” Đường Minh Hạo trừng mắt nhìn cô một chút, còn nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo cảm giác phòng bị. Quả thật là năng lực của mẹ thằng nhóc không thể xem thường được, không thể đánh đồng với những người phụ nữ bình thường.

Nghe thấy lời của thằng nhóc, Hàn Nhã Thanh nhịn cười không được, lời nói của thằng nhóc này thật là mới mẻ.

Nhưng mà cũng không quá thỏa đáng, cô là vì hai đứa bọn nó cho nên mới bỏ Dương Tầm Chiêu chứ bộ!

Sao có thể gọi là gặp sắc quên con được chứ?

Đương nhiên là Hàn Nhã Thanh hiểu rất rõ khúc mắt của Đường Minh Hạo ở đâu.
CHƯƠNG 602: HAI NGƯỜI LỚN NHÀ HỌ DƯƠNG ĐÃ NHÌN THẤY BÉ CON (1)

Hàn Nhã Thanh biết là Đường Minh Hạo cũng không phải thật sự không muốn nhận Dương Tầm Chiêu, chỉ có điều là lúc này ở trong lòng của người bạn nhỏ Minh Hạo vẫn còn có một chút khó chịu.

Thứ nhất, Đường Minh Hạo sợ Dương Tầm Chiêu đối với cô không tốt, sợ là Dương Tầm Chiêu không thích hai đứa bọn nó.

Thứ hai, người bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn chưa hoàn toàn chấp nhận năng lực của Dương Tầm Chiêu, nói một cách chính xác thì Đường Minh Hạo chưa từng nhìn thấy năng lực của Dương Tầm Chiêu.

“Nếu không thì con tìm một cơ hội để đọ sức mới Dương Tầm Chiêu một trận đi?” Hàn Nhã Thanh biết giải quyết vấn đề này thì phải xuất phát từ cơ bản, chỉ có thể để Đường Minh Hạo nhận định năng lực của Dương Tầm Chiêu, việc này mới được tính là viên mãn.

“Mẹ yên tâm đi, trò hay lập tức sắp bắt đầu rồi.” Hiển nhiên là Đường Minh Hạo đã chuẩn bị xong từ sớm, một bộ dạng đã tính trước: “Hi vọng là ông ấy không để cho chúng ta phải thất vọng.”

“Đường Minh Hạo, con phải biết là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cho nên con đừng có quá kiêu ngạo.” Hàn Nhã Thanh nhìn thằng nhóc, giọng nói nghiêm túc dặn dò một câu.

Ngay cả cô cũng không phải là đối thủ của Dương Tầm Chiêu, người bạn nhỏ Đường Minh Hạo rõ ràng đã quá khinh địch.

“Mẹ xác định hả? Ngay cả em gái cũng nói ông ấy ngốc nữa.” Đường Minh Hạo cũng không chấp nhận, vẻ mặt kiêu ngạo ngửa đầu lên.

“Hả?” Hàn Nhã Thanh hơi nghi hoặc nhìn về phía người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, không biết là kết luận của người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ này lấy ra được từ chỗ nào đây.

“Lúc nãy con với anh trai đã ghé đầu vào cửa sổ nhìn một hồi lâu, ba con không phát hiện ra chúng con, ba thật sự có chút ngốc đó.” Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ liên tục gật đầu, phụ họa theo anh trai nhà mình.

“Phải vậy không?” Lông mày của Hàn Nhã Thanh nhíu lại, lúc nãy hai bé cưng vẫn luôn ghé vào cửa sổ à?



Chỗ đứng của Dương Tầm Chiêu chỉ cần vừa ngẩng đầu lên một cái thì liền có thể nhìn thấy được cửa sổ phòng cô, vậy là có thể nhìn thấy hai bé cưng rồi.

Hiển nhiên, từ đầu đến cuối Dương Tầm Chiêu đều không ngẩng đầu lên.

“Bởi vì anh ấy cứ luôn nhìn mẹ đó.” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ đến một lời giải thích duy nhất, lúc nói ra lời này, trong lòng của Hàn Nhã Thanh có nhiều hơn mấy phần ngọt ngào.

Đường Minh Hạo trực tiếp quét nhìn cô một chút, giống như là hừ lạnh một tiếng, cô rõ ràng là đang khoe khoang chứ gì.

“Hiện tại ba còn chưa biết sự có mặt của các con, nếu như biết rồi thì anh ấy chắc chắn sẽ có thể phát hiện ra các con ngay lập tức.” Hàn Nhã Thanh cảm giác cô cần nói tốt vài câu cho Dương Tầm Chiêu ở trước mặt của hai bé cưng.

Chỉ là chuyện Dương Tầm Chiêu không thích con nít làm cho cô cảm thấy có chút đau đầu.

“Mẹ chắc chắn ông ấy sẽ không thấy sắc quên con giống như mẹ hả?” Đường Minh Hạo đối với cô rất nghi ngờ, dựa vào biểu hiện lúc nãy của Dương Tầm Chiêu, cho dù có biết sự tồn tại của bọn nó, đoán chừng kết quả cũng giống như nhau thôi.

Lúc nãy hai mắt của Dương Tầm Chiêu hận không thể dính ở trên người của mẹ, anh chắc chắn là còn có thể nhìn thấy cái khác?

Hàn Nhã Thanh: “...”

Nói thật thì đúng là cô rất chắc chắn.

Hơn nữa cô cảm thấy vấn đề này chỉ dựa vào cô nói thôi cũng không nói rõ ràng được, cái này thật sự phải xem biểu hiện sau này của Dương Tầm Chiêu.

Ngày tiếp theo, dựa theo kế hoạch của Hàn Nhã Thanh, ông cụ Đường bấm gọi điện thoại cho ông cụ Dương.

Ông cụ Dương nhận điện thoại của ông cụ Đường, lại cảm thấy kinh ngạc, lại là kích động, mặc dù là mối quan hệ của nhà họ Dương và nhà họ Đường không tệ, nhưng mà phần lớn đều là mối liên hệ giữa Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng với nhau. Ông cụ Đường tự mình gọi điện thoại cho ông ta, đây là lần đầu tiên.

“Ông bạn già, tôi nghe nói là ông nhập viện rồi, tình huống như thế nào vậy?” Giọng nói của ông cụ Đường rất là hiền hòa, xưng hô rất thân mật, để cho người ta nghe không ra bất kỳ sự khác thường nào.

“Không có vấn đề gì lớn đâu, để ông Đường phải quan tâm rồi.” Ông cụ Dương nghe giọng điệu này của ông cụ Đường, càng kích động thêm nữa.

“Cháu gái ngoại của tôi đã trở về rồi, mọi người cũng không đến bữa tiệc vào mấy ngày trước, tôi muốn cố ý mời mọi người đến đây làm khách...” Lúc ông cụ Đường nói ra lời này thì hơi dừng lại một chút, sau đó lại bổ sung thêm: “Còn có Tầm Chiêu nữa.”


Sự dừng lại này của ông cụ Đường càng có nhiều hơn mấy phần ý tứ khác, ông cụ Dương là người khôn khéo, đương nhiên hiểu ngay.

“Nhưng mà bây giờ sức khỏe của ông lại không tiện, việc này chúng ta có để sau này rồi hẵng nói.” Không đợi ông cụ Dương mở miệng, ông cụ Đường lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần tiếc nuối.

Hai mắt của ông cụ Dương trừng lớn lên, liên quan đến chuyện ông cụ Đường nhận cháu gái ngoại, ông ta biết đến ngày hôm sau bữa tiệc, ông ta vẫn luôn sầu não vì không lập tức nhận được tin tức, không thể đi tham gia bữa tiệc.

Ông ta cũng đã nhìn thấy tin tức nhà họ Đường nhận về cô cả, cô cả nhà họ Đường dáng dấp đẹp mắt, bản lĩnh cũng lớn, cả người đầy ánh sáng.

Nghe nói bữa tiệc lần trước nhà họ Đường đã có ý muốn chọn một người đàn ông ưu tú cho cô cả Đường, nhưng mà sau khi tổ chức bữa thì cũng không có kết quả.

Hôm nay ông cụ Đường cố ý mời bọn họ đến nhà làm khách, còn cố ý nhắc đến Dương Tầm Chiêu, ý này rõ ràng không thể rõ hơn được nữa.

Trong lòng của ông cụ Dương không nhịn được mà thấy kích động, kích động đến nỗi tay cũng đang phát run.

“Viên đại nhân mời chúng ta dẫn theo Thấm Nhi đến làm khách, ông có đồng ý chưa vậy?” Nhưng mà vào lúc này, trong điện thoại lại truyền đến âm thanh của bà cụ Đường, không rõ ràng cho lắm, nhưng mà ông cụ Dương ở đầu dây bên kia có lẽ có thể nghe được.

Viên đại nhân, Viên đại nhân có thể để cho bà cụ Đường coi trọng như vậy, ông cụ Dương lập tức nghĩ đến một người.

“Còn chưa nữa, tôi vốn dự định muốn mời người nhà họ Dương đến đây một chút, nhưng mà hiện tại ông Dương đã nhập viện rồi, không tiện cho lắm. Một lát nữa để tôi nói với Viên đại nhân.” ông cụ Đường phối hợp với bà cụ Đường nói tiếp một câu, lúc này ông cụ Đường đang cầm điện thoại, cho nên ông cụ Dương ở đầu dây bên kia nghe rất rõ ràng.

“Lão Đường, tôi không có cái gì không tiện hết, tôi có thể ngồi xe lăn đến đó mà, tôi lập tức liên lạc với Tầm Chiêu ngay, chúng tôi lập tức đi đến ngay.” Ông cụ Dương gấp gáp vội vàng đánh gãy lời của ông cụ Đường.

Có thể kết thành thông gia với nhà họ Đường, có lẽ đây chính là giấc mộng của tất cả những người ở thành phố A. Cô cả nhà họ Đường mới vừa trở về, lại xuất sắc như vậy, sao ông cụ Dương có thể bỏ qua cơ hội như vậy được. Chỉ cần ông ta còn một hơi thở, ông ta có bò thì cũng phải bò qua đó.

“Ông chắc chắn à? Sức khỏe quan trọng nhất, ông vẫn lên lấy thân thể làm trọng.” Lúc ông cụ Đường nói ra lời này, trên mặt kiềm không được mà lộ ra chút ý cười.

Cách của Nhã Thanh quả thật là có tác dụng.

“Sức khỏe của tôi không có vấn đề gì đâu, tôi lập tức liên lạc với Tầm Chiêu ngay, đến đó ngay đây.” Ông cụ Dương sợ ông cụ Đường đổi ý, sau khi liên tục bày tỏ thái độ liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Ông cụ Đường nhìn điện thoại đã bị dập máy, trên mặt có nhiều hơn mấy phần châm chọc: “Cái ông già này cũng quá là gấp, không phải là ông ta vẫn còn đang nói chuyện thông gia với nhà họ Cổ hả?”

“Đứa cháu gái của nhà họ Cổ có thể so sánh với Nhã Thanh của chúng ta được à? Nhà họ Cổ có thể so sánh với nhà họ Đường của chúng ta à? Lão già Dương là một người nịnh bợ người khác, ông ta làm như vậy cũng không kỳ quái chút nào.” Bà cụ Đường lắc đầu nói: “Đối với ông ta mà nói, chỉ có lợi ích không có tình cảm, muốn nói thì đứa bé Tầm Chiêu đó cũng rất đáng thương.”

“Đúng rồi, ông ta nói phải thông báo cho Tầm Chiêu, đến đây cùng với Tầm Chiêu luôn. Nhưng mà hai đứa bé còn đang ở trong nhà, Tầm Chiêu nhìn thấy hai đứa bé có thể sẽ phát hiện cái gì không đây?” Ông cụ Đường nhìn bé cưng Vũ Kỳ đang chơi vui vẻ, hai mắt hơi dao động: “Nhóc Minh Hạo còn có một đống lớn kế hoạch nữa đó.”
CHƯƠNG 603: HAI NGƯỜI LỚN NHÀ HỌ DƯƠNG ĐÃ NHÌN THẤY BÉ CON (2)

“Nếu không thì để Đường Lăng suy nghĩ biện pháp ngăn cản Dương Tầm Chiêu lại đi?” Lông mày của bà cụ Đường hơi nhíu lại một chút, hiển nhiên là có chút khó xử.

“Bà cảm thấy là Đường Lăng có thể cản thằng bé được không, bây giờ thằng bé hận không thể tìm một cơ hội để đến nhà họ Đường của chúng ta, hiện tại có cơ hội như vậy rồi, thằng bé có thể bỏ qua à?” Khóe môi của ông cụ Đường kéo nhẹ một chút: “Có thể ngăn cản thằng bé, chắc cũng chỉ có Nhã Thanh.”

“Vậy thì để Đường Lăng lôi kéo thằng bé một chút, sau đó để Nhã Thanh nghỉ cách ngăn cản thằng bé lại, cũng không thể làm hỏng kế hoạch của nhóc Minh Hạo của chúng ta được.” Bà cụ Đường không chút do dự mà đưa ra quyết định.

Cái khác thì có thể mặc kệ, nhưng mà kế hoạch của nhóc Minh Hạo thì không thể mặc kệ được.

Ở một bên khác, sau khi ông cụ Dương cúp điện rồi thì vội vã gọi cho Dương Tầm Chiêu, điện thoại vang lên mấy tiếng, Dương Tầm Chiêu mới nghe.

“Lúc nãy ông Đường vừa mới gọi điện thoại cho ông, mời chúng ta đến nhà họ Đường làm khách, cũng kêu cháu đi cùng, cháu chuẩn bị một lát đi...” Vốn dĩ ông cụ Dương cho rằng Dương Tầm Chiêu sẽ không dễ dàng đồng ý, cho nên ông ta đã chuẩn bị thật nhiều lời để khuyên Dương Tầm Chiêu.

“Vâng ạ.” Nhưng mà ông cụ Dương còn chưa nói hết thì Dương Tầm Chiêu đã đồng ý rồi.

Ông cụ Dương cầm điện thoại hoàn toàn sửng sốt, còn có chút không dám tin tưởng: “Cháu đồng ý rồi đó hả?”

Trước kia anh sẽ không nghe lời như thế, bây giờ xảy ra chuyện video, ông cụ Dương lại không dám tin tưởng anh sẽ đồng ý sảng khoái như vậy.

“Mọi người đến đó trước đi, một lát nữa cháu sẽ tự mình đi qua.” Lần này Dương Tầm Chiêu nói rõ ràng lại mạch lạc.



“Được được, vậy cứ quyết định như thế đi, cháu nhanh chóng chạy tới đó.” Rốt cuộc ông cụ Dương cũng đã yên tâm, ông ta hiểu rõ Dương Tầm Chiêu, chuyện nào mà Dương Tầm Chiêu không muốn làm thì tuyệt đối sẽ không đồng ý, chuyện nào Dương Tầm Chiêu đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ làm được.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sau khi ông cụ Dương cúp điện thoại, bà cụ Dương mới nhịn không được mà hỏi.

“Nhà họ Đường mời chúng ta đến làm khách, còn kêu Tầm Chiêu đi qua đó, chuyện ông Đường nhận cháu gái ngoại, tôi cũng đã biết rồi. Hiển nhiên là bọn họ coi trọng Tầm Chiêu của chúng ta, cố ý muốn kết thành thông gia với nhà họ Dương của chúng ta, đây chính là một cơ hội cực kỳ tốt.” Lúc này trên mặt của ông cụ Dương không hề che giấu được vẻ đắc ý.

“Nhưng mà sao tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái vậy, dựa vào thân phận của nhà họ Đường, dựa vào thế lực của nhà họ Đường, không cần thiết phải đích thân đến tìm chúng ta?” Lông mày của bà cụ Dương hơi nhíu lại, bà ta cảm giác chuyện này có chút không đúng lắm: “Hơn nữa ông không cảm thấy là chuyện này quá gấp gáp rồi à?”

“Đó là bởi vì Tầm Chiêu của chúng ta ưu tú, toàn bộ thành phố A còn có thể tìm ra người nào ưu tú hơn Tầm Chiêu chúng ta không?” Ông cụ Dương lại xem thường, từ trước đến nay ông ta luôn tự cao tự đại, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì là không đúng.

“Nhưng mà tôi lại luôn cảm thấy...” Trên mặt của bà cụ Dương mang theo vài phần lo lắng.

“Được rồi, bà đừng có buồn lo vô cớ nữa, đây chính là cơ hội tốt khó có được, bỏ qua thì rốt cuộc không còn nữa đâu. Hơn nữa càng khó hơn chính là Tầm Chiêu cũng đã đồng ý rồi, bà nhanh chóng sửa soạn một chút đi, chúng ta lập tức đi đến nhà họ Đường.” Ông cụ Dương trực tiếp đánh gãy lời của bà cụ Dương.

“Ông không cảm thấy là Tầm Chiêu đồng ý quá dễ dàng à?” Bà cụ Dương cảm thấy chuyện này không quá bình thường, cái này không phù hợp với tính cách của Dương Tầm Chiêu.

“Dựa vào mối quan hệ của Tầm Chiêu và Đường Lăng, đồng ý cũng không phải là chuyện kỳ quái, có lẽ là Tầm Chiêu của chúng ta đã gặp cô Đường đó rồi, đã thích cô Đường đó nữa. Dù sao thì cô Đường này dáng dấp cũng thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa lại cực kỳ có bản lĩnh.” Hiện tại ông cụ Dương một lòng một dạ nghĩ đến chuyện có thể kết thành thông gia với nhà họ Đường, những cái khác đối với ông ta mà nói đều không quan trọng.

“Cái bộ dạng hiện tại của ông sao có thể đến nhà họ Đường được?” Bà cụ Dương biết không nói lại ông ta, chỉ là nhìn vào chân của ông ta, khẽ thở dài một hơi.

“Bà đi lấy cái xe lăn đến đây, tôi ngồi xe lăn đi đến đó, từ chuyện đó còn có thể thể hiện ra thành ý của chúng ta nữa.” Ông cụ Dương đã sớm dự định xong, giờ phút này trên mặt càng có nhiều thêm mấy phần tính toán và đắc ý.

Bà cụ Dương nhìn thấy ông ta cũng đã quyết định xong rồi, cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể nghe theo ý của ông ta.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, xe của ông cụ Dương và bà cụ Dương dừng ở ngoài cổng lớn của nhà họ Đường, bà cụ Dương mượn xe lăn từ trong bệnh viện, còn cố ý xin hai người y tá nam.

Xe dừng ở ngoài cổng lớn của nhà họ Đường, y tá di chuyển xe lăn xuống xe, sau đó đỡ ông cụ Dương từ trên xe xuống đặt ở trên xe lăn, ông cụ Dương còn ra vẻ hô hào bọn họ phải cẩn thận một chút.

Lần này trên mặt và trên người của ông cụ Dương không có lớp ngụy trang, bởi vì sợ sẽ bị nhìn thấu.

Ông cụ Đường và bà cụ Đường cùng đi ra đón, nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng không nhịn được mà cười lạnh. Lão hồ ly này giả vờ cũng thật là giống, chờ một lát nữa xem ông ta sẽ giả vờ ra làm sao.

“Người bạn già, ông nói xem ông đã không tiện như thế rồi mà còn cô ấy chạy đến đây nữa, làm cho tôi có chút áy náy đó.” Ông cụ Đường mang gương mặt tràn đầy nụ cười, lời nói khách sáo tự nhiên là không thể thiếu.

“Lão Đường, ông nói cái gì vậy chứ, có thể được ông Đường mời đó chính là vinh hạnh của chúng tôi.” Ông cụ Dương ngồi ở trên xe lăn, một mặt tươi cười: “Đừng nói chỉ là chân của tôi bị thương, cho dù toàn thân của tôi bại liệt, nhấc không nổi thì cũng phải kêu người ta khiêng tôi tới đây.”

“Được rồi được rồi, mời hai người vào trong.” Ông cụ Đường đương nhiên cũng cười theo.

Bà cụ Dương vội vàng đẩy xe lăn, đẩy ông cụ Dương đi vào trong.

“Tầm Chiêu không đến hả?” Bà cụ Đường cố ý hỏi một câu

“Một lát nữa nó đến đây thôi đó mà, chắc có lẽ là bây giờ đang trên đường.” Ông cụ Dương nghe thấy bà cụ Đường cố ý hỏi Dương Tầm Chiêu, trong lòng lại càng kích động thêm, xem ra chuyện thông gia hai nhà đã không có vấn đề gì lớn.

“Đứa nhỏ Tầm Chiêu này cũng là do chúng tôi thấy nó lớn lên, thằng bé Tầm Chiêu thật sự rất ưu tú.” Đương nhiên là bà cụ Đường thấy được vẻ hưng phấn ở trên mặt của ông cụ Dương, lại cố ý bổ sung thêm một câu.

“Đúng đúng, Tầm Chiêu nhà chúng tôi đã ưu tú từ nhỏ rồi, ở thành phố A này, ngoại trừ Đường Lăng nhà của hai người ra, chỉ sợ là không có người nào có thể so sánh với Tầm Chiêu nhà chúng tôi.” Trong lòng của ông cụ Dương càng vui mừng hơn nữa, đương nhiên ở trước mặt của hai người nhà họ Đường, ông ta phải thuận tiện khen Đường Lăng vài câu.

Ai cũng muốn nghe người khác khen con cháu nhà mình.

Ông cụ Đường với bà cụ Đường cũng chỉ cười cười, đều không nói tiếp, bây giờ cũng đã đi đến ở bên ngoài phòng khách.

Ở bên ngoài phòng khách có mấy bậc thang, xe lăn chắc chắn không thể đẩy lên được.

Ông cụ Đường và bà cụ Đường hình như là không có ý thức được điểm này, trực tiếp bước vào trong phòng khách, bà cụ Dương đẩy xe lăn sửng sờ ở bên ngoài có chút xấu hổ.

“Các người còn không mau đi hỗ trợ đẩy ông Dương đi vào đi.” Sau khi ông cụ Đường đi vào trong phòng khách được một khoảng cách, dường như là mới phát hiện điểm này, vội vàng dặn dò.

Lúc này mới có mấy người đi tới đẩy ông cụ Dương vào trong phòng khách.

Lông mày của bà cụ Dương hơi cau lại, bà ta luôn cảm thấy lúc nãy là ông cụ Đường cố ý để bọn họ phải khó xử nhưng mà bà ta cảm giác lại không thể nào, dựa theo lý thuyết thì bọn họ cũng chưa từng đắc tội với ông cụ Đường, ngày hôm nay ông cụ Đường lại còn cố ý mời bọn họ đến đây.
CHƯƠNG 604: HAI NGƯỜI LỚN NHÀ HỌ DƯƠNG ĐÃ NHÌN THẤY BÉ CON (3)

Chắc là do bà ta đã suy nghĩ nhiều rồi.

Ở trong phòng khách không có những người khác, sau khi quản gia bưng trà lên thì cũng đi ra ngoài, trong phòng khách cũng chỉ còn lại bốn người già bọn họ.

Ông cụ Dương lại càng hoàn toàn buông xuống đề phòng.

“Thấm Nhi, có khách đến, cháu đi xuống đây một chút đi.” Bà cụ Đường trực tiếp gọi một tiếng lên trên lầu.

Ông cụ Dương không nhịn được mà nở nụ cười, xem ra nhà họ Đường thật sự có dự định kết thành thông gia với nhà họ Dương, nếu không thì cũng sẽ không cố ý gọi cô Đường xuống vào lúc này.

Nghi ngờ ban đầu của bà cụ Dương cũng đã tan đi.

Rất nhanh, trên bậc thang liền truyền đến tiếng bước chân, ông cụ Dương và bà cụ Dương đồng thời nhìn về phía cầu thang.

Hàn Nhã Thanh đang từ từ đi xuống phía dưới, giờ phút này ở trên mặt của Hàn Nhã Thanh không có lớp ngụy trang bình thường, xinh đẹp làm cho người ta không thể rời mắt.

“Đứa bé này thật là xinh đẹp quá đi thôi, so với trên ảnh chụp thì còn xinh đẹp hơn nữa.” Bà cụ Dương nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trên mặt rõ ràng có vài phần kinh ngạc.

“Đúng vậy đó, không hổ là người nhà họ Đường, nét đẹp này thật sự giống như là tiên nữ vậy đó, thật sự quá là xinh đẹp. Toàn bộ thành phố A này, à không, toàn bộ cả nước này sợ là cũng không thể tìm ra người xinh đẹp hơn như vậy.” Ông cụ Dương cũng không nhịn được mà tán thưởng: “Hơn nữa, nghe nói là cô bé này lại cực kỳ có bản lĩnh.”

Ông cụ Dương nhìn cô chủ nhà họ Đường của hiện tại, trong lòng phải nói là vô cùng vô cùng hài lòng.

“Thấm Nhi học về tâm lý tội phạm, hiểu một chút chuyện phá án, những cái khác cũng không am hiểu đâu.” Câu nói này của bà cụ Đường nghe như là đang khiêm tốn, nhưng lại rõ ràng mang theo ý khoe khoang.


“Tâm lý học phạm tội là thứ mà người bình thường có thể hiểu được à? Cô bé này thật sự quá lợi hại.” Ông cụ Dương đúng lúc nói tiếp một câu.

“Ông ngoại, bà ngoại, có khách ạ?” Hàn Nhã Thanh đi xuống lầu, nhìn về phía bà cụ Đường và ông cụ Đường, trên mặt cũng nở một nụ cười khẽ, càng chói mắt hơn nữa.

Lúc này Hàn Nhã Thanh đã cố ý thay đổi giọng nói, so với giọng nói trước đó ở nhà họ Dương thì hoàn toàn không giống nhau.

Cho nên ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng không nghe ra được.

“Ừm, đây chính là ông Dương và bà Dương, ngày hôm nay ông bà cố ý mời hai người bọn họ đến đây.” Bà cụ Đường nở một nụ cười nhẹ, giới thiệu cho Hàn Nhã Thanh.

“Ông Dương, bà Dương.” Lúc này Hàn Nhã Thanh mới chuyển hướng nhìn về phía ông cụ Dương và bà cụ Dương, lễ phép gọi một tiếng, lễ phép nhưng mà lại mang theo vài phần xa cách, hoàn toàn là thái độ đối với người xa lạ.

Hàn Nhã Thanh chào hỏi xong thì liền đi qua một bên ngồi xuống.

“Tính tình của đứa nhỏ này có hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện cho lắm.” Bà cụ Đường nhanh chóng giải thích một câu.

“Người trẻ yên tĩnh cũng tốt lắm chứ, chúng tôi đặc biệt thích lớp nhỏ yên tĩnh.” Ông cụ Dương hoàn toàn chưa phát giác đây là chuyện gì, đối với cô cả nhà họ Đường, ông cụ Dương hài lòng không có chỗ để bắt bẻ.

“Đúng vậy đó, đứa nhỏ này cũng làm cho người ta thích.” Hiển nhiên là bà cụ Dương cũng vô cùng hài lòng, một chút xíu lo lắng lúc nãy cũng hoàn toàn không còn nữa.

Tiếp theo đó mấy người lớn ngồi nói chuyện với nhau, đương nhiên trò chuyện với nhau đều là một vài chuyện lông gà vỏ tỏi bình thường, Hàn Nhã Thanh vẫn luôn im lặng ngồi ở bên cạnh đọc sách không có nói chuyện.

Thỉnh thoảng ông cụ Dương và bà cụ Dương sẽ nhìn về phía Hàn Nhã Thanh đang ngồi yên tĩnh đọc sách ở bên cạnh, đương nhiên là giờ phút này bọn họ cũng là càng nhìn càng thấy hài lòng.

“Thấm Nhi, Vũ Kỳ đâu rồi, sao cả nửa ngày rồi cũng không thấy Vũ Kỳ vậy?” Bà cụ Đường nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, đột nhiên lại hỏi một câu.

“Lúc nãy còn đang chơi ở trong sân đấy ạ, để cháu đi ra ngoài xem một chút.” Hàn Nhã Thanh trả lời, đứng dậy đi ra ngoài.

Không lâu lắm, Hàn Nhã Thanh liền nắm tay Đường Vũ Kỳ đi vào.

“Đây là bé con của nhà ai vậy?” Bà cụ Dương nhìn thấy Hàn Nhã Thanh nắm tay một đứa bé đi vào, trực tiếp bị dọa sợ.

“À, đây là đứa bé của một người họ hàng, ba của con bé có việc không thể chăm sóc cho con bé, tạm thời gởi ở chỗ của chúng tôi.” Bà cụ Đường tùy ý trả lời một câu.

Bà cụ Dương rõ ràng thở một hơi nhẹ nhõm, lúc nãy bà ta còn tưởng rằng đứa bé kia chính là con của cô chủ nhà họ Đường đây này. Mặc dù là bọn họ rất hài lòng với cô chủ nhà họ Đường, nhưng mà nếu như cô Đường này cũng đã có con rồi, vậy thì chắc chắn không thể đến nhà họ Dương của bọn họ được.


Sau khi Hàn Nhã Thanh dẫn Đường Vũ Kỳ đi vào trong phòng khách, cô lại ngồi ở trên ghế sofa tiếp tục đọc sách, để lại một mình Đường Vũ Kỳ ngồi ở trong phòng khách chơi đùa.

Bà cụ Dương nhìn thái độ này của Hàn Nhã Thanh, đương nhiên cũng không nghi ngờ cái gì.

Con ngươi của ông cụ Dương lại nhìn đồ chơi ở trong tay của người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.

Đó là một cái ngọc bội chất lượng cực kỳ tốt, hơn nữa ông cụ Dương nhìn ra đây không phải là đồ vật của hiện đại, chắc là có chút niên đại.

Ông cụ Dương yêu thích nhất chính là sưu tập đồ cổ, đối với đồ cổ cũng đã từng có nghiên cứu.

Ông cụ Dương nhìn ra được cái ngọc bội đó chắc chắn là đồ cổ, hơn nữa lịch sử cực kỳ lâu đời.

Càng làm cho ông cụ Dương cảm thấy kinh ngạc, chính là ngoại trừ cái ngọc bội đó, trong cái hộp ở trước mặt của người bạn nhỏ này còn có một khối ngọc bích.

“Đứa bé này đang chơi cái gì vậy?” Ông cụ Dương không xác định chắc chắn, rốt cuộc vẫn là nhịn không được mà hỏi một câu, bởi vì ông cụ Dương đối với đồ cổ đã đạt đến tình trạng si mê.

“Cái này thì tôi cũng không hiểu cho lắm, nghe nói là đồ cổ gì đó.” Bà cụ Đường nghe thấy ông cụ Dương hỏi, giống như là rất tùy ý mà trả lời một câu.

“Trong tay của con bé là miếng ngọc bội thời Tần, trong hộp là ngọc bích thời Tần, ngọc khí thời Tần không nhiều, truyền đến hiện tại đã ít lại càng ít, hai món đồ này vô cùng hiếm gặp.” Hàn Nhã Thanh bỏ quyển sách ở trong tay xuống, nhìn Đường Vũ Kỳ một chút, rất tự nhiên mà giải thích vài câu.

“Cô bé này hiểu biết thật là nhiều.” Bà cụ Đường nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, hai mắt sáng lên mấy phần, lại càng hài lòng hơn.

Giờ phút này, hai mắt của ông cụ Dương lại càng sáng lên trong chớp mắt, nhưng mà mắt của ông ta vẫn cứ luôn nhìn chằm chằm vào mấy thứ bảo bối ở trong tay của Đường Vũ Kỳ.

Ông ta vừa mới nhìn thì liền biết được những cái đó là bảo vật, nhưng mà không nghĩ tới nói lại quý giá như vậy, hai thứ đồ này tuyệt đối có giá trị liên thành.

Ông ta chưa từng nhìn thấy bảo vật như vậy, bây giờ ông ta thật sự muốn sờ một chút, nhìn một chút.

“Sở thích của đứa bé này cũng thật là đặc biệt, thích chơi những đồ vật như thế này, người nhà của con bé này cũng chiều chuộng con cái quá, còn đặc biệt tìm những món đồ chơi này đến cho con bé chơi, nhưng mà cũng chỉ có nhà của bọn họ mới có thể xa xỉ như vậy thôi.” Bà cụ Đường nhìn thấy bộ dạng của ông cụ Dương, trong lòng âm thầm cười lạnh, đương nhiên những lời này là cố ý nói cho ông cụ Dương nghe.

Người khác nói ra lời nói này, độ tin cậy chắc chắn là không cao, nhưng mà bà cụ Đường đã nói ra lời này, vậy thì sẽ không để cho người khác phải hoài nghi.

Có thể làm cho bà cụ Đường cũng cảm thấy xa xỉ, vậy có phải là người có nhiều tiền không?

Cho nên ông cụ Dương không hề nghi ngờ gì vật kia là giả.

Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chơi rất hăng hái, sau đó bắt đầu ném miếng ngọc bội kia đi, quăng lên, sau đó chụp được, lại quăng lên rồi lại chụp.

Ông cụ Dương nhìn thấy mà mí mắt cũng giật giật, trái tim cũng sắp muốn treo ở trên yết hầu, nếu như cái này sơ ý một chút không chụp được, vậy thì hậu quả...
CHƯƠNG 605: HAI NGƯỜI LỚN NHÀ HỌ DƯƠNG ĐÃ NHÌN THẤY BÉ CON (4)

“Tiểu tổ tông ơi, cái này là đồ vật có giá trị liên thành đó, nhà của cháu không thiếu tiền nhưng mà nếu như cháu làm rớt bể thì rốt cuộc không tìm thấy đồ vật giống như vậy nữa đâu.” Bà cụ Đường nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, liên tục kêu lên.

Ông cụ Dương nghe thấy lời nói này của bà cụ Đường, ông ta càng không hề nghi ngờ gì, trong tim càng thắt chặt hơn nữa.

Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đã để ý tới, vui cười khanh khách, có lẽ là cảm giác chỉ ném ngọc bội thôi còn chưa đủ, ngay sau đó lại lấy cái ngọc bích ở trong hộp ra ném cùng với nhau, lần này Đường Vũ Kỳ còn ném rất là cao.

Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đón lấy ngọc bội, nhưng mà khối ngọc bích đó lại rõ ràng bay quá xa, trực tiếp đang bay về phía của ông cụ Dương.

Phương hướng quăng miếng ngọc bích đi là hướng về phía của ông cụ Dương, nhưng mà vẫn cách ông cụ Dương một khoảng cách.

Ông cụ Dương hít mạnh vào một hơi, nhịn không được mà hốt hoảng kêu lên một tiếng, đứng dậy theo bản năng, bước tới hai bước, sau đó chụp được miếng ngọc bích kia vào trong tay.

Ông cụ Dương đã chụp được miếng ngọc bích, sau khi lấy lại tinh thần thì đã chậm rồi, ông ta nhìn về phía ông cụ Đường và bà cụ Đường theo bản năng.

Ông cụ Đường và bà cụ Đường cũng nhìn về phía của ông ta, trên mặt đều có mấy phần “kinh ngạc”, nhưng mà bọn họ cũng không nói gì thêm.

Một lát sau, ông cụ Đường từ từ di chuyển tầm mắt.

“Vũ Kỳ, đừng có ném đồ vật lung tung.” Bà cụ Đường cũng di chuyển lực chú ý.

Tình huống này đã quá rõ ràng rồi, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy hết, trong lòng ai cũng biết rõ nhưng mà lại không vạch trần.

Ông cụ Dương có chút xấu hổ, nhưng rõ ràng cũng đã thở phào một hơi. Ông cụ Dương cảm thấy nếu như tất cả mọi người cũng không nói trắng ra, vậy thì chắc chắn đều xem như không thấy.



Loại tình huống này, ông cụ Dương cũng không thể vội vàng ngồi lại trên xe lăn, giờ phút này tất cả mọi người đều đã nhìn thấy hết rồi, ông ta có nhanh chóng ngồi lại trên xe lăn thì càng lộ ra vẻ xấu hổ hơn.

Trong tay của ông cụ Dương cầm biến ngọc bích đó, cảm giác được bề mặt bóng loáng của nó, có chút không nỡ buông tay, nhưng lúc nhìn thấy Đường Vũ Kỳ đang mở đôi mắt thật to mà nhìn về phía ông ta ông ta cũng không thể không trả lại. Cho nên ông ta lại đi về phía trước hai bước, muốn trả lại miếng ngọc bích cho Đường Vũ Kỳ.

“Đưa cho cháu đi.” Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt của ông cụ Dương, sau đó đưa bàn tay đến trước mặt của ông cụ Dương.

“Hả, được được.” Ông cụ Dương không nỡ buông tay, nhưng mà người khác cũng đã đến lấy rồi, đương nhiên là ông ta không thể không đưa.

Lúc này ông ta đang đứng ở trước mặt của Hàn Nhã Thanh.

Sau khi Hàn Nhã Thanh cầm lấy miếng ngọc bích, đôi mắt của cô quét nhìn chân của ông ta một chút: “Xem ra là chân của ông Dương rất linh hoạt, mấy bước đi lúc nãy rất là thuận, xem ra cũng không có gãy xương, cũng không bị thương.”

Ông cụ Dương sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đến lúc này Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên nói ra những lời như vậy. Lúc nãy ông cụ Đường và bà cụ Đường cùng đã làm như là không thấy, cũng không nói thêm cái gì.

Vậy mà Hàn Nhã Thanh lại không hề cố kỵ chút nào mà trực tiếp vạch trần ông ta?

Cô đây là có ý gì cơ chứ?

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của ông cụ Dương liền trở nên có chút khó coi.

“Thấm Nhi, đừng có không lễ phép như vậy chứ.” Bà cụ Đường làm bộ gọi một tiếng.

“Cháu xin lỗi.” Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng nói ra một câu, giọng nói rất là nhẹ, nhưng lại cực kỳ rõ ràng.

“Không sao, không sao đâu.” Ông cụ Dương cho rằng cô đang nói với ông ta, mặc dù là giờ phút này rất là xấu hổ, có chút khó chịu, nhưng mà người đứng trước mắt chính là cô cả của nhà họ Đường, cho nên ông cụ Dương vẫn trả lời một câu theo bản năng.

Nhưng mà Hàn Nhã Thanh lại không nhìn ông cụ Dương một chút nào, mà lại nhìn về phía bà cụ Đường: “Bà ngoại, cháu xin lỗi, nhưng bà biết là cháu không thích nhất chính là chuyện giở trò nói dối như thế này mà.”

Ông cụ Dương vốn đã rất xấu hổ, lúc này nghe thấy lời nói của Hàn Nhã Thanh thì lại càng xấu hổ đến cực điểm, trong nháy mắt khuôn mặt vô cùng khó coi.

Bà cụ Dương cũng không ngờ đến xảy ra chuyện như vậy, lúc nãy khi mà bà ta kịp phản ứng muốn ngăn cản lại thì cũng đã không kịp nữa rồi.

Bây giờ bà cụ Dương cũng xấu hổ không chịu được.

“Chuyện này, lúc trước ông ngoại và bà ngoại cũng không rõ nữa.” Bà cụ Đường khẽ thở dài một hơi, một tiếng thở dài này phải nói là ý vị thâm trường.

Lời này của bà cụ Đường vừa mới dứt, bà cụ Dương hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Sắc mặt của ông cụ Dương càng ngày càng khó coi hơn.

“Ông Dương, nếu như không thì vẫn nên ngồi lại xe lăn trước đi. Nếu như một lát nữa để cho những người khác nhìn thấy chuyện này, tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa.” Bà cụ Đường nhìn về phía ông cụ Dương một lần nữa, biểu cảm kia vô cùng phức tạp.

Bà cụ Dương nghe thấy lời nói của bà cụ Đường, đứng dậy muốn đẩy xe lăn về phía của ông cụ Dương.

Hai mắt của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng di chuyển, đột nhiên nhìn về phía bà cụ Dương.

Bà cụ Dương đối diện với ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, trong lòng nhịn không được mà run lên, chẳng biết tại sao bà ta cảm giác thân thể của mình dường như là lập tức không thể động đậy được, cứ đứng thẳng ở chỗ đó.

Bà cụ Dương không hiểu tại sao chỉ là một ánh mắt rất bình thản, tại sao lại...

Ông cụ Dương nhìn bà cụ Dương đứng đó bất động không đẩy xe lăn về phía của ông ta, vậy thì mình cũng chỉ có thể đi trở về bên cạnh xe lăn, tự mình ngồi xuống xe lăn.

Hàn Nhã Thanh ôm lấy Đường Vũ Kỳ đi vòng qua một bên khác, sau đó đi lên lầu.

“Người đâu, tiễn khách.” Sau đó ông cụ Đường đứng dậy, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

“Lão Đường, bà Đường, nghe tôi giải thích đi...” Sắc mặt của ông cụ Dương nhanh chóng thay đổi, vội vàng nhìn về phía ông cụ Đường, muốn giải thích.

“Tình huống của ông Dương, chúng tôi cũng đã đều nhìn thấy rõ ràng rồi, chắc là không cần phải giải thích đâu.” Bà cụ Đường nhìn về phía ông ta, giọng nói rõ ràng đã lạnh lẽo hơn mấy phần.

“Lão Đường à, bà Đường, tôi đây là có nỗi khổ tâm ở trong lòng.” Ông cụ Dương biết lúc nãy ông ta đã đứng dậy rồi, còn đi vài bước nữa, cho nên có làm bộ bị thương thì chắc chắn không được, cho nên ông ta cũng chỉ có thể tìm kiếm sự đồng tình.

“Chúng tôi làm như vậy cũng là vì Tầm Chiêu nhà chúng tôi, hai người không biết đó chứ, cái người quái dị Hàn Nhã Thanh đó cứ không cảm thấy mất mặt mà cứ quấn lấy Tầm Chiêu nhà chúng tôi, chẳng những vóc dáng của Hàn Nhã Thanh xấu xí, hơn nữa còn không thể sinh đẻ. Nếu như Tầm Chiêu nhà chúng tôi cưới nó, cả đời này sẽ bị phá hủy mất, nếu như Tầm Chiêu cưới nó thì cả đời này cũng không thể làm cha được, nhà họ Dương của chúng tôi cũng sẽ không có con cháu, cho nên chúng tôi không thể không quan tâm.” Đến bây giờ, ông cụ Dương cũng không nhận là mình làm sai, từ xưa đến nay ông ta đều không có lỗi, người làm sai đều là người khác.

Hai mắt của bà cụ Đường trừng lớn, âm thầm hít thở. Cái ông già này dám nói Nhã Thanh của bọn họ như vậy ở trước mặt của bọn họ, được lắm, thật là giỏi, nếu như không phải vì để phối hợp với kế hoạch của Nhã Thanh, bà thật sự rất muốn cầm cây gậy mà đánh ông ta đi ra ngoài.

Dương Tầm Chiêu cưới Nhã Thanh thì cả đời này không thể làm cha được à? Dương Tầm Chiêu cưới Nhã Thanh nhà họ Dương của bọn họ sẽ không có con cháu?

Được rồi, vậy sau này hai bé cưng cũng không cần phải nhận nhà họ Dương!

“Cho nên ông mới giả vờ bị thương? Giả vờ gãy xương? Còn nói với phóng viên là Hàn Nhã Thanh đã làm ông bị thương thành cái dạng này?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom