• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1009-1010

Chương 1009:



Là một người đàn ông vì gia đình của mình mà phải ăn nói khép nép cầu xin Chu Chính Hổ, xin lại số tiền vốn dĩ thuộc về mình, điều này nghe khiến người ta cảm thấy nực cười không?



“Mọi người xứng đáng có được như vậy, không ai cần phải cảm ơn cả” Giang Ninh cao giọng nói: “Hơn nữa, mọi người bây giờ đều là công nhân của Lâm thị chúng ta, chuyện nợ tiền lương như thế này, sau này tuyệt đối không được xảy ra nữa” Anh nhìn chằm chằm Chu Chính Hổ: “Ai dám tái phạm, trừng phạt nghiêm khắc không tha!” Cả người Chu Chính Hổ mãnh liệt run rẩy, ngay cả cổ họng cũng rung lên.



Giang Ninh ngồi xổm xuống, Chu Chính Hổ càng căng thẳng thêm.



“Mong muốn của bọn họ từ trước tới giờ không có gì nhiều, chỉ là được nhận đủ tiền lương của mình, đó đều là máu và mồ hôi mà từng người bọn họ đánh đổi mới có được” Anh lạnh lùng nói: “Khi ông cướp lấy làm của riêng, trong lòng ông có nghĩ tới hay không, có người, thiếu số tiền này, người thân sẽ không thể đi chữa bệnh, con nhỏ sẽ không thể đến trường học?”



“Tôi.



“Ông chắc chắn không hề nghĩ đến!” Giang Ninh quát: “Bởi vì ông vốn dĩ không phải là con người, ông không tồn tại cái gọi là tính người!” Sắc mặt Chu Chính Hổ càng tái nhợt, ông ta có thể cảm giác được sự tức giận từ ánh mắt của Giang Ninh vô cùng chân thật!



Ông ta bị bức bách đến mức không thể thở nối!



“Làm người không muốn, vậy làm chó đi” Nói xong, Giang Ninh đá Chu Chính Hổ một cước làm ông †a bay xa đến hơn bốn mét rồi ngã lăn quay trên mặt đất, ông †a ôm bụng, sau đó rất nhanh gục xuống, cả người co quắp lại.



Những người Bạch Mao nhìn thấy thế đều cảm thấy sởn gai ốc, ai còn dám đứng lên phản kháng nữa?



“Anh Giang, cảm ơn anh và Tổng giám đốc Lâm giúp chúng tôi lấy được tiền lương” Hai mắt Hoa Sinh đỏ bừng, có khoản tiền này, ít nhất anh †a có thể đưa vợ đi bệnh viện trước rồi: “Nhưng mà, bọn họ không dễ chọc đâu, người của công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh có rất nhiều thủ đoạn độc ác, chỉ có hai người, tôi lo hai người sẽ phải chịu thiệt!”



“Chúng tôi không chỉ có hai người.” Giang Ninh thản nhiên nói.



Mà cho dù chỉ có hai người là anh và Lâm Vũ Chân thì đã sao chứ?



Cả Bắc Phương còn bị anh lật tung lên, một khu vực như Đại Tây Bắc là cái thá gì chứ.



Giang Ninh còn đang muốn lật tung sạch sế từng ngõ ngách ở đây lên, thành lập mạng lưới internet của riêng mình nhằm truy tìm tung tích của quyển sách võ thuật.



“Nhưng mà…”



“Sẽ ổn thôi, đừng lo lắng, Giang Ninh đã nói không sao, vậy chắc chắn sẽ không sao.” Lâm Vũ Chân nói: “Anh cứ đi đi! Yên tâm, chúng tôi đã đến thì sẽ giải quyết hết vất ở đây, không giải quyết xong, chúng tôi sẽ không trở về.” Cô không trở về thì Giang Ninh tự nhiên sẽ không trở về, đám người Hoàng Ngọc Minh cũng sẽ không trở về.



Nhà chỉ có bốn bức tường “Được rồi, không cần lo lắng về tên rác rưởi này nữa, đi thôi, bọn tôi muốn đến thăm nhà của anh” Giang Ninh nói.



“Được! Mời mời mời!” Hoa Sinh vội nói.



Anh ta đối với hai người Lâm Vũ Chân và Giang Ninh, chính là sự biết ơn từ tận trong đáy lòng.



Nếu không có bọn họ, anh ta muốn cầm số tiền lương này, không biết phải đợi đến bao giờ, có khi, phải đợi đến lúc Chu Chính Hổ tìm thấy lương tâm, từ bi hướng thiện.



Nhóm công nhân tản ra, Hoa Sinh cũng dẫn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đi, nhóm Bạch Mao giờ mới dám giấy dụa đứng lên, đi đến trước mặt Chu Chính Hổ, đưa tay dìu ông ta dậy.



“Tổng giám đốc Chu! Tổng giám đốc Chu ông không sao chứ?”



“Đừng đụng vào tôi Chu Chính Hổ vội vàng hét to.



“Sao vậy?”
Chương 1010:



Đám Bạch Mao không kịp phản ứng, kéo tay Chu Chính Hổ, hơi dùng lực nhẹ, Chu Chính Hổ đột ngột bị đau hét lên như lợn bị thịt.



“A… Đừng đụng vào tôi mà!” Xương cốt của ông ta dường như co rúm vào một chỗ, bị sức ấn nào đó ấn vào, bên ngoài lại có ngoại lực kéo ra, đều làm cho ông ta đau đớn không thôi.



Ông ta chỉ có thể cuộn mình lại, nhìn không khác gì một con chó, không tài nào nhúc nhích được!



“Giám đốc Chu làm sao vậy? Ông làm sao vậy?”



Bạch Mao thu tay lại, cũng không dám làm bừa cái gì nữa, đây là thủ đoạn gì vậy chứ?



Giang Ninh không làm gì Chu Chính Hổ, thế mà lại khiến cho ông ta biến thành như vậy.



“Gọi xe cứu thương! Nhanh lên đi!” Chu Chính Hổ thật sự muốn khóc, giữ mãi tư thế kỳ quặc này làm cho cho máu của cơ thể dồn hết xuống tứ chỉ, giống như sắp nổ tung, ngón tay ngón chân ứ máu đỏ hết lên.



“Được! Được!” Bạch Mao vội vàng lấy điện thoại, gọi xe cứu thương, chưa khi nào anh ta lại trông thảm hại như vậy, gấp gáp đến mức vẻ mặt cũng hoảng loạn.



“Alo! 115 phải không! Cứu người! Mau tới cứu người đi!”



“Giám đốc Chu của chúng tôi chỉ có thể co quắp như chó…Các người mau đến đi” Chu Chính Hổ nghe xong, trợn tròn mắt, hoàn toàn bất tỉnh.



Cùng lúc đó.



Nhà của Hoa Sinh.



Giang Ninh và Lâm Vũ Chân vừa bước vào ngôi nhà chỉ hơn mười sáu mét vuông.



Ngôi nhà đơn sơ, không có đồ đạc gì, không thể thích hợp hơn để miêu tả nó căn nhà chỉ có bốn bức tường.



“Nhà hơi nhỏ, hai người đừng để ý nhé” Hoa Sinh gượng cười, anh ta đưa ghế cho hai người ngồi xuống rồi rót nước đưa cho Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, trông có vẻ mất tự nhiên và ngượng ngùng.



Khi anh ta đến Đông Hải, Lâm Vũ Chân đã hết lòng tiếp đãi anh ta, cho anh ta được ăn ngon, lại còn cung cấp cho chỗ ở, còn mời bác sĩ đến giúp anh ta chữa trị vết thương.



Nhưng đến lượt mình, anh ta chỉ có thể mời hai người họ uống nước đun sôi.



Giang Ninh và Lâm Vũ Chân hoàn toàn không để ý, họ nhìn căn phòng và cảm thấy trong lòng cuộc sống của Hoa Sinh bọn họ đúng là hơi khó khăn.



Tấm màng ngăn cách căn phòng thành hai bên, ở tận bên trong truyền đến một giọng nói vừa trầm thấp vừa đau đớn, Hoa Sinh nghe thấy, hai mắt lại đỏ.



“Vợ của tôi mắc bệnh khớp nghiêm trọng không thể làm việc, thời tiết không tốt thế này chỉ có thể nằm trên giường” Giọng nói hơi nghẹn ngào, anh ta vươn tay võ võ tiền trong túi áo trên ngực: “Bây giờ có chút tiền rồi, tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện chữa, có lẽ sẽ đỡ phần nào” Lâm Vũ Chân nhìn lướt qua tấm màng: “Tôi có thể nhìn cô ấy không?”



Hoa Sinh hơi do dự, anh ta sợ rằng sự xuất hiện của vợ mình sẽ làm cho Lâm Vũ Chân sợ hãi, nhưng cũng chính vào lúc này anh ta suy nghĩ lại, nếu Lâm Vũ Chân sợ hãi, cô đã không đi đường xa đến giúp bọn họ ở thành phố Tây Sơn.



“Cô Lâm, mời đi bên này” Hoa Sinh dẫn Lâm Vũ Chân vào bên trong buồng.



Bên trong bị tấm màng ngăn cách, không gian không lớn, chỉ kê một chiếc giường gỗ.



Lúc này, một người phụ nữ nằm trên giường, khuôn mặt căng ra, rõ ràng là bị căn bệnh khớp này hành hạ nên không có tinh thần, ngay cả đầu tóc cũng rối bù, không có sức lực chỉn chu.



“Bà xã, đây là bà chủ mới của công ty anh đến thăm eml” Hoa Sinh nói: “Cô ấy đã giúp bọn anh lấy lại tiền lương!” Người phụ nữ nằm ở trên giường mở mắt ra, kích động không biết nên nói cái gì, cô ấy vươn tay muốn bắt lấy tay Lâm Vũ Chân, nhưng sợ rằng Lâm Vũ Chân sẽ không thích.



“Cảm ơn, cảm ơn…” Lâm Vũ Chân tự mình bước tới, dùng hai tay nắm chặt bàn tay của người phụ nữ.



“Chị ơi, không cần cảm ơn, đây là những gì em nên làm!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom