Hot Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-188

Chương 188




Tôn Phương đột nhiên hoảng sợ: “Bị đuổi sao? Anh dựa vào đâu mà có thể đuổi việc bừa bãi như vậy chứ?”



Ở tuổi này, nếu anh ta bị sa thải, sẽ rất khó để ra ngoài và tìm việc.



Những người khác chắc chắn sẽ nghĩ rằng ông ta đang muốn lấy tiền lương hưu của mình.



Hồ Trung Khánh nói: “Thằng nhóc này là sư phụ của ông đúng không. Thân là một nhân viên bệnh viện, ông không bảo vệ quyền lợi của bệnh viện thì thôi đi, ông thậm chí còn dung túng cho sư phụ đánh người ở trong bệnh viện, gây rối trật tự, ông nói xem mình có nên bị đuổi việc không?”



“Đánh người sao?” Tôn Phương nhìn những người đang nằm trên mặt đất, đột nhiên cười rộ lên: “Đánh tốt lắm, sư phụ, người đánh tốt lắm.”



“Những người này là người thân của Hồ Trung Khánh, họ mượn mối quan hệ này để thống trị bệnh viện, lộng hành, thậm chí còn quấy rối các nữ y tá nữa. Bọn họ chính là những bá vương điển hình của bệnh viện, những người trong bệnh viện đều không dám lên tiếng, đáng ra bọn họ phải bị đnáh từ sớm rồi. ”



“Còn có Hồ Trung Khánh, hắn chỉ là một tên ác ôn chỉ biết trục lợi. Không biết đã giết bao nhiêu sinh mạng vì lợi ích của mình. Sư phụ, tại sao sư phụ không giết hắn.”



“Ông đây bằng lòng ra khỏi đây. Cho dù hôm nay có bị đuổi việc đi chăng nữa cũng phải vạch trần bộ mặt giả dối của bọn chúng.”



Mặt Hồ Trung Khánh tức giận đến xanh mét: “Thằng khốn nạn, mày dám vu oan cho tao.”



“Chờ đó, hôm nay tao không chỉ đuổi việc đâu, mà thậm chí tao sẽ khiến mày phải ngồi tù.”



“Đúng rồi, Lý Nhất Minh, Chủ tịch Hiệp hội Y học Trung Quốc cũng đang điều tra tại bệnh viện của chúng tôi. Đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp yêu cầu ông ấy loại bỏ hai người khỏi hệ thống y tế. Hai người cả đời này đừng nghĩ đến việc khám bệnh.”



Diệp Huyền Tần khẽ cười.



Lý Nhất Minh cũng ở đây sao? Vậy thì vấn đề này càng dễ giải quyết hơn rồi.
truyện tiên hiệp hay



Tuy nhiên, Tôn Phương lại rất hoảng sợ.



Nếu Lý Nhất Minh thực sự muốn ra tay với họ, họ có thể sẽ bị đuổi khỏi hệ thống y tế.



Nửa đời còn lại biết lấy gì mà ăn đây chứ?



Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.



Lúc này, Lý Nhất Minh đã dẫn những người khác đi vào đám người.



“Lão Hồ, chuyện gì đang xảy ra vậy?”



Hồ Trung Khánh vội vã giải thích: “Là như thế này thưa ông Lý. Có hai tên côn đồ giữa ban ngày ban mặt đã hành hung tại bệnh viện và làm bị thương các quan chức công của bệnh viện.”



“Yên tâm, tôi đã gọi cảnh sát đến xử lý rồi.”



Lý Nhất Minh tức giận: “Hừm, bệnh viện là nơi linh thiêng để cứu người hấp hối và chữa bệnh cho người bị thương, làm sao có thể để tội phạm lộng hành được chứ, chúng phải bị trừng trị nghiêm khắc!”



Hồ Trung Khánh nói tiếp: “Ông Lý, hai người này còn là thành viên của hệ thống y tế. Tôi nghi ngờ họ đang cố tình gây sự để cạnh tranh với chúng tôi.”



“Tôi thực sự khuyên ông nên loại bỏ hai người này khỏi hệ thống y tế!”



“Cái gì!” Lý Nhất Minh càng thêm tức giận: “Bác sĩ không lo trị bệnh cứu người, mà chỉ nghĩ đến những cách để đi đường ngang ngõ tắt, tội lại nặng thêm một nấc!



“Họ là ai? Hai tên này nhất định phải bị nghiêm trị.”



Hồ Trung Khánh vươn tay ra chỉ vào Diệp Huyền Tần và Tôn Phương: “Chính là bọn họ.”



Tôn Phương đột nhiên lạnh từ đầu đến chân.



Lý Nhất Minh thực sự sẽ ra tay, lần này tất cả sẽ thật sự kết thúc!



Lý Nhất Minh nhìn theo hướng ngón tay của Hồ Trung Khánh, khi ông ta nhìn thấy Diệp Huyền Tần, não ông ta nổ tung một tiếng.



Chết tiệt, đây không phải là Thần y Diệp đã lật ngược tình thế trên diễn đàn Đông y sao?



Hồ Trung Khánh, cái thứ chết tiệt này, hắn đã chọc tức Thần y Diệp Huyền Tần sao?



Thần y Diệp chính là tương lai của Đông y, đến cả ông cũng phải nịnh nọt, tâng bốc Thần y Diệp, Hồ Trung Khánh dựa vào cái gì mà lại dám khiêu khích người ta chứ?



Ông nhanh chóng chạy đến: “A, Thần y Diệp Huyền Tần, tôi tìm cậu lâu lắm rồi, không ngờ lại gặp được cậu ở đây. May mà gặp được câu.”



Gì vậy chứ?



Mọi người có mặt đều bị sốc.



Chủ tịch hiệp hội y học trang nghiêm của Trung Quốc, một nhân vật cấp cao, sao lại có thể cung kính, coi trọng một cậu thanh niên này như vậy chứ?



Người thanh niên này, rốt cuộc thân phận của cậu ta cao quý đến nhường nào chứ!



Thảo nào vừa rồi cậu ta không hề sợ hãi khi đối mặt với Hồ Trung Khánh, có cảm giác như cậu ta đang đóng giả làm heo ăn hổ chứ.



Não Hồ Trung Khánh nổ tung, trong đầu của ông ta chỉ toàn năm chữ “Thần y Diệp Huyền Tần”.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom