• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 586-590

CHƯƠNG 586: ĐỒNG VỢ ĐỒNG CHỒNG, PHỐI HỢP ĂN Ý, VẢ MẶT ĐÁP TRẢ KẺ XẤU XA (3)


“Sao cô lại tới đây?” Sau đó là giọng nói của ông cụ Dương, trong giọng nói là sự phẫn nộ, nhưng nhiều hơn vẫn là kinh ngạc và không thể tin được.

Dương Tầm Chiêu khẽ nhíu mày, có thể khiến ông cụ có phản ứng như vậy vào lúc này, anh chỉ nghĩ tới một khả năng.

“Tôi đến thăm ngài, vết thương ở chân ngài không nhẹ, có câu nói động gân động cốt phải mất một trăm ngày, ở độ tuổi này của ngài, một trăm ngày chắc chắn không khỏi được, làm sao đây? Ngài định nằm trên giường một năm hay nửa năm?” Hàn Nhã Thanh vào phòng rồi đóng cửa lại, đôi mắt cô thấp thoáng ý cười nhìn ông cụ Hàn, lúc này giọng cô rất khách sáo, còn xưng hô là “ngài”.

Khoé môi Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, quả nhiên là cô.

“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô cút ra ngoài cho tôi.” Ông cụ thấy Hàn Nhã Thanh lại càng thêm giận, ông ta rống lên.

“Tôi cũng không muốn quan tâm chuyện của ngài, tôi tới là để xem vết thương của ngài thế nào.” Mặt Hàn Nhã Thanh vẫn mang ý cười, trong giọng nói cũng đầy ý cưới, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Ông cụ còn đang nghĩ lúc này chắc chắn cô đã sắp phát điên, nhưng giờ đây cô lại như không có việc gì, hơn nữa còn vui vẻ như vậy nên ông ta rất ngạc nhiên, rất không cam tâm.

Ông Dương càng không cam tâm thì lửa giận trong lòng càng không kìm nén được.

Sao cô vẫn có thể như không có chuyện gì như vậy?

“Hàn Nhã Thanh đến ư? Sao cô ta lại tới đây? Cô ta tới làm gì?” Trong nhà vệ sinh, sắc mặt bà cụ Dương cũng thay đổi, bây giờ Hàn Nhã Thanh phải nên sắp phát điên, không dám ra ngoài chứ? Vì sao lại đến bệnh viện? Giọng điệu cô nghe còn có vẻ như tâm trạng rất tốt?

“Chiêu Chiêu, cháu ở đây đừng ra ngoài, bà nội ra ngoài xem Hàn Nhã Thanh muôn làm gì?” Mắt bà ta nhanh chóng loé lên, đáy mắt sâu hơi toan tính.

Bà ta nghĩ lần này Hàn Nhã Thanh đến chắc chắn sẽ mang rắc rối tới nên phải cho Dương Tầm Chiêu nhìn thấy “bộ mặt thật” của Hàn Nhã Thanh.

Dương Tầm Chiêu nhìn bà cụ, khoé môi mang theo nụ cười châm chọc, bây giờ anh đã hoàn toàn nhìn thấy vở kịch của bà ta, nhưng anh cũng không vội ra ngoài, anh muốn nghe xem Hàn Nhã Thanh đến làm gì?

Bà cụ thấy anh không đồng ý, nhưng cũng không nhúc nhích bèn mở cửa phòng vệ sinh, nhanh chóng ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, nhốt Dương Tầm Chiêu trong nhà vệ sinh.

Cách âm của nhà vệ sinh không tốt lắm, dù đóng cửa nhưng bên ngoài nói gì vẫn nghe thấy rõ.

“Thanh Thanh, cháu tới rồi à?!” Bà cụ Dương nhìn Hàn Nhã Thanh, trên mặt cũng mang ý cười, nhìn rất thân thiện dễ gần.

Hàn Nhã Thanh nhìn nụ cười trên mặt bà ta, mắt cô hơi loé lên, khoé môi khẽ giật, trước kia cô đã coi thường bà ta, diễn tốt đấy.

Ông Dương thấy bà ta đi ra một mình thì khẽ nhíu mày, vô thức nhìn về phía phòng vệ sinh.

Khi Hàn Nhã Thanh nhìn qua cũng là lúc ông cụ Dạ nhìn về phía phòng vệ sinh, cô thoáng sửng sốt một chút rồi cũng liếc về phía phòng vệ sinh.

“Thanh Thanh đúng là đứa trẻ chu đáo, còn đến thăm…” Bà cụ Dương vẫn mỉm cười, trong giọng nói còn mang theo ý cười.

“Hôm nay tôi tới là muốn nói rõ với ông bà, ban đầu tôi đã đồng ý với ông bà không gả vào nhà họ Dương rồi. Con người tôi vẫn luôn đáng tin cậy, những chuyện tôi đã đồng ý thì sẽ không bao giờ nuốt lời.” Hàn Nhã Thanh thấy vẻ mặt bà cụ thật sự giả tạo, cô không tiếp tục được nữa nên phải ngắt lời bà ta.

Ông bà cụ Dương nghe cô nói vậy đều sững sờ, cô nói như vậy là có ý gì?

“Hàn Nhã Thanh, cô muốn tôi làm rõ chuyện vết thương với mọi người sao?” Ông cụ Dương hoàn hồn, sau đó cười khẩy: “Hàn Nhã Thanh, cô tỉnh lại đi, tôi sẽ không nói chuyện này với người ngoài đâu.” Khi nói câu này, giọng ông ta đã nâng lên vài tone, hiển nhiên không chỉ là nói với Hàn Nhã Thanh mà còn nói với Dương Tầm Chiêu trong phòng vệ sinh.

Mắt ông cụ Dương lại vô thức liếc về phía phòng vệ sinh.

Hàn Nhã Thanh hơi nhướn mày, khoé môi chậm rãi cong lên, phòng vệ sinh có người.

Là ai đang ở trong phòng vệ sinh?

Hàn Nhã Thanh thấy đầu giường ông cụ Dương có một ít giấy tờ nhưng đã khép lại, cô không thấy được nội dung.

“Mọi người có làm sáng tỏ hay không với tôi mà nói chẳng là gì, cùng lắm tôi chỉ bị mắng vài câu thôi. Nói thật, tôi chẳng sao cả, nhưng những người mắng chửi kia thật sự quá mệt mỏi, quá vất vả.” Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh lúc này lãnh đạm, thật ra cô thực sự không quan tâm.

Nhưng cô suy nghĩ cho nhà họ Hàn, và cả nhà họ Đường nên chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt.

“Hừ, vậy cô đến làm gì?” Ông cụ hừ lạnh: “Con oắt con là cô muốn diễn trò trước mặt tôi, vẫn còn non lắm.”

Ông ta cho rằng chắc chắn Hàn Nhã Thanh đang giả vờ, nhưng nhìn cô vẫn sinh hoạt vui vẻ bình thường như thật sự không bị ảnh hưởng nhiều thì vẫn rất không cam tâm.

Không phải lời nói trên mạng có thể ép người khác phát điên rồi chết sao? Thế nào mà bây giờ Hàn Nhã Thanh vẫn sống tốt như vậy?

“Hôm nay tôi tới là muốn nói với mọi người rằng đoạn video hai người đăng lên đã bị cắt. Trong video tôi không hề đồng ý yêu cầu của hai người, cho nên coi như tôi chưa đồng ý đi.” Hàn Nhã Thanh nhìn ông cụ Dương, khoé môi chậm rãi cong lên, nụ cười cực kỳ chói loá, cực kỳ vui vẻ.

“Cô nói vậy là có ý gì?” Ông cụ Dương sửng sốt, sắc mặt trầm xuống.

Sắc mặt bà cụ Dương cũng thay đổi., chúc luôn vui vẻ

“Ý trên mặt chữ, những gì tôi đã đồng ý trước đó không tính nữa.” Hàn Nhã Thanh rất tốt bụng giải thích cho họ.

“Sau đó thì sao?” Bà Dương thầm thở ra, nhanh chóng hỏi lại.

“Sau đó? Sau đó đương nhiên là tôi sẽ đi tìm Dương Tầm Chiêu, để anh ấy cưới tôi rồi.” Hàn Nhã Thanh chớp mắt, vẻ mặt rất vô tội, rất chân thành.

Trong phòng vệ sinh, Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời cô, khoé môi không ngừng nhếch lên, lúc này anh muốn ra ngoài, nghĩ vậy anh nhấc chân thật sự bước ra ngoài.

“Hàn Nhã Thanh, cô thích Chiêu Chiêu không?” Chỉ là lúc này đột nhiên bà cụ Dương lại hỏi vậy, khi hỏi, mắt bà ta lại vô thức liếc về phía phòng vệ sinh.

Dương Tầm Chiêu nghe thấy câu hỏi này của bà, bước chân lại vô thức dừng lại, anh cũng rất muốn biết Hàn Nhã Thanh sẽ trả lời thế nào.

Khoé môi Hàn Nhã Thanh cong lên thành một nụ cười nhẹ, cô đã đoán được trong phòng vệ sinh có người, chỉ là trước đó cô không chắc chắn là ai.

CHƯƠNG 587: ĐỒNG VỢ ĐỒNG CHỒNG, PHỐI HỢP ĂN Ý, ĐÁP TRẢ KẺ XẤU XA (4)


Khoé môi Hàn Nhã Thanh cong lên thành một nụ cười nhẹ, cô đã đoán được trong phòng vệ sinh có người, chỉ là trước đó cô không chắc chắn là ai.

Bây giờ bà cụ Dương nói thế, cùng với phản ứng khi nói của bà khiến cô có thể chắc chắn, người trong phòng vệ sinh là Dương Tầm Chiêu.

Xảy ra chuyện đó, chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ tới tìm ông cụ Dương, điều này cũng có lý.

Những giấy tờ tài liệu bên giường chắc là Dương Tầm Chiêu mang tới.

“Thích chứ!” Hàn Nhã Thanh nhướn mày, cô cố ý cao giọng hơn khi nói câu này.

Dương Tầm Chiêu trong phòng vệ sinh nghe cô nói câu này, ý cười trên môi không ngừng lan ra, lúc này đây, anh cảm thấy như được uống mật, ngọt đến tận đáy lòng.

“Cô thích điều gì ở nó? Tôi nhìn ra được, cô không có tình cảm với Chiêu Chiêu, nếu không cô cũng không ly hôn với nó, bây giờ cô lại quấn lấy nó không buông, rốt cuộc cô thích điều gì ở nó?” Bà Dương cố ý hỏi như vậy, bà ta vẫn có một chút hiểu biết với Hàn Nhã Thanh, biết cô sẽ không nói dối.

Bà ta muốn cho Dương Tầm Chiêu nghe lời nói thật lòng của Hàn Nhã Thanh, cảm thấy như vậy có thể khiến Dương Tầm Chiêu chết tâm.

Trong phòng vệ sinh, Dương Tầm Chiêu nở nụ cười mỉa mai, đến hôm nay anh mới biết, người toan tính nhất nhà họ Dương không phải ông cụ mà là bà cụ.

Sao Hàn Nhã Thanh lại không biết tâm tư bà Dương, mắt cô loé lên, sau đó cố ý nói: “Thích tiền của anh ấy, anh ấy có rất nhiều rất nhiều tiền, cả thành phố A này, không, trong cả nước còn ai có thể nhiều tiền hơn anh ấy? Cho nên tôi rất thích anh ấy, rất thích…”

Hàn Nhã Thanh cố tình dừng lại rồi chậm rãi, sâu kín bổ sung: “Thích tiền của anh ấy.”

Không phải bà ta muốn nghe cô nói như vậy sao? Được, cô cho bà ta vừa lòng.

Trong phòng vệ sinh, Dương Tầm Chiêu nghe thấy câu này của cô, đầu tiên là sững sờ, đôi mắt nhanh chóng loé lên, sau đó thầm thở ra một hơi, cô đã biết anh ở trong này.

Anh hiểu cô, khi ly hôn cô không lấy của anh một đồng thì cô sẽ tham lam tiền của anh sao?

Nếu cô thật sự tham tiền của anh thì tốt rồi, như vậy khi xưa cô sẽ không ly hôn với anh.

Bây giờ cô nói như vậy rõ ràng là cố ý nói cho bà cụ nghe.

“Cho nên, cô chỉ vì tiền của nó?” Bà cụ nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy, sắc mặt hiển nhiên càng thêm vui vẻ, sau đó cố ý hỏi lại.

Lúc này bà ta muốn Dương Tầm Chiêu nghe rõ, nghe càng rõ càng tốt.

Trên mặt ông cụ Dương lúc này cũng lờ mờ hơi kích động, không người đàn ông nào có thể dung thứ một người phụ nữ chỉ yêu tiền của mình, Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời này của Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ tức giận, nhất định sẽ chết tâm với Hàn Nhã Thanh.

Như vậy Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không cưới Hàn Nhã Thanh nữa, như vậy chuyện đã được giải quyết hoàn hảo.

“Con người anh ấy à, cũng thích một chút.” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một chút rồi vẫn cố ý do dự, sau đó mới miễn cưỡng nói ra câu này.

Trong phòng vệ sinh, Dương Tầm Chiêu nghe cô trả lời miễn cưỡng đến mức không thể miễn cưỡng hơn, đôi mắt khẽ nheo lại, người phụ nữ này đúng là không có lương tâm, thật sự là khiến người khác tức chết mà không đền mạng.

“Tôi biết rồi, tôi biết cô chỉ vì tiền của Tầm Chiêu thôi, người phụ nữ này quả là tham lam.” Ông cụ Dương cảm thấy thời điểm này rất vừa vặn, bây giờ cũng không cần Hàn Nhã Thanh phải nói thêm gì nữa.

“Chiêu Chiêu, cháu nghe thấy hết rồi chứ, cháu ra được rồi.” Bà Dương cũng cảm thấy hiệu quả này rất tốt, hơn nữa còn rất đặc biệt nên lúc này mới gọi Dương Tầm Chiêu ra.

Dương Tầm Chiêu mở cửa phòng vệ sinh bước ra, anh nhìn thẳng vào Hàn Nhã Thanh.

“Ôi, sao anh lại ở đây? Vậy chẳng phải những lời em vừa nói anh đều nghe thấy hết rồi sao?” Hàn Nhã Thanh che miệng, vờ như trước đó không biết gì. vẻ mặt cô còn hơi căng thẳng.

Dương Tầm Chiêu thầm cười trong lòng, cô giỏi đấy, diễn xuất này không ai bằng.

Nếu cô đã muốn diễn thì anh cũng phối hợp một chút, anh không đi tới mà chỉ dựa vào tường, không nói gì, im lặng nhìn cô.

“Vừa nãy đã nghe thấy hết rồi phải không? Cô ta chỉ thích tiền của cháu, chỉ coi trọng tiền của cháu thôi, người phụ nữ như vậy mà cháu cũng muốn cưới?” Ông cụ Dương thấy phản ứng của Hàn Nhã Thanh rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dương Tầm Chiêu, trong lòng càng thêm đắc ý.

“Chiêu Chiêu, bà nội không cần phải nói thêm nữa đúng không? Cháu đã tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy sẽ không sai đâu.” Bà Dương cũng vội vàng bổ sung, bà ta cảm thấy tình huống này không cần họ phải nói thêm gì nữa.

Vừa nãy Dương Tầm Chiêu ở trong phòng vệ sinh chắc chắn nghe rất rõ, bây giờ chắc chắn anh sẽ chia tay Hàn Nhã Thanh.

Dương Tầm Chiêu mặc kệ bọn họ mà ngoắc tay với Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh cong môi lên, sau đó rất phối hợp tới trước mặt anh, cô nở nụ cười rất tươi tắn và rạng rỡ.

Bà cụ Dương thấy nụ cười trên mặt Hàn Nhã Thanh thì sững sờ, lúc này rồi sao cô ta vẫn còn cười được?

Nhưng điều khiến bà ta sợ hãi hơn cả là…

Hàn Nhã Thanh đột nhiên đưa tay ôm cổ Dương Tầm Chiêu, cô còn hơi kiễng chân, áp sát vào mặt Dương Tầm Chiêu, cười nhẹ: “Vừa nãy em nói rồi, em thích anh, rất thích rất thích anh, có ngạc nhiên không? Có bất ngờ không?”

Hàn Nhã Thanh nói xong còn hôn lên mặt Dương Tầm Chiêu.

Trong chốc lát, ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng ngây người, bọn họ không ngờ Hàn Nhã Thanh sẽ…

Sẽ… không biết xấu hổ như vậy!

Mà điều khiến họ càng không thể tin được là Dương Tầm Chiêu cũng hôn lên mặt Hàn Nhã Thanh, sau đó cười tủm tỉm gật đầu: “Ừm, rất ngạc nhiên.”

“Hàn Nhã Thanh, vừa nãy rõ ràng cô nói thích tiền của nó.” Sau khi ông Dương hoàn hồn thì lớn tiếng quát: “Hàn Nhã Thanh, cô có biết xấu hổ hay không hả? Rõ ràng vừa nãy cô đâu nói thế.”

“Đúng vậy, vừa nãy tôi nói thích tiền của anh ấy, tiền là của anh ấy, tôi thích tiền của anh ấy, có nghĩa là thích anh ấy.” Hàn Nhã Thanh nhìn ông cụ, vẻ mặt rất nghiêm túc, rất chân thành.

“Chiêu Chiêu, vừa nãy cháu ở trong phòng vệ sinh chắc chắn đã tận tai nghe thấy rồi, cháu vẫn bị cô ta lừa sao?” Bà cụ Dương lúc này hiển nhiên cũng rất sốt ruột, bà ta thấy Hàn Nhã Thanh chơi xấu nên không muốn nói nhiều với Hàn Nhã Thanh mà chỉ muốn khuyên Dương Tầm Chiêu.

“Cũng may là anh có rất nhiều rất nhiều tiền.” Nhưng Dương Tầm Chiêu không thèm liếc nhìn bà Dương, chỉ nhìn Hàn Nhã Thanh từ từ nói.

Ý của anh không thể rõ ràng hơn nữa.

“Ừm, em cũng thích anh có rất nhiều rất nhiều tiền.” Hàn Nhã Thanh cười càng rạng rỡ, vui vẻ hơn, câu trả lời cũng không thể tuyệt hơn được nữa.

CHƯƠNG 588: ĐỒNG VỢ ĐỒNG CHỒNG, PHỐI HỢP ĂN Ý, ĐÁP TRẢ KẺ XẤU XA (5)


“Ừm, em cũng thích anh có rất nhiều rất nhiều tiền.” Hàn Nhã Thanh cười càng rạng rỡ, vui vẻ hơn, câu trả lời cũng không thể tuyệt hơn được nữa.

Cô chưa bao giờ là Đức mẹ Maria, trước nay cô vẫn luôn có ân báo ân, có thù báo thù.

Trước kia vì họ là ông bà nội của Dương Tầm Chiêu nên cô nhịn rồi lại nhịn, bây giờ họ muốn ép cô chết, cô mà không phản lại lẽ nào chờ chết? Hàn Nhã Thanh biết họ không muốn thấy nhất chính là cảnh này, nhưng cô lại cứ phải cho họ thấy.

Đương nhiên cô làm vậy còn có mục đích khác.

“Chiêu Chiêu, sao cháu lại trở nên như vậy? Cháu thông minh như thế lẽ nào không nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta sao?” Bà Dương đã hoàn toàn bị kích động, đôi mắt trợn to không thể tin được nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu, hai tay không ngừng run rẩy.

Dương Tầm Chiêu không để ý đến bà ta, anh ôm Hàn Nhã Thanh, hôn mạnh lên mặt cô một lần nữa sau đó đột nhiên nói: “Chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn đi.”

Vừa nãy cô nói muốn gả cho anh, vậy nên anh phải nắm chắc cơ hội này, nếu không lát nữa chắc chắn cô sẽ lật lọng.

Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, cô chớp chớp mắt, người này được lắm, thấy khe hở là châm kim vào.

“Chiêu Chiêu, cháu điên rồi, cháu không được cưới cô ta, tuyệt đối không được.” Bà Dương đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, mất đi vẻ ôn hoà trước đó, chỉ còn lại sự hung ác khiến người khác sợ hãi.

“Đi, chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn.” Dương Tầm Chiêu chẳng thèm quan tâm tới họ mà ôm Hàn Nhã Thanh bước ra ngoài.

Khi xem đoạn video giả vờ bị thương họ đăng, tình cảm cuối cùng của anh dành cho nhà họ Dương đã không còn.

Dương Tầm Chiêu đã hoàn toàn thất vọng về bà nội, mà những lời vừa nãy bà nói với anh trong phòng vệ sinh càng khiến anh hiểu được sự thật tàn khốc.

Nếu được lựa chọn, anh thật sự không muốn sinh trong nhà họ Dương, thật sự không muốn những người thân như vậy.

“Dương Tầm Chiêu, nếu cháu cưới cô ta thì bà sẽ chết.” Sắc mặt bà Dương trầm xuống, đứng chắn trước mặt họ.

“Cho nên mấy người định ép cô ấy chết, ép tôi chết?” Lúc này Dương Tầm Chiêu mới quay lại nhìn bà ta, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của bà ta, lòng anh càng nguội lạnh.

Họ vì một đứa trẻ chưa biết tên mà ép anh như vậy, họ có từng thực sự nghĩ cho anh không, họ coi anh là gì?

Bao nhiêu năm nay, có khi nào họ thật lòng với anh không?

Anh nghĩ, nếu họ thạt lòng với anh dù chỉ một chút thì sẽ không ép buộc anh như vậy.

“Chiêu Chiêu, bà nội không phải ép cháu, bà chỉ muốn tốt cho cháu thôi.” Bà ta hoàn hồn, thái độ lập tức thay đổi.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy sợ hãi với tốc độ trở mặt của bà ta.

Dương Tầm Chiêu không muốn để ý tới họ mà ôm Hàn Nhã Thanh bước đi.

“Dương Tầm Chiêu, bây giờ tôi vẫn đang bị thương nằm trên giường, mọi người đều biết là cô ta hại tôi thành ra thế này, anh muốn cưới cô ta, có thể sao?” Ý uy hiếp trong lời ông cụ Dương không thể rõ ràng hơn.

“Chiêu Chiêu, nếu cháu cưới Hàn Nhã Thanh lúc này là hại cô ấy.” Bà cụ Dương nghe thấy lời ông cụ, ánh mắt loé lên, nhanh chóng bổ sung một câu.

Hàn Nhã Thanh thấy vậy mà cảm thấy ớn lạnh, hai người họ để ép Dương Tầm Chiêu mà quả thật không từ thủ đoạn.

Lúc này Hàn Nhã Thanh không khỏi cảm thấy đau lòng cho Dương Tầm Chiêu, lớn lên trong gia đình như vậy, Dương Tầm Chiêu chắc chắn rất mệt mỏi.

“À, tôi quên nói với hai người, khi tôi đến thấy đám phóng viên đó nên cũng nói với họ vết thương của ông không liên quan gì tới tôi.” Hàn Nhã Thanh nhìn lướt qua bà cụ rồi lại nhìn ông Dương, cô cười khẽ: “Cũng may đoạn video hai người đưng lên cũng không nói chuyện này có liên quan đến tôi, cho nên tôi đã giải thích rõ ràng rồi, đám phóng viên đó có lẽ cũng đã tin.”

Đây chính là mục đích hôm nay Hàn Nhã Thanh tới đây,, chúc luôn vui vẻ cũng là bước quan trọng nhất trong kế hoạch của cô. Cô biết, bước đầu tiên của ngày hôm nay vô cùng thành công, mọi việc tiếp theo chắc chắn sẽ rất thuận lợi, đương nhiên cũng sẽ rất thú vị.

Cô phải cảm ơn sự phối hợp hoàn hảo vừa nãy của Dương Tầm Chiêu.

“Cô, cô có ý gì?” Ông cụ Dương sửng sốt, đôi mắt nhanh chóng loé lên.

“Ý trên mặt chữ, ông thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu.” Hàn Nhã Thanh lại nhìn về ông cụ Dương, trên môi vẫn mang ý cười.

Cô biết ông ta hiểu.

“Thanh Thanh, cô nghe tôi nói.” Bà Dương muốn kéo Hàn Nhã Thanh, bà ta phát hiện bây giờ không thể khuyên Dương Tầm Chiêu được nữa nên lại muốn bắt đầu từ cô.

Dương Tầm Chiêu không muốn để ý đến họ nữa, thậm chí anh còn không muốn nhìn thấy họ, anh ôm Hàn Nhã Thanh, hơi xoay người sang một bên, tránh bàn tay bà ta rồi ôm cô nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.

Ra khỏi phòng bệnh, khi đến một góc tường, đột nhiên Dương Tầm Chiêu đẩy Hàn Nhã Thanh vào tường, nhanh chóng hôn cô.

Vừa nãy anh đã muốn hôn cô, anh đã kìm nén rất lâu rồi, không thể kìm nén thêm nữa.

Hàn Nhã Thanh không ngờ anh sẽ hôn cô như vậy ở trong bệnh viện nên nhất thời hơi ngạc nhiên, nhưng nụ hôn của anh quá điên cuồng, quá mãnh liệt, cô bị anh hôn đến mức không thở nổi…

Cho nên Hàn Nhã Thanh cũng không còn tâm trí để tâm những thứ khác nữa.

Cô cảm thấy hơi thở càng ngày càng gấp gáp, cơ thể càng ngày càng mềm, cô phát hiện bây giờ dường như càng ngày cô càng mẫn cảm, Dương Tầm Chiêu chỉ mới hôn thôi mà người cô đã có phản ứng như vậy, thậm chí cô còn muốn nhiều hơn nữa.

Trước đây không hề như vậy.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy dường như cô bị cậu ba Dương dạy hư rồi.

Ở cửa một phòng bệnh khác, Trác Hiểu Lam nhìn chằm chằm vào họ, nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu đang hôn điên cuồng, lại nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh đang ý loạn tình mê.

Trác Hiểu Lam siết chặt tay, quyển sách trong tay đã biến dạng.

Vì sao lại như vậy? Vì sao cô ta đã làm nhiều như vậy mà Dương Tầm Chiêu vẫn không rời xa Hàn Nhã Thanh, hơn nữa dường như họ lại càng…

Sao Hàn Nhã Thanh lại không biết xấu hổ như vậy, đây là bệnh viện, là nơi công cộng, không biết chú ý một chút à?

Dương Tầm Chiêu hôn quá say mê, Hàn Nhã Thanh lúc này cũng đã quên mình, nên hai người đều không chú ý đến Trác Hiểu Lam ở nơi cách đó không xa.

“Đi.” Dương Tầm Chiêu hôn xong, hô hấp của anh rõ ràng đã trở nên dồn dập, anh không nỡ dừng lại nhưng anh cũng biết đây là bệnh viện nên không thể làm gì thêm nữa. Anh kéo cô đi thẳng ra ngoài.

“Đi đâu?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, hơi buồn cười. Mặc dù cô hỏi vậy nhưng bây giờ nhìn anh thế này, cô đã đoán được đáp án, chắc chắn là muốn đưa cô về, trong đầu anh chỉ có mỗi chuyện đó.

CHƯƠNG 589: BÉ CON VỀ NHÀ, CUỘC NHẬN NGƯỜI THÂN XÚC ĐỘNG LÒNG NGƯỜI (1)


Cô nghĩ nếu bây giờ anh nói đưa cô về nhà thì cô nên đồng ý hay là không đồng ý đây?

“Đến Ủy ban lấy giấy đăng ký kết hôn trước đã.” Dương Tầm Chiêu cầm tay cô rất chặt, bây giờ anh rất muốn cô nhưng anh biết có chuyện còn quan trọng hơn, đó là phải lấy giấy đăng ký kết hôn trước.

Hàn Nhã Thanh: “…”

Cô đoán sai? Thật sự hơi bất ngờ!!

Trác Hiểu Lam đứng ở nơi không xa nghe thấy câu này của Dương Tầm Chiêu, cơ thể đột nhiên cứng đờ, hai mắt chợt mở lớn, họ muốn đi lấy giấy đăng ký kết hôn?

Sao có thể? Không được, tuyệt đối không được.

“Anh Dương, tôi phải nhắc nhở anh một điều, hôm nay là chủ nhật.” Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu mà không nhịn được cười, hôm nay là chủ nhật, mọi người không đi làm, anh đi đâu lấy giấy đăng ký kết hôn?

Trác Hiểu Lam thở phào nhẹ nhõm, cũng may, hôm nay là chủ nhật.

“Chủ nhật cũng không thể trì hoãn việc anh lấy giấy đăng ký kết hôn.” Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, nhìn nụ cười trên mặt cô, khoé môi anh nhếch lên. Dương Tầm Chiêu anh muốn đăng ký kết hôn, đừng nói là chủ nhật, cho dù là ngày lễ, anh cũng có cách giải quyết việc này.

Hàn Nhã Thanh: “…”

Được rồi, anh giỏi, cô phục rồi.

Thử hỏi trên đời có chuyện gì có thể làm khó được cậu ba Dương anh không?

Chỉ là thói quen động một cái là đến Ủy ban lấy giấy tờ của cậu ba Dương khi nào mới thay đổi được đây?

Người ta yêu nhau đều rất lãng mạn, nhưng sao đến cậu ba Dương lại trực tiếp, thô bạo như thế?

Đến cả quá trình cầu hôn anh cũng bỏ bớt.

Lần thứ nhất là vậy, lần thứ hai vẫn thế…

Cô còn có thể nói gì đây?

Nhưng dù có gấp đến mấy cũng không thể lấy giấy đăng ký kết hôn vào lúc này, ít nhất cũng phải giải quyết chuyện của ông cụ Dương đã.

Trác Hiểu Lam đứng ở nơi không xa cứng người, trên mặt hiển nhiên hơi căng thẳng, họ sẽ không đi lấy giấy đăng ký kết hôn hôm nay luôn đấy chứ?

Trác Hiểu Lam vừa nhấc chân định đi, nhưng một khắc tiếp theo cô ta lại dừng bước.

Trác Hiểu Lam biết mình không thích hợp xuất hiện vào lúc này, cho nên cô ta phải nghĩ cách khác.

“Đi, đến Ủy ban , hôm nay chúng ta phải lấy được giấy chứng nhận.Nhớ Vietwriter.net nhé, chúc luôn vui vẻ” Cậu ba Dương ôm Hàn Nhã Thanh đi thẳng ra ngoài, xem ra anh đã quyết tâm phải lấy được giấy chứng nhận trong ngày hôm nay.

Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, cô phát hiện cứ nhắc tới chuyện kết hôn là vẻ bình tĩnh thường ngày của cậu ba Dương biến mất.

“Chờ giải quyết xong chuyện đã.” Lần này Hàn Nhã Thanh không từ chối, nhưng cô biết nếu bọn họ thật sự đi lấy giấy chứng nhận vào lúc này sẽ lại bị mọi người mắng chửi.

Cô có thể không quan tâm, nhưng anh thì sao?

Dù sao bây giờ ông cụ Dương vẫn đang trong viện, anh là người nhà họ Dương, là cháu ruột của ông ta.

Giọng Hàn Nhã Thanh lúc này rất nhẹ, hơn nữa hai người đã đi được một đoạn nên Trác Hiểu Lam không nghe thấy cô nói gì.

Dương Tầm Chiêu hơi giật mình, thông minh như anh đương nhiên hiểu ý cô, môi anh không ngừng cong lên: “Ý em là em đồng ý đi đăng ký kết hôn lại với anh rồi? Giải quyết xong chuyện chúng ta sẽ đi đăng ký?”

Lúc này mặt Dương Tầm Chiêu đầy vui sướng, muốn kìm nén cũng không được.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh, thầm thở dài trong lòng, anh không thể khiến quá trình trước khi đăng ký kết hôn trở nên lãng mạn một chút sao?

Nhưng rõ ràng, cậu ba Dương không tự giác như vậy, anh là người thuộc phái hành động.

Làm việc gì cũng tính tới hiệu suất, kết hôn cũng vậy.

Còn tự giác về tình yêu, anh thậm chí còn không có.

Dù cô đã là mẹ của hai đứa trẻ nhưng vẫn mang trái tim thiếu nữ, có giấc mộng thiếu nữ, nhưng với cậu ba Dương thì cô không thể kỳ vọng quá nhiều.

“Hôm nay em đến để kích thích họ phải không? Kế hoạch của em tiến hành rất thuận lợi, có lẽ sẽ giải quyết xong sớm thôi, cho nên chúng ta sắp được lấy chứng nhận rồi.” Cậu ba Dương không biết tâm tư Hàn Nhã Thanh lúc này, vẫn đang một lòng suy nghĩ muốn lấy chứng nhận sớm chút.

Đột nhiên Hàn Nhã Thanh không muốn nói chuyện với anh nữa.

Anh có thể đoán được kế hoạch hôm nay của cô, vì sao không nhìn ra tâm tư khác của cô?

Sao cô lại thích một tên ngốc như này chứ?

“Sao vậy?” Cuối cùng cậu ba Dương cũng cảm thấy cảm xúc của người trong lòng có gì đó không đúng, anh dừng bước, hơi xoay người cô lại để cô nhìn mình.

Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn anh, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên.

“Giận rồi à?” Dương Tầm Chiêu chớp chớp mắt, có vẻ như cô giận rồi, nhưng vừa nãy vẫn đang bình thường sao lại giận rồi?

Nhưng nhìn cô cũng không giống như thật sự tức giận, mắt anh nhìn vào đôi môi hơi cong lên của cô, anh cười khẽ: “Em muốn anh hôn em đúng không? Nếu em muốn anh hôn thì cứ nói, đừng ngại…”

“Anh Dương, mời anh tránh ra.” Khoé miệng Hàn Nhã Thanh giật giật, hung dữ trừng mắt nhìn anh, sau đó hất tay anh, bước nhanh ra ngoài.

“Không phải bảo anh đi sao? Sao em lại đi trước…” Dương Tầm Chiêu nhìn dáng vẻ giận đùng đùng của cô thì hơi nhướn mày, cố ý nói thêm câu sau, anh thấy cô bây giờ thật sự rất đáng yêu.

Sao người phụ nữ của anh lại đáng yêu như vậy chứ?!

Hàn Nhã Thanh nghe anh nói thế thì dừng bước, cô đảo mắt thật nhanh, lại nhìn anh một cái hung dữ.

Cô không muốn nói chuyện với anh, không muốn!!

Thấy cô đang giở tính trẻ con với mình, môi cậu ba Dương không tự chủ được nhếch lên, nụ cười trên mặt cũng lan rộng ra…

Cảm giác này thật tuyệt.

Hàn Nhã Thanh nhìn nụ cười trên mặt anh mà hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, muốn cắn anh một cái, cô phát hiện người đàn ông này sao mà đáng ghét thế chứ?

Hàn Nhã Thanh không ý thức được lúc này mình đã không còn là chuyên gia tâm lý học tội phạm tài ba, lúc này cô chỉ là một cô gái nhỏ với tính tình trẻ con.

“Được rồi, được rồi.” Dương Tầm Chiêu bước lên, ôm lấy cô, hơi cúi đầu hôn lên đôi môi càng ngày càng vểnh lên cao của cô, mắt anh hơi tối đi: “Em biết không? Bộ dạng em lúc này vô cùng quyến rũ, vô cùng mê người, nếu em nhìn anh như vậy nữa, anh thật sự sẽ không nhịn được mà muốn em đấy.”

Đối với cậu ba Dương, lúc nào cô cũng quyến rũ, lúc nào cũng mê người khiến anh không thể kiểm soát.

Trác Hiểu Lam đứng ở nơi xa nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, cô ta chưa thấy Dương Tầm Chiêu như vậy bao giờ.

Anh lúc này rất dịu dàng, rất thoải mái, còn có một chút vô lại, không đứng đắn và lưu manh.

Trác Hiểu Lam rất rõ, chỉ có Hàn Nhã Thanh mới có thể khiến anh như vậy.

Vì sao lại là Hàn Nhã Thanh? Vì sao lại là Hàn Nhã Thanh?

Vì sao không thể là…

CHƯƠNG 590: BÉ CON VỀ NHÀ, CUỘC NHẬN NGƯỜI THÂN XÚC ĐỘNG LÒNG NGƯỜI (2)


Trác Hiểu Lam nắm chặt tay, lại nắm chặt tay hơn nữa, chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt, cô ta cũng không cảm giác được gì. Hàn Nhã Thanh cảm thấy như có người đang nhìn mình từ phía sau, ánh nhìn kia càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Hàn Nhã Thanh liếc mắt nhìn ra phía sau, nhưng Trác Hiểu Lam đã nhanh chóng lui lại trốn đi, cho nên Hàn Nhã Thanh không nhìn được gì cả.

“Có chuyện gì vậy?” Dương Tầm Chiêu thấy động tác của cô thì hơi chau mày lại. “Em có cảm giác như có ai đó đang nhìn chúng ta, đi thôi, đi về trước đi.” Tuy rằng Hàn Nhã Thanh không phát hiện được ai nhưng trong lòng cô lại cảm thấy bất an. Hàn Nhã Thanh nheo mắt, cô cũng không nói gì nữa mà dẫn anh nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Cùng lúc này, ở trong phòng bệnh, điện thoại của ông cụ Dương đột nhiên đổ chuông.

Ông cụ Dương mở di động ra, lúc nhìn thấy hình ảnh được gửi đến thì ông tức giận đến mức thiếu chút nữa là đập nát di động.

“Con ranh chết tiệt, đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ.” Ông cụ Dương run lên vì tức giận: “Con ranh này đúng là không biết xấu hổ.”

“Làm sao vậy?” Bà cụ Dương cuống quýt nhích lại gần, sau đó nhìn thấy hình ảnh Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đứng hôn nhau ở bệnh viện.

“Là ai gửi tới?” Bà cụ Dương nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

“Quan tâm chuyện ai gửi tới làm gì, tôi nghĩ bức ảnh này gửi đến thật đúng lúc, tôi muốn cho tất cả mọi người biết chuyện con ranh không biết xấu hổ kia hại tôi bị ‘thương nặng’ như vậy mà còn không biết xấu hổ đi quyến rũ Tầm Chiêu nhà chúng ta.” Ông cụ Dương nheo mắt lại, trong đôi mắt tràn đầy tính toán.

“Nếu ông công khai bức ảnh này, Chiêu Chiêu cũng sẽ bị mắng.” Bà cụ Dương nhìn tấm hình này, lông mày càng nhăn chặt hơn. Bà không quan tâm Hàn Nhã Thanh bị mắng, nhưng bà không thể để cháu trai của mình bị mắng theo được.

“Thằng nhóc không biết liêm sỉ kia bị mắng cũng đáng, nên để cho nó biết cảm giác bị mắng chửi đi, việc này càng làm lớn càng tốt.” Hiển nhiên là ông cụ Dương không bận tâm nhiều như vậy, vì đạt được mục đích của mình, dù có là cháu trai thì cũng phải hy sinh.

Trong ảnh chụp, Dương Tầm Chiêu hôn rất cuồng nhiệt. Bà cụ Dương hiểu được dưới tình huống này mà đăng bức ảnh này lên thì hậu quả sẽ rất lớn!

“Tôi không muốn Chiêu Chiêu bị tổn thương.” Vẻ mặt bà cụ Dương có vài phần do dự.

“Không muốn để bọn chúng kết hôn thì nhất định phải làm như vậy, phải để dư luận công chúng ép chúng nó không thể không chia tay.” Ông cụ Dương nói như vậy rồi lại bồi thêm một câu: “Tôi bị ‘thương nặng’ nằm viện, bọn nó lại ôm hôn ở bệnh viện, đăng bức ảnh này lên, nhất định sẽ oanh động không nhỏ, tôi không tin lúc đó chúng nó còn có thể yên tâm thoải mái ở bên nhau.”

Bà cụ Dương mím môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, bà ta lấy di động ra, mở video ra xem, lúc nhìn đến bình luận bên dưới, sắc mặt bà ta hơi thay đổi: “Ông mau xem bình luận dưới video đi, bình luận có thay đổi rồi, có người bắt đầu bênh vực Hàn Nhã Thanh.”

“Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Đưa cho tôi xem.” Sắc mặt ông cụ Dương thay đổi rõ ràng, ông vội vàng lấy điện thoại xem, khi đọc được bình luận bên dưới, ông cụ Dương tức giận đến méo miệng.

“Hàn Nhã Thanh phủ nhận chuyện cô ta làm ông bị thương, sau đó bình luận bắt đầu thay đổi, trên mạng nói không có chứng cứ chứng minh vế thương của ông là Hàn Nhã Thanh tạo thành, nhưng lại nói trong video chúng ta cũng không nói ông bị thương có liên quan trực tiếp đến Hàn Nhã Thanh.” Bà cụ Dương nhìn thấy những bình luận này thì sắc mặt nặng nề hơn: “Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Ông cụ Dương từ từ nheo mắt lại: “Cô ta muốn phủ nhận cũng không đơn giản như vậy, cô ta càng muốn phủ nhận, tôi càng muốn làm cho cô ta thật sự trở thành người gây ra chuyện này.”

“Ông muốn làm gì?” Bà cụ Dương hơi hoảng sợ: “Ông nên biết có một số chuyện chúng ta không thể nói quá rõ ràng, nếu không sau này sẽ bị người ta bắt được nhược điểm.” Bà cụ Dương hiểu rất rõ điều này, đây cũng là lý do lúc trước bọn họ không nói thẳng nguyên nhân ra ngay trong video.

“Sợ cái gì, cùng lắm thì tôi lại nằm trên giường thêm một năm rưỡi nữa, tôi cũng không tin bọn họ có thể ép buộc kéo tôi xuống giường?”, chúc luôn vui vẻÔng cụ Dương vốn là cũng có bận tâm, nhưng lúc trước Hàn Nhã Thanh nói một câu lại thành ra nhắc nhở ông, chỉ cần ông nằm trên giường một thời gian thì việc này sẽ không khiến bất luận kẻ nào hoài nghi.

“Hiện tại trong tay chúng ta có ảnh chụp, tôi cũng không tin không chỉnh chết con ranh xấu xa kia được.” Lúc này ông cụ Dương đã hận Hàn Nhã Thanh thấu xương. Bà cụ Dương vẫn còn hơi do dự và mâu thuẫn.

“Bà nhanh nghĩ cách liên hệ phóng viên để họ đến đây đi, vừa rồi cái thẳng vô liêm sỉ kia nói muốn đi lấy giấy đăng ký kết hôn, nếu chúng ta hành động chậm trễ thì bọn nó thật sự đăng ký kết hôn đấy, lúc đó sẽ càng phiền toái hơn.”

Ông cụ Dương liên tục thúc giục bà cụ Dương. Bà cụ Dương nghe được những lời này thì quả thật hơi thất kinh, rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý.

Không bao lâu sau, một video khác lại được lan truyền nhanh chóng trên mạng. Lúc này vẫn là phóng viên phỏng vấn ông cụ Dương. Ông cụ Dương vẫn nằm ở trên giường, đùi bó thạch cao, trên người, trên mặt vẫn có vết thương như trước, sắc mặt vẫn trắng bệch.

“Hàn Nhã Thanh hại tôi thành như vậy mà vẫn không biết xấu hổ đi quyến rũ Tầm Chiêu nhà chúng tôi, việc này tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ.” Lúc này, ông cụ Dương đã có thể nói chuyện chứ không trầm mặc như lần trước, hiển nhiên lúc này ông cụ Dương đã tính sẽ bất chấp tất cả.

“Ông cụ Dương, ý của ông là người hại ông bị thương thật sự là Hàn Nhã Thanh?” Phóng viên nhanh chóng nắm được trọng tâm, nắm thẳng là trọng điểm trong lời nói của ông cụ Dương.

“Đúng vậy, vốn tôi không muốn nói, chỉ là người phụ nữ kia quá mức, cô ta đã hại tôi thành ra thế này rồi còn dám chạy đến bệnh viện uy hiếp tôi, lúc ấy vừa vặn Tầm Chiêu đến bệnh viện thăm tôi, cô ta lập tức nhân cơ hội quyến rũ Tầm Chiêu nhà chúng tôi.” Lúc này đây, ông cụ Dương không hề nói lời mơ hồ nữa mà từng câu từng chữ rõ ràng, trực tiếp lại khẳng định, bởi vì ông đã tính rõ những lời phía sau nên nói như thế nào rồi. ông cảm thấy kế hoạch của mình rất tuyệt.

“Ông cụ Dương, ông nói Hàn Nhã Thanh đến bệnh viện uy hiếp ông? Cô ấy uy hiếp ông như thế nào?”

“Cô ta nói cô ta sẽ tiếp tục quấn lấy Tầm Chiêu, còn muốn Tầm Chiêu cưới cô ta, cô ta là muốn chọc tức chết chúng tôi đây mà.” Lúc nói lời này, ông cụ Dương còn cố ý ho khan, làm bộ như sắp không thể thở nổi.

“Bà cụ Dương, thật sự là như vậy sao?” Có phóng viên quay ra hỏi bà cụ Dương vẫn luôn trầm mặc từ nãy giờ.

“Thật ra trước kia tôi còn khá thích Hàn Nhã Thanh, trước kia tôi còn bảo vệ cô ta khắp nơi, thật không ngờ cô ta lại làm như vậy với chúng tôi, cô ta đang muốn ép chết hai người già chúng tôi, sau đó cô ta sẽ được như ý nguyện.” Lúc này, bà cụ Dương nói cũng rất trực tiếp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom