• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-167

Chương 167




“Ha ha, đem đồ của khách sạn lớn ra làm quà tặng người ta, cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra.”



“Cho dù có là kẻ ngốc thì cũng không làm ra được chuyện ngu xuẩn như vậy.”



“Mắt nhìn người của chị Lam Khiết bị mù rồi sao, sao có thể tìm một thằng ngốc làm chồng chứ.”



Tuyết Hoa thì lại càng cười đến mức sắp rớt nước mắt: “Bội phục bội phục, từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy.”



Chu Việt khiển trách nói: “Diệp Huyền Tần, mau chóng đem đồ treo trở lại đi.”



“Mặc dù tôi có quen biết với giám đốc khách sạn, nhưng nếu như anh làm hỏng bức tranh chữ quý giá này, tôi cũng không giúp nổi anh.”



Diệp Huyền Tần thản nhiên nói: “Cả cái khách sạn Thủy Cung này đều là của tôi, cho dù tôi xé bức tranh chữ này đi cũng chẳng có vấn đề gì!”



Trò đùa gì vậy?



Khách sạn Thủy Cung là của cậu ta?



Ai cho tên tội phạm cải tạo này dũng khí để nói ra câu này vậy chứ!



Đây chính là chuyện nực cười nhất trong tất cả các câu chuyện cười mà!



Đám người cười càng ngang ngược hơn.



Chu Việt cười đến mức khó thở, nói: “Tôi còn là người nối nghiệp của cái xã hội chủ nghĩa này đấy, cả Đại Hạ này đều là của ông đây này!”



“Anh đừng có tự mình làm mất hết mặt mũi nữa, có tin bây giờ tôi gọi giám đốc khách sạn tới, khiến anh táng gia bại sản không!”



Từ Huy Hoàng thấy vậy gấp gáp nói: “Huyền Tần, mặc dù con quen biết với bà chủ khách sạn Nhậm Tiền, nhưng chúng ta cũng không nên làm quá mức như vậy.”



“Trả bức tranh chữ trở lại đi, tâm ý của con, bố mẹ đều nhận được rồi.”



Chu Việt nói: “Các người vẫn chưa biết gì nhỉ, thực ra Nhậm Tiền sớm đã bán cổ phần cho một ông chủ thần bí rồi.”



“Khách sạn Thủy Cung bây giờ, giám đốc Hạ Mộng mới là người quyết định tất cả.”



“Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, nếu còn không mang trở lại chỗ cũ, tôi sẽ gọi điện thoại đấy.”



Diệp Huyền Tần: “Tùy thôi.”



Vị trí giám đốc của Hạ Mộng cũng là anh cho, đến lúc đó cô ấy dám nói nửa chữ “không” chắc?



“Được thôi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi giúp anh hoàn thành.” Chu Việt khí thế hung hăng lôi điện thoại từ trong túi ra.



Một nhà Từ Huy Hoàng thấy vậy càng gấp hơn.



Giám đốc của khách sạn Thủy Cung cũng đổi rồi, Diệp Huyền Tần càng không thể làm loạn được nữa.



Bọn họ kiên nhẫn khuyên nhủ.



Nhưng không còn kịp nữa, điện thoại của Chu Việt đã được kết nối.



Hắn ta cũng kính nói: “Giám đốc Mộng, tốt nhất ngài nên mau chóng tới phòng bao Kim Chi Ngọc Diệp một chuyến, có người định làm hỏng bức tranh chữ của ngài.”



“Ấy, được, được, yên tâm, tôi nhất định sẽ không để tên nhóc đó chạy thoát.”



Cả nhà Từ Huy Hoàng mặt như đưa đám.



Xong rồi, mọi chuyện đã định rồi, việc này phải làm thế nào mới tốt đây.



Từ Huy Hoàng thấp giọng nói: “Huyền Tần, con mau chóng nắm bắt thời gian gọi điện cho Nhậm Tiền đi.”



“Nhậm Tiền mặc dù đã rời khỏi khách sạn này nhưng sức ảnh hưởng của cô ấy ở đây hẳn là cũng không nhỏ, chí ít cũng có thể giúp con.”



Diệp Huyền Tần cười nhạt nói: “Bố, không cần lo lắng, con có thể tự mình giải quyết.”



Bác gái giễu cợt nói: “Chỉ dựa vào cậu? Lấy cái gì để giải quyết! Dựa vào độ mặt dày của cậu sao?”



“Đứa con rể Từ Huy Hoàng này đã vô dụng, không ngờ đứa con rể của cậu còn vô dụng hơn. Làm sao có thể so với Chu Việt nhà chúng tôi.”



Bà ngoại cũng vô cùng thất vọng với đứa cháu rể này.



Bà ngắt lời nói: “Cậu tên là Diệp Huyền Tần đúng không?!”



“Tôi biết, cậu không thể so sánh với Chu Việt vì vậy cảm thấy không cam lòng, nhưng cậu nghĩ rằng như vậy thì người khác có thể coi trọng cậu sao? Sai rồi, như vậy sẽ chỉ khiến người khác chê cười cậu hơn thôi.”



“Tôi cảnh cáo cậu, cậu làm loạn thế nào cũng được, nhưng nếu cậu dám làm liên lụy tới Lam Khiết, tôi tuyệt đối sẽ không để Lam Khiết gả cho cậu.”



Diệp Huyền Tần cười cười không nói gì.



Niệm tình bà đang suy nghĩ cho vợ cháu, cháu sẽ không so đo chuyện này nữa.



Rất nhanh giám đốc Hạ Mộng đã tới.



Mọi người vội vàng đứng lên chào đón.



Chu Việt nói: “Giám đốc Mộng, chính là tên nhóc kia đã đem đồ của khách sạn các vị tặng cho người khác.”



“Thậm chí anh ta còn nói, cả khách sạn Thủy Cung này đều là của anh ta.”



“Tôi kiến nghị ngài nên tố cáo anh ta tội trộm cắp, và cả tội làm tổn hại danh tiếng của khách sạn nữa.””
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom