• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 991-996

Chương 991:



“Chồng ơi..” Lâm Vũ Chân nhẹ nhàng gọi một tiếng, Giang Ninh không hề động đậy, hơi thở vẫn đều đều như cũ: “Chúng ta sinh một đứa con đi.



Cô nở một nụ cười xấu xa, nhìn Giang Ninh đang ngủ say, cô biết bây giờ anh chắc chăn không thể nghe thấy lời cô nói.



Nhưng Giang Ninh lại đột ngột mở mắt ra!



Lâm Vũ Chân lập tức luống cuống, gương mặt đỏ bừng lên, muốn mở miệng giải thích, vừa rồi cô thật sự cố ý nhân lúc Giang Ninh đang ngủ say mới dám nói ra câu nói như vậy, sao có thể ngờ được Giang Ninh vốn đã ngủ rất sâu giấc nghe câu nói đó thì đột nhiên tỉnh lại chứ!



Người đàn ông này, chẳng lẽ đang giả vờ ngủ hay sao!



“Anh, không phải anh đã ngủ rồi sao?” Mặt cô đỏ bừng, tim cũng đập nhanh hơn, cảm giác máu trong cơ thể mình cũng bắt đầu chảy nhanh hơn rồi.



991-1-hao-mon.jpg




Thậm chí mãi cho đến bây giờ cô cũng chưa hoàn toàn lấy lại được phản ứng, rõ ràng Giang Ninh đã ngủ say rồi, sao có thể tỉnh lại như vậy được.



Sau đó còn làm chuyện đó với cô nữa…



“Hình như trời tối rồi” Giang Ninh không hề mệt mỏi chút nào, ngược lại tinh thân vô cùng phấn chấn.



Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Vũ Chân: “Em còn mệt à?



” Lâm Vũ Chân nhẹ nhàng hừ một tiếng, có chút lười biếng nâng tay lên: “Em hơi mệt” Cô ngẩng đầu lên nhìn Giang Ninh, hai người bốn mắt nhìn nhau.



“Chồng ơi, như vậy thì có thể sinh được con sao?” Giang Ninh ngẩn ra một lát, chợt nói với vẻ nghiêm túc: “Có lế vẫn chưa đủ đâu, chúng ta cần cố gắng hơn nữa” “Vâng” Lâm Vũ Chân cần môi, giọng nói càng ngày càng nhẹ giống như tiếng muỗi kêu: “Vậy thì… Thêm một lần nữa nhé?” Giang Ninh lập tức dở khóc dở cười.



“Không được, tối nay còn buổi tiệc mừng công nữa mà” Anh hôn một cái thật mạnh lên trán Lâm Vũ Chân: “Ngày mai tiếp tục” Nhìn thoáng qua thời gian, đã không còn sớm nữa rồi, buổi tiệc mừng công tối nay hai người họ nhất định phải có mặt, không biết bao nhiêu nhân viên đang chờ họ tới phát tiền thưởng nữa kìa.



Hai người sửa soạn một lượt, thay quần áo xong lập tức chuẩn bị ra ngoài.



Hai người Tô Mai và Lâm Văn đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, chỉ là thấy Giang Ninh ở ngoài vất vả, mãi mới quay về nhà nghỉ ngơi được nên không đành lòng quấy rầy anh.



Một giấc ngủ trưa này, hai đứa trẻ đều ngủ rất lâu rồi, xem ra là thật sự mệt mỏi.



Thấy Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đi xuống tầng, Tô Mai ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Dậy rồi hả con? Chuẩn bị xuất phát thôi” Bà đột nhiên phát hiện ra mặt của Lâm Vũ Chân hơi hơi đỏ lên, giống như còn đang ngại ngùng chuyện gì đó.



“Làm sao vậy con?” Tô Mai vội vàng hỏi với vẻ quan tâm: “Không khỏe ở đâu à, sao mặt lại đỏ như vậy?” Bà đưa tay ra chuẩn bị chạm vào mặt cô thì Lâm Văn lập tức giữ chặt lại, gương mặt già đỏ lên: “Sờ cái gì mà sờ chứ, con bé đã lớn như vậy rồi, nó không thoải mái ở đâu tự nó biết, em lo nhiều quá rồi” Ông vừa nhỏ giọng thì thâm với Tô Mai điều gì đó vừa kéo bà ra chỗ khác, lại quay đầu lại liếc mắt ra hiệu với Giang Ninh, chớp chớp mắt giống như đang hỏi anh, hai đứa đang chuẩn bị sinh một đứa cháu ngoại cho ba mẹ sao?
Chương 992:



“Đều tại anh đấy!” Lâm Vũ Chân đá Giang Ninh một cái, nói với giọng giận dỗi: “Ba mẹ sẽ biết hết” “Đều là người từng trải cả mà” Giang Ninh cười cười: “Nếu không thì em từ đâu ra chứ?” “Đi thôi nào, các nhân viên đang nóng lòng chờ đợi lắm rồi đó” Cả gia đình cùng ngồi trên xe đi thẳng tới tập đoàn Lâm thị.



Lúc này trời đã bắt đầu tối dần nhưng tập đoàn Lâm thị vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.



Sảnh lớn ở tầng một, không khí càng thêm sôi nổi như muốn bùng nổ.



Đồ ăn ngon, rượu thơm, người đẹp, cái gì cần đều đã có cả rồi!



Nhân viên nữ đều thi nhau khoe sắc, họ đã thay bộ lễ phục đẹp nhất mà mình có, nhân viên nam tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi, lấy bộ tây trang hàng hiệu được cất kỹ trong tủ ra để thể hiện rõ phong độ của mình.



Nói không chừng đêm nay còn có thể có thêm thu hoạch ngoài ý muốn ấy chứ.



“Bíp bíp” Còi ô tô vang lên hai tiếng ở ngoài cửa.



“Tổng giám đốc tới rồi đó!” €ó người hét lớn một tiếng, nhân viên đang đứng trong sảnh lớn sôi nổi chạy ra ngoài.



“Nhiệt liệt chào mừng tổng giám đốc! Nhiệt liệt chào mừng bà chủ!” Giọng điệu vô cùng hào hứng.



“Nhiệt liệt chào mừng tổng giám đốc Lâm!” Tiếng hò hét vang dội hơn nữa, còn kèm theo cả tiếng võ tay giòn giã.



“Nhiệt liệt chào mừng anh Ninh” Tiếng gọi này giống như đang gân cổ lên hét lớn vậy.



Tiếng võ tay giòn giã, bùng nổ như sấm rền, ầm ï gào thét giống như đang hô mưa gọi gió vậy.



“Anh Ninh! Anh Ninh! Anh Ninh!” Giang Ninh đưa tay lên ra hiệu, tiếng hét hò đột nhiên im bặt.



Năng lực làm chủ tình huống này, một nhà Lâm Vũ Chân đã chứng kiến đủ rồi, công ty này… Có phải nên đổi thành tập đoàn Giang thị cho thích hợp hơn một chút hay không đây?



“Đã để mọi người chờ lâu rồi” Giang Ninh nở nụ cười, cao giọng nói: “Đêm nay mọi người cứ ăn uống no say vui chơi thỏa thích, ngày mai cho mọi người nghỉ phép một ngày!” “Anh Ninh vạn tuế!” Tiếng hò hét lại một lần nữa vang vọng.



Giang Ninh cười lớn.



Anh đưa theo tất cả mọi người vào sảnh lớn, nhìn hai chồng tiền mặt được chất lên giống như hai ngọn núi nhỏ đỏ rực một màu giống như quả táo bị khoét lỗ vậy, thật sự vô cùng mê người!



Tôi đang tìm cô ấy!



“Trước khi ăn uống vui vẻ, chúng tôi xin tổng giám đốc nói vài lời” Giang Ninh quay đầu nhìn Lâm Văn.



Lâm Văn vẫy vẫy tay, cười nói: “Trường hợp này thì nói gì chứ, chỉ cần mọi người vui vẻ, chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy” Một nhóm nhân viên bật cười, họ đều biết rằng Lâm Văn có lẽ là chủ tịch khiêm tốn nhất.



“Được rồi, không nói lời vô nghĩa nữa” Giang Ninh liếc mắt nhìn Lâm Vũ Chân một cái: “Thưởng tiền: “Tiểu Triệu!” Anh hét lên một tiếng. Tiểu Triệu ngay lập tức chạy đến và đưa danh sách đã chuẩn bị cho Giang Ninh. Số tiền thưởng này được phân bổ theo mức độ chăm chỉ của mọi người.



Công bằng, công chính và hôm nay còn công khai!



“Tôi bắt đầu đọc tên.” Giang Ninh cầm lấy danh sách, chỉ vào túi da rắn được đặt ở một bên: “Nghe tên ai thì tự mình lên nhận tiền thưởng” “0, Hầu như tất cả mọi người trong phòng đều đồng thời nuốt nước bọt cùng một lúc!



“Thước Hạo! Bốn mươi hai vạn! Tự mình đến nhận tiền” Trong đám đông, một người đàn ông, sắc mặt đỏ bừng, trực tiếp cầm lấy một cái túi da rắn, hô hấp trở nên gấp gáp.



Không phải anh ta chưa bao giờ được nhận tiền thưởng, cũng không phải anh ta chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như vậy, mà là anh ta chưa từng nhận tiền đặt trong túi da rắn như thế này!



Thật là tuyệt!
Chương 993:



“Cảm ơn anh Ninh” “Trương Tích Lâm, sáu mươi sáu vạn!” “Lý Đạt Chiêu, hai mươi chín vạn” Giang Ninh đọc tên từng người một. Lâm Vũ Chân nhìn thấy một đám người lần lượt cầm lấy túi da rắn, đếm tiền của mình, run rẩy bỏ tiền vào túi.



Cái loại cảm giác này thật khiến cho da đầu tê dại, cả người nổi hết da gà!



Ngay cả khi chuyển khoản một trăm vạn, chỉ sợ cũng không ai dùng đến túi da rắn để đựng mấy chục vạn tiền mặt tới nổi sung sướng đi.



Chắc chắn ngày mai tin tức về việc phát thưởng của Lâm thị sẽ được đưa lên bản tin. Nó chắc chắn sẽ gây sự chú ý của mọi người, và khiến mọi người phải hâm mộ và ghen tị đến phát điên.



Những đống tiền ngày càng ít đi, ai cũng xách theo túi tiền, cảm giác như vậy không biết phải dùng ngôn ngữ gì để diễn tả.



“Tốt lắm, mọi người đều nhận được tiền rồi, đúng không?” Giang Ninh nở nụ cười.



Mọi người gật đầu lia lịa, bọn họ còn chưa uống một ly rượu đã đỏ mặt rồi!



“Được rồi, cất mọi thứ đi, sau đó, đứng dậy!” Giang Ninh lớn tiếng nói.



“Tập đoàn Lâm thị vạn tuết” “Anh Ninh vạn tuế Toàn bộ Lâm thị đều sôi trào mì nhạc, rượu, đồ ăn ngon, làm cho người ta vừa hung phấn lại vừa xao động. Ngay cả hai người Lâm Văn và Tô Mai cũng bị lôi cuốn bởi bầu không khí vui vẻ này. Dưới sự say sưa, ồn ào của các nhân viên, họ đã nhảy một điệu nhảy của nhiều năm về trước, khiến những tràng pháo tay vang lên.



Bầu không khí càng ngày càng cuồng nhiệt, không ít nhân viên đến nâng ly chúc mừng. Giang Ninh dù uống giỏi đến đâu cũng không thể chống đỡ được nhiều người như vậy.



Anh phải kéo Lâm Vũ Chân rồi chạy ra cửa, thở hổn hển.



“Tôi thực sự không nghĩ đến có một ngày Lâm thị có thể làm được như vậy.” Lâm Vũ Chân rất vui vẻ.



Sự thành lập của Lâm thị không chỉ giúp cho nhân viên của mình có cuộc sống tốt hơn và đàng hoàng hơn mà còn giúp đỡ được nhiều người hơn nữa.



“Chồng, cảm ơn anh” Giang Ninh cười cười, tay đặt ở eo Lâm Vũ Chân: “Không có gì” Đột nhiên, một vài bóng người lao tới từ xa, có vẻ lo lắng và bối rối.



Khi vừa tới cửa, bọn họ không thể bước đi vững vàng, một người trong số họ đã ngã xuống, nằm trước mặt Giang Ninh và Lâm Vũ Chân. Lâm Vũ Chân đã chạy đến, giúp anh ta đứng dậy.



“Anh không sao chứ?” “Đây… Đây là Lâm thị sao? Đây là Đông hải Lâm thị tập đoàn đúng không?” Anh ta ngẩng đầu lên. Một người có khuôn mặt đầy bụi, vẻ mặt lo lắng và ủy khu: thị, tôi đang tìm cô ấy: “Tôi đang tìm Lâm Vũ Chân của Lâm.



Nữ Bồ Tát.



Tìm mình ư?



Lâm Vũ Chân sửng sốt quay đầu nhìn Giang Ninh, Giang Ninh cũng lắc đầu, không biết chuyện gì đang xảy ra.



“Tôi là Lâm Vũ Chân” Lâm Vũ Chân không do dự, cô đỡ người bị ngã trên mặt đất và nhìn một vài người đang ở cùng với anh ta.



Quần áo họ mặc rất tồi tàn, thậm chí là xộc xệch.



Bộ váy dạ hội của Lâm Vũ Chân tối nay rất có giá trị, tinh tế lại đoan trang, trái ngược hoàn toàn với trang phục của bọn họ.



“Cô…Cô là Lâm Vũ Chân?” Người được Lâm Vũ Chân đỡ dậy lập tức sửng sốt, có chút không thể tin được. Anh ta trợn to hai mắt nhìn Lâm Vũ Chân.



“Cô thực sự là người của phụ trách của tập đoàn Lâm thị, Lâm Vũ Chân?” “Không sai, tôi chính là Lâm Vũ Chân. Anh tìm tôi có việc gì?



Lâm Vũ Chân gật đầu, nghiêm túc nói.
Chương 994:



Vài người nhìn chăm chằm Lâm Vũ Chân. Dường như họ đang so sánh c với những bức ảnh họ nhìn thấy trên bản tin.



Sau vài giây, một số người đã chắc chắn, họ liếc nhau, xúc động gật đầu lia lịa.



“Là cô ấy! Là cô ấy!” Người đàn ông hét lên. Sau đó, một số người đột nhiên ngồi phịch xuống và tất cả đều quỳ xuống!



Lâm Vũ Chân bị làm cho vô cùng sửng sốt. Ngay cả Giang Ninh cũng kinh ngạc, không biết chuyện gì xảy ra.



“Tổng giám đóc Lâm! Cô hãy lấy lại công bằng giúp chúng tôi: Người đó bắt đầu khóc?



“Bọn họ đều nói cô là người tốt, là nữ bồ tát. Hiện tại công ty của chúng tôi bị Lâm thị mua lại, cô phải giúp cho chúng tôi.” Bị Lâm thị mua lại?



Mặc dù Lâm Vũ Chân bị hỏi nhiều như vậy, cô vẫn vội vàng kéo vài người dậy.



“Mau đứng dậy, mau đứng dậy!” “Tổng giám đốc Lâm, cứu chúng tôi. Chúng tôi thực sự tuyệt vọng. Thực sự không còn cách nào khác. Chỉ có thể làm phiên cô. Mong được cô giúp đỡ, giúp đỡ chúng tôi..” “Mọi người cứ đứng dậy trước đã.” Lâm Vũ Chân đỡ một số người: “Nếu các anh không đứng dậy, tôi sẽ không quan tâm” Vài người nhanh chóng đứng dậy, hơi cúi đâu, không dám lại gần Lâm Vũ Chân vì sợ làm bẩn quần áo của cô.



Ngay cả khi họ không có nhiều văn hóa và kiến thức, họ có thể thấy quần áo mà Lâm Vũ Chân chắc chắn không hề rẻ.



“Anh nói công ty của anh đã được mua lại bởi Lâm thị?” Lâm Vũ Chân hỏi.



“Đúng vậy. Công ty của chúng tôi ở khu Đại Tây Bắc, là một công ty khoáng sản tên là Khoáng sản Hắc Linh. Nó từng là một công ty trực thuộc tập đoàn Linh Long. Bây giờ nó đã được Lâm thị của cô mua lại, nên chúng tôi đến tìm tổng giám đốc Lâm” Người đàn ông gật đầu.



Bọn họ nghe nói rằng Lâm Vũ Chân của Lâm thị là một người tốt, một nữ bồ tát tốt bụng. Bọn họ rơi vào tuyệt vọng, bất đắc dĩ mới phải đi cả chặng đường xa xôi từ khu Đại Tây Bắc đến Đông Hải.



“Hóa ra là thuộc tập đoàn Linh Long” Giang Ninh vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra.



Hiện tại đã không còn tập đoàn Linh Long, mà tất cả các công ty con từng thuộc tập đoàn Linh Long bây giờ đều mang tên Lâm thị.



Giang Ninh đang định sau khi kết thúc buổi tiệc ăn mừng, sẽ đem tất cả các công ty trực thuộc gom lại một chỗ để cho Lâm thị ngày càng phát triển, nhanh chóng trở thành một con quái vật khổng lồ. Quan trọng nhất chính là phải thành lập mạng lưới tình báo lớn nhất và truy tìm quyển sách võ thuật!



Anh không nghĩ rằng mình còn chưa đi mọi thứ đã tự tìm đến cửa.



“Ọc ọc ọc” Lâm Vũ Chân còn chưa nói. Trong bụng vài người đã phát ra âm thanh ọc ọc ọc, rõ ràng là đói quá, đi không vững sẽ ngã xuống.



“Các anh chưa ăn?” Lâm Vũ Chân thực sự cảm thấy đau lòng “Không, không phải.” Người đàn ông lắc đầu, có chút xấu hổ, “Không có việc gì.



Lát nữa chúng tôi sẽ mua mấy cái bánh mỳ ăn tạm là được.



Tổng giám đốc Lâm, chuyện của chúng tôi…” “Trước tiên phải ăn no đã” Lâm Vũ Chân không nói nhiều: “Các anh theo tôi vào trong, sau khi ăn no rồi nói rõ ràng lại tình huống cho tôi nghe” Những người này đã bị ép thành cái dạng gì rồi.



Chật vật khốn khổ, phải đi từ xa tới tận Đông Hải để cầu xin sự giúp đỡ từ mình. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, ai muốn ăn nói khép nép, quỳ gối cầu xin người khác?



Đây chính là người một nhà.



Một vài người không dám di chuyển.



Bọn họ nhìn thấy được Lâm thị giăng đèn treo hoa, rõ ràng là có một bữa tiệc ăn mừng. Bọn họ cũng chỉ là những người công nhân bình thường nhất. Thậm chí giờ phút này trên người trông vô cùng chật vật, mặt mũi bám đầy bụi đất. Bọn họ cũng biết sẽ xấu hổ biết bao nhiêu nếu bước vào.



“Vào đi” Giang Ninh liếc mắt nhìn một vài người liền biết họ đang nghĩ gì: “Từ khi công ty của các anh bị Lâm thị mua lại, thì các anh là nhân viên của Lâm thị, và đây là nhà của các anh” Sau khi anh nói xong, một vài người run lên, lập tức ánh mắt đỏ lên.
Chương 995:



Lâm Vũ Chân đưa một vài người vào. Hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, vài người đột nhiên trở nên xấu hổ hơn. Họ cúi đầu không dám nhìn người khác.



“Những người này đến từ vùng Đại Tây Bắc, họ là công nhân từ công ty mà Lâm thị mới mua lại.” Lâm Vũ Chân nói: “Họ đã đến tận đây mà vẫn chưa ăn gì” “ôm Đám đông giải tán ngay lập tức, có người mang theo ghế, có người mang đồ ăn ngon, có người mang đồ uống…



“Đi nào, người anh em, anh có đói không? Ăn gì trước đi!” “Đã đến Lâm thị rồi thì chúng ta là người một nhà, mọi người đừng khách sáo” “Lão Hứa, mang vài phần bít tết lại đây, nhanh lên” Sự nhiệt tình của các nhân viên ở lâm thị khiến một số công nhân gần như chết lặng. Bọn họ không biết phải phản ứng như thế nào.



Chuyện này… Chuyện gì đang xảy ra với tập đoàn Lâm thị vậy?



Thư ký Tiểu Triệu khẽ vẫy tay, tất cả nhân viên đều ngầm đứng dậy, không tò mò nhìn chằm chằm một vài người sợ họ xấu hổ, chỉ còn lại những đồng nghiệp bưng đồ ăn tới tận tình tiếp đãi.



“Các anh ăn đi.



Giang Ninh mỉm cười chỉ vào những người xung quanh: “Đây là Lâm thị. Bọn họ đều là người của Lâm thị. Hiện tại các anh cũng vậy “Nếu các anh ăn no, hãy nói cho tôi biết sự việc. Tôi sẽ giải quyết. Không ai trong số nhân viên Lâm thị của tôi có thể bắt nạt” Ánh mắt mấy người càng ngày càng đỏ, môi run lên, đứng lên muốn quỳ xuống, chưa từng thấy người tốt như vậy!



“Ngồi ăn đi” Giang Ninh nắm vai một người: “Cần gì thì cứ lên tiếng.



Hôm nay ở đây không có việc gì nữa, ăn nhiều vào đi” Vài người gật đầu, lau đi nước mắt khóe mắt, không ngừng nói lời cảm ơn, đã lâu đói bụng nhưng chịu không nổi, lập tức bắt đầu ăn.



Lâm Vũ Chân càng cảm thấy đau khổ hơn khi nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ đói của bọn h.



Đây rõ ràng là những người lao động ở mức thấp nhất. Thu nhập hàng năm của họ có thể không đủ để một số người mua một bộ quần áo hàng hiệu.



Giữa Đại Tây Bắc và Đông Hải có một khoảng cách rất xa.



Dù là đi tàu hỏa cũng rất khó khăn, có lẽ bọn họ đã phải chịu không ít khó khăn khi trên đường tới Đông Hải này.



“Ăn từ từ, đừng để bị sặc” Lâm Vũ Chân rót nước cho họ và nhẹ nhàng nói.



Một lúc sau, vài người ăn no nê, trên mặt dần dần lộ ra một tia tức giận: “Đi, chúng ta đi phòng họp nói.” Giang Ninh dẫn mấy người lên tầng.



Ngồi trên ghế sa hoa, nhìn phòng họp sạch sẽ sáng sủa, mấy người có chút không thoải mái. Bọn họ gồi ở chỗ đó cũng không dám nhúc nhích, vì sợ quần áo bị những thứ này làm bẩn.



“Các anh nói đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các anh lại tới Đông Hải tìm chúng tôi?” Giang Ninh trực tiếp mở miệng hỏi.



“Chúng tôi…Chúng tôi đã không được trả lương suốt một năm, thực sự là không thể chịu được thêm…” Vừa nói, người đàn ông cầm đầu vừa gạt nước mắt nói: “Vợ tôi bệnh nặng còn chờ tiền đi khám bệnh mà dù có như thế nào ông chủ cũng không chịu trả. Chúng tôi đi đòi thì họ, họ còn đánh chúng tôi.” Anh ta xắn tay áo, từng vết thương hiện ra, nhìn vô cùng ghê người.



Lâm Vũ Châu nhìn thấy vậy, cô không kìm nén được cơn tức giận.



Hắc Tinh, lòng dạ hiểm độc Trên cánh tay của người kia có rất nhiều vết sẹo, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ là bị thương, thậm chí còn có một vài vết, đến nay vẫn chưa lành. Lâm Vũ Chân sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, tức giận nói không nên lời. Xã hội bây giờ như thế nào, liệu có tồn tại những con người đáng ghê tởm như vậy không?



“Chúng tôi nói sẽ đến gặp chủ nhân mới để cầu xin được tha thứ, nhưng bọn họ không chịu, lại phái người đến bắt chúng tôi, cuối cùng mấy người chúng tôi vất vả chạy đến đây” Người đàn ông thở dài, càng nói càng đau khổ, nói xong càng thể hiện hiện sự buồn bực, lắc đầu muốn quỳ xuống, nhưng bị Giang Ninh kéo lại.



“Tổng giám đốc Chân, tôi biết cô là người tốt, xin cô hãy giúp chúng tôi, cứu chúng tôi với ” Nếu bọn họ không còn đường lui hoặc nếu không bất đắc dĩ như này, bọn họ cũng không nghĩ đến làm chuyện không có tôn nghiêm như vậy. Bọn họ nghìn dặm xa xôi tới Đông Hải, chỉ là vì một chút đồng lương ít ỏi như vậy, thực sự ít ỏi đó!



“Thật sự không thể chấp nhận được”Lâm Vũ Chân thật sự không thể nhịn được nữa, viên mắt của cô trở nên đỏ rực.
Chương 996:



Cô chưa từng thấy người nào độc đoán và tàn nhẫn như vậy cả.



“Cái gì công ty khai thác mỏ Hắc Tinh, tôi cho rằng bọn họ là lòng dạ hiểm độc” Cô tức giận nói.



“Vì công ty này hiện đã được tập đoàn Lâm thị của tôi mua lại, vậy nên tôi sẽ giải quyết vấn đề này” Giang Ninh chứng kiến Lâm Vũ Chân tức giận như thế, đương nhiên cũng sẽ đứng ngồi không yên. Bất cứ người nào làm cho cô tức giận thì đều phải bị trừng phạt nghiêm khắc.



“Mục đích của Tập đoàn là giúp đỡ được nhiều người và phục vụ được nhiều người hơn nữa. Hiện tại, công ty khai thác mỏ Hắc Tinh đã bị chúng tôi mua lại, vậy nên chỉ có thể làm việc theo yêu cầu của chúng tôi, nếu không thì công ty sẽ không cần tồn tại nữa” Nghe vậy, sắc mặt của một số người thay đổi.



“Anh Giang…” Bọn họ đột nhiên trở nên căng thẳng và có chút lo lắng: “Điều này sẽ không liên lụy đến mọi người phải không? Bọn họ đang ở chỗ đó, rất lợi hại” Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tỉnh, sở hữu gần một nửa tài nguyên khoáng sản của khu vực Đại Tây Bắc, địa vị ở đây không hề tầm thường. Nghe nói bọn họ còn có nguồn gốc gia thế vọng tộc ở phương Bắc, vậy nên không người bình thường nào dám khiêu khích bọn họ.



Giang Ninh vừa mới nói, bọn họ không cần thiết tồn tại?



Nếu như lời này nói ra ở Khu vực Đại Tây Bắc, Giang Ninh nhất định sẽ gặp rắc rối rất lớn. Lâm Vũ Chân là một người hiền lành, bọn họ mới gặp mặt, cũng không ở chung bao lâu liền đã cảm nhận được rồi.



Thậm chí, những nhân viên của tập đoàn Lâm thị cũng được họ đối xử rất tử tế và đối xử như những người thân trong gia đình vậy, điều này khiến cho bọn họ đều rất cảm động.



Bọn họ không muốn, bởi vì mình, mà làm phiền tới Lâm thị, làm phiền tới Lâm Vũ Chân, bọn họ thực sự là những người tốt.



“Mọi người yên tâm, Vũ Chân nhất định sẽ lấy lại công bằng giúp mọi người.” Giang Ninh liếc nhìn Lâm Vũ Chân rồi nói: “Chẳng cần biết bọn họ là ai, chỉ cần bọn họ làm sai, vậy thì phải trả giá thật đắt” “Người tốt sẽ được báo đáp, còn người xấu nhất định phải chịu sự trừng trị nghiêm khắc” Nhìn thấy vài người có chút lo lắng, Giang Ninh nghiêm túc nói.



996-1-hao-mon.jpg




“Lão Triệu đã sắp xếp xong xuôi, chính là căn cứ của mạng lưới tình báo” Giang Ninh nói: “Khu vực Đại Tây Bắc, khu vực đảo phía nam, khu vực đông bắc, cùng với khu vực tây nam,… những nơi này đều là một phần của mạng lưới tình báo.” “Chúng ta phải tìm được bí mật của những nguyên tố khác sớm hơn chủ thượng. Những sản nghiệp này cực kỳ quan trọng”.



Hoàng Ngọc Minh và những người khác đều gật đầu.



Nếu mối đe dọa của Ẩn Môn không được gỡ bỏ, thì không ai có thể thư giãn được. Những người đó không có điểm yếu, họ có thể làm bất cứ điều gì cho mục đích của riêng mình. Tuy nhiên, họ vẫn là một nhóm những bậc thầy vô cùng hùng mạnh, bao gồm những tài năng bậc nhất trong một số lĩnh vực. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy phiền phức “Đại ca, anh yên tâm, chúng ta sẽ không chịu thua, chúng ta cần phải trừ khử bọn người như Ẩn Môn” Hoàng Ngọc Minh nói.



Hiện tại, tầm nhìn của anh ấy không giống như trước đây.



Nhất là khi A Phi biết được sự thật một số chuyện của Giang Ninh trong quá khứ, điều này càng khiến anh ta kinh ngạc hơn.



Anh ta cảm thấy nửa đời đầu của anh ta sống chó chết, nửa đời sau cho dù phải hy sinh tính mạng, anh ta cũng muốn làm một cái gì đó.



“Con mẹ nó, ai dám làm chị dâu khó chịu chính là làm phiền đại cai” Anh Cẩu nghiến răng và quay lại nhìn đám đông: “Bọn chúng làm cho đại ca khó chịu thì phải làm gì bây giờ?” “Mẹ kiếp!” Đám đông đồng thanh hét lớn.



Giang Ninh gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom