Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 391-400

Chương 391

Nói xong Giang Ninh liền cúp máy, quay đầu nói với Tô Mai: “Mẹ, Vũ Chân mới quen được bạn mới, hay là tối nay mời cô ấy đến nhà cùng ăn cơm?”

“Bạn mới?”

Tô Mai vui mừng, mấy năm nay Lâm Vũ Chân luôn vì gia đình là bận công việc, làm gì có thời gian quen bạn bè.

Người làm mẹ như bà cũng cảm thấy nợ con gái mình.

Nghe thấy Lâm Vũ Chân quen bạn, liền gật đầu: “Được.

được, đợi lát nữa fne đi mua đồ làm mấy món ngon cho các con”

Giang Ninh gật đầu liền rời đi, nghe Lãm Vũ Chân kể thì hoàn toàn không tính là phiền phức gì.

Nhưng đối phương đến từ Thành Hải, ở đó được tính là khá gần với phương Bắc.

391-1-3.jpg
391-2-2.jpg


Thì ra Giang Ninh nói là toàn thế giới, bản thân sao lại nhớ là Đông Hải, thật là ngốc mà.

“Có phải chồng cô họ Trương không?”

Diệp Khinh Vũ tò mò vừa căng thẳng hỏi, “Trương trong khoa trương?”

“Hả?”

Lâm Vũ Chân phản ứng lại rồi, không nhịn được mà cười lên, “Không có, anh ấy họ Giang, tên Giang Ninh!”

Nghe ngữ khí của Giang Ninh, cô nhất định không có vấn đề gì rồi.

Vừa nãy cô còn có chút lo lắng, bây giờ xem ra không cần sợ nữa.

Lâm Vũ Chân thực sự thả lỏng, tâm trạng bất an của Diệp Khinh Vũ cũng giảm đi rất nhiều.

Đột nhiên cô rất tò mò, chông của Lâm Vũ Chân, người đàn ông tên là Giang Ninh rốt cuộc là người thế nào.

Lúc này.

Sân bay quốc tế Đông Hải.

Có vài người xuống máy bay, sắc mặt âm trầm.

Người đàn ông cầm đầu trên lông mày còn có một vết sẹo, nói với điện thoại: “Cậu Tô, đã xác định được vị trí rồi! Điện thoại của cô ta bây giờ không di chuyển nữa”

Bên kia điện thoại, trên mặt Tô Minh Toàn mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết cứa của móng tay, đôi mát đó đầy lửa giận.

“Đem con khốn này về cho tôi, ông muốn làm chết cô ta Hắn nghiến răng nói.

“Cậu Tô, Đông Hải này nghe đồn là cấm địa, không thể làm bậy, cậu Tô có cần tìm người chào hỏi một chút?”

Cái tên cấm địa Đông Hải đã truyền ra ngoài, rất nổi tiếng ở Đông Nam, đến bên Thành Hải cũng có người nghe nói đến rồi.

“Cấm địa? Con khỉ khô!”

Tô Minh Toàn ngược lại không chút quan tâm, một thành phố nhỏ nhoi còn gọi là cấm địa cái gì, ở Đông Nam lừa người là đủ rồi, còn dám làm ra vẻ trước mặt thủ đô quốc tế như Thành Hải.

Nhà họ Tô hắn trước giờ chưa từng bỏ cái gọi là cấm địa vào trong mắt!

Chương 392 “Chỉ cần đến đó rồi mang người về!”

Tô Minh Toàn lạnh nhạt nói, “Cái gì mà cấm địa, thật sự coi bản thân là một món ăn rồi à, trước mặt Thành Hải thì chúng được tính là cái thá gì!”

“Vâng!”

Mấy thuộc hạ lập tức trả lời.

Quá thật;mấy thành phố ven biển’khu Đông Nam so với mấy thành phố lớn như Thành Hải và phương Bắc thĩ địa vị cách biệt rất lớn: Dù cho là Đông Hải được mệnh danh là cấm địa, gần.

đây rất nổi trội nhưng nếu thật sự nói về bối cảnh thì không có khả năng so sánh.

Họ là thận trọng nên mới xin ý kiến của Tô Minh Toàn, mất công đến lúc đó lại gặp phiền phức, Nhà họ Tô còn muốn dạy dỗ họ, bây giờ nghe thấy Tô Minh Toàn hoàn toàn không bỏ cấm địa rắm chó này vào trong mắt.

Cúp máy, Tô Minh Toàn nhìn người quản lý mặt đầy sợ hãi quỳ trước mặt mình, cười lạnh một tiếng.

“Mày tưởng kêu cô ta trốn ở Đông Hải – cái cấm địa rắm chó gì đó là tao không dám động vào cô ta à?”

Người quản lý run rẩy, toàn thân đầy vết thương.

“Cậu Tô, Diệp Khinh Vũ không hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhất với cô ấy!”

“Bốp!”

Tô Minh Toàn đưa tay lên tát một cái, đánh đến khóe.

miệng của người quản lý rỉ ra máu tươi.

“Ông chủ của bọn mày còn không dám nói như thế với taol”

Tô Minh Toàn cười lạnh, mặt đầy xấu xa.

“Tao nói mày biết, tao nhất định phải ngủ với Diệp Khinh Vũ, tao không chỉ ngủ cô ta còn muốn đầu tư cho cô ta, đóng phim, không đóng vài bộ kinh điển thì sao có thể được?”

Hắn vừa nói, sắc mặt của người quản lý lập tức trắng bệch.

Phim trong miệng của Tô Minh Toàn sao có thể là mấy bộ phim đàng hoàng được.

Hắn muốn hủy hoại Diệp Khinh Vũ!

Một khi đóng loại phim đó, cả đời Diệp Khinh Vũ đừng mong có thể ngẩng đầu lên lần nữa.

Cởi đồ xuống thì không thể nào mặc lên lại nữa!

“Cậu Tô! Cậu Tô!”

Người quản lý liền nói, “Cậu đại nhân đại lượng, đại nhân đại lượng…”

Anh nhào qua muốn cầu xin Tô Minh Toàn, nhưng bị mấy người kéo lại, hoàn toàn không thể đến gần.

“Ném ra ngoài, ném ra ngoài!”

Tô Minh Toàn không kiên nhẫn nói, “Đợi tôi chơi chán Diệp Khinh Vũ rồi các cậu cũng có thể chơi!”

“Cảm ơn cậu Tô!”

Nghe những lời này, người quản lý tuyệt vọng rồi, toàn thân mất hết sức lực, giống như bị rút sạch linh hồn, trực tiếp bị kéo đi.

Anh chỉ hy vọng Diệp Khinh Vũ có thể chạy trốn, dù có từ bỏ ước mơ của cô thì cũng nên rời khỏi cái giới tàn nhẫn này…

Đông Hải.

Đi theo định vị, mấy người Lưu Tiểu Đao xác định được Diệp Khinh Vũ đang ở câu lạc bộ thiên nhiên.

Họ còn có chút kinh ngạc, chết đến nơi rồi mà Diệp Khinh Vũ này còn có tâm trạng đến câu lạc bộ làm SPA, chăm sóc bản thân.

Xem ra cô ta đã cam chịu rồi, biết sửa soạn cho bản thân tốt một chút, như vậy mới có thể hầu hạ Tô Minh Toàn tốt hơn.

Mấy người bắt xe đi thắng đến câu lạc bộ thiên nhiên, xuống xe vừa tính đi vào liền bị người khác chặn lại.

“Ngại quá, câu lạc bộ tạm thời không làm kinh doanh với người ngoài”

Lúc Lâm Vũ Chân ở trong thì câu lạc bộ sẽ không đón khách ngoài, đây là quy định Hoàng Ngọc Minh đặt ra, vì muốn bảo đảm sự an toàn và tự do cho Lâm Vũ Chân.

“Hả?”

Lưu Tiểu Đao nhíu mày cười lạnh, “Không làm kinh doanh với người ngoài, vậy tại sao có người đã đi vào.

rồi: Diệp Khinh Vũ đang ở đây!

Phục vụ cười cười, “Vì đó là người có thể đi vào”

“CútI”

Lưu Tiểu Đao nhớ Tô Minh Toàn từng nói hắn chỉ cần mặc sức ra tay ở Đông Hải này là được, một thằng nhân viên quèn mà cũng dám ngăn cản hắn?

“Ông đây muốn vào, tao xem bọn bây ai dám cản!”

Lưu Tiểu Đao thét lớn một tiếng, đưa tay đẩy phục vụ ra, trên mặt đầy vẻ xấu xa.

Phục vụ đó không chút tức giận, đứng thẳng người nhìn chằm chằm Lưu Tiểu Đao, vỗ tay, ngay lập tức, mười mấy người xông ra, ai ai cũng đầy sát khí nhìn Lưu Tiểu Đao.

“Họ muốn làm phiền chị dâu nghỉ ngơi”

Phục vụ chỉ Lưu Tiểu Đao, hừ một tiếng.

Chương 393

Nhìn mười mấy người đang vây lấy mình, Lưu Tiểu Đao không chút sợ hãi ngược lại có chút kinh ngạc.

Một câu lạc bộ của một thành phố nhỏ lại có nhiều người bảo vệ như vậy.

Chị dâu trong miệng của họ lại là người nào?

Diệp Khinh Vũ thật biết chọn chỗ, lại trốn ở nơi như vậy, Xem ra cô ta còn chưa nhận thua, muốn khiêu khích cậu Tô đây mà R -.: “Làm phiền chị dâú”

Bây giờ người phụ trách canh chừng câu lạc bộ là Thập.

Tam, xếp thứ mười ba trong đội sói, thực lực lại xếp trong top 5, nghe nói có người đến câu lạc bộ làm loạn, hắn lại có chút hưng phấn.

Mấy người anh Cẩu theo Hoàng Ngọc Minh đi Kiến Châu kiến lập lại trật tự rồi, Đông Hải này để lại cho họ canh giữ.

Mà câu lạc bộ tự nhiên là nơi rất quan trọng, là nơi chuyên để Giang Ninh và Lâm Vũ Chân bọn họ nghỉ ngơi thả lỏng.

Ở đây cũng có người dám đến làm loạn?

“Bọn mày gan lớn đó”

Thập Tam đanh mặt lại, “Cho bọn mày một cơ hội, cút HSNnn Giang Ninh dạy phải dùng đức để khiến người khác.

phục, bọn họ đều nhớ rõ.

“Thật huênh hoang, chỉ một câu lạc bộ nhỏ như vậy cũng dám nói chuyện với tao như vậy!”

Lưu Tiểu Đao ngược lại tức giận rồi, cười lạnh nói, “Mười mấy người thì sao? Đều cút hết cho tao, nếu không đừng trách tao không khách khít”

Hắn vừa cuộn chặt nắm tay thì lập tức khí thế cả người nổi lên.

Hắn thật sự không bỏ mấy người Thập Tam vào trong mắt.

“Bốp!”

Không đợi hắn ra tay, Thập Tam đã ra tay trước rồi.

Giống như một con khi linh hoạt, nhanh đến kinh người, lập tức xông đến trước mặt Lưu Tiểu Đao, hung hăng tát một cái.

Cái tát này trực tiếp khiến Lưu Tiểu Đao bị đánh bay ra ngoài!

Dùng đức khiến người khác phục, cơ hội đã cho rồi, nhưng mấy tên này không trân trọng.

“Mày… tao là người của nhà họ Tô Thành Hải!”

Lưu Tiểu Đao không ngờ đối phương nói ra tay là ra tay liền, che mặt tức giận quát.

“Nhà họ Tô?” “Các bạn chọn trang web trên hình đọc khích lệ team ra chương đều mỗi ngày nhé!”

Thập Tam nhíu mày.

Lưu Tiểu Đao vừa nhìn biểu cảm của hẳn, biết anh ta bị dọa rồi, mặt đỏ ửng đứng dậy xông đến trước mặt Thập Tam muốn đòi lại một cái tát!

“Bốp!”

393-1-1.jpg


Điện thoại, ví đến cà giày trên người của chúng đều bị lột sạch, ngồi ở bên đường dường như tuyệt vọng!

Đông Hải này rốt cuộc là nơi quỷ quái nào?

Họ tự khai gia tộc, nói là nhà họ Tô của Thành Hải lại còn bị đánh?

Bây giờ giày không còn rồi, điện thoại cũng không, quần áo trên người đều bị lột sạch chỉ chừa lại cho chúng một cái quần trong.

Đông Hải thì không dám về, đến nơi khác thì đi đến lúc nào?

Dù có muốn liên hệ với nhà họ Tô cũng phải có điện thoại, trên đường muốn chặn xe lại, người khác nhìn thấy bộ dạng này của họ thì lập tức đạp ga chạy đi, sợ là gặp phải tên thần kinh.

Lưu Tiểu Đao như muốn khóc, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì!

Họ chưa từng nhếch nhác như vậy bao giờ, họ chính là người của nhà họ Tô Thành Hải, điều này càng khiến họ bực bội hơn so với việc giết họ.

Lúc này, trong câu lạc bộ tự nhiên.

Thập Tam đi đến cửa, cung kính nói: “Chị dâu, bên ngoài có người đến kiếm chuyện, nói là nhà họ Tô của Thành Hải”

Nghe thấy lời này, Diệp Khinh Vũ lập tức căng thẳng.

Chương 394 “Đã đuổi đi rồi ạ”

Thập Tam lại nói: “Xin chị dâu yên tâm, mấy anh em của Thập Tam đều ở đây, bảo đảm không ai dám làm phiền chị dâu”

Lâm Vũ Chân từng dặn là bên ngoài có tình hình gì thì nói với cô một tiếng, nghe báo cáo của Thập Tam cuối cùng cô cũng thở phào.

“Tôi biết rồi, Thập Tam, mấy cậu vất vả rồi; < “Không vất vả ạ”

Thập Tam lui xuống.

Diệp Khinh Vũ còn có chút không dám tin, thật sự là người của nhà họ Tô!

Chúng đến rồi!

Đến Đông Hải nhanh như vậy, nhưng lại trực tiếp bị đuổi đi?

Đó là nhà họ Tô của Thành Hải đó”

“Vũ Chân, thật sự đuổi đi rồi ư?”

Diệp Khinh Vũ căng thẳng hỏi.

“Ừ, Thập Tam nói đuổi đi rồi, vậy thì nhất định là đuổi đi rồi Cô nghiêm túc nói, “Họ sẽ không gạt tôi.”

Họ không dám gạt Lâm Vũ Chân đâu!

Nếu không thì không cần đến Giang Ninh ra tay, càng không cần Hoàng Ngọc Minh ra tay, anh Cẩu sẽ đánh họ khóc đến kêu ba kêu mẹ mất.

“Yên tâm đi, ở Đông Hải là an toàn nhất”

Lâm Vũ Chân kéo mở nắp ra, cảm thấy da của bản thân lại trở nên càng căng mịn hơn, máy xông hơi này thật tốt, không biết Giang Ninh nhìn thấy rồi có muốn hôn mình không nhỉ.

Cô đứng dậy nhìn Diệp Khinh Vũ: “Thế nào, chân của cô cảm thấy thế nào?”

Lúc này Diệp Khinh Vũ mới nhớ đến chân của mình đã không đau như trước nữa, cô bất giác có chút kinh ngạc.

Tay nghề mát xa của kỹ thuật viên này tốt quá đi mất.

“Cảm ơn”

©ô khách khí cảm ơn nhân viên.

“Không cần cảm ơn, cô là bạn của sếp Lâm vậy chính là bạn của câu lạc bộ thiên nhiên”

Hai kỹ thuật viên đi ra ngoài, Lâm Vũ Chân và Diệp Khinh Vũ đi thay đồ.

Diệp Khinh Vũ vẫn cảm thấy như đang nằm mơ vậy, bản thân cho rằng là một rắc rối rất lớn, trong mắt của Lâm Vũ Chân lại hoàn toàn không là gì cả, cô ấy thậm chí có thể yên tâm ở đây chăm sóc cơ thể, bên ngoài đã có người xử lý tất cả rồi.

Đông Hải thật sự an toàn như vậy sao?

Thay đồ xong, hai người Lâm Vũ Chân đi ra ngoài, Giang Ninh cũng vừa đến.

Nhìn thấy Giang Ninh, cả người của Lâm Vũ Chân đều vui vẻ không thôi, bước nhanh qua đó, cố ý thần bí n¡ “Chồng à, anh có phát hiện em có chỗ nào khác không?”

Giang Ninh nhìn một cái, phát hiện da mặt của Lâm Vũ Chân cực kỳ căng mịn, muốn hôn cũng chỉ có thể đợi đến tối mới được hôn.

Hắn chỉ có thể cố ý nói: “Không có, ngược lại phát hiện trí nhớ của em trở nên kém hơn rồi”

Người này sao lại ghi thù như vậy chứi Lâm Vũ Chân hừ một tiếng, không phải chỉ là nhớ nhầm lời của hán nói thôi sao.

Cô chỉ Diệp Khinh Vũ, cười giới thiệu: “Vị này là Diệp.

Khinh Vũ, bạn em mới quen”

“Chào cô.”

Giang Ninh đưa tay ra nhẹ bắt tay với Diệp Khinh Vũ rồi thả ra, từ đầu đến cuối ánh mắt không dừng lại trên người Diệp Khinh Vũ nhiều hơn một giây nào, sự chú ý.

toàn bộ đều đặt trên người Lâm Vũ Chân, cực kỳ dịu dàng.

Điều này khiến Diệp Khinh Vũ có chút ngẩn ngơ.

So về vẻ ngoài cô không tệ hơn Lâm Vũ Chân, so về thân hình cô thường xuyên rèn luyện, nhất định còn đẹp hơn Lâm Vũ Chân, hơn nữa bản thân cô là ca sĩ, là ngôi sao đó.

Nhưng Giang Ninh hoàn toàn không nhìn bản thân thêm một cái.

Đổi lại là người đàn ông khác, sợ là hận không thể nắm †ay cô ấy lâu thêm chút, ánh mắt càng không chút kiêng kị nhìn bản thân, hận không thể nhìn thấy sâu bên trong quần áo.

Cô lập tức hiểu ra, tại sao Lâm Vũ Chân lại nói bản thân có một người chồng tốt, đối xử tốt với cô, khiến cô luôn Vui Vẻ.

Giang Ninh đối xử với Lâm Vũ Chân thật sự là sủng đến tận trời!

“Rất vui được gặp anh, tôi là Diệp Khinh Vũ Diệp Khinh Vũ gật đầu, “Cũng cảm ơn anh đã giúp tôi việc lớn như vậy.”

Giang Ninh thậm chí còn chưa xuất hiện, phiền phức đã giải quyết xong rồi, đủ để thấy Giang Ninh lợi hại cỡ nào.

“Không cần khách khí, cô là bạn của Vũ Chân, vậy chính là khách quý nhất của Đông Hải”

Giọng của Giang Ninh bình thản, lại cực kỳ bá đạo, “Ở đây không ai dám bắt nạt cô”

Chương 395

Anh không nói Lâm Vũ Chân chính là nữ chủ nhân của Đông Hải, chỉ cần là bạn của cô thì ở Đông Hải này sẽ không ai có thể làm hại.

Lâm Vũ Chân đơn thuần lương thiện, trước giờ không có tâm cơ nhưng lại không ngốc.

Người cô có thể coi là bạn thì tự nhiên cũng có thể tin tưởng được.

Giang Ninh rất rõ chuyện này chọ’iên sẽ không hỏi nhiều thêm một cầu nào nữa. = “Được rồi, bên đây chăm sóc xong rồi thì về nhà, mẹ nói tối nay đưa bạn em về nhà cùng ăn cơm/ Giang Ninh quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân, “Cùng chúc mừng chuyển nhà mới”

Lâm Vũ Chân gật đầu.

“Khinh Vũ, đến nhà tôi ăn đi, mẹ tôi nấu ăn rất ngon đó.”

Cô khoác tay Diệp Khinh Vũ đi ra ngoài, vừa áp thấp giọng nói, “Chúng ta phải đi nhanh một chút, nếu không ai đó giành đồ ăn thì chúng ta giành không lại anh ấy đâu!”

Diệp Khinh Vũ còn có chút mơ hồ, chưa kịp từ chối thì đã bị Lâm Vũ Chân kéo lên xe.

Cô cũng không tiện từ chối, Lâm Vũ Vũ Chân giúp cô giải quyết rắc rối lớn như vậy, bây giờ lại mời cô lại đến ăn cơm, Diệp Khinh Vũ thật sự cảm thấy rất cảm kích.

Ở Đông Hải này cô chỉ là người dưng, cô đơn lại không có chỗ dựa.

Thậm chí vừa nãy chút nữa là bị người khác mang đi, nếu cô thật sự rơi vào tay của Tô Minh Toàn, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Giang Ninh lái xe đưa Lâm Vũ Chân và Diệp Khinh Vũ đến biệt thự.

Tuy biết Lâm Vũ Chân nhất định không thiếu tiền nhưng nhìn trang trí của biệt thự này, Diệp Khinh Vũ vẫn có chút chấn động.

Nếu cô biết cả dãy mười biệt thự này đều là của nhà Lâm Vũ Chân sợ là sẽ càng chấn động!

“Hoan nghênh hoan nghênh, vị này chính là bạn của Vũ Chân đúng không?”

Nghe thấy tiếng động, Tô Mai đi ra ngoài, nhìn thấy Diệp Khinh Vũ thì mắt bất giác sáng lên, “Cô bé xinh đẹp quá”

“Chào dì, con là Diệp Khinh Vũ, cảm ơn dì đã khen ạ”

Diệp Khinh Vũ gật đầu, vui vẻ nói.

Cô có thể nhìn ra Tô Mai là người rất hiền lành, vừa vào nhà của Lâm Vũ Chân liền có một cảm giác thân thiết khó giải thích.

“Các con ngồi đi, cơm nước sẽ xong nhanh thôi”

Tô Mai lại đi vào bếp.

Lâm Vũ Chân kéo Diệp Khinh Vũ ngồi xuống sofa, bản thân cô cũng chưa biết bố cục và kết cấu của cả biệt thự, chỉ có thể ngồi ở phòng khách.

Giang Ninh cũng không quản, không nói chen vào, chủ đề giữa phụ nữ không phải thứ hắn có thể tham gia.

Hán dứt khoát đi vào bếp giúp Tô Mai rửa rau.

“Người nhà của cô thật tốt”

Diệp Khinh Vũ có chút ngưỡng mộ nói, “Có một người mẹ thương cô, có một người chồng yêu cô, khiến người khác ngưỡng mộ chết đi được đấy”

Lâm Vũ Chân mỉm cười, híp mắt giống như hai vầng trăng khuyết.

Cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc, tuy có lúc sẽ nghĩ thật sự rất giống nằm mơ, nhưng dù là mơ bản thân cũng phải thông qua cố gắng khiến bản thân không ngừng trở nên ưu tú, để khiến giấc mơ thành hiện thực.

“Cô thì sao?”

Cô nhìn Diệp Khinh Vũ nói.

“Tôi à?”

395-1-2.jpg
395-2-1.jpg


Đột nhiên Diệp Khinh Vũ có chút kỳ vọng.

Dù sao cũng lấy lại được chút mặt mũi rồi đúng không?

Lời vừa dứt bên ngoài lại truyền đến tiếng xe hơi.

“Lão Tam, ở lại nhà ăn cơm đi”

Ngoài cửa, Lâm Văn đang nói chuyện với lão Tam.

“Ài, được rồi! Cháu đi đậu xe đãI”

Lão Tam cũng không khách khí, hán biết nếu bản thân khách khí ngược lại sẽ khiến Lâm Văn tức giận.

Lâm Văn đi vào nhà mới, tâm trạng rất tốt, đặc biệt là khi nghe Lâm Vũ Chân nói mang bạn về nhà ăn cơm thì càng vui vẻ.

“Vũ Chân!”

“Bai”

Lâm Vũ Chân đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Văn, nhận cặp đi làm trong tay rồi giới thiệu, “Đây là Diệp Khinh Vũ, bạn của con”

Cô cố ý nói rõ ba chữ Diệp Khinh Vũ hơn một tí.

Diệp Khinh Vũ cũng đứng dậy khách khí gật đầu, nói: “Chào chú”

Tiếp theo, cô có chút kỳ vọng nhìn Lâm Văn.

“Diệp Khinh Vũ?”

Lâm Văn khẽ nghiêng đầu, bộ dạng như có điều suy nghĩ.

Diệp Khinh Vũ càng kỳ vọng rồi, Lâm Vũ Chân cũng nhìn Lâm Văn, dường như đợi ông kinh ngạc la lên, Diệp Khinh Vũ không phải chính là cô ca sĩ rất nổi tiếng sao!

“Khinh Vũ, tên rất hay, ha ha ha, hoan nghênh hoan nghênh!”

Ai ngờ Lâm Văn chỉ nói một câu như vậy, “Bạn của Vũ Chân, nhà chú rất hoan nghênh, con tự nhiên, cứ coi như nhà mình là được!”

Nói xong Lâm Văn liền cởi nút tay áo ra, xắn tay áo lên đi thẳng vào bếp.

“Bà xã, anh tan làm rồi, anh đến giúp eml”

Nhìn Lâm Văn đi vào bếp, Diệp Khinh Vũ và Lâm Vũ Chân nhìn nhau, cùng không nhịn được mà cười ra tiếng.

Diệp Khinh Vũ làm sao cũng không ngờ, đường đường là chủ tịch của tập đoàn Lâm thị, người đàn ông có địa vị có thể nói là cực cao ở Đông Hải, chuyện đầu tiên khi về nhà là vào bếp giúp vợ nấu cơm?

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Lâm Vũ Chân nói trước đây sẽ không vui nhưng bây giờ sẽ không như vậy.

Ở trong gia đình chỗ nào cũng dịu dàng này, muốn không vui cũng khó.

Hai người ngồi trên sofa nói chuyện, rất nhanh cơm nước đã xong rồi, mọi người cùng ngồi ăn cơm, cảm giác mà nhà họ Lâm cho Diệp Khinh Vũ là khiến cô kinh ngạc và ngưỡng mộ hết lần này đến lần khác.

Cô thậm chí phát hiện ra vợ chồng Lâm Văn đối xử với tài xế của mình cũng giống như con cái của mình vậy, lúc nào cũng gáp đồ ăn cho anh ta.

Bầu không khí gia đình như vậy thật sự rất khiến người khác ngưỡng mộ.

“Thời gian này cô ở nhà đi, chuyện giải quyết rồi mới quay về”

Sau bữa cơm, Giang Ninh mở miệng, Diệp Khinh Vũ cảm thấy có chút phiền phức, vừa tính từ chối, Giang Ninh liền xua xua tay, “Vũ Chân hiếm khi gặp được người nói chuyện hợp, em ấy cũng sẽ không chịu để cô ở khách sạn một mình đâu”

“Cảm ơn, chuyện của tôi…”

“Đều là chuyện nhỏ thôi”

Giang Ninh nói xong liền đi vào bếp, cắt trái cây cho Lâm Vũ Chân.

Lúc này.

Nhà họ Tô, Thành Hải!

Nhìn Lưu Tiểu Đao nhếch nhác đến cực điểm ở trước mặt, khuôn mặt của Tô Minh Toàn giống như màu của gan heo vậy.

“Thứ vô dụng! Phế vật! Phế vật!”

Một chân đá lên người Lưu Tiểu Đao, tức giận khó kiềm chế, “Tao kêu bọn mày đi Đông Hải bắt người, chúng mày đi làm gì rồi?”

Chương 396

Quần áo không chỉnh tề, tóc tai rối bù, nhếch nhác như mấy con chó hoang!

Lưu Tiểu Đao khóc không ra nước mát, nếu không phải cầu xin một chị bán quầy đồ vặt cho họ gọi điện thoại thì đến bây giờ họ vẫn còn lưu lạc trên đường, hai chân sớm.

đã ma sát đến rách da, máu tươi chảy không ngừng.

“Cậu Tô, Đông Hải đó thật sự là cấm địa!”

Lưu Tiểu Đao khó lỗc nói.

Trước giờ Lưu Tiểu Đao chưa từng gặp qua löại sỉ nhục như vậy!

Dù là ở Thành Hải, thần là thuộc hạ của Tô Minh Toàn, hắn cũng có chút mặt mũi, giới kinh doanh chính trị và thế giới ngầm ai không biết hắn?

Lại có ai dám đối xử như vậy với hẳn.

Lột sạch đồ hắn rồi ném ở bên đường, nhìn giống y hệt ăn xin.

Đặc biệt một khi nhớ đến ánh mắt của Thập Tam, bộ dạng thản nhiên và không có ý tốt, dù nghe thấy nhà họ.

Tô của Thành Hải vẫn không quan tâm chút nào.

Đông Hải này tuyệt đối không đơn giản!

Tô Minh Toàn không nói chuyện, nhíu mày, trong lòng đang suy nghĩ.

“Cậu Tô, Đông Hải này không đơn giản, trước khi điều tra rõ mọi chuyện thì không nên manh động!”

“Bốp!”

Tô Minh Toàn đưa tay tát một cái, hung hăng đánh lên mặt của Lưu Tiểu Đao.

“Ông đây làm việc mà còn cần mày dạy à?”

Hắn hung ác nói.

Lưu Tiểu Đao che mặt, một câu cũng không dám nói thêm, sợ lại chọc tức Tô Minh Toàn.

Hắn có lòng tốt nhắc nhở, nhưng Tô Minh Toàn lại hoàn toàn không quan tâm, là cậu ba nhà họ Tô, thân phận của Tô Minh Toàn quả thật không tầm thường, người có thể lọt vào mắt hắn, cả Thành Hải này cũng không tìm được mấy người.

Nhưng Đông Hải đó… dù sao thì tiếng ác cũng vang vọng khắp nơi rồi!

Tô Minh Toàn hừ một tiếng, đầu Lưu Tiểu Đao áp càng thấp rồi.

“Đi, kêu người quản lý Vương Vĩ đó ra đây”

Tô Minh Toàn căn dặn.

Hắn không ngốc, không giống mấy công tử bột khác, Tô Minh Toàn còn có chút đầu óc.

Người của Đông Hải đó, nghe tên Nhà họ Tô của Thành Hải vẫn dám ra tay, không nói đến hậu thuẫn của chúng mạnh cỡ nào nhưng ít nhất đều là kẻ mạnh.

Đạo lý rồng mạnh không thắng nổi rắn đất, Tô Minh Toàn rất rõ.

Ở Thành Hải, hắn hoàn toàn không quan tâm mấy người như vậy, một ngón tay cũng có thể bóp chết.

Nhưng ở Đông Hải, nếu như bị lật thuyền trong cống ngầm, mất người là chuyện nhỏ, làm tổn hại uy danh của nhà họ Tô, vậy lúc hắn quay về nhất định sẽ bị ba đánh chết!

Rất nhanh, quản lý của Diệp Khinh Vũ – Vương Vĩ bị kéo.

vào.

Anh có chút nhếch nhác, sắc mặt rất khó coi, co rụt người ở đó, sợ Tô Minh Toàn lại đánh mình.

“Cậu Tô… tôi, thật sự cái gì cũng nói hết Cơ thể Vương Vĩ run rẩy đầy bất lực.

“Không cần sợ, tao không hỏi mày gì cả, tao kêu mày đến là có nhiệm vụ giao cho mày”

Tô Minh Toàn quỳ người xuống, cười cợt nhả nói, “Chuyện rất đơn giản, làm tốt tao sẽ thả mày”

‘Yết hầu Vương Vĩ chuyển động: “Cậu Tô cứ nóil”

“Đi Đông Hải mang Diệp Khinh Vũ về cho tao”

Nghe lời này, sắc mặt Vương Vĩ thay đổi, kêu anh đi Đông Hải mang Diệp Khinh Vũ về?

Vậy không phải là hại Diệp Khinh Vũ rồi sao!

Anh lập tức lắc đầu.

“Bốp!”

Tô Minh Toàn vung tay lên hung hăng túm lấy tóc của Vương Vĩ, sắc mặt lập tức trở nên hung tợn.

“Mày mẹ nó còn dám lắc đầu?”

“Bốp!”

Lại thêm một cái tát nữa!

Khóe miệng Vương Vĩ lập tức rỉ máu, răng cũng lỏng lẻo.

tồi.

“Cậu T( ại sao cậu c…. cứ phải làm khó Diệp Khinh Vũ chứ, cô ấy chỉ là một cô gái muốn ca hát mà thôi!”

Vương Vĩ cắn răng tức giận hét lên, “Không lẽ cậu cứ phải đuổi cùng giết tận như vậy sao!”

“Ha hai”

Tô Minh Toàn túm tóc Vương Vĩ, hung dữ nói, “Không sai, tao chính là muốn ả ta chết! Vương Vĩ, có phải mày nhìn trúng Diệp Khinh Vũ rồi?”

“Đừng gấp, đợi ông đây chơi đủ rồi, mày sẽ có cơ hội.”

“Tôi sẽ không đi đâu!”

Vương Vĩ hét lên, “Có bản lĩnh thì giết tôi đi”!

“Phì phì phì, thật cảm động”

Tô Minh Toàn thả lỏng tay ra rồi vỗ tay, trên mặt mang biểu cảm kính phục, “Có người quản lý bảo vệ nghệ sĩ như vậy, giới giải trí nên khen thưởng cho mày đó.”

Vương Vĩ không nói chuyện, ánh mắt lại rất kiên quyết.

Trên mặt Tô Minh Toàn vẫn mang ý cười, nhìn cực kỳ âm lạnh.

Hắn đến bên tai Vương Vĩ, biểu cảm có chút huênh hoang, cố ý áp thấp giọng nói, “Mày không đi đúng không? Không sao, tao vừa hay mời ba mẹ mày đến chỗ †ao rồi, mày không đi, vậy tao phải cầu xin họ thật tốt tồi:

Chương 397

Nghe thấy lời này, Vương Vĩ lập tức trừng to mắt, cả người như một con sư tử đang giận dữ!

“Tô Minh Toàn! Mày là tên khốn! Mày dám động vào ba mẹ tao, tao giết mày! Tao giết mày!”

Anh cố gắng chống cự nhưng hoàn toàn không thoát được, bị hai người ấn chặt.

Lửa giận phóng ra từ đôi mắt đó đủ đến thiêu chết Tô Minh Toän!

“Alo? Hai thứ già đó đâu?”

Tô Minh Toàn lại không hề quan tâm, lấy điện thoại ra gọi điện, cố ý ở trước mặt Vương Vĩ lớn tiếng nói, “Thủ đoạn cần dùng đều dùng đi, chết rồi cũng không sao, ai bảo con trai của họ không nghe lời”

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu căng thẳng, Vương Vĩ nghe ra được đó là tiếng của mẹ anh.

“Dừng tay! Dừng tay!”

‘Vương Vĩ lớn tiếng nói, “Tao đi! Tao đi Đông Hải!”

Anh không thể để ba mẹ xảy ra chuyện.

“Sớm nghe lời một chút không phải là xong rồi sao?”

Tô Minh Toàn cười một tiếng, “Khoan đừng động đến hai thứ già đó”

Hắn cúp máy, đưa tay vỗ vỗ mặt Vương Vĩ: “Mang Diệp Khinh Vũ về, cả nhà mày sẽ không sao cả”

Nói xong, hắn quay người liền đi, mấy người Lưu Tiểu Đao lập tức đi theo.

Chỉ để lại Vương Vĩ nằm dưới đất, hít thở nặng nề, tức giận nhưng bất lực.

“Chiêu này của cậu Tô thật là tuyệt!”

Lưu Tiểu Đao thấy cơ hội thì lập tức nịnh hót, “Để Vương Vĩ đi mang Diệp Khinh Vũ về, cô ta nhất định sẽ về, như vậy chúng ta không cần liên quan đến Đông Hải nữa”

Đột nhiên Tô Minh Toàn dừng bước chân, quay đầu nhìn Lưu Tiểu Đao, nhìn đến da đầu Lưu Tiểu Đao tê dại.

Bản thân nịnh hót, không lẽ nịnh sai rồi?

“Ý mày là tao sợ Đông Hải đó?”

Tô Minh Toàn cười một tiếng.

“Không phải! Không phải vậy! Cậu Tô làm sao có thể sợ Đông Hải đó, chỉ là không muốn chấp nhất với mấy tên lạc hậu ở Đông Hải mà thôi!”

Lưu Tiểu Đao gấp gáp giải thích.

397-1.jpg


được sự cho phép của Tô Cương, đến nhà họ Lâm ở một đêm để gặp thần tượng.

Ba người phụ nữ một cái chợ, ríu ra ríu rít khiến đầu Giang Ninh đau không chịu được, chỉ có thể đi vào trong sân giúp Lâm Văn khai hoang đất trồng.

Tô Mai muốn trồng rau.

“Chị Khinh Vũ, vé xem buổi hòa nhạc của chị, em giật mấy lần cũng không giật được!”

Tô Vân đáng thương nói, “Tiền lì xì năm mới, em đã để dành rất lâu, chỉ muốn xem một buổi hòa nhạc của chị nhưng vé của chị giật khó quá đi mất!”

“Lần sau mở buổi hòa nhạc chị sẽ gửi vé cho em”

Diệp Khinh Vũ cũng rất thích cô bé kỳ quặc này, nghĩ một hồi lại nói: “Nếu như có mở”

Tình trạng bây giờ của cô, công ty có dám giữ cô lại không còn là một vấn đề, muốn mở buổi hòa nhạc, chỉ sợ không biết đến lúc nào.

“Dạ dạ, cảm ơn chị Khinh Vũ, em muốn thành fan trung thành nhất của chị!”

Tô Vân đan mười ngón tay, mặt đầy thành kính.

Đang nói chuyện thì điện thoại của Diệp Khinh Vũ vang lên, cô cầm lên nhìn một cái, là người quản lý Vương Vĩ của bản thân gọi đến.

“Khinh Vũ, cô còn ở Đông Hải không? Chuyện đã giải quyết rồi, ông chủ kêu tôi đến đón cô về Thành Hải!”

Chương 398

Diệp Khinh Vũ ngây người một chút, đã giải quyết xong rồi?

Không lâu trước đây người của Tô Minh Toàn mới Đông Hải muốn bắt bản thân về, bị người của Giang Ninh đuổi đi rồi, bây giờ Vương Vĩ nói chuyện đã giải quyết rồi.

“Bên ông chủ tìm người giải quyết rồi sao”

Diệp Khinh Vũ lập tức hỏi.

Cô cực kỳ tin tưởng Vương Vĩ.

Từ khi xuất đạo Vương Vĩ đã là người quản lý của cô, luôn chăm sóc và bảo vệ cô.

Lần này nếu không nhờ Vương Vĩ sợ là cô không có cơ hội trốn khỏi Thành Hải, sớm đã bị Tô Minh Toàn tổn hại rồi.

“Ừ, ông chủ dùng không ít mối quan hệ, trả giá không nhỏ”

Bên trong điện thoại, Vương Vĩ thở dài, “Cuối cùng cũng áp chế được lửa giận của thiếu gia nhà họ Tô rồi, sau khi cô về phải cảm ơn ông chủ đàng hoàng”

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Diệp Khinh Vũ cực kỳ vui mừng.

Chuyện cuối cùng cũng giải quyết rồi, cô cũng có thể quay về tiếp tục ca hát rồi.

“Tôi đã đến Đông Hải rồi, bây giờ cô ở đâu, tôi đến đón cô”

Vương Vĩ nói.

“Được, tôi gửi định vị cho anh”

Cúp máy, mặt của Diệp Khinh Vũ đầy vui mừng, lập tức gửi vị trí của mình cho Vương Vĩ.

“Chuyện giải quyết rồi?”

Nghe họ nói chuyện, Lâm Vũ Chân hỏi.

“ừ”

Diệp Khinh Vũ kéo tay của Lâm Vũ Chân: “Người quản lý của tớ nói giải quyết rồi, là ông chủ dùng các mối quan hệ, trả giá không nhỏ mới giải quyết được”

Người cô đắc tội dù sao cũng là cậu chủ nhà họ Tô, sợ là cái giá phải trả sẽ không thể nhỏ được.

Cô nghĩ, đợi hết hạn hợp đồng, không cần biết công ty đưa ra điều kiện gì, cô đều phải ký thêm mấy năm với ông chủ, kiếm thêm tí tiền cho công ty, báo đáp ông chủ thật tốt.

“Nhưng cậu không phải nói thiếu gia nhà họ Tô đó tính tình hung hăng ngang ngược, không dễ nói chuyện sao”

Lâm Vũ Chân có chút không tin.

Loại người đó có dễ giải quyết vậy không, trước đây Diệp.

Khinh Vũ cũng nói, ông chủ của họ tuy có chút quan hệ trong giới, nhưng đối với Nhà họ Tô thì không có cách nào cả.

Bây giờ nói giải quyết là giải quyết, nghe vào có chút không đúng lắm.

“Khinh Vũ, bây giờ Thành Hải đối với cậu mà nói là nơi thị phi, đừng chủ quan, người quản lý đó..”

Lâm Vũ Chân nhíu mày nói.

“Anh ấy đáng để tớ tin tưởng”

Diệp Khinh Vũ biết Lâm Vũ Chân là vì lo cho cô, vỗ mu bàn tay của Lâm Vũ Chân nói, “Tớ luôn coi anh ấy là anh trai, bao năm nay nếu không phải anh ấy bảo vệ tớ, tớ sớm đã bị… yên tâm đi, trong lòng tớ có tính toán”

Cô có chút vui vẻ, chuyện giải quyết rồi, giống như mây đen phủ trên đầu đã tan ra, lại nhìn thấy ánh dương rồi.

Thấy Diệp Khinh Vũ có quyết định rồi, Lâm Vũ Chân cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Chỉ cần chắc chắn cô an toàn, vậy là được rồi.

“Lần này về chắc rất nhanh có thể khôi phục công ty, người đại diện của công ty cậu, đến lúc đó tớ nói với công ty, cái này tớ có thể làm chủ”

Đại diện cho sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị, Lâm Vũ Chân cũng nói với Diệp Khinh Vũ rồi, Diệp Khinh Vũ đương nhiên đồng ý ngay.

Lâm Vũ Chân giúp bản thân, bảo vệ bản thân như vậy, chút chuyện nhỏ này cô không thể từ chối.

“Yvel Tô Vân cũng rất kích động, “Vậy em trông chờ buổi hòa nhạc của chị Khinh Vũ rồi!”

“Em đói”

Diệp Khinh Vũ chỉ chỉ đầu của Tô Vân, “Sắp thi đại học rồi, thi cử quan trọng hơn! Thi tốt chị mới tặng vé cho em, nếu không, miễn bàn nhé!”

“Hu hu… em nhất định phải thi được thành tích tốt!”

Rất nhanh, bảo vệ bên ngoài chạy qua, nói có người đi vào trong sân của biệt thự Lâm thị, hỏi có phải bạn của họ không.

Thấy là bạn của Diệp Khinh Vũ, Giang Ninh gật đầu, bảo vệ rất nhanh để Vương Vĩ vào.

Trên dưới đánh giá Vương Vĩ một cái, mất Giang Ninh khẽ co rút, rất nhanh phán đoán được Vương Vĩ chắc vẫn bị đánh rất tàn nhãn, trên người thậm chí có thể ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt, nhưng trên mặt lại rất sạch sẽ, nhìn không ra bất kỳ cái gì Rất hiển nhiên, người ra tay có chọn chỗ để đánh.

Chương 399

“Xin chào, tôi tìm Diệp Khinh Vũ, tôi tên Vương Vĩ là bạn của cô ấy, cô ấy đang ở đây không?”

Vương Vĩ rất khách khí, cười hỏi.

“Có”

Giang Ninh gật đầu chỉ chỉ cửa vào, “Cậu vào là thấy”

“Cảm ơn”

Vương Vĩ chạy nhanh vào.

Trong đại sảnh, Diệp Khinh Vũ đã thu dọn xong vali của mình, tạm biệt Lâm Vũ Chân bọn họ”

“Sau này rảnh đến Đông Hải chơi, dù sao trong nhà cũng nhiều phòng, lúc nào cũng có chỗ cho con”

Tô Mai cười dặn dò.

“Dạ, dì, con nhất định sẽ đến, con rất thích mấy món dì nấu, con cũng sẽ không khách sáo đâu ạ” Diệp Khinh Vũ và Tô Mai ôm nhẹ nhau một cái.

Chỉ ở mấy ngày ngắn ngủi, cô thật sự rất thích chỗ này, cảm giác không hề có chút ngăn cách giống như nhà của mình vậy.

Cô đi đến trước mặt Lâm Vũ Chân léo tay Lâm Vũ Chân.

“Đến Đông Hải, có thể gặp và quen người bạn tốt như: cậu, thật sự rất đáng”

Diệp Khinh Vũ hít sâu một hơi, “Vũ Chân, cảm ơn cậu!”

Lâm Vũ Chân nói: “Tớ cũng vậy”

Vương Vĩ đi vào nhìn thấy Diệp Khinh Vũ, lập tức đi đến trước mặt cô.

“Khinh Vũ! Cuối cùng cũng tìm được cô rồi!”

Cám ơn những người khác: “Khoảng thời gian này cảm ơn mọi người chăm sóc Khinh Vũ, thật sự cảm ơn mọi người!”

Mấy người Lâm Vũ Chân cười nói không cần khách khí.

“Đồ đạc đã dọn dẹp xong hết chưa?”

Vương Vĩ h tức quay về!”

‘Vé máy bay tôi đã mua rồi, chúng ta lập “ừ”

Diệp Khinh Vũ gật đầu, “Vậy chúng ta đi thôi”

Nói xong, Vương Vĩ liền giúp cô xách vali, vẫy tay với Lâm Vũ Chân liền muốn rời đi.

Ngoài cửa, Giang Ninh đứng đó, cởi găng tay của mình ra, phủi bụi đất.

“Cứ thế quay về?”

Anh thờ ơ hỏi.

“Ừ, chuyện giải quyết xong rồi, cũng nên quay về rồi”

Ấn tượng của Diệp Khinh Vũ đối với Giang Ninh không tệ, người đàn ông thương vợ như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ rất yêu thích.

Hơn nữa, từ lời của Lâm Vũ Chân cô có thể nghe ra được Giang Ninh rất lợi hại!

“Vậy nếu chuyện còn chưa giải quyết, cô trở về như vậy, có biết hậu quả là gì không?”

Giang Ninh cười một tiếng tiếp đó nhìn Vương Vĩ, “Nếu chỉ là chết thì có thể tính là giải thoát, nhưng nếu sống không bằng chết thì sao?”

Nghe lời này, sắc mặt Vương Vĩ thay đổi lớn.

Diệp Khinh Vũ càng ngớ ra.

Cô quay đầu nhìn thấy sắc mặt Vương Vĩ trắng bệch, khẽ nhíu mày cảm thấy có chút không đúng lắm.

“Anh nói bậy gì thế?”

Vương Vĩ liền nói, “Chuyện chắc chắn giải quyết rồi, nếu không sao tôi lại đến đón Khinh Vũ về!”

“Không lẽ tôi lại hại cô ấy sao?”

Ngữ khí của anh có chút kích động, kéo tay của Diệp Khinh Vũ liền đi, “Khinh Vũ, chúng ta đi!”

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

Diệp Khinh Vũ đẩy tay Vương Vĩ ra, cô nghe ra giọng của Vương Vĩ có chút run rẩy, trước giờ anh không phải người như vậy, chuyện này rất có vấn đề.

“Vương Vĩ, anh nói thật với tôi đi, chuyện có phải chưa giải quyết, anh chỉ vì muốn lừa tôi về Thành Hải?”

Giọng của cô lập tức trở nên phẫn nộ.

Vương Vĩ cần răng: “Không có! Chúng ta nhanh về thôi!”

Anh muốn đi ra ngoài, lão Tam luôn đứng một bên giúp Lâm Văn đào đất khai hoang vừa bỏ cuốc xuống, lập tức chặn đường đi của anh ta.

Giang Ninh híp mắt, trên dưới đánh giá Vương Vĩ một cái, lắc đầu.

“Cậu rất rõ, bây giờ mang Khinh Vũ về Thành Hải, cô ấy nhất định sẽ sống không bằng chết, cả đời này sẽ bị hủy hoại, không lẽ làm vậy lương tâm của cậu không đau Sao?”

Cơ thể Vương Vĩ run rẩy, cuộn chặt nắm đấm, mắt lập tức đỏ lên, đột nhiên bi phẫn thét lên.

“Vậy tôi có thể làm thế nào? Chúng muốn giết ba mẹ tôit”

Nói xong, anh ngồi bệt dưới đất, khóc lớn!

Chương 400

Thấy bị vạch trần, cả người Vương Vĩ có chút suy sụp.

“Tôi cũng không muốn! Tôi không muốn hại Khinh Vũ!

Nhưng tôi còn cách nào ư?”

Anh khóc lớn, nước mắt như mưa, “Tên khốn nhà họ Tô đó bắt ba mẹ tôi, nếu tôi không mang Khinh Vũ về, hắn nhất định sẽ giết ba mẹ tôi!”

‘Vương Vĩ vừa khó chịu vừa bất lực.

Diệp Khinh Vũ và ba mẹ, anh đều không muốn làm hại, điều này dường nhữ khiến anh muốn tuyệt vọng: Nghe được lời này, tim Diệp Khinh Vũ run rẩy.

Cô không ngờ chuyện lại thành như vậy.

“Khinh Vũ, tôi xin lỗi cô! Xin lỗi!”

‘Vương Vĩ xin lỗi, anh biết nếu bản thân mang Diệp Khinh.

Vũ về, cô nhất định sẽ bị Tô Minh Toàn hủy hoại, thậm chí có thế đến mạng cũng không còn.

Nhưng anh có thể làm gì?

“Vương Vĩ, tôi không trách anh”

Diệp Khinh Vũ lắc đầu, kéo Vương Vĩ đứng dậy, “Tôi không trách anh”

Vương Vĩ chỉ lắc đầu.

Diệp Khinh Vũ biết nếu bản thân không về, Tô Minh Toàn đó nhất định sẽ không buông tha cho ba mẹ của Vương Vĩ, tên khốn nạn đó rõ ràng là ép Vương Vĩ vào đường cùng.

Vương Vĩ là do hết cách, nếu không thì sao có thể đến lừa gạt bản thân, muốn mang bản thân về Thành Hải?

“Tô Minh Toàn đó quá xấu xa rồi!”

400-1.jpg


Lâm Văn thở dài, đây rõ ràng là quyết định khó khăn cho cả hai.

Đến Lâm Vũ Chân cũng không biết nên khuyên Diệp Khinh Vũ như thế nào.

“Con phải quay về”

Đột nhiên Diệp Khinh Vũ mở miệng.

Cô hít sâu một hơi, rặn ra nụ cười, “Con phải quay về”

Vương Vĩ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Khinh Vũ, môi run rẩy.

“Không thể vì con mà liên lụy ba mẹ của Vương Vĩ”

Cô nghiêm túc nói, “Nhà anh ấy con từng đi qua, ba mẹ đều là người rất tốt, nếu vì con mà gặp tai bay vạ gió, trong lòng con sẽ không yên, cả đời đều sẽ không yên: Diệp Khinh Vũ biết quay về có hậu quả gì, nhưng cô cần phải về.

Cô quay đầu nhìn Vương Vĩ: “Không sao, tôi cùng anh quay về, nhất định sẽ để ba mẹ anh bình an vô sự”

Vương Vĩ nắm tóc của bản thân, anh không muốn để Diệp Khinh Vũ quay về, không muốn nhìn thấy Diệp Khinh Vũ xảy ra chuyện.

Nhưng… ba mẹ vẫn ở trong tay của Tô Minh Toàn!

“Khinh Vũ… tôi có lỗi với cô! Tôi có lỗi với cô!”

Anh lớn tiếng nói, “Không! Cô không thể quay về, tuyệt đối không thể quay về!”

Anh hung hăng tát bản thân hai cái, sao anh có thể làm chuyện như vậy.

“Tôi tự nghĩ cách, tôi báo cảnh sát! Tôi tìm truyền thông!

Tôi sẽ nghĩ ra cách cứu ba mẹ tôi, cô không thể quay về”

Vương Vĩ lớn tiếng nói, “Tên khốn đó tuyệt đối không tha cho cô!”

“Tôi phải quay về”

Diệp Khinh Vũ kiên định nói.

Cô cần phải quay về.

Cô đã quyết định rồi.

Tuyệt đối không thể ba mẹ của Vương Vĩ vì mình mà xảy ra chuyện.

Lần này quay về sẽ có hậu quả gì, trong lòng Diệp Khinh Vũ biết rõ, nhưng cô không hối hận.

“Vũ Chân, dì, con đi đây, hy vọng còn có cơ hội có thể đến làm khách một lần nữa”

Diệp Khinh Vũ mỉm cười, trong giọng nói khó che giấu sự tuyệt vọng.

“Không được!”

Lâm Vũ Chân kéo cô ấy lại, “Tớ không thể để cậu đi!”

Quay về rõ ràng là hố lửa, làm sao có thể để Diệp Khinh Vũ nhảy vào.

Cô khó lắm mới gặp một chị em tri kỷ, không muốn mất đi nhanh như vậy.

“Vũ Chân”

Diệp Khinh Vũ bất lực lắc đầu.

“Nếu cậu quay về, vậy tớ về cùng cậu!”

Lâm Vũ Chân nói, “Tớ ngược lại muốn xem thử, cậu ba nhà họ Tô đó rốt cuộc bá đạo cỡ nào!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom