• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 351-360

Chương 351

“Ha ha ha! Làm mất mặt phụ nữ, vậy đừng trách tôi không khách khí!”

Dương Tiêu giống như kẻ điên, tay cầm dao găm trực.

tiếp cứa lên mặt của Lâm Vũ Chân, sắc mặt của cô ta vô cùng dữ tợn, làm gì còn bộ dạng kiêu kỳ xinh đẹp của trước đây.

Cô ta chịu không được nhất chính là nhìn thấy đàn ông bắt nạt phụ nữ, càng không chịu được một người phụ nữ bị đàn ông bắt nạt rồÌ mà còn nhãn nhị miễn cưỡng, ` còn cam tâm làm chim hoàng yến trong lồng của hãn?

Trong mắt cô ta, đây chính là hèn nhát!

Loại phụ nữ này đáng chết, không đáng sống!

Thân thủ Dương Tiêu nhanh nhẹn, rất nhanh đã đuổi kịp, dao găm trong tay hung hăng nâng lên, sự tà ác và điên cưồng nơi khóe miệng đã không che giấu nổi nữa.

“Chết đi, tôi sẽ cào nát mặt cô!”

Mắt cô ta lóe lên tia hung ác, gao dăm hung hăng đâm xuống.

Lâm Vũ Chân té xuống đất, sắc mặt có chút trắng bệch.

Đầu cô trống rỗng, không kịp đứng lên, càng không kịp nghĩ nên tránh như thế nào!

Dao găm sắp đâm xuống rồi!

Đột nhiên, một cánh tay xuất hiện siết chặt tay Dương Tiêu, dao găm khó mà tiến về phía trước thêm nửa phân.

“Giang Ninh!”

Lâm Vũ Chân ngẩng đầu nhìn, Giang Ninh chắn trước.

mặt mình, khuôn mặt bình thản nhìn Dương Tiêu: “Cũng khá gian xảo đấy”

Mắt Dương Tiêu co rút: “Anh không bị mắc lừa?”

“Dựa vào cô mà cũng muốn chơi điệu hổ ly sơn? Dựa vào cô mà cũng xứng để tôi đi tìm cô?”

Giang Ninh cười lạnh, “Xem ra bà điên như cô không chỉ tự đại còn hơi ngu nhỉ!”

“Hừ, dù anh ở đây thì sao, tôi giết luôn cả anh!”

Đôi chân dài của Dương Tiêu đá ngang qua, Giang Ninh thuận thế chặn lại, bắp tay cứng cáp, cứng đến nỗi khiến sắc mặt Dương Tiêu trắng bệch, cảm thấy chân mình lập tức tê dại.

Cô ta vội lùi về sau hai bước, tay cầm dao găm xông qua lần nữa.

“Soạt!”

Lần này Giang Ninh sẽ không cho cô ta cơ hội lùi về phía sau nữa.

Giống như một cơn gió, tốc độ của Giang Ninh nhanh đến nỗi Dương Tiêu nhìn không rõ, chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh hung hăng đập lên người cô ta.

Không đợi cô ta đứng vững, Giang Ninh đã đến trước.

mặt cô ta, một tay nắm lấy tóc, một tay khác hung hăng tát lên mặt cô ta!

Bốp! Bốp! Bốp!

“Đồ đàn bà điên! Đồ thần kinh! Đồ khốn!”

Giang Ninh vừa chửi vừa tát, cái sau hung ác hơn cái trước, đánh đến mặt Dương Tiêu lập tức sưng đỏ.

Bốp! Bốp! Bốp!

“Bà điên! Mụ đàn bà điên! Đồ điên!”

Cả người Dương Tiêu trở nên mơ hồ, không có chút sức.

kháng cự nào cự nào, chỉ cảm thấy đầu mình không.

ngừng lắc lư, bên tai cũng bắt đầu có tiếng ù ù.

Giang Ninh vẫn chưa dừng tay, tiếp tục đánh thêm mười mấy cái tát, đánh đến khi Dương Tiêu bay ra ngoài.

“Đến người phụ nữ của tôi mà cũng dám động vào?”

Giang Ninh lạnh lùng nói, “Đừng tưởng cô là phụ nữ thì tôi không dám giết cô!”

Dương Tiêu nằm dưới đất, khóe miệng đầy máu tươi, mặt đã sưng đến bản thân cô ta cũng nhận không ra mình nữa.

Cô ta ho mấy tiếng, toàn thân run rẩy, trước giờ chưa từng bị sỉ nhục như vậy.

Trước giờ đều là cô ta hành hạ đàn ông, đều là cô ta hung hăng sỉ nhục đàn ông!

“Anh..”

Dương Tiêu đứng còn không nổi đừng nói đến là nói chuyện lưu loát, răng trong miệng đã bị Giang Ninh đánh đến không biết rơi bao nhiêu cái rồi.

Cô ta biết ngụy trang, có thể lẻn vào hội sở mặt nạ, nếu không phải Giang Ninh phản ứng nhanh phát giác sự việc có chô không đúng, thì bây giờ sợ là thật sự có chút phiền phức rồ “Anh có giỏi thì giết tôi đi!”

Dương Tiêu có chút điên loạn, “Anh dám giết tôi, mấy đại lý phân phối ở khu vực Đông Nam của Lâm thị các người, một người cũng đừng mong có thể sống sót!”

Chương 352

Cô ta cười có chút điên cuồng, gắng gượng đứng dậy, trên mặt không thấy chút sợ hãi nào.

Đây hoàn toàn là một kẻ điên có tâm lý méo mó!

Nghe thấy lời này, sảc mặt Lâm Vũ Chân thay đổi: “Cô có ýg?”

“Ha ha, Đông Hải được gọi là cấm địa, tỉnh thành này có thể coi là nơi thị phi, không chuẩn bị trước thì tôi dám đến đâychắc?” ¿ˆ zr^ Dương Tiêu cười lặnh, cố ý nhìn Giang Ninh, dường như muốn nhìn thấy bộ dạng Giang Ninh tức ói máu nhưng lại không dám giết cô ta.

“Mấy đại lý phân phối của Lâm thị các người đều bị người của tôi bắt rồi, chỉ cần các người dám giết tôi thì họ sẽ phải chôn chung với tôi ngay!”

Lâm Vũ Chân càng căng thẳng.

Giang Ninh lại không bị tác động.

Người phụ nữ này rất gian xảo, cô ta thông minh hơn mấy lão đại thế giới ngầm mà họ đã từng gặp.

Cô ta hiểu lòng người, càng biết tính toán, tâm cơ rất sâu, hèn gì có thể dùng thân phận là phụ nữ mà có quan hệ rộng ở Kiến Châu như vậy, không đơn giản chút nào.

“Tôi đã xem thường cô rồi”

Giang Ninh híp mắt, “Nhưng cô cảm thấy cái này có thể uy hiếp được tôi sao?”

“Ha ha ha, đương nhiên không uy hiếp được anh” Dương Tiêu cười. “Nhưng cô ta thì sao? Người phụ nữ ngu ngốc này sẽ không chấp nhận được việc người khác vì cô ta mà chết, không phải sao?”

Dương Tiêu đã điều tra rất rõ, từ miệng của mấy đối tác kinh doanh ở Thiên Hải mà biết được tính cách của Lâm Vũ Chân.

Loại tích cách dễ bị lợi dụng nhất như vậy, làm sao cô ta có thể buông tha được đây?

Giang Ninh quay đầu, trên mặt Lâm Vũ Chân đầy lo lắng và sốt ruột.

Cô lập tức lấy điện thoại, gọi liên tiếp cho mấy người phụ trách phân phối nhưng không ai bắt máy.

“Để tôi rời khỏi đây, bọn họ sẽ bình an vô sự.”

Dương Tiêu thở gấp, khóe miệng còn chảy máu tươi, “Nếu giữ tôi lại thì cả đời này, người phụ nữ của anh sẽ gặp ác mộng vào mỗi tối, vì mấy người đó chính là do cô ta hại chết!”

Âm hiểm, ác độc, tâm cơ sâu, Dương Tiêu này mạnh hơn Dương La Lâm rất nhiều.

Nếu nhà họ Dương để cô ta làm người thừa kế, sợ là thực lực sẽ trực tiếp tăng lên một bậc.

“Giang Ninh” Lâm Vũ Chân kéo tay của Giang Ninh, “Mấy cộng sự đó.

Cô không thể trơ mắt nhìn họ chết đượ!

c Lại còn vì cô mà chết.

Giang Ninh nhìn Dương Tiêu, biết Dương Tiêu đã chuẩn bị hết cả rồi, nếu cô ta không đạt được mục tiêu thì sẽ có đường lui an toàn cho mình, thật sự quá gian xảo, cho đến bây giờ thì đây được tính là người duy nhất có não mà hắn gặp qua.

Còn là một bà điên nữa chứ.

“Thế nào?”

Dương Tiêu như cười như không, trên mặt đầy máu nhìn cực kỳ hung dữ, khiến người khác sợ hãi, “Muốn giết tôi thì cứ việc ra tay đi”

Cô ta không sợ chết chút nào!

“Lão Triệu!”

Giang Ninh kêu một tiếng, quản gia Triệu lập tức mang theo mấy người xông ra.

“Đưa cô ta đến đường biên giới, dùng để đổi lấy mấy người kia, thiếu một người thì giữ mạng cô ta lại tỉnh thành!”

“Vâng!”

Dương Tiêu cười, cười đắc ý.

Cô ta không thể giết Giang Ninh càng không thể giết Lâm Vũ Chân, nhưng cô ta vẫn cười vì cô ta cảm thấy bản thân tháng rồi.

Nhìn bộ dạng lương thiện đó của Lâm Vũ Chân, cô ta thật sự rất muốn cười.

“Trên đời này, ai cũng sống vì bản thân mình, lương thiện? Chính là trò đùa đấy, hiểu không hả?”

Cô ta nhìn Lâm Vũ Chân một cái, cười lớn rời đi, cực kỳ huênh hoang!

Lúc này, bên Hoàng Ngọc Minh chiến đấu ngày càng kịch liệt!

Mười người vây đánh hai người, đấm nào cũng mạnh mẽ hung ác đến cực điểm.

Ẩm!

Anh Cẩu đang hung hăng đấu với một người trong đó, hai người đồng thời lùi về sau, hai bên mỗi người đứng một bên, ai cũng không làm gì được ai.

Nhưng Hoàng Ngọc Minh nhìn ra được, đối phương chưa dùng hết sứ!

c Điện thoại của một người trong đó vang lên, hắn lấy ra nhìn tin nhắn một cái, mắt khẽ híp lại: “Hôm nay không giết tụi bay! Lần sau, tao muốn tất cả tụi bay đều phải

Chương 353

Hai tên đó từ từ lùi về sau, trực tiếp rời đi “Muốn đi à?”

Anh Cẩu tức giận hét một tiếng, muốn xông qua đó.

Đột nhiên, Sơn Hổ cười lạnh một tiếng, kéo áo khoác.

trên người ra, lập tức lộ ra bộ đếm giờ đang tích tắc tích tác đếm ngượ!

c Sắc mặt anh Cẩu thây đổi, Hoàng’Ngọé Minh lập tức nói: “Để chúng đi” “

Hai tên này quả thật chính là kẻ điên!

“Chuẩn bị thật tốt, lần sau tao sẽ lấy mạng chó của tụi mày!”

Hai người Sơn Hổ lên xe rời đi.

Hoàng Ngọc Minh vấy tay: “Đi theo!”

Hai người này quá nguy hiểm rồi, lại cực kỳ điên cưồng không chứt giới hạn.

Anh phải chắc chắn hai người này rời đi chứ không phải vào tỉnh thành lần nữa, nếu không dù có chết cũng phải chặn đường hai kẻ đó lại.

Người của thế giới ngầm Kiến Châu đều như vậy sao?

Xe Hummer không vào tỉnh thành nữa mà trực tiếp từ đường tỉnh đi đến biên giới mới dừng lại.

Lúc này, tấm bia biên giới bên kia đã có một chiếc xe dừng lại, bên cạnh có ba người đang đứng, cảm thấy hơi thở giống y hệt với hai người Sơn Hổ.

Ngũ hổ của Kiến Châu!

Đều đến hết rồi!

Mấy người Hoàng Ngọc Minh xuống xe, đứng ở một bên khác của tấm bia biên giới, duy trì sự cảnh giác, không ngờ ngũ hổ của Kiến Châu đều đến rồi.

Xem ra, chúng không chỉ đơn giản là đến thăm dò tỉnh thành của Thiên Hải!

“Bíp bíp”

Rất nhanh, lại có một chiếc xe hơi chạy đến, Hoàng Ngọc Minh lập tức nhận ra đó là xe của Giang Ninh, trong lòng không khỏi chấn động.

Xe dừng lại, Giang Ninh đi xuống, trong tay còn kéo theo.

Dương Tiêu mặt đầy máu.

Chỉ là trên mặt Dương Tiêu lại không chút sợ hãi và tức.

giận, chỉ có sự điên cuồng và đắc ý. Ngũ hổ ở đối diện thấy Dương Tiêu bị đánh thành như vậy, sắc mặt lập tức.

sa sầm.

“Mày muốn chết!”

Sơn Hổ lập tức muốn động thủ, Liệp Hổ lắc đầu.

“Người đâu?”

Giang Ninh không nói nhiều, nhìn lướt qua ngũ hổ một cái, trên mặt không nhìn ra chút kiêng kị, nếu hắn thật sự ra tay thì đừng nói là ngũ hổ, dù là năm chục con hổ cũng sẽ giết sạch!

“Râm”

Cửa xe mở ra, năm sáu người bị đuổi xuống, đều là đại lý phân phối ở khu vực Đông Nam của tập đoàn Lâm thị.

Lúc này tất cả đều bị bịt mắt, trên mặt đầy sợ hãi.

“Đổi người”

Liệp Hổ nhìn Giang Ninh, đôi mắt giống như con rắn độc.

Giang Ninh đẩy Dương Tiêu qua, Liệp Hổ gật đầu, mấy người là đại lý phân phối đó cũng lập tức được thả ra, hai bên đồng thời đổi người.

“Mang đi”

Giang Ninh hạ lệnh, mấy người anh Cẩu lập tức kéo mấy.

người đại lý phân phối đi, những người khác vẫn duy trì sự cảnh giác, nhìn chằm chằm vào mấy người Dương Tiêu.

Dây thừng trên tay Dương Tiêu được cởi ra, trên tay bị ghì ra một đường rỉ máu, nhưng điều đó không khiến cô †a cảm thấy đau khổ ngược lại còn lộ ra chút biểu cảm hưởng thụ.

Bà điên này quả thật biến thái!

“Lại thất bại rồi”

Dương Tiêu lộ nụ cười, dù cho khuôn mặt đó vẫn là khuôn mặt bị Giang Ninh đánh đến sưng lên, nhìn vào cực kỳ hung tợn.

“Đáng tiếc quá, anh cũng không dám giết tôi.”

Cô ta nhìn chằm chằm Giang Ninh: “Nước của Thiên Hải này xem ra thật sự rất sâu, thú vị, thú vị đấy”

Giang Ninh híp mắt, Hoàng Ngọc Minh lập tức đi lên trước, nói một câu bên tai Giang Ninh.

“Quả thật rất thú Giang Ninh nhìn Sơn Hổ một cái, rồi nhìn mấy người khác, ngũ hổ của Kiến Châu, là những cao thủ mạnh nhất thế giới ngầm Kiến Châu, năm người liên thủ lại thì thực lực còn mạnh hơn Tàn Kiếm.

Hôm nay tất cả đều đến đây để đón Dương Tiêu quay về.

Xem ra Dương Tiêu này thật sự rất có tâm cơ, ám sát không thành, sớm đã nghĩ xong đường lui cho mình.

Không chỉ là nước của thế giới ngầm Thiên Hải sâu, nước của thế giới ngầm Kiến Châu cũng sâu như vậy!

“Giang Ninh, lần sau gặp mặt, tôi nhất định sẽ cắt đầu anh xuống!”

Chương 354

Dương Tiêu lau máu trên khóe miệng, ha ha cười lớn, bộ dạng rất điên cưồng.

Nói xong cô ta liền lên xe, ngũ hổ cảnh giác nhìn Giang Ninh, từng người lên xe rồi lập tức quay đầu rời đi.

“Đại ca, tại sao không giữ chúng lại?”

Anh Cẩu nhịn không được nói.

Với thực lực của Giẩng Ninh, muốtgiữ chúng lại nhất định không có vấn đề gì cả, hơn nữa còn có bọn họ ở.

đây, dù có chết cũñg không thể buông tha cho mấy tên khốn đó!

“Không vội”

Giang Ninh nói, “Thời cơ chưa đến”

Anh không kiêng kị thứ trên người của Sơn Hổ, nếu hán ra tay, Sơn Hổ đến cơ hội kéo mở ngòi nổ cũng không có!

Nhưng thời cơ chưa đến!

Giang Ninh quay đầu nhìn mấy người anh Cẩu một cái: “Thế nào, đối diện với hai con hổ, các cậu cảm thấy bản thân chác chán có thể giết chúng không?”

Sắc mặt anh Cẩu khẽ đỏ.

Mười người bọn họ liên thủ chỉ có thể đánh ngang sức, với lại đối phương còn chưa dùng toàn lực, nếu thực sự liều sống chết thì có thể sẽ giết được một người và khiến một người bị trọng thương, nhưng mười người bọn họ nhất định cũng chết và bị thương không ít.

“Tôi không giết họ là vì ngũ hổ này là đá dùng để mài dao của các cậu!”

Giang Ninh nhàn nhạt nói, “Giết chúng rồi thì các cậu mới được tính là nhập môn”

Nghe lời này, mấy người anh Cẩu tinh thần phấn chấn!

Giang Ninh để dành mấy kẻ này cho họ?

“Các cậu phải trở thành bầy sói hung ác nhất, nếu không thể thành công, vậy chính là thất bại của tôi”

Giang Ninh nhìn mọi người một cái, “Mà tôi trước giờ chưa từng thất bại!”

“Vâng!”

Mấy người anh Cẩu đồng thời thét lên.

Nếu họ không trưởng thành, vậy kế hoạch đến phương Bắc sẽ không dễ thực thi như vậy, khu vực Đông Nam này, thế giới ngầm của Kiến Châu này chỉ là một cái cửa mà thôi.

Muốn xé toạc cái cửa này thì càng phải coi cái cửa này là đá mài dao cho bầy sói, để họ đi vào trong đó.

A Phi đã chuẩn bị xong ở phương Bắc rồi, cửa nhà họ La đó cũng đã mở ra, bây giờ có thể từng bước từng bước.

đẩy vào.

Đợi kế hoạch đến phương Bắc của Giang Ninh thành công, lúc chính thức bước vào phương Bắc thì chính là lúc gây nên chấn động.

“Đã đến lúc dạy các cậu kĩ năng chinh chiến tàn sát rồi.”

Giang Ninh nói.

Thoắt cái mọi người đã quay về, mấy người anh Cẩu trực.

tiếp vê Đông Hải, tập hợp tất cả mọi người tiếp tục huấn luyện ở bãi huấn luyện ngoại ô, chuẩn bị thật tốt đợi Giang Ninh.

Mà Giang Ninh đã đến hội sở Mặt nạ.

Lâm Vũ Chân vẫn hơi lo lắng, trong lòng càng có chút tự.

trách.

Nhìn thấy mấy người đại lý phân phối bình an vô sự, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn chồng”

Lâm Vũ Chân kéo tay của Giang Ninh, “Có phải em rất vô dụng không?”

Hình như cô thật sự có chút yếu đuối, so với bà điên Dương Tiêu đó, trên người cô không có chút cường thế và bá đạo nào cả.

“Nói linh tinh”

Giang Ninh gõ mũi cô, “Em là người vợ ưu tú nhất trên thế giới, ai nói em vô dụng chứ?”

Trên đời này, tuyệt đối không thể tìm ra người thứ hai có thể chinh phục được Giang Ninh.

“Người phụ nữ đó nói…”

“Em đừng bị ảnh hưởng bởi bà điên đó, lương thiện không vì sẽ nhận được đền đáp mà là vì làm như vậy là điều đúng đắn”

Lâm Vũ Chân gật đầu.

Tốt xấu trong xã hội này không phải nhìn vào việc có bao.

nhiêu người làm chuyện ác, mà có bao nhiêu người khi đối mặt với cái ác vẫn có thể lựa chọn hướng về cái tốt.

Giang Ninh rất rõ điểm này, hắn càng rõ hơn là, nếu thế giới này có bóng tối thì Lâm Vũ Chân nhất định sẽ là một chút ánh sáng trong bóng tối đó.

Với lại còn là người có thể xua tan bóng tối, mang đến ánh sáng cho nhiều người hơn nữa.

Cho nên Giang Ninh sẽ cố hết sức bảo vệ Lâm Vũ Chân, bảo vệ tốt sự đơn thuần của cô.

Giang Ninh nắm tay Lâm Vũ Chân nói: “Với lại, người làm chuyện xấu không phải không bị trừng phạt, chỉ là thời cơ chưa đến thôi!”

Chương 355
Kiến Châu.
Dương Tiêu đã quay về.
“Âm Ly nước trên bàn bị đập nát vụn!
Cái gương sát đất ở trước mặt bị cô ta một chân đá vỡ, mảnh vỡ rơi vãi khắp nơi.
f À Zd Khuôn mặt trong mấy mảnh vỡ khiến cả người cô ta dường như có chút méo mó rồi, cô ta không dám tin khuôn mặt của bản thân bị Giang Ninh đánh thành như vậy!
Mấy bác sĩ ngoại khoa đứng một bên run rẩy, cổ họng khô khốc, hoàn toàn không dám nói một câu.
“Giang Ninh! Tôi nhất định sẽ phanh thây anh làm trăm mảnh!”
Dương Tiêu thét lớn.
“Các người xuống dưới trước đi, kê thuốc cho tốt, để cô cả khôi phục nhanh nhất có thể”
“Vâng, anh Nhan”
Nhan Sùng đứng một bên, sắc mặt cũng rất khó coi.
Thân là đại ca của thế giới ngầm Kiến Châu, trong mắt người khác hán chính là vua của thế giới ngầm Kiến Châu, nhưng hắn biết rõ, không có Dương Tiêu thì hần chẳng là gì cả.
“Cô cả, tôi mang người đi giết Giang Ninh đó!”
Dương Tiêu quay đầu lại, hai bước liền đi đến trước mặt Nhan Sùng, nắm lấy cổ áo hắn hung dữ nói: “Anh tưởng anh ta dễ bị giết như vậy sao?”
“Muốn giết cũng phải do tôi đích thân giết!”
Nhan Sùng không động đậy, khẽ nhíu mày: “Nhưng cô bị thương rồi”
“Cái này tính là cái gì?”
Dương Tiêu cười lạnh một tiếng, “Anh t| lần này Giang Ninh không giết được tôi à?”
sự cho rằng Cô ta biết rõ, uy hiếp của cô hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì trong mắt Giang Ninh.
Giang Ninh sao có thể quan tâm đến mấy người cộng sự kia được, hắn chỉ quan tâm người phụ nữ Lâm Vũ Chân đó thôi!
Nghĩ đến Lâm Vũ Chân, sát khí trên mặt Dương Tiêu càng nồng đậm!
Dù không giết được Giang Ninh nhưng cô ta nhất định phải giết Lâm Vũ Chân.
Cô ta không cho phép có người phụ nữ yếu đuối như vậy, lương thiện như vậy, cô phải ác độc! Cô ta muốn tất cả phụ nữ đều hung ác, tàn bạo như cô ta!
“Nước ở Thiên Hải rất sâu, tôi cho người điều tra rồi, bên phương Bắc tạm thời không có tin tức gì”
Nhan Sùng chỉnh lại cổ áo, nói, “Cô cả, không có đủ tình báo, sợ là chúng ta phải cẩn trọng hơn một chút”
Có thể nắm được cả thế giới ngầm của tỉnh thành không phải chuyện dễ dàng, dù là Dương Tiêu đi chăng nữa, nếu không có sự giúp đỡ của một gia tộc phương Bắc thì cũng sẽ không làm được.
Khi một con thuyền ngày càng lớn, muốn rẽ cũng không.
phải chuyện dễ dàng, càng đừng nói đến chuyện quay đầu lại.
Chúng ta có thể làm chính là giữ vững phương hướng, tiếp tục đi thẳng, sẽ không dễ bị người khác đẩy đi.
Trước mắt, tập đoàn Lâm thị muốn bước vào khu vực Đông Nam, rất hiển nhiên là mấy người của thế giới ngầm Đông Hải đó nhất định cũng sẽ vào theo.
Dương Tiêu không quan tâm, lạnh lùng nhìn Nhan Sùng một cái: “Làm tốt chuyện của mình, tôi không cần anh quan tâm”
Cô ta ngồi trước bàn trang điểm nhìn bản thân trong gương, đưa tay sờ nhẹ lên mặt, dấu vết của những cái tát vẫn nóng rát nhưng lại có khoái cảm khác thường.
Đột nhiên Dương Tiêu rất hưởng thụ.
Trong đầu cô ta nhớ lại cảnh Giang Ninh hung hăng tát bản thân, hai chân bất giác đan chéo vào nhau, bắt đầu vặn vẹo.
Nhan Sùng nhìn một cái, không nói gì, cung kính lui ra ngoài.
“Giang Ninh… anh muốn chết kiểu nào?”
Không lâu sau, trên má Dương Tiêu xuất hiện vệt ửng hồng, hô hấp trở nên gấp gáp, ánh mắt cũng trở nên mê ly.
Cô ta kéo hộc tủ ra nhìn chai thuốc bên trong, vừa tính đưa tay ra lấy thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Ánh mắt của Dương Tiêu trong chớp mắt trở nên tỉnh †áo, nhìn một cái, mất kiên nhãn bắt máy.
“Lại tìm con làm gì đây?”
Là Dương Hoàng gọi đến, cả nhà họ Dương trừ Dương Hoàng ra thì Dương Tiêu sẽ không nghe điện thoại của bất kỳ ai.
“Kêu con điều tra tin tức của Dương La Lâm, sao lâu như vậy còn chưa trả lời ba? Anh con đâu rồi?”
Dương Hoàng có chút gấp gáp.
Ông biết con gái mình tài giỏi, kêu nó đi điều tra thì nhất định có thể tra được, nhưng lâu như vậy rồi còn chưa có câu trả lời, đặc biệt là bên của ông cụ đang hỏi rất gấp, đã hối ông ta mấy lần rồi.
“Dương La Lâm à? Tìm được rồi”
Dương Tiêu cười một tiếng, ánh sáng trong mắt chuyển động, “Như vậy đi, con về nhà nói với mọi người.”
Chương 356

“Cũng lâu rồi không về thăm ông già đó rồi, vừa hay có vài món quà tặng ông ta”

Dương Hoàng không thíc| Dương Tiêu, cảnh cáo nói lại nói bậy đấy, biết chưa hả he những lời như vậy của thì về, đừng vào nhà rồi Bộp!

Dương Tiêu trực tiếp cúp máy.

Cô ta đi tắm thay đồ, dường nhữ trong chớp mắt trở nên không chút quan tâm vết thương trên mặt mình, trực tiếp đi đến nhà họ Dương.

Nhà cũ nhà họ Dương đã có mấy chục năm lịch sử rồi.

Lúc gia chủ đời đầu quật khởi thì đã xây một trang viên rộng hơn một nghìn mét vuông.

Đến đời này thì trong tay của Dương Hoàng, nhà họ Dương phát triển càng nhanh hơn, càng không cần nói còn có đứa con gái Dương Tiêu này, công khai và âm thầm giúp đỡ cho người ba này không ít lần.

Trong đại sảnh nhà họ Dương, tâm trạng của Dương Đống có chút gấp gáp càng có chút tức giận.

“Hừ, còn muốn tặng quà cho tôi?”

Ông ta cười lạnh một tiếng, “Từ lúc nào mà đứa cháu gái này của tôi trở nên hiếu thuận như vậy rồi?”

“Ba, hiếm khi nó có lòng như vậy, sao ba còn tức giận”

Dương Hoàng cười nói, “Với lại nó nói tìm được La Lâm rồi, ba có thể yên tâm rồi”

Nghe được câu này, Dương Đống mới gật đầu.

Ông ta quan tâm Dương La Lâm nhất, còn về Dương Tiêu, có cho quà cho ông không thì ông ta không quan tâm.

Chỉ cần tìm được và biết Dương La Lâm không sao thì được rồi.

“Bíp bíp”

Bên ngoài truyền đến tiếng còi xe, Dương Hoàng biết Dương Tiêu đến rồi.

Ông ta vừa muốn đi ra ngoài thì Dương Đống hừ một tiếng: “Làm cái gì? Con gái quay về còn phải cần người làm ba như con ra đón? Còn ra thể thống gì nữa! Ngồi xuống cho bai”

Dương Hoàng không dám trái lời.

Dù cho ở bên ngoài ông là gia chủ nhà họ Dương, là một nhân vật lớn chân chính, nhưng trên thực tế dục vọng điều khiển của Dương Đống rất mạnh, quyền nói chuyện thật sự ở nhà họ Dương vẫn nằm trong tay Dương Đống.

“Vâng”

Dương Hoàng ngồi đó không động đậy.

Không lâu sau, Dương Tiêu bước vào, tư thế đi khiến Dương Đống cực kỳ không hài lòng.

Đây đâu phải tướng đi của một cô gái chứ?

Ra thể thống gì nữa!

Ông đập gậy, vừa tính mở miệng chửi thì đột nhiên nhìn thấy vết thương trên mặt Dương Tiêu, sưng đến nhìn không nổi.

“Chuyện gì vậy?”

Dương Hoàng mở miệng trước, nhìn thấy vết thương trên mặt Dương Tiêu thì cực kỳ kinh ngạc, tức giận nói, “Ai đánh con?”

“Kẻ nào dám đánh con gái nhà họ Dương chúng ta!”

“Ha ha, người ta không quan tâm con có phải con gái nhà họ Dương không”

Dương Tiêu nhìn Dương Đống bằng ánh mắt xem thường, nói, “Hơn nữa, con gái nhà họ Dương thì tính là cái thá gì chứ?”

Dương Hoàng không nói chuyện, ông biết từ nhỏ Dương Tiêu đã oán hận.

Mà sắc mặt của Dương Đống cũng sa sầm xuống.

Cháu gái Dương Tiêu này quả thật là bại hoại gia phong của nhà họ Dương!

“Nếu mày cảm thấy mang họ Dương mất mặt thì có thể trực tiếp đổi họ!”

Dương Đống không khách khí nói.

“Tôi cũng muốn lắm”

Dương Tiêu kéo ghế ngồi xuống, trực tiếp bắt chéo chân một cách cực kỳ hào phóng, “Nhưng tôi nghĩ một hồi thì nếu tôi đổi họ rồi, vậy sản nghiệp nhà họ Dương lớn như vậy sẽ do ai thừa kế?”

“Mày muốn thừa kế nhà họ Dương?”

Sắc mặt Dương Đống thay đổi, sau đó cười lạnh, “Nằm mơt”

“Dù thế nào thì sản nghiệp của nhà họ Dương cũng không đến lượt một đứa con gái như mày thừa kế, mày.

từ bỏ đi!” Ông có chút tức giận, sắc mặt khẽ đỏ lên, sớm biết đứa cháu gái Dương Tiêu này không có ý tốt.

Lại còn dám thèm thuồng gia sản của nhà họ Dương?

Xem ra cần phải đuổi cô ta đi ngay, mắc công gây thêm rắc rối!

“Vậy sao?”

Dương Tiêu cười một tiếng, trêu đùa nhìn Dương Đống, “Nhưng nếu Dương La Lâm chết

Chương 357

Không khí dường như lập tức trở nên cứng nhắc.

Biểu cảm của hai người Dương Đống và Dương Hoàng lập tức đứng hình ở đó, giống như không nghe rõ Dương Tiêu nói gì.

“Con, con nói cái gì?”

Dương Hoàng phản ứng lại trước, sắc mặt thay đổi, gấp.

gáp hỏi, “Con vừa nói gì, La Lâm sao rồi? Nó sao rồi?”

Ý. Ẩ “Đ { ) “Chết rồi” 5 Dương Tiêu nói rất nhẹ nhàng.

Giống như là chỉ chết một con chó, một con mèo vậy.

“Mày nói La Lâm chết rồi?”

Dương Đống đột nhiên đứng dậy, chút nữa là đứng không vững, lập tức chống cây gậy, sắc mặt đỏ lên nhìn chằm chằm Dương Tiêu.

“Không sai, Dương La Lâm chết rồi”

Dương Tiêu vẫn bình thản, trên mặt mang sự trêu chọc nhìn Dương Đống, “Chết ở Thiên Hải rồi, chọc phải thế giới ngầm, chết rất thảm”

“Nghe nói bị kéo đi làm phân bón rồi”

Äm— Giống như tiếng sét giữa trời nảng vậy, cả người của Dương Đống ngây ở đó, hoàn toàn không dám tin.

Dương Hoàng càng sửng sốt, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Đây nhất định là Dương Tiêu cố ý chọc tức ông cụt Đây không phải sự thật!

“Dương Tiêu!”

Dương Hoàng rất tức giận, trực tiếp la lên, “Con đừng nói bậy!”

“Con không nói bậy”

Dương Tiêu nghiêng đầu cười lạnh một tiếng, “Ba kêu người đi điều tra một chút không phải sẽ rõ ngay sao?”

Hơi thở của Dương Hoàng gấp gáp, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Trước giờ ông chưa từng nghĩ rằng Dương La Lâm sẽ chết.

Người thừa kế của nhà họ Dương lại chết ở bên ngoài!

“Đi trai”

Dương Đống dùng sức đập gậy, ho kịch liệt, vừa lo lắng vừa gấp gáp, “Dương Hoàng, con đi tra ngay cho bal”

Dương Hoàng lập tức chạy ra ngoài.

“Mày… mày đã biết từ lâu rồi?”

Dương Đống nhìn chăm chằm Dương Tiêu, tức đến sau lưng cũng đang phập phồng.

“Vừa mới biết”

Dương Tiêu thuận tay lấy trái nho trên bàn, lột một trái bỏ vào miệng, “Không phải là việc đầu tiên tôi làm là đến báo cho ông rồi đây sao”

Đột nhiên cô ta cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy ý vui khi người gặp họa.

“Sao nào, con trai của ông chết rồi, tâm trạng bây giờ thế.

nào hả?”

Âm một tiếng, Dương Đống đứng không vững trực tiếp ngồi xuống, hoảng sợ nhìn Dương Tiêu, không ngờ Dương Tiêu lại biết chuyện này.

“Mày…

“Rất lạ khi thấy tôi biết à?”

Dương Tiêu nói, “Ông tưởng bản thân làm rất kín kế?

Đáng tiếc, người mẹ đó của tôi không kín miệng cho.

lắm, đánh một trận thì cái gì cũng khai hết.”

“Cô ta là do mày giết?”

Giọng Dương Đống run rẩy.

“Không tuân theo đạo làm vợ, không lẽ không đáng chết? Làm mất mặt tôi!”

Dương Tiêu mất kiên nhẫn nói.

Mặt Dương Đống lập tức tráng bệch.

Dục vọng điều khiển của ông với nhà họ Dương rất mạnh, dù tuổi đã đủ lớn rồi vẫn không chịu buông bỏ tất cả quyền, dù bây giờ Dương Hoàng làm gia chủ vẫn phải nghe lời ông ta.

Thậm chí đến người thừa kế đời sau nữa Dương Đống cũng muốn để con trai mình làm.

Cho nên ông sinh một người em cho Dương Hoàng, còn là mượn vợ của Dương Hoàng để sinh!

Chuyện này hoàn toàn không có người khác biết, Dương Tiêu lại dùng cách đánh tàn nhẫn để biết được từ miệng của mẹ cô ta.

“Mày thật sự là con mụ điên! Bà điên!”

Dương Đống tức giận thét lên.

Dương Tiêu chỉ cười, không quá để ý, thậm chí còn coi đây là lời khen dành cho mình.

Nhìn thấy bộ dạng tức muốn điên lên của Dương Đống, cô ta cảm thấy tâm trạng rất tốt.

“Rất muốn giết tôi à? Đáng tiếc, không có cơ hội rồi, lúc nhỏ, nếu ông tàn nhãn giết tôi thì bây giờ đã an toàn rồi”

Dương Tiêu đứng dậy, “Ông đó, tốt nhất nên ngoan ngoãn tí, nếu không tôi nói chuyện này cho ba nghe, không biết lão già như ông còn có thể sống được bao lâu đâu”

Tay Dương Đống chỉ Dương Tiêu, tức đến ho sặc sụa, sau lưng không ngừng phập phồng.

Tiêu không quan tâm, xua tay cười lớn ï đi.

Có thể chọc tức được Dương Đống, hôm nay cô ra về nhà cũng không uổng phí rồi.

Còn về việc sau khi nhà họ Dương sẽ báo thù như thế nào với vị ở Đông Hải đó, liên quan đến cô ta à?

Chương 358

Cô ta chỉ hy vọng Giang Ninh đừng chết sớm như vậy, cô †a còn muốn chơi đùa với hắn thật tốt.

Dương Đống ngồi trong sảnh lớn, ngực phập phồng không ngừng, trong thời gian xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến tim ông có chút hoảng loạn.

Cắm sừng con trai mình, lúc ông ta còn trẻ cái gì cũng không sợ, Dương Hoàng dù biết thì dám làm gì?

Nhị giờ snđề rồi, mà JVEPe\V gia’chủ của.

Dươn ìng ngày càng mạn \ ĩ 3 Nếu thật sự để Dương Hoàng biết được, ông ta sợ Dương Hoàng sẽ giết ông ta luôn mất!

Dương Tiêu cũng ác độc quá!

Người phụ nữ này quá ác độ!

c “Bạt”

Rất nhanh, Dương Hoàng chạy về, sắc mặt cực kỳ khó.

Lạch cạch.

Gậy trong tay Dương Đống rơi xuống đất.

Ông mở miệng thì thầm nói: “Nó, nó chết thật rồi?”

Dương Hoàng gật đầu.

Ông †a vừa tìm người thạo tin hỏi, xác nhận Dương La Lâm đã chết, mà còn chết ở Thiên Hải, nói y chang Dương Tiêu nói.

“Thi thể của nó đâu?”

Dương Hoàng lắc đầu.

Điểm này sợ là cũng giống như Dương Tiêu nói, làm phân bón rồi.

Rốt cuộc nó chọc phải người thế nào.

“Âm!”

Dương Đống “Khốn kiếp! Khốn kiếp!”

“Ai giết La Lâm! Ai giết nó!”

Dương Đống la lớn, “Tìm ra cho ba, ba muốn hắn chết không chỗ chôn! Ba muốn chúng đều phải chết!”

Ông ta điên loạn thét lên, tức đến dường như muốn phát điên, dẫn đến hụt hơi, lập tức ho kịch liệt.

“Khụ khụ”

“Bal”

“Ba… Ba muốn chúng chết!”

Bịch một tiếng, Dương Đống tức đến ngất xỉu.

Lúc này.

Thành phố Đông Hải.

Bãi huấn luyện ngoại ô.

Ba mươi mấy người anh Cẩu bọn họ đều tới cả rồi.

Sau lần tàn sát với hai con hổ ở Kiến Châu, họ đều rất rõ thực lực bản thân không đủ.

Muốn bảo vệ Đông Hải, muốn đi theo Giang Ninh, thực lực của họ vẫn còn kém xa!

Không phải vì họ không đủ cố gắng không đủ liều mạng.

Cũng không phải vì thiên phú của họ quá tệ mà vì thời gian quá ngắn.

Trong thời gian ngắn như vậy họ có thể trưởng thành đến bước này đã là rất kinh người rồi, nếu đổi lại là ai khác nếu không đích thân nhìn thấy thì sợ là không dám tin.

Sự biến đổi thần kỳ như vậy lại thật sự tồn tại.

Nhưng bây giờ họ vẫn cần trở nên mạnh hơn!

Giang Ninh đứng trước mấy người anh Cẩu, nhìn lướt một vòng rồi khẽ gật đầu.

“Thiên phú của các cậu không tính là tốt nhất nhưng các cậu đã làm rất tốt”

Anh nói to, “Chỉ là nếu là một con người, thì trên người mỗi ngày nhiều hoặc ít cũng có khuyết điểm, khiến thực lực của các cậu bị nút thắt cổ chai, trong thời gian ngắn khó mà đột phá, có người tốc độ nhanh nhưng lực chiến thấp, có người phòng ngự mạnh nhưng tốc độ di chuyển chậm, còn có người tấn công mạnh nhưng phòng ngự lại đầy lỗ hổng!”

Mấy người anh Cẩu nghiêm túc lắng nghe, mỗi một câu Giang Ninh nói, đối với họ đều cực kỳ quan trọng.

“Muốn chỉ một người mà có thể chú ý đến mọi mặt, các cậu bây giờ vẫn chưa làm được”

Giang Ninh lớn tiếng nói, “Cho nên bây giờ tôi dạy các.

cậu kỹ xảo của trận chiến!”

Nghe được mấy chữ kỹ xảo của trận chiến, mắt của đám người đều sáng lên, họ biết, thứ mà Giang Ninh dạy họ.

không có cái nào tệ cả!

Chỉ cần có thể nâng cao thực lực, cái gì họ cũng đồng ý làm!

“Tổ hợp sát chiêu, phối hợp lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, bù đắp lẫn nhau, để thực lực của các cậu bộc phát gấp bội!”

Giọng của Giang Ninh giống như có ma lực khiến người khác lập tức máu huyết sôi sục.

“Các cậu là sói, là một đám sói! Chỉ có đoàn kết, phối hợp với nhau mới có thể kiêu ngạo, nghe hiểu chưa!”

“RõI”

Đám người đồng thanh thét lên.

Chương 359

Giang Ninh rất rõ, thiên phú của mấy người anh Cẩu.

không tính là cao đẳng, thậm chí đến trung đẳng cũng khá miễn cưỡng.

Những thứ này, anh Cẩu bọn họ càng hiểu rõ bản thân.

Nhưng họ chịu liều mạng!

Dám chịu huấn luyện mà không quan tâm đến mạng sống!

Chỉ cãi Giang MÊY, lệnh, hợ ế không lỗi bước! ộ Giống như chiến binh giàu lòng hy sinh vậy, chỉ nghe: mệnh lệnh của chỉ huy cao nhất, Giang Ninh nói thì họ sẽ làm, trước giờ không do dự.

Mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của bản thân, muốn trở thành một cao thủ công thủ đều giỏi, không phải là chuyện dễ dàng.

Cái này cần cố gắng càng cần thiên phú!

Đổi lại là người bình thường khác, thiên phú tầm thường, sợ là cả đời này, thành tích cũng chỉ dừng lại ở đó.

Nhưng đại ca của họ là Giang Ninh!

Là vị chiến thần không gì là không thể!

“Lời tiếp theo đây tôi nói, các cậu nghe cho nghiêm túc, cái này đối với các cậu mà nói là một cơ hội biến đổi”

Giang Ninh nghiêm túc nói, “Kỹ xảo trận chiến này, các cậu vừa có thể phối hợp sử dụng đồng thời cũng có thể †ìm được con đường võ thuật của bản thân trong đó”

Trên mặt mấy người anh Cẩu không kiềm chế được sự hưng phấn.

Con đường võ thuật đó!

Đó có thể khiến họ giống như Tàn Kiếm, giống như ngũ hổ của Kiến Châu đi con đường của bản thân mình.

Tất cả mọi người tập trung tinh thần, không dám mất tập trung.

Mỗi một câu mà Giang Ninh nói, mỗi động tác mà hắn làm, họ đều nhớ kỹ trong tim trong đầu, giống như phát đi phát lại liên tục.

Lần này Giang Ninh nói trọn hai tiếng đồng hồ, đích thân diễn tập cho họ, hướng dẫn động tác cho họ để họ lĩnh hội nhanh nhất có thể.

Hoàng Ngọc Minh đứng ở một bên, biểu cảm trên mặt ngày càng nghiêm túc, sự kính phục trong ánh mắt cũng ngày càng đậm.

“Đại ca chính là đại ca”

Anh nhịn không được cảm thán.

Lần này Giang Ninh kêu anh đi phương Bắc phối hợp với a Phi để hoàn thành nhiệm vụ, trong thời gian ngắn Hoàng Ngọc Minh giống như vừa trải qua lễ rửa tội vậy.

Tiếp xúc với thế giới đó, anh mới biết, bản thân của trước đây chính là ếch ngồi đáy giếng!

Tầm mắt của anh quá chật hẹp, thứ có thể thấy được cũng có hạn.

Mà đó chỉ chạm vào phần nổi của núi băng, tìm hiểu sâu một chút về cuộc sống của Giang Ninh, cả người Hoàng Ngọc Minh bị chấn động, sự sùng bái đó khắc sâu vào.

xương cốt, xuất phát từ tận đáy lòng!

Hoàn toàn khảm vào trong linh hồn của!

“A Cẩu à, sợ là các cậu không biết bao nhiêu người mong muốn được đại ca chỉ điểm, dù là phải trả cái giá rất lớn, chỉ đáng tiếc họ không có cơ hội đó.”

Hoàng Ngọc Minh hít sâu một hơi, đột nhiên có chút ngưỡng mộ mấy người anh Cẩu.

Anh không biết võ, không cách nào theo Giang Ninh lên chiến trường tàn sát, nhưng anh ta có đầu óc có thể trở thành quân sư của Giang Ninh, làm trợ thủ đắc lực của anh!

Cả một buổi chiều, đám người anh Cẩu toàn tâm toàn ý lĩnh hội kỹ xảo trận chiến mà Giang Ninh chỉ dạy, đến khi trời tối, Giang Ninh đã rời khỏi nhưng họ vẫn không ngừng.

Trên bãi huấn luyện là từng trận từng trận hổ sói gầm thét!

Trong nhà máy xa xa cũng có thể nghe thấy.

“Tiểu Hứa, họ đang làm gì vậy?”

Bây giờ Trần Ngọc hoàn toàn vào chìm trạng thái, trong thời gian ngắn, cải cách đổi mới, khiến hiệu suất sản xuất của nhà máy cải thiện rất nhiều.

Tiểu Hứa bây giờ cũng cực kỳ khâm phục, cố hết sức phối hợp với Trần Ngọc cùng nhau cố gắng.

“Anh Cẩu bọn họ à? Rèn luyện cơ thể”

Tiểu Hứa cười cười, “Có cơ thể cường tráng mới có thể bảo vệ chúng ta, họ đều là thần bảo vệ của Đông Hải đó”

Thần bảo vệ sao?

Trong đầu Trần Ngọc lập tức nghĩ đến Giang Ninh, có lẽ Giang Ninh mới thật sự là thần bảo vệ của Đông Hải.

Lúc này.

Nhà họ Dương ở Kiến Châu!

Không khí của cả nhà họ Dương cực kỳ kìm nén.

Không ai dám nói lớn thậm chí đến đi lại cũng không dám phát ra tiếng bước chân, sợ là chọc phải gia chủ đang rất tức giận.

Sắc mặt của Dương Hoàng âm trầm, nồng đậm đến nỗi dường như có thể rỉ nước.

Mà Dương Đống ngồi trên hàng ghế đầu mặt càng không biểu cảm, ngoại trừ trong đôi mắt đang điên cuồng toát ra sự tức giận và sát ý.

Chương 360

“Giết! Giết chúng cho tôi!”

Đột nhiên Dương Đống tức giận thét lên, âm thanh cũng run rẩy, “Kêu cao thủ mà nhà họ Dương nuôi đều đến Đông Hải, giết Giang Ninh đó, hủy tập đoàn Lâm thị!”

Dương Hoàng mặt âm trầm: “Chúng ta không có chứng cứ?

“Cần gì chứng cứ?”

Dương Đống tức giận, “Khu J®=n P ai, bán hàng đại lý của tập đoàn Lâm thị đều đập hết cho.

ba, phái toàn bộ cao thủ chúng ta nuôi đi Đông Hải, giết hết chúng, đây là mệnh lệnh!”

“Vâng!”

Dương Hoàng gật đầu.

Rất nhanh, mệnh lệnh được truyền xuống, nhưng mấy điểm bán hàng đại lý của Lâm thị ở khu vực Đông Nam đều rút về rồi, vườn không nhà trống, cái gì cũng không.

có.

Điều này khiến Dương Hoàng tức đến phát run.

Muốn phát tiết cũng không có chỗ để phát.

Mà cao thủ nhà họ Dương nuôi có mười tám người, trừ.

hai người bị Dương La Lâm điều đi còn mười sáu người, cao thủ có thực lực cường đại.

Dương Đống chống gậy nhìn mười sáu người.

“Tôi không cần biết các người dùng cách gì, giết chết Giang Ninh! Giết tất cả người nhà họ Lâm!”

“Đầu Giang Ninh, mười triệu!”

“Đầu của nhà họ Lâm, mỗi người đều mười triệu!”

Dương Đống la lớ “RõI”

Mười sáu người đều tản đi, không cần nói cái khác, chỉ tiền thưởng cũng đáng để họ đi mạo hiểm.

“Dương Tiêu đâu?”

Thấy Dương Hoàng đứng một bên, Dương Đống lạnh mặt nói, “Anh hai nó bị người khác giết rồi, không lẽ nó cũng nguyện ý ra sức báo thù à?”

Thực lực của Dương Tiêu càng mạnh, quan hệ với thế giới ngầm Kiến Châu không hề yếu.

Đặc biệt là mấy đầu hổ dưới trướng Nhan Sùng!

“Không liên lạc được với con bé”

Dương Hoàng lắc đầu.

Ông ta biết Dương Tiêu không nguyện ý giúp sức, người chết là Dương La Lâm, cô ta hoàn toàn không quan tâm, hơn nữa bây giờ cô ta đang nhắm vào gia sản của nhà họ Dương, không đưa nhà họ Dương cho cô ta, còn mong cô ta giúp sức?

Nằm mơ đi.

“Hừ, đồ bất hiếu! Đúng là đồ bất hiếu!”

Trong mắt Dương Đống lóe lên tia sáng lạnh, trong lòng nghĩ đợi giải quyết xong Giang Ninh và Lâm gia, Dương Tiêu này cũng cần phải giải quyết rồi.

Cô ta biết quan hệ của bản thân và Dương La Lâm, một khi bị lộ thì địa vị của ông ta cũng gặp nguy hiểm!

Ông ta còn có thể sống mười mấy năm thì phải khống chế nhà họ Dương mười mấy năm!

Nhìn thấy Dương Đống rời đi, sắc mặt của Dương Hoàng âm trầm bất định.

Ông ta cuộn chặt nắm đấm lại đột nhiên thả ra, lấy điện thoại từ trong túi, trên đó vừa hay có một tin nhắn Dương Tiêu gửi đến.

Đọc nội dung trong đó, cả người ông giống như bị sét đánh vậy!

Loại sỉ nhục này, loại nhục nhã này khiến ông ta có xúc động muốn giết người!

“Ba, ba thật sự là người ba tốt của Dương Hoàng tôi đấy!”

Ông nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Đống, răng căn chặt kêu ken két.

Trước giờ ông ta chưa từng ngờ rằng người khiến bản thân chịu đựng sự sỉ nhục như vậy lại là ba ruột của mình, có lẽ ông nên chấp nhận kiến nghị của Dương Tiêu, ba con họ hai người mới có thể thật sự khống chế cả nhà họ Dương!

Mười sáu người toàn bộ đi về phía Đông Hải, Dương Đống không chút nghỉ ngờ thực lực của họ.

Những người này đều là cao thủ có chút danh tiếng trên giang hồ, thậm chí có vài người còn kế thừa môn phái, tên tuổi trong giang hồ không hề kém.

Mấy năm nay nhà họ Dương cướp đoạt của cải, không thể thiếu sự giúp đỡ âm thầm của đám người này Muốn giết Giang Ninh và cả nhà Lâm thị thì tính là cái thá gì?

Nhưng ba ngày trôi qua, mười sáu người không một người về, thậm chí còn không truyền về một chút tin tức.

nào.

Sau khi rời Kiến Châu đi thẳng đến Đông Hải thì trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian.

Dường như đã biệt tăm biệt tích rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom